Đêm trong màn trướng đỏ, ham muốn rực cháy sôi trào, cơn sóng tình phiêu lãng thiêu đốt trái tim.
Cô gái đó sinh ra có một khuôn mặt yêu kiều, thanh tú như quả đào xuân, da thịt trắng tuyết xinh đẹp, môi đỏ căng mọng óng ánh, lười biếng nằm sấp trên đầu giường, thấy anh trở lại, lập tức nâng chiếc cằm nhọn tinh tế lên rồi nhìn thẳng qua.
“Cậu khỏe rồi?” Gia Duẫn hỏi.
Kế Hứa gật đầu, nhớ đến câu nói châm chọc công trình lớn mới của cô, không kìm được xấu hổ nóng đỏ gần nửa gương mặt.
“Ngơ ra làm gì, qua đây đi, tôi đợi cậu lâu lắm rồi.” Gia Duẫn gọi anh, giọng nói ngọt ngào như trích từ mật.
Kế Hứa theo tiếng nói mà đi qua, bị cô bắt lấy tay đung đưa, anh lập tức nghe lời ngồi xuống.
Đầu ngón tay mềm mịn, anh nắm trong tay không nỡ buông. Gia Duẫn dịch gần lại một chút rồi dựa vào anh, lại mềm yếu như không xương trong ngực anh.
Ngay lập tức trước mắt hơi mất tập trung, giây tiếp theo lại chạm vào trong đôi mắt màu nâu trong veo và sâu thẳm của cô, trái tim yếu mềm, cũng không biết tối nay là tối nào.
Cô mặc váy ngủ lúc trước, mềm mỏng phủ trên người, tôn lên vẻ thuần khiết và xinh đẹp của thiếu nữ. Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào trong khoác lên người cô, làn da trắng như sứ hiện ra óng ánh, lộng lẫy.
Kế Hứa quên phải thở thế nào, cũng sợ làm bẩn cơ thể cô.
Cô tựa mặt lên vai anh, tay chậm rãi đưa về phía trước dọc theo lưng, cuối cùng sờ tới chỗ nào đó, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức xương sống anh như bị ai đó điểm huyệt cứng đờ, không nhúc nhích nỗi.
“Sao vẫn còn cứng như vậy? Không tự giải quyết được sao?” Gia Duẫn sáp lại gần bên tai anh và nhẹ nhàng hỏi, hơi thở lướt qua tai anh, đến mức mang tai có chút nóng lên.
Thứ cường tráng kia nảy lên hai cái trong tay cô, cô lại nhu mì, nũng nịu oán trách: “Nóng quá à…”
Kế Hứa đưa tay nắm lấy xương cổ tay cô, vốn muốn ngừng động tác của cô nhưng không ngờ làn da anh chạm tới dưới lại mềm mại như vậy, ngón cái không chịu được nhẹ nhàng cọ xát.
Có một số thứ giấu bên trong, thề phải bộc phát ngay ra ngoài trong một đêm trong trẻo yên ắng như thế này.
Xương cổ tay nhô ra một chút, lại như dao nhọn chạm vào trong lòng, vốn có thể lẩn tránh nhưng càng muốn tiến lên tìm một sự khuây khỏa.
Hai cánh tay trắng trẻo, óng ánh và mềm mại như ngó sen non bám vào cổ của anh, Gia Duẫn sải bước ngồi trên đùi anh, chóp mũi tiến lại gần anh, phả toàn bộ hơi thở vào trong hõm cổ của anh.
“Nếu tự bản thân cậu làm không được, vậy để tôi giúp cậu, được không?” Giọng cô ẩn chứa sự mềm mại, một cặp ngực ngọt ngào, đầy đặn và mềm mại không ngừng cọ xát ngực anh.
Cổ họng Kế Hứa khó mà tự kiềm chế nuốt xuống vài cái, mơ hồ nghe thấy bản thân nói được một tiếng.
Một tiếng cười khẽ, kiểu cám dỗ như đốt cháy tim người.
Sau đó, ngón tay của Gia Duẫn sờ vào bên quần đùi của anh, chậm rãi kéo lớp vải cản trở kia xuống.
Cứ như vậy, lại ngồi lên lần nữa. Thân gậy bừng bừng khí thế trong nháy mắt bị mật huyệt trần trụi trơn dính và mềm mại bao lấy, ngay lúc này, Kế Hứa cảm thấy xương sống của mình mềm nhũn, khí huyết tuôn trào khắp kinh mạch toàn thân, hơi thở đột nhiên trở nên lộn xộn.
