_Chúng ta đi lâu vậy rồi, tại sao vẫn không thây người nào? - Hoàng Quân cứ nhìn ngang nhìn dọc nói
_Cũng đúng nhỉ? Đi được hơn nửa tiếng rồi?? - Phong cũng tán đồng ý kiến nói
_Còn...Mấy giờ nữa là đến giờ nhật thực? - Hắn hơi hoảng hỏi
_Để xem...ủa...sao năm giờ mấy rồi? Gì kì vậy? - Nam nhìn đồng hồ hoảng hốt nói rồi móc điện thoại ra xem thì lại không có sóng và giờ thì cũng năm giờ mấy khiến ai nấy cũng lo lắng
_Không đúng, tụi mình mới đến đây thì nhiều lắm chỉ có hai tiếng rưỡi thôi, lúc chúng ta đến đây tôi nhớ là 11 giờ mà? tính ra chỉ hai giờ mấy mới đúng chứ? - Phong lo lắng nói
_Khoan....lúc tôi hôn mê, Nhi đã nói, thời gian trong thế giới ảo so với đời thực là khác biệt, tức là thế giới thực thời gian chạy nhanh hơn thế giới ảo? - Hắn giật mình nói
_Cái gì? - Hoàng Quân bất ngờ rồi lo lắng nói - Vậy tức là nhật thực sắp xảy ra, cũng có thể sẽ chậm đi đấy...
_Nhanh lên, thôi vậy đi, mỗi người chia ra đi tìm, nhớ là căn biệt thự nhà lá như trong bức tranh nhé? mười phút sau tập hợp tại đây, ai nhìn thấy thì nhớ báo lại, OK? - Hắn lo lắng hỏi
_Được - Cả bọn cùng gật đầu đồng ý nói
_Đi - Nói rồi mọi người cùng nhau chia ra mỗi người một hướng, không ngừng tìm kiếm
~~Mười Phút Sau~~~
_Có thấy không? - Hắn lo lắng hỏi
_Không thấy - Hoàng Quân thở dốc nói
_Không - Phong với Nam cùng Vũ cũng lắc đầu nói
_Vậy chỉ còn lại một hướng... - Hắn nhìn thẳng hướng trước mặt mình
_Đi... - Cả bọn cùng nhìn nhau nói, từng bước, từng bước, tim họ cứ thế mà đập thình thịch
_Minh Khải...? - Hoàng Quân bất ngờ lay lay hắn nói
_Sao? - Hắn khó hiểu hỏi
_Nhìn kìa.... - Hoàng Quân đơ người nhìn về phía có ánh sáng mặt trời bắt đầu nhô lên..., phía đó chỉ có duy nhất một căn biệt thự có hàng rào lớn màu trắng, cửa hàng rào tạo thành hình một đôi cánh thiên thần, trông hết sức đẹp, nhưng với cà bọn bây giờ chính là sợ hãi, lo lắng....đặc biệt là Hắn
_Mau đi - Hắn hoảng hốt sau khi vài phút đơ người trước cảnh tượng trước mắt
_Quân? Phong? Nam? Vũ? - Hắn sợ hãi gọi...đột nhiên...tất cả...đều đã biến mất...tất cả
_Không thể..không thể...nhất định... - Hắn cắn răng lo lắng chạy một mạch đến đó...
_Tuyết...Nhi? - Đôi chân hắn run run..dường như không thể bước đi tiếp...cái bóng dáng cao cao, ốm ốm..và cô đơn đó...cái khuôn mặt và trái tim luôn khiến hắn nhớ đến phát điên giờ đang đứng thẳng trước mắt hắn, kế bên còn có một chàng trai...tóc xanh dương huyền ảo trước cái ánh mặt trời long lanh...trông thật sự rất đẹp..
_Mau lên - Chàng Ma đưa nó ra gần hồ nước, nhìn thấy hắn thì khẽ bất ngờ nghĩ Anh ta đến nhanh đến thế à?
