Thi Nhược Nhược lắp bắp nói: “Ban đầu là do anh tớ mắng tớ không được yêu đương, tớ muốn trả thù nên mới làm vậy, với tớ cũng không rõ suy nghĩ của anh ấy nên mới muốn thử.”
“Từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng thèm để ý tới ai, lúc nào cũng chỉ biết có việc học, tớ với mẹ còn nghi anh ấy là gay.”
“Hơn nữa cậu lại rất xinh đẹp, trước kia anh ấy từng khen cậu trầm tính, nếu dùng điện thoại của cậu tỏ tình thì không lý nào anh ấy lại không trả lời.”
“Chỉ là tớ thấy kỳ lạ, thế nên mới trực tiếp hỏi anh ấy, anh ấy cũng không buồn phản ứng, tớ lúc đấy thất vọng lắm luôn, nếu ngay cả cậu mà còn không được thì có khi anh ấy thật sự là gay.”
“Năm đó là lần cuối tớ thử anh ấy, lúc ấy tớ không biết cậu đã có bạn trai, chỉ nghĩ lỡ như cả hai thật sự tới với nhau thì quá là thú vị, kết quả chỉ là công dã tràng, cái tên anh trai bi3n thái kia của tớ thật sự không thèm chạm vào phụ nữ…”
Thi Nhược Nhược vẫn còn đang lải nhải, cô ấy đâu có biết, đại học năm đó tôi đã nhận được một tin nhắn khó hiểu từ Thi Phượng Dương, chỉ đơn giản bốn chữ: “Địa chỉ trường học.”
Vì không hiểu nổi nên tôi còn ngây ngẩn một hồi, hỏi lại: “Cái gì?”
Anh tiếp tục gửi: “Gửi địa chỉ cho anh.”
Lúc tôi còn chần chờ thì tin nhắn lại tới tiếp: “Nhanh lên.”
Thế là tôi vội vàng gửi địa chỉ trường học cho anh.
Hóa ra anh đã tới trường tìm tôi, còn ngồi chờ ở dưới ký túc xá từ buổi trưa.
Lúc đó tôi đang làm gì nhỉ?
Tôi nhớ lúc trong phòng bệnh, anh đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải, tôi muốn trả thù em, Thi Phượng Dương tôi đây lớn tới vậy rồi, chưa từng bị phụ nữ đùa giỡn, nhưng em thì giỏi lắm, khiến tôi chạy vòng vòng.”
“Cả đời này tôi chỉ có một lần thật lòng, kết quả em lại chơi tôi, cô gái nhỏ, tôi chỉ hận không thể làm chết em.”
Mọi thứ dường như đã sáng tỏ, tôi từng “tỏ tình” với anh, anh muốn có địa chỉ trường của tôi, vội vàng lao tới để gặp.
Kết quả là nhận ra tôi đã có bạn trai, còn ra ngoài hẹn hò.
Anh nghĩ rằng tôi đùa giỡn với anh, trước khi đi còn đá ngã thùng rác dưới ký túc xá của chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lúc Thi Phượng Dương ngủ, tôi đi ra, ai ngờ lại thấy Triệu Thạc đứng ngay ngoài cửa.
Hắn dường như đang đợi tôi, còn châm thuốc lá, nhưng không hút, chỉ im lặng cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy dần.
Hắn thấy tôi thì cười giễu một tiếng, mái tóc rối bời, sâu trong ánh mắt là vẻ buồn thảm: “Lôi Lôi, anh đã hoàn toàn mất em rồi đúng không?”
Tôi im lặng một hồi, đáp: “Anh đã sớm mất tôi rồi.”
Hắn lắc đầu: “Không, anh vẫn luôn nghĩ rằng mình còn cơ hội, anh không đồng ý chia tay với em, anh nghĩ rằng sẽ có một ngày em nghĩ kỹ, trở về bên anh.”
“Trở về bên anh? Vậy bạn gái bây giờ của anh thì sao? Chỉ là chơi đùa thôi à?”
