Nó vật vã cả buổi tối với những suy nghĩ miên man, quả thực, chuyện tình cảm chính là lý do chủ yếu khiến con người dễ lâm vào mê cung và không thể tìm thấy lối ra… Lộn xộn quá!
Đêm hôm đó, Nó nằm mơ thấy mình là một con búp bê bằng vải đang yên bình nằm trên giá để đồ chơi. Rồi một cậu bé có mái tóc vàng rực rỡ bước đến, chăm chú nhìn Nó bằng đôi mắt biển xanh và kéo Nó ra khỏi thế giới bình yên bằng hai bàn tay nâng niu, trân trọng. Có cậu làm bạn, Nó thấy rất vui, rất biết ơn và đem lòng yêu mến lúc nào không hay.
Thời gian mải miết trôi qua, cả hai tưởng như đã tìm được niềm hạnh phúc khi được ở cạnh nhau thì đột nhiên, vào một ngày, Nó bỗng dưng bị một bàn tay khác nắm lấy và muốn chia cắt Nó với người Nó yêu thương.
Kẻ đáng ghét đó là một cậu bé có mái tóc màu đen, đôi mắt màu mật ong long lanh toát lên vẻ bí ẩn ma mị nhưng cuốn hút. Cậu rất lạnh lùng và có vẻ tràn đầy quyết tâm cướp Nó ra khỏi người chủ sở hữu trước. Thế là Nó nghiễm nhiên trở thành nạn nhân của cuộc tranh giành.
Hai cậu bé cứ thế giằng co với nhau mà không thèm để tâm đến nỗi đau mà Nó đang phải chịu đựng… Hai bàn tay thon dài nắm chặt lấy hai cánh tay làm bằng vải của Nó gắng sức kéo qua, kéo lại không ai nhường ai… Nó đau, rất đau.. Nó muốn hét lên… Nhưng Nó chỉ là một con Búp bê, Nó không biết nói, không thể nói… Nó chỉ còn biết tự gồng mình lên để chống chọi lại với cơn đau thể xác và từng cơn sóng nhói lên trong tim… Cái gương mặt đáng ghét của Nó vẫn tươi cười nhìn hai người con trai điên cuồng phân tranh với nhau… Rồi bỗng nhiên, Nó cảm thấy dường như có một vết nứt chạy dọc theo người mang theo một sự đau đớn tột cùng... Nó bất lực nhìn cơ thể mình bị chia làm hai.. Gương mặt vô hồn bị cắt đôi vẫn tươi sáng một nụ cười trở nên méo mó và quái dị..
Nó hét lên..! Mở bừng đôi mắt và nhìn chăm chăm lên trần nhà.. Mồ hôi túa ra ướt đầm gối… Hóa ra chỉ là mơ.. Mơ mà sao lại cảm thấy thật thế này? Đáng sợ quá!
Sáng hôm sau, Nó uể oải cưỡi con chiến mã lao tới công ty. Một đêm vật vã khiến cho đầu óc Nó không được tỉnh táo.. Thậm chí có lúc Nó còn suýt đâm vào giải phân cách nữa.. Tất cả là do cái gã Mr P đáng ghét.. Hắn đúng là sao quả tạ của Nó mà.
Phim ảnh Hàn Quốc đã chứng minh rằng cách tốt nhất để tạm quên những suy nghĩ vẩn vơ đó là tập trung vào công việc, tuy chỉ là tạm thời thôi nhưng cũng đủ để tâm trạng của Nó trở nên tốt hơn khá nhiều.
Cũng may mà cả buổi sáng hôm đó, ngài Mr P không hề xuất hiện và Nó có thể thoải mái thả lỏng người… Có điều, đôi khi vô tình ngước mắt lên theo thói quen mà không nhìn thấy cái dáng vẻ tập trung của hắn chẳng hiểu sao Nó bỗng thấy trong lòng có chút hụt hẫng ?__?
Buổi trưa, chị Thủy lại tiếp tục thao thao bất tuyệt những câu chuyện trên trời dưới bể, thật tình là có lúc Nó thầm nghĩ nếu mà truyện Nghìn lẻ một đêm không phải đã được sưu tầm từ trước đó rất lâu rồi mới lại được A.Galland tổng hợp, dịch và xuất bản vào năm 1708 thì Nó dám đưa đầu ra mà đảm bảo rằng chị Thủy đích thị là nguyên bản của nàng sheherazat ngoài đời thật bước vào từng trang sách.
- Đã suy nghĩ đến lời chị nói chưa? – Đang mải mê nói chợt ngó thấy mặt Nó bỗng đần ra trông rất chi là ngu nên chị đột nhiên đổi chủ đề và trở nên nghiêm túc - Cơ hội tốt đó.. Đừng bỏ lỡ em ạ!
- Dạ? À… Em.. vẫn chưa có thời gian.. – Nó ấp úng.
- Nghĩ nhanh lên cô ơi! Trâu chậm là uống nước đục đấy - Chị vẫn kiên trì thuyết phục.
Trời ạ.. Tình yêu thiêng liêng là thế mà bà này lại đem ví von với vấn đề sinh hoạt hàng ngày của động vật nhai lại là sao?
- Em biết rồi. Em sẽ suy nghĩ sớm. Nó lập tức trả lời rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh.
- Hôm nay Jackson không đi làm đâu – Chị Thủy nhìn mặt Nó nghệt ra không khỏi mỉm cười trêu chọc – Mới có một ngày mà đã nhớ đến thế này còn nói là không thích nữa..
