Cố Vệ Quân ngồi trêи ghế, sững sờ nhìn Thương Tịnh chạy vào trong Toilet, ông cứ thế ngây ra một lúc.
Nếu ông ra đi, ba đứa con trai ông nào có thể nghiêm trọng giống như cô nói, chẳng lẽ bọn nó lại khóc bù lu bù loa như cô vừa nãy ư? Đàn ông trưởng thành cả rồi, chỉ cần mặc niệm vài phút là vượt qua thôi, con bé này cứ thích đe dọa ông... Người khó mà kìm nén nước mắt là cô nhóc này mới đúng, cô là một người cư xử mọi chuyện theo cảm tính, khi ông xem báo cáo về cô có viết, lúc mẹ cô ngã bệnh cô lập tức xin giải ngũ, chăm sóc bà tới khi bà qua đời rồi cô mới đi làm lại, giờ cô lại bỏ việc ở tòa soạn tới chăm nom một lão già xấu tính như ông, chịu đủ khổ sở, vừa rồi thấy cô khóc trái tim ông dường như tan chảy.
Đã lâu lắm rồi ông không thấy được sự chân thành như thế này. Thời đại bây giờ, tất cả đều bo bo giữ mình, tình cảm thì nhạt nhòa, có lẽ do ai cũng sợ những gì bản thân cho đi sẽ không nhận lại được tương xứng, giữa người với nhau đều có mục đích riêng, dần dà, ông đã quên mất rằng, vẫn còn có người như cô nhóc này tồn tại.
Cố Vệ Quân thở dài, chợt ông nghĩ rằng, có con gái vẫn cứ tốt hơn.
Rửa mặt xong, Thương Tịnh ra khỏi phòng vệ sinh với vẻ mặt lúng túng, cô cho rằng vừa nãy mình quá mất mặt, trước mặt trưởng bối mà khóc lóc dữ dội như thế. Cô cất tiếng bằng giọng mũi vẫn còn nặng nề, "Vậy sáng nay chúng ta đừng uống bát canh nhiều dầu mỡ này có được không ạ?"
Cố Vệ Quân ho khan: "Được rồi"
"Buổi trưa cháu sẽ nấu vài món thanh đạm, nhưng vẫn có món mặn, chúng ta cứ từ từ tạo thành thói quen bác nhé!"
"Được, thử thì thử" Con người mà, nếu ông vẫn cứ thà chết không nhượng bộ thì quả thực không có phong phạm trưởng bối gì nữa rồi.
Thấy ông đột nhiên nói chuyện tử tế, Thương Tịnh, người đang chịu quen cảnh "ngược" lâu ngày chợt nảy sinh cảm giác lạ lùng, đồng thời cô thoáng có linh cảm kì lạ.
Ông cụ này phải chăng có nhược điểm y hệt bố cô?
Bố cô rất sợ mỗi khi cô khóc, khi còn bé cô hay sử dụng chiêu này lắm, lớn lên vì ngại mất mặt nên cô không còn dùng nữa, xong cô vẫn còn một chiêu, đó là làm nũng. Đối với Cố Thùy Vũ cô không xuống tay nổi vì ngượng, nhưng công phu làm nũng với bố thì đã được cô dày công tôi luyện rồi, muốn gì đó cô sẽ làm nũng, bạn bè thân thích nói ông Thương đúng là tấm gương "Hiếu Nữ" điển hình, ông trả lời rằng, tại bọn họ không có đứa con gái mặt dày giống như con gái ông đó thôi.
Cơ mà, ông Cố làm gì có con gái, cô chưa xác định được rõ là ông sợ con gái nhà người ta khóc hay đơn thuần chỉ là sợ...con gái khóc.
Con gái luôn là tình nhân kiếp trước của bố, điều này đã được chứng thực, ông già này....chẳng lẽ là "thiếu hụt tình yêu của con gái" ư?
Càng nghĩ Thương Tịnh càng thấy hoang đường, quá chi là khoa trương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giờ thế nào mà chả giống nhau, tình hình của cô đúng chuẩn "vò mẻ không sợ nứt", cách gì cô cũng phải thử, không hiệu quả thì cô sẽ khóc, một ngày khóc ba trận luôn.
Chợt, Cố Vệ Quân thoáng rùng mình mà không rõ nguyên nhân.
Thương Tịnh hắng giọng, "Bác trai, cháu thấy bữa sáng bác ăn cũng kha khá rồi, bác với cháu xuống dưới đi dạo một chút nhé"
"Cô..." Được voi đòi tiên.
