Cuối cùng Cố Thùy Vũ đã được thỏa mãn ham muốn, đồng thời anh còn cực kỳ năng suất, trong vòng hai ngày đã dọn hết những đồ dùng cần thiết trong cuộc sống vào nhà Thương Tịnh, anh vốn muốn cô tới nhà mình cơ, nhưng nghĩ lại thì đó là nhà của Bùi Ninh, vả lại Trần Tĩnh từng ở đó nữa, do đó anh không muốn xảy ra rắc rối gì thêm, anh định tìm mua một căn nhà ở đây, dẫu sao bọn họ còn phải ở đây một, hai năm nữa.
Thương Tịnh cố gắng ngăn anh nhưng không đạt được kết quả, cô cũng thấy không nỡ để anh cứ phải chạy tới chạy lui vào ban đêm, vậy nên đành ỡm ờ cho qua.
Đợi sau khi "hậu phương" vững chắc, Cố Thùy Vũ bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để thuyết phục được ông già ngoan cố nhà mình, thật ra anh thì không sao, đoạn tuyệt quan hệt thì cứ đoạn tuyệt, anh không còn là đứa trẻ lên ba không thể sống xa bố mẹ nữa, chỉ là Thương Tịnh hiếu thảo, anh sợ cô nghĩ nhiều, nên đành tự oan ức chính mình vậy.
"Alô, bố ạ" Nhân lúc Thương Tịnh nấu cơm trong bếp, Cố Thùy Vũ ra ban công gọi điện cho bố
Người ở đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới lãnh đạm lên tiếng, "Ừ"
Gớm lên mặt chưa kìa, "Bố, gần đây bố khỏe không?"
"Nhờ phúc của anh, tôi vẫn chưa bị tức chết"
"Bố bao tuổi rồi mà có chút chuyện vẫn nhớ dai thế"
"Cha nhà anh!" Cố Vệ Quân mắng một tiếng, "Được rồi, có chuyện gì anh nói mau, tôi không có thời gian nói lý với anh đâu"
Hừ, ông già đợi cú điện thoại này của anh đã lâu, vậy mà còn nói không rảnh, ông già này, càng già càng khó, Cố Thùy Vũ có việc cần ông nên không tiện cãi lại, ngược lại anh lại rất cung kính, "Bố, con muốn bàn với bố một chuyện"
"Sao, muốn nhận lỗi?"
"Con không sai thì sao phải nhận?" Cố Thùy Vũ mỉm cười, nói tiếp, "Là thế này ạ, con đang ở nhà một cô gái, cá nhân con thấy cô ấy rất tốt, hôm nào rảnh con dẫn cô ấy về để bố gặp nhé?"
Không như anh tưởng, ông Cố không hề nổi trận lôi đình, ông chỉ chậm rãi nói, "Chính là con nhóc tên là Thương Tịnh kia sao?"
Cố Thùy Vũ không ngạc nhiên lắm khi ông biết Thương Tịnh, có khi tới tổ tông 18 đời nhà cô ông cũng điều tra một lượt rồi ấy chứ, chỉ là anh thấy lạ vì bố anh, Cố Vệ Quân có tính cách rất nóng nảy, vậy mà có thể im lặng án binh bất động tới tận giờ.
Cố Vệ Quân tự có tính toán của riêng mình, chẳng qua ông chỉ muốn cho con trai một bài học, khi ông nghe tin con trai mình phải lòng một cô gái còn trẻ tuổi thì ông chỉ cười nhạt, ông không tin thằng con trăng hoa thành thói của mình lại thật sự động lòng, ông cho rằng thằng con mình già đầu rồi mà vẫn còn nông nổi cố chấp, đúng là ngu như bò.
"Đúng ạ, nếu bố đã biết cô ấy vậy con không nói nhiều nữa, hôm nào con dẫn cô ấy về nhà mình chơi để bố đánh giá nhé?" Cố Thùy Vũ nói bằng tư thế cúi đầu
Thằng nhóc nhà ông từ trước tới nay chưa từng cúi đầu như thế, vừa nghe thằng con nói xong, Cố Vệ Quân cho rằng con mình muốn được cả cá lẫn chân gấu, nghĩa là vừa muốn ông tha thứ, vừa muốn sự tự do, hừ! Trêи đời này làm gì có chuyện tốt tới vậy!. "Không cần, tôi không đồng ý"
Cố Thùy Vũ rít một hơi thuốc, vẫn cười nói như cũ, "Bố chưa từng gặp cô ấy sao đã võ đoán thế? Bố đọc tư liệu về cô ấy chắc cũng biết, nhà cô ấy đời đời đều trong sạch, cô ấy cũng trong sạch, vả lại tính cách cô ấy rất ngây thơ đáng yêu, lại còn hiếu thuận với người lớn, thương yêu trẻ nhỏ, bố bới móc cũng nên có lý một tý chứ"
Cố Vệ Quân tức miệng chửi to, "Tôi mà phải bới móc á! Có phải anh càng sống càng ngu đi không đấy hả, loại đàn bà này đang rình mò thứ gì từ anh mà anh không biết à? Anh thấy người ta điềm đạm đáng yêu nên rơi tõm vào vò mật rồi phỏng? Ngày trước anh nhiều đàn bà thế làm gì hả, đều công toi hết rồi ư? Óc heo!!!"