- Sao chị biết là anh ấy nghỉ? – Nó bỏ qua thái độ trêu đùa của chị và tập trung chờ đợi câu trả lời cho cái thắc mắc của mình.
- Năm nào, vào ngày này, Jackson cũng đều nghỉ làm em ạ - Chị lại cười rồi thản nhiên nói tiếp – Như vậy cũng tốt. Một ngày không gặp để xem tình cảm của em thế nào.. Biết đâu lại tìm ra đáp án cho chính mình.
Hơ, bà chị Thủy này hình như rất muốn được đổi tên thành bà Nguyệt thì phải.. Quyết tâm theo đuổi mục tiêu ghê cơ hic hic hic.
- Chị có biết lý do không? Nó vẫn tiếp tục giả vờ ngó lơ nỗ lực của chị bằng cách ngước đôi mắt dài nhìn về phía trước mặt dò hỏi.
- Không! – Chị khẽ lắc đầu, đôi mắt to tròn hơi nheo lại khiến cho khuôn mặt trái xoan trở nên bí hiểm – Đó là một trong những ẩn số mà bao nhiêu người muốn tìm hiểu nhưng vẫn chưa ra đấy!
Nó ngẩn người … Thì ra có nhiều chuyện về Jackson mà Nó vẫn chưa được biết…
Thật lòng.. Nó không khỏi có cảm giác hẫng hụt vu vơ… Người ta vẫn nói: “Trèo cao thì sẽ ngã đau”.. Là tự Nó mơ tưởng đâu đâu.. Tự đặt chân leo lên thì đành phải chấp nhận chơi vơi khi rơi xuống..
Sau đó, Nó không còn để tâm đến những câu chuyện của chị Thủy nữa, tâm trạng cứ vơ vẩn tận chỗ nảo chỗ nào .. Đầu óc Nó cứ lảo đảo, lao đao với những suy tư mải miết..
Thật sự là quá mệt!
Nó âu sầu lê bước về phía hành lang, chuẩn bị tinh thần “tìm quên trong công việc” thì bỗng nhiên Nó nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào và cười đùa rất vui vẻ:
- Cái thứ cóc nhái mà đòi ăn thịt Thiên Nga. Chân ngắn mà cứ đòi cua đại gia.. Đúng là mơ hão. – Tiếng của chị thư ký xinh đẹp vang lên, xuyên qua tai Nó.
Nó vội vã đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, nhận ra bà thư ký xinh đẹp Bảo Trâm đang ngồi với một nhóm các bà mắt xanh mỏ đỏ của các phòng khác. Chị ta không ngừng nói và đám đông thì cũng nhiệt tình đáp lại bằng những nụ cười hưởng ứng.
- Cứ tưởng người ta mua cho cái bánh Pizza hải sản là có ý với mình chứ.. Đúng là không biết lượng sức… Chẳng qua là do Ngài tổng giám đốc thương hại thôi.. Thế mà.. Các chị biết không? Mặt nó cứ gọi là vênh như cái bánh đa gặp nắng.. Ghét.. không chịu được ý - Vẫn là chị thư ký nói.
- Đúng đó! Hôm trước em thấy Nó hí hửng bên Jackson, cười nhăn cười nhở.. Mặt đã xấu rồi, chân lại ngắn nữa.. Thế mà cứ hơn hớn cái mặt ra.. Đúng là không biết ngại – Một chị trông cũng dễ thương với mái tóc Vic nhuộm đỏ chót cong môi chê bai phụ họa.
Nó nhận ra cái con cóc ghẻ đang được bàn tán sôi nổi ở trên kia chính là Nó. Cảm giác được làm khán giả để nghe người ta chế giễu mình thật sự là rất khó chịu, vô cùng khó chịu…
Nó thấy mặt mình nóng lên, tai ù đi, cảm tưởng như Nó đang đứng bơ vơ tại một không gian tối tăm, xung quanh chỉ toàn màu đen ảm đạm bi thương và những khuôn mặt trát đầy son phấn kia cứ bay quanh Nó rồi lải nhải những điệp khúc cóc ếch làm cho Nó chóng hết cả mặt..
Đúng là.. Cái thói ghen ăn tức ở thì nơi nào cũng có…
Đã thế thì Nó nhất quyết phải biến mình thành một lò nướng để cho những cái bánh Gato kia cháy khét mới thôi.
Nghĩ là làm, Nó nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cơn tức giận đang sôi sùng sục trong đầu, khẽ nở một nụ cười ác độc.. Nó nhằm hướng chị thư ký và đám đông thẳng tiến.
- A! Chị Bảo Trâm.. – Nó tập kích bất ngờ như một bóng ma khiến cho bà thư ký đang nhe răng ra cười bị giật mình suýt té ngửa. Bỏ qua đôi mắt được tô vẽ cẩn thận trợn trừng nhìn mình, Nó nói tiếp với vẻ mặt rất chi là thân thiện – Thì ra là chị ngồi ở đây mà nãy giờ em tìm hoài không thấy.
- Cô.. Cô tìm tôi có việc gì? - Chị Bảo Trân cố gắng giữ bình tĩnh, nhíu đôi lông mày xăm hình lá liễu hỏi Nó.
- Sao chị lại có vẻ xa cách với em thế? – Nó giả vờ nở một nụ cười như thể đã thân thiết lắm - Chả nhẽ không có việc gì thì chị em mình không gặp nhau được hả? Dù sao thì chúng ta cũng là người cùng công ty lại chung một phòng nữa.. Hay là.. Đúng như tin đồn ... Chị .. Chị ghét em hả?
