Nét mặt Diệp Đại Cương không thay đổi, ông ta búng búng tàn thuốc lá, "Nếu vậy, sao cô còn nói cho tôi biết?"
"Tôi cảm thấy ngài không phải là người xấu, tôi nhìn người cũng chuẩn lắm đấy" Thương Tịnh nói một cách tự tin, "Tôi nói cho ngài biết chuyện này vì muốn giải thích rõ lý do vì sao trong khoảng thời gian này tôi không thể đưa ngài số tài khoản được, nếu như bị cảnh sát tra xét thì ngài có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được"
"Cảm ơn cô, tiểu mỹ nữ..." Diệp Đại Cương chậm rãi dập tắt điếu xì gà, "Tôi nghe nói...nhà cô có chuyện cần dùng tiền gấp?"
Thương Tịnh biến sắc, "Không có"
Diệp Đại Cương khịt mũi, cười một tiếng, "Đừng gạt tôi, một thời gian trước, mẹ cô phát hiện ra mình bị ung thư mà, tới bây giờ còn chưa biết làm thế nào, không phải vì không có tiền sao?"
Thương Tịnh bất chợt đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, "Ông, sao ông biết?"
"Đừng nóng, tôi điều tra nhưng không hề có ý xâm phạm tới đời tư của cô đâu" Diệp Đại Cương thong thả sờ cái đầu bóng lưỡng, "Hơn nữa, việc tôi điều tra cũng không hẳn là xấu, ngược lại tôi còn có thể giúp cô. Mấy chục vạn này đối với tôi chỉ là tiền một bữa ăn sáng"
"Rốt cuộc ông muốn làm gì!" Tâm trạng Thương Tịnh lúc này đang rất rối loạn, cô biết ông ta định tra xét lai lịch của mình, bên phía Vương Xử từng nói đã làm lại hồ sơ của cô cẩn thận lắm rồi, hơn nữa còn tạo thêm chút tài liệu giả để ông ta bắt được nhược điểm, nhưng cô không hề nghĩ tới ông ta lại điều tra cả cha mẹ cô, không phải rõ ràng đã bảo bên cảnh sát sửa tài liệu thành cha mẹ cô đều qua đời rồi sao? Ông ta tra được chuyện này từ đâu, mẹ mắc bệnh ung thư ư? Không thể nào!
"Ôi, cô bé này, tôi nói cho cô biết mục đích rồi còn gì?" Diệp Đại Cương lắc đầu, rót cho mình một chén rượu
"Chỉ vì một món tiền không quan trọng này mà ông tốn nhiều công sức thế ư, có quỷ mới tin!" Chuyện đã tới nước này thì trước tiên phải giải quyết vấn đề, từ đó mới có thể tra rõ xem ông ta nói thật hay giả
"Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng hiểu rồi" Diệp Đại Cương lật mặt nạ.
"Ông vì dự án Garden city sao?" Thương Tịnh tức giận hỏi
Diệp Đại Cương uống rượu vang, cười không nói
"Công ty đá quý của ông rõ ràng đã có một cửa hàng ở trung tâm rồi, việc gì phải tiến vào Garden city nữa?"
"Cô thì biết cái gì!" Diệp Đại Cương đổi sắc mặt trong nháy mắt, "Tôi, Diệp Đại Cương, là nhân vật lừng danh ở thành phố S, hai giới hắc và bạch đạo đều phải nhường tôi ba phần, nhưng công ty của tôi lại không vào được Garden City, nơi tượng trưng cho thân phận và địa vị của thành phố S, ông đây muốn có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, cậu ta dựa vào cái gì mà từ chối không cho tôi tham gia?" Diệp Đại Cương nhờ vào thuốc phiện mà lập nên cơ nghiệp, lăn lộn vài thập niên, tài sản gần như đều là tiền bẩn, ông ta mở công ty đá quý này chủ yếu cũng chỉ để rửa tiền mà thôi, ban đầu ông ta cũng không quan tâm lắm tới chuyện tham gia vào Garden City, ông ta cho rằng chỉ cần bỏ vào ít tiền là xong, nhưng cả hai đời Phó thị trưởng đều chặn ông ta ngay từ ngoài cửa, chẳng khác nào liên tiếp cho ông ta hai phát tát lên mặt, ông ta sao có thể nuốt trôi cơn hận này đây! Chuyện tới mức này, ông ta không những muốn tham gia vào Garden city mà còn muốn phải được tham gia một cách oanh oanh liệt liệt, để cho người dân của thành phố S xem bản lĩnh của ông ta, Diệp Đại Cương, lớn hay là bản lĩnh của một tên phó thị trưởng cỏn con lớn!