_Minh....Khải? - Nó ngạc nhiên nhìn Hắn...cái người to lớn trước mắt...gương mặt đã tiền tuỵ hơn nhiều, đôi mắt đã thoáng chút nước
_Em mau xuống đi, trễ giờ mất - Chàng Ma nhìn Hắn khiêu khích rồi ôn eo nó đỡ nó tiến lại gần nơi bờ sông sẽ hiện ra mà không cho nó nhìn hắn nữa
_BUÔNG CÔ ẤY RA - Hắn tức giận nói lớn rồi nhanh chóng chạy đến, kéo mạnh nó về phía mình
_Khải à... - Nó như khóc oà lên, dùng tay choàng qua cổ ôm hắn
_Em định rời xa tôi nữa sao? - Hắn như tức giận nói
_Em...em xin lỗi nhưng... - Nó ôm chặt hắn, nhớ...chính là nhớ...nhớ rất nhiều...nước mắt bây giờ cứ như mưa và tuôn ra, bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn, nhớ nhung đều từ đó mà trút ra, yêu, nó yêu hắn rất nhiều, và càng lại hận mình nhiều hơn, ước gì nó là người bình thường không phải sẽ tốt hơn rồi sao?
_Tôi không cho phép em đi đâu cả - Hắn mạnh mẽ lắc đầu liên tục như muốn phủ định ý nghĩ bây giờ của nó
_Anh nghĩ anh có quyền đó sao? - Chàng Ma nhìn nó với hắn thế này thì khẽ tức giận mà chửi thầm sự ngu ngốc của mình, anh quên là no vẫn yêu hắn hơn anh, thật là...
_Tôi... - Hắn tức nghẹn họng nhìn cái thằng na ná bê đê trước mặt (người ta đẹp ngang ngửa anh đấy, bê đê cái gì mà bê đê T_T)
_Đến giờ rồi - Chàng Ma nhìn lên mặt trời đã lên cao và đã bị che đen hết tất cả, bây giờ mọi thứ đã không còn sáng mà trở nên tối mịt mù, dòng sông có nước trong suốt dần dần hiện lên, mọi thứ...dần dần hiện rõ hơn, và hắn cũng càng ngày càng ôm nó chặt hơn
_Em xin lỗi, yêu anh, em chưa từng hối hận - Nó khẽ nói nhỏ rồi đẩy mạnh hắn ra, làm hắn bất ngờ té xuống đất, cứ thế, nó từng bước, từng bước tiến gần lại con sông đó, nơi con sông nhìn bình thường này có thể đem bất kì ai đi khi mà no muốn
_KHÔNG ĐƯỢC - Khi nó vừa chuẩn bị...chuẩn bị chạm chân xuống nước thì bị một lực đẩy mạnh ra mà té về phía sau, cái thân hình màu đen đó...từ từ rơi xuống...nước văng tung toé...văng lên cả đầy mặt nó...nhưng cái bây giờ nó biết...chính là khóc...mọi thứ như rơi vào hố sâu, cứ thế, nó chỉ biết la hét và khóc ầm ĩ, cứ thế mà lắc đầu liên tục, tim cũng dường như ngừng đập...chỉ trong phút chốc..mọi thứ như vỡ oà trước mắt nó, không...không thể...KHÔNG THỂ...
_Khải...Khải..?Khải... - Nó như người điên, đột nhiên dòng sông đã biến mất...trái tim nó cũng vì thế mà tan biến theo...cứ thế mà quỳ, tiến từng bước đến dòng sông đó, tại sao lại không còn gì...không....không được...
_Tại sao...không thể....KHÔNG.... - Nó đau đớn quỵ xuống, tay cứ thế mà cuộn lại thành nấm đấm, đến nỗi bàn tay cũng đã ươn ướt máu
_Hức...Hức...Không thể được....tại sao?...tại sao anh lại làm thế...em không cần đâu....em muốn làm thiên thần...là em muốn...anh không được...không được...đừng mà....không thể được...VƯƠNG MINH KHẢI, anh ra đây cho em...không được...KHÔNG ĐƯỢCCCCC - Nó đau đớn khóc nức nở
_Đừng bỏ em..đừng để em lại một mình mà....em xin anh đấy...đừng mà....em...không thể đâu....xin anh....anh yêu em mà...vậy xin anh đừng bỏ...em không thể sống nỗi đâu..không thể...đối với em...anh luôn là số một đối với em....từ lúc lần đầu gặp...em tự hỏi tại sao tim lại đập mạnh thế...nhưng từ từ em hiểu ra...đó là tình yêu...yêu sớm hay muộn không quan trọng...quan trọng là trong tim mình từ lâu đã có đối phương, chỉ có điều là mình nhìn nhận nó nhanh hay chậm thôi, yêu anh...em chưa từng nghĩ nó quá sâu sa...nhưng ít nhất em biết nó đủ lớn để giết chết trái tim này...