Nó không biết chị Bảo Trâm và mấy bà chị xung quanh đang nghĩ gì, chỉ thấy mấy chục cái đồng tử hướng về phía mình bị phóng to hết cỡ, trên khuôn mặt đã bị đứng hình hàng loạt còn kèm theo những cái miệng há hốc thì Nó có thể lờ mờ đoán chắc là câu nói của Nó đã tạo được hiệu ứng gây sốc điện lắm.
- Em thì em không tin đâu – Nó tiếp tục thể hiện thái độ vô cùng rũ rượi, buồn bã thậm chí là mắt còn ươn ướt nữa.. (Đã nói là Nó cũng có năng khiếu đóng kịch lắm mà) – Em vẫn nói với mọi người là chị Bảo Trâm trông xinh đẹp thế kia chắc chắn là sẽ rất dễ thương và không bao giờ nói xấu hay oán ghét ai.. Các cụ chẳng có câu: “Trông mặt mà bắt hình dong” là gì.. Một người vừa hơn em về tuổi đời, tuổi nghề và nhan sắc như chị sẽ chẳng đời nào ganh ghét với đứa chân ngắn như em đâu, chị nhỉ?
Nó dừng lại, nhìn về phía chị Bảo Trâm chớp chớp đôi mắt với biểu hiện ngây thơ trong sáng và ra vẻ chờ đợi.
Chị thư ký dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn trước bài diễn văn của Nó nên bị á khẩu, chỉ biết trợn tròn mắt rồi … Gật một cái.
- Đấy! – Nó lại tiếp tục nói – Em biết mà.. Chị đâu phải cái loại Ga to chuyên đi săm soi và nói xấu người khác. Người ta vẫn thường bảo người bị nói xấu chính là người có những thứ mà kẻ đi nói xấu không có. Chị đẳng cấp cao thế thì cần gì phải vì một đứa chả ra gì như em mà ganh tị chứ.. – Nó nở một nụ cười châm biếm - Mà ngồi nghe người ta nói xấu một người chắc gì khi mình quay lưng đi lại chẳng là chủ đề để người ta bàn tán. Chị nói có phải không?
- Ừ.. Ừ.. – Chị Bảo Trâm có vẻ đã tỉnh táo trở lại, gượng cười trả lời – Cảm ơn em đã đề cao chị.. Chị cũng chỉ bình thường thôi.. Chị hoàn toàn không có ác cảm với em đâu… Chị… - Bà thư ký ngại ngùng ngó về phía đám đông đang ngồi, không nói thêm gì nữa.
- Hóa ra tất cả chỉ là tin đồn thôi.. – Nó trợn đôi mắt dài và gương mặt đồng hồ được khoác một cái mặt nạ thoải mái giống như vừa trút được một gánh nặng - Được biết chị không ghét em là em vui rồi .
Nó nhe răng ra cười rồi quay sang mấy bà chị đang ngồi nghệt mặt ra như tượng tiếp tục nói:
– Các chị làm chứng cho em nha. Em không muốn nghe những kẻ ganh ghét lôi mình ra làm tin đồn để bôi xấu chị Bảo Trâm. Chị ấy xinh đẹp thế cơ mà.
Các bà chị đang bị đơ hình lập tức gật đầu hàng loạt ( thật tình là trông ngu hết sức ^_^)
- Vậy.. – Nó ngập ngừng – Không làm phiền các chị nói chuyện nữa, em xin phép lên phòng làm việc nha. Thật sự là em đang rất vui. Con cóc ghẻ là em nếu được chị Bảo Trâm dậy dỗ chắc chắn sẽ đạt đến trình độ làm thịt Thiên Nga dễ như ăn cháo nhỉ?
Nói xong Nó quay lưng bước đi bỏ lại các bà chị ngồi đờ ra như khúc gỗ với khuôn mặt giống hệt kẻ vừa bị đấm cho mấy phát. Knock out!
Gì chứ! Đừng có coi thường Nó… Nó có thể nhỏ bé về ngoại hình nhưng thừa đủ thông minh để không bao giờ cho phép mình bị người ta ức hiếp.
Buổi chiều hôm đó Mr P cũng không xuất hiện. Cả gian phòng làm việc vốn rất rộng rãi nay lại càng trở nên trống trải.. Cãi nhau với hắn từ bao giờ đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của Nó?
Bẩy giờ tối, con bạn thân gọi điện để hỏi thăm tình trạng sống chết khiến cho tâm trạng của Nó trở nên vô cùng vui vẻ. Hai đứa buôn chuyện với nhau như những người bạn lâu năm mới gặp.. Bạn bè.. Đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng của nhau cũng đã đủ sức mạnh làm cho bản thân như được tiếp thêm năng lượng.
Buôn chuyện đã đời.. Nó buông điện thoại xuống và trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Đang vơ vẩn ngắm nhìn cái trần nhà và cố tưởng tượng ra những hình thù quen thuộc được màn đêm tô vẽ thì màn hình điện thoại của Nó bất ngờ sáng lên. Nó với tay, ghé mắt nhìn, là tin nhắn của Jackson.
“Hi…Em ngủ chưa?”
