Cố Thùy Vũ trừng mắt nhìn cô, giận dỗi tới nỗi không biết quý trọng cơ thể mình thế à.
Thương Tịnh nào có nghe lời anh, thời gian này, cô bị bố kiểm soát một cách chặt chẽ khiến cô không thể ăn ớt, cô phải nhân dịp này "tẩm bổ" mới được.
Phương phó cục bật cười, mấy năm không gặp, không ngờ Cố Tam lại biết quan tâm người khác tới vậy. Nếu không phải nó đã có vợ thì ông gần như tin rằng nó rất coi trọng cô bé Thương Tịnh này.
"Ngại quá, xin phép" Thương Tịnh cười đứng dậy, cô biểu hiện giống như muốn đi dặm lại lớp trang điểm, nhưng Cố Thùy Vũ phải nhìn theo hướng cô đi thì mới chắc chắn được.
"Duyên Vũ nói, ngày nào nó cũng phải làm kẻ chết thay đấy, nó không gọi điện cho cháu à?"
"Dạ?" Cố Thùy Vũ giờ mới hoàn hồn, thờ ơ nói, "Gọi, đương nhiên là có gọi". Đâu chỉ mình anh ấy gọi, Cố gia, từ trêи xuống dưới, ai có thể gọi thì đều gọi qua một lần rồi, anh phiền không chịu được, nhưng anh lại không thể tắt máy, hai ngày nay anh đang rất bực bội.
"Ý của cháu là không thỏa hiệp?"
Cố Thùy Vũ khẽ cười, "Chú nói nghiêm trọng quá, cháu có làm gì tới nỗi sinh tử đâu mà lại thỏa hiệp với không thỏa hiệp ạ"
Không nhận được lời nói khẳng định từ anh, Phương phó cục lắc đầu, ông định nói thêm nhưng lại bị người tới mời rượu cắt ngang, thế nên ông đành thôi.
Cố Thùy Vũ đi kính rượu một vòng, lúc ngồi xuống, anh phát hiện vị trí bên cạnh mình vẫn trống không, anh quét mắt tìm một vòng, quả nhiên phát hiện ra bóng dáng của cô ở bàn cạnh đó, vả lại, kề bên cô còn lòi ra thêm một tên kỹ sư mập. Nhìn khuôn mặt vui vẻ tươi rói của cô khi ở cạnh hắn ta, ánh mắt Cố Thùy Vũ lập tức trở nên âm trầm.
Anh kìm nén không cho mình chạy sang bên kia, ngộ nhỡ trước mặt tên mập, Thương Tịnh lại lạnh nhạt với anh thì không phải anh công toi, để hắn ta được lợi sao? Vì vậy anh chỉ có thểám nhìn chằm chằm sang bàn tiệc vui vẻ kia, lửa giận tăng lên gấp bội.
Rốt cục, đợi tới lúc Thương Tịnh đi tới phòng vệ sinh, anh cười, cụng ly với người trong bàn tiệc rồi rời bữa tiệc, đi tới phòng vệ sinh đối diện cửa thoát hiểm, cúi đầu hút thuốc.
Anh chọn góc đứng khá tối nên không ai phát hiện ra anh chính là Cố đại bí thư mà mọi người đang hết lòng nịnh hót, thấy Thương Tịnh đang vô tư chuẩn bị rẽ, anh ném tàn thuốc, tiến lên kéo tay cô, trong nháy mắt dẫn cô ra sau cửa thoát hiểm.
Thương Tịnh cả kinh, dưới ánh đèn lờ mờ, cô thấy rõ bóng dáng anh, cô không khỏi nhíu mày," Anh làm gì đấy?" Cô hất cánh tay đang kéo tay mình ra
Cố Thùy Vũ vây cô ở giữa bức tường và anh, thoáng cúi đầu nhìn dung nhan tựa như đã lâu chưa gặp," Tịnh Tịnh, giờ gặp em thật quá khó khăn..." Cô có biết không, chỉ cần nghĩ tới cô là trái tim anh đã đau nhói, vậy mà cô lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Bí thư cố, xin tự trọng" Thương Tịnh mặt không đổi, ra sức muốn rút tay khỏi anh
Cố Thùy Vũ không hề si nhê, nghiêng người về phía trước, anh nói mang theo cả men say, "Để anh hôn một cái thì anh sẽ thả em đi"
Nói xong, không đợi cô đáp, anh nâng cằm cô lên, muốn nếm lấy vị ngọt ngào nơi cô.