Cái eo nhỏ thon như không xương kia, hoa huyệt đẫm nước cọ xát vào vật nam tính của anh, nặng nhẹ thích thú, chậm rãi đung đưa.
Dáng vẻ kia quả thật buông thả đến mức không thể nhìn nổi.
Có luồng cảm giác tê dại, căng cứng lan tràn từ dưới háng ra khắp cơ thể, Kế Hứa ngẩng cao cổ lên, tiếng thở hổn hển khàn đục vụn vỡ dần dần đâm rách âm thanh tắc nghẽn rồi bật ra ngoài.
Trước mặt là gương mặt láng mịn, trắng nõn của cô, đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng mang nụ cười, anh cứ như vậy bỗng chốc không nhịn được đè lấy eo của cô, dồn sức nghiêng người qua để hôn.
Không hôn lên môi của Gia Duẫn, ngược lại bị cô đột nhiên tránh né, vật nam tính mạnh mẽ đẩy cắm vào bên trong mật huyệt một đoạn.
“Ưʍ... Cậu hư quá...” Gia Duẫn bỗng cất giọng mềm mại, giơ tay lên nhéo lấy dái tai của anh, thịt lỗ tai đầy đặn và mượt mà kia cứ như vậy bị cô vê trong tay, nhẹ nhàng, chậm rãi cọ xát.
Tựa như có dòng điện xẹt qua bên tai, chỗ khiếm khuyết vốn nhạy cảm bị cô chơi đùa như vậy, từng đợt kɦoáı ƈảʍ phóng đại đến cao nhất.
Vượt xa kɦoáı ƈảʍ khi vật nam tính được cọ xát.
Do hưng phấn mà gân cốt bắp thịt căng chặt đến cực hạn, lúc này cũng bị niềm kɦoáı ƈảʍ lan ra toàn thân, hủy hoại những đường cong căng chặt cực độ.
Sợi dây cung trong đầu bỗng kéo căng.
Kế Hứa nắm chặt lấy eo Gia Duẫn, vật nam tính hóa điên cuồng, sống chết đẩy cắm vào, cô bật ra âm thanh dâm mị, cào tim gẩy phổi tựa như mèo nhỏ cào.
Anh không còn cách nào, chưa nắm được mấu chốt. Chỉ biết dựa vào một nhịp thô bạo chơi đùa hung hãn và bừa bãi, nhưng cũng suиɠ sướиɠ như si mê, như mơ.
Người trước mắt tóc đen phủ choàng, vẻ mặt yêu kiều, vừa rên nhẹ vừa đong đưa eo, chỉ nhìn thấy bộ dạng hư hỏng này của cô thì tâm hồn đều bị cô vô cớ dẫn dụ đi hơn nửa.
Khắp người tê dại run rẩy, trong tai chỉ còn lại âm thanh ướŧ áŧ nơi hai vùng riêng tư va chạm nhau, dâʍ ɭσạи chịu không nổi đến mức như khiến cho mắt người có thể nhỏ ra máu.
Nhưng cô nói như vậy chưa đủ, sau đó kề bên tai Kế Hứa, yêu kiều quấn quít hỏi nhỏ một câu: “Cậu muốn nhiều hơn không?”
Kế Hứa kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, chạm phải đôi mắt màu hổ phách của cô, từ giây phút đó anh rơi vào vực thẳm vô tận.
Mật huyệt ướŧ áŧ, mút mát, bao bọc, quấn chặt lấy gậy thịt cường tráng từng li từng tí.
Kế Hứa chỉ có thể trông thấy mắt của cô, ánh sáng dịu dàng nhu mì, tìиɦ ɖu͙ƈ phóng đãng và ý nghĩ rung động là sự trong trẻo và đơn thuần còn tồn tại trong đêm hè dài đằng đẵng này.
Cơn sóng tình sôi sục, đốt tim thiêu xương.
Nhưng Kế Hứa lại chỉ muốn đòi một cái hôn từ chỗ Gia Duẫn.
Anh không được như ý, anh sao có thể được như ý.
Một âm thanh làm thức tỉnh, bất ngờ làm đứt đoạn giấc mộng xuân.
Du͙ƈ vọиɠ dâng lên hỗn loạn, cuối cùng bị cưỡng bức chặn đứng trong một tiếng sấm vang.
Gió đêm mát mẻ, lướt qua cửa sổ lọt vào phòng. Xuyên qua tấm màn đỏ, dập tắt ngọn lửa nướng cả người.
/79
|