Nó lập tức ấn nút Replay:
“Em đang ngồi chơi thôi. Gà vẫn chưa tìm thấy chuồng anh ạ”
Khoảng hai phút sau, màn hình điện thoại lại nhấp nháy thông báo có tin nhắn mới:
“Không tìm thấy thì.. Xây. Không xây được thì kiếm người xây hộ :) Ngày hôm nay của em thế nào?”
“ Cũng bình thường thôi anh. Hơi mệt mỏi vì các con số”
……………..
Cứ thế, Nó và Jackson gửi cho nhau hàng chục tin nhắn qua lại, toàn những chuyện linh tinh. Thật lòng Nó rất muốn biết lý do vì saoThiên thần hàng năm đều nghỉ vào hôm nay nhưng lại không dám hỏi nên đành lảng tránh bằng những thông tin rời rạc chẳng liên quan. Nó cứ chìm trong suy nghĩ miên man nên không để ý bàn tay mình đang không ngừng bấm và những ký tự cũng không ngừng hiện dần trên màn hình điện thoại…
Nó giật mình khi nhận được thông báo tin nhắn đã được gửi. Nó vội vã mở tới hộp thư đi, nội dung tin nhắn vừa gửi khiến Nó chỉ muốn đập đầu vào gối mà tự tử: “ Ngày hôm nay rất quan trọng đối với anh phải không? Năm nào vào ngày này anh cũng nghỉ.. Thật lòng.. Em rất muốn biết lý do”
Chuông điện thoại chợt reo vang, tiếng hát ngọt ngào của Big Bang vang lên giữa màn đêm khiến Nó không khỏi giật mình…
Nhận ra người gọi tới là Thiên thần.. Nó lạnh toát cả sống lưng và trong đầu thì không ngừng vang lên câu hỏi: “Nên làm thế nào? Có nên nghe không? Phải nói gì …?”
Chiếc đèn ngủ hình Thỏ ngọc trên tường khẽ nháy lên.. Những luồng ánh sáng ma mị nhảy múa khắp căn phòng nhỏ bé của Nó.
Âm thanh vẫn vang lên, giọng của G Dragon tha thiết kéo Nó vào tâm trạng ảm đạm nhưng mạnh mẽ của Blue. “Sợ gì chứ! Đã đâm lao thì phải theo lao thôi” – Nó tự nhủ rồi tặc lưỡi khẽ nuốt nước bọt rồi cất tiếng:
- A.. Lô! Em nghe! – Nó thấy giọng mình chợt trở nên khản đặc.
- Anh rất vui vì em đã quan tâm đến anh… Ngày hôm nay với anh có ý nghĩa rất đặc biệt … - Tiếng Jackson dịu dàng xuyên vào tai Nó nghe như gió thoảng.
- Em xin lỗi – Nó vội vã nói - Lẽ ra em không nên tò mò làm anh khó xử. Anh đừng để ý nha!
- Không có gì đâu. – Thiên thần vẫn kiên nhẫn nói – Dù sao thì.. Anh cũng muốn tìm ai đó để chia sẻ… Ôm một mình… Nặng lắm em ạ!
Hơ… Nghe những câu này xong.. Thật sự là linh hồn Nó đã lơ lửng trên chin tầng mây rồi..
Ông Tơ bà Nguyệt ơi…Lẽ nào.. Sợi dây đỏ sắp được hai người buộc lên tay con ạ?
- Em.. – Nó vui quá thành ra hơi ấp úng – Em rất vui vì đã được anh tin tưởng… Chỉ cần anh sẵn sàng chia sẻ thì em sẽ luôn ở bên và lắng nghe (Thật tình là nói câu này xong, tim Nó gần như rớt ra khỏi lồng ngực)
- Cảm ơn em! – Nó nghe tiếng Jackson khẽ cười - Thật ra thì cũng không có gì to tát ... Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh và năm nào vào ngày này anh cũng đến viếng thăm mẹ.
- Em xin lỗi… – Nó ngập ngừng.
- Không có gì đâu… Anh rất vui vì em đã quan tâm và lắng nghe anh nói .. Hôm nay.. Thật sự rất dài - Tiếng Thiên thần vang lên mang một nỗi buồn da diết.
- Em hiểu – Nó khẽ thở dài - Anh và em lại có điểm chung nữa rồi… Bố em cũng mất cách đây mấy năm….
- Vậy hả? Thế là người cùng cảnh ngộ rồi – Jackson và Nó cùng cười buồn..
Vậy ra Nó và Jackson đều là những đứa con côi cút, cùng là thành viên của một mái nhà không hoàn thiện.
Buông điện thoại xuống, Nó lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn.. Nghĩ về Jackson .. Trong lòng Nó chợt trào dâng sự đồng cảm sâu sắc…
Bỗng nhiên, bên tai Nó dường như nghe rất rõ giọng chị Thủy vang lên: “Cơ hội tới rồi đó! Phải nhanh tay nắm lấy”
Nó nằm im, lặng nghe tiếng đồng hồ đếm thời gian tíc tắc trôi, tự hỏi trái tim mình đang cần gì…
Và rồi hình ảnh Jackson hiện lên với nụ cười chói lòa trong tâm trí...
