Bác sĩ kiểm tra một hồi lâu sau đó nhìn qua phía ông Thịnh và Thịnh Trường Lưu.
“Chân của tiểu thư chỉ là bị trật khớp, tạm thời nên hạn chế đi lại”
Ông Thịnh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng từ từ giãn ra. Thịnh Trường Lưu đứng cạnh ông cũng không giấu được vẻ nhẹ nhõm.
“May quá, không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Ông Thịnh gật đầu với bác sĩ, cảm ơn sự chăm sóc tận tình.
Thịnh Trường Lưu đi đến bên chiếc giường
“ Vừa rồi em kêu anh có chuyện gì sao?”
“ K-không…không có gì”
Thịnh Trường Lưu hơi hoài nghi nhưng lập tức giãn cơ mặt ra. Anh mĩm cười nhìn cô
“ Vậy em nghĩ ngơi đi, anh còn phải đi làm”
“ Vâng”
Nhìn ông Thịnh và anh trai rời đi lòng cô dậy sóng. Cô thà tự đi tìm hiểu mọi chuyện còn hơn là nhờ vả ông bà Thịnh, còn về phía anh trai, cô biết anh thương cô cũng thương Thịnh Khanh nhưng cô không muốn làm phiền anh.
Chịu đựng mười lăm năm rồi, ráng thêm một chút nữa thì có là gì.
Có điều…chân cô bị trật cũng thật đúng lúc, hôm nay không cần đi gặp mặt Niên Tích Thành nữa. Cô rảnh rỗi không có gì làm nên đành xuống nhà kiếm gì đó để ăn.
Bà Thịnh đang ở ngoài vườn hoa, Thịnh gia trước giờ người làm không nhiều, sau khi cô đi lại càng ít vậy nên căn nhà lúc này trống vắng đến lạ.
Cô nhảy lò cò đi đến tủ lạnh, bên trong có trái cây đã gọt sẵn. Cô tuỳ ý lấy một hộp rồi đi đến ghế sofa.
Vừa đưa miếng táo mát lạnh vào miệng chưa kịp tận hưởng hương vị thì người làm vội vàng đi vào trong, nhìn thấy cô thì đi đến trước mặt cúi đầu.
“ Tiểu thư, Niên tổng đến ạ”
“ Cái gì cơ?”
“ D-dạ…Niên tổng đến ạ…”
Vừa nghe xong, cô suýt nghẹn miếng táo trong miệng. Thịnh Thư bất ngờ, chưa kịp phản ứng, thì người làm đã lặp lại một lần nữa với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Niên tổng? Ý cô là… Niên Tích Thành?” Cô lắp bắp hỏi lại, mắt mở to. Người làm khẽ gật đầu, nhìn cô với ánh mắt e dè.
“ Dạ”
“ Không gặp, đuổi anh ta về đi”
“ Không được đâu ạ, Niên tổng đang nói chuyện cùng phu nhân ở bên ngoài rồi ạ”
Cô vẫy người làm lại, khoác tay lên vai cô ấy
“ Dìu tôi lên phòng, nhứt đầu quá đi mất”
Người làm lúng túng nhìn Thịnh Thư, rõ ràng là không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
“Tiểu thư, thật sự không gặp Niên tổng được ạ? Ngài ấy… rất nghiêm túc” cô ấy thì thầm, lo lắng không biết liệu có nên vâng lời hay không.
“À, nghiêm túc hả? Thế thì càng không gặp!” Thịnh Thư giả vờ kêu lên đau đớn, bàn tay khoác lấy vai người làm, chân lại càng nhảy lò cò mạnh hơn.
“Tôi nhứt đầu quá rồi, dìu tôi lên phòng ngay đi. Gặp Niên Tích Thành làm gì chứ, trật khớp chân mà, không tiện cho sức khỏe đâu!”
Người làm không còn cách nào khác đành nghe theo, thận trọng dìu cô bước lên cầu thang. Chưa đi đến hết cầu thang thì bị gọi lại, giọng nói của bà Thịnh khiến cô lạnh sóng lưng.
“ Thư Thư “
“ Thôi xong rồi…”
“ T-tiểu thư…”
“ Cô đúng là không lanh lẹ gì hết, tháng này trừ lương” cô thì thầm với cô người làm rồi quay mặt lại nhìn bà Thịnh mĩm cười
“ Mẹ”
Cô nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh mẹ mình. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo, đôi giày bóng loáng phản chiếu ánh sáng nhẹ từ cửa sổ. Khí chất của anh ta toát lên vẻ quyền uy, không lẫn vào đâu được.