"Nhưng chuyện đấu thấu đã có luật rồi..."
"Luật cái rắm, tiền chính là luật, ông đây chính là luật!" Diệp Đại Cương lớn tiếng cắt lời cô, rồi nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt tàn nhẫn, "Nếu cô thật thà nói cho tôi số tài khoản của Cố Thùy Vũ thì tôi không chỉ cho cô những thứ này, mà tiền chữa bệnh cho mẹ cô tôi cũng giúp luôn, nếu cô dám chơi tôi hoặc báo cảnh sát...."
"Ông, ông muốn thế nào!" Thương Tịnh sợ hãi trừng mắt nhìn ông ta
"Cô nói xem!" Diệp Đai Cương lại thay đổi nét mặt, cười ha hả, giống như những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, "Đang rảnh rỗi nên tôi giúp cô bói một quẻ, có lẽ trước tiên là tang cha, sau đó tang mẹ, cô nhớ dặn bố cô cẩn thận nhé!"
Thương Tịnh ngồi co quắp trêи ghế sofa.
Diệp Đại Cương đứng lên, "Bên nào nặng bên nào nhẹ, tự cô cân nhắc cho kỹ đi, tôi còn có chút việc riêng nên đi trước đây, tối nay cô cứ ở đây chơi, tất cả chi phí hoàn toàn miễn phí" Ông ta đi tới cửa, còn không quên nhắc thêm một câu, "Đừng quên cầm chiếc lắc tay vàng kia nhé, cô đeo rất đẹp"
Từ Câu lạc bộ trở về ký túc xá Tòa thị chính, Thương Tịnh kiểm tra phòng một lượt, rồi gọi điện cho Vương Xử
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy, "Tiểu Thương, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?" Hóa ra trước khi đi cô đã gọi cho Vương Xử rồi
"Diệp Đại Cương muốn số tài khoản ngân hàng của Thị trưởng Cố, chắc là định vu oan giáng họa rồi dọa dẫm"
"Tốt! Như vậy là chúng ta có thể nắm được sơ hở của lão ta rồi, ngày mai tôi sẽ liên lạc với thị trưởng Cố, bảo anh ta phối hợp với chúng ta" Giọng Vương Xử rất vui mừng, "Làm tốt lắm, Thương Tịnh! Cô lập công lớn rồi!"
Thương Tịnh cảm ơn, sau đó do dự mãi mới hỏi, "Vương Xử, tôi muốn hỏi một chút, hồ sơ liên quan tới bố mẹ tôi, ngài sửa lại thế nào?"
"Cô yên tâm, tôi đã dặn bên dưới rồi, đều sửa thành bố mẹ qua đời"
Trong lòng Thương Tịnh rớt bịch một cái. Vậy rốt cục lão ta tìm được hồ sơ từ đâu ra! "Thật sự...sửa thành Bố mẹ đều mất sao? Ngài có thể giúp tôi xác nhận lại một lần nữa không?"
"Sao thế, có vấn đề gì à?"
"Không, không.... tôi chỉ là muốn xác nhận lại thôi"
"Ồ, được, tôi giúp cô tới phòng kỹ thuật kiểm tra lại"
"Cảm ơn Vương Xử"
Cúp điện thoại, Thương Tịnh có phần bất an, cuối cùng cô cũng không kìm được, liên hệ chuyện lần trước mẹ ngất xỉu với chuyện Diệp Đại Cương nói, vừa khớp, hay là....
Chợt điện thoại vang lên, cô không nhìn tên người gọi đã nhấc máy luôn, "Vương Xử!"
"Là tôi" Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Cố Thùy Vũ
Trong nháy mắt, Thương Tịnh không biết rằng mình đang cảm thấy thất vọng hay là an tâm, "Tôi đang đợi điện thoại"
Nghe vậy, Cố Thùy Vũ cũng chẳng hỏi nhiều chỉ nói, "Xong việc gọi điện lại cho tôi"
Không lâu sau, Vương Xử gọi lại, "Tiểu Thương, tôi bảo người tra lại rồi, cái này.... ôi, là do chúng tôi làm việc không tới nơi tới chốn, rõ ràng tôi đã dặn sửa thông tin về bố mẹ cô rồi nhưng phòng kỹ thuật lại quên mất" Vừa rồi người bên phòng đó còn không quên đùn đẩy trách nhiệm trong khi chứng cớ trêи màn hình máy tính còn nguyên, làm cho anh ta tức muốn chết.