Nó mỉm cười, khi xung quanh rõ ràng đang là màn đêm đen nhưng Nó dường như lại nhận ra rất rõ câu trả lời mà mình vẫn hằng tìm kiếm…
Nó đã quyết định rồi.. Nó sẽ trao trái tim mình để bù đắp và sưởi ấm cho một người…
“ 31 tháng 10 – Halloween...Jackson.. Chờ em nhé” Nó lẩm bẩm trước khi chìm vào giấc ngủ…
Đêm hôm đó, Nó nằm mơ thấy mình là một con búp bê bằng vải đang yên bình nằm trên giá để đồ chơi. Rồi một cậu bé có mái tóc vàng rực rỡ bước đến, chăm chú nhìn Nó bằng đôi mắt biển xanh và kéo Nó ra khỏi thế giới bình yên bằng hai bàn tay nâng niu, trân trọng. Có cậu làm bạn, Nó thấy rất vui, rất biết ơn và đem lòng yêu mến lúc nào không hay.
Thời gian mải miết trôi qua, cả hai tưởng như đã tìm được niềm hạnh phúc khi được ở cạnh nhau thì đột nhiên, vào một ngày, Nó bỗng dưng bị một bàn tay khác nắm lấy và muốn chia cắt Nó với người Nó yêu thương.
Kẻ đáng ghét đó là một cậu bé có mái tóc màu đen, đôi mắt màu mật ong long lanh toát lên vẻ bí ẩn ma mị nhưng cuốn hút. Cậu rất lạnh lùng và có vẻ tràn đầy quyết tâm cướp Nó ra khỏi người chủ sở hữu trước. Thế là Nó nghiễm nhiên trở thành nạn nhân của cuộc tranh giành.
Hai cậu bé cứ thế giằng co với nhau mà không thèm để tâm đến nỗi đau mà Nó đang phải chịu đựng… Hai bàn tay thon dài nắm chặt lấy hai cánh tay làm bằng vải của Nó gắng sức kéo qua, kéo lại không ai nhường ai… Nó đau, rất đau.. Nó muốn hét lên… Nhưng Nó chỉ là một con Búp bê, Nó không biết nói, không thể nói… Nó chỉ còn biết tự gồng mình lên để chống chọi lại với cơn đau thể xác và từng cơn sóng nhói lên trong tim… Cái gương mặt đáng ghét của Nó vẫn tươi cười nhìn hai người con trai điên cuồng phân tranh với nhau… Rồi bỗng nhiên, Nó cảm thấy dường như có một vết nứt chạy dọc theo người mang theo một sự đau đớn tột cùng... Nó bất lực nhìn cơ thể mình bị chia làm hai.. Gương mặt vô hồn bị cắt đôi vẫn tươi sáng một nụ cười trở nên méo mó và quái dị..
Nó hét lên..! Mở bừng đôi mắt và nhìn chăm chăm lên trần nhà.. Mồ hôi túa ra ướt đầm gối… Hóa ra chỉ là mơ.. Mơ mà sao lại cảm thấy thật thế này? Đáng sợ quá!
Sáng hôm sau, Nó uể oải cưỡi con chiến mã lao tới công ty. Một đêm vật vã khiến cho đầu óc Nó không được tỉnh táo.. Thậm chí có lúc Nó còn suýt đâm vào giải phân cách nữa.. Tất cả là do cái gã Mr P đáng ghét.. Hắn đúng là sao quả tạ của Nó mà.
Phim ảnh Hàn Quốc đã chứng minh rằng cách tốt nhất để tạm quên những suy nghĩ vẩn vơ đó là tập trung vào công việc, tuy chỉ là tạm thời thôi nhưng cũng đủ để tâm trạng của Nó trở nên tốt hơn khá nhiều.
Cũng may mà cả buổi sáng hôm đó, ngài Mr P không hề xuất hiện và Nó có thể thoải mái thả lỏng người… Có điều, đôi khi vô tình ngước mắt lên theo thói quen mà không nhìn thấy cái dáng vẻ tập trung của hắn chẳng hiểu sao Nó bỗng thấy trong lòng có chút hụt hẫng ?__?
Buổi trưa, chị Thủy lại tiếp tục thao thao bất tuyệt những câu chuyện trên trời dưới bể, thật tình là có lúc Nó thầm nghĩ nếu mà truyện Nghìn lẻ một đêm không phải đã được sưu tầm từ trước đó rất lâu rồi mới lại được A.Galland tổng hợp, dịch và xuất bản vào năm 1708 thì Nó dám đưa đầu ra mà đảm bảo rằng chị Thủy đích thị là nguyên bản của nàng sheherazat ngoài đời thật bước vào từng trang sách.
- Đã suy nghĩ đến lời chị nói chưa? – Đang mải mê nói chợt ngó thấy mặt Nó bỗng đần ra trông rất chi là ngu nên chị đột nhiên đổi chủ đề và trở nên nghiêm túc - Cơ hội tốt đó.. Đừng bỏ lỡ em ạ!
- Dạ? À… Em.. vẫn chưa có thời gian.. – Nó ấp úng.
- Nghĩ nhanh lên cô ơi! Trâu chậm là uống nước đục đấy - Chị vẫn kiên trì thuyết phục.
Trời ạ.. Tình yêu thiêng liêng là thế mà bà này lại đem ví von với vấn đề sinh hoạt hàng ngày của động vật nhai lại là sao?
- Em biết rồi. Em sẽ suy nghĩ sớm. Nó lập tức trả lời rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh.
- Hôm nay Jackson không đi làm đâu – Chị Thủy nhìn mặt Nó nghệt ra không khỏi mỉm cười trêu chọc – Mới có một ngày mà đã nhớ đến thế này còn nói là không thích nữa..
