Sáu cô gái ngồi một lát, nghe được tiếng gõ cửa thì thấy khẩn trương vô cùng, đợi đến khi thấy người đeo khẩu trang mặc trang phục thường ngày là An An cùng vị trợ lý của cô ta bước vào, họ đều ngạc nhiên đến reo lên, “ thật sự là An An!”
Họ mặc kệ hình tượng bản thân, toàn bộ hưng phấn lao đến, wow! Là một minh tinh sống sờ sờ trước mặt đấy nha!
Vị trợ lý cố gắng giảm bớt sự nhiệt tình của các cô gái, An An cởi khẩu trang xuống, vẫn là bộ dáng u uất mang vẻ buồn man mác, cô vừa uyển chuyển cười một cái, cách đám đông đứng đối diện nhìn Thương Tịnh.
Thương Tịnh cười nhẹ, “ tiểu thư An An, đám em gái này của tôi đều là fan hâm mộ của cô, dọa phải cô thật là ngại quá.”
Trong mắt An An thoáng qua tia kinh ngạc, cô lắc đầu cười nói : “ đâu có, có những fan hâm mộ nhiệt tình như vậy, tôi nên vui mừng mới phải.” Cô để người trợ lý lấy ra mấy tấm poster đã ký tên sẵn, tự mình phát cho mỗi người một tấm, lại bắt tay họ, lúc này mới để họ nhường đường.
An An nói vào tai người trợ lý vài câu, người trợ lý nhìn Thương Tịnh một cái, tâm tình phức tạp bước ra ngoài.
Người phục vụ liền mang thêm một cái ghế mới vào, lại thêm một bộ chén đũa mới.
An An bước đến trước mặt Thương Tịnh, “ đã lâu không gặp, lần trước vẫn chưa chính thức chào hỏi với cô.”
“ Uhm, đúng vậy, lần trước quá đông người rồi.” Thương Tịnh mỉm cười, cũng không chủ động vươn tay ra, đối phương cũng không có.
Tạ Di Lan và đám bạn vẫn đang chìm trong sự hưng phấn, nên không chú ý cuộc đối thoại của họ.
An An ngồi kế bên Thương Tịnh, những người khác đều về chỗ khác. Tạ Di Lan ngồi kế bên An An, cứ cảm thấy không có tí chân thật nào cả. Người bạn đối diện không ngừng cầm điện thoại chụp ảnh An An.
“ Thật ngại quá đều là thức ăn thừa, Lan Lan, để phục vụ lên thêm vài món ăn đi.”
“ Không sao.” An An khiêm tốn trả lời.
Thương Tịnh cười cười, vẫn là để Tạ Di Lan gọi thêm mấy món có tiếng.
Trong bầu không khí quỷ dị mà ăn xong một bữa cơm, đám cô gái nhỏ lại cầm lòng không được yêu cầu An An chụp ảnh chung, An An mỉm cười đồng ý.
Thương Tịnh cũng không nói gì, ngồi trêи sô pha đợi họ chụp ảnh xong, mới cười nói với Tạ Di Lan: “ chị muốn nói chuyện với tiểu thư An An vài câu , mọi người ra ngoài đợi tụi chị một lát nhé.”
Tạ Di Lan cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy cũng không thấy hai người họ có vẻ quen biết, sao lúc này lại có chuyện để nói chứ?
Đợi bọn họ đều ra ngoài, trong gian phòng chỉ còn hai người họ, Thương Tịnh mời An An ngồi xuống, cô thẳng thắn mở miệng: “tiểu thư An An, cô có biết tồi từ đâu biết số điện thoại của cô không?”
An An mỉm cười, “tôi nghĩ chắc là từ chỗ Cố Thiếu có được đúng không?”
Còn mặt không đổi sắc đấy. “Đúng vậy, là anh ấy cho tôi, còn nhân tiện cho tôi xem tin nhắn cô gửi qua nữa.”
“Thì ra là vậy, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, Thương tiểu thư.” An An thành khẩn nói.