Ai dè, Thương Tịnh chợt nghiêng người né tránh, không biết cô làm thế nào mà có thể dùng lực chống lại lức khiến Cố Thùy Vũ gượng gạo bị đẩy ra ngoài, anh đụng phải cột trụ cầu thang, may mà chưa té xuống.
Đằng sau lưng đột nhiên đau đớn làm cho Cố Thùy Vũ bật lên tiếng kêu, anh không tin nổi cô lại thật sự không cam chịu.
Gương mặt Thương Tịnh trắng bệch vì đụng phải vết thương nhưng cô vẫn giữ vững giọng nói lạnh lùng, cô nhìn thẳng Cố Thùy Vũ rồi nói, "Anh xem. Bây giờ, ngay cả một chút do dự tôi cũng chẳng có"
Cố Thùy Vũ nhướng mày.
"Dù anh tin hay không, tôi thật sự muốn đi, bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái, rất tự do, cho nên xin anh đừng tới quấy rầy tôi thêm nữa"
"Ở bên tên mập kia em thấy rất thoải mái rất tự tại sao?" Cố Thùy Vũ không hề muốn biểu hiện ra rằng mình bụng dạ hẹp hòi, anh cung không phát hiện thấy giữa hai hàng lông mày của mình đang tỏa ra sự đố kỵ điên cuồng.
Thương Tịnh biết anh hiểu lầm, nhưng cô chẳng muốn giải thích, cô chỉ thản nhiên nói, "Cho dù là ai thì cũng tốt hơn Cố Thùy Vũ anh"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cô biến mất sau cánh cửa, Cố Thùy Vũ tung một quyền nặng nề xuống cầu thang bằng gỗ.
Thương Tịnh ra ngoài, mượn cớ cơ thể không khỏe rồi cô chào hỏi lãnh đạo sau đó rời đi.
Diêm Dũng không ở lại đó thêm, anh ta lái xe đưa Thương Tịnh về, còn ngồi uống trà ở nhà họ Thương một lúc mới về.
Ông Thương vừa nhìn chăm chú cảnh con gái mình ngồi cùng Diêm Dũng, vừa suy nghĩ tới cảnh con bé ngồi cạnh Cố Thùy Vũ, trong lòng ông thầm đánh giá. Con gái có cách nghĩ của con gái, bố có sự lo lắng của riêng mình. Lời nói của Cố Thùy Vũ thực sự làm ông cảm động, Tiểu Tịnh bị Cố Thùy Vũ làm tổn thương, nhưng mà phải có tình cảm thì mới bị tổn thương được chứ, ông là người từng trải, tuy tâm tư của Cố Thùy Vũ rất thâm trầm, nhưng ông nhận ra được cậu ta là người nghiêm túc, điều kiện trêи mọi phương diện của cậu ta so với Diêm Dũng... Ông có phần nghiêng về Cố Thùy Vũ hơn. Loại người bạc tình như cậu ta một khi đã rung động thì mới có thể một lòng một dạ được, vả lại, điều kiện của cậu ta ưu việt hơn hẳn... Có lẽ cậu ta thực sự có thể mang tới cho Thương Tịnh một tương lai hạnh phúc.
Người ta nói, biết hối cải là tốt, ông phải xem xem cậu ta rốt cục có thể vì Tiểu Tịnh làm tới trình độ nào?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cố Thùy Vũ chịu đựng cơn đau rát sau lưng để đi uống trà cùng Phương phó cục, nghe ông nhai đi nhai lại những điệu cũ rích một hồi rồi anh mới tươi cười tiễn ông lên xe, còn anh chỉ muốn trở về nghỉ ngơi mà thôi, ai dè, về nhà cũng chẳng được yên ổn.