Cố Thùy Vũ thầm lẩm nhẩm "Tam Tự Kinh", rồi lại đếm từ 10 về 1 mấy chục lần thì mới có thể đè nén được cơn kϊƈɦ động với bố, "Bố, cái lý do này của bố không đáng tin quá đấy, chả nhẽ con lại không biệt được điều này sao?"
"Nhìn cái bộ dạng yếu ớt hiện tại của anh mà xem, ngay cả cái miệng anh còn không dám cãi với tôi nữa!"
Hừ, con khinh! Cố Thùy Vũ không nhịn nổi nữa, "Được, được, bố già, giờ bố đúng là hồ đồ rồi, bố muốn cắt đứt thì cắt đứt đi, đăng hẳn lên báo ấy nhé để con xem xem bố có nhíu mày hay không!"
"Anh cho rằng bố anh không dám à? Cố Tam, nếu trong vòng ba ngày anh không tới nhà họ Chu xin lỗi thì ông đây coi như chưa từng sinh ra thằng con bất hiếu như anh!" Nếu ban đầu thằng con ông không đồng ý quan hệ thông gia thì còn đỡ, nhưng nó đã lựa chọn con đường hôn nhân chính trị mà giữa đường lại muốn nhảy ra, nó cho rằng đây là trò chơi trẻ con hử? Sự tín nhiệm này có bao nhiêu nguy cơ, nó không biết sao?
"Được rồi, bố đừng lôi mấy lời cũ rích ấy vào nữa, mặc kệ bố nói thế nào thì còn tuyệt đối không thể nào kết thông gia với nhà họ Chu nữa đâu!"
"Cố Thùy Vũ, đừng tưởng bản lĩnh của anh lớn lắm nhé, mà bản lĩnh này không phải là của mỗi mình anh đâu!"
"Bố già à, bố đừng uy hϊế͙p͙ con nữa, vô dụng thôi!"
"Tôi uy hϊế͙p͙ anh? Anh xem lại xem có phải tôi uy hϊế͙p͙ anh không nhé!" Nói xong ông cúp điện thoại cái rầm
Đôi môi Cố Thùy Vũ khẽ động đậy, ông già nhà anh quả nhiên không thích hợp với phong cách ôn hòa!
Thương Tịnh ngồi trước bàn ăn, qua tấm kính nhìn Cố Thùy Vũ nói chuyện, cô chống cằm, cao giọng gọi, "Ăn cơm thôi"
Cố Thùy Vũ đi tới, mỉm cười dụi tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn
"Anh gọi điện cho ai mà mặt khó coi thế" Thương Tịnh buồn cười hỏi, hiếm khi trông thấy bộ dạng anh như nuốt phải quả đắng thế này
Cố Thùy Vũ nhìn cô nhóc đang có vẻ hả hê kia, hừ một tiếng, "Với bố chồng tương lai của em"
Thương Tịnh sặc ra tiếng, "Bố thì gọi là bố, gì mà dài dòng thế"
"Được được được, bố em"
"Bố em nào?"
"Bố anh, vậy được chưa?" Cố Thùy Vũ lộ vẻ, cô nhóc này thật khó hầu hạ
"..." Nói lý lẽ với người đàn ông mặt dày này làm gì nhỉ, ừ là cô sai rồi. Thương Tịnh lặng im không nói gì, bưng bát lên ăn cơm
Cố Thùy Vũ thử thăm dò, "Nếu bố anh... Ông già ngu ngốc đó không chịu gặp em thì phải làm sao giờ?"
Thương Tịnh đã nghe bố mình đề cập tới chuyện này, ông kể rằng Cố Thùy Vũ từ chối kết hôn với con gái nhà họ Chu khiến cho nhà họ Cố cực kỳ tức giận, vì muốn anh hồi tâm chuyển ý nên họ đã gây cho anh áp lực không hề nhỏ, song Thương Tịnh nghĩ chỉ đơn giản là thế mà thôi, dù sao chuyện gia đình, lại còn là bố ruột, cứ lấy cô làm ví dụ là biết, việc này có gì khó đâu nhỉ?, "Làm gì có chuyện bố con qua đêm thành thù được, tốt nhất anh cứ nói chuyện với ông, rồi ông sẽ hiểu thôi"
Đây đúng là sự khiêu chiến cực hạn đối với anh mà. Cố Thùy Vũ nói bằng giọng đầy nghi ngờ, "Em không biết ông ấy đấy, một khi đã cố chấp thì 10 con bò cũng không kéo ông đi nổi, càng già càng cứng đầu"
"Có ai nói về bố như anh không? Thì thầm to nhỏ, dỗ dành đôi câu không phải là xong sao?" Thương Tịnh đáp, "Chưa tính tới chuyện anh là con mà quanh năm suốt tháng không ở cạnh ông, giờ ông thấy anh làm sai thì anh chỉ cần nói cho ông hiểu ý kiến của mình là được, nói một lần không nghe thì gọi điện vài lần, rồi thể nào cũng lọt tai thôi"
"Anh lớn bằng này rồi mà còn cần ông ấy chỉ tay năm ngón nữa à, ông lớn tuổi rồi thì nên an nhàn hưởng phúc, đằng này cái gì ông cũng muốn quản anh"
"Em nghe nói, con cái dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ là đứa trẻ trong mắt bố mẹ, anh kiên nhẫn một chút đi mà"
"Anh muốn có con, anh nhất định sẽ cho nó tự do phát triển, có gì thấy bất bình nó đều có thể tới tìm anh!"
