Buổi chiều tà , ánh hoàng hôn vàng nhạt phía cuối sa mạc . Gió thổi nhẹ nhẹ , Nhược Thiên tay cầm chiếc quạt phe phẩy .
Không biết hai cục cưng có khóc không nữa , đi gần trở về tẩm cung nàng liền cho thị nữ lui ra . Nàng một mình bước nhanh hơn trở về .
Menfuisu bế Geb đứng cuối hành lang , nhìn về phía mặt trời đang lặn . Vì hắn xoay lưng về phía nàng mà không nhìn thấy biểu cảm của hắn , hắn bế Geb đã thành thục rất nhiều . Hắn giờ phút này không có vương miện , không có kẻ hầu người hạ , chỉ bế Geb nhìn ánh mặt trời đang tắt . Ánh vàng nhẹ khiến hắn trở nên ấm áp đến lạ thường .
Hắn không biết đang kể cho Geb câu chuyện gì đó , Geb khanh khách cười . Nhược Thiên nhìn Geb vui vẻ mà khoé miệng cũng nhếch lên , đang định bước tới thì Menfuisu lên tiếng :
- Geb , bao giờ con mới biết gọi cha đây ?!
Menfuisu giọng nói không che giấu vui vẻ , mong đợi ...
Nhược Thiên nụ cười bỗng cứng đờ , tim nhảy lên một cái . Nàng cảm thấy chút bối rối , không biết nên tiến lên hay không .
Menfuisu không hay biết , thơm lên má Geb một cái vang rội . Geb cười khanh khách , mắt cũng híp lại .
Nhược Thiên quyết định bước lên , lên tiếng :
- Menfuisu !
Hắn quay lại nhìn nàng , đôi mắt còn lộ rõ vui vẻ . Hắn dường như nghĩ nàng không nghe được câu nói lúc nãy , nói:
- Chị về rồi sao ?!
Nàng " ừm " một tiếng , đỡ Geb từ tay hắn , cảm nhận mềm mại của Geb . Nhìn hắn hỏi :
- Nut đâu rồi ??
Menfuisu liếc vào tẩm cung của nàng , trả lời :
- Ari đang cho Nut ăn nên ta bế Geb ra đây chơi chút .
+++++++++++++++++++++++++
Màn đêm phủ xuống nơi đây , ánh trăng mờ ảo soi bóng xuống nước . Mặt nước sông nile nhẹ nhàng gợn lăn tăn vài đường sóng . Những búp hoa sen hơi lung lay . Mọi thứ chìm dần vào tĩnh lặng .
Nhược Thiên nằm trên giường , vỗ nhẹ Nut đang ngủ . Geb nằm kế bên Nut , ngủ say sưa . Nhìn hai thiên thần , khó có thể phân biệt được Nut và Geb .
Nàng bất tri bất giác nhớ đến Menfuisu chiều nay . Nàng cười khổ , hắn vẫn luôn cho rằng Geb và Nut là con hắn .
Trong lòng nàng có chút kỳ lạ , nàng tại sao lại không hề chán ghét hắn trở thành cha của hai cục cưng ? Là vì nhìn hắn ấm áp với Geb , ôn nhu dỗ dành Nut ? Thật giống như một người cha bình thường ?! Nếu nói nàng không cảm động thì là nói dối .
Hắn đã từ bao giờ bỏ đi tính nông nổi , bỏ đi sự tàn bạo ?! Học được ôn nhu , học được kiên nhẫn ?!
Nàng cũng luôn cho rằng hắn bốc đồng suy nghĩ , mà không nhìn nhận cố gắng của hắn .
Nhưng ..... nếu như hắn biết hắn không phải cha hai cục cưng thì sao đây ?! Hắn sẽ chán ghét hai cục cưng ?!
Nhược Thiên thở dài , bàn tay có chút siết chặt . Đây tất cả đều là Carol tặng cho nàng .
Nàng thời gian này đã cho luyện binh , củng cố Hạ Ai Cập . Nhưng nàng vẫn chưa chắc chắn có thể lật đổ Carol , nàng cần thêm sức mạnh . Nhưng là ở đâu đây ?!
Lông mày nàng nhíu chặt , có chút thất thần suy nghĩ .
+++++++++++++++++++++++++++
Ragashu ngâm mình trong bể tắm , tựa lưng vào thành bể bằng đá hoa cương . Hai bên có đầu sư tử đang chảy ra nước .
Giọt nước theo lồng ngực hắn chảy xuống , đuôi tóc trôi trong nước . Môi mỏng hơi hơi hé ra , có chút câu hồn . Hắn lên tiếng :
- Nàng thật đẹp , ta có lẽ đã yêu nàng mất rồi .