"Bác trai,cháu xin bác, cháu thấy ở trong phòng bệnh buồn bực lắm, hay là bác đi cũng cháu xuống dưới một lúc đi" Thương Tịnh bước tới níu lấy một cánh tay của Cố Vệ Quân, quyết định xuất ra vũ khí bí mật mà cô hay dùng với bố: "Được không bác, ra ngoài đi mà, đi mà"
Cố Vệ Quân phát hoảng "Cô nói gì thì cứ nói, động tay động chân làm gì?" Cảm giác lạnh sống lưng này là sao ta? Hay ông bị bệnh rồi?
"Cháu đỡ bác nhé, ở nhà cháu rất thích níu tay bố, vì như thế cháu cảm thấy an toàn lắm". Giây phút này, lễ giáo gì đó với Thương Tịnh đều quẳng hết về đằng sau, trình độ làm nũng giờ phải nói là cao hơn hẳn so với khi ở cùng bố cô 1 level.
Cố Vệ Quân cảm thấy bất lực, đành mặc kệ cô kéo đi "Buông, buông, tôi tự đi được"
"Nhưng cháu thích kéo tay bác, bác xem, bác phúc hậu thế này, tựa vào thoải mái lắm lắm"
Đám người đứng ngoài cứ há mồm trợn mắt nhìn hai bác cháu thân thiết đi ra, tình huống này là sao?
Cố Vệ Quân như thể bị say thuốc, ông bị Thương Tịnh dìu xuống khoáng trống dưới tầng, "Nào, chúng ta hoạt động gân cốt tý nhé" Cô "chân chó", xoa bóp bả vai, rồi đấm lưng cho ông, "Hít một hơi thật sâu......."
*Chân chó: ý chỉ nịnh hót.
Cố Vệ Quân làm theo.
"Thở ra~~~"
"Phù~~~~~"
"Một lần nữa, hít vào........thở ra......" Thương Tịnh đi vòng qua trước mặt ông, tươi cười, "Sao ạ, bác có cảm thấy tinh thần tốt hơn không?"
"Chắc là ...có" Vừa rồi không thấy cảm giác choáng váng nữa. Cố Vệ Quân thầm nghĩ phải chăng mình trúng tà?
"Vậy bác cháu mình đánh vài đường Thái Cực quyền được không?"
"Không, không"
"Đơn giản lắm ạ, cháu dạy bác" Thương Tịnh cười sáng lạn, "Trước tiên cháu đánh cho bác xem đã nhé
Ối trời, con nhóc này nói năng kiểu gì vậy trời, làm lỗ tai ông cứ nhồn nhột
Thương Tịnh chạy tới cách chỗ ông không xa, "Cháu đánh vài đường đơn giản cho bác xem nhé"
Cô chuẩn bị, sau đó vừa đọc một bài "khẩu quyết" phổ thông, vừa đánh Thái Cực quyền.
"Một quả dưa hấu tròn tròn. Bổ nó một đao thành đôi....Anh một nửa, tôi một nửa, cho anh anh không cần, cho tôi tôi không nhận...." Thương Tịnh đọc một bài vè có nếp có tẻ kèm theo nét khôi hài để đánh quyền, "Đã vậy không thèm cho ai, đuổi cả anh cả tôi đi, bọn họ không đi thì ta đi vậy.....đi rồi, vung tay lên, tự ái quá đi....không mua dưa hấu thì đừng có quần lấy ta...hai người cứ quấn lấy ta giở trò vô sỉ, xem ta lợi hại....đập chết nó này" (Nó: Quả dưa hấu)
Cố Vệ Quân sửng sốt nhìn Thương Tịnh đánh xong bài thái cực quyền và chậm rãi thu tay lại, ông khựng lại, cố nhịn cười nhưng không được, thế là bèn phá lên cười to, "Đây là diễn xiếc hử?" Gì mà bổ quả dưa hấu thành đôi
"Đó là Thái Cực đấy ạ" Thương Tịnh cười híp mắt, "Có phải đơn giản lắm không?"
"Đây chính là Thái Cực? Cũng đơn giản nhỉ, chưa bán được quả dưa nào mà Thái Cực đã đánh xong, tôi thử, tôi thử xem" Cố Vệ Quân đột nhiên nổi hứng, đứng dậy đi qua, "Nào nào, cô tập mẫu một lần nữa đi"
Đám vệ sĩ đứng một bên nhìn lão thủ trưởng tràn trề hưng phấn bắt đầu đánh Thái Cực quyền, bộ môn mà ngày trước ông nhất quyết không đồng ý tập, đúng là khó tin.