"Anh đừng nói chuyện không đứng đắn nữa, chờ anh có con rồi tính" Thương Tịnh cười, tiếp tục ăn
"Vậy lúc nào chúng ta cũng sinh một đứa cho vui nhỉ?" Cố Thùy Vũ gắp cho cô một hạt lạc
"Anh lạc đề hơi bị xa rồi đấy biết không?" Mặt Thương Tịnh hơi ửng hồng
"Chúng ta mà sinh một đứa thì cũng tốt mà, em suy nghĩ xem?" Cố Thùy Vũ thầm nghĩ, anh thật sự muốn có một đứa con của cô và anh, đã từng có lúc anh muốn có con, nếu Chu Vân ngoan ngoãn một chút thì bây giờ khó tránh khỏi việc đứa con đầu lòng của anh đã chào đời.
"Anh khoa trương quá đấy, em chưa từng nghĩ tới" dù sao Thương Tịnh còn trẻ, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện con cái thì cô liền lắc đầu ngay, trách nhiệm lớn quá rồi
Cố Thùy Vũ mỉm cười, thật là, cô người yêu bé bỏng của anh dù đôi khi có vẻ rất chín chắn nhưng nói cho cùng, cô mới 24 25 tuổi mà thôi, vẫn ở cái tuổi thích chơi, đợi một hai năm nữa cũng không muộn
Ngày hôm sau Cố Thùy Vũ rất bận rộn, buổi chiều đoàn người của Ủy ban Phát triển và cải cách Quốc gia (NDRC) tới khảo sát khu vực cải tạo nội thành và thi hành chính sách cho thuê nhà với giá thấp, sau khi nghe Đoàn khảo sát báo cáo, anh bảo thư ký Bàn mang danh sách người trong NDRC được phái tới lần này cho mình xem, liếc qua tên người phụ trách đoàn, đáy mắt anh thoáng lóe lên tia u ám.
Người phụ trách lần này là Chu Tiến Huy, chú ba của Chu Vân, bố của Chu Hương, đúng là oan gia ngõ hẹp
4 giờ hơn, lãnh đạo của NDRC được đón tiếp tại tòa cao ốc Phủ thị chính, Cố Thùy Vũ gặp gỡ bọn họ sau đó cùng Chu Tiến Huy vào phòng riêng "ôn lại chuyện xưa"
"Thùy Vũ, công việc ở đây cháu đã quen chưa?" Chu Tiến Huy nói bằng giọng trưởng bối thân thiết
"Rất tốt, nhờ chú quan tâm cả"
"Cháu khách sáo quá, dù sao trước kia chúng ta cũng là người nhà mà" Chu Tiến Huy nhấp một ngụm trà, cười, "Chú vẫn luôn muốn tìm cơ hội để hỏi cháu một vấn đề, Chu Hương nhà chú có gì không tốt chứ? Cháu nói đi, chú sẽ bảo nó sửa! Cứ thế này thì chẳng ai thèm lấy nó mất, thế sao đươc?"