đủ lớn để có thể từ bỏ tất cả mọi thứ...và đủ lớn để có thể bảo vệ anh....mọi thứ đối với em đã quá nhạt...nhạt đến mức có thể khiến em quay lưng với tất cả trừ anh....em đã từng hỏi mình...có lẽ vì do em quá yêu TFBOYS, vì đích thân lo lắng cho TFBOYS mà phải rời xa anh...em đã từng nghĩ đến...nhưng chưa bao giờ em hối hận...vì em biết....trong tim anh...hức...có em đã là quá đủ với em rồi,.....TFBOYS là điều duy nhất có thể khiến em tức giận hay lo lắng một cách không lý do mà không cần làm gì cả....nhưng anh lại chính là người duy nhất có thể khiến em nguôi giận, giúp em có thể cười tươi với bản thân trong khi đang mệt mỏi hay phiền não, cũng chỉ có duy nhất anh có thể khiến em khóc một cách vô thức chứ không chỉ là tức giận hay lo lắng đến hoảng kia....anh đã hứa sẽ luôn bên em mỗi lúc em cần....chỉ cần em không bắt anh chờ đợi hay phải cô đơn...Em đã khiến anh như thê...nên giờ anh muốn trừng phạt em bằng cách này sao?....đau...rất đau...trái tim này dường như cũng đã tê liệt rồi...yêu...?....em chỉ yêu anh thôi....một mình anh....mọi thứ...với em không là gì cả khi mà không có anh....mọi thứ....nếu anh muốn trách hay phạt em...xin anh...hãy đích thân trừng phạt em đi....nhưng xa anh....em thực không chịu được.....thật...thật sự không được...dù anh ghét hay hận em cũng được....nhưng để anh rời khỏi tầm mắt....em không làm được...vì trái tim em....cũng chỉ có thể đập mạnh vì anh...yêu đơn phương...sẽ hạnh phúc hơn không có thứ để yêu rất nhiều...muốn gì cứ trực tiếp trừng phạt em đi....nhưng đừng xa em.....em....xin anh....Em...thật sự rất yêu anh....và em cũng đang rất nhớ...rất cần anh... - Nó bây giờ chính là không thể khống chế được cảm xúc....đờ đẫn ngồi trên thảm cỏ xanh biết kia...nhưng lại chẳng có cảm xúc sắc màu được tí nào...với nó...bây giờ...tất cả đều chỉ còn là màu đen...đen đến vô định....
_Anh làm sao có thể trừng phạt người mình yêu nhất cơ chứ,....ANH CŨNG RẤT CẦN EM... - Một giọng nói đều đều, khàn khàn mang chút hạnh phúc xen lẫn nỗi xót xa vang lên sau đó thì dùng tay tạo thành loa hét lớn...khiến cái người đang như trong hố sâu kia, không màu sắc, chỉ đen và đen như ngừng thở, khẽ lau nhẹ đi nước mắt, không cần nhìn xem người phía sau là ai, cứ thế mà bật nhanh dậy rôd chạy nhanh đến ôm chặt lấy người đó....ôm đến không thể thở được...ôm đến cả nó có thể cảm nhận được tim mình và người đó như hoà một nhịp
_Anh...làm sao có thể bỏ em một mình được chứ...?..vì em chứ là cuộc sống duy nhất mà anh chọn - Đúng, người này chính là hắn...nụ cười...không thể lẫn đi đâu được...nhịp tim...cũng không thể cảm nhận sai...giọng nói...lại càng không thể nghe lầm, nó chính là cảm nhận chính xác đó là hắn
_Anh là đô đáng ghét - Nó như oà khóc, hình tượng lạnh lùng, quyến rũ giờ dâyddax tan thành mây khói mà chừa lại một cô thiên thần làm người xinh đẹp như hoa, nét xinh đẹp không ai có thể sánh bằng
_Em biết em và Băng Nghi rất khác nhau không? - Hắn nhìn nó ấm áp đầy yêu thương rồi khẽ lau nhẹ nước mắt nhìn nó hỏi
_À đúng rồi, anh luôn phân biệt được đâu là em và đâu là Băng Nghi, với lại chắc do em bốc ra khí chất lạnh lạnh hơn Băng Nghi? - Nó thắc mắc nhìn hắn hỏi
_Không, cũng như giờ đây, anh vẫn có thể phân biệt được, vì em là người anh yêu, vì em là người duy nhất khiến anh có thể đứng ngồi không vững - Hắn khẽ nhìn nó cưng chiều nói, hôn lên mái tóc tím than này....người con gái này, anh mãi mãi chỉ yêu cô gái này thôi
_Anh nịnh bợ....nhưng...tại sao anh đã rơi xuống hồ mà, nhưng tại sao lại... - Nó lo lắng hỏi chuyện khi nãy, rõ là nó chính mắt thấy Hắn rơi xuống, nó làm sao không nhìn ra được là hắn chứ?