Hắn từ nhỏ đã thấy bao nhiêu mĩ nhân , những người mang dòng máu cao quý cũng không ít . Nhưng khí chất của nàng và họ bất đồng , nàng sinh ra để trở thành vương giả . Nàng nắm giữ số phận chính bản thân nàng , không phải một vật cầu thân . Nàng tựa cao quý không thể chạm , nàng cũng vô cùng tài giỏi khiến hắn thưởng thức . Nàng nắm giữ Hạ Ai Cập , xây dựng nó lớn mạnh . Không thua Thượng Ai Cập , không thua em trai nàng Pharaon Menfuisu .
Nàng vô cùng xứng với vị trí hoàng hậu của hắn .
Khuôn mặt hắn vẫn cười nhàn nhạt , nhưng giọng nói lại khẳng định . Thị vệ thân tín của hắn đứng ngoài cửa , nói :
- Vương , nhưng là nàng đã có hai đứa nhỏ .
Thì sao chứ ?! Trong lòng Ragashu tự hỏi . Hai đứa nhỏ này khi lớn sẽ kế thừa Hạ Ai Cập , còn đứa nhỏ của nàng và hắn sẽ kế thừa Babylon . Hắn cũng không lo tranh chấp .
Ragashu bỗng dưng nhớ đến gì đó , hỏi :
- Còn nữ nhân tóc vàng ?! Menfuisu tại sao lại từ hôn với nàng ta ?!
- Thưa , trong triều âm thầm nghị luận bởi vì đứa nhỏ là của Pharaon nên hắn muốn đưa nữ hoàng lên hậu vị , bởi vậy mới từ hôn nữ nhân tóc vàng .
Thị vệ bên ngoài cung kính bẩm báo , Ragashu lại thêm vấn đề suy nghĩ , nhíu nhíu mày .
Hắn đứng dậy , nước chảy từ lồng ngực xuống bắp đùi của hắn , vớ chiếc khăn thị nữ đang cầm sẵn , quấn ngang hông .
Vài thị nữ liếc trộm hắn , cúi xuống đỏ mặt . Hắn có chút buồn bực , rõ ràng hắn rất đẹp , thân thể cũng rất đẹp . Quan trọng là còn xử nam . Nhưng ánh mắt nàng sáng nay , nhìn hắn chẳng có chút tà niệm nào , chỉ đơn giản như đang thưởng thức một bông hoa vậy .
Sao không đến đây cướp lấy trong sạch của hắn chứ , hắn rõ ràng là đã quyến rũ nàng rồi mà .
Buồn bực ! Buồn bực mà chết mất .
Không biết hai cục cưng có khóc không nữa , đi gần trở về tẩm cung nàng liền cho thị nữ lui ra . Nàng một mình bước nhanh hơn trở về .
Menfuisu bế Geb đứng cuối hành lang , nhìn về phía mặt trời đang lặn . Vì hắn xoay lưng về phía nàng mà không nhìn thấy biểu cảm của hắn , hắn bế Geb đã thành thục rất nhiều . Hắn giờ phút này không có vương miện , không có kẻ hầu người hạ , chỉ bế Geb nhìn ánh mặt trời đang tắt . Ánh vàng nhẹ khiến hắn trở nên ấm áp đến lạ thường .
Hắn không biết đang kể cho Geb câu chuyện gì đó , Geb khanh khách cười . Nhược Thiên nhìn Geb vui vẻ mà khoé miệng cũng nhếch lên , đang định bước tới thì Menfuisu lên tiếng :
- Geb , bao giờ con mới biết gọi cha đây ?!
Menfuisu giọng nói không che giấu vui vẻ , mong đợi ...
Nhược Thiên nụ cười bỗng cứng đờ , tim nhảy lên một cái . Nàng cảm thấy chút bối rối , không biết nên tiến lên hay không .
Menfuisu không hay biết , thơm lên má Geb một cái vang rội . Geb cười khanh khách , mắt cũng híp lại .
Nhược Thiên quyết định bước lên , lên tiếng :
- Menfuisu !
Hắn quay lại nhìn nàng , đôi mắt còn lộ rõ vui vẻ . Hắn dường như nghĩ nàng không nghe được câu nói lúc nãy , nói:
- Chị về rồi sao ?!
Nàng " ừm " một tiếng , đỡ Geb từ tay hắn , cảm nhận mềm mại của Geb . Nhìn hắn hỏi :
- Nut đâu rồi ??
Menfuisu liếc vào tẩm cung của nàng , trả lời :
- Ari đang cho Nut ăn nên ta bế Geb ra đây chơi chút .
+++++++++++++++++++++++++
Màn đêm phủ xuống nơi đây , ánh trăng mờ ảo soi bóng xuống nước . Mặt nước sông nile nhẹ nhàng gợn lăn tăn vài đường sóng . Những búp hoa sen hơi lung lay . Mọi thứ chìm dần vào tĩnh lặng .