Điếu thuốc trong tay Triệu Thạc gần đốt hết, hắn rít mạnh một hơi, bị khói làm cho sặc tới mức ch ảy nước mắt: “Em không hiểu, Lôi Lôi, em hoàn toàn không biết anh yêu em nhiều đến nhường nào, anh không hiểu tại sao chúng ta lại đi đến ngày hôm nay? Những gì anh làm đều là vì em, nhưng em lại càng ngày càng xa cách anh.”
“Anh vẫn luôn chờ em về, em không có động tĩnh, anh lập tức nghĩ đến chuyện yêu đương với người khác để khiêu khích em, nhưng em lại xóa WeChat của anh, lúc đó anh vẫn không nghĩ rằng mình đã mất em, anh biết em sẽ xuất hiện trong lễ thành hôn của Trần Giai Tử và Cảnh Đông, anh vẫn luôn chờ ngày hôm nay.”
“Em không biết lúc nhìn thấy em anh đã căng thẳng thế nào đâu, bây giờ em quay về đây, anh đã nhất quyết không để em rời đi nữa, cho tới khi thấy người bên cạnh em.”
“Lôi Lôi, trước giờ em không hề nói cho anh biết bên cạnh em còn có một người như vậy, nếu anh biết sớm thì chắc chắn sẽ không buông tay để em rời đi…”
Triệu Thạc khóc, bờ vai hắn run rẩy, yếu ớt lại đáng thương.
Tôi nói: “Triệu Thạc, anh sai rồi, thật ra trong lòng anh vẫn luôn thấy bản thân mình cao quý hơn em, bên cạnh em có người như vậy hay không cũng chẳng quan trọng, nếu chỉ vì sự xuất hiện của anh ấy thì anh mới bắt đầu quan tâm tới em, liếc mắt về phía em, biết quý trọng em thì em thà rằng không cần thứ tình cảm đó.”
“Không phải thế, Lôi Lôi, anh chưa bao giờ thấy mình cao quý hơn em.”
Triệu Thạc ngẩng đầu nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng: “Là do khi đó đầu óc anh có vấn đề, cứ luôn ép em phải làm những việc mà em không thích, rõ ràng hai chúng ta chỉ cách hạnh phúc có một bước, khi đó anh chỉ giận em sao lại không biết cố gắng, anh biết sai rồi, anh đã quên mất lời hứa ban đầu khi chúng ta còn ở bên nhau.”
Nước mắt lăn dài trên gò má hắn: “Lôi Lôi, em về bên anh đi có được không? Anh thề không bao giờ ép em nữa, chắc chắn sẽ yêu em thật nhiều, chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Tôi lắc đầu: “Triệu Thạc, em chưa từng hối hận khi gặp được anh lúc học đại học, vì khi đó chúng ta ở bên nhau thật sự rất vui, nhưng về sau chúng ta không còn hạnh phúc nữa, chỉ sau một năm tốt nghiệp mà toàn bộ tình yêu và nhiệt tình của em đều bị hiện thực mài mòn không còn chút nào. Triệu Thạc, về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Tôi nói xong, lập tức xoay người muốn về phòng, hắn đột nhiên bước tới, nắm lấy tay tôi: “Lôi Lôi, anh xin em, cho anh một cơ hội nữa đi mà, anh không thể không có em được, anh không chịu nổi.”
Tôi nhíu mày, dồn lực gỡ từng ngón tay của hắn ra, xoay người vào phòng, khóa cửa.
Lúc tôi bước lên ga tàu trở về Hàng Châu năm đó, tôi không phải không chờ mong hắn sẽ tới.
Thời gian ba năm yêu đương với hắn là khoảng thời gian tôi không thể quên được, chúng tôi đã từng có tình cảm tốt đẹp đến như vậy, tôi nghĩ nếu chúng tôi gặp lại nhau mà còn có thể bắt tay, nói chuyện đùa giỡn với nhau thì thật là một câu chuyện tuyệt vời.
Tiếc rằng hắn vẫn luôn cao quý như trước, đứng chờ tôi quay đầu lại, cầu xin được hắn cứu rỗi.
Thật ra tôi không hề thay đổi, người thay đổi là hắn.
Lòng tôi đầy những tâm sự, cảm xúc nhiều không kể hết, nhưng tới khi nằm xuống cạnh Thi Phượng Dương, đột nhiên lại thấy mọi thứ không còn quá quan trọng nữa, tôi mệt rồi, nên ngủ một giấc thôi.