Mặt Cố Thùy Vũ không đổi, "Là cháu không xứng với cô ấy"
"Con gái nhà họ Chu thích hợp với việc kết hôn còn nhiều, sao cháu không thử để mắt xem nhỉ? Tìm vợ, dung mạo không phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là phải có đức hạnh" Chu Tiến Huy nói đầ ẩn ý, "Tuy Chu Vân có sai, nhưng có thể thông cảm được, nó thích cháu, dĩ nhiên nó không muốn cháu có tình nhân bên ngoài rồi, và tất nhiên, nó còn trẻ, không hiểu được việc đàn ông phải xã giao ở ngoài, còn Chu Hương nhà chú đã nói, chỉ cần cháu đối tốt với nó, dẫu cháu ở ngoài gặp dịp mua vui thì nó cũng không để tâm. Chú không ngờ con gái chú lại rộng lượng thế đấy"
"Chú Ba, chuyện này là do cháu có lỗi với nhà họ Chu, về sau nếu có chuyện gì, đảm bảo mọi người chỉ cần mở miệng, nếu người nhà họ Cố chúng cháu có khả năng làm được, cháu nhất định sẽ không chối từ"
Chu Tiến Huy cười nói, "Thật ra, không phải chú quá để tâm tới việc này đâu, miễn là hai gia đình chúng ta đồng lòng là được, cuộc hôn nhân kia không có cũng không sao, chỉ là anh Cố không cho phép, anh ấy khăng khăng cho rằng họ Cố có lỗi với nhà chú, anh ấy quyết tâm muốn gây áp lực cho cháu, lần này, nghe nói chú tới đây, anh ấy bèn thầm hạ chỉ thị cho chú, nếu chú không làm theo thì thể nào lúc về cũng lãnh đủ"
Mẹ nó, bố già nhà anh ở đâu cũng cài người được! Cố Thùy Vũ nhận ra được sự uy hϊế͙p͙ trong lời nói của ông ta, anh cúi đầu hút thuốc, không lên tiếng
Chu Tiến Huy tiếp tục nói, "Chú nghe nói vì chuyện này hai bố con cháu đã cãi nhau một trận lớn? Hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà như con thiêu thân đâm đầu vào lửa sao? Nghe chú nói này, cháu xin lỗi bố đi, rồi nghe theo ông ấy, chuyện này coi như kết thúc"
"Làm phiền chú rồi, tính khí nóng nảy của bố cháu qua một thời gian ngắn sẽ hết thôi. Chú Ba, nếu chú thật sự có thể thông cảm thì đừng để ý tới bố cháu nữa, chúng ta nên giải quyết việc công thôi"
"Cái đó là đương nhiên, chỉ sợ lúc về chú khó ăn nói với anh Cố thôi, chú muốn giúp cũng không được" Chu Tiến Huy lắc đầu, "Nghe nói gần đây công việc của cháu không thuận lợi?"
Cố Thùy Vũ chỉ cười không đáp
"Thực ra, nếu không thể được thì đừng quá cưỡng cầu, chú có một phương án, không biết cháu có đồng ý không"
"Cháu xin rửa tai lắng nghe"
Chu Tiến Huy nhìn anh, "Nghe nói, ở đây cháu có một người phụ nữ, anh Cố cho rằng cháu trúng phải mỹ nhân kế, không bằng cháu giao cô ta cho chú thu xếp, chú sẽ báo cáo kết quả này cho anh Cố, cầu xin anh ấy hộ cháu, thế cũng coi như giúp anh ấy bước xuống thang, cháu thấy sao?"
Cố Thùy Vũ rít một hơi thuốc, giao Thương Tịnh cho ông ta, để cô làʍ ȶìиɦ nhân? Lão già này có thể mở miệng nói những lời này à? Lửa giận lạnh buốt từ từ bốc lên trong anh, anh cực kỳ hiểu rõ hậu quả nếu lúc này anh trở mặt với ông ta, nhưng người phụ nữ của anh bị ông ta khinh thường mà anh vẫn còn có thể cười nói với ông ta, thì anh có còn là đàn ông không!!!!
"Chú Ba, cháu kính chú là bậc trưởng bối nên nói chuyện đã rất khách khí rồi" Cố Thùy Vũ nói chậm rãi, "Song chú Cầm lông gà làm cờ lệnh, không tốt lắm đâu?" (*)
(*) Ý chỉ dựa hơi kẻ trêи để ra lệnh
Chu Tiến Huy biến sắc
"Chuyện hủy hôn, cháu đã đạt được thỏa thuận với bà cháu, bà là người quản lý mọi chuyện trong gia đình, việc này coi như đã xong, còn về bố cháu... Là chuyện riêng, cần một người ngoài như chú xen vào sao? Muốn dạy dỗ thì cũng phải đợi tới khi chú trở thnàh người đứng đầu nhà họ Chu, không phải sao?"
"Cố Thùy Vũ, cậu còn trẻ, đừng cả gan ngông cuồng thế!" Chu Tiến Huy u ám, "Nếu như cậu rời khỏi nhà họ Chu, thì cậu chẳng là cái thá gì"
"Đó là chuyện của tôi, hai nhà Cố Chu chúng ta, nếu" gãy xương thì sẽ tổn hại tới gân cốt ", thiếu tôi thiếu chú, đối với hai họ chẳng ảnh hưởng gì, chú... Muốn thử không?" Cố Thùy Vũ đã triệt để điều tra nhà họ Chu, đương nhiên biết Chu Tiến Huy chẳng qua là do một tay mẹ ông ta nâng đỡ mà đi lên, vậy mà ông ta nghe nịnh bợ nhiều giờ còn quên mất mình là ai chứ
"Được, hay cho Cố Lão Tam, cho cậu thể diện cậu lại còn không biết xấu hổ, cậu cứ chống mắt mà xem Chu gia chúng tôi sẽ đòi anh Cố một lời giải thích thỏa đáng!" Chu Tiến Huy thẹn quá hóa giận, nói ngắn gọn rồi đùng đùng bỏ đi
Cố Thùy Vũ chẳng buồn nhấc ʍôиɠ, anh vẫn ngồi y như cũ trêи ghế sofa hút thuốc, có điều trong đôi mắt anh tỏa ra sự lạnh giá
Bố già nhà anh làm hơi quá rồi đấy.