- Sao chị biết là anh ấy nghỉ? – Nó bỏ qua thái độ trêu đùa của chị và tập trung chờ đợi câu trả lời cho cái thắc mắc của mình.
- Năm nào, vào ngày này, Jackson cũng đều nghỉ làm em ạ - Chị lại cười rồi thản nhiên nói tiếp – Như vậy cũng tốt. Một ngày không gặp để xem tình cảm của em thế nào.. Biết đâu lại tìm ra đáp án cho chính mình.
Hơ, bà chị Thủy này hình như rất muốn được đổi tên thành bà Nguyệt thì phải.. Quyết tâm theo đuổi mục tiêu ghê cơ hic hic hic.
- Chị có biết lý do không? Nó vẫn tiếp tục giả vờ ngó lơ nỗ lực của chị bằng cách ngước đôi mắt dài nhìn về phía trước mặt dò hỏi.
- Không! – Chị khẽ lắc đầu, đôi mắt to tròn hơi nheo lại khiến cho khuôn mặt trái xoan trở nên bí hiểm – Đó là một trong những ẩn số mà bao nhiêu người muốn tìm hiểu nhưng vẫn chưa ra đấy!
Nó ngẩn người … Thì ra có nhiều chuyện về Jackson mà Nó vẫn chưa được biết…
Thật lòng.. Nó không khỏi có cảm giác hẫng hụt vu vơ… Người ta vẫn nói: “Trèo cao thì sẽ ngã đau”.. Là tự Nó mơ tưởng đâu đâu.. Tự đặt chân leo lên thì đành phải chấp nhận chơi vơi khi rơi xuống..
Sau đó, Nó không còn để tâm đến những câu chuyện của chị Thủy nữa, tâm trạng cứ vơ vẩn tận chỗ nảo chỗ nào .. Đầu óc Nó cứ lảo đảo, lao đao với những suy tư mải miết..
Thật sự là quá mệt!
Nó âu sầu lê bước về phía hành lang, chuẩn bị tinh thần “tìm quên trong công việc” thì bỗng nhiên Nó nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào và cười đùa rất vui vẻ:
- Cái thứ cóc nhái mà đòi ăn thịt Thiên Nga. Chân ngắn mà cứ đòi cua đại gia.. Đúng là mơ hão. – Tiếng của chị thư ký xinh đẹp vang lên, xuyên qua tai Nó.
Nó vội vã đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, nhận ra bà thư ký xinh đẹp Bảo Trâm đang ngồi với một nhóm các bà mắt xanh mỏ đỏ của các phòng khác. Chị ta không ngừng nói và đám đông thì cũng nhiệt tình đáp lại bằng những nụ cười hưởng ứng.
- Cứ tưởng người ta mua cho cái bánh Pizza hải sản là có ý với mình chứ.. Đúng là không biết lượng sức… Chẳng qua là do Ngài tổng giám đốc thương hại thôi.. Thế mà.. Các chị biết không? Mặt nó cứ gọi là vênh như cái bánh đa gặp nắng.. Ghét.. không chịu được ý - Vẫn là chị thư ký nói.
- Đúng đó! Hôm trước em thấy Nó hí hửng bên Jackson, cười nhăn cười nhở.. Mặt đã xấu rồi, chân lại ngắn nữa.. Thế mà cứ hơn hớn cái mặt ra.. Đúng là không biết ngại – Một chị trông cũng dễ thương với mái tóc Vic nhuộm đỏ chót cong môi chê bai phụ họa.
Nó nhận ra cái con cóc ghẻ đang được bàn tán sôi nổi ở trên kia chính là Nó. Cảm giác được làm khán giả để nghe người ta chế giễu mình thật sự là rất khó chịu, vô cùng khó chịu…
Nó thấy mặt mình nóng lên, tai ù đi, cảm tưởng như Nó đang đứng bơ vơ tại một không gian tối tăm, xung quanh chỉ toàn màu đen ảm đạm bi thương và những khuôn mặt trát đầy son phấn kia cứ bay quanh Nó rồi lải nhải những điệp khúc cóc ếch làm cho Nó chóng hết cả mặt..
Đúng là.. Cái thói ghen ăn tức ở thì nơi nào cũng có…
Đã thế thì Nó nhất quyết phải biến mình thành một lò nướng để cho những cái bánh Gato kia cháy khét mới thôi.
Nghĩ là làm, Nó nắm chặt tay, cố gắng kìm chế cơn tức giận đang sôi sùng sục trong đầu, khẽ nở một nụ cười ác độc.. Nó nhằm hướng chị thư ký và đám đông thẳng tiến.
- A! Chị Bảo Trâm.. – Nó tập kích bất ngờ như một bóng ma khiến cho bà thư ký đang nhe răng ra cười bị giật mình suýt té ngửa. Bỏ qua đôi mắt được tô vẽ cẩn thận trợn trừng nhìn mình, Nó nói tiếp với vẻ mặt rất chi là thân thiện – Thì ra là chị ngồi ở đây mà nãy giờ em tìm hoài không thấy.
- Cô.. Cô tìm tôi có việc gì? - Chị Bảo Trân cố gắng giữ bình tĩnh, nhíu đôi lông mày xăm hình lá liễu hỏi Nó.
- Sao chị lại có vẻ xa cách với em thế? – Nó giả vờ nở một nụ cười như thể đã thân thiết lắm - Chả nhẽ không có việc gì thì chị em mình không gặp nhau được hả? Dù sao thì chúng ta cũng là người cùng công ty lại chung một phòng nữa.. Hay là.. Đúng như tin đồn ... Chị .. Chị ghét em hả?
