Anh Trai Xấu Xa

Chương 31

/42


Edit: Lee

Beta: Sahara

Mặc dù lời Trác Hàng thật giả khó đoán, nhưng lần này anh quả thật kiên quyết đăng kí ngành y đại học A, cũng có nghĩa là không lâu nữa anh sẽ phải xa nhà, đến nơi khác học tập.

Đối với bất kỳ gia đình nào mà nói, chia ly đều là một việc lớn, nhà họ Lục cũng không ngoại lệ. Mấy ngày nay, ngày nào Lâm Mai cũng tất bật thu xếp hành lý cho con trai, còn Lục Tạ Quốc thì xin nghỉ phép, ở nhà chuẩn bị tiệc tiễn Trác Hàng đi học.

Trong một bầu không khí háo hức như vậy, chỉ có Lục Tiểu Nhạc lười nhác, ở nhà hết ăn lại nằm, ngày đêm lẫn lộn, mơ mơ màng màng ngày này qua ngày khác.

Sáng sáng, khi mặt trời lên quá ngọn cây, cô vẫn còn ngủ nướng trong phòng, ngay cả ba gọi ăn sáng cũng không nghe.

“Đứa trẻ này hư quá, cũng không nhìn xem mấy giờ rồi, chỉ biết ngủ!” Lục Tạ Quốc rất tức giận, chuẩn bị xông vào phòng con gái, lôi con heo lười kia ra.

“Ba, ba đang bận, để con gọi em cho.” Trác Hàng cản ba đang nổi giận đùng đùng lại, xung phong nhận việc vào phòng gọi Lục Tiểu Nhạc.

Vừa đẩy cửa ra, anh mới phát hiện đây không phải phòng con gái nữa, mà là phòng một con heo nha!

Đồ ăn vặt gói nào cũng ăn dở, la liệt trên bàn học, cũng không thấy hình bóng một tờ bài tập hè nào. Quần áo và đồ dùng cá nhân thì càng hết chỗ nói, ném tùy tiện trong phòng, ngay cả nội y cũng không ngoại lệ. Còn có búp bê, lớn, nhỏ, vuông, tròn,… Tất cả đều chất đống trên giường, đến gần mới có thể thấy hóa ra còn có một búp bê đang ngủ, cuộn tròn trong chăn, thở đều đều như con heo nhỏ.

Tình cảnh này, khiến Trác Hàng thực dở khóc dở cười…

Sau này ai mà cưới nha đầu này thì đúng là xúi quẩy tám đời. Anh nghĩ vậy, đi đến trước giường gọi cô: “Tiểu Nhạc? Lục Tiểu Nhạc! Dậy mau!”

“Không muốn…” Lục Tiểu Nhạc đang ngủ say, khó chịu, mơ mơ màng màng chui vào chăn.

“Còn không dậy, anh không khách khí nữa đâu.” Trác Hàng nói, tay kéo mạnh rèm cửa.

“Không muốn!” Cùng với một tiếng hét thảm thiết, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào, Lục Tiểu Nhạc vùng vằng trên giường, “Mau kéo vào, mau kéo vào, em muốn ngủ, em muốn ngủ…” Thế nhưng giãy dụa mấy cũng không có tác dụng gì, bởi vì Trác Hàng đã kéo chăn của cô lên, đem cô phơi khô dưới nắng hè rực rỡ.

Lục Tiểu Nhạc cuối cũng chịu không nổi cũng phải ngồi dậy, mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trác Hàng, ánh mắt như muốn giết người.

“Nhìn gì? Còn không đứng dậy!” Trác Hàng còn chưa dứt lời, Lục Tiểu Nhạc đã nhào tới, trong lúc anh không để ý, nên hai người song song ngã sấp xuống mặt đất, ôm thành một khối. Lục Tiểu Nhạc còn chưa hết giận, hướng về phía Trác Hàng vừa cào vừa cấu.

Cuối cùng Trác Hàng cũng bị chọc giận, bắt lấy cổ tay cô, xoay người đặt cô dưới thân, trừng mắt hỏi: “Nha đầu điên còn không chịu dừng lại hả?”

“Không! Ai bảo anh đáng ghét như thế chư?” Lục Tiểu Nhạc cũng không sợ anh, mặc dù tay chân không làm được gì, không phải vẫn còn có miệng sao? Vì vậy cô nhe răng trợn mắt chuẩn bị xông lên cắn Trác Hàng một cái.

“Còn muốn đánh? Xem em làm được gì.” Trác Hàng cười nhạt một tiếng, bất ngờ cù lét Lục Tiểu Nhạc.