Thương Tịnh cố gắng ngăn anh nhưng không đạt được kết quả, cô cũng thấy không nỡ để anh cứ phải chạy tới chạy lui vào ban đêm, vậy nên đành ỡm ờ cho qua.
Đợi sau khi "hậu phương" vững chắc, Cố Thùy Vũ bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào để thuyết phục được ông già ngoan cố nhà mình, thật ra anh thì không sao, đoạn tuyệt quan hệt thì cứ đoạn tuyệt, anh không còn là đứa trẻ lên ba không thể sống xa bố mẹ nữa, chỉ là Thương Tịnh hiếu thảo, anh sợ cô nghĩ nhiều, nên đành tự oan ức chính mình vậy.
"Alô, bố ạ" Nhân lúc Thương Tịnh nấu cơm trong bếp, Cố Thùy Vũ ra ban công gọi điện cho bố
Người ở đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới lãnh đạm lên tiếng, "Ừ"
Gớm lên mặt chưa kìa, "Bố, gần đây bố khỏe không?"
"Nhờ phúc của anh, tôi vẫn chưa bị tức chết"
"Bố bao tuổi rồi mà có chút chuyện vẫn nhớ dai thế"
"Cha nhà anh!" Cố Vệ Quân mắng một tiếng, "Được rồi, có chuyện gì anh nói mau, tôi không có thời gian nói lý với anh đâu"
Hừ, ông già đợi cú điện thoại này của anh đã lâu, vậy mà còn nói không rảnh, ông già này, càng già càng khó, Cố Thùy Vũ có việc cần ông nên không tiện cãi lại, ngược lại anh lại rất cung kính, "Bố, con muốn bàn với bố một chuyện"
"Sao, muốn nhận lỗi?"
"Con không sai thì sao phải nhận?" Cố Thùy Vũ mỉm cười, nói tiếp, "Là thế này ạ, con đang ở nhà một cô gái, cá nhân con thấy cô ấy rất tốt, hôm nào rảnh con dẫn cô ấy về để bố gặp nhé?"
Không như anh tưởng, ông Cố không hề nổi trận lôi đình, ông chỉ chậm rãi nói, "Chính là con nhóc tên là Thương Tịnh kia sao?"
Cố Thùy Vũ không ngạc nhiên lắm khi ông biết Thương Tịnh, có khi tới tổ tông 18 đời nhà cô ông cũng điều tra một lượt rồi ấy chứ, chỉ là anh thấy lạ vì bố anh, Cố Vệ Quân có tính cách rất nóng nảy, vậy mà có thể im lặng án binh bất động tới tận giờ.
Cố Vệ Quân tự có tính toán của riêng mình, chẳng qua ông chỉ muốn cho con trai một bài học, khi ông nghe tin con trai mình phải lòng một cô gái còn trẻ tuổi thì ông chỉ cười nhạt, ông không tin thằng con trăng hoa thành thói của mình lại thật sự động lòng, ông cho rằng thằng con mình già đầu rồi mà vẫn còn nông nổi cố chấp, đúng là ngu như bò.
"Đúng ạ, nếu bố đã biết cô ấy vậy con không nói nhiều nữa, hôm nào con dẫn cô ấy về nhà mình chơi để bố đánh giá nhé?" Cố Thùy Vũ nói bằng tư thế cúi đầu
Thằng nhóc nhà ông từ trước tới nay chưa từng cúi đầu như thế, vừa nghe thằng con nói xong, Cố Vệ Quân cho rằng con mình muốn được cả cá lẫn chân gấu, nghĩa là vừa muốn ông tha thứ, vừa muốn sự tự do, hừ! Trêи đời này làm gì có chuyện tốt tới vậy!. "Không cần, tôi không đồng ý"
Cố Thùy Vũ rít một hơi thuốc, vẫn cười nói như cũ, "Bố chưa từng gặp cô ấy sao đã võ đoán thế? Bố đọc tư liệu về cô ấy chắc cũng biết, nhà cô ấy đời đời đều trong sạch, cô ấy cũng trong sạch, vả lại tính cách cô ấy rất ngây thơ đáng yêu, lại còn hiếu thuận với người lớn, thương yêu trẻ nhỏ, bố bới móc cũng nên có lý một tý chứ"
Cố Vệ Quân tức miệng chửi to, "Tôi mà phải bới móc á! Có phải anh càng sống càng ngu đi không đấy hả, loại đàn bà này đang rình mò thứ gì từ anh mà anh không biết à? Anh thấy người ta điềm đạm đáng yêu nên rơi tõm vào vò mật rồi phỏng? Ngày trước anh nhiều đàn bà thế làm gì hả, đều công toi hết rồi ư? Óc heo!!!"