“Tôi hiểu nhầm gì vậy?”
“Tôi không có ý nghĩ khác với Cố Thiếu đâu.”
“ Ồ?”
An An nghĩ nghĩ, tựa hồ quyết tâm để nói: “tôi muốn cô hiểu rằng, tôi từ lúc đầu không muốn theo Vũ Thành, chỉ vì anh ta đơn phương nhìn trúng tôi, cho nên đã dùng thủ đoạn rất đê tiện để cưỡng ép tôi. Tôi thực sự vô lực, lại không biết làm thế nào, hơn nữa còn vì làm sai, là lúc tôi khó khăn nhất chính Cố Thiếu đã giúp tôi, Vũ Thành cũng vì sự cầu xin của Cố Thiếu mà buông tha cho tôi, Cố Thiếu đối với tôi mà nói, chính là cọng cỏ cứu mạng, tôi gửi tin nhắn cho Cố Thiếu, cũng là trong lúc ngu ngốc không biết làm thế nào để báo ân, nên mới dùng phương thức không thích hợp này, nếu đã khiến cho cô không vui, xin cô thông cảm, sau này tôi sẽ không gửi nữa.”
Hạ thấp bản thân như vậy sao? Thương Tịnh cười cười, nói thẳng: “nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không nói thứ khác nữa, tôi đích thực cảm thấy không vui, báo ân cũng có cách báo ân, nếu phá hoại sự hòa hợp của người khác thì không gọi là báo ân, mà là báo thù.”
Vẻ mặt An An có chút chật vật, “tôi đã quá đắc ý rồi, có thể rời khỏi Vũ Thành, tôi như từ địa ngục bước ra vậy, cô không biết ... Vũ Thành là người đàn ông lạnh lùng. Lúc vui thì cưng chiều cô như công chúa, lúc không vui thì ngay cả súc vật cũng không bằng. Tôi chính là con chim sẻ trong lồng son của anh ta, ngày ngày phải nhìn mặt mũi anh ta mà sống.” Giọng nói cô có chút nghẹn ngào.
Lời của cô ta vô tình chạm đến lòng thương hại của Thương Tịnh, cô nhớ đến lúc đầu Cố Thùy Vũ lạnh lùng ép buộc mình ủy thân cứu mẹ, khi đó cô cũng cảm thấy sống không bằng chết, trong lòng cô nghĩ cô ta cũng là một người tội nghiệp. Cô bất đắc dĩ than một tiếng.
An An lại tiếp tục nói: “đêm đó, Cố thiếu cứu tôi ra, trong lòng tôi ngài ấy cứ như anh hùng vậy, tôi rất ngưỡng mộ ngài ấy, nhưng lại biết bản thân mình không với tới, lấy một ví dụ, cứ như một đứa trẻ con mong muốn được giáo viên mình xem trọng nhưng lại không biết từ đâu, cho nên mới làm ra trò cười này. Cô yên tâm, tôi gửi tinh nhắn cho Cố Thiếu, ngài ấy đều không hồi âm, ngài ấy đối với cô là thật lòng, tôi từ trong lòng chúc phúc cho hai người.”
Thương Tịnh không biết cô ta nói thật hay giả, nếu thật là thật cô cũng không thể làm khó dễ một phụ nữ yếu đuối đáng thương, nếu là giả .... chỉ có thể nói diễn xuất cô ta qua tốt, cứ mặc kệ thế nào đi nữa, họ đừng liên lạc với nhau là được, cô vừa định mở miệng, lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, “An An, những bạn phóng viến đến rồi.”
“Mời họ đợi một lát đi.” An An trả lời.
Thương Tịnh nói: “cô có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa, hy vọng cô giữ lời, tôi cũng không hy vọng sẽ có ngày trở mặt với cô, phụ nữ không nên làm khó nhau, đúng không?”