_Đúng, nhưng không biết sao họ lại cho anh trở về - Ánh mắt hắn khẽ buồn rồi cũng lập tức nở nụ cười cho nó không nghĩ ngợi nhiều nói
_Thật sao? May quá... - Nó khẽ thở phào, mọi chuyện có lẽ đã kết thúc, lòng lại có tí vui vẻ
_Đúng vậy, chính là tình yêu của chúng ta đã cứu chúng ta - Hắn khẽ ôm chặt nó vào lòng, để đầu nó tựa vào bờ vai vững chắc của hắn nói, ánh mắt nhìn ra phía hồ tên Angle khi nãy rồi khẽ nói nhỏ: Cám Ơn
_Anh nói gì thế? - Nó khẽ hắn nói cái gì đó nhưng lại nhỏ quá nên nghe không rõ
_Không có gì - Hắn cười nhẹ
_Đi, theo anh - Hắn cười mỉm rồi buông nó ra, dắt nó vào căn nhà biệt thự Roseleg
_Sao chúng ta lại vào đây? - Nó thắc mắc hỏi
_Vì chúng ta không thể về một mình - Hắn nãy giờ luôn cười, cười vì giờ hắn đã yên tâm hơn rất nhiều, cười vì hắn vẫn được bên nó, cười vì cám ơn tất cả....cám ơn tất cả đã cho anh cơ hội để có thể bên cạnh người con gái quan trọng nhất này...
_Ba? Mẹ? Ba? Nghi, Hồng Anh, Thiên Kim, Xuân Như, Vũ, Phong, Nam, Quân?? - Nó ngạc nhiên gọi tên từng người một, mọi người đều đang được giữ trong một cái lồng bằng sắt, có lẽ rất chắc chắn
_Để con mở cái lồng này cho moii người - Hắn nhanh chóng qua cần gạt gạt xuống, cái lồng được mở ra
_Tại sao mọi người ở đây? - Nó bất ngờ hỏi
_Ta bị... - Ba hắn chưa kịp nói thì hắn đã xen vào
_Có lẽ do họ đi đứng bị sai quy tắc nên bị bắt nhốt vì tưởng người lạ - Hắn nhanh chóng đáp
_Sao? - Ba hắn ngạc nhiên nhìn hắn rồi bắt gặp cái nháy mắt của hắn thì nhanh chóng nói - Đúng, đúng thế
_Sao anh biết hay thế? - Nó khẽ yên tâm rồi quay sang tra khảo tới hắn
_Anh...anh...Anh đoán thôi - Hắn gật đầu liên tục nói
_Ừ - Nó hơi nghi ngờ nhưng cũng bỏ qua
_Chúng ta về thôi - Ba Hắn nhìn mọi người nói, nãy giờ mọi người thấy hành đọng của hai cha con này thì thôi cũng im, về nhà hỏi riêng sau, muốn giấu nhất định có vấn đề
_Vâng - Nó cùng hắn đồng thanh, cả hai cùng ra máy bay khi mới đến về...mọi thứ lại yên ổn, mỗi thứ, đều trở về như cũ, chỉ có tình cảm giữa mỗi con người thì ngày càng sâu nặng hơn, về tình bạn lẫn tình yêu và tình thân
**Ngoài lề riêng tư**
❤️❤️❤️Hôm nay là ngày kỉ niệm 2 năm dubut của TFBOYS, tác giả xin chúc TFBOYS ngày càng phát triển hơn, nổi tiếng hơn, được thật nhiều người yêu thích, sẽ trưởng thành hơn để có thể để các TDT nhìn thấy càng nhiều sự cô gắng, nỗ lực, kiên trì của các bảo bối, Mười Năm không dài cũng chẳng ngắn, TDT sẽ mãi bên cạnh và ủng hộ TFBOYS, mãi mãi tự hào về TFBOYS❤️❤️❤️
¥Do hôm nay buổi sáng bận lo ngày debut TFBOYS vì phải chiến đấu với ITV và HTVC nên đến tối bây giờ tác giả mới viết chap mới, đã để các bạn chờ lâu, tác giả xin lỗi nhé, truyện chỉ còn từ 2 đến 3 chap nữa là full, mong mọi người có thể theo truyện Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!! đến cuối cùng nhé, cám ơn các bạn rất nhiều¥
_Cũng đúng nhỉ? Đi được hơn nửa tiếng rồi?? - Phong cũng tán đồng ý kiến nói
_Còn...Mấy giờ nữa là đến giờ nhật thực? - Hắn hơi hoảng hỏi
_Để xem...ủa...sao năm giờ mấy rồi? Gì kì vậy? - Nam nhìn đồng hồ hoảng hốt nói rồi móc điện thoại ra xem thì lại không có sóng và giờ thì cũng năm giờ mấy khiến ai nấy cũng lo lắng
_Không đúng, tụi mình mới đến đây thì nhiều lắm chỉ có hai tiếng rưỡi thôi, lúc chúng ta đến đây tôi nhớ là 11 giờ mà? tính ra chỉ hai giờ mấy mới đúng chứ? - Phong lo lắng nói
_Khoan....lúc tôi hôn mê, Nhi đã nói, thời gian trong thế giới ảo so với đời thực là khác biệt, tức là thế giới thực thời gian chạy nhanh hơn thế giới ảo? - Hắn giật mình nói
_Cái gì? - Hoàng Quân bất ngờ rồi lo lắng nói - Vậy tức là nhật thực sắp xảy ra, cũng có thể sẽ chậm đi đấy...