Cố Thùy Vũ thầm lẩm nhẩm "Tam Tự Kinh", rồi lại đếm từ 10 về 1 mấy chục lần thì mới có thể đè nén được cơn kϊƈɦ động với bố, "Bố, cái lý do này của bố không đáng tin quá đấy, chả nhẽ con lại không biệt được điều này sao?"
"Nhìn cái bộ dạng yếu ớt hiện tại của anh mà xem, ngay cả cái miệng anh còn không dám cãi với tôi nữa!"
Hừ, con khinh! Cố Thùy Vũ không nhịn nổi nữa, "Được, được, bố già, giờ bố đúng là hồ đồ rồi, bố muốn cắt đứt thì cắt đứt đi, đăng hẳn lên báo ấy nhé để con xem xem bố có nhíu mày hay không!"
"Anh cho rằng bố anh không dám à? Cố Tam, nếu trong vòng ba ngày anh không tới nhà họ Chu xin lỗi thì ông đây coi như chưa từng sinh ra thằng con bất hiếu như anh!" Nếu ban đầu thằng con ông không đồng ý quan hệ thông gia thì còn đỡ, nhưng nó đã lựa chọn con đường hôn nhân chính trị mà giữa đường lại muốn nhảy ra, nó cho rằng đây là trò chơi trẻ con hử? Sự tín nhiệm này có bao nhiêu nguy cơ, nó không biết sao?
"Được rồi, bố đừng lôi mấy lời cũ rích ấy vào nữa, mặc kệ bố nói thế nào thì còn tuyệt đối không thể nào kết thông gia với nhà họ Chu nữa đâu!"
"Cố Thùy Vũ, đừng tưởng bản lĩnh của anh lớn lắm nhé, mà bản lĩnh này không phải là của mỗi mình anh đâu!"
"Bố già à, bố đừng uy hϊế͙p͙ con nữa, vô dụng thôi!"
"Tôi uy hϊế͙p͙ anh? Anh xem lại xem có phải tôi uy hϊế͙p͙ anh không nhé!" Nói xong ông cúp điện thoại cái rầm
Đôi môi Cố Thùy Vũ khẽ động đậy, ông già nhà anh quả nhiên không thích hợp với phong cách ôn hòa!
Thương Tịnh ngồi trước bàn ăn, qua tấm kính nhìn Cố Thùy Vũ nói chuyện, cô chống cằm, cao giọng gọi, "Ăn cơm thôi"
Cố Thùy Vũ đi tới, mỉm cười dụi tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn
"Anh gọi điện cho ai mà mặt khó coi thế" Thương Tịnh buồn cười hỏi, hiếm khi trông thấy bộ dạng anh như nuốt phải quả đắng thế này
Cố Thùy Vũ nhìn cô nhóc đang có vẻ hả hê kia, hừ một tiếng, "Với bố chồng tương lai của em"
Thương Tịnh sặc ra tiếng, "Bố thì gọi là bố, gì mà dài dòng thế"
"Được được được, bố em"
"Bố em nào?"
"Bố anh, vậy được chưa?" Cố Thùy Vũ lộ vẻ, cô nhóc này thật khó hầu hạ
"..." Nói lý lẽ với người đàn ông mặt dày này làm gì nhỉ, ừ là cô sai rồi. Thương Tịnh lặng im không nói gì, bưng bát lên ăn cơm
Cố Thùy Vũ thử thăm dò, "Nếu bố anh... Ông già ngu ngốc đó không chịu gặp em thì phải làm sao giờ?"
Thương Tịnh đã nghe bố mình đề cập tới chuyện này, ông kể rằng Cố Thùy Vũ từ chối kết hôn với con gái nhà họ Chu khiến cho nhà họ Cố cực kỳ tức giận, vì muốn anh hồi tâm chuyển ý nên họ đã gây cho anh áp lực không hề nhỏ, song Thương Tịnh nghĩ chỉ đơn giản là thế mà thôi, dù sao chuyện gia đình, lại còn là bố ruột, cứ lấy cô làm ví dụ là biết, việc này có gì khó đâu nhỉ?, "Làm gì có chuyện bố con qua đêm thành thù được, tốt nhất anh cứ nói chuyện với ông, rồi ông sẽ hiểu thôi"
Đây đúng là sự khiêu chiến cực hạn đối với anh mà. Cố Thùy Vũ nói bằng giọng đầy nghi ngờ, "Em không biết ông ấy đấy, một khi đã cố chấp thì 10 con bò cũng không kéo ông đi nổi, càng già càng cứng đầu"
"Có ai nói về bố như anh không? Thì thầm to nhỏ, dỗ dành đôi câu không phải là xong sao?" Thương Tịnh đáp, "Chưa tính tới chuyện anh là con mà quanh năm suốt tháng không ở cạnh ông, giờ ông thấy anh làm sai thì anh chỉ cần nói cho ông hiểu ý kiến của mình là được, nói một lần không nghe thì gọi điện vài lần, rồi thể nào cũng lọt tai thôi"
"Anh lớn bằng này rồi mà còn cần ông ấy chỉ tay năm ngón nữa à, ông lớn tuổi rồi thì nên an nhàn hưởng phúc, đằng này cái gì ông cũng muốn quản anh"
"Em nghe nói, con cái dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ là đứa trẻ trong mắt bố mẹ, anh kiên nhẫn một chút đi mà"
"Anh muốn có con, anh nhất định sẽ cho nó tự do phát triển, có gì thấy bất bình nó đều có thể tới tìm anh!"