Sự bao dung của Thương Tịnh đối với phụ nữ đều cao hơn đàn ông, họ vốn đều chung giới tính, đều cùng một gốc, sao phải thương tổn nhau chứ. Cho dù có tình nghi An An muốn quyến rũ Cố Thùy Vũ, cũng không thể một mình cô ta có ý là được, nhất định là Cố Thùy Vũ đã khiến cô ta hiểu lầm chỗ nào đó.
An An thở phào nhẹ nhõm, “cô có thể nghĩ như vậy thật tốt quá, Thương tiểu thư, cô thật sự là một người tốt, tôi rất ngưỡng mộ cô, thậm chí có chút ghen tỵ với cô.”
“Tôi rất bình thường, ai cũng có thể như tôi cả.” Thương Tịnh cười cười, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền cầm lấy túi xách, “vậy thì, chúng tôi đi trước đây.”
“Tôi đưa cô.” An An nói, tựa hồ nghĩ đến bên ngoài có phóng viên, cô chỉnh sữa lại vẻ ngoài một tí.
Hai người bước đến cửa, vừa mở cửa ra, lại là một trận đèn flash sáng rực, Thương Tịnh không thích ứng được nên híp mắt lại, cảm thấy trước mắt đều trắng xóa.
An An thất thần, xoay người che lấy Thương Tịnh, “sao các người ngay cả bạn tôi đều chụp! Cô ấy không phải người trong ngành giải trí, các người đừng làm phiền cô ấy.”
Thì ra là phóng viên từ các tờ báo lá cải, còn có những tên paparazzi nổi tiếng trong đó nữa.
Một vị phóng viên cười nói: “sáng mai tin tức rất ít, cô cứ cho chúng tôi thêm ít tin tức về nộp bài đi, An An.”
Những phỏng viên khác cũng tươi cười tiếp tục chụp ảnh.
Tạ Di Lan một đám người ngồi trêи sô pha trong phòng khách, đều há hốc mồm chứng kiến cảnh này, chị Thương Tịnh bị chụp ảnh rồi, chị ấy sẽ lên tin tức giải trí sao?
Thương Tịnh chau mày, cô không phải minh tinh gì, cũng không thích xuất hiện trước công chúng.
Người trợ lý vừa cười với đám phóng viên, vừa cầu xin Thương Tịnh: “Vị tiểu thư này, có thể xin cô thông cảm giùm một chút không, dạo trước An An vừa trả qua tin đồn làm kẻ thứ ba, bây giờ không thể đắc tội với phóng viên nữa, hơn nữa việc An An cùng ăn cơm với bạn bè phái nữ sẽ giúp ích cho hình tượng cô ấy, xin cô hãy giúp đỡ một chút, cô yên tâm, tôi sẽ để họ lựa tấm nào chụp mặt nghiêng thôi.”
Thương Tịnh còn chưa nói gì, An An đã nghiêm giọng nói: “Không được! Đã lên báo giải trí thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ, nếu sau này Thương tiểu thư bị bọn paparazzi theo đuôi thì phải làm gì bây giờ, cô đi nói với những phóng viên kia xóa hết những tấm ảnh có mặt cô ấy!”
“An An, cô đừng gắng gượng như vậy...” Người trợ lý khó xử khuyên cô.
Một người phóng viên đang chụp ảnh nghe được, cười mỉa mai, “An An, chúng tôi đều là cô mời đến đây, sao bây giờ lại nuốt lời đây?”
An An nhìn anh ta nói: “Tôi mời các người đến là làm phỏng vấn về bộ phim truyền hình, cũng không phải để các người chụp ảnh bạn tôi.”
“An An, cô đừng tranh cãi với các bạn phóng viên nữa, họ không phải đang giúp cô sao?” Người trợ lý ngượng ngùng cười nói, ánh mắt van xin nhìn về phía Thương Tịnh.
Thương Tịnh nhất thời khó xử, quả nhiên ở bên cạnh minh tinh thị phi luôn nhiều. Cô thật lòng không muốn lên tin giải trí, nhưng bây giờ tình huống như vậy, nếu cự tuyệt chẳng phải bản thân ích kỷ hay sao?
“Việc gì mà ồn vậy?” Giọng nói không vui vang lên.
Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy gian phòng bên trái mở cửa ra, một người đàn ông trung niên to cao đứng trước cửa.
Vị nữ giám đốc nhìn thấy, liền cười giải thích: “Xin lỗi, cục trưởng Trương, làm phiền các ngài rồi, tiểu thư An An đang dùng cơm ở tiệm chúng tôi, lại có phóng viên đến phỏng vấn, cho nên có chút ồn ào, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Người được gọi là cục trưởng Trương có chút men say, ông ta đánh giá An An một lát, như vừa sực nhớ: “À, là nữ diễn viên diễn vai Thúy Nhi,” ông bước lên trước, “Thất kính thất kính, tôi là fan trung thành của cô.” Ông cười híp mắt vươn tay ra.
“... Cám ơn.” An An không biết người này là ai, do dự bắt tay với ông ta.
“Cô đợi tôi lấy tờ giấy rồi ký tên cho tôi nhé.” Cục trưởng Trương dưới sự quan sát của mọi ngưởi quay về gian phòng, lại dừng trước cửa phòng một lát, giống như đang đợi người nào đó nói chuyện.
“Mời đồng chí phóng viên vào bên trong ngồi một lát.” Trong phòng vang đến giọng nói ôn nhã xen lẫn tiếng cười.
Cục trưởng Trương gãi gãi đầu, xoay người nhìn mấy vị phóng viên một cái, “được thôi, đồng chí phóng viên, Cố lão đại chúng tôi có mời, nể mặt chút đi.”
Bên trong truyền đến tiếng cười, có người mắng: “Đồ khốn, anh là tên lưu manh, đừng có mang Cố thị trưởng chúng ta cũng giáng thành đại ca xã hội đen chứ.”
Thương Tịnh vừa nghe âm thanh đó liền cảm thấy an tâm, mọi việc giao cho anh xử lý đều sẽ trót lọt.
Biểu tình An An thay đổi, chẳng lẽ là...
Tạ Di Lan và đám bạn vươn cổ xem, sao lại xuất hiện một nhân vật thần bí rồi? Tối nay thật là nhiều chuyện kì lạ xuất hiện.
Họ mặc kệ hình tượng bản thân, toàn bộ hưng phấn lao đến, wow! Là một minh tinh sống sờ sờ trước mặt đấy nha!
Vị trợ lý cố gắng giảm bớt sự nhiệt tình của các cô gái, An An cởi khẩu trang xuống, vẫn là bộ dáng u uất mang vẻ buồn man mác, cô vừa uyển chuyển cười một cái, cách đám đông đứng đối diện nhìn Thương Tịnh.
Thương Tịnh cười nhẹ, “ tiểu thư An An, đám em gái này của tôi đều là fan hâm mộ của cô, dọa phải cô thật là ngại quá.”
Trong mắt An An thoáng qua tia kinh ngạc, cô lắc đầu cười nói : “ đâu có, có những fan hâm mộ nhiệt tình như vậy, tôi nên vui mừng mới phải.” Cô để người trợ lý lấy ra mấy tấm poster đã ký tên sẵn, tự mình phát cho mỗi người một tấm, lại bắt tay họ, lúc này mới để họ nhường đường.
An An nói vào tai người trợ lý vài câu, người trợ lý nhìn Thương Tịnh một cái, tâm tình phức tạp bước ra ngoài.
Người phục vụ liền mang thêm một cái ghế mới vào, lại thêm một bộ chén đũa mới.
An An bước đến trước mặt Thương Tịnh, “ đã lâu không gặp, lần trước vẫn chưa chính thức chào hỏi với cô.”
“ Uhm, đúng vậy, lần trước quá đông người rồi.” Thương Tịnh mỉm cười, cũng không chủ động vươn tay ra, đối phương cũng không có.
Tạ Di Lan và đám bạn vẫn đang chìm trong sự hưng phấn, nên không chú ý cuộc đối thoại của họ.