Vừa mở cửa, anh chợt nghe thấy tiếng khóc tấm tức từ phòng khác truyền tới, anh nhíu mày, thầm nghĩ, Trần Tĩnh càng ngày càng thái quá. Sở dĩ, mục đích anh không lập tức đuổi cô ả đi là bởi muốn cô ả khiến cho Chu Hương thêm chút chuyện mà bận rộn, trong thời gian này, anh còn phải đọ sức cùng Chu gia, Chu Hương không tới làm phiền anh mới là tốt nhất. Ai ngờ, người đàn bà này sống chết cứ tin rằng anh còn để ý tới mình, vì vậy chỉ hai chữ, không đi. Về mặt tiền bạc, anh tự nhận mình không hề thiếu cô ta, nếu cô ta đã tự nguyện thì anh cũng kệ, nhưng cô ta như thế này thì anh thấy cực kỳ phiền...
Trong lòng anh đã có quyết dịnh, ngờ đâu, khi đi vòng qua huyền quan thì cảnh tượng anh nhìn thấy không đơn giản như vậy, ngồi trong phòng khách không chỉ có mỗi mình Trần Tĩnh, còn cả cả Chu Hương đang trợn mắt trợn mũi, cộng thêm một quý phu nhân nghiêm túc đoan trang, đó lạ chị dâu cả của anh, vợ của Cố Duyên Vũ, Thường Tích Văn.
"Thùy Vũ, em về rồi" Thường Tích Văn ngẩng đầu nhìn cậu em rể, nét lạnh lùng trêи gương mặt lúc này mới dịu xuống.
Chu Hương thấy anh, nặng nề hừ một tiếng.
Trần Tĩnh như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, đang núp vào một góc sofa khóc thầm, cô ta lập tức nhảy cỡn lên, bưng nửa khuôn mặt sưng tấy dựa về phía anh, "Bí thư Cố... Bọn họ..." Giọng nói của cô ta vừa nghẹn ngào vừa tủi thân, quá mức thảm thương. Trần Tĩnh không thể ngờ được, người phụ nữ kia vừa trông thấy cô ta thì lập tức không nói hai lời, lập tức cho cô ta một cái tát.
Trông thấy mỹ nhân yểu điệu khóc tới nỗi lê hoa đái vũ, Cố Thùy Vũ chỉ cảm thấy bực bội, anh kéo cô ta ra, nở nụ cười nói, "Chị dâu, chị tới lúc nào?" Thế nào gọi là chị dâu như mẹ, khi Cố Thùy Vũ 18 tuổi thì mẹ anh qua đời, sau đó, tất cả mọi chuyện lặt vặt của anh đều do một tay Thường Tích Văn giúp đỡ xử lý, ở trước mặt anh, tiếng nói của chị rất có trọng lượng.
"Chưa được bao lâu" Thường Tích Văn chẳng rườm ra, chị đứng lên, chỉ chỉ Trần Tĩnh, "Thùy Vũ, chuyện này chị làm chủ, con đàn bà này không thể chấp nhận được, chị thay em chi séc để đuổi cô ta đi"
Nỗi nhục nhã trong lòng Trần Tĩnh sôi trào, Thường Tích Văn nói chuyện không thèm đặt cô ta trong mắt.
"Đang yên đang lành, sao chị lại quản mấy chuyện vặt này thế?" Cách làm của Thường Tích Văn khiến Cố Thùy Vũ thấy khó hiểu, trong nhà, chị luôn mắt nhắm mắt mở với những việc anh làm, đôi lúc, Thường Tích Văn cũng nói anh đôi ba câu nhưng chưa bao giờ thực sự cản trở. Nếu chị ấy cứ mỗi khi anh có tình nhân là lại đến thì anh đã sớm trở mặt.
Thường Tích Văn lườm anh một cái, "Em cho rằng chị muốn quản mây cái chuyện bẩn thỉu này của em hả, còn không phải lần này em chơi quá đà sao?"
Htyencuatui.
"Sao chị lại nói thế?" Cố Thùy Vũ ra hiệu Trần Tĩnh đi rửa mặt, còn anh mời Thường Tích Văn ngồi xuống.