_Nhanh lên, thôi vậy đi, mỗi người chia ra đi tìm, nhớ là căn biệt thự nhà lá như trong bức tranh nhé? mười phút sau tập hợp tại đây, ai nhìn thấy thì nhớ báo lại, OK? - Hắn lo lắng hỏi
_Được - Cả bọn cùng gật đầu đồng ý nói
_Đi - Nói rồi mọi người cùng nhau chia ra mỗi người một hướng, không ngừng tìm kiếm
~~Mười Phút Sau~~~
_Có thấy không? - Hắn lo lắng hỏi
_Không thấy - Hoàng Quân thở dốc nói
_Không - Phong với Nam cùng Vũ cũng lắc đầu nói
_Vậy chỉ còn lại một hướng... - Hắn nhìn thẳng hướng trước mặt mình
_Đi... - Cả bọn cùng nhìn nhau nói, từng bước, từng bước, tim họ cứ thế mà đập thình thịch
_Minh Khải...? - Hoàng Quân bất ngờ lay lay hắn nói
_Sao? - Hắn khó hiểu hỏi
_Nhìn kìa.... - Hoàng Quân đơ người nhìn về phía có ánh sáng mặt trời bắt đầu nhô lên..., phía đó chỉ có duy nhất một căn biệt thự có hàng rào lớn màu trắng, cửa hàng rào tạo thành hình một đôi cánh thiên thần, trông hết sức đẹp, nhưng với cà bọn bây giờ chính là sợ hãi, lo lắng....đặc biệt là Hắn
_Mau đi - Hắn hoảng hốt sau khi vài phút đơ người trước cảnh tượng trước mắt
_Quân? Phong? Nam? Vũ? - Hắn sợ hãi gọi...đột nhiên...tất cả...đều đã biến mất...tất cả
_Không thể..không thể...nhất định... - Hắn cắn răng lo lắng chạy một mạch đến đó...
_Tuyết...Nhi? - Đôi chân hắn run run..dường như không thể bước đi tiếp...cái bóng dáng cao cao, ốm ốm..và cô đơn đó...cái khuôn mặt và trái tim luôn khiến hắn nhớ đến phát điên giờ đang đứng thẳng trước mắt hắn, kế bên còn có một chàng trai...tóc xanh dương huyền ảo trước cái ánh mặt trời long lanh...trông thật sự rất đẹp..
_Mau lên - Chàng Ma đưa nó ra gần hồ nước, nhìn thấy hắn thì khẽ bất ngờ nghĩ Anh ta đến nhanh đến thế à?
_Minh....Khải? - Nó ngạc nhiên nhìn Hắn...cái người to lớn trước mắt...gương mặt đã tiền tuỵ hơn nhiều, đôi mắt đã thoáng chút nước
_Em mau xuống đi, trễ giờ mất - Chàng Ma nhìn Hắn khiêu khích rồi ôn eo nó đỡ nó tiến lại gần nơi bờ sông sẽ hiện ra mà không cho nó nhìn hắn nữa
_BUÔNG CÔ ẤY RA - Hắn tức giận nói lớn rồi nhanh chóng chạy đến, kéo mạnh nó về phía mình
_Khải à... - Nó như khóc oà lên, dùng tay choàng qua cổ ôm hắn
_Em định rời xa tôi nữa sao? - Hắn như tức giận nói
_Em...em xin lỗi nhưng... - Nó ôm chặt hắn, nhớ...chính là nhớ...nhớ rất nhiều...nước mắt bây giờ cứ như mưa và tuôn ra, bao nhiêu mệt mỏi, đau đớn, nhớ nhung đều từ đó mà trút ra, yêu, nó yêu hắn rất nhiều, và càng lại hận mình nhiều hơn, ước gì nó là người bình thường không phải sẽ tốt hơn rồi sao?