"Anh đừng nói chuyện không đứng đắn nữa, chờ anh có con rồi tính" Thương Tịnh cười, tiếp tục ăn
"Vậy lúc nào chúng ta cũng sinh một đứa cho vui nhỉ?" Cố Thùy Vũ gắp cho cô một hạt lạc
"Anh lạc đề hơi bị xa rồi đấy biết không?" Mặt Thương Tịnh hơi ửng hồng
"Chúng ta mà sinh một đứa thì cũng tốt mà, em suy nghĩ xem?" Cố Thùy Vũ thầm nghĩ, anh thật sự muốn có một đứa con của cô và anh, đã từng có lúc anh muốn có con, nếu Chu Vân ngoan ngoãn một chút thì bây giờ khó tránh khỏi việc đứa con đầu lòng của anh đã chào đời.
"Anh khoa trương quá đấy, em chưa từng nghĩ tới" dù sao Thương Tịnh còn trẻ, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện con cái thì cô liền lắc đầu ngay, trách nhiệm lớn quá rồi
Cố Thùy Vũ mỉm cười, thật là, cô người yêu bé bỏng của anh dù đôi khi có vẻ rất chín chắn nhưng nói cho cùng, cô mới 24 25 tuổi mà thôi, vẫn ở cái tuổi thích chơi, đợi một hai năm nữa cũng không muộn
Ngày hôm sau Cố Thùy Vũ rất bận rộn, buổi chiều đoàn người của Ủy ban Phát triển và cải cách Quốc gia (NDRC) tới khảo sát khu vực cải tạo nội thành và thi hành chính sách cho thuê nhà với giá thấp, sau khi nghe Đoàn khảo sát báo cáo, anh bảo thư ký Bàn mang danh sách người trong NDRC được phái tới lần này cho mình xem, liếc qua tên người phụ trách đoàn, đáy mắt anh thoáng lóe lên tia u ám.
Người phụ trách lần này là Chu Tiến Huy, chú ba của Chu Vân, bố của Chu Hương, đúng là oan gia ngõ hẹp
4 giờ hơn, lãnh đạo của NDRC được đón tiếp tại tòa cao ốc Phủ thị chính, Cố Thùy Vũ gặp gỡ bọn họ sau đó cùng Chu Tiến Huy vào phòng riêng "ôn lại chuyện xưa"
"Thùy Vũ, công việc ở đây cháu đã quen chưa?" Chu Tiến Huy nói bằng giọng trưởng bối thân thiết
"Rất tốt, nhờ chú quan tâm cả"
"Cháu khách sáo quá, dù sao trước kia chúng ta cũng là người nhà mà" Chu Tiến Huy nhấp một ngụm trà, cười, "Chú vẫn luôn muốn tìm cơ hội để hỏi cháu một vấn đề, Chu Hương nhà chú có gì không tốt chứ? Cháu nói đi, chú sẽ bảo nó sửa! Cứ thế này thì chẳng ai thèm lấy nó mất, thế sao đươc?"