Chu Hương trừng mắt nhìn theo bóng Trần Tĩnh, trong lòng rất bất mãn.
Thường Tích Văn nói, "Không phải là em vì con tiện nhân kia mà không muốn lấy Tiểu Hương sao, Thùy Vũ, cô ta xinh thì xinh thật, nhưng cô ta chỉ là loại phụ nữ chỉ biết bán thân, em vì loại đàn bà này, có đáng không?"
Anh vì Trần Tĩnh mà vứt bỏ mối quan hệ thông gia với nhà họ Chu? Kết luận hoang đường này rốt cục chị nghe được từ đâu vậy? Cố Thùy Vũ không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng, anh nhìn về phía Chu Hương, người mà từ nãy giờ vẫn ngồi im không nói. Người đàn bà ngu xuẩn này tới mức này à? Anh có chút không hiểu nổi, nếu anh quả thật giống như lời bọn họ nói, thì chả nhẽ anh lại để mặc cho chị ấy đi tìm Trần Tĩnh gây phiền toái ư? Hay là do thủ đoạn của Trần Tĩnh quá cao siêu, nói bậy bạ để cho người phụ nữ miệng hùm gan sữa này tin vào lời nói nhảm của cô ta?
Thấy Cố Thùy Vũ không lên tiếng, tưởng anh đã ngầm thừa nhận, Chu Hương tức tới đỏ bừng mặt, "Chị Thường, chị nhìn anh ấy đi, anh ấy ức hϊế͙p͙ người quá đáng!"
Thường Tích Văn vỗ về cô ta vài câu, thấy Trần Tĩnh bước ra, chị làm như không nhìn thấy, trực tiếp nói với Cố Thùy Vũ, "Thùy Vũ, chị nói trước, người đàn bà kia tuyệt đối không thể bước vào cổng chính nhà họ Cố, Cố gia nhà chúng ta không chấp nhận nổi sự mất mặt này!"
"Bí thư Cố" Trần Tinh bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Thùy Vũ, rồi dựa vào anh, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lập tức tuôn rơi, "Đừng đuổi em đi... Em không chịu nổi một cuộc sống không có anh..."
"Con tiện nhân này!" Chu Hương xông lên, muốn cho ả ta một cái tát.
Cố Thùy Vũ chặn cô ta lại. Điều này khiến 3 người phụ nữ trở nên cả kinh.
"Bí thư Cố!" Giọng nói Trần Tĩnh như thể được yêu thương mà lo sợ. Cô ả yểu điệu muốn dựa vào anh, nhưng lại bị bàn tay vừa ngăn Chu Hương của anh chặn lại.
"Được rồi, náo nhiệt đủ rồi" Cố Thùy Vũ nói một cách không kiên nhẫn, anh không có tâm tình cùng ba người phụ nữ này cằn nhằn thêm nữa, "Trần Tĩnh, lời chị dâu tôi nói cô cũng nghe thấy rồi đấy, nhận tiền rồi đi đi, hà cớ gì cứ phải sầu muộn không thôi"
Lời nói vô tình của anh ngay tức khắc đập tan ảo tưởng của Trần Tĩnh, cô ta biến sắc, trong nháy mắt trở nên quẫn bách.
Lúc này, Chu Hương cực kỳ hưng phấn, cô ta thừa cơ bỏ đá xuống giếng, "Cũng không nhìn xem thân phận mình thế nào, lại còn muốn làm chim sẻ bay lên cành cao."
"Bí thư Cố, ngài nhẫn tâm vậy ư?" Trần Tĩnh coi như không nghe thấy lời sỉ nhục của Chu Hương, cô ta lã chã khóc nhìn Cố Thùy Vũ.
"Đừng tự rước lấy nhục nữa, đi đi, Trần Tĩnh"
Một gáo nước lạnh vô tình giáng xuống, khiến cô ta lạnh thấu tim gan, cô ta nhợt nhạt nghiêm mặt, nhìn một lượt ba người còn lại đang lạnh lùng khinh miệt cô ta, rồi cô ta gắt gao cắn môi dưới, xoay người chạy đi.