Vế sau, Thương Tịnh cũng phải cảm khái nói với Cố Thùy Vũ, "May mà bố anh gặp được em nhé, nếu gặp phải kẻ nào tâm bất chính thì ông có thể khó mà yên ổn hưởng tuổi già" Mọi chuyện đều có cách giải quyết, để tìm được cách giải quyết này nhất định phải có tư tưởng làm chơi nhưng ăn thật, lúc cô xác định quy Cố Vệ Quân vào cùng một loại người với ông Thương thì đúng là như thể cá gặp nước, hoặc là khóc hoặc là làm nũng, Cố Vệ Quân sẽ "vâng lời" ngay.
Cố Thùy Vũ nghe thế thì phì cười, "Ai mà ngờ Tịnh Tịnh của chúng ta lại có khả năng này chứ" Bố anh góa vợ đã 15 năm, trong một khoảng thời gian dài như thế, làm sao thiếu những người có lòng muốn tiến tới với ông? Nhưng bọn họ chỉ cần vừa động tâm thì đều hoặc là Cố Vệ Quân chạy, hoặc là bị Cố Vệ Quân đuổi chạy mất dép, một phần là vì bố anh rất coi trọng mẹ anh nữa. Có lẽ do Thương Tịnh dỗ dành ông như thể đang dỗ dành bố của chính mình, nên ông cũng coi Thương Tịnh như con gái, "Tịnh Tịnh, em lợi hại thật đấy, anh cũng bắt đầu thấy khâm phục em rồi". Cô thế mà lại chinh phục được ngọn núi Everest.
"Đương nhiên, em là sát thủ của đàn ông trung niên mà" Thương Tịnh buồn cười, sau đó buột miệng hỏi, "Anh đang làm gì thế?"
"Đang ra ngoài uống trà với bạn"
"....Sao anh không nói sớm!" Thấy đầu dây bên kia có vẻ yên tĩnh, cô lại còn tưởng anh đang ở nhà chứ, "Vậy em không quấy rầy anh nữa, khi nào về anh gọi cho em nhé"
"Được rồi, em cúp máy đi"
Nghe thấy tiếng tút từ đầu dây bên kia, Cố Thùy không nhanh không chậm cất điện thoại đi. Anh đang uống trà, không sai, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại nguy hiểm hơn rất nhiều so với lời anh nói, dù ngồi đối diện anh chỉ có một người, nhưng người đó lại cực kỳ vạm vỡ, đứng quanh người đó còn có thêm chừng 10 người đàn ông, liếc qua đã thấy chẳng lương thiện gì cho cam.
Cố Thùy Vũ nói đầy thành ý, "Xin lỗi để anh chờ lâu, người yêu tôi bị tôi chiều hư rồi, nếu tôi không tiếp máy của cô ấy, buổi tối cô ấy lại làm ầm lên"
Người vạm vỡ kia cười ha hả, "Không sao! Tính tình bí thư Cố quả nhiên tốt. Chỉ là phụ nữ mà cưng chiều quá thì sẽ lên mặt ngay đấy?"
"Ôi" Cố Thùy Vũ khoát tay, "Tôi chỉ được cái tốt miệng thôi"
Hai người nhìn nhau cười to.
"Bí thư Cố vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, ngay cả người phụ nữ của bạn cũng muốn trông nom, điều này tôi thích, người bạn này của cậu, tôi coi như sẽ giao lại"
"Thanh tiên sinh quá khen, tôi lăn lộn với đời vậy mà không giúp nổi một người anh em, vậy tôi khác gì phế vật đâu, anh thấy sao, anh sẽ nể mặt tôi chứ?"
Thanh lão đại vuốt vuốt quả đầu húi cua của mình, "Đương nhiên, mặt mũi của bí thư Cố tôi nhất định phải cho rồi, anh em chúng tôi về sau còn mong đợi anh chiếu cố mà, chỉ là anh cũng biết đấy, ở đâu thì cũng có quy củ cả" Anh ta thoáng ngừng lại, "Lần này chúng tôi mở tiệc tiếp khách quý, tốn một số tiền lớn để mời cô An An, mỗi thế thì cũng thôi đi" Anh ta khoa tay múa chân, "Ai mà ngờ, cô ta với tới thì mặt ì ra như thể ai thiếu nợ cô ta vậy, gặp ai cũng phớt lờ, khách quý của chúng tôi muốn uống cùng cô ta một chén, cô ta không những cự tuyệt mà còn cho người ta một cái tát, khi ấy tim tôi như thể ngừng đập, bí thư Cố, anh nói xem tôi nên xuống đài thế nào đây?"