Thương Tịnh siết chặt bàn tay, lẽ nào...là thật?!
"Tiểu Thương, thực sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ phạt bọn họ, thế có phải Diệp Đại Cương lấy bố mẹ ra uy hϊế͙p͙ cô không?"
Thương Tịnh nói qua loa đôi ba câu, sau đó lấy cớ nhờ Vương Xử ngày mai mang tài liệu đầy đủ của bố mẹ cô tới, rồi cúp máy
Đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy từng giọt máu trong người như đang chảy ngược lên trêи, người cô đẫm mồ hôi lạnh. Cô muốn lập tức gọi điện về nhà để lật tẩy tin tức giả dối này, nhưng cô lại không dám! Có trời mới biết vì sao cô không dám! Bàn tay cô run rẩy cầm điện thoại, cô không biết đã ngồi trêи giường bao lâu, điện thoại lại vang lên, cô lúng túng nhấn nút nghe
"Thương Tịnh?" Cố Thùy Vũ ở đầu dây bên kia thốt lên
"Dạ..." Nghe thấy giọng nói của anh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô cứ nghĩ linh tinh cái gì vậy, chắc chắn mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là nhầm lẫn rồi
"Sao? Vương Xử nói gì với em?"
"Anh ta..." Cô đột nhiên bị kϊƈɦ động, chỉ muốn lập tức nói toạc móng heo ra, rồi lấy được câu trả lời chính xác từ miệng anh, giống như chỉ có như thế thì mới có thể 100% xác định chân tướng sự thật, "Anh ta nói, chuyện bố mẹ tôi..." Có điều, giống như bất thình lình có một cây kim xuyên qua óc cô, cô giật mình tỉnh lại, nhớ tới tình trạng của cô và anh ngày hôm nay, cô cắn cắn môi dưới, cảm thấy càng thêm mệt mỏi, "Không có gì, thôi nhé" Nói xong, cô cúp điện thoại, rồi rút pin ra, ném cả điện thoại lên trêи bàn.
"Tôi cảm thấy ngài không phải là người xấu, tôi nhìn người cũng chuẩn lắm đấy" Thương Tịnh nói một cách tự tin, "Tôi nói cho ngài biết chuyện này vì muốn giải thích rõ lý do vì sao trong khoảng thời gian này tôi không thể đưa ngài số tài khoản được, nếu như bị cảnh sát tra xét thì ngài có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được"
"Cảm ơn cô, tiểu mỹ nữ..." Diệp Đại Cương chậm rãi dập tắt điếu xì gà, "Tôi nghe nói...nhà cô có chuyện cần dùng tiền gấp?"
Thương Tịnh biến sắc, "Không có"
Diệp Đại Cương khịt mũi, cười một tiếng, "Đừng gạt tôi, một thời gian trước, mẹ cô phát hiện ra mình bị ung thư mà, tới bây giờ còn chưa biết làm thế nào, không phải vì không có tiền sao?"
Thương Tịnh bất chợt đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, "Ông, sao ông biết?"
"Đừng nóng, tôi điều tra nhưng không hề có ý xâm phạm tới đời tư của cô đâu" Diệp Đại Cương thong thả sờ cái đầu bóng lưỡng, "Hơn nữa, việc tôi điều tra cũng không hẳn là xấu, ngược lại tôi còn có thể giúp cô. Mấy chục vạn này đối với tôi chỉ là tiền một bữa ăn sáng"
"Rốt cuộc ông muốn làm gì!" Tâm trạng Thương Tịnh lúc này đang rất rối loạn, cô biết ông ta định tra xét lai lịch của mình, bên phía Vương Xử từng nói đã làm lại hồ sơ của cô cẩn thận lắm rồi, hơn nữa còn tạo thêm chút tài liệu giả để ông ta bắt được nhược điểm, nhưng cô không hề nghĩ tới ông ta lại điều tra cả cha mẹ cô, không phải rõ ràng đã bảo bên cảnh sát sửa tài liệu thành cha mẹ cô đều qua đời rồi sao? Ông ta tra được chuyện này từ đâu, mẹ mắc bệnh ung thư ư? Không thể nào!