Thương Tịnh nào có nghe lời anh, thời gian này, cô bị bố kiểm soát một cách chặt chẽ khiến cô không thể ăn ớt, cô phải nhân dịp này "tẩm bổ" mới được.
Phương phó cục bật cười, mấy năm không gặp, không ngờ Cố Tam lại biết quan tâm người khác tới vậy. Nếu không phải nó đã có vợ thì ông gần như tin rằng nó rất coi trọng cô bé Thương Tịnh này.
"Ngại quá, xin phép" Thương Tịnh cười đứng dậy, cô biểu hiện giống như muốn đi dặm lại lớp trang điểm, nhưng Cố Thùy Vũ phải nhìn theo hướng cô đi thì mới chắc chắn được.
"Duyên Vũ nói, ngày nào nó cũng phải làm kẻ chết thay đấy, nó không gọi điện cho cháu à?"
"Dạ?" Cố Thùy Vũ giờ mới hoàn hồn, thờ ơ nói, "Gọi, đương nhiên là có gọi". Đâu chỉ mình anh ấy gọi, Cố gia, từ trêи xuống dưới, ai có thể gọi thì đều gọi qua một lần rồi, anh phiền không chịu được, nhưng anh lại không thể tắt máy, hai ngày nay anh đang rất bực bội.
"Ý của cháu là không thỏa hiệp?"
Cố Thùy Vũ khẽ cười, "Chú nói nghiêm trọng quá, cháu có làm gì tới nỗi sinh tử đâu mà lại thỏa hiệp với không thỏa hiệp ạ"
Không nhận được lời nói khẳng định từ anh, Phương phó cục lắc đầu, ông định nói thêm nhưng lại bị người tới mời rượu cắt ngang, thế nên ông đành thôi.
Cố Thùy Vũ đi kính rượu một vòng, lúc ngồi xuống, anh phát hiện vị trí bên cạnh mình vẫn trống không, anh quét mắt tìm một vòng, quả nhiên phát hiện ra bóng dáng của cô ở bàn cạnh đó, vả lại, kề bên cô còn lòi ra thêm một tên kỹ sư mập. Nhìn khuôn mặt vui vẻ tươi rói của cô khi ở cạnh hắn ta, ánh mắt Cố Thùy Vũ lập tức trở nên âm trầm.
Anh kìm nén không cho mình chạy sang bên kia, ngộ nhỡ trước mặt tên mập, Thương Tịnh lại lạnh nhạt với anh thì không phải anh công toi, để hắn ta được lợi sao? Vì vậy anh chỉ có thểám nhìn chằm chằm sang bàn tiệc vui vẻ kia, lửa giận tăng lên gấp bội.
Rốt cục, đợi tới lúc Thương Tịnh đi tới phòng vệ sinh, anh cười, cụng ly với người trong bàn tiệc rồi rời bữa tiệc, đi tới phòng vệ sinh đối diện cửa thoát hiểm, cúi đầu hút thuốc.
Anh chọn góc đứng khá tối nên không ai phát hiện ra anh chính là Cố đại bí thư mà mọi người đang hết lòng nịnh hót, thấy Thương Tịnh đang vô tư chuẩn bị rẽ, anh ném tàn thuốc, tiến lên kéo tay cô, trong nháy mắt dẫn cô ra sau cửa thoát hiểm.
Thương Tịnh cả kinh, dưới ánh đèn lờ mờ, cô thấy rõ bóng dáng anh, cô không khỏi nhíu mày," Anh làm gì đấy?" Cô hất cánh tay đang kéo tay mình ra
Cố Thùy Vũ vây cô ở giữa bức tường và anh, thoáng cúi đầu nhìn dung nhan tựa như đã lâu chưa gặp," Tịnh Tịnh, giờ gặp em thật quá khó khăn..." Cô có biết không, chỉ cần nghĩ tới cô là trái tim anh đã đau nhói, vậy mà cô lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
"Bí thư cố, xin tự trọng" Thương Tịnh mặt không đổi, ra sức muốn rút tay khỏi anh
Cố Thùy Vũ không hề si nhê, nghiêng người về phía trước, anh nói mang theo cả men say, "Để anh hôn một cái thì anh sẽ thả em đi"
Nói xong, không đợi cô đáp, anh nâng cằm cô lên, muốn nếm lấy vị ngọt ngào nơi cô.