An An ngồi kế bên Thương Tịnh, những người khác đều về chỗ khác. Tạ Di Lan ngồi kế bên An An, cứ cảm thấy không có tí chân thật nào cả. Người bạn đối diện không ngừng cầm điện thoại chụp ảnh An An.
“ Thật ngại quá đều là thức ăn thừa, Lan Lan, để phục vụ lên thêm vài món ăn đi.”
“ Không sao.” An An khiêm tốn trả lời.
Thương Tịnh cười cười, vẫn là để Tạ Di Lan gọi thêm mấy món có tiếng.
Trong bầu không khí quỷ dị mà ăn xong một bữa cơm, đám cô gái nhỏ lại cầm lòng không được yêu cầu An An chụp ảnh chung, An An mỉm cười đồng ý.
Thương Tịnh cũng không nói gì, ngồi trêи sô pha đợi họ chụp ảnh xong, mới cười nói với Tạ Di Lan: “ chị muốn nói chuyện với tiểu thư An An vài câu , mọi người ra ngoài đợi tụi chị một lát nhé.”
Tạ Di Lan cảm thấy kỳ lạ, lúc nãy cũng không thấy hai người họ có vẻ quen biết, sao lúc này lại có chuyện để nói chứ?
Đợi bọn họ đều ra ngoài, trong gian phòng chỉ còn hai người họ, Thương Tịnh mời An An ngồi xuống, cô thẳng thắn mở miệng: “tiểu thư An An, cô có biết tồi từ đâu biết số điện thoại của cô không?”
An An mỉm cười, “tôi nghĩ chắc là từ chỗ Cố Thiếu có được đúng không?”
Còn mặt không đổi sắc đấy. “Đúng vậy, là anh ấy cho tôi, còn nhân tiện cho tôi xem tin nhắn cô gửi qua nữa.”
“Thì ra là vậy, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, Thương tiểu thư.” An An thành khẩn nói.
“Tôi hiểu nhầm gì vậy?”
“Tôi không có ý nghĩ khác với Cố Thiếu đâu.”
“ Ồ?”
An An nghĩ nghĩ, tựa hồ quyết tâm để nói: “tôi muốn cô hiểu rằng, tôi từ lúc đầu không muốn theo Vũ Thành, chỉ vì anh ta đơn phương nhìn trúng tôi, cho nên đã dùng thủ đoạn rất đê tiện để cưỡng ép tôi. Tôi thực sự vô lực, lại không biết làm thế nào, hơn nữa còn vì làm sai, là lúc tôi khó khăn nhất chính Cố Thiếu đã giúp tôi, Vũ Thành cũng vì sự cầu xin của Cố Thiếu mà buông tha cho tôi, Cố Thiếu đối với tôi mà nói, chính là cọng cỏ cứu mạng, tôi gửi tin nhắn cho Cố Thiếu, cũng là trong lúc ngu ngốc không biết làm thế nào để báo ân, nên mới dùng phương thức không thích hợp này, nếu đã khiến cho cô không vui, xin cô thông cảm, sau này tôi sẽ không gửi nữa.”
Hạ thấp bản thân như vậy sao? Thương Tịnh cười cười, nói thẳng: “nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không nói thứ khác nữa, tôi đích thực cảm thấy không vui, báo ân cũng có cách báo ân, nếu phá hoại sự hòa hợp của người khác thì không gọi là báo ân, mà là báo thù.”
Vẻ mặt An An có chút chật vật, “tôi đã quá đắc ý rồi, có thể rời khỏi Vũ Thành, tôi như từ địa ngục bước ra vậy, cô không biết ... Vũ Thành là người đàn ông lạnh lùng. Lúc vui thì cưng chiều cô như công chúa, lúc không vui thì ngay cả súc vật cũng không bằng. Tôi chính là con chim sẻ trong lồng son của anh ta, ngày ngày phải nhìn mặt mũi anh ta mà sống.” Giọng nói cô có chút nghẹn ngào.