Tình hình thay đổi đột ngột, khí thế ban nãy của cô không biết bay đâu hết, thảm thiết xin tha: “Dừng lại đi, anh trai, em sai rồi, a a a…”

“Còn dám ngủ nướng nữa không?”

“Không dám nữa! Không dám nữa!” Lục Tiểu Nhạc liều mạng lắc đầu.

“Còn dám đánh anh nữa không?”

“Không dám, đánh chết cũng không dám nữa!”

“Coi như còn dạy bảo được…”

Hai anh em mải chơi đùa, hoàn toàn không để ý cửa phòng đã bị đẩy ra từ lúc nào, Lâm Mai đứng chết lặng bên ngoài, sắc mặt vô cùng xấu.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Tạ Quốc đi đến hỏi.

“Không có gì.” Bà cuống quít đóng cửa phòng lại, cố gắng nở nụ cười, “Hai anh em bọn nó giỡn một chút.”

“Trước đây anh vẫn lo lắng chúng nó không hợp, bây giờ thì yên tâm rồi.” Lục Tạ Quốc nói, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của vợ.

“Đúng vậy.” Lâm Mai nghĩ một đường nói một nẻo, thật ra trong lòng đang rất lo lắng.

Mùa hè vui vẻ sắp trôi qua, bước sang tháng tám, Trác Hàng sửa soạn hành lí chuẩn bị rời đi.

Lục Tiểu Nhạc vốn định ra sân bay tiễn anh, nhưng lại bị Lâm Mai giao bài tập nên không thể đi được. Tuy trong lòng không muốn, nhưng vừa nghĩ đến đống bài tập hè còn chưa làm xong, cô cũng chỉ có thể chấp nhận, ghé vào cửa sổ, trơ mắt nhìn chiếc xe lăn bánh.

“Nha đầu ngốc, chăm chỉ học hành nha! Đừng gây rắc rối nữa, biết không?” Lời Trác Hàng trước khi đi vẫn còn văng vẳng bên tai, Lục Tiểu Nhạc vô ưu vô lo đột nhiên có chút rầu rĩ. Chỉ biết không ngừng tự an ủi mình: Không phải là phải đi học sao, cũng đâu phải một đi không trở lại, có gì ghê gớm chứ?

“Ếch thối tha, đồ đáng ghét, thượng lộ bình an nha!” Lục Tiểu Nhạc lưu luyến rời mắt, cúi đầu thì thầm một tiếng.

“Hắt xì!” Trác Hàng ngồi trên xe hắt xì một tiếng.

“Điều hòa lạnh à con?” Lâm Mai hỏi.

Trác Hàng lắc đầu: “Không ạ, không lạnh. Đúng rồi mẹ, sao mẹ không cho Tiểu Nhạc đi tiễn con vậy?”

Lâm Mai chớp chớp mắt: “Mai khai giảng rồi, em nó còn chưa làm bài tập xong, con cũng không nên khiến con bé phân tâm.”

“Chắc chắn em không làm xong bài tập.” Trác Hàng cười ha hả.

“Con cũng phải đi rồi, còn lo lắng gì chứ? Ở nhà đã có ba mẹ, không có việc gì hết. Chủ yếu là con, học xa nhà, cần phải chú ý nhiều, biết không?” Lâm Mai khéo lóe chuyển chủ đề.

“Con biết, mẹ yên tâm đi, con có thể tự chăm sóc bản thân mà.”

“Còn nữa, con cũng học đại học rồi, trong trường nếu gặp bạn gái tính tình tốt, nói chuyên hợp, yên tâm, mẹ rất thoải mái, sẽ không phản đối đâu.”

Trác Hàng ngẩn ra, ít nhiều có chút xấu hổ: “Mẹ, sao tự nhiên lại nói chuyện này?”

(anh cũng biết xấu hổ sao???)

“Không có gì, mẹ chỉ muốn nói với con một chút.” Lâm Mai cười cười, không nói tiếp.

Sau khi Trác Hàng rời đi, Lục Tiểu Nhạc cũng chính thức bước vào cao trung. Bởi vì là trường cao trung Chí Đức, nên hầu hết đều chuyển thẳng lên, do đó việc chuyển cấp của Lục Tiểu Nhạc cũng không xảy ra rắc rối gì đáng kể, đau đầu nhất có lẽ chính là Quách Na, không hiểu sao lại muốn đi học vẽ, còn nói sau này nhất định thi trường mỹ thuật.