Niên Tích Thành… Cô nghĩ, trong lòng không khỏi thở dài. Đúng là không dễ trốn khỏi người đàn ông này. Gương mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, cứ như đang kiểm soát mọi thứ xung quanh mà không cần nói một lời.
Cô khẽ cau mày, nhưng không dám làm ra vẻ quá rõ ràng. Dù sao thì giờ cũng đã bị bà Thịnh “triệu tập”, không còn cách nào khác.
Cô một lần nữa nhảy lò cò xuống dưới phòng khách
“ Con chào mẹ” cô nở nụ cười gượng gạo
“ Thư Thư, đây là Tích Thành, người mẹ đã nói với con”
“ Chào anh” cô chủ động đưa tay ra
“ Hoài Lan, lâu lắm không gặp”
Cô cau mày khó hiểu, đã gặp bao giờ đâu? Trong lòng thầm đánh giá, Niên Tích Thành đúng là bám dai như đĩa, chân bị trật không đi gặp mặt được thì vác mặt đến Thịnh gia chỉ để gặp cô.
“ Hai đứa ngồi nói chuyện nhé, mẹ đi pha trà”
Bà Thịnh nói là đi pha trà vậy thôi, thế mà lại đi đâu mất hút. Thịnh Thư và Niên Tích Thành im lặng không nói câu gì.
“ T-trái cây đi”
“ Ừm”
Niên Tích Thành ăn táo nhưng ánh măt lại đổ dồn lên cái chân trái của cô
“ Chân em không sao đó chứ?”
“ Không sao, bị trật khớp thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi”
“ Ừm, sau khi em bình phục thì chúng ta đi thử váy cưới”
Cô mém chút xíu nữa thì sặc cả nước, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“ Cái gì mà lắm trò vậy? Tôi chưa đồng ý gả mà”
“ Đồng ý hay không cũng phải gả thôi, không gả cho tôi thì em gả cho ai?”
Niên Tích Thành chỉ nhún vai, vẻ mặt tự tin như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
“Gia đình hai bên đã sắp đặt từ lâu rồi. Em có thể không đồng ý, nhưng cuối cùng, em cũng sẽ phải tuân theo thôi.”
“Chờ đã! Anh không thể quyết định cuộc đời của tôi như thế được!” Cô đứng dậy, cảm giác như sắp mất kiểm soát. Cái chân đau của cô lại khiến cô phải ngồi xuống
“ Bà nội tôi còn chưa đồng ý, tôi không gật đầu thì anh cứ mơ đi”
“ Rồi bà sẽ đồng ý thôi, tôi tốt thế này cơ mà”
“ Tốt? Giỡn mặt hả? Anh có gì hơn tôi mà đòi cưới tôi?”
“ Giàu!”
Cô đứng hình, cái tên này vô lại hết sức! nghe nói anh rể cô là một người nho nhã, học thức. Sao lại có cậu em trai ba chấm như thế này nhỉ?
“ Tôi cũng giàu” cô khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tự cao nói
“ Em không giàu bằng tôi”
Cô bị chọc cho tức điên lên
“ Anh…cái tên vô lại, thích cãi tay đôi sao?” Cô tốt nghiệp ngành luật quốc tế, anh muốn cãi thì cô cho anh cãi đến mai
“ Dù gì sau này em cũng là Niên phu nhân. Trên đời này có người chồng bào lại đi hơn thua với vợ của mình chứ”
Cô im lặng, ánh mắt sắt lẹm nhìn anh sau đó quay sang chỗ cô giúp việc ban nãy.
“ Đứng đó làm gì? Dìu tôi lên phòng”
“ D-dạ”
Nhìn bóng lưng cô rời đi mà anh không kiềm được nở nụ cười. Anh từng gặp cô, cũng từng yêu cô ngay cái nhìn đầu tiên. Anh cứ ngỡ sau khi chị cô gả vào Niên gia thì hai người họ đã hết duyên, ai ngờ bây giờ cô lại chuẩn bị trở thành vợ của anh.
Được! Nếu cô không nhớ ra anh thì anh sẽ làm cho cô phải tự mình nhớ ra.
“ Hoài Lan, em không thoát nổi đâu. Tập làm quen được gọi bằng bà Niên đi là vừa”
“ Nghe già muốn chết. Tôi nói cho anh biết, cho dù…cho dù mặt trời có mọc đằng tây thì tôi cũng không lấy anh”
“ Em sắp được thấy cảnh mặt trời mọc đằng tây rồi đó”
...----------------...