"...Cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, âu cũng là chuyện thường, tôi về sẽ chỉ bảo lại cho cô ta, lần tới sẽ tới nhận lỗi với anh! Bạn tôi cũng nói rằng, có tổn thất gì anh cứ việc mở miệng là ok!"
"Tiền đối với chúng ta mà nói chỉ là việc nhỏ, đúng không? Từ xưa tới nay, tôi cực kỳ coi trọng thể diện, cô ả kia lại khiến cho tôi mất hết cả mặt mũi, tôi tìm sự bồi thường từ cô ta là đương nhiên, anh thấy có phải không? Tôi nói thật, người bạn kia của anh bao bọc cho cô ta kiểu gì mà lại để cô ta ra ngoài tiếp rượu thế, kiểu gì tôi cũng không thể hiểu nổi"
"Bọn họ ra sao tôi mặc kệ, nói tóm lại tôi được nhờ vả dẫn người về, không dẫn được người về coi như tôi thất tín với người ta, Thanh tiên sinh thật sự không nể mặt tôi tý nào sao, vậy tôi đây khó khăn rồi" Cố Thùy Vũ từ tốn nhấp một ngụm trà
"Anh lại nghiêm trọng hóa quá rồi, tôi nào dám không nể mặt anh? Chỉ là đối với huynh đệ của tôi, tôi cũng phải cho bọn họ một câu trả lời hợp lý chứ, đúng không?
"Đại ca, không thể tha cho con ả kia dễ dàng thế được!" Một thanh niên cao bồi trẻ tuổi đứng cạnh ác ý nói
"Câm miệng, tao đang nói chuyện với bí thư Cố, ở đây có chỗ cho chú mày xen vào sao?" Thanh lão đại nghiêng đầu trừng mắt
"Ý anh là...." Cố Thùy Vũ không buồn để tâm tới mấy chuyện vặt này
"Trước đó vài ngày,anh trai của tôi bị lũ tiểu nhân hãm hại, lại còn bị bắt giam, mẹ tôi thiếu điều khóc mù cả con mắt, anh xem...có thể linh hoạt châm chước được không?"
Cố Thùy Vũ khẽ cười, tựa người vào chiếc sofa da mềm mại phía sau, "Phải nói sao với anh đây nhỉ, tôi dẫn được người đi thì đối với bạn tôi, tôi đã làm trọn đạo nghĩa, nếu không thể dẫn người đi, thì tôi cũng đã hết lòng với bạn, tiếp theo nên làm gì là chuyện của cậu ta, tôi không đến nỗi vì một người phụ nữ qua đường mà để cho anh đòi hỏi nhiều thế được" Chẳng qua đúng lúc có điện thoại của Tịnh Tịnh gọi tới, nếu không bọn họ sao dám lấy cô ả An An ra làm khó anh được.
"Anh nói thế sao được" Thanh lão đại tiếp lời, "Anh có chỗ khó của anh, tôi cũng có quy củ của tôi, anh nói đúng không?"
"Cô gái kia có sơ xuất là không hiểu chuyện, phải dạy dỗ lại là điều đương nhiên, hôm nay anh trả lại cô ta cho tôi, coi như tôi thiếu anh một ân tình, sau này chỉ cần tôi đủ khả năng và không đụng chạm tới pháp luật, thì muốn tôi giúp thế nào, tôi tuyệt đối không từ chối"
"Được! Sảng kɧօáϊ! Vì những lời nói này của anh, tôi mà còn không thả người thì đúng là quá không biết suy nghĩ! Bí thư Cố, tôi thấy sau này con đường tài lộc của anh chắc chắn sẽ phát đạt, tôi cũng chẳng cầu gì nhiều, chỉ cần anh cho anh em chúng tôi nửa thìa canh là được, thế là chúng tôi cảm kϊƈɦ lắm rồi"
"Thanh tiên sinh đúng là người hiểu biết, vậy tôi cảm ơn lời chúc tốt lành của anh" Cố Thùy Vũ đứng lên
Thanh lão đại đứng lên theo, hất cằm với đàn em, sai người dẫn An An từ phòng bao bên cạnh ra.
