Edit: Ruby
Beta: Su + Minh
Cái gì?
Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn.
“Đừng kinh ngạc.” Tống Kỳ Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nói. “Lầu 10 cũng vẫn luôn giữ một phòng trống cho tôi.”
@@@
Kiều Kiều nản lòng mà bước vào nhà của Trình Tu.
Cô nhìn xung quanh một vòng, trong lòng âm thầm kinh hãi với yêu cầu cực kì đơn giản đối với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Trình Tu. Phòng tuy rằng nhìn nội thất bên trong hoàn thiện, nhưng vừa thấy liền biết là đây là do công ty tự trang hoàng.
Trình Tu không hề giống với Tần Thụy Thành. Tần Thụy Thành còn tự tiến hành thiết kế lại phòng mình nhưng còn Trình Tu thì chắc chỉ là mang theo đồ vật của mình rồi vào đây ở không thôi.
Sau đó, cô nhìn về phía phòng khách... Đúng là một bãi chiến trường a!
Kiều Kiều chạy nhanh tới những phòng khác xem, kết quả là phát hiện ngoại trừ một cái khóa phòng cùng một phòng chuyển thành phòng tập thể thao ra thì tất cả phòng còn lại hầu như đều trống không!
Yêu cầu đối với chỗ ở của người này cũng quá thấp đi! Hoàn toàn không có bất cứ một phương tiện giải trí hay đồ vật dùng để giết thời gian nào cả, không có TV và cũng không có máy tính. Kiều Kiều nhìn nửa ngày mới phát hiện ra cái máy giặt. Ngay cả cái giường đặt ở phòng khách thoạt nhìn cũng chỉ là một chiếc giường được làm từ ván gỗ bình thường, hơn nữa, chăn còn là màu xám. Kiều Kiều quả thực không thể tưởng tượng đượ cư nhiên lại có người có thể chịu được mà sống ở trong một căn nhà như thế nady.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng xào đồ ăn, Kiều Kiều chợt nhớ ra Trình Tu nói cô tự bày biện đồ ra. Còn chính anh thì muốn nấu cơm. Vì thế nên Kiều Kiều liền lấy laptop từ trong vali ra. Thật vất vả mới tìm được một cái ổ điện thì lại phải vất vả mà tìm thêm cái ghế. Cuối cùng còn phải gian nan mà bắt wifi nhưng lại phát hiện bản thân vẫn chưa được biết pass wifi.
Cô đoán Trình Tu nhất định cũng không biết, vì thế nên đành phải mò đến chiếc điện thoại bàn ở bên cạnh. Kiều Kiều định gọi trực tiếp cho tiếp tân phục vụ lầu 10 để dò hỏi nhưng không ngờ rằng tay mới vừa đụng đến điện thoại bàn thì điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.
Kiều Kiều phản xạ có điều kiện liền tiếp.
“Uy, alo? Tôi là bạn của anh Trình, chuyện là… Anh Trình đang bận nấu cơm.” Kiều Kiều có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể trực tiếp cúp điện thoại như vậy, vì thế nên cô đành phải trước tự báo ra danh tính.
Bên kia truyền đến một tiếng ‘Di’ nhẹ nhàng.
Kiều Kiều ngay lập tức ngồi thẳng thân mình. Cô cảm thấy giọng nói này thực quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó.
“Xin chào?” Kiều Kiều lại hỏi một câu. “Xin hỏi có việc gì gấp sao? Cần tôi kêu anh Trình nghe máy không?”
“Không cần.” Đối phương phát ra một tiếng cười khẽ. “Cô tới mở cửa cho tôi đi, tôi đang đứng ở trước cửa.”
Kiều Kiều vội dập tắt điện thoại rồi đi mở cửa. Cô vẫn còn do dự, chớp mắt một cái nghĩ có nên nói cho Trình Tu biết trước một tiếng hay không, sau lại cảm thấy Trình Tu vẫn đang nấu ăn ở phòng bếp nên không có tiện. Khách thì đã tới trước cửa, cô vẫn nên mở cửa cho khách vào trước đã.
Cô xoay xoay nắm vặn cửa rồi chậm rãi mở cửa ra.