"Ôi, cô bé này, tôi nói cho cô biết mục đích rồi còn gì?" Diệp Đại Cương lắc đầu, rót cho mình một chén rượu
"Chỉ vì một món tiền không quan trọng này mà ông tốn nhiều công sức thế ư, có quỷ mới tin!" Chuyện đã tới nước này thì trước tiên phải giải quyết vấn đề, từ đó mới có thể tra rõ xem ông ta nói thật hay giả
"Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng hiểu rồi" Diệp Đại Cương lật mặt nạ.
"Ông vì dự án Garden city sao?" Thương Tịnh tức giận hỏi
Diệp Đại Cương uống rượu vang, cười không nói
"Công ty đá quý của ông rõ ràng đã có một cửa hàng ở trung tâm rồi, việc gì phải tiến vào Garden city nữa?"
"Cô thì biết cái gì!" Diệp Đại Cương đổi sắc mặt trong nháy mắt, "Tôi, Diệp Đại Cương, là nhân vật lừng danh ở thành phố S, hai giới hắc và bạch đạo đều phải nhường tôi ba phần, nhưng công ty của tôi lại không vào được Garden City, nơi tượng trưng cho thân phận và địa vị của thành phố S, ông đây muốn có bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, cậu ta dựa vào cái gì mà từ chối không cho tôi tham gia?" Diệp Đại Cương nhờ vào thuốc phiện mà lập nên cơ nghiệp, lăn lộn vài thập niên, tài sản gần như đều là tiền bẩn, ông ta mở công ty đá quý này chủ yếu cũng chỉ để rửa tiền mà thôi, ban đầu ông ta cũng không quan tâm lắm tới chuyện tham gia vào Garden City, ông ta cho rằng chỉ cần bỏ vào ít tiền là xong, nhưng cả hai đời Phó thị trưởng đều chặn ông ta ngay từ ngoài cửa, chẳng khác nào liên tiếp cho ông ta hai phát tát lên mặt, ông ta sao có thể nuốt trôi cơn hận này đây! Chuyện tới mức này, ông ta không những muốn tham gia vào Garden city mà còn muốn phải được tham gia một cách oanh oanh liệt liệt, để cho người dân của thành phố S xem bản lĩnh của ông ta, Diệp Đại Cương, lớn hay là bản lĩnh của một tên phó thị trưởng cỏn con lớn!
"Nhưng chuyện đấu thấu đã có luật rồi..."
"Luật cái rắm, tiền chính là luật, ông đây chính là luật!" Diệp Đại Cương lớn tiếng cắt lời cô, rồi nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt tàn nhẫn, "Nếu cô thật thà nói cho tôi số tài khoản của Cố Thùy Vũ thì tôi không chỉ cho cô những thứ này, mà tiền chữa bệnh cho mẹ cô tôi cũng giúp luôn, nếu cô dám chơi tôi hoặc báo cảnh sát...."
"Ông, ông muốn thế nào!" Thương Tịnh sợ hãi trừng mắt nhìn ông ta
"Cô nói xem!" Diệp Đai Cương lại thay đổi nét mặt, cười ha hả, giống như những chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, "Đang rảnh rỗi nên tôi giúp cô bói một quẻ, có lẽ trước tiên là tang cha, sau đó tang mẹ, cô nhớ dặn bố cô cẩn thận nhé!"
Thương Tịnh ngồi co quắp trêи ghế sofa.
Diệp Đại Cương đứng lên, "Bên nào nặng bên nào nhẹ, tự cô cân nhắc cho kỹ đi, tôi còn có chút việc riêng nên đi trước đây, tối nay cô cứ ở đây chơi, tất cả chi phí hoàn toàn miễn phí" Ông ta đi tới cửa, còn không quên nhắc thêm một câu, "Đừng quên cầm chiếc lắc tay vàng kia nhé, cô đeo rất đẹp"
Từ Câu lạc bộ trở về ký túc xá Tòa thị chính, Thương Tịnh kiểm tra phòng một lượt, rồi gọi điện cho Vương Xử
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy, "Tiểu Thương, thế nào rồi? Có thu hoạch gì không?" Hóa ra trước khi đi cô đã gọi cho Vương Xử rồi
"Diệp Đại Cương muốn số tài khoản ngân hàng của Thị trưởng Cố, chắc là định vu oan giáng họa rồi dọa dẫm"
"Tốt! Như vậy là chúng ta có thể nắm được sơ hở của lão ta rồi, ngày mai tôi sẽ liên lạc với thị trưởng Cố, bảo anh ta phối hợp với chúng ta" Giọng Vương Xử rất vui mừng, "Làm tốt lắm, Thương Tịnh! Cô lập công lớn rồi!"
