Sáng sớm, trên chiếc giường ấm áp, Niên Tích Thành đang ôm chặt Thịnh Thư ngủ say. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ. Niên Tích Thành chau mày khó chịu, anh nhẹ nhàng đặt Thịnh Thư nằm ngay ngắn lên gối.
“ Ưm” cô nũng nịu
“ Ừ, anh xin lỗi. Em ngủ tiếp đi” Nói rồi anh quay sang cầm điện thoại lên. Nhìn thấy số lạ anh có cảm giác không lành
"Alo"
“ Thiếu gia, anh phải đến bệnh viện gấp”
"Chuyện gì?”
“ C-chủ tịch..nhập viện rồi ạ”Niên Tích Thành giật mình, tay siết chặt điện thoại, trái tim anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ba tôi bị sao?”Anh hỏi, giọng đầy căng thẳng.
“Chủ tịch lên cơn đau tim vào sáng sớm nay. Bác sĩ nói tình hình rất nghiêm trọng, yêu cầu người nhà đến ngay.” Giọng người ở đầu dây bên kia lạc đi, lo lắng rõ rệt.
Không lâu sau đó Niên Tích Thành cùng Thịnh Thư có mặt tại bệnh viện. Nhìn thấy toàn bộ họ hàng trong gia tộc đều có mặt bên ngoài phòng bệnh còn Tần Hồng Loan đang ngồi trên băng ghế dài khóc sướt mướt.
“ Đêm qua ông ấy ở thư phòng làm việc cả đêm, đến lúc sáng tôi vào kiểm tra thì phát hiện ông ấy đã nằm dưới đất từ lâu..”
Bác sĩ đi ra từ phòng bệnh, tất cả mọi người đều đứng lên. Niên Thiên Di đi đến trước mặt bác sĩ đầu tiên.
“ Ba tôi sao rồi?”
“Chủ tịch là bệnh cũ tái phát. Hiện tại cần theo dõi thêm, gia đình có thể vào thăm bệnh nhân”
Niên Tích Thành cùng Thịnh Thư đi vào phòng theo đám người kia. Nhìn ông Niên nằm trên giường, khuông mặt hiện rõ sự mệt mỏi, Niên Tích Thành không biết nên trưng ra bộ mặt gì cho phải. Ông ấy chưa từng nuôi anh ngày nào, ngoài cho anh sự sống thì ông Niên là một người cha tồi. Ngoại tình, vô tâm, ích kỷ cái gì ông cũng có nhưng dù sao ông vẫn là ba anh.
Thịnh Thư siết chặt tay Niên Tích Thành
‘Tích Thành”
Cô nhìn về phía đám người đang vây xung quanh giường bệnh. Trên khuông mặt họ chẳng có cảm xúc nào là thật lòng, người thì muốn chia tài sản, người thì muốn nhân cơ hội chi trưởng mất mà thâu tóm quyền lực từ từ. Chẳng ai là thật lòng!
“ Tích...Thành.” Ông Niên thều thào gọi tên anh. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Niên Tích Thành và Thịnh Thư.
“ Ta muốn nói chuyện với con”
Niên Thiên Di chau mày quay sang nhìn ba mình
‘Ba, con ở đây, con là Thiên Di. Ba muốn nói gì với con không?”
“ Tích Thành” Ông Niên với tay về phía anh. Niên Tích Thành bước lên trước đứng trước giường bệnh"
'Mọi người ra ngoài hết đi”
Ông Niên nắm lấy tay anh không buông. Niên Thiên Di và Tần Hồng Loan khó chịu nhìn anh rồi bỏ ra ngoài. Thịnh Thư cũng xoay người rời đi nhưng khi đi được vài bước thì Niên Tích Thành đã gọi cô lại.
“ Thư Thư, ở lại với anh”
Cô quay đầu lại nhìn thấy anh đang đưa tay về phía mình, Thịnh Thư không chần chừ bước đến nắm lấy nó.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại Niên Tích Thành, Thịnh Thư, và ông Niên. Ông Niên yếu ớt nắm tay Niên Tích Thành, ánh mắt pha lẫn sự hối hận và yếu đuối, khác xa hình ảnh uy quyền mà anh từng thấy. Hơi thở của ông trở nên khó nhọc, giọng nói khàn đặc khi ông cố gắng cất lời.
‘Mấy hôm nay ta cứ chợp mắt một lúc thì lại mơ thấy mẹ con, Mỹ Nga..”