Về Hàng Châu, lái xe mất năm tiếng.
Lúc xe ô tô vào thành phố đã là mười giờ tối.
Chúng tôi đã ăn qua loa trên đường về, lúc này cũng không thấy đói, nhưng Thi Phượng Dương vẫn dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi.
Anh mua một hộp thuốc lá, tôi đi theo lấy vài đồ ăn vặt.
Lúc tính tiền, tôi nhận ra anh đứng ngay cạnh mình, tiện tay lấy một chiếc hộp hình vuông nhỏ trên kệ, thanh toán chung.
Tôi nhận ra đó là thứ gì, lòng lập tức trở nên căng thẳng, mặt mũi đỏ bừng.
Anh lại tỏ ra như không có chuyện gì, vẻ mặt bình tĩnh nắm lấy tay tôi, đi ra khỏi cửa hàng.
Cuối cùng điểm tới của xe ô tô là căn chung cư anh đã mua ở cạnh bệnh viện.
Lúc xuống xe, tôi vẫn còn đang ngơ ngác, để mặc anh nắm tay kéo đi, vào thang máy, vào phòng.
Trước giờ đều như vậy, giống với lần phẫu thuật cắt trĩ đó, chỉ với một câu “đi thôi” của anh là tôi lập tức ngoan ngoãn bước vào phòng phẫu thuật.
Bây giờ anh lại nắm tay tôi, thế là tôi biến thành một con chim cút nói gì nghe nấy.
Anh cầm quần áo đi tắm, thấy tôi vẫn cứ nhìn thì nhướng mày, cười hỏi: “Tắm ch ung?”
Tôi sợ hãi, lập tức xoay người qua chỗ khác.
Anh cười khẽ một tiếng: “Cũng đâu phải là chưa thấy qua.”
Mặt tôi đỏ bừng, trong đầu hiện lên cảnh tượng năm mười hai tuổi đó, lúc tôi đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhìn thấy cảnh kia.
Sau đó thì mũi nóng lên, máu mũi chảy ra.
Tôi “A” một tiếng, vội vàng đi tìm giấy.
Kết quả là đến khi anh tắm xong, ra ngoài với thân trên để trần, thì thấy tôi đang đứng trong góc tường, hay tay nâng lên, đầu ngẩng cao, lỗ mũi nhét giấy vệ sinh.
Thi Phượng Dương bước tới, đưa tay kéo tôi ngồi lên bàn, hoảng sơ tôi kêu lên một tiếng.
Anh gỡ giấy vệ sinh trong mũi tôi ra, dở khóc dở cười hỏi: “Chảy máu mũi?”
Tôi “ưm” một tiếng, mắt liếc nhìn dáng người cường tráng của anh, cơ bụng săn chắc, bộ ng ực dày rộng… tôi đột nhiên căng thẳng, máu mũi cứ thế tiếp tục chảy ra.
Cuối cùng lại là một hồi luống cuống tay chân, anh lấy bông băng thuốc đỏ từ hòm y tế trong nhà ra, dùng thuốc bôi Vân Nam cầm máu cho tôi.
Đến khi tôi đỏ mặt tắm xong, căn phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ tối, anh đã nằm ngủ tự lúc nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mặc đồng phục bóng rổ của anh, quần quá rộng thế nên tôi chỉ mặc áo trên, kết quả là dài rộng tới mức có thể xem như váy ngủ.
Anh ngủ, tôi lại không buồn ngủ tẹo nào, thế là lôi điện thoại ra, nằm trên ghế sô pha trong phòng khách lướt mạng.
Đang lướt, mí mắt bắt đầu nhắm lại, sau đó thì bị ôm vào phòng lúc nào cũng không hay.
Khi tỉnh táo lại, mặt tôi nóng bừng, cực kỳ hoảng sợ, chỉ biết vùi đầu vào lòng ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh, thương lượng chút được không?”
Anh khàn giọng đáp: “Không được, tên đã lên dây không thể không bắn.”