Một nửa gương mặt cô ta sưng phù trông chật vật không chịu nổi.
Nếu ông ra đi, ba đứa con trai ông nào có thể nghiêm trọng giống như cô nói, chẳng lẽ bọn nó lại khóc bù lu bù loa như cô vừa nãy ư? Đàn ông trưởng thành cả rồi, chỉ cần mặc niệm vài phút là vượt qua thôi, con bé này cứ thích đe dọa ông... Người khó mà kìm nén nước mắt là cô nhóc này mới đúng, cô là một người cư xử mọi chuyện theo cảm tính, khi ông xem báo cáo về cô có viết, lúc mẹ cô ngã bệnh cô lập tức xin giải ngũ, chăm sóc bà tới khi bà qua đời rồi cô mới đi làm lại, giờ cô lại bỏ việc ở tòa soạn tới chăm nom một lão già xấu tính như ông, chịu đủ khổ sở, vừa rồi thấy cô khóc trái tim ông dường như tan chảy.
Đã lâu lắm rồi ông không thấy được sự chân thành như thế này. Thời đại bây giờ, tất cả đều bo bo giữ mình, tình cảm thì nhạt nhòa, có lẽ do ai cũng sợ những gì bản thân cho đi sẽ không nhận lại được tương xứng, giữa người với nhau đều có mục đích riêng, dần dà, ông đã quên mất rằng, vẫn còn có người như cô nhóc này tồn tại.
Cố Vệ Quân thở dài, chợt ông nghĩ rằng, có con gái vẫn cứ tốt hơn.
Rửa mặt xong, Thương Tịnh ra khỏi phòng vệ sinh với vẻ mặt lúng túng, cô cho rằng vừa nãy mình quá mất mặt, trước mặt trưởng bối mà khóc lóc dữ dội như thế. Cô cất tiếng bằng giọng mũi vẫn còn nặng nề, "Vậy sáng nay chúng ta đừng uống bát canh nhiều dầu mỡ này có được không ạ?"
Cố Vệ Quân ho khan: "Được rồi"
"Buổi trưa cháu sẽ nấu vài món thanh đạm, nhưng vẫn có món mặn, chúng ta cứ từ từ tạo thành thói quen bác nhé!"
"Được, thử thì thử" Con người mà, nếu ông vẫn cứ thà chết không nhượng bộ thì quả thực không có phong phạm trưởng bối gì nữa rồi.
Thấy ông đột nhiên nói chuyện tử tế, Thương Tịnh, người đang chịu quen cảnh "ngược" lâu ngày chợt nảy sinh cảm giác lạ lùng, đồng thời cô thoáng có linh cảm kì lạ.
Ông cụ này phải chăng có nhược điểm y hệt bố cô?
Bố cô rất sợ mỗi khi cô khóc, khi còn bé cô hay sử dụng chiêu này lắm, lớn lên vì ngại mất mặt nên cô không còn dùng nữa, xong cô vẫn còn một chiêu, đó là làm nũng. Đối với Cố Thùy Vũ cô không xuống tay nổi vì ngượng, nhưng công phu làm nũng với bố thì đã được cô dày công tôi luyện rồi, muốn gì đó cô sẽ làm nũng, bạn bè thân thích nói ông Thương đúng là tấm gương "Hiếu Nữ" điển hình, ông trả lời rằng, tại bọn họ không có đứa con gái mặt dày giống như con gái ông đó thôi.
Cơ mà, ông Cố làm gì có con gái, cô chưa xác định được rõ là ông sợ con gái nhà người ta khóc hay đơn thuần chỉ là sợ...con gái khóc.
Con gái luôn là tình nhân kiếp trước của bố, điều này đã được chứng thực, ông già này....chẳng lẽ là "thiếu hụt tình yêu của con gái" ư?
Càng nghĩ Thương Tịnh càng thấy hoang đường, quá chi là khoa trương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giờ thế nào mà chả giống nhau, tình hình của cô đúng chuẩn "vò mẻ không sợ nứt", cách gì cô cũng phải thử, không hiệu quả thì cô sẽ khóc, một ngày khóc ba trận luôn.
Chợt, Cố Vệ Quân thoáng rùng mình mà không rõ nguyên nhân.
Thương Tịnh hắng giọng, "Bác trai, cháu thấy bữa sáng bác ăn cũng kha khá rồi, bác với cháu xuống dưới đi dạo một chút nhé"
"Cô..." Được voi đòi tiên.