“Chân của tiểu thư chỉ là bị trật khớp, tạm thời nên hạn chế đi lại”
Ông Thịnh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng từ từ giãn ra. Thịnh Trường Lưu đứng cạnh ông cũng không giấu được vẻ nhẹ nhõm.
“May quá, không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Ông Thịnh gật đầu với bác sĩ, cảm ơn sự chăm sóc tận tình.
Thịnh Trường Lưu đi đến bên chiếc giường
“ Vừa rồi em kêu anh có chuyện gì sao?”
“ K-không…không có gì”
Thịnh Trường Lưu hơi hoài nghi nhưng lập tức giãn cơ mặt ra. Anh mĩm cười nhìn cô
“ Vậy em nghĩ ngơi đi, anh còn phải đi làm”
“ Vâng”
Nhìn ông Thịnh và anh trai rời đi lòng cô dậy sóng. Cô thà tự đi tìm hiểu mọi chuyện còn hơn là nhờ vả ông bà Thịnh, còn về phía anh trai, cô biết anh thương cô cũng thương Thịnh Khanh nhưng cô không muốn làm phiền anh.
Chịu đựng mười lăm năm rồi, ráng thêm một chút nữa thì có là gì.
Có điều…chân cô bị trật cũng thật đúng lúc, hôm nay không cần đi gặp mặt Niên Tích Thành nữa. Cô rảnh rỗi không có gì làm nên đành xuống nhà kiếm gì đó để ăn.
Bà Thịnh đang ở ngoài vườn hoa, Thịnh gia trước giờ người làm không nhiều, sau khi cô đi lại càng ít vậy nên căn nhà lúc này trống vắng đến lạ.
Cô nhảy lò cò đi đến tủ lạnh, bên trong có trái cây đã gọt sẵn. Cô tuỳ ý lấy một hộp rồi đi đến ghế sofa.
Vừa đưa miếng táo mát lạnh vào miệng chưa kịp tận hưởng hương vị thì người làm vội vàng đi vào trong, nhìn thấy cô thì đi đến trước mặt cúi đầu.
“ Tiểu thư, Niên tổng đến ạ”
“ Cái gì cơ?”
“ D-dạ…Niên tổng đến ạ…”
Vừa nghe xong, cô suýt nghẹn miếng táo trong miệng. Thịnh Thư bất ngờ, chưa kịp phản ứng, thì người làm đã lặp lại một lần nữa với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Niên tổng? Ý cô là… Niên Tích Thành?” Cô lắp bắp hỏi lại, mắt mở to. Người làm khẽ gật đầu, nhìn cô với ánh mắt e dè.
“ Dạ”
“ Không gặp, đuổi anh ta về đi”
“ Không được đâu ạ, Niên tổng đang nói chuyện cùng phu nhân ở bên ngoài rồi ạ”
Cô vẫy người làm lại, khoác tay lên vai cô ấy
“ Dìu tôi lên phòng, nhứt đầu quá đi mất”
Người làm lúng túng nhìn Thịnh Thư, rõ ràng là không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
“Tiểu thư, thật sự không gặp Niên tổng được ạ? Ngài ấy… rất nghiêm túc” cô ấy thì thầm, lo lắng không biết liệu có nên vâng lời hay không.
“À, nghiêm túc hả? Thế thì càng không gặp!” Thịnh Thư giả vờ kêu lên đau đớn, bàn tay khoác lấy vai người làm, chân lại càng nhảy lò cò mạnh hơn.
“Tôi nhứt đầu quá rồi, dìu tôi lên phòng ngay đi. Gặp Niên Tích Thành làm gì chứ, trật khớp chân mà, không tiện cho sức khỏe đâu!”
Người làm không còn cách nào khác đành nghe theo, thận trọng dìu cô bước lên cầu thang. Chưa đi đến hết cầu thang thì bị gọi lại, giọng nói của bà Thịnh khiến cô lạnh sóng lưng.
“ Thư Thư “
“ Thôi xong rồi…”
“ T-tiểu thư…”
“ Cô đúng là không lanh lẹ gì hết, tháng này trừ lương” cô thì thầm với cô người làm rồi quay mặt lại nhìn bà Thịnh mĩm cười
“ Mẹ”
Cô nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh mẹ mình. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo, đôi giày bóng loáng phản chiếu ánh sáng nhẹ từ cửa sổ. Khí chất của anh ta toát lên vẻ quyền uy, không lẫn vào đâu được.
