Convert: Tâm Tít Tắp
Edit: Jin
Beta: Ami
Tưởng Li ở trong một căn biệt thự nhỏ xa hoa nhất trong tiểu khu sang trọng này, căn nào cũng đều rộng 500 mét vuông, bao gồm một bãi đỗ xe ngầm lớn cùng một suối nước nóng thiên nhiên, ở nơi này không giàu thì cũng sang, chỗ này là lựa chọn của những kẻ nhà giàu mới nổi hoặc những nhà quyền quý.
Đương nhiên, tuy rằng Tưởng Li ở công ty WAWA cũng là một vị minh tinh hạng nhất chạm tay vào là bỏng, nhưng với thu nhập của cô ta mà muốn mua một căn biệt thự ở nơi này thì cũng tương đối vất vả, phần lớn nguyên nhân mà Tưởng Li có thể tiến vào ở trong tiểu khu này cũng giống như mấy cô gái trẻ khác —— đó chính là kiếm cho mình được một vị kim chủ, sau đó đạt được quyền tạm thời sử dụng nhà của họ.
Bởi vì tiểu khu này vô cùng xa hoa và yên tĩnh, thế cho nên địa điểm được chọn cũng hết sức rời xa trung tâm thành phố, Kiều Kiều không tìm được chuyến xe buýt nào có thể tới đây, sau cùng cô đành phải đau lòng bỏ ra một số tiền lớn gọi taxi đi tới khu biệt thự. Dọc theo đường đi, bác tài xế tốt bụng đều thật lòng khuyên Kiều Kiều không cần phải buồn hận, con trai tốt trên đời còn rất nhiều, chọn một người môn đăng hộ đối thì mới có thể ở bên nhau lâu dài.
Kiều Kiều lười phải giải thích, một đường vẫn luôn giữ im lặng.
Sau khi tới tiểu khu thì cô lại gặp chút chuyện rắc rối, bảo vệ của khu biệt thự xa hoa từ trước đến nay luôn đặc biệt tốt, Kiều Kiều điền các loại đơn đăng kí kì lạ hiếm gặp, cuối cùng mới được trực tiếp liên hệ với người quản lí khu nhà, Kiều Kiều đợi khô cả người nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới được cho vào.
Vào nhà, nói nguyên nhân, đưa đơn, lấy lại xong đi ra. Kiều Kiều nhẩm lại một lượt quá trình, hít sâu lấy can đảm rồi mới giơ tay ấn chuông cửa.
Phải đợi hơn 10 phút cửa mới mở, Tưởng Li đứng phía sau cửa chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng bằng tơ lụa, tuy rằng quần áo của cô ta không chỉnh tề, nhưng dung mạo lại tinh xảo mĩ lệ, Tưởng Li liếc mắt đánh giá Kiều Kiều một lượt từ trên xuống dưới, cũng không nói gì mà chỉ không lạnh không nhạt nghiêng người, ý bảo cô tiến vào.
Tưởng tiểu thư, tôi không cần vào trong, cô chỉ cần đứng ở đây kí tên cho tôi là được. Kiều Kiều lấy từ trong túi ra tờ đơn rồi đưa cho Tưởng Lị, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống như một người bán bảo hiểm.
Bút đâu?
Nga, đây...... Kiều Kiều lục nhanh túi sách, một lúc sau mới nhớ ra cô chỉ nhớ đem theo đơn mà lại quên mang bút, cô đành phải xấu hổ mà ngẩng đầu cười cười, Tưởng Li trưng ra khuôn mặt trào phúng, một bộ dạng giống như đã nằm trong dự kiến của mình, cô ta đặt bàn tay trắng nõn lên cửa: Vào đi, còn phiền tôi phải lên phòng sách tìm bút.
Đối với thái độ không thân mật của Tưởng Lị, Kiều Kiều đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí, cũng là do cô chặn đường đoạt đi nhân vật của cô ta, nếu này bộ phim xác thật sự được tham gia giải Kim Kê thì hôm nay, nếu thái độ của Tưởng Lị vô cùng ác liệt thì Kiều Kiều cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Kiều Kiều theo sau Tưởng Lị bước vào phòng khách, một người trung niên mặc tây trang đen đang nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tưởng Lị bước vào thì liền đứng dậy, đồng thời cũng gật đầu mỉm cười chào hỏi với Kiều Kiều.