Xong việc, tôi mất ngủ, trong đầu chỉ còn lại câu nói mà suốt đường về Hàng Châu, anh liên tục nói cho tôi nghe…
“Lôi Lôi, chúng ta kết hôn đi, tôi đã ba mươi rồi, em không thể tiếp tục tiêu sài chân thành của tôi như này nữa, mặc dù chuyện tình cảm là em tình tôi nguyện, nhưng ngay từ lúc bắt đầu tôi đã không hề được đối xử công bằng.”
“Em và Nhược Nhược dệt một cái lưới thật lớn, tôi chui vào đó mười mấy năm, nếu cuối cùng vẫn không có được em thì tôi thật sự sẽ phát điên mất.”
“Tôi vẫn luôn hận em là một kẻ lừa đảo, cũng hận chính mình vì bị một cô gái nhỏ đùa giỡn xoay vòng, càng hận bản thân khong cách nào buông bỏ được, buồn cười nhất chính là lúc sự thật được phơi bày, tôi lại cam tâm tình nguyện bị em thật sự đùa giỡn, như thế thì có thể chứng minh rằng ít nhất tôi đối với em không chỉ là một người qua đường, kết quả trong lòng em từ trước tới giờ vốn không có tôi.”
“Tôi nhung nhớ em suốt mười mấy năm trời, em lại hoàn toàn không biết, tôi dồn hết tình cảm và tâm trí mình vào em, lại như đá chìm đấy biển, ngay cả một gợn sóng cũng không xuất hiện, Lôi Lôi, bây giờ em chỉ có thể chọn một trong hai cách, một là kết hôn với tôi, hai là, giết tôi.”
Những lời nói đó của anh thật bá đạo, nghĩ kỹ lại thì tôi vốn cũng là người bị hại, Thi Phượng Dương lại đẩy phân nửa trách nhiệm lên người tôi là cực kỳ vô lý.
Tôi đỏ mặt, cố gắng nói lý, anh lại liếc nhìn tôi, nắm lấy tay tôi: “Em tất nhiên cũng có trách nhiệm, từ nhỏ em đã quyến rũ tôi, lúc nào cũng mềm mại gọi tôi là anh trai, gọi tới mức làm lòng tôi xao xuyến, chỉ biết nghĩ tới em.”
“Từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng thèm để ý tới ai, lúc nào cũng chỉ biết có việc học, tớ với mẹ còn nghi anh ấy là gay.”
“Hơn nữa cậu lại rất xinh đẹp, trước kia anh ấy từng khen cậu trầm tính, nếu dùng điện thoại của cậu tỏ tình thì không lý nào anh ấy lại không trả lời.”
“Chỉ là tớ thấy kỳ lạ, thế nên mới trực tiếp hỏi anh ấy, anh ấy cũng không buồn phản ứng, tớ lúc đấy thất vọng lắm luôn, nếu ngay cả cậu mà còn không được thì có khi anh ấy thật sự là gay.”
“Năm đó là lần cuối tớ thử anh ấy, lúc ấy tớ không biết cậu đã có bạn trai, chỉ nghĩ lỡ như cả hai thật sự tới với nhau thì quá là thú vị, kết quả chỉ là công dã tràng, cái tên anh trai bi3n thái kia của tớ thật sự không thèm chạm vào phụ nữ…”
Thi Nhược Nhược vẫn còn đang lải nhải, cô ấy đâu có biết, đại học năm đó tôi đã nhận được một tin nhắn khó hiểu từ Thi Phượng Dương, chỉ đơn giản bốn chữ: “Địa chỉ trường học.”
Vì không hiểu nổi nên tôi còn ngây ngẩn một hồi, hỏi lại: “Cái gì?”
Anh tiếp tục gửi: “Gửi địa chỉ cho anh.”
Lúc tôi còn chần chờ thì tin nhắn lại tới tiếp: “Nhanh lên.”
Thế là tôi vội vàng gửi địa chỉ trường học cho anh.
Hóa ra anh đã tới trường tìm tôi, còn ngồi chờ ở dưới ký túc xá từ buổi trưa.
Lúc đó tôi đang làm gì nhỉ?