Nhìn Quách Na biến cây táo thành cây lựu, Lục Tiểu Nhạc rút cục nhịn không được hỏi: “Cậu học cái này làm gì?”

“Không phải để thi đại học sao? Cậu cũng biết mình thành tích kém cỏi, đầu óc lại kém thông minh, học cái này thi đại học còn có chút hy vọng.” Quách Na rất nghiêm túc tiếp tục vẽ nốt “cây lựu” của mình.

Lục Tiểu Nhạc nản lòng nói: “Cho dù muốn học thì ít nhất cũng phải có chút hiểu biết chứ, trước đây không phải cậu từng học thể dục sao? Thi thể dục dễ hơn thi mỹ thuật chứ?”

“Sao có thể được chứ? Mẹ mình nói thể thao quá mạnh mẽ, không hợp với con gái, vẽ tranh mới là thanh nhã. Cậu xem mình mới học vài ngày, có phải cả người đã toát ra khí chất nghệ sĩ không?” Quách Na dương dương tự đắc nói, Lục Tiểu Nhạc ở bên chỉ thấy buồn nôn.

Mặc dù Lục Tiểu Nhạc rất khinh bỉ việc hành động phí phạm nghệ thuật của Quách Na, nhưng Tiêu Chính Thái lại rất thích, hằng ngày chăm chỉ đi tới đi lui đến phòng vẽ tranh, khen không dứt miệng bức tranh cây lựu của Quách Na: “Khóm dứa này vẽ thật đẹp!”

“Đây là cây táo!”

(táo=dứa=lựu, phục bạn Na Na qué)

“Chả trách mình nghĩ không ra sao dứa lại trơn truột thế này, thì ra là cây táo, tranh đẹp thật, quả thực rất đẹp a!”

Hai người này nói chuyện thật làm người khác phát rét phát run, Lục Tiểu Nhạc muốn ói tại chỗ, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Hai người cứ tiếp tục, mình về nhà trước.” Liền đeo cặp sách lên, vội vã rời khỏi phòng vẽ.

Tuy rằng miệng nói phải về nhà, nhưng Lục Tiểu Nhạc không muốn về sớm như vậy, dù sao giờ về cũng chỉ mình cô ở nhà, lại cũng làm bài tập, thực sự rất buồn chán, không bằng loanh quanh ở trường một lúc nữa.

Nghĩ vậy, Lục Tiểu Nhac cũng không về nhà ngay, mà một mình đi dạo trong vườn trường, vô tình đi tới sân vận động, thấy sân bóng bên cạnh có rất nhiền nữ sinh, ra sức hô tên một cầu thủ.

Tình cảnh này không khỏi khiến Lục Tiểu Nhạc nhớ tới Trác Hàng, tên kia thích nhất ra vẻ đẹp trai ở sân bóng này, còn khiến một đám nữ sinh mê muội chết mê chết mệt, thức sự là đỏm dáng muốn chết. Cô nghĩ vậy, nhịn không được hừ một tiếng, lại đột nhiên nghe được từ đám người kia phát ra một tiếng thét chói tai.

“A! Vào rồi! Vào rồi!”

“Số mười đẹp trai quá, đúng là David Beckham của Chí Đức!”

“Số mười, số mười, mình yêu cậu! Như chuột yêu gạo!!!”

….

Tiếng hò hét vang dội thành công thu hút lòng hiếu kỳ của Lục Tiểu Nhạc, cô chen vào đám người, nhìn về phía sân bóng, thấy trên thảm cỏ xanh có một nam sinh cao gầy mặc áo số mười đang đứng trước bóng. Cách nhau quá xa, nên Lục Tiểu Nhạc không nhìn rõ mặt mũi nam sinh ấy, chỉ chú ý tới mái tóc ngắn của hắn, dáng người rất cao, màu da khỏe khoắn, so với tên thủ môn như tinh tinh của đội bạn, quả thật oai phong hơn rất nhiều.

“Cậu ấy đá! Cậu ấy đá!” Cùng lúc tiếng hét chói tai vang lên, số mười giơ chân phải lên, không chút do dự đá bóng vào gôn, tốc độ cực nhanh khiến thủ môn không kịp phản ứng.

Đám người vây xem lần thứ hai náo loạn.

“Trời ạ, quá đẹp trai a!”

“Mình không chống đỡ được rồi! Mình yêu cậu ấy mất rồi!”



