Cả hai tìm đến một cái hang sâu gần đó trú ngụ. Trời mưa như trút nước khiến con đường dẫn lên núi trở nên trơn trượt. Cô chỉ không ngờ dự báo thời tiết lại phán là hôm nay trời sẽ nắng to, còn khuyên mọi người ra đường nhớ sử dụng kem chống nắng, đúng là lừa người.
Lúc đi, cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tanh, chỉ cần ngấm vài giọt mưa cũng khiến nó trở nên trong suốt. Nghĩ đến điều này, cô cố gắng ngồi cách xa anh, hai hàm răng cắn chặt vào nhau để không phát ra âm thanh.
"Anh ! Bao giờ trời tạnh mưa, anh nhớ kêu em dậy nhé !"
"Em lại gần đây một chút, anh không thể nhìn thấy em".
Trong bóng tối, Trịnh Du Hạo mò mẫm đến gần bên cô "Hứa Oanh, em ở đâu ?"
"Anh đừng đến đây, em ổn, anh đừng lo".
Anh tuy không nhìn thấy cô, nhưng lần mò theo giọng nói đó, anh đã chạm được tới cô. Cả người cô ướt sũng, run lẩy bẩy.
Nghĩ đến lời cô nói ban nãy, anh không khỏi tức giận "Em ổn là như vậy sao ? Nếu anh không phát hiện ra, có phải sáng mai sẽ phải cõng em xuống núi không hả ?"
"..."
"Em là đứa trẻ ngốc nghếch, lúc nào cũng đem phiền toái đến cho người khác".
Thật sao ?
Thì ra trong mắt anh, cô lại là người nhu nhược tới như vậy. Lúc anh tức giận, lời nói có sức đả thương vô cùng lớn, cô biết điều đó, nhưng vẫn không tránh khỏi bị nó làm tổn thương.
"Xin lỗi" Cô nấc lên trong tiếng khóc, lòng bàn tay nắm chặt lấy tay anh như không còn muốn buông ra nữa "Anh đừng lớn tiếng như vậy".
"Được rồi, lại đây" Du Hạo ngồi xích lại gần, vòng tay ôm chặt lấy cô "Lại đây, để anh có thể ôm em".
"Không cần, em không thấy lạnh"
Cô có thể lừa được ai chứ ? Rõ ràng bản thân đang run rẩy, vậy mà vẫn cố chấp nói mình không sao.
"Mặc áo ướt sẽ dễ bị cảm lạnh, em cởi đồ ra đi" Khi nói ra lời này, anh cũng không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ đơn giản lo lắng cho sức khỏe của cô. Ở nơi đây đừng nói có thể phân biệt ngày hay đêm, đến nhìn đường đi cũng phải dò dẫm, nếu không cẩn thận chỉ sợ vướng chân vào đá thì sẽ ngã chổng vó. Vậy nên, dù Hứa Oanh không mặc đồ, anh cũng chẳng thấy gì cả...
Đối với anh, cô là em gái... mãi mãi chỉ là một người em gái... vì vậy không thể đem ra so sánh với một người con gái khác.
Họ và em không giống nhau. Em là người tôi yêu thương, là người tôi trân trọng, còn họ mãi mãi chỉ là một khái niệm không tách biệt, không ai trong số đó có thể bước vào cuộc sống của tôi.
Mặt cô lúc này đã đỏ bừng, nếu không phải do ánh sáng ở đây yếu ớt thì đúng là hiện lên rất rõ . Cô chần chừ một hồi, đợi dữ liệu nhập xong vào não mới lên tiếng phản bác "Em... ổn... anh đừng lo".
"Lớn rồi nên không muốn dính dáng đến anh trai nữa sao ? Vậy mà trước đây có người đòi lấy anh cơ đấy".
"Đó là chuyện của trước đây, anh nhắc lại làm gì chứ. Nếu em có bị cảm, vậy thì cũng không thể để liên lụy tới anh...hắt xì..."
Anh nắm chặt lấy tay mình, cố gắng nhắm mắt lại nhưng cuối cùng lại không thể kiểm soát.
"Ngồi im trong lòng anh" Anh nói, hơi ấm phả vào vành tai cô. Lòng bàn tay anh ấm áp như ngọn lửa thiêu đốt làn da cô. Trong bóng tối mịt mù ấy, mọi thứ với anh chỉ như ảo ảnh mơ hồ, thân thể cô không ngừng run rẩy, anh cố gắng không để tiếp xúc với da cô, chậm chạp cởi từng khuy áo, cho tới khi chiếc áo sơ mi bị kéo xuống tận bả vai, rồi lại đến áo ngực không biết đã rơi ra từ lúc nào... Cứ như vậy, cho đến khi, trên người cô chẳng còn sót lại một mảnh vải nào.
"Anh !"
"Suỵt" Anh kéo dài hơi, như cảm nhận được sự lo lắng của trong lòng cô liền lên tiếng trấn an "Đừng nói gì hết, em là em gái anh".
Vì vậy, anh sẽ không bao giờ làm tổn hại đến em, không bao giờ...
Đêm đến, gió lạnh thổi vào hang. Nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp với cả hai người, cô không biết ngày mai sẽ thế nào, rồi sau này nữa... Nhưng hiện tại, chỉ cần khoảnh khắc này còn đó, mãi mãi sẽ là một kỉ niệm khó quên.
T/G : T.T tí nữa thì đi quá đà rồi !
/15
|