_Tôi không cho phép em đi đâu cả - Hắn mạnh mẽ lắc đầu liên tục như muốn phủ định ý nghĩ bây giờ của nó
_Anh nghĩ anh có quyền đó sao? - Chàng Ma nhìn nó với hắn thế này thì khẽ tức giận mà chửi thầm sự ngu ngốc của mình, anh quên là no vẫn yêu hắn hơn anh, thật là...
_Tôi... - Hắn tức nghẹn họng nhìn cái thằng na ná bê đê trước mặt (người ta đẹp ngang ngửa anh đấy, bê đê cái gì mà bê đê T_T)
_Đến giờ rồi - Chàng Ma nhìn lên mặt trời đã lên cao và đã bị che đen hết tất cả, bây giờ mọi thứ đã không còn sáng mà trở nên tối mịt mù, dòng sông có nước trong suốt dần dần hiện lên, mọi thứ...dần dần hiện rõ hơn, và hắn cũng càng ngày càng ôm nó chặt hơn
_Em xin lỗi, yêu anh, em chưa từng hối hận - Nó khẽ nói nhỏ rồi đẩy mạnh hắn ra, làm hắn bất ngờ té xuống đất, cứ thế, nó từng bước, từng bước tiến gần lại con sông đó, nơi con sông nhìn bình thường này có thể đem bất kì ai đi khi mà no muốn
_KHÔNG ĐƯỢC - Khi nó vừa chuẩn bị...chuẩn bị chạm chân xuống nước thì bị một lực đẩy mạnh ra mà té về phía sau, cái thân hình màu đen đó...từ từ rơi xuống...nước văng tung toé...văng lên cả đầy mặt nó...nhưng cái bây giờ nó biết...chính là khóc...mọi thứ như rơi vào hố sâu, cứ thế, nó chỉ biết la hét và khóc ầm ĩ, cứ thế mà lắc đầu liên tục, tim cũng dường như ngừng đập...chỉ trong phút chốc..mọi thứ như vỡ oà trước mắt nó, không...không thể...KHÔNG THỂ...
_Khải...Khải..?Khải... - Nó như người điên, đột nhiên dòng sông đã biến mất...trái tim nó cũng vì thế mà tan biến theo...cứ thế mà quỳ, tiến từng bước đến dòng sông đó, tại sao lại không còn gì...không....không được...
_Tại sao...không thể....KHÔNG.... - Nó đau đớn quỵ xuống, tay cứ thế mà cuộn lại thành nấm đấm, đến nỗi bàn tay cũng đã ươn ướt máu
_Hức...Hức...Không thể được....tại sao?...tại sao anh lại làm thế...em không cần đâu....em muốn làm thiên thần...là em muốn...anh không được...không được...đừng mà....không thể được...VƯƠNG MINH KHẢI, anh ra đây cho em...không được...KHÔNG ĐƯỢCCCCC - Nó đau đớn khóc nức nở
_Đừng bỏ em..đừng để em lại một mình mà....em xin anh đấy...đừng mà....em...không thể đâu....xin anh....anh yêu em mà...vậy xin anh đừng bỏ...em không thể sống nỗi đâu..không thể...đối với em...anh luôn là số một đối với em....từ lúc lần đầu gặp...em tự hỏi tại sao tim lại đập mạnh thế...nhưng từ từ em hiểu ra...đó là tình yêu...yêu sớm hay muộn không quan trọng...quan trọng là trong tim mình từ lâu đã có đối phương, chỉ có điều là mình nhìn nhận nó nhanh hay chậm thôi, yêu anh...em chưa từng nghĩ nó quá sâu sa...nhưng ít nhất em biết nó đủ lớn để giết chết trái tim này...đủ lớn để có thể từ bỏ tất cả mọi thứ...và đủ lớn để có thể bảo vệ anh....mọi thứ đối với em đã quá nhạt...nhạt đến mức có thể khiến em quay lưng với tất cả trừ anh....em đã từng hỏi mình...có lẽ vì do em quá yêu TFBOYS, vì đích thân lo lắng cho TFBOYS mà phải rời xa anh...em đã từng nghĩ đến...nhưng chưa bao giờ em hối hận...vì em biết....trong tim anh...hức...có em đã là quá đủ với em rồi,.....TFBOYS là điều duy nhất có thể khiến em tức giận hay lo lắng một cách không lý do mà không cần làm gì cả....nhưng anh lại chính là người duy nhất có thể khiến em nguôi giận, giúp em có thể cười tươi với bản thân trong khi đang mệt mỏi hay phiền não, cũng chỉ có duy nhất anh có thể khiến em khóc một cách vô thức chứ không chỉ là tức giận hay lo lắng đến hoảng kia....anh đã hứa sẽ luôn bên em mỗi lúc em cần....chỉ cần em không bắt anh chờ đợi hay phải cô đơn...Em đã khiến anh như thê...nên giờ anh muốn trừng phạt em bằng cách này sao?....