Giản Bạch Du ăn mặc một chiếc áo khoác lông lỏng lẻo đang đứng ở trước cửa. Trong tay anh cầm di động. Nhìn đến là Kiều Kiều xong anh liền cười cất điện thoại rồi sau đó nói với cô một câu.
……
Ách, anh ấy vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Kiều Kiều ảo não mà suy nghĩ. Vừa thấy khuôn mặt anh thì thật sự là khiến người khác khó có thể nghe được lời anh nói vì vốn không tập trung được lực chú ý a!
Cũng may là Giản Bạch Du cũng không có ý nghĩ phải được đến câu trả lời của Kiều Kiều. Anh thản nhiên bước vào bên trong, đôi mắt xanh khi quét đến chiếc vali Kiều Kiều tùy ý đặt ở phòng khách thì tạm dừng một giây xong sau đó lại không chút để ý mà dời đi.
“Cô muốn dọn vào đây ở sao?” Giản Bạch Du hỏi.
Kiều Kiều lần này học ngoan ngoãn. Cô cúi đầu, không hề ngây ngốc mà nhìn thẳng mặt của đối phương, như vậy thì liền có thể tránh khỏi sự công kích từ nhan giá trị của anh. Vì thế mà Kiều Kiều bây giờ giống như là một người vợ dịu ngoan đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm mũi chân của mình xong nhỏ giọng đáp: “Là Tần Thụy Thành nhờ anh Trình tạm cho tôi ở nhở vài ngày. Đợi đến khi tôi tìm được phòng ở thì liền dọn ra ngoài ngay.”
“Ân, hóa ra là như thế này.”
Kiều Kiều không nhìn mặt Giản Bạch Du nhưng cũng có thể phán đoán ra sắc mặt của đối phương khi nói ra những lời này. Cô đã từng nghe nói qua quan hệ giữa Giản Bạch Du và Trình Tu. Thế cho nên Kiều Kiều đoán rằng đến đối với Giản Bạch Du mà nói thì Trình Tu chắc hẳn thuộc về vật phẩm riêng tư của mình. Bởi vậy mà cô trả lời đến phá lệ cẩn thận, sợ lỡ có chọc Giản Bạch Du không cao hứng thì sẽ liên lụy tới Trình Tu.
“Có cần tôi kêu anh Trình dùm không?”
“Không cần.” Giản Bạch Du hình như là đang ngồi ở trên ghế. Kiều Kiều nhìn đến hai chân thon dài của anh gác lên nhau, có vẻ thực nhàn nhã tự tại. “Lát nữa cô nhớ nói với hắn rằng tối nay tôi không ăn cơm, bảo hắn khỏi cần mang cơm qua cho tôi.”
“Ừm, được.” Kiều Kiều vội vàng đồng ý.
“Nhà của Trình Tu quá đơn sơ nên chắc một cô gái như cô cũng ở không quen lắm.”
“Không sao, không sao.” Kiều Kiều lập tức biểu thị niềm quyết tâm. “Thời còn học cấp 3, tôi đã từng ở chung phòng với 12 người nữa a, ở đó ngoài một chiếc giường lớn ra thì cũng không có cái gì khác, thế cho nên nơi này đã là thực tốt.”
“Nếu không thì cô qua ở nhà tôi đi?”
“A?” Kiều Kiều khiếp sợ mà ngẩng đầu lên, tiếp theo liền nhìn đến đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Giản Bạch Du kia lúc đóng lúc mở. Anh lại nói ra một chuỗi lời nói dài.
……
Xong đời, anh ấy vừa mới nói gì nữa vậy?!
Kiều Kiều cảm thấy bản thân quả thực quá ngu xuẩn, biết rõ chỉ cần nhìn mặt Giản Bạch Du thì liền không thể nghe được anh nói gì mà lại còn cố tình ngẩng đầu lên.
“Ân ——” Kiều Kiều lau mồ hôi trên trán. Cô đành phải suy đoán rồi trả lời hàm hồ. “Vẫn là không cần đâu…”
“Ân.” Trong giọng của Giản Bạch Du xen lẫn một tia kinh ngạc. “Vậy tôi liền sẽ không cho người khiêng thêm một chiếc giường vào đây nữa nếu cô cứ nhất quyết muốn ngủ cùng hắn.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Beta: Su + Minh
Cái gì?
Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn.
“Đừng kinh ngạc.” Tống Kỳ Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười nói. “Lầu 10 cũng vẫn luôn giữ một phòng trống cho tôi.”
@@@
Kiều Kiều nản lòng mà bước vào nhà của Trình Tu.
Cô nhìn xung quanh một vòng, trong lòng âm thầm kinh hãi với yêu cầu cực kì đơn giản đối với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Trình Tu. Phòng tuy rằng nhìn nội thất bên trong hoàn thiện, nhưng vừa thấy liền biết là đây là do công ty tự trang hoàng.
Trình Tu không hề giống với Tần Thụy Thành. Tần Thụy Thành còn tự tiến hành thiết kế lại phòng mình nhưng còn Trình Tu thì chắc chỉ là mang theo đồ vật của mình rồi vào đây ở không thôi.
Sau đó, cô nhìn về phía phòng khách... Đúng là một bãi chiến trường a!
Kiều Kiều chạy nhanh tới những phòng khác xem, kết quả là phát hiện ngoại trừ một cái khóa phòng cùng một phòng chuyển thành phòng tập thể thao ra thì tất cả phòng còn lại hầu như đều trống không!
Yêu cầu đối với chỗ ở của người này cũng quá thấp đi! Hoàn toàn không có bất cứ một phương tiện giải trí hay đồ vật dùng để giết thời gian nào cả, không có TV và cũng không có máy tính. Kiều Kiều nhìn nửa ngày mới phát hiện ra cái máy giặt. Ngay cả cái giường đặt ở phòng khách thoạt nhìn cũng chỉ là một chiếc giường được làm từ ván gỗ bình thường, hơn nữa, chăn còn là màu xám. Kiều Kiều quả thực không thể tưởng tượng đượ cư nhiên lại có người có thể chịu được mà sống ở trong một căn nhà như thế nady.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng xào đồ ăn, Kiều Kiều chợt nhớ ra Trình Tu nói cô tự bày biện đồ ra. Còn chính anh thì muốn nấu cơm. Vì thế nên Kiều Kiều liền lấy laptop từ trong vali ra. Thật vất vả mới tìm được một cái ổ điện thì lại phải vất vả mà tìm thêm cái ghế. Cuối cùng còn phải gian nan mà bắt wifi nhưng lại phát hiện bản thân vẫn chưa được biết pass wifi.
Cô đoán Trình Tu nhất định cũng không biết, vì thế nên đành phải mò đến chiếc điện thoại bàn ở bên cạnh. Kiều Kiều định gọi trực tiếp cho tiếp tân phục vụ lầu 10 để dò hỏi nhưng không ngờ rằng tay mới vừa đụng đến điện thoại bàn thì điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.
Kiều Kiều phản xạ có điều kiện liền tiếp.
“Uy, alo? Tôi là bạn của anh Trình, chuyện là… Anh Trình đang bận nấu cơm.” Kiều Kiều có chút xấu hổ, nhưng cũng không thể trực tiếp cúp điện thoại như vậy, vì thế nên cô đành phải trước tự báo ra danh tính.
Bên kia truyền đến một tiếng ‘Di’ nhẹ nhàng.
Kiều Kiều ngay lập tức ngồi thẳng thân mình. Cô cảm thấy giọng nói này thực quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó.
“Xin chào?” Kiều Kiều lại hỏi một câu. “Xin hỏi có việc gì gấp sao? Cần tôi kêu anh Trình nghe máy không?”
“Không cần.” Đối phương phát ra một tiếng cười khẽ. “Cô tới mở cửa cho tôi đi, tôi đang đứng ở trước cửa.”
Kiều Kiều vội dập tắt điện thoại rồi đi mở cửa. Cô vẫn còn do dự, chớp mắt một cái nghĩ có nên nói cho Trình Tu biết trước một tiếng hay không, sau lại cảm thấy Trình Tu vẫn đang nấu ăn ở phòng bếp nên không có tiện. Khách thì đã tới trước cửa, cô vẫn nên mở cửa cho khách vào trước đã.
Cô xoay xoay nắm vặn cửa rồi chậm rãi mở cửa ra.