"Bác trai,cháu xin bác, cháu thấy ở trong phòng bệnh buồn bực lắm, hay là bác đi cũng cháu xuống dưới một lúc đi" Thương Tịnh bước tới níu lấy một cánh tay của Cố Vệ Quân, quyết định xuất ra vũ khí bí mật mà cô hay dùng với bố: "Được không bác, ra ngoài đi mà, đi mà"
Cố Vệ Quân phát hoảng "Cô nói gì thì cứ nói, động tay động chân làm gì?" Cảm giác lạnh sống lưng này là sao ta? Hay ông bị bệnh rồi?
"Cháu đỡ bác nhé, ở nhà cháu rất thích níu tay bố, vì như thế cháu cảm thấy an toàn lắm". Giây phút này, lễ giáo gì đó với Thương Tịnh đều quẳng hết về đằng sau, trình độ làm nũng giờ phải nói là cao hơn hẳn so với khi ở cùng bố cô 1 level.
Cố Vệ Quân cảm thấy bất lực, đành mặc kệ cô kéo đi "Buông, buông, tôi tự đi được"
"Nhưng cháu thích kéo tay bác, bác xem, bác phúc hậu thế này, tựa vào thoải mái lắm lắm"
Đám người đứng ngoài cứ há mồm trợn mắt nhìn hai bác cháu thân thiết đi ra, tình huống này là sao?
Cố Vệ Quân như thể bị say thuốc, ông bị Thương Tịnh dìu xuống khoáng trống dưới tầng, "Nào, chúng ta hoạt động gân cốt tý nhé" Cô "chân chó", xoa bóp bả vai, rồi đấm lưng cho ông, "Hít một hơi thật sâu......."
*Chân chó: ý chỉ nịnh hót.
Cố Vệ Quân làm theo.
"Thở ra~~~"
"Phù~~~~~"
"Một lần nữa, hít vào........thở ra......" Thương Tịnh đi vòng qua trước mặt ông, tươi cười, "Sao ạ, bác có cảm thấy tinh thần tốt hơn không?"
"Chắc là ...có" Vừa rồi không thấy cảm giác choáng váng nữa. Cố Vệ Quân thầm nghĩ phải chăng mình trúng tà?
"Vậy bác cháu mình đánh vài đường Thái Cực quyền được không?"
"Không, không"
"Đơn giản lắm ạ, cháu dạy bác" Thương Tịnh cười sáng lạn, "Trước tiên cháu đánh cho bác xem đã nhé
Ối trời, con nhóc này nói năng kiểu gì vậy trời, làm lỗ tai ông cứ nhồn nhột
Thương Tịnh chạy tới cách chỗ ông không xa, "Cháu đánh vài đường đơn giản cho bác xem nhé"
Cô chuẩn bị, sau đó vừa đọc một bài "khẩu quyết" phổ thông, vừa đánh Thái Cực quyền.
"Một quả dưa hấu tròn tròn. Bổ nó một đao thành đôi....Anh một nửa, tôi một nửa, cho anh anh không cần, cho tôi tôi không nhận...." Thương Tịnh đọc một bài vè có nếp có tẻ kèm theo nét khôi hài để đánh quyền, "Đã vậy không thèm cho ai, đuổi cả anh cả tôi đi, bọn họ không đi thì ta đi vậy.....đi rồi, vung tay lên, tự ái quá đi....không mua dưa hấu thì đừng có quần lấy ta...hai người cứ quấn lấy ta giở trò vô sỉ, xem ta lợi hại....đập chết nó này" (Nó: Quả dưa hấu)
Cố Vệ Quân sửng sốt nhìn Thương Tịnh đánh xong bài thái cực quyền và chậm rãi thu tay lại, ông khựng lại, cố nhịn cười nhưng không được, thế là bèn phá lên cười to, "Đây là diễn xiếc hử?" Gì mà bổ quả dưa hấu thành đôi
"Đó là Thái Cực đấy ạ" Thương Tịnh cười híp mắt, "Có phải đơn giản lắm không?"
"Đây chính là Thái Cực? Cũng đơn giản nhỉ, chưa bán được quả dưa nào mà Thái Cực đã đánh xong, tôi thử, tôi thử xem" Cố Vệ Quân đột nhiên nổi hứng, đứng dậy đi qua, "Nào nào, cô tập mẫu một lần nữa đi"
Đám vệ sĩ đứng một bên nhìn lão thủ trưởng tràn trề hưng phấn bắt đầu đánh Thái Cực quyền, bộ môn mà ngày trước ông nhất quyết không đồng ý tập, đúng là khó tin.
