91, tự mình trừng phạt
Sao anh có thể dùng giọng điệu thành khẩn đến mức tận cùng nói ra lời này!
Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào lời Thập Tam nói, cô tuyệt đối sẽ tin tưởng anh, hơn nữa còn đau lòng vì sự ẩn nhẫn và tạm nhân nhượng cho lợi ích chung của anh.
Cô, thực sự không nên ôm ảo tưởng, mặc kệ nguyên nhân gì, một nam nhân giỏi về che giấu như thế, không phải người cô muốn. Hơn nữa, còn khiến cô cảm thấy đáng sợ.
Thập Tam vốn thấy thái độ Thanh Vi có chút lơi lỏng thì càng tăng hy vọng. Nhưng đột nhiên sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng nghiêm túc lại, lòng anh trầm xuống.
Cuối cùng, Thanh Vi mở miệng : “Tôi không cần ai hy sinh vì tôi, thế giới này đối xử với nam nhân rất công bằng, anh cũng rất có năng lực, tôi tin tưởng anh vẫn sẽ sống tốt dù không có tôi.”
Thanh Vi thấy sắc mặt Thập Tam càng ngày càng trắng, có chút không đành lòng, nhưng vẫn kiên định nói: “Lúc trước tôi giữ anh lại, anh đã giúp tôi không ít việc, hai bên đền không thua thiệt. Nếu tương lai gặp lại, có lẽ vẫn là bằng hữu.”
Vẫn là không được, hay là cô muốn anh đi, tương lai cũng không muốn gặp anh...... Trong lồng ngực truyền đến một trận đau đớn, khí huyết đi ngược chiều, Thập Tam cảm thấy cổ họng nảy lên một mùi ngọt tanh.
Anh cố nuốt xuống, nói:“Ngay cả làm nô bộc cũng không được sao, nhất định phải đuổi tôi đi sao ? Tôi đã phạm lỗi gì, ngài nói tôi sẽ sửa, sau này cũng không dám nữa.”
Anh nói xong, trước mắt trở nên mơ hồ, dùng sức nháy mắt mới thấy được. Nhìn Thanh Vi không mảy may động lòng, lại tiếp theo nói: “Nếu ngài tức giận có thể phạt tơi, dù ngài đánh ta đều được thế nào, phạt khác cũng được, ta sẽ nghe lời ngài mà.”
Thanh Vi nghe xong cũng khó ngăn được xót xa. Cô không phải cỏ cây, Thập Tam như vậy cô không thể lãnh khốc vô tình. Nhưng dù vậy, cũng không thể bỏ qua chuyên anh lừa gạt cô. Hôm nay là chuyện này, ngày mai sẽ là chuyện khác, cuối cùng hậu quả không thể tưởng tượng.
Năng lực quan sát của Thập Tam rất mạnh, lập tức thấy được ta không đành lòng chợt lóe trong mắt Thanh Vi. Chỉ cần phạt mình, Thanh Vi sẽ đau lòng, sẽ nguôi giận, sẽ tha thứ anh...... Ý tưởng này lập tức được anh khẳng định.
Thập Tam đã làm ảnh vệ rất lâu, làm việc gì sai bị trừng phạt là chuyện đương nhiên. Tuy rằng sau khi đến nơi này, anh đã chậm rãi tiếp nhận không ít quy tắc hiện đại, nhưng có một số thói quen và nhận thức, không thể hoàn toàn thay đổi, ít nhất đó sẽ là phản ứng đầu tiên của anh.
Nhưng lấy hiểu biết của anh, Thanh Vi không có khả năng đánh anh phạt anh, cũng không có khả năng nhìn anh tự mình trừng phạt. Như vậy anh sẽ không có cơ hội được cô tha thứ ? Không, anh phải nghĩ cách. Mâu quang Thập Tam chợt lóe, lập tức có quyết định.
Thanh Vi đang nghĩ phải thuyết phục Thập Tam thế nào, thì thấy anh đột nhiên chỉ tay về phía mình, cô lập tức cảm thấy thân thể cứng lại, không động đậy được. Chẳng lẽ đây là điểm huyệt trong truyền thuyết? Được rồi, điểm huyệt này không phải một cấp bậc với xoa bóp điểm huyệt trong chữa trị.