Thương Tịnh cảm ơn, sau đó do dự mãi mới hỏi, "Vương Xử, tôi muốn hỏi một chút, hồ sơ liên quan tới bố mẹ tôi, ngài sửa lại thế nào?"
"Cô yên tâm, tôi đã dặn bên dưới rồi, đều sửa thành bố mẹ qua đời"
Trong lòng Thương Tịnh rớt bịch một cái. Vậy rốt cục lão ta tìm được hồ sơ từ đâu ra! "Thật sự...sửa thành Bố mẹ đều mất sao? Ngài có thể giúp tôi xác nhận lại một lần nữa không?"
"Sao thế, có vấn đề gì à?"
"Không, không.... tôi chỉ là muốn xác nhận lại thôi"
"Ồ, được, tôi giúp cô tới phòng kỹ thuật kiểm tra lại"
"Cảm ơn Vương Xử"
Cúp điện thoại, Thương Tịnh có phần bất an, cuối cùng cô cũng không kìm được, liên hệ chuyện lần trước mẹ ngất xỉu với chuyện Diệp Đại Cương nói, vừa khớp, hay là....
Chợt điện thoại vang lên, cô không nhìn tên người gọi đã nhấc máy luôn, "Vương Xử!"
"Là tôi" Đầu dây bên kia truyền tới giọng của Cố Thùy Vũ
Trong nháy mắt, Thương Tịnh không biết rằng mình đang cảm thấy thất vọng hay là an tâm, "Tôi đang đợi điện thoại"
Nghe vậy, Cố Thùy Vũ cũng chẳng hỏi nhiều chỉ nói, "Xong việc gọi điện lại cho tôi"
Không lâu sau, Vương Xử gọi lại, "Tiểu Thương, tôi bảo người tra lại rồi, cái này.... ôi, là do chúng tôi làm việc không tới nơi tới chốn, rõ ràng tôi đã dặn sửa thông tin về bố mẹ cô rồi nhưng phòng kỹ thuật lại quên mất" Vừa rồi người bên phòng đó còn không quên đùn đẩy trách nhiệm trong khi chứng cớ trêи màn hình máy tính còn nguyên, làm cho anh ta tức muốn chết.
Thương Tịnh siết chặt bàn tay, lẽ nào...là thật?!
"Tiểu Thương, thực sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ phạt bọn họ, thế có phải Diệp Đại Cương lấy bố mẹ ra uy hϊế͙p͙ cô không?"
Thương Tịnh nói qua loa đôi ba câu, sau đó lấy cớ nhờ Vương Xử ngày mai mang tài liệu đầy đủ của bố mẹ cô tới, rồi cúp máy
Đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy từng giọt máu trong người như đang chảy ngược lên trêи, người cô đẫm mồ hôi lạnh. Cô muốn lập tức gọi điện về nhà để lật tẩy tin tức giả dối này, nhưng cô lại không dám! Có trời mới biết vì sao cô không dám! Bàn tay cô run rẩy cầm điện thoại, cô không biết đã ngồi trêи giường bao lâu, điện thoại lại vang lên, cô lúng túng nhấn nút nghe
"Thương Tịnh?" Cố Thùy Vũ ở đầu dây bên kia thốt lên
"Dạ..." Nghe thấy giọng nói của anh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô cứ nghĩ linh tinh cái gì vậy, chắc chắn mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là nhầm lẫn rồi
"Sao? Vương Xử nói gì với em?"
"Anh ta..." Cô đột nhiên bị kϊƈɦ động, chỉ muốn lập tức nói toạc móng heo ra, rồi lấy được câu trả lời chính xác từ miệng anh, giống như chỉ có như thế thì mới có thể 100% xác định chân tướng sự thật, "Anh ta nói, chuyện bố mẹ tôi..." Có điều, giống như bất thình lình có một cây kim xuyên qua óc cô, cô giật mình tỉnh lại, nhớ tới tình trạng của cô và anh ngày hôm nay, cô cắn cắn môi dưới, cảm thấy càng thêm mệt mỏi, "Không có gì, thôi nhé" Nói xong, cô cúp điện thoại, rồi rút pin ra, ném cả điện thoại lên trêи bàn.
/110
|