Giản Bạch Du ăn mặc một chiếc áo khoác lông lỏng lẻo đang đứng ở trước cửa. Trong tay anh cầm di động. Nhìn đến là Kiều Kiều xong anh liền cười cất điện thoại rồi sau đó nói với cô một câu.
……
Ách, anh ấy vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Kiều Kiều ảo não mà suy nghĩ. Vừa thấy khuôn mặt anh thì thật sự là khiến người khác khó có thể nghe được lời anh nói vì vốn không tập trung được lực chú ý a!
Cũng may là Giản Bạch Du cũng không có ý nghĩ phải được đến câu trả lời của Kiều Kiều. Anh thản nhiên bước vào bên trong, đôi mắt xanh khi quét đến chiếc vali Kiều Kiều tùy ý đặt ở phòng khách thì tạm dừng một giây xong sau đó lại không chút để ý mà dời đi.
“Cô muốn dọn vào đây ở sao?” Giản Bạch Du hỏi.
Kiều Kiều lần này học ngoan ngoãn. Cô cúi đầu, không hề ngây ngốc mà nhìn thẳng mặt của đối phương, như vậy thì liền có thể tránh khỏi sự công kích từ nhan giá trị của anh. Vì thế mà Kiều Kiều bây giờ giống như là một người vợ dịu ngoan đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm mũi chân của mình xong nhỏ giọng đáp: “Là Tần Thụy Thành nhờ anh Trình tạm cho tôi ở nhở vài ngày. Đợi đến khi tôi tìm được phòng ở thì liền dọn ra ngoài ngay.”
“Ân, hóa ra là như thế này.”
Kiều Kiều không nhìn mặt Giản Bạch Du nhưng cũng có thể phán đoán ra sắc mặt của đối phương khi nói ra những lời này. Cô đã từng nghe nói qua quan hệ giữa Giản Bạch Du và Trình Tu. Thế cho nên Kiều Kiều đoán rằng đến đối với Giản Bạch Du mà nói thì Trình Tu chắc hẳn thuộc về vật phẩm riêng tư của mình. Bởi vậy mà cô trả lời đến phá lệ cẩn thận, sợ lỡ có chọc Giản Bạch Du không cao hứng thì sẽ liên lụy tới Trình Tu.
“Có cần tôi kêu anh Trình dùm không?”
“Không cần.” Giản Bạch Du hình như là đang ngồi ở trên ghế. Kiều Kiều nhìn đến hai chân thon dài của anh gác lên nhau, có vẻ thực nhàn nhã tự tại. “Lát nữa cô nhớ nói với hắn rằng tối nay tôi không ăn cơm, bảo hắn khỏi cần mang cơm qua cho tôi.”
“Ừm, được.” Kiều Kiều vội vàng đồng ý.
“Nhà của Trình Tu quá đơn sơ nên chắc một cô gái như cô cũng ở không quen lắm.”
“Không sao, không sao.” Kiều Kiều lập tức biểu thị niềm quyết tâm. “Thời còn học cấp 3, tôi đã từng ở chung phòng với 12 người nữa a, ở đó ngoài một chiếc giường lớn ra thì cũng không có cái gì khác, thế cho nên nơi này đã là thực tốt.”
“Nếu không thì cô qua ở nhà tôi đi?”
“A?” Kiều Kiều khiếp sợ mà ngẩng đầu lên, tiếp theo liền nhìn đến đôi môi mỏng màu hồng nhạt của Giản Bạch Du kia lúc đóng lúc mở. Anh lại nói ra một chuỗi lời nói dài.
……
Xong đời, anh ấy vừa mới nói gì nữa vậy?!
Kiều Kiều cảm thấy bản thân quả thực quá ngu xuẩn, biết rõ chỉ cần nhìn mặt Giản Bạch Du thì liền không thể nghe được anh nói gì mà lại còn cố tình ngẩng đầu lên.
“Ân ——” Kiều Kiều lau mồ hôi trên trán. Cô đành phải suy đoán rồi trả lời hàm hồ. “Vẫn là không cần đâu…”
“Ân.” Trong giọng của Giản Bạch Du xen lẫn một tia kinh ngạc. “Vậy tôi liền sẽ không cho người khiêng thêm một chiếc giường vào đây nữa nếu cô cứ nhất quyết muốn ngủ cùng hắn.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
/82
|