đau...rất đau...trái tim này dường như cũng đã tê liệt rồi...yêu...?....em chỉ yêu anh thôi....một mình anh....mọi thứ...với em không là gì cả khi mà không có anh....mọi thứ....nếu anh muốn trách hay phạt em...xin anh...hãy đích thân trừng phạt em đi....nhưng xa anh....em thực không chịu được.....thật...thật sự không được...dù anh ghét hay hận em cũng được....nhưng để anh rời khỏi tầm mắt....em không làm được...vì trái tim em....cũng chỉ có thể đập mạnh vì anh...yêu đơn phương...sẽ hạnh phúc hơn không có thứ để yêu rất nhiều...muốn gì cứ trực tiếp trừng phạt em đi....nhưng đừng xa em.....em....xin anh....Em...thật sự rất yêu anh....và em cũng đang rất nhớ...rất cần anh... - Nó bây giờ chính là không thể khống chế được cảm xúc....đờ đẫn ngồi trên thảm cỏ xanh biết kia...nhưng lại chẳng có cảm xúc sắc màu được tí nào...với nó...bây giờ...tất cả đều chỉ còn là màu đen...đen đến vô định....
_Anh làm sao có thể trừng phạt người mình yêu nhất cơ chứ,....ANH CŨNG RẤT CẦN EM... - Một giọng nói đều đều, khàn khàn mang chút hạnh phúc xen lẫn nỗi xót xa vang lên sau đó thì dùng tay tạo thành loa hét lớn...khiến cái người đang như trong hố sâu kia, không màu sắc, chỉ đen và đen như ngừng thở, khẽ lau nhẹ đi nước mắt, không cần nhìn xem người phía sau là ai, cứ thế mà bật nhanh dậy rôd chạy nhanh đến ôm chặt lấy người đó....ôm đến không thể thở được...ôm đến cả nó có thể cảm nhận được tim mình và người đó như hoà một nhịp
_Anh...làm sao có thể bỏ em một mình được chứ...?..vì em chứ là cuộc sống duy nhất mà anh chọn - Đúng, người này chính là hắn...nụ cười...không thể lẫn đi đâu được...nhịp tim...cũng không thể cảm nhận sai...giọng nói...lại càng không thể nghe lầm, nó chính là cảm nhận chính xác đó là hắn
_Anh là đô đáng ghét - Nó như oà khóc, hình tượng lạnh lùng, quyến rũ giờ dâyddax tan thành mây khói mà chừa lại một cô thiên thần làm người xinh đẹp như hoa, nét xinh đẹp không ai có thể sánh bằng
_Em biết em và Băng Nghi rất khác nhau không? - Hắn nhìn nó ấm áp đầy yêu thương rồi khẽ lau nhẹ nước mắt nhìn nó hỏi
_À đúng rồi, anh luôn phân biệt được đâu là em và đâu là Băng Nghi, với lại chắc do em bốc ra khí chất lạnh lạnh hơn Băng Nghi? - Nó thắc mắc nhìn hắn hỏi
_Không, cũng như giờ đây, anh vẫn có thể phân biệt được, vì em là người anh yêu, vì em là người duy nhất khiến anh có thể đứng ngồi không vững - Hắn khẽ nhìn nó cưng chiều nói, hôn lên mái tóc tím than này....người con gái này, anh mãi mãi chỉ yêu cô gái này thôi
_Anh nịnh bợ....nhưng...tại sao anh đã rơi xuống hồ mà, nhưng tại sao lại... - Nó lo lắng hỏi chuyện khi nãy, rõ là nó chính mắt thấy Hắn rơi xuống, nó làm sao không nhìn ra được là hắn chứ?