‘Ha, con cứ nghĩ là ba quên mất tên mẹ rồi”
Ông Niên quay sang một bên tránh ánh mắt của cha mình
“Bà ấy khóc lóc thảm thiết đòi ta trả lại con cho bà ấy. Sau đó ta lại mơ thấy Thiên Ý...con bé đứng đó, nhìn ta, đôi mắt trong veo như hồi còn bé, nhưng ánh mắt lại đầy trách móc... Như thể muốn hỏi tại sao ta để mọi thứ thành ra như vậy...
Niên Tích Thành thấy lòng mình trĩu nặng. Hình ảnh người em gái chưa kịp lớn đã ra đi cùng những mâu thuẫn gia đình khiến anh không thể nào nguôi ngoai. Dường như, ngay cả trong những giấc mơ, cha anh cũng không thể thoát khỏi ám ảnh của những điều mà ông đã gây ra cho chính những người ông yêu thương nhất.
“Bao nhiêu năm nay con sống trong cái nhà này chắc hẳn rất ngột ngạt...giờ ta như ngọt đèn sắp tắt rồi, ta chỉ muốn...gửi gắm lại cơ ngơi này cho con”
“ Là vì Vĩnh Huy chết rồi nên ba mới chịu nói những lời này với con sao?”
Ông Niên nghe thấy câu này thì cười lớn, ông không có tư cách nào nói ra những câu như thế. Thịnh Thư đặt tay lên lưng của Niên Tích Thành như muốn trấn an anh.
‘Đúng...con giờ đây là hy vọng duy nhất của ta...Niên thị là công sức cả đời của ta, ta giao nó lại cho con...”
“ Nếu con nói con không muốn thừa kế thì sao?”
“ Các cổ đông vẫn sẽ chọn con thôi..” Ông Niên họ liên tục
"Sau này khi con có con...chúng nó vẫn sẽ mang họ Niên, chúng nó vẫn là con cháu Niên gia.”
“ Chuyện đó thì có liên quan gì chứ?”
“ Mấy năm qua...con chưa từng coi nơi này là gia đình sao?” giọng ông Niên lạc đi
Niên Tích Thành kéo Thịnh Thư lại gần
“ Gia đình của con là cô ấy”
“ Hai mươi mấy năm qua con sống như một con bù nhìn. Biết bao lần bị ám sát, con lênh đênh trên biển ba ngày hai đêm may mắn giữ lại được cái mạng. Còn em gái và mẹ con thì sao? Thiên Ý bị Tần Hồng Loan hại chết ba có biết không? Mỗi ngày cho người xịt hoa chuông lên quần áo của em ấy. Tần Hạ Nhan lấy danh nghĩa là bồi thường mà hằng ngày mang thức ăn bị bỏ thạch tín vào đồ ăn của mẹ con. Ba...tất cả lại tại ba. Giờ ba còn muốn con cống hiến hết sức mình cho Niên thị sao?” Anh lớn giọng
- Anh...đừng tức giận”
Ông Niên gắng sức thở, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ mệt mỏi và hối hận. Những
lời Niên Tích Thành nói như từng nhát dao đâm vào trái tim ông, khiến ông nhận ra những sai lầm nghiêm trọng mà mình đã gây ra.
“Sát nhập hai tập đoàn lại với nhau..” ông nói yếu ớt, giọng ông lạc đi.
“Coi như... ta trả nợ cho con.”
Niên Tích Thành nhìn ông Niên một lúc lâu, sự tức giận dần dịu lại, nhưng vẫn còn đó sự cay đắng và đau lòng. Bàn tay anh siết chặt lấy tay Thịnh Thư, như thể tìm kiếm một chút an ủi trong cơn giông bão của cảm xúc.
“Ba nghĩ rằng việc sát nhập sẽ bù đắp được tất cả sao?”
Niên Tích Thành nói, giọng anh thấp nhưng đầy cay đắng.
“Tất cả những mất mát, những tổn thương mà mẹ con và Thiên Ý đã phải chịu đựng, có thể nào được xóa nhòa chỉ với vật chất thôi sao?”
Ông Niên im lặng, đôi mắt ông nhìn về phía xa xăm, như muốn trốn tránh sự thật phũ phàng. Nhưng sau tất cả, ông không thể phủ nhận lỗi lầm của mình.
“Con... là tất cả những gì ta còn lại. Làm sao ta không biết Tần Hồng Loan là người thế nào chứ...con...con muốn gì?”