Nhược Thiên nằm trên giường , vỗ nhẹ Nut đang ngủ . Geb nằm kế bên Nut , ngủ say sưa . Nhìn hai thiên thần , khó có thể phân biệt được Nut và Geb .
Nàng bất tri bất giác nhớ đến Menfuisu chiều nay . Nàng cười khổ , hắn vẫn luôn cho rằng Geb và Nut là con hắn .
Trong lòng nàng có chút kỳ lạ , nàng tại sao lại không hề chán ghét hắn trở thành cha của hai cục cưng ? Là vì nhìn hắn ấm áp với Geb , ôn nhu dỗ dành Nut ? Thật giống như một người cha bình thường ?! Nếu nói nàng không cảm động thì là nói dối .
Hắn đã từ bao giờ bỏ đi tính nông nổi , bỏ đi sự tàn bạo ?! Học được ôn nhu , học được kiên nhẫn ?!
Nàng cũng luôn cho rằng hắn bốc đồng suy nghĩ , mà không nhìn nhận cố gắng của hắn .
Nhưng ..... nếu như hắn biết hắn không phải cha hai cục cưng thì sao đây ?! Hắn sẽ chán ghét hai cục cưng ?!
Nhược Thiên thở dài , bàn tay có chút siết chặt . Đây tất cả đều là Carol tặng cho nàng .
Nàng thời gian này đã cho luyện binh , củng cố Hạ Ai Cập . Nhưng nàng vẫn chưa chắc chắn có thể lật đổ Carol , nàng cần thêm sức mạnh . Nhưng là ở đâu đây ?!
Lông mày nàng nhíu chặt , có chút thất thần suy nghĩ .
+++++++++++++++++++++++++++
Ragashu ngâm mình trong bể tắm , tựa lưng vào thành bể bằng đá hoa cương . Hai bên có đầu sư tử đang chảy ra nước .
Giọt nước theo lồng ngực hắn chảy xuống , đuôi tóc trôi trong nước . Môi mỏng hơi hơi hé ra , có chút câu hồn . Hắn lên tiếng :
- Nàng thật đẹp , ta có lẽ đã yêu nàng mất rồi .
Hắn từ nhỏ đã thấy bao nhiêu mĩ nhân , những người mang dòng máu cao quý cũng không ít . Nhưng khí chất của nàng và họ bất đồng , nàng sinh ra để trở thành vương giả . Nàng nắm giữ số phận chính bản thân nàng , không phải một vật cầu thân . Nàng tựa cao quý không thể chạm , nàng cũng vô cùng tài giỏi khiến hắn thưởng thức . Nàng nắm giữ Hạ Ai Cập , xây dựng nó lớn mạnh . Không thua Thượng Ai Cập , không thua em trai nàng Pharaon Menfuisu .
Nàng vô cùng xứng với vị trí hoàng hậu của hắn .
Khuôn mặt hắn vẫn cười nhàn nhạt , nhưng giọng nói lại khẳng định . Thị vệ thân tín của hắn đứng ngoài cửa , nói :
- Vương , nhưng là nàng đã có hai đứa nhỏ .
Thì sao chứ ?! Trong lòng Ragashu tự hỏi . Hai đứa nhỏ này khi lớn sẽ kế thừa Hạ Ai Cập , còn đứa nhỏ của nàng và hắn sẽ kế thừa Babylon . Hắn cũng không lo tranh chấp .
Ragashu bỗng dưng nhớ đến gì đó , hỏi :
- Còn nữ nhân tóc vàng ?! Menfuisu tại sao lại từ hôn với nàng ta ?!
- Thưa , trong triều âm thầm nghị luận bởi vì đứa nhỏ là của Pharaon nên hắn muốn đưa nữ hoàng lên hậu vị , bởi vậy mới từ hôn nữ nhân tóc vàng .
Thị vệ bên ngoài cung kính bẩm báo , Ragashu lại thêm vấn đề suy nghĩ , nhíu nhíu mày .
Hắn đứng dậy , nước chảy từ lồng ngực xuống bắp đùi của hắn , vớ chiếc khăn thị nữ đang cầm sẵn , quấn ngang hông .
Vài thị nữ liếc trộm hắn , cúi xuống đỏ mặt . Hắn có chút buồn bực , rõ ràng hắn rất đẹp , thân thể cũng rất đẹp . Quan trọng là còn xử nam . Nhưng ánh mắt nàng sáng nay , nhìn hắn chẳng có chút tà niệm nào , chỉ đơn giản như đang thưởng thức một bông hoa vậy .
Sao không đến đây cướp lấy trong sạch của hắn chứ , hắn rõ ràng là đã quyến rũ nàng rồi mà .
Buồn bực ! Buồn bực mà chết mất .
/53
|