Ai dè, Thương Tịnh chợt nghiêng người né tránh, không biết cô làm thế nào mà có thể dùng lực chống lại lức khiến Cố Thùy Vũ gượng gạo bị đẩy ra ngoài, anh đụng phải cột trụ cầu thang, may mà chưa té xuống.
Đằng sau lưng đột nhiên đau đớn làm cho Cố Thùy Vũ bật lên tiếng kêu, anh không tin nổi cô lại thật sự không cam chịu.
Gương mặt Thương Tịnh trắng bệch vì đụng phải vết thương nhưng cô vẫn giữ vững giọng nói lạnh lùng, cô nhìn thẳng Cố Thùy Vũ rồi nói, "Anh xem. Bây giờ, ngay cả một chút do dự tôi cũng chẳng có"
Cố Thùy Vũ nhướng mày.
"Dù anh tin hay không, tôi thật sự muốn đi, bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái, rất tự do, cho nên xin anh đừng tới quấy rầy tôi thêm nữa"
"Ở bên tên mập kia em thấy rất thoải mái rất tự tại sao?" Cố Thùy Vũ không hề muốn biểu hiện ra rằng mình bụng dạ hẹp hòi, anh cung không phát hiện thấy giữa hai hàng lông mày của mình đang tỏa ra sự đố kỵ điên cuồng.
Thương Tịnh biết anh hiểu lầm, nhưng cô chẳng muốn giải thích, cô chỉ thản nhiên nói, "Cho dù là ai thì cũng tốt hơn Cố Thùy Vũ anh"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cô biến mất sau cánh cửa, Cố Thùy Vũ tung một quyền nặng nề xuống cầu thang bằng gỗ.
Thương Tịnh ra ngoài, mượn cớ cơ thể không khỏe rồi cô chào hỏi lãnh đạo sau đó rời đi.
Diêm Dũng không ở lại đó thêm, anh ta lái xe đưa Thương Tịnh về, còn ngồi uống trà ở nhà họ Thương một lúc mới về.
Ông Thương vừa nhìn chăm chú cảnh con gái mình ngồi cùng Diêm Dũng, vừa suy nghĩ tới cảnh con bé ngồi cạnh Cố Thùy Vũ, trong lòng ông thầm đánh giá. Con gái có cách nghĩ của con gái, bố có sự lo lắng của riêng mình. Lời nói của Cố Thùy Vũ thực sự làm ông cảm động, Tiểu Tịnh bị Cố Thùy Vũ làm tổn thương, nhưng mà phải có tình cảm thì mới bị tổn thương được chứ, ông là người từng trải, tuy tâm tư của Cố Thùy Vũ rất thâm trầm, nhưng ông nhận ra được cậu ta là người nghiêm túc, điều kiện trêи mọi phương diện của cậu ta so với Diêm Dũng... Ông có phần nghiêng về Cố Thùy Vũ hơn. Loại người bạc tình như cậu ta một khi đã rung động thì mới có thể một lòng một dạ được, vả lại, điều kiện của cậu ta ưu việt hơn hẳn... Có lẽ cậu ta thực sự có thể mang tới cho Thương Tịnh một tương lai hạnh phúc.
Người ta nói, biết hối cải là tốt, ông phải xem xem cậu ta rốt cục có thể vì Tiểu Tịnh làm tới trình độ nào?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cố Thùy Vũ chịu đựng cơn đau rát sau lưng để đi uống trà cùng Phương phó cục, nghe ông nhai đi nhai lại những điệu cũ rích một hồi rồi anh mới tươi cười tiễn ông lên xe, còn anh chỉ muốn trở về nghỉ ngơi mà thôi, ai dè, về nhà cũng chẳng được yên ổn.