Mang phần mộ của Thiên Ý, đem về chôn trong khu mộ tổ của Niên gia”
"Được! Ta đồng ý."
“ Ưm” cô nũng nịu
“ Ừ, anh xin lỗi. Em ngủ tiếp đi” Nói rồi anh quay sang cầm điện thoại lên. Nhìn thấy số lạ anh có cảm giác không lành
"Alo"
“ Thiếu gia, anh phải đến bệnh viện gấp”
"Chuyện gì?”
“ C-chủ tịch..nhập viện rồi ạ”Niên Tích Thành giật mình, tay siết chặt điện thoại, trái tim anh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ba tôi bị sao?”Anh hỏi, giọng đầy căng thẳng.
“Chủ tịch lên cơn đau tim vào sáng sớm nay. Bác sĩ nói tình hình rất nghiêm trọng, yêu cầu người nhà đến ngay.” Giọng người ở đầu dây bên kia lạc đi, lo lắng rõ rệt.
Không lâu sau đó Niên Tích Thành cùng Thịnh Thư có mặt tại bệnh viện. Nhìn thấy toàn bộ họ hàng trong gia tộc đều có mặt bên ngoài phòng bệnh còn Tần Hồng Loan đang ngồi trên băng ghế dài khóc sướt mướt.
“ Đêm qua ông ấy ở thư phòng làm việc cả đêm, đến lúc sáng tôi vào kiểm tra thì phát hiện ông ấy đã nằm dưới đất từ lâu..”
Bác sĩ đi ra từ phòng bệnh, tất cả mọi người đều đứng lên. Niên Thiên Di đi đến trước mặt bác sĩ đầu tiên.
“ Ba tôi sao rồi?”
“Chủ tịch là bệnh cũ tái phát. Hiện tại cần theo dõi thêm, gia đình có thể vào thăm bệnh nhân”
Niên Tích Thành cùng Thịnh Thư đi vào phòng theo đám người kia. Nhìn ông Niên nằm trên giường, khuông mặt hiện rõ sự mệt mỏi, Niên Tích Thành không biết nên trưng ra bộ mặt gì cho phải. Ông ấy chưa từng nuôi anh ngày nào, ngoài cho anh sự sống thì ông Niên là một người cha tồi. Ngoại tình, vô tâm, ích kỷ cái gì ông cũng có nhưng dù sao ông vẫn là ba anh.
Thịnh Thư siết chặt tay Niên Tích Thành
‘Tích Thành”
Cô nhìn về phía đám người đang vây xung quanh giường bệnh. Trên khuông mặt họ chẳng có cảm xúc nào là thật lòng, người thì muốn chia tài sản, người thì muốn nhân cơ hội chi trưởng mất mà thâu tóm quyền lực từ từ. Chẳng ai là thật lòng!
“ Tích...Thành.” Ông Niên thều thào gọi tên anh. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Niên Tích Thành và Thịnh Thư.
“ Ta muốn nói chuyện với con”
Niên Thiên Di chau mày quay sang nhìn ba mình
‘Ba, con ở đây, con là Thiên Di. Ba muốn nói gì với con không?”
“ Tích Thành” Ông Niên với tay về phía anh. Niên Tích Thành bước lên trước đứng trước giường bệnh"
'Mọi người ra ngoài hết đi”
Ông Niên nắm lấy tay anh không buông. Niên Thiên Di và Tần Hồng Loan khó chịu nhìn anh rồi bỏ ra ngoài. Thịnh Thư cũng xoay người rời đi nhưng khi đi được vài bước thì Niên Tích Thành đã gọi cô lại.
“ Thư Thư, ở lại với anh”
Cô quay đầu lại nhìn thấy anh đang đưa tay về phía mình, Thịnh Thư không chần chừ bước đến nắm lấy nó.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại Niên Tích Thành, Thịnh Thư, và ông Niên. Ông Niên yếu ớt nắm tay Niên Tích Thành, ánh mắt pha lẫn sự hối hận và yếu đuối, khác xa hình ảnh uy quyền mà anh từng thấy. Hơi thở của ông trở nên khó nhọc, giọng nói khàn đặc khi ông cố gắng cất lời.
‘Mấy hôm nay ta cứ chợp mắt một lúc thì lại mơ thấy mẹ con, Mỹ Nga..”