Thân thể và tứ chi cứng ngắc khó chịu, cảm giác quỷ dị này khiến cô không có cảm giác an toàn, sau khi Thanh Vi giật mình, nhận ra mình còn có thể nói chuyện, buồn bực nói: “Giải huyệt cho tôi!”
Thập Tam không nói lời nào mà cởi áo ra. Thời tiết đã nóng lên, Thập Tam chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, sau khi cởi lộ ra cơ bắp tinh tráng cân xứng. Sau đó, một tay anh dùng sức kéo, liền kéo dây nịt rơi ra.
Thanh Vi kinh ngạc không nói nên lời, lập tức nghĩ đến: Thập Tam biết mình yêu thích dáng người hoàn mỹ của anh, chẳng lẽ muốn làm...... Không được, tuyệt đối không thể phát sinh loại sự tình này, chuyện này với anh mà nói là vũ nhục, với mình không khác cường bạo.
Cô khẩn trương nói: “Anh muốn làm gì ?”
Thập Tam nhìn cô một cái, ánh mắt kiên định mà vội vàng, Thanh Vi càng thêm lo lắng - chẳng lẽ cô thực sự sẽ bị anh….
Nhưng ngay sau đó Thanh Vi nhìn thấy, Thập Tam vung dây lưng, đánh lên lưng của chính anh.
“Ba!” Dây lưng có nội lực thúc đẩy, uy lực không thể xem thường, trên lưng màu mạch của Thập Tam xuất hiện một đường máu.
Động tác của Thập Tam vừa nhanh vừa ác, không để ý lời nói ngăn cản của Thanh Vi, nhanh chóng, liên tục tự quất mình, giống như đánh không phải là anh, mà là hòn đá vô tri vô giác.
Dây lưng nổi gió, tiếng đánh rõ rang lọt vào tai, lưng Thập Tam nhiễm một mảnh máu chói mắt, có nơi bởi vì bị quất đi quất lại bong da tróc thịt, máu chảy xuống từ trên lưng anh, thấm lưng quần ướt thành một mảnh màu đỏ tươi.
Chẳng qua là vài cái, đã có hiệu quả rung động thị giác như thế. Bạo lực như vậy khiến Thanh Vi đã khiếp sợ lại sợ hãi, còn có vô cùng đau lòng: Thập Tam thế nhưng nhẫn tâm với bản thân như thế, thân thể kia, cô từng tận tâm chiếu cố, xúc cảm tốt đẹp khi thân mật còn trong trí nhớ cô, lại bị chính anh đánh thành như vậy.
“Đừng đánh nữa, dừng tay !” Thanh Vi lớn tiếng la lên, Thập Tam quật cường không dừng tay. Hơn mười cái, lưng của anh vô cùng thê thảm.
Thanh Vi thầm nghĩ đoạt lấy dây lưng, lại chỉ có thể ngồi xem ở chỗ kia, đau long và bất đắc dĩ làm cho nước mắt không tự giác chảy xuống.
Cuối cùng Thập Tam cũng ngừng, nhìn Thanh Vi nói: “Tôi phạm lỗi, ngài chỉ ần phạt tôi, hết giận là được rồi, ngài đừng đuổi tôi đi.” Thập Tam thấp giọng nói, môi còn run run: “Tôi không dám lại không biết tốt xấu, không dám dĩ hạ phạm thượng, chỉ cần ngài đừng đuổi tôi đi.”
Thanh Vi nhìn lưng anh, làn da trơn bóng ban đầu, cơ bắp cường tráng rắn chắc, bây giờ một mảnh huyết nhục mơ hồ. Dây lưng vốn rắn chắc, nội lực Thập Tam càng đáng sợ, đây tuyệt đối không chỉ là bị thương ngoài da.
“Giải huyệt cho tôi.” Thanh Vi nói năng lộn xộn nói.