Vừa mở cửa, anh chợt nghe thấy tiếng khóc tấm tức từ phòng khác truyền tới, anh nhíu mày, thầm nghĩ, Trần Tĩnh càng ngày càng thái quá. Sở dĩ, mục đích anh không lập tức đuổi cô ả đi là bởi muốn cô ả khiến cho Chu Hương thêm chút chuyện mà bận rộn, trong thời gian này, anh còn phải đọ sức cùng Chu gia, Chu Hương không tới làm phiền anh mới là tốt nhất. Ai ngờ, người đàn bà này sống chết cứ tin rằng anh còn để ý tới mình, vì vậy chỉ hai chữ, không đi. Về mặt tiền bạc, anh tự nhận mình không hề thiếu cô ta, nếu cô ta đã tự nguyện thì anh cũng kệ, nhưng cô ta như thế này thì anh thấy cực kỳ phiền...
Trong lòng anh đã có quyết dịnh, ngờ đâu, khi đi vòng qua huyền quan thì cảnh tượng anh nhìn thấy không đơn giản như vậy, ngồi trong phòng khách không chỉ có mỗi mình Trần Tĩnh, còn cả cả Chu Hương đang trợn mắt trợn mũi, cộng thêm một quý phu nhân nghiêm túc đoan trang, đó lạ chị dâu cả của anh, vợ của Cố Duyên Vũ, Thường Tích Văn.
"Thùy Vũ, em về rồi" Thường Tích Văn ngẩng đầu nhìn cậu em rể, nét lạnh lùng trêи gương mặt lúc này mới dịu xuống.
Chu Hương thấy anh, nặng nề hừ một tiếng.
Trần Tĩnh như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, đang núp vào một góc sofa khóc thầm, cô ta lập tức nhảy cỡn lên, bưng nửa khuôn mặt sưng tấy dựa về phía anh, "Bí thư Cố... Bọn họ..." Giọng nói của cô ta vừa nghẹn ngào vừa tủi thân, quá mức thảm thương. Trần Tĩnh không thể ngờ được, người phụ nữ kia vừa trông thấy cô ta thì lập tức không nói hai lời, lập tức cho cô ta một cái tát.
Trông thấy mỹ nhân yểu điệu khóc tới nỗi lê hoa đái vũ, Cố Thùy Vũ chỉ cảm thấy bực bội, anh kéo cô ta ra, nở nụ cười nói, "Chị dâu, chị tới lúc nào?" Thế nào gọi là chị dâu như mẹ, khi Cố Thùy Vũ 18 tuổi thì mẹ anh qua đời, sau đó, tất cả mọi chuyện lặt vặt của anh đều do một tay Thường Tích Văn giúp đỡ xử lý, ở trước mặt anh, tiếng nói của chị rất có trọng lượng.
"Chưa được bao lâu" Thường Tích Văn chẳng rườm ra, chị đứng lên, chỉ chỉ Trần Tĩnh, "Thùy Vũ, chuyện này chị làm chủ, con đàn bà này không thể chấp nhận được, chị thay em chi séc để đuổi cô ta đi"
Nỗi nhục nhã trong lòng Trần Tĩnh sôi trào, Thường Tích Văn nói chuyện không thèm đặt cô ta trong mắt.
"Đang yên đang lành, sao chị lại quản mấy chuyện vặt này thế?" Cách làm của Thường Tích Văn khiến Cố Thùy Vũ thấy khó hiểu, trong nhà, chị luôn mắt nhắm mắt mở với những việc anh làm, đôi lúc, Thường Tích Văn cũng nói anh đôi ba câu nhưng chưa bao giờ thực sự cản trở. Nếu chị ấy cứ mỗi khi anh có tình nhân là lại đến thì anh đã sớm trở mặt.
Thường Tích Văn lườm anh một cái, "Em cho rằng chị muốn quản mây cái chuyện bẩn thỉu này của em hả, còn không phải lần này em chơi quá đà sao?"
Htyencuatui.
"Sao chị lại nói thế?" Cố Thùy Vũ ra hiệu Trần Tĩnh đi rửa mặt, còn anh mời Thường Tích Văn ngồi xuống.