Mặt Cố Thùy Vũ không đổi, "Là cháu không xứng với cô ấy"
"Con gái nhà họ Chu thích hợp với việc kết hôn còn nhiều, sao cháu không thử để mắt xem nhỉ? Tìm vợ, dung mạo không phải quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là phải có đức hạnh" Chu Tiến Huy nói đầ ẩn ý, "Tuy Chu Vân có sai, nhưng có thể thông cảm được, nó thích cháu, dĩ nhiên nó không muốn cháu có tình nhân bên ngoài rồi, và tất nhiên, nó còn trẻ, không hiểu được việc đàn ông phải xã giao ở ngoài, còn Chu Hương nhà chú đã nói, chỉ cần cháu đối tốt với nó, dẫu cháu ở ngoài gặp dịp mua vui thì nó cũng không để tâm. Chú không ngờ con gái chú lại rộng lượng thế đấy"
"Chú Ba, chuyện này là do cháu có lỗi với nhà họ Chu, về sau nếu có chuyện gì, đảm bảo mọi người chỉ cần mở miệng, nếu người nhà họ Cố chúng cháu có khả năng làm được, cháu nhất định sẽ không chối từ"
Chu Tiến Huy cười nói, "Thật ra, không phải chú quá để tâm tới việc này đâu, miễn là hai gia đình chúng ta đồng lòng là được, cuộc hôn nhân kia không có cũng không sao, chỉ là anh Cố không cho phép, anh ấy khăng khăng cho rằng họ Cố có lỗi với nhà chú, anh ấy quyết tâm muốn gây áp lực cho cháu, lần này, nghe nói chú tới đây, anh ấy bèn thầm hạ chỉ thị cho chú, nếu chú không làm theo thì thể nào lúc về cũng lãnh đủ"
Mẹ nó, bố già nhà anh ở đâu cũng cài người được! Cố Thùy Vũ nhận ra được sự uy hϊế͙p͙ trong lời nói của ông ta, anh cúi đầu hút thuốc, không lên tiếng
Chu Tiến Huy tiếp tục nói, "Chú nghe nói vì chuyện này hai bố con cháu đã cãi nhau một trận lớn? Hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà như con thiêu thân đâm đầu vào lửa sao? Nghe chú nói này, cháu xin lỗi bố đi, rồi nghe theo ông ấy, chuyện này coi như kết thúc"
"Làm phiền chú rồi, tính khí nóng nảy của bố cháu qua một thời gian ngắn sẽ hết thôi. Chú Ba, nếu chú thật sự có thể thông cảm thì đừng để ý tới bố cháu nữa, chúng ta nên giải quyết việc công thôi"
"Cái đó là đương nhiên, chỉ sợ lúc về chú khó ăn nói với anh Cố thôi, chú muốn giúp cũng không được" Chu Tiến Huy lắc đầu, "Nghe nói gần đây công việc của cháu không thuận lợi?"
Cố Thùy Vũ chỉ cười không đáp
"Thực ra, nếu không thể được thì đừng quá cưỡng cầu, chú có một phương án, không biết cháu có đồng ý không"
"Cháu xin rửa tai lắng nghe"
Chu Tiến Huy nhìn anh, "Nghe nói, ở đây cháu có một người phụ nữ, anh Cố cho rằng cháu trúng phải mỹ nhân kế, không bằng cháu giao cô ta cho chú thu xếp, chú sẽ báo cáo kết quả này cho anh Cố, cầu xin anh ấy hộ cháu, thế cũng coi như giúp anh ấy bước xuống thang, cháu thấy sao?"
Cố Thùy Vũ rít một hơi thuốc, giao Thương Tịnh cho ông ta, để cô làʍ ȶìиɦ nhân? Lão già này có thể mở miệng nói những lời này à? Lửa giận lạnh buốt từ từ bốc lên trong anh, anh cực kỳ hiểu rõ hậu quả nếu lúc này anh trở mặt với ông ta, nhưng người phụ nữ của anh bị ông ta khinh thường mà anh vẫn còn có thể cười nói với ông ta, thì anh có còn là đàn ông không!!!!
"Chú Ba, cháu kính chú là bậc trưởng bối nên nói chuyện đã rất khách khí rồi" Cố Thùy Vũ nói chậm rãi, "Song chú Cầm lông gà làm cờ lệnh, không tốt lắm đâu?" (*)
(*) Ý chỉ dựa hơi kẻ trêи để ra lệnh
Chu Tiến Huy biến sắc
"Chuyện hủy hôn, cháu đã đạt được thỏa thuận với bà cháu, bà là người quản lý mọi chuyện trong gia đình, việc này coi như đã xong, còn về bố cháu... Là chuyện riêng, cần một người ngoài như chú xen vào sao? Muốn dạy dỗ thì cũng phải đợi tới khi chú trở thnàh người đứng đầu nhà họ Chu, không phải sao?"
"Cố Thùy Vũ, cậu còn trẻ, đừng cả gan ngông cuồng thế!" Chu Tiến Huy u ám, "Nếu như cậu rời khỏi nhà họ Chu, thì cậu chẳng là cái thá gì"
"Đó là chuyện của tôi, hai nhà Cố Chu chúng ta, nếu" gãy xương thì sẽ tổn hại tới gân cốt ", thiếu tôi thiếu chú, đối với hai họ chẳng ảnh hưởng gì, chú... Muốn thử không?" Cố Thùy Vũ đã triệt để điều tra nhà họ Chu, đương nhiên biết Chu Tiến Huy chẳng qua là do một tay mẹ ông ta nâng đỡ mà đi lên, vậy mà ông ta nghe nịnh bợ nhiều giờ còn quên mất mình là ai chứ
"Được, hay cho Cố Lão Tam, cho cậu thể diện cậu lại còn không biết xấu hổ, cậu cứ chống mắt mà xem Chu gia chúng tôi sẽ đòi anh Cố một lời giải thích thỏa đáng!" Chu Tiến Huy thẹn quá hóa giận, nói ngắn gọn rồi đùng đùng bỏ đi
Cố Thùy Vũ chẳng buồn nhấc ʍôиɠ, anh vẫn ngồi y như cũ trêи ghế sofa hút thuốc, có điều trong đôi mắt anh tỏa ra sự lạnh giá
Bố già nhà anh làm hơi quá rồi đấy.
/110
|