Nó không biết chị Bảo Trâm và mấy bà chị xung quanh đang nghĩ gì, chỉ thấy mấy chục cái đồng tử hướng về phía mình bị phóng to hết cỡ, trên khuôn mặt đã bị đứng hình hàng loạt còn kèm theo những cái miệng há hốc thì Nó có thể lờ mờ đoán chắc là câu nói của Nó đã tạo được hiệu ứng gây sốc điện lắm.
- Em thì em không tin đâu – Nó tiếp tục thể hiện thái độ vô cùng rũ rượi, buồn bã thậm chí là mắt còn ươn ướt nữa.. (Đã nói là Nó cũng có năng khiếu đóng kịch lắm mà) – Em vẫn nói với mọi người là chị Bảo Trâm trông xinh đẹp thế kia chắc chắn là sẽ rất dễ thương và không bao giờ nói xấu hay oán ghét ai.. Các cụ chẳng có câu: “Trông mặt mà bắt hình dong” là gì.. Một người vừa hơn em về tuổi đời, tuổi nghề và nhan sắc như chị sẽ chẳng đời nào ganh ghét với đứa chân ngắn như em đâu, chị nhỉ?
Nó dừng lại, nhìn về phía chị Bảo Trâm chớp chớp đôi mắt với biểu hiện ngây thơ trong sáng và ra vẻ chờ đợi.
Chị thư ký dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn trước bài diễn văn của Nó nên bị á khẩu, chỉ biết trợn tròn mắt rồi … Gật một cái.
- Đấy! – Nó lại tiếp tục nói – Em biết mà.. Chị đâu phải cái loại Ga to chuyên đi săm soi và nói xấu người khác. Người ta vẫn thường bảo người bị nói xấu chính là người có những thứ mà kẻ đi nói xấu không có. Chị đẳng cấp cao thế thì cần gì phải vì một đứa chả ra gì như em mà ganh tị chứ.. – Nó nở một nụ cười châm biếm - Mà ngồi nghe người ta nói xấu một người chắc gì khi mình quay lưng đi lại chẳng là chủ đề để người ta bàn tán. Chị nói có phải không?
- Ừ.. Ừ.. – Chị Bảo Trâm có vẻ đã tỉnh táo trở lại, gượng cười trả lời – Cảm ơn em đã đề cao chị.. Chị cũng chỉ bình thường thôi.. Chị hoàn toàn không có ác cảm với em đâu… Chị… - Bà thư ký ngại ngùng ngó về phía đám đông đang ngồi, không nói thêm gì nữa.
- Hóa ra tất cả chỉ là tin đồn thôi.. – Nó trợn đôi mắt dài và gương mặt đồng hồ được khoác một cái mặt nạ thoải mái giống như vừa trút được một gánh nặng - Được biết chị không ghét em là em vui rồi .
Nó nhe răng ra cười rồi quay sang mấy bà chị đang ngồi nghệt mặt ra như tượng tiếp tục nói:
– Các chị làm chứng cho em nha. Em không muốn nghe những kẻ ganh ghét lôi mình ra làm tin đồn để bôi xấu chị Bảo Trâm. Chị ấy xinh đẹp thế cơ mà.
Các bà chị đang bị đơ hình lập tức gật đầu hàng loạt ( thật tình là trông ngu hết sức ^_^)
- Vậy.. – Nó ngập ngừng – Không làm phiền các chị nói chuyện nữa, em xin phép lên phòng làm việc nha. Thật sự là em đang rất vui. Con cóc ghẻ là em nếu được chị Bảo Trâm dậy dỗ chắc chắn sẽ đạt đến trình độ làm thịt Thiên Nga dễ như ăn cháo nhỉ?
Nói xong Nó quay lưng bước đi bỏ lại các bà chị ngồi đờ ra như khúc gỗ với khuôn mặt giống hệt kẻ vừa bị đấm cho mấy phát. Knock out!
Gì chứ! Đừng có coi thường Nó… Nó có thể nhỏ bé về ngoại hình nhưng thừa đủ thông minh để không bao giờ cho phép mình bị người ta ức hiếp.
Buổi chiều hôm đó Mr P cũng không xuất hiện. Cả gian phòng làm việc vốn rất rộng rãi nay lại càng trở nên trống trải.. Cãi nhau với hắn từ bao giờ đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của Nó?
Bẩy giờ tối, con bạn thân gọi điện để hỏi thăm tình trạng sống chết khiến cho tâm trạng của Nó trở nên vô cùng vui vẻ. Hai đứa buôn chuyện với nhau như những người bạn lâu năm mới gặp.. Bạn bè.. Đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng của nhau cũng đã đủ sức mạnh làm cho bản thân như được tiếp thêm năng lượng.
Buôn chuyện đã đời.. Nó buông điện thoại xuống và trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Đang vơ vẩn ngắm nhìn cái trần nhà và cố tưởng tượng ra những hình thù quen thuộc được màn đêm tô vẽ thì màn hình điện thoại của Nó bất ngờ sáng lên. Nó với tay, ghé mắt nhìn, là tin nhắn của Jackson.
“Hi…Em ngủ chưa?”
Nó lập tức ấn nút Replay:
“Em đang ngồi chơi thôi. Gà vẫn chưa tìm thấy chuồng anh ạ”
Khoảng hai phút sau, màn hình điện thoại lại nhấp nháy thông báo có tin nhắn mới:
“Không tìm thấy thì.. Xây. Không xây được thì kiếm người xây hộ :) Ngày hôm nay của em thế nào?”