Nhưng điều này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên chiếc bàn pha lê nằm giữa phòng khách có đặt một chiếc hộp nhung, trong đó bày một chiếc nhẫn kim cương đỏ vô cùng lộng lẫy diễm lệ.
Đó chính là chiếc nhẫn của Giản Bạch Du.
Ông có bút không? Tưởng Li hỏi người mặc tây trang.
Có có. Người đàn ông cúi đầu nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc bút rồi đặt lên bàn, sau đó thật cẩn thận hỏi: Tưởng tiểu thư đã vừa lòng với cái giá cuối cùng bên tôi đưa ra chưa?
Đến đây đi. Tưởng Lị không có trả lời ngay lập tức mà là đưa tay về phía Kiều Kiều muốn lấy tờ đơn, cô ta cầm tờ đơn xem nội dung bên trong xong sau đó mới chậm rì rì nói: Ông Dương, không phải tôi cố ý làm khó dễ các ông mà chỉ là giá thị trường hiện tại của cái này ——chất lượng của viên kim cương này tính ra giá trị ông cũng không phải không biết, các ông lấy tiền chiết khấu thật sự quá cao, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, trăm cay ngàn đắng mới có được cái này, thế cho nên không thể bán rẻ như vậy được, vậy nên ông vẫn là tăng giá đi?
Làm gì có trăm cay ngàn đắng...?
Người trung niên cũng không hề phản bác mà chỉ gật đầu rồi mỉm cười, thuận tay móc ra một chiếc khăn tay áp lên lau lau cái trán.
Được rồi. Tưởng Li kí xong tờ đơn rồi đem trả lại cho Kiều, cô ta kẻ một đôi mắt dài mà mị hoặc, thân mình lại hơi nghiêng nghiêng làm người ta cảm thấy được sự kiêu ngạo ở bên trong: Cố gắng diễn cho tốt, cô bạn nhỏ, có được cơ hội này không phải dễ đâu, chờ đến lần sau cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Cô ta nhấn mạnh 4 chữ có được không dễ một lần, sau đó lại coi như không có việc gì mà quay đầu lại bắt đầu nói chuyện cùng với người đàn ông trung niên họ Dương kia.
Kiều Kiều vốn dĩ đã chuẩn bị rời đi nhưng bước chân lại dừng một chút, sau đó rốt cục cũng không nhịn được mà quay đầu nhỏ giọng nói một câu với Tưởng Lị: Cô vẫn nên đừng bán.
Tưởng Lị ngay từ đầu không nghe rõ, Kiều Kiều phải lặp lại một lần nữa, cô ta mới bỗng nhiên như là nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười nên liền hỏi lại: Như thế nào? Thứ này là của cô sao?
Nhưng đây là của anh Giản cho cô, cô không nên tùy tiện bán đi như thế.
Cô cũng biết đây là đồ anh ấy cho tôi, chiếc nhẫn này giờ là của Tưởng Lị tôi, tôi muốn xử lí thế nào chẳng lẽ còn cần đến lượt cô dạy bảo sao? Tưởng Lị bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha, dép lê dệt kim cao cấp muốn rơi xuống mà không được nên liền treo lủng lẳng trước đầu ngón chân sơn màu đỏ tươi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bang một tiếng mà rơi xuống.
Tôi... tôi chỉ là cảm thấy làm như vậy không tốt lắm... Kiều Kiều không quen với việc phải ứng phó với những lời chất vấn đầy ác ý này, từ lúc nhỏ, cô đã không giỏi nói chuyện với người khác, cũng biết rõ nếu tiếp tục nói thì sẽ dẫn tới hậu quả xấu, vì thế nên cô liền cất nhanh tờ đơn vào túi rồi đi ra phía cửa.
Kiều Kiều nhớ tới thái độ buổi chiều của Giản Bạch Du, nhưng cô lại nghĩ nơi này bảo an nghiêm ngặt như vậy, Giản Bạch Du hẳn sẽ không vì một chiếc nhẫn mà đến đây làm ra loại chuyện gì đáng sợ đi? Cùng lắm thì Trình Tu sẽ đến đây lấy lại chiếc nhẫn? Nhưng nếu như vậy thì vì cái gì lúc trước Giản Bạch Du lại đưa chiếc nhẫn cho Tưởng Lị? Chẳng lẽ Tưởng Lị là mẫu người mà Giản Bạch Du thích?