Tôi nhớ lúc trong phòng bệnh, anh đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải, tôi muốn trả thù em, Thi Phượng Dương tôi đây lớn tới vậy rồi, chưa từng bị phụ nữ đùa giỡn, nhưng em thì giỏi lắm, khiến tôi chạy vòng vòng.”
“Cả đời này tôi chỉ có một lần thật lòng, kết quả em lại chơi tôi, cô gái nhỏ, tôi chỉ hận không thể làm chết em.”
Mọi thứ dường như đã sáng tỏ, tôi từng “tỏ tình” với anh, anh muốn có địa chỉ trường của tôi, vội vàng lao tới để gặp.
Kết quả là nhận ra tôi đã có bạn trai, còn ra ngoài hẹn hò.
Anh nghĩ rằng tôi đùa giỡn với anh, trước khi đi còn đá ngã thùng rác dưới ký túc xá của chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lúc Thi Phượng Dương ngủ, tôi đi ra, ai ngờ lại thấy Triệu Thạc đứng ngay ngoài cửa.
Hắn dường như đang đợi tôi, còn châm thuốc lá, nhưng không hút, chỉ im lặng cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy dần.
Hắn thấy tôi thì cười giễu một tiếng, mái tóc rối bời, sâu trong ánh mắt là vẻ buồn thảm: “Lôi Lôi, anh đã hoàn toàn mất em rồi đúng không?”
Tôi im lặng một hồi, đáp: “Anh đã sớm mất tôi rồi.”
Hắn lắc đầu: “Không, anh vẫn luôn nghĩ rằng mình còn cơ hội, anh không đồng ý chia tay với em, anh nghĩ rằng sẽ có một ngày em nghĩ kỹ, trở về bên anh.”
“Trở về bên anh? Vậy bạn gái bây giờ của anh thì sao? Chỉ là chơi đùa thôi à?”
Điếu thuốc trong tay Triệu Thạc gần đốt hết, hắn rít mạnh một hơi, bị khói làm cho sặc tới mức ch ảy nước mắt: “Em không hiểu, Lôi Lôi, em hoàn toàn không biết anh yêu em nhiều đến nhường nào, anh không hiểu tại sao chúng ta lại đi đến ngày hôm nay? Những gì anh làm đều là vì em, nhưng em lại càng ngày càng xa cách anh.”
“Anh vẫn luôn chờ em về, em không có động tĩnh, anh lập tức nghĩ đến chuyện yêu đương với người khác để khiêu khích em, nhưng em lại xóa WeChat của anh, lúc đó anh vẫn không nghĩ rằng mình đã mất em, anh biết em sẽ xuất hiện trong lễ thành hôn của Trần Giai Tử và Cảnh Đông, anh vẫn luôn chờ ngày hôm nay.”
“Em không biết lúc nhìn thấy em anh đã căng thẳng thế nào đâu, bây giờ em quay về đây, anh đã nhất quyết không để em rời đi nữa, cho tới khi thấy người bên cạnh em.”
“Lôi Lôi, trước giờ em không hề nói cho anh biết bên cạnh em còn có một người như vậy, nếu anh biết sớm thì chắc chắn sẽ không buông tay để em rời đi…”
Triệu Thạc khóc, bờ vai hắn run rẩy, yếu ớt lại đáng thương.
Tôi nói: “Triệu Thạc, anh sai rồi, thật ra trong lòng anh vẫn luôn thấy bản thân mình cao quý hơn em, bên cạnh em có người như vậy hay không cũng chẳng quan trọng, nếu chỉ vì sự xuất hiện của anh ấy thì anh mới bắt đầu quan tâm tới em, liếc mắt về phía em, biết quý trọng em thì em thà rằng không cần thứ tình cảm đó.”
“Không phải thế, Lôi Lôi, anh chưa bao giờ thấy mình cao quý hơn em.”
Triệu Thạc ngẩng đầu nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng: “Là do khi đó đầu óc anh có vấn đề, cứ luôn ép em phải làm những việc mà em không thích, rõ ràng hai chúng ta chỉ cách hạnh phúc có một bước, khi đó anh chỉ giận em sao lại không biết cố gắng, anh biết sai rồi, anh đã quên mất lời hứa ban đầu khi chúng ta còn ở bên nhau.”