“ Cũng bình thường thôi anh. Hơi mệt mỏi vì các con số”
……………..
Cứ thế, Nó và Jackson gửi cho nhau hàng chục tin nhắn qua lại, toàn những chuyện linh tinh. Thật lòng Nó rất muốn biết lý do vì saoThiên thần hàng năm đều nghỉ vào hôm nay nhưng lại không dám hỏi nên đành lảng tránh bằng những thông tin rời rạc chẳng liên quan. Nó cứ chìm trong suy nghĩ miên man nên không để ý bàn tay mình đang không ngừng bấm và những ký tự cũng không ngừng hiện dần trên màn hình điện thoại…
Nó giật mình khi nhận được thông báo tin nhắn đã được gửi. Nó vội vã mở tới hộp thư đi, nội dung tin nhắn vừa gửi khiến Nó chỉ muốn đập đầu vào gối mà tự tử: “ Ngày hôm nay rất quan trọng đối với anh phải không? Năm nào vào ngày này anh cũng nghỉ.. Thật lòng.. Em rất muốn biết lý do”
Chuông điện thoại chợt reo vang, tiếng hát ngọt ngào của Big Bang vang lên giữa màn đêm khiến Nó không khỏi giật mình…
Nhận ra người gọi tới là Thiên thần.. Nó lạnh toát cả sống lưng và trong đầu thì không ngừng vang lên câu hỏi: “Nên làm thế nào? Có nên nghe không? Phải nói gì …?”
Chiếc đèn ngủ hình Thỏ ngọc trên tường khẽ nháy lên.. Những luồng ánh sáng ma mị nhảy múa khắp căn phòng nhỏ bé của Nó.
Âm thanh vẫn vang lên, giọng của G Dragon tha thiết kéo Nó vào tâm trạng ảm đạm nhưng mạnh mẽ của Blue. “Sợ gì chứ! Đã đâm lao thì phải theo lao thôi” – Nó tự nhủ rồi tặc lưỡi khẽ nuốt nước bọt rồi cất tiếng:
- A.. Lô! Em nghe! – Nó thấy giọng mình chợt trở nên khản đặc.
- Anh rất vui vì em đã quan tâm đến anh… Ngày hôm nay với anh có ý nghĩa rất đặc biệt … - Tiếng Jackson dịu dàng xuyên vào tai Nó nghe như gió thoảng.
- Em xin lỗi – Nó vội vã nói - Lẽ ra em không nên tò mò làm anh khó xử. Anh đừng để ý nha!
- Không có gì đâu. – Thiên thần vẫn kiên nhẫn nói – Dù sao thì.. Anh cũng muốn tìm ai đó để chia sẻ… Ôm một mình… Nặng lắm em ạ!
Hơ… Nghe những câu này xong.. Thật sự là linh hồn Nó đã lơ lửng trên chin tầng mây rồi..
Ông Tơ bà Nguyệt ơi…Lẽ nào.. Sợi dây đỏ sắp được hai người buộc lên tay con ạ?
- Em.. – Nó vui quá thành ra hơi ấp úng – Em rất vui vì đã được anh tin tưởng… Chỉ cần anh sẵn sàng chia sẻ thì em sẽ luôn ở bên và lắng nghe (Thật tình là nói câu này xong, tim Nó gần như rớt ra khỏi lồng ngực)
- Cảm ơn em! – Nó nghe tiếng Jackson khẽ cười - Thật ra thì cũng không có gì to tát ... Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh và năm nào vào ngày này anh cũng đến viếng thăm mẹ.
- Em xin lỗi… – Nó ngập ngừng.
- Không có gì đâu… Anh rất vui vì em đã quan tâm và lắng nghe anh nói .. Hôm nay.. Thật sự rất dài - Tiếng Thiên thần vang lên mang một nỗi buồn da diết.
- Em hiểu – Nó khẽ thở dài - Anh và em lại có điểm chung nữa rồi… Bố em cũng mất cách đây mấy năm….
- Vậy hả? Thế là người cùng cảnh ngộ rồi – Jackson và Nó cùng cười buồn..
Vậy ra Nó và Jackson đều là những đứa con côi cút, cùng là thành viên của một mái nhà không hoàn thiện.
Buông điện thoại xuống, Nó lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn.. Nghĩ về Jackson .. Trong lòng Nó chợt trào dâng sự đồng cảm sâu sắc…
Bỗng nhiên, bên tai Nó dường như nghe rất rõ giọng chị Thủy vang lên: “Cơ hội tới rồi đó! Phải nhanh tay nắm lấy”
Nó nằm im, lặng nghe tiếng đồng hồ đếm thời gian tíc tắc trôi, tự hỏi trái tim mình đang cần gì…
Và rồi hình ảnh Jackson hiện lên với nụ cười chói lòa trong tâm trí...
Nó mỉm cười, khi xung quanh rõ ràng đang là màn đêm đen nhưng Nó dường như lại nhận ra rất rõ câu trả lời mà mình vẫn hằng tìm kiếm…
Nó đã quyết định rồi.. Nó sẽ trao trái tim mình để bù đắp và sưởi ấm cho một người…
“ 31 tháng 10 – Halloween...Jackson.. Chờ em nhé” Nó lẩm bẩm trước khi chìm vào giấc ngủ…
/30
|