_Đúng, nhưng không biết sao họ lại cho anh trở về - Ánh mắt hắn khẽ buồn rồi cũng lập tức nở nụ cười cho nó không nghĩ ngợi nhiều nói
_Thật sao? May quá... - Nó khẽ thở phào, mọi chuyện có lẽ đã kết thúc, lòng lại có tí vui vẻ
_Đúng vậy, chính là tình yêu của chúng ta đã cứu chúng ta - Hắn khẽ ôm chặt nó vào lòng, để đầu nó tựa vào bờ vai vững chắc của hắn nói, ánh mắt nhìn ra phía hồ tên Angle khi nãy rồi khẽ nói nhỏ: Cám Ơn
_Anh nói gì thế? - Nó khẽ hắn nói cái gì đó nhưng lại nhỏ quá nên nghe không rõ
_Không có gì - Hắn cười nhẹ
_Đi, theo anh - Hắn cười mỉm rồi buông nó ra, dắt nó vào căn nhà biệt thự Roseleg
_Sao chúng ta lại vào đây? - Nó thắc mắc hỏi
_Vì chúng ta không thể về một mình - Hắn nãy giờ luôn cười, cười vì giờ hắn đã yên tâm hơn rất nhiều, cười vì hắn vẫn được bên nó, cười vì cám ơn tất cả....cám ơn tất cả đã cho anh cơ hội để có thể bên cạnh người con gái quan trọng nhất này...
_Ba? Mẹ? Ba? Nghi, Hồng Anh, Thiên Kim, Xuân Như, Vũ, Phong, Nam, Quân?? - Nó ngạc nhiên gọi tên từng người một, mọi người đều đang được giữ trong một cái lồng bằng sắt, có lẽ rất chắc chắn
_Để con mở cái lồng này cho moii người - Hắn nhanh chóng qua cần gạt gạt xuống, cái lồng được mở ra
_Tại sao mọi người ở đây? - Nó bất ngờ hỏi
_Ta bị... - Ba hắn chưa kịp nói thì hắn đã xen vào
_Có lẽ do họ đi đứng bị sai quy tắc nên bị bắt nhốt vì tưởng người lạ - Hắn nhanh chóng đáp
_Sao? - Ba hắn ngạc nhiên nhìn hắn rồi bắt gặp cái nháy mắt của hắn thì nhanh chóng nói - Đúng, đúng thế
_Sao anh biết hay thế? - Nó khẽ yên tâm rồi quay sang tra khảo tới hắn
_Anh...anh...Anh đoán thôi - Hắn gật đầu liên tục nói
_Ừ - Nó hơi nghi ngờ nhưng cũng bỏ qua
_Chúng ta về thôi - Ba Hắn nhìn mọi người nói, nãy giờ mọi người thấy hành đọng của hai cha con này thì thôi cũng im, về nhà hỏi riêng sau, muốn giấu nhất định có vấn đề
_Vâng - Nó cùng hắn đồng thanh, cả hai cùng ra máy bay khi mới đến về...mọi thứ lại yên ổn, mỗi thứ, đều trở về như cũ, chỉ có tình cảm giữa mỗi con người thì ngày càng sâu nặng hơn, về tình bạn lẫn tình yêu và tình thân
**Ngoài lề riêng tư**
❤️❤️❤️Hôm nay là ngày kỉ niệm 2 năm dubut của TFBOYS, tác giả xin chúc TFBOYS ngày càng phát triển hơn, nổi tiếng hơn, được thật nhiều người yêu thích, sẽ trưởng thành hơn để có thể để các TDT nhìn thấy càng nhiều sự cô gắng, nỗ lực, kiên trì của các bảo bối, Mười Năm không dài cũng chẳng ngắn, TDT sẽ mãi bên cạnh và ủng hộ TFBOYS, mãi mãi tự hào về TFBOYS❤️❤️❤️
¥Do hôm nay buổi sáng bận lo ngày debut TFBOYS vì phải chiến đấu với ITV và HTVC nên đến tối bây giờ tác giả mới viết chap mới, đã để các bạn chờ lâu, tác giả xin lỗi nhé, truyện chỉ còn từ 2 đến 3 chap nữa là full, mong mọi người có thể theo truyện Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!! đến cuối cùng nhé, cám ơn các bạn rất nhiều¥
/50
|