“Có thể tha thứ cho tôi lần này không ?” Thập Tam không trả lời, tay anh vẫn nắm chặt dây lưng, giống như chỉ cần nghe thấy đáp án không phù hợp, sẽ tiếp tục hành vi tự ngược vừa rồi.
“Giải huyệt.” Thanh Vi cố gắng giữ vững hô hấp, nghẹn nước mắt.
...... Trầm mặc, Thập Tam không động cũng không nói chuyện.
“Anh còn dám làm như vậy tôi vĩnh viễn không để ý đến anh!” Thanh Vi cao giọng nói.
Thập Tam do dự một lát, chậm rãi buông dây lưng, chỉ Thanh Vi một chút. Thanh Vi lập tức phát giác cả người buông lỏng, thử hoạt động cánh tay, quả nhiên có thể động đậy.
Thanh Vi nhảy dựng lên, giữ eo của Thập Tam, nhìn kỹ vết thương, nước mắt lại đong đầy trong hốc mắt.
“Cuối cùng anh nghĩ thế nào? Trước mắt là tiền đồ cực tốt, dây dưa làm gì.” Nước mắt nóng bỏng của cô rơi xuống lưng Thập Tam, Thập Tam nhẹ nhàng run lên.
“Còn không được sao? Hay là ngài chê tôi có võ công ? Tôi có thể phế bỏ ! Chỉ cần một câu của ngài, tôi có thể phế bỏ.” Thập Tam nóng nảy, nội lực hùng hậu nhanh chóng mất đi khống chế, bắt đầu xé rách kinh mạch, đau nhức từng trận làm Thập Tam ngã ngồi trên mặt đất.
Thanh Vi tưởng cảm xúc anh kích động. Trên thực tế bây giờ cô cũng rất kích động: “Ham muốn chiếm hữu của anh mạnh như vậy ? Lừa gạt tôi, tổn thương bản thân, đến bây giờ cũng không chịu nói thật ?”
“Không có, ta không có lừa ngươi, ta không dám.” Thập Tam cũng mắt ngấn lệ, không biết là thân thể đau nhức vẫn là nội tâm khổ sở.
“Quên đi, đừng nữa nói. Anh có võ công, suy nghĩ và cách làm việc không giống tôi.”
“Không cần, tôi,” Thập Tam giãy dụa đứng lên:“Tôi có thể phế bỏ nội lực......” Anh nói xong, một quyền mang theo kình khí đánh về đan điền của mình.
Đây không phải nói giỡn, Thanh Vi có thể cảm thấy lực lượng của cỗ kình khí kia, một quyền này mạnh thế nào cô không biết, nhưng cô biết nếu đánh trúng anh hậu quả nhất định nghiêm trọng. Cô thầm nghĩ rời khỏi anh, cũng không muốn thương hại anh.
Thanh Vi sốt ruột nói : “Đừng đánh !” Nhưng đã chậm, cô căn bản kéo không được quyền của Thập Tam – đã đi đến trước đan điền, chỉ cần đánh thật, dưới tình huống thân thể anh lúc này nhất định bị thương nghiêm trọng, ít nhất mất đi phân nữa võ công.
Nhưng vừa rồi nội lực của Thập Tam đã vô cùng bất ổn, bây giờ cảm xúc kích động đến đỉnh điểm, càng kích thích đến đại huyệt quanh người, sức mạnh cũng chịu ảnh hưởng lớn, một quyền đánh ra càng làm nội lực không khống chế được.
Khi một quyền kia đánh vào, Thập Tam duy trì không được, anh còn chưa đánh trúng mình, đã phun ra một búng máu, sau đó ngã xuống đất.
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì ngừng giữa chương trên, hắc hắc, không muốn mọi người chờ sốt ruột, cho nên trải qua chiến đấu hăng hái và sửa chữa, rốt cục xong chương này.
Thập Tam bị đánh, mọi người vừa lòng chưa,
Nếu đồng ý tha thứ anh, chương sau nói rõ ràng, nếu còn muốn khi dễ liền khi dễ tiếp,
Tiếp tục...
Tác giả tà ác bay đi
/133
|