Lời của cô ta vô tình chạm đến lòng thương hại của Thương Tịnh, cô nhớ đến lúc đầu Cố Thùy Vũ lạnh lùng ép buộc mình ủy thân cứu mẹ, khi đó cô cũng cảm thấy sống không bằng chết, trong lòng cô nghĩ cô ta cũng là một người tội nghiệp. Cô bất đắc dĩ than một tiếng.
An An lại tiếp tục nói: “đêm đó, Cố thiếu cứu tôi ra, trong lòng tôi ngài ấy cứ như anh hùng vậy, tôi rất ngưỡng mộ ngài ấy, nhưng lại biết bản thân mình không với tới, lấy một ví dụ, cứ như một đứa trẻ con mong muốn được giáo viên mình xem trọng nhưng lại không biết từ đâu, cho nên mới làm ra trò cười này. Cô yên tâm, tôi gửi tinh nhắn cho Cố Thiếu, ngài ấy đều không hồi âm, ngài ấy đối với cô là thật lòng, tôi từ trong lòng chúc phúc cho hai người.”
Thương Tịnh không biết cô ta nói thật hay giả, nếu thật là thật cô cũng không thể làm khó dễ một phụ nữ yếu đuối đáng thương, nếu là giả .... chỉ có thể nói diễn xuất cô ta qua tốt, cứ mặc kệ thế nào đi nữa, họ đừng liên lạc với nhau là được, cô vừa định mở miệng, lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, “An An, những bạn phóng viến đến rồi.”
“Mời họ đợi một lát đi.” An An trả lời.
Thương Tịnh nói: “cô có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa, hy vọng cô giữ lời, tôi cũng không hy vọng sẽ có ngày trở mặt với cô, phụ nữ không nên làm khó nhau, đúng không?”
Sự bao dung của Thương Tịnh đối với phụ nữ đều cao hơn đàn ông, họ vốn đều chung giới tính, đều cùng một gốc, sao phải thương tổn nhau chứ. Cho dù có tình nghi An An muốn quyến rũ Cố Thùy Vũ, cũng không thể một mình cô ta có ý là được, nhất định là Cố Thùy Vũ đã khiến cô ta hiểu lầm chỗ nào đó.
An An thở phào nhẹ nhõm, “cô có thể nghĩ như vậy thật tốt quá, Thương tiểu thư, cô thật sự là một người tốt, tôi rất ngưỡng mộ cô, thậm chí có chút ghen tỵ với cô.”
“Tôi rất bình thường, ai cũng có thể như tôi cả.” Thương Tịnh cười cười, nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liền cầm lấy túi xách, “vậy thì, chúng tôi đi trước đây.”
“Tôi đưa cô.” An An nói, tựa hồ nghĩ đến bên ngoài có phóng viên, cô chỉnh sữa lại vẻ ngoài một tí.
Hai người bước đến cửa, vừa mở cửa ra, lại là một trận đèn flash sáng rực, Thương Tịnh không thích ứng được nên híp mắt lại, cảm thấy trước mắt đều trắng xóa.
An An thất thần, xoay người che lấy Thương Tịnh, “sao các người ngay cả bạn tôi đều chụp! Cô ấy không phải người trong ngành giải trí, các người đừng làm phiền cô ấy.”
Thì ra là phóng viên từ các tờ báo lá cải, còn có những tên paparazzi nổi tiếng trong đó nữa.
Một vị phóng viên cười nói: “sáng mai tin tức rất ít, cô cứ cho chúng tôi thêm ít tin tức về nộp bài đi, An An.”
Những phỏng viên khác cũng tươi cười tiếp tục chụp ảnh.
Tạ Di Lan một đám người ngồi trêи sô pha trong phòng khách, đều há hốc mồm chứng kiến cảnh này, chị Thương Tịnh bị chụp ảnh rồi, chị ấy sẽ lên tin tức giải trí sao?
Thương Tịnh chau mày, cô không phải minh tinh gì, cũng không thích xuất hiện trước công chúng.
