Tôi không muốn tốn quá nhiều giấy mực để nhấn mạnh quá trình viết cuốn
sách này, cho dù có gian khổ như thế nào.
Đó là tính cách của tôi. Tôi không thích bán rẻ sự bi thảm của mình. Nếu nói
người khác vì điều đó mà thích tôi hoặc lời văn của tôi thì tôi nghĩ mình sẽ không
vui.
Trong khoảng thời gian một năm, tôi đã đến rất nhiều thành phố, gặp rất
nhiều người. Rất nhiều nhân vật và câu chuyện mới xuất hiện trong cuộc đời của
tôi.
Tôi nghĩ nếu các bạn đọc được cảm nhận của tôi qua cuốn sách này, cho dù
là sự trưởng thành bị vận mệnh đốt cháy giai đoạn thì cũng là trưởng thành.
Hơn một năm nay, rất nhiều người chú ý tới tôi đều nói: “Châu Châu, mình
thấy cậu đã thay đổi”.
Cụ thể là thay đổi ở đâu, câu trả lời của họ đều giống nhau. Đó là trầm tĩnh,
chín chắn.
Tôi nghĩ có lẽ sinh mệnh là một quá trình như thế. Rất nhiều người lúc còn
trẻ thì thích đối kháng nhưng đến bây giờ thì lại hoà giải với bản thân, hoà giải với
tất cả những gì mình đã thù hận, qua đó cảm nhận được sự tàn khốc và tươi đẹp
của tuổi thanh xuân.
Ánh trăng nói đã lãng quên là một cuốn tiểu thuyết chân thực. Tôi rất thích
câu nói của cô gái tên là Thẩm Ngôn trong cuốn sách. Cô ấy nói: cho dù bạn đã
từng tổn thương như thế nào nhưng sẽ có sự xuất hiện của một người khiến bạn tha
thứ cho tất cả những gì mà cuộc sống đã gây khó dễ cho bạn.
Điều cô ấy nói chính là điều mà tôi muốn thông qua lời văn của mình truyền
đạt tới độc giả. Tôi vẫn tin vào tình yêu.
Ban đầu, tôi cùng thảo luận với người phụ trách biên tập của mình. Cô ấy
nói lần này chúng ta viết một câu chuyện lật đổ tình yêu.
Tôi đã từng liệt kê rất nhiều hình thức tồn tại của tình yêu nhưng tôi chưa
bao giờ viết về sự tan vỡ của tình yêu. Vì thế lúc ấy tôi đã nói với cô ấy là được,
lần này chúng ta sẽ thử xem. Sau khi hai cô gái trải qua cuộc tình tàn nhẫn, rốt
cuộc còn lại những gì.
Đằng sau mỗi nhân vật trong cuốn sách đều có câu chuyện của mình. Tôi
thích cách biểu đạt này. Cho dù là nhân vật nhỏ cũng có cuộc đời của mình.
Tôi từ bỏ thói quen thích dùng những từ ngữ hoa mỹ, cũng là để thử xem
mình có thể dùng những từ ngữ đơn giản để nói về một câu chuyện hay hay không.
Tôi thấy mình đã cố gắng và tôi cũng đã làm được.
Rất nhiều người nói với tôi rằng bao nhiêu năm nay, tôi là người cùng họ
trưởng thành. Nhiều khi mở những cuốn tạp chí cũ, nhìn thấy ba chữ “Độc Mộc
Châu” là lại nhớ tới câu chuyện của mình.
Đây là niềm vinh dự của tôi. Thật sự tôi cảm thấy rất vui.
Bao nhiêu năm nay, mọi người cũng quan tâm, khích lệ và yêu mến tôi.
Chính tình yêu của mọi người khiến tôi không sợ thế giới tàn khốc này.
Chính tình yêu của mọi người khiến một người không hoàn hảo như tôi tha
thứ cho cuộc sống không hoàn hảo này.
sách này, cho dù có gian khổ như thế nào.
Đó là tính cách của tôi. Tôi không thích bán rẻ sự bi thảm của mình. Nếu nói
người khác vì điều đó mà thích tôi hoặc lời văn của tôi thì tôi nghĩ mình sẽ không
vui.
Trong khoảng thời gian một năm, tôi đã đến rất nhiều thành phố, gặp rất
nhiều người. Rất nhiều nhân vật và câu chuyện mới xuất hiện trong cuộc đời của
tôi.
Tôi nghĩ nếu các bạn đọc được cảm nhận của tôi qua cuốn sách này, cho dù
là sự trưởng thành bị vận mệnh đốt cháy giai đoạn thì cũng là trưởng thành.
Hơn một năm nay, rất nhiều người chú ý tới tôi đều nói: “Châu Châu, mình
thấy cậu đã thay đổi”.
Cụ thể là thay đổi ở đâu, câu trả lời của họ đều giống nhau. Đó là trầm tĩnh,
chín chắn.
Tôi nghĩ có lẽ sinh mệnh là một quá trình như thế. Rất nhiều người lúc còn
trẻ thì thích đối kháng nhưng đến bây giờ thì lại hoà giải với bản thân, hoà giải với
tất cả những gì mình đã thù hận, qua đó cảm nhận được sự tàn khốc và tươi đẹp
của tuổi thanh xuân.
Ánh trăng nói đã lãng quên là một cuốn tiểu thuyết chân thực. Tôi rất thích
câu nói của cô gái tên là Thẩm Ngôn trong cuốn sách. Cô ấy nói: cho dù bạn đã
từng tổn thương như thế nào nhưng sẽ có sự xuất hiện của một người khiến bạn tha
thứ cho tất cả những gì mà cuộc sống đã gây khó dễ cho bạn.
Điều cô ấy nói chính là điều mà tôi muốn thông qua lời văn của mình truyền
đạt tới độc giả. Tôi vẫn tin vào tình yêu.
Ban đầu, tôi cùng thảo luận với người phụ trách biên tập của mình. Cô ấy
nói lần này chúng ta viết một câu chuyện lật đổ tình yêu.
Tôi đã từng liệt kê rất nhiều hình thức tồn tại của tình yêu nhưng tôi chưa
bao giờ viết về sự tan vỡ của tình yêu. Vì thế lúc ấy tôi đã nói với cô ấy là được,
lần này chúng ta sẽ thử xem. Sau khi hai cô gái trải qua cuộc tình tàn nhẫn, rốt
cuộc còn lại những gì.
Đằng sau mỗi nhân vật trong cuốn sách đều có câu chuyện của mình. Tôi
thích cách biểu đạt này. Cho dù là nhân vật nhỏ cũng có cuộc đời của mình.
Tôi từ bỏ thói quen thích dùng những từ ngữ hoa mỹ, cũng là để thử xem
mình có thể dùng những từ ngữ đơn giản để nói về một câu chuyện hay hay không.
Tôi thấy mình đã cố gắng và tôi cũng đã làm được.
Rất nhiều người nói với tôi rằng bao nhiêu năm nay, tôi là người cùng họ
trưởng thành. Nhiều khi mở những cuốn tạp chí cũ, nhìn thấy ba chữ “Độc Mộc
Châu” là lại nhớ tới câu chuyện của mình.
Đây là niềm vinh dự của tôi. Thật sự tôi cảm thấy rất vui.
Bao nhiêu năm nay, mọi người cũng quan tâm, khích lệ và yêu mến tôi.
Chính tình yêu của mọi người khiến tôi không sợ thế giới tàn khốc này.
Chính tình yêu của mọi người khiến một người không hoàn hảo như tôi tha
thứ cho cuộc sống không hoàn hảo này.
/8
|