Vế sau, Thương Tịnh cũng phải cảm khái nói với Cố Thùy Vũ, "May mà bố anh gặp được em nhé, nếu gặp phải kẻ nào tâm bất chính thì ông có thể khó mà yên ổn hưởng tuổi già" Mọi chuyện đều có cách giải quyết, để tìm được cách giải quyết này nhất định phải có tư tưởng làm chơi nhưng ăn thật, lúc cô xác định quy Cố Vệ Quân vào cùng một loại người với ông Thương thì đúng là như thể cá gặp nước, hoặc là khóc hoặc là làm nũng, Cố Vệ Quân sẽ "vâng lời" ngay.
Cố Thùy Vũ nghe thế thì phì cười, "Ai mà ngờ Tịnh Tịnh của chúng ta lại có khả năng này chứ" Bố anh góa vợ đã 15 năm, trong một khoảng thời gian dài như thế, làm sao thiếu những người có lòng muốn tiến tới với ông? Nhưng bọn họ chỉ cần vừa động tâm thì đều hoặc là Cố Vệ Quân chạy, hoặc là bị Cố Vệ Quân đuổi chạy mất dép, một phần là vì bố anh rất coi trọng mẹ anh nữa. Có lẽ do Thương Tịnh dỗ dành ông như thể đang dỗ dành bố của chính mình, nên ông cũng coi Thương Tịnh như con gái, "Tịnh Tịnh, em lợi hại thật đấy, anh cũng bắt đầu thấy khâm phục em rồi". Cô thế mà lại chinh phục được ngọn núi Everest.
"Đương nhiên, em là sát thủ của đàn ông trung niên mà" Thương Tịnh buồn cười, sau đó buột miệng hỏi, "Anh đang làm gì thế?"
"Đang ra ngoài uống trà với bạn"
"....Sao anh không nói sớm!" Thấy đầu dây bên kia có vẻ yên tĩnh, cô lại còn tưởng anh đang ở nhà chứ, "Vậy em không quấy rầy anh nữa, khi nào về anh gọi cho em nhé"
"Được rồi, em cúp máy đi"
Nghe thấy tiếng tút từ đầu dây bên kia, Cố Thùy không nhanh không chậm cất điện thoại đi. Anh đang uống trà, không sai, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại nguy hiểm hơn rất nhiều so với lời anh nói, dù ngồi đối diện anh chỉ có một người, nhưng người đó lại cực kỳ vạm vỡ, đứng quanh người đó còn có thêm chừng 10 người đàn ông, liếc qua đã thấy chẳng lương thiện gì cho cam.
Cố Thùy Vũ nói đầy thành ý, "Xin lỗi để anh chờ lâu, người yêu tôi bị tôi chiều hư rồi, nếu tôi không tiếp máy của cô ấy, buổi tối cô ấy lại làm ầm lên"
Người vạm vỡ kia cười ha hả, "Không sao! Tính tình bí thư Cố quả nhiên tốt. Chỉ là phụ nữ mà cưng chiều quá thì sẽ lên mặt ngay đấy?"
"Ôi" Cố Thùy Vũ khoát tay, "Tôi chỉ được cái tốt miệng thôi"
Hai người nhìn nhau cười to.
"Bí thư Cố vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, ngay cả người phụ nữ của bạn cũng muốn trông nom, điều này tôi thích, người bạn này của cậu, tôi coi như sẽ giao lại"
"Thanh tiên sinh quá khen, tôi lăn lộn với đời vậy mà không giúp nổi một người anh em, vậy tôi khác gì phế vật đâu, anh thấy sao, anh sẽ nể mặt tôi chứ?"
Thanh lão đại vuốt vuốt quả đầu húi cua của mình, "Đương nhiên, mặt mũi của bí thư Cố tôi nhất định phải cho rồi, anh em chúng tôi về sau còn mong đợi anh chiếu cố mà, chỉ là anh cũng biết đấy, ở đâu thì cũng có quy củ cả" Anh ta thoáng ngừng lại, "Lần này chúng tôi mở tiệc tiếp khách quý, tốn một số tiền lớn để mời cô An An, mỗi thế thì cũng thôi đi" Anh ta khoa tay múa chân, "Ai mà ngờ, cô ta với tới thì mặt ì ra như thể ai thiếu nợ cô ta vậy, gặp ai cũng phớt lờ, khách quý của chúng tôi muốn uống cùng cô ta một chén, cô ta không những cự tuyệt mà còn cho người ta một cái tát, khi ấy tim tôi như thể ngừng đập, bí thư Cố, anh nói xem tôi nên xuống đài thế nào đây?"