Người trợ lý vừa cười với đám phóng viên, vừa cầu xin Thương Tịnh: “Vị tiểu thư này, có thể xin cô thông cảm giùm một chút không, dạo trước An An vừa trả qua tin đồn làm kẻ thứ ba, bây giờ không thể đắc tội với phóng viên nữa, hơn nữa việc An An cùng ăn cơm với bạn bè phái nữ sẽ giúp ích cho hình tượng cô ấy, xin cô hãy giúp đỡ một chút, cô yên tâm, tôi sẽ để họ lựa tấm nào chụp mặt nghiêng thôi.”
Thương Tịnh còn chưa nói gì, An An đã nghiêm giọng nói: “Không được! Đã lên báo giải trí thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ, nếu sau này Thương tiểu thư bị bọn paparazzi theo đuôi thì phải làm gì bây giờ, cô đi nói với những phóng viên kia xóa hết những tấm ảnh có mặt cô ấy!”
“An An, cô đừng gắng gượng như vậy...” Người trợ lý khó xử khuyên cô.
Một người phóng viên đang chụp ảnh nghe được, cười mỉa mai, “An An, chúng tôi đều là cô mời đến đây, sao bây giờ lại nuốt lời đây?”
An An nhìn anh ta nói: “Tôi mời các người đến là làm phỏng vấn về bộ phim truyền hình, cũng không phải để các người chụp ảnh bạn tôi.”
“An An, cô đừng tranh cãi với các bạn phóng viên nữa, họ không phải đang giúp cô sao?” Người trợ lý ngượng ngùng cười nói, ánh mắt van xin nhìn về phía Thương Tịnh.
Thương Tịnh nhất thời khó xử, quả nhiên ở bên cạnh minh tinh thị phi luôn nhiều. Cô thật lòng không muốn lên tin giải trí, nhưng bây giờ tình huống như vậy, nếu cự tuyệt chẳng phải bản thân ích kỷ hay sao?
“Việc gì mà ồn vậy?” Giọng nói không vui vang lên.
Mọi người nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy gian phòng bên trái mở cửa ra, một người đàn ông trung niên to cao đứng trước cửa.
Vị nữ giám đốc nhìn thấy, liền cười giải thích: “Xin lỗi, cục trưởng Trương, làm phiền các ngài rồi, tiểu thư An An đang dùng cơm ở tiệm chúng tôi, lại có phóng viên đến phỏng vấn, cho nên có chút ồn ào, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Người được gọi là cục trưởng Trương có chút men say, ông ta đánh giá An An một lát, như vừa sực nhớ: “À, là nữ diễn viên diễn vai Thúy Nhi,” ông bước lên trước, “Thất kính thất kính, tôi là fan trung thành của cô.” Ông cười híp mắt vươn tay ra.
“... Cám ơn.” An An không biết người này là ai, do dự bắt tay với ông ta.
“Cô đợi tôi lấy tờ giấy rồi ký tên cho tôi nhé.” Cục trưởng Trương dưới sự quan sát của mọi ngưởi quay về gian phòng, lại dừng trước cửa phòng một lát, giống như đang đợi người nào đó nói chuyện.
“Mời đồng chí phóng viên vào bên trong ngồi một lát.” Trong phòng vang đến giọng nói ôn nhã xen lẫn tiếng cười.
Cục trưởng Trương gãi gãi đầu, xoay người nhìn mấy vị phóng viên một cái, “được thôi, đồng chí phóng viên, Cố lão đại chúng tôi có mời, nể mặt chút đi.”
Bên trong truyền đến tiếng cười, có người mắng: “Đồ khốn, anh là tên lưu manh, đừng có mang Cố thị trưởng chúng ta cũng giáng thành đại ca xã hội đen chứ.”
Thương Tịnh vừa nghe âm thanh đó liền cảm thấy an tâm, mọi việc giao cho anh xử lý đều sẽ trót lọt.
Biểu tình An An thay đổi, chẳng lẽ là...
Tạ Di Lan và đám bạn vươn cổ xem, sao lại xuất hiện một nhân vật thần bí rồi? Tối nay thật là nhiều chuyện kì lạ xuất hiện.
/110
|