Niên Tích Thành… Cô nghĩ, trong lòng không khỏi thở dài. Đúng là không dễ trốn khỏi người đàn ông này. Gương mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, cứ như đang kiểm soát mọi thứ xung quanh mà không cần nói một lời.
Cô khẽ cau mày, nhưng không dám làm ra vẻ quá rõ ràng. Dù sao thì giờ cũng đã bị bà Thịnh “triệu tập”, không còn cách nào khác.
Cô một lần nữa nhảy lò cò xuống dưới phòng khách
“ Con chào mẹ” cô nở nụ cười gượng gạo
“ Thư Thư, đây là Tích Thành, người mẹ đã nói với con”
“ Chào anh” cô chủ động đưa tay ra
“ Hoài Lan, lâu lắm không gặp”
Cô cau mày khó hiểu, đã gặp bao giờ đâu? Trong lòng thầm đánh giá, Niên Tích Thành đúng là bám dai như đĩa, chân bị trật không đi gặp mặt được thì vác mặt đến Thịnh gia chỉ để gặp cô.
“ Hai đứa ngồi nói chuyện nhé, mẹ đi pha trà”
Bà Thịnh nói là đi pha trà vậy thôi, thế mà lại đi đâu mất hút. Thịnh Thư và Niên Tích Thành im lặng không nói câu gì.
“ T-trái cây đi”
“ Ừm”
Niên Tích Thành ăn táo nhưng ánh măt lại đổ dồn lên cái chân trái của cô
“ Chân em không sao đó chứ?”
“ Không sao, bị trật khớp thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi”
“ Ừm, sau khi em bình phục thì chúng ta đi thử váy cưới”
Cô mém chút xíu nữa thì sặc cả nước, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“ Cái gì mà lắm trò vậy? Tôi chưa đồng ý gả mà”
“ Đồng ý hay không cũng phải gả thôi, không gả cho tôi thì em gả cho ai?”
Niên Tích Thành chỉ nhún vai, vẻ mặt tự tin như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
“Gia đình hai bên đã sắp đặt từ lâu rồi. Em có thể không đồng ý, nhưng cuối cùng, em cũng sẽ phải tuân theo thôi.”
“Chờ đã! Anh không thể quyết định cuộc đời của tôi như thế được!” Cô đứng dậy, cảm giác như sắp mất kiểm soát. Cái chân đau của cô lại khiến cô phải ngồi xuống
“ Bà nội tôi còn chưa đồng ý, tôi không gật đầu thì anh cứ mơ đi”
“ Rồi bà sẽ đồng ý thôi, tôi tốt thế này cơ mà”
“ Tốt? Giỡn mặt hả? Anh có gì hơn tôi mà đòi cưới tôi?”
“ Giàu!”
Cô đứng hình, cái tên này vô lại hết sức! nghe nói anh rể cô là một người nho nhã, học thức. Sao lại có cậu em trai ba chấm như thế này nhỉ?
“ Tôi cũng giàu” cô khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tự cao nói
“ Em không giàu bằng tôi”
Cô bị chọc cho tức điên lên
“ Anh…cái tên vô lại, thích cãi tay đôi sao?” Cô tốt nghiệp ngành luật quốc tế, anh muốn cãi thì cô cho anh cãi đến mai
“ Dù gì sau này em cũng là Niên phu nhân. Trên đời này có người chồng bào lại đi hơn thua với vợ của mình chứ”
Cô im lặng, ánh mắt sắt lẹm nhìn anh sau đó quay sang chỗ cô giúp việc ban nãy.
“ Đứng đó làm gì? Dìu tôi lên phòng”
“ D-dạ”
Nhìn bóng lưng cô rời đi mà anh không kiềm được nở nụ cười. Anh từng gặp cô, cũng từng yêu cô ngay cái nhìn đầu tiên. Anh cứ ngỡ sau khi chị cô gả vào Niên gia thì hai người họ đã hết duyên, ai ngờ bây giờ cô lại chuẩn bị trở thành vợ của anh.
Được! Nếu cô không nhớ ra anh thì anh sẽ làm cho cô phải tự mình nhớ ra.
“ Hoài Lan, em không thoát nổi đâu. Tập làm quen được gọi bằng bà Niên đi là vừa”
“ Nghe già muốn chết. Tôi nói cho anh biết, cho dù…cho dù mặt trời có mọc đằng tây thì tôi cũng không lấy anh”
“ Em sắp được thấy cảnh mặt trời mọc đằng tây rồi đó”
...----------------...
/59
|