Những lời hám trai như vậy khiến Lục Tiểu Nhạc xấu hổ không ngớt, quyết định thừa dịp trước khi nữ sinh xung quanh còn chưa phát điên nhanh chóng tách ra, đã có thể ở lại phía sau, đột nhiên một quả bóng lăn đến chân cô, cô dừng chân lại, cúi xuống nhặt bóng lên.

“Bạn à, đấy là bóng của mình.” Có người đã đi tới, chìa tay về phía cô.

Cùng lúc đó, Lục Tiểu Nhạc nghe thấy nữ sinh xung quanh âm thầm la hét, cô ngẩng đầu, thì thấy cầu thủ số mười vừa sút phạt kia đang đứng trước mặt mình, khoảng cách gần như vậy, cao thấp càng trở nên rõ ràng, lần đầu tiên Lục Tiểu Nhạc nhìn rõ mặt hắn, mày rậm, mắt to, mười phần khí khái, mặc dù chưa từng gặp mặt, lại không hiểu vì sao thấy có chút quen thuộc.

“Đây!” Cô đưa quả bóng ra.

Đối phương không chìa tay đón lấy, mà lại nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên hô to một tiếng: “Lục Tiểu Nhạc!”

Lục Tiểu Nhạc bị gọi bất ngờ làm giật mình, một lúc lâu sau mới dè dặt hỏi: “Cậu… biết tôi?”

“Cậu có phải Lục Tiểu Nhạc không?” Đối phương mừng rỡ như điên, bóng cũng không cần, trực tiếp cầm tay Lục Tiểu Nhạc, “Tiểu Nhạc, cậu quên mình rồi sao? Mình là Đại Hải! Kim Hải đây!”

“A!” Lúc này Lục Tiểu Nhạc mới nhớ ra, nhất thời cũng ngạc nhiên há to miệng, “Đại Hải? Cậu đúng là Đại Hải?” Cô thực sự không có cách nào nhận ra cậu bạn khỏe như trâu thời tiểu học, một bữa ăn năm bát cơm còn thiếu, không ngờ bây giờ lại đẹp trai như thế.

Nhưng mà chuyện sờ sờ trước mắt, David Beckham của Chí Đức trong mắt mọi người chính là Đại Hải mà cô quen biết, hàng thật giá thật, cuối cùng là xảy ra chuyện gì chứ? Thì ra sau khi Đại Hải tốt nghiệp tiểu học, bị mẹ đưa đi học tập ở trường thể thao, trường học huấn luyện khổ cực, thân hình mập mạp của hắn từ từ thay đổi, cuối cùng thành dáng vẻ như hiện nay.

“Năm ngoái mình dẫn đầu đội bóng thi đấu tại giải bóng đá toàn quốc và đoạt huy chương vàng, nên được cử đến Chí Đức học tập, không ngờ cậu học ở đây, đúng là có duyên nha!” Đại Hải nói những lời này, hai mắt lấp lánh, rõ ràng có tình cảm đặc biệt với Lục Tiểu Nhạc.

Vậy cũng khó trách, trước đây khi Đại Hải còn là một cậu bé mập mạp, mọi người trong trường đều ghét bỏ hắn, còn đặt biệt danh: nào là Đại Hải béo, lợn béo phì, super béo, chỉ có Lục Tiểu Nhạc vẫn gọi hắn là Đại Hải, còn giúp đỡ hắn khi hắn bị mọi người bắt nạt, thay hắn giải vây.

Khi đó hắn còn tư ti, chỉ dám đi sau Lục Tiểu Nhạc, nhưng giờ đã khác trước, hắn không những không tự ti nữa mà còn có thể bảo vệ người trong lòng hắn, cho nên khi nhận ra Lục Tiểu Nhạc trong đám người, thật ra trong lòng hắn đã quyết tâm đuổi theo cô.

Lục Tiểu Nhạc cũng không biết tâm tư Đại Hải, cô chỉ xem hắn như bạn cũ nhiều năm không gặp, không chút phản ứng đối với thái độ vồn vã của hắn, cứ như vậy dây dưa vài tuần liền, hoàng đế chưa lo thái giám đã lo.

Quách Na là người đầu tiên nhận ra tâm tư của Đại Hải, nói bóng nói gió với Lục Tiểu Nhạc; “Tiểu Nhạc, cậu không cảm thấy Đại Hải đối xử với cậu rất đặc biệt sao?”

“Nói thừa, cậu ấy là em trai mình.” Lục Tiểu Nhạc lườm cô.

“Không không không, ý mình không phải tình chị em, mà còn thứ tình cảm khác nữa.”