Nước mắt lăn dài trên gò má hắn: “Lôi Lôi, em về bên anh đi có được không? Anh thề không bao giờ ép em nữa, chắc chắn sẽ yêu em thật nhiều, chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Tôi lắc đầu: “Triệu Thạc, em chưa từng hối hận khi gặp được anh lúc học đại học, vì khi đó chúng ta ở bên nhau thật sự rất vui, nhưng về sau chúng ta không còn hạnh phúc nữa, chỉ sau một năm tốt nghiệp mà toàn bộ tình yêu và nhiệt tình của em đều bị hiện thực mài mòn không còn chút nào. Triệu Thạc, về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Tôi nói xong, lập tức xoay người muốn về phòng, hắn đột nhiên bước tới, nắm lấy tay tôi: “Lôi Lôi, anh xin em, cho anh một cơ hội nữa đi mà, anh không thể không có em được, anh không chịu nổi.”
Tôi nhíu mày, dồn lực gỡ từng ngón tay của hắn ra, xoay người vào phòng, khóa cửa.
Lúc tôi bước lên ga tàu trở về Hàng Châu năm đó, tôi không phải không chờ mong hắn sẽ tới.
Thời gian ba năm yêu đương với hắn là khoảng thời gian tôi không thể quên được, chúng tôi đã từng có tình cảm tốt đẹp đến như vậy, tôi nghĩ nếu chúng tôi gặp lại nhau mà còn có thể bắt tay, nói chuyện đùa giỡn với nhau thì thật là một câu chuyện tuyệt vời.
Tiếc rằng hắn vẫn luôn cao quý như trước, đứng chờ tôi quay đầu lại, cầu xin được hắn cứu rỗi.
Thật ra tôi không hề thay đổi, người thay đổi là hắn.
Lòng tôi đầy những tâm sự, cảm xúc nhiều không kể hết, nhưng tới khi nằm xuống cạnh Thi Phượng Dương, đột nhiên lại thấy mọi thứ không còn quá quan trọng nữa, tôi mệt rồi, nên ngủ một giấc thôi.
Về Hàng Châu, lái xe mất năm tiếng.
Lúc xe ô tô vào thành phố đã là mười giờ tối.
Chúng tôi đã ăn qua loa trên đường về, lúc này cũng không thấy đói, nhưng Thi Phượng Dương vẫn dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi.
Anh mua một hộp thuốc lá, tôi đi theo lấy vài đồ ăn vặt.
Lúc tính tiền, tôi nhận ra anh đứng ngay cạnh mình, tiện tay lấy một chiếc hộp hình vuông nhỏ trên kệ, thanh toán chung.
Tôi nhận ra đó là thứ gì, lòng lập tức trở nên căng thẳng, mặt mũi đỏ bừng.
Anh lại tỏ ra như không có chuyện gì, vẻ mặt bình tĩnh nắm lấy tay tôi, đi ra khỏi cửa hàng.
Cuối cùng điểm tới của xe ô tô là căn chung cư anh đã mua ở cạnh bệnh viện.
Lúc xuống xe, tôi vẫn còn đang ngơ ngác, để mặc anh nắm tay kéo đi, vào thang máy, vào phòng.
Trước giờ đều như vậy, giống với lần phẫu thuật cắt trĩ đó, chỉ với một câu “đi thôi” của anh là tôi lập tức ngoan ngoãn bước vào phòng phẫu thuật.
Bây giờ anh lại nắm tay tôi, thế là tôi biến thành một con chim cút nói gì nghe nấy.
Anh cầm quần áo đi tắm, thấy tôi vẫn cứ nhìn thì nhướng mày, cười hỏi: “Tắm ch ung?”
Tôi sợ hãi, lập tức xoay người qua chỗ khác.
Anh cười khẽ một tiếng: “Cũng đâu phải là chưa thấy qua.”
Mặt tôi đỏ bừng, trong đầu hiện lên cảnh tượng năm mười hai tuổi đó, lúc tôi đẩy cửa phòng vệ sinh ra, nhìn thấy cảnh kia.
Sau đó thì mũi nóng lên, máu mũi chảy ra.
Tôi “A” một tiếng, vội vàng đi tìm giấy.