‘Ha, con cứ nghĩ là ba quên mất tên mẹ rồi”
Ông Niên quay sang một bên tránh ánh mắt của cha mình
“Bà ấy khóc lóc thảm thiết đòi ta trả lại con cho bà ấy. Sau đó ta lại mơ thấy Thiên Ý...con bé đứng đó, nhìn ta, đôi mắt trong veo như hồi còn bé, nhưng ánh mắt lại đầy trách móc... Như thể muốn hỏi tại sao ta để mọi thứ thành ra như vậy...
Niên Tích Thành thấy lòng mình trĩu nặng. Hình ảnh người em gái chưa kịp lớn đã ra đi cùng những mâu thuẫn gia đình khiến anh không thể nào nguôi ngoai. Dường như, ngay cả trong những giấc mơ, cha anh cũng không thể thoát khỏi ám ảnh của những điều mà ông đã gây ra cho chính những người ông yêu thương nhất.
“Bao nhiêu năm nay con sống trong cái nhà này chắc hẳn rất ngột ngạt...giờ ta như ngọt đèn sắp tắt rồi, ta chỉ muốn...gửi gắm lại cơ ngơi này cho con”
“ Là vì Vĩnh Huy chết rồi nên ba mới chịu nói những lời này với con sao?”
Ông Niên nghe thấy câu này thì cười lớn, ông không có tư cách nào nói ra những câu như thế. Thịnh Thư đặt tay lên lưng của Niên Tích Thành như muốn trấn an anh.
‘Đúng...con giờ đây là hy vọng duy nhất của ta...Niên thị là công sức cả đời của ta, ta giao nó lại cho con...”
“ Nếu con nói con không muốn thừa kế thì sao?”
“ Các cổ đông vẫn sẽ chọn con thôi..” Ông Niên họ liên tục
"Sau này khi con có con...chúng nó vẫn sẽ mang họ Niên, chúng nó vẫn là con cháu Niên gia.”
“ Chuyện đó thì có liên quan gì chứ?”
“ Mấy năm qua...con chưa từng coi nơi này là gia đình sao?” giọng ông Niên lạc đi
Niên Tích Thành kéo Thịnh Thư lại gần
“ Gia đình của con là cô ấy”
“ Hai mươi mấy năm qua con sống như một con bù nhìn. Biết bao lần bị ám sát, con lênh đênh trên biển ba ngày hai đêm may mắn giữ lại được cái mạng. Còn em gái và mẹ con thì sao? Thiên Ý bị Tần Hồng Loan hại chết ba có biết không? Mỗi ngày cho người xịt hoa chuông lên quần áo của em ấy. Tần Hạ Nhan lấy danh nghĩa là bồi thường mà hằng ngày mang thức ăn bị bỏ thạch tín vào đồ ăn của mẹ con. Ba...tất cả lại tại ba. Giờ ba còn muốn con cống hiến hết sức mình cho Niên thị sao?” Anh lớn giọng
- Anh...đừng tức giận”
Ông Niên gắng sức thở, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ mệt mỏi và hối hận. Những
lời Niên Tích Thành nói như từng nhát dao đâm vào trái tim ông, khiến ông nhận ra những sai lầm nghiêm trọng mà mình đã gây ra.
“Sát nhập hai tập đoàn lại với nhau..” ông nói yếu ớt, giọng ông lạc đi.
“Coi như... ta trả nợ cho con.”
Niên Tích Thành nhìn ông Niên một lúc lâu, sự tức giận dần dịu lại, nhưng vẫn còn đó sự cay đắng và đau lòng. Bàn tay anh siết chặt lấy tay Thịnh Thư, như thể tìm kiếm một chút an ủi trong cơn giông bão của cảm xúc.
“Ba nghĩ rằng việc sát nhập sẽ bù đắp được tất cả sao?”
Niên Tích Thành nói, giọng anh thấp nhưng đầy cay đắng.
“Tất cả những mất mát, những tổn thương mà mẹ con và Thiên Ý đã phải chịu đựng, có thể nào được xóa nhòa chỉ với vật chất thôi sao?”
Ông Niên im lặng, đôi mắt ông nhìn về phía xa xăm, như muốn trốn tránh sự thật phũ phàng. Nhưng sau tất cả, ông không thể phủ nhận lỗi lầm của mình.
“Con... là tất cả những gì ta còn lại. Làm sao ta không biết Tần Hồng Loan là người thế nào chứ...con...con muốn gì?”
Mang phần mộ của Thiên Ý, đem về chôn trong khu mộ tổ của Niên gia”
"Được! Ta đồng ý."
/59
|