“Loại tình cảm nào, sao giờ cậu hoa lá cành thế chứ?” Lục Tiểu Nhạc không nhịn được nói.

“Lục Tiểu Nhạc, cậu đúng là đồ đầu heo!” Quách Na tức giận giậm chân, “Nếu có một ngày cậu chết, nhất định là chết vì ngốc!”

“Vậy cậu nhất định chết trước mình.”

“Lục Tiểu Nhạc? Cậu có tin mình sẽ vẽ cậu không?” Quách Na “phát nổ”, lập tức ra đòn sát thủ.

Chiêu này thật sự rất có uy lực, Lục Tiểu Nhạc không nhiều lời nữa, vội vàng bỏ chạy, gấp đến độ Quách Na cầm bút phía sau phải hô to; “Này, cậu đừng đi chưa! Cậu đi mình biết lấy ai làm mẫu đây!”

Quách Na níu kéo càng củng cố thêm quyết tâm bỏ chạy của Lục Tiểu Nhạc, cô đeo cặp sau lưng, ba chân bốn cẳng chạy đi, hoàn toàn không để ý Đại Hải đang chờ ở cửa.

Hôm nay Đại Hải quyết định làm một việc trọng đại, hắn muốn mời Lục Tiểu Nhạc đi xem phim, nhân tiện thổ lộ với cô. Tuy rằng nhìn qua có phần vội vàng, nhưng thật ra trong lòng hắn đã đấu tranh rất lâu, kéo dài như vậy không phải cách hay, trong mắt Lục Tiểu Nhạc, hắn không thể mãi mãi là cậu bé mập mạp đi sau cô được, muốn quan hệ bọn họ có bước đột phá, chỉ có thể nói thật.

Ôm quyết tâm như vậy, vừa tan học Đại Hải đã cầm vé xem phim đứng chờ Lục Tiểu Nhạc. Vừa chờ, vừa diễn tập sẵn sàng để lát nữa gặp Lục Tiểu Nhạc.

“Tiểu Nhạc, khéo thật! Mình có hai vé xem phim, mai cậu có muốn đi xem cùng mình không?”

Không được, rõ ràng quá! Đổi đi!

“Này, mình chờ cậu lâu quá, mai cậu có muốn đi xem phim với mình không?”

Không được, cái này cũng quá rõ ràng, đổi cách khác!

“Tiểu Nhạc, bạn mình cho mình hai vé xem phim, cậu muốn đi cùng mình không?”

Tự nhiên mà không giả tạo, được! Kim Hải bình tĩnh tính toán, cầm hai vé xem phim chạy tới cửa lớp Lục Tiểu Nhạc, đang muốn nói, Lục Tiểu Nhạc đã chạy lướt qua như gió, cũng không thèm liếc hắn một cái.

Kim Hải lập tức hóa đá, một lúc lâu sau mới có phản ứng, vội vàng đuổi theo Lục Tiểu Nhạc.

Nghe được phía sau có tiếng người gọi, Lục Tiểu Nhạc mới dừng chân, xoay người thì thấy Kim Hải đang chạy về phía mình, trong tay còn giống như đang cầm vật gì.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Tiểu Nhạc hỏi.

“Tiểu Nhạc, khéo thật a… Không đúng, mình chờ cậu lâu rồi!” Kim Hải nhất thời kích động, nói năng lộn xộn.

Lục Tiểu Nhạc khó hiểu: “Rốt cuộc là trùng hợp, hay cậu đang đợi mình?”

“Mình… Mình thật ra…” Đáng thương thay cho Kim Hải, tuy rằng bề ngoài thay đổi rất nhiều, nhưng tính cách vẫn chỉ là cậu bé mập mạp thấy nữ sinh là đỏ mặt.

“Rốt cuốc có chuyện gì, cậu nói mau đi!” Lục Tiểu Nhạc cũng sốt ruột thay hắn.

“Bạn mình cho mình hai vé xem phim, cậu muốn đi cùng mình không?” Cuối cùng hắn cũng có thể nói một mạch, chỉ là mặt vẫn đỏ bừng bừng.

“Được.” Lục Tiểu Nhạc không nói nhiều, bây giờ cô ở nhà một mình, buồn chết đi được, cô đang ước cuối tuần có việc làm đây.

Nghe được câu trả lời của cô Đại Hải mừng như điên: “Tốt quá, chiều mai, hai giờ, mình đợi cậu ở cửa rạp chiếu phim nha?”

“Không thành vấn đề, đến lúc đó không gặp không về!” Lục Tiểu Nhạc trịnh trọng hứa.


/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status