Chu Hương trừng mắt nhìn theo bóng Trần Tĩnh, trong lòng rất bất mãn.
Thường Tích Văn nói, "Không phải là em vì con tiện nhân kia mà không muốn lấy Tiểu Hương sao, Thùy Vũ, cô ta xinh thì xinh thật, nhưng cô ta chỉ là loại phụ nữ chỉ biết bán thân, em vì loại đàn bà này, có đáng không?"
Anh vì Trần Tĩnh mà vứt bỏ mối quan hệ thông gia với nhà họ Chu? Kết luận hoang đường này rốt cục chị nghe được từ đâu vậy? Cố Thùy Vũ không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng, anh nhìn về phía Chu Hương, người mà từ nãy giờ vẫn ngồi im không nói. Người đàn bà ngu xuẩn này tới mức này à? Anh có chút không hiểu nổi, nếu anh quả thật giống như lời bọn họ nói, thì chả nhẽ anh lại để mặc cho chị ấy đi tìm Trần Tĩnh gây phiền toái ư? Hay là do thủ đoạn của Trần Tĩnh quá cao siêu, nói bậy bạ để cho người phụ nữ miệng hùm gan sữa này tin vào lời nói nhảm của cô ta?
Thấy Cố Thùy Vũ không lên tiếng, tưởng anh đã ngầm thừa nhận, Chu Hương tức tới đỏ bừng mặt, "Chị Thường, chị nhìn anh ấy đi, anh ấy ức hϊế͙p͙ người quá đáng!"
Thường Tích Văn vỗ về cô ta vài câu, thấy Trần Tĩnh bước ra, chị làm như không nhìn thấy, trực tiếp nói với Cố Thùy Vũ, "Thùy Vũ, chị nói trước, người đàn bà kia tuyệt đối không thể bước vào cổng chính nhà họ Cố, Cố gia nhà chúng ta không chấp nhận nổi sự mất mặt này!"
"Bí thư Cố" Trần Tinh bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Thùy Vũ, rồi dựa vào anh, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lập tức tuôn rơi, "Đừng đuổi em đi... Em không chịu nổi một cuộc sống không có anh..."
"Con tiện nhân này!" Chu Hương xông lên, muốn cho ả ta một cái tát.
Cố Thùy Vũ chặn cô ta lại. Điều này khiến 3 người phụ nữ trở nên cả kinh.
"Bí thư Cố!" Giọng nói Trần Tĩnh như thể được yêu thương mà lo sợ. Cô ả yểu điệu muốn dựa vào anh, nhưng lại bị bàn tay vừa ngăn Chu Hương của anh chặn lại.
"Được rồi, náo nhiệt đủ rồi" Cố Thùy Vũ nói một cách không kiên nhẫn, anh không có tâm tình cùng ba người phụ nữ này cằn nhằn thêm nữa, "Trần Tĩnh, lời chị dâu tôi nói cô cũng nghe thấy rồi đấy, nhận tiền rồi đi đi, hà cớ gì cứ phải sầu muộn không thôi"
Lời nói vô tình của anh ngay tức khắc đập tan ảo tưởng của Trần Tĩnh, cô ta biến sắc, trong nháy mắt trở nên quẫn bách.
Lúc này, Chu Hương cực kỳ hưng phấn, cô ta thừa cơ bỏ đá xuống giếng, "Cũng không nhìn xem thân phận mình thế nào, lại còn muốn làm chim sẻ bay lên cành cao."
"Bí thư Cố, ngài nhẫn tâm vậy ư?" Trần Tĩnh coi như không nghe thấy lời sỉ nhục của Chu Hương, cô ta lã chã khóc nhìn Cố Thùy Vũ.
"Đừng tự rước lấy nhục nữa, đi đi, Trần Tĩnh"
Một gáo nước lạnh vô tình giáng xuống, khiến cô ta lạnh thấu tim gan, cô ta nhợt nhạt nghiêm mặt, nhìn một lượt ba người còn lại đang lạnh lùng khinh miệt cô ta, rồi cô ta gắt gao cắn môi dưới, xoay người chạy đi.
/110
|