Kết quả là đến khi anh tắm xong, ra ngoài với thân trên để trần, thì thấy tôi đang đứng trong góc tường, hay tay nâng lên, đầu ngẩng cao, lỗ mũi nhét giấy vệ sinh.
Thi Phượng Dương bước tới, đưa tay kéo tôi ngồi lên bàn, hoảng sơ tôi kêu lên một tiếng.
Anh gỡ giấy vệ sinh trong mũi tôi ra, dở khóc dở cười hỏi: “Chảy máu mũi?”
Tôi “ưm” một tiếng, mắt liếc nhìn dáng người cường tráng của anh, cơ bụng săn chắc, bộ ng ực dày rộng… tôi đột nhiên căng thẳng, máu mũi cứ thế tiếp tục chảy ra.
Cuối cùng lại là một hồi luống cuống tay chân, anh lấy bông băng thuốc đỏ từ hòm y tế trong nhà ra, dùng thuốc bôi Vân Nam cầm máu cho tôi.
Đến khi tôi đỏ mặt tắm xong, căn phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ tối, anh đã nằm ngủ tự lúc nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mặc đồng phục bóng rổ của anh, quần quá rộng thế nên tôi chỉ mặc áo trên, kết quả là dài rộng tới mức có thể xem như váy ngủ.
Anh ngủ, tôi lại không buồn ngủ tẹo nào, thế là lôi điện thoại ra, nằm trên ghế sô pha trong phòng khách lướt mạng.
Đang lướt, mí mắt bắt đầu nhắm lại, sau đó thì bị ôm vào phòng lúc nào cũng không hay.
Khi tỉnh táo lại, mặt tôi nóng bừng, cực kỳ hoảng sợ, chỉ biết vùi đầu vào lòng ngực anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh, thương lượng chút được không?”
Anh khàn giọng đáp: “Không được, tên đã lên dây không thể không bắn.”
Xong việc, tôi mất ngủ, trong đầu chỉ còn lại câu nói mà suốt đường về Hàng Châu, anh liên tục nói cho tôi nghe…
“Lôi Lôi, chúng ta kết hôn đi, tôi đã ba mươi rồi, em không thể tiếp tục tiêu sài chân thành của tôi như này nữa, mặc dù chuyện tình cảm là em tình tôi nguyện, nhưng ngay từ lúc bắt đầu tôi đã không hề được đối xử công bằng.”
“Em và Nhược Nhược dệt một cái lưới thật lớn, tôi chui vào đó mười mấy năm, nếu cuối cùng vẫn không có được em thì tôi thật sự sẽ phát điên mất.”
“Tôi vẫn luôn hận em là một kẻ lừa đảo, cũng hận chính mình vì bị một cô gái nhỏ đùa giỡn xoay vòng, càng hận bản thân khong cách nào buông bỏ được, buồn cười nhất chính là lúc sự thật được phơi bày, tôi lại cam tâm tình nguyện bị em thật sự đùa giỡn, như thế thì có thể chứng minh rằng ít nhất tôi đối với em không chỉ là một người qua đường, kết quả trong lòng em từ trước tới giờ vốn không có tôi.”
“Tôi nhung nhớ em suốt mười mấy năm trời, em lại hoàn toàn không biết, tôi dồn hết tình cảm và tâm trí mình vào em, lại như đá chìm đấy biển, ngay cả một gợn sóng cũng không xuất hiện, Lôi Lôi, bây giờ em chỉ có thể chọn một trong hai cách, một là kết hôn với tôi, hai là, giết tôi.”
Những lời nói đó của anh thật bá đạo, nghĩ kỹ lại thì tôi vốn cũng là người bị hại, Thi Phượng Dương lại đẩy phân nửa trách nhiệm lên người tôi là cực kỳ vô lý.
Tôi đỏ mặt, cố gắng nói lý, anh lại liếc nhìn tôi, nắm lấy tay tôi: “Em tất nhiên cũng có trách nhiệm, từ nhỏ em đã quyến rũ tôi, lúc nào cũng mềm mại gọi tôi là anh trai, gọi tới mức làm lòng tôi xao xuyến, chỉ biết nghĩ tới em.”
/10
|