"...Cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, âu cũng là chuyện thường, tôi về sẽ chỉ bảo lại cho cô ta, lần tới sẽ tới nhận lỗi với anh! Bạn tôi cũng nói rằng, có tổn thất gì anh cứ việc mở miệng là ok!"
"Tiền đối với chúng ta mà nói chỉ là việc nhỏ, đúng không? Từ xưa tới nay, tôi cực kỳ coi trọng thể diện, cô ả kia lại khiến cho tôi mất hết cả mặt mũi, tôi tìm sự bồi thường từ cô ta là đương nhiên, anh thấy có phải không? Tôi nói thật, người bạn kia của anh bao bọc cho cô ta kiểu gì mà lại để cô ta ra ngoài tiếp rượu thế, kiểu gì tôi cũng không thể hiểu nổi"
"Bọn họ ra sao tôi mặc kệ, nói tóm lại tôi được nhờ vả dẫn người về, không dẫn được người về coi như tôi thất tín với người ta, Thanh tiên sinh thật sự không nể mặt tôi tý nào sao, vậy tôi đây khó khăn rồi" Cố Thùy Vũ từ tốn nhấp một ngụm trà
"Anh lại nghiêm trọng hóa quá rồi, tôi nào dám không nể mặt anh? Chỉ là đối với huynh đệ của tôi, tôi cũng phải cho bọn họ một câu trả lời hợp lý chứ, đúng không?
"Đại ca, không thể tha cho con ả kia dễ dàng thế được!" Một thanh niên cao bồi trẻ tuổi đứng cạnh ác ý nói
"Câm miệng, tao đang nói chuyện với bí thư Cố, ở đây có chỗ cho chú mày xen vào sao?" Thanh lão đại nghiêng đầu trừng mắt
"Ý anh là...." Cố Thùy Vũ không buồn để tâm tới mấy chuyện vặt này
"Trước đó vài ngày,anh trai của tôi bị lũ tiểu nhân hãm hại, lại còn bị bắt giam, mẹ tôi thiếu điều khóc mù cả con mắt, anh xem...có thể linh hoạt châm chước được không?"
Cố Thùy Vũ khẽ cười, tựa người vào chiếc sofa da mềm mại phía sau, "Phải nói sao với anh đây nhỉ, tôi dẫn được người đi thì đối với bạn tôi, tôi đã làm trọn đạo nghĩa, nếu không thể dẫn người đi, thì tôi cũng đã hết lòng với bạn, tiếp theo nên làm gì là chuyện của cậu ta, tôi không đến nỗi vì một người phụ nữ qua đường mà để cho anh đòi hỏi nhiều thế được" Chẳng qua đúng lúc có điện thoại của Tịnh Tịnh gọi tới, nếu không bọn họ sao dám lấy cô ả An An ra làm khó anh được.
"Anh nói thế sao được" Thanh lão đại tiếp lời, "Anh có chỗ khó của anh, tôi cũng có quy củ của tôi, anh nói đúng không?"
"Cô gái kia có sơ xuất là không hiểu chuyện, phải dạy dỗ lại là điều đương nhiên, hôm nay anh trả lại cô ta cho tôi, coi như tôi thiếu anh một ân tình, sau này chỉ cần tôi đủ khả năng và không đụng chạm tới pháp luật, thì muốn tôi giúp thế nào, tôi tuyệt đối không từ chối"
"Được! Sảng kɧօáϊ! Vì những lời nói này của anh, tôi mà còn không thả người thì đúng là quá không biết suy nghĩ! Bí thư Cố, tôi thấy sau này con đường tài lộc của anh chắc chắn sẽ phát đạt, tôi cũng chẳng cầu gì nhiều, chỉ cần anh cho anh em chúng tôi nửa thìa canh là được, thế là chúng tôi cảm kϊƈɦ lắm rồi"
"Thanh tiên sinh đúng là người hiểu biết, vậy tôi cảm ơn lời chúc tốt lành của anh" Cố Thùy Vũ đứng lên
Thanh lão đại đứng lên theo, hất cằm với đàn em, sai người dẫn An An từ phòng bao bên cạnh ra.
Một nửa gương mặt cô ta sưng phù trông chật vật không chịu nổi.
/110
|