Nghĩ đến đây, Kiều Kiều rốt cuộc cũng bừng tỉnh ngộ, thì ra mẫu người mà Giản Bạch Du không dính khói bụi nhân gian thích chính là người như Tưởng Lị... Ân, cũng không phải là không thể lí giải....
Chuông cửa lúc này đột nhiên vang lên, Kiều Kiều vừa lúc đi tới cửa nên thuận tay liền đem cửa mở ra.
Giản Bạch Du một thân tây trang tối màu phẳng phiu đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy người mở cửa chính là Kiều Kiều, đôi mắt xinh đẹp của anh bất động thanh sắc mà lóe lên một chút, nhưng vẫn cứ mỉm cười lễ phép dò hỏi: Xin hỏi Tưởng tiểu thư ở nhà sao?
Người đến quá vượt mức tưởng tượng làm Kiều Kiều sửng sốt một giây, cô vừa muốn mở miệng trả lời thì âm thanh của Tượng Lị vừa lúc lười biếng truyền ra từ phòng khách: Là ai ở bên ngoài vậy?
Suỵt. Giản Bạch Du vươn ngón tay ra chặn ở trước môi Kiều Kiều ý bảo cô đừng nói chuyện, sau đó anh móc từ áo khoác ra một chiếc hộp đựng khăn lụa rồi nhẹ nhàng giũ ra phủ lên nắm cửa, sau đó mới để tay đặt ở mặt trên đẩy cửa tiến vào.
Là ai? Tưởng Li bước ra từ sô pha phòng khách, Giản Bạch Du giơ tay trái lên rồi cười chào hỏi: Xin chào.
Ngay sau đó, anh vô cùng tự nhiên mà nâng lên tay phải vẫn luôn rủ xuống, trên tay có cầm khẩu súng lục giảm thanh.
Tạm biệt. Trước là lời chào hỏi mặt sau chính là lời cáo biệt, cùng với những lời này của Giản Bạch Du chính là âm thanh của tiếng súng đồng thời vang lên, viên đạn ở trong không khí phát ra một tiếng chíu bụp , thời gian giống như ngừng lại, Tưởng Li khó khăn treo lên mặt biểu tình hoảng sợ nhưng lại bị người trung niên đánh đổ chén trà làm chất lỏng bắt lên, cô ta cất bước nhanh chóng muốn tiến về phía Kiều Kiều...... Nhưng bước chân cô ta lại thong thả dần trong tiếng súng ấy.
Phanh —— Tưởng Li ngã xuống đất tạo ra tiếng động, viên đạn xuyên qua giữa trán cô ta tạo ra một cái lỗ đen tuyền, sức nóng làm bỏng làn da trắng nõn khiến cho máu cũng không kịp mà chảy ra, nhìn qua ngược lại có chút sai lệch.
Không! Kiều Kiều lập tức ôm lấy cánh tay Giản Bạch Du, nhưng cô rốt cuộc cũng chậm một bước, Tưởng Li đã bị đạn bắn trúng. Giản Bạch Du không nghĩ tới Kiều Kiều sẽ xông lên, sức giật của súng lục làm anh có chút hơi lùi ra phía sau hai bước, bị Kiều Kiều như vậy va phải làm cả người liền mất đi cân bằng thuận thế ngã xuống bên kia ghế sô pha, Kiều Kiều vừa lúc hai chân cũng mở rộng ra mà ghé vào trên người anh.
Hô hấp Kiều Kiều như ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều tiếp cận với Giản Bạch Du, lúc trước cho dù là Giản Bạch Du chủ động nói chuyện với Kiều Kiều thì cũng bảo trì khoảng cách ba bốn bước, lần này cô giống con koala treo ở trên người Giản Bạch Du, cả khuôn mặt dán vào bộ tây trang được cắt may cao cấp kia của đối phương, kim băng trên tây trang đụng vào cằm Kiều Kiều, miếng kim loại mỏng giòn bên cạnh xẹt qua làm khóe môi Kiều Kiều xuất hiện một vết xước.
Giết, giết người...... Người trung niên ngồi ở một bên hữu khí vô lực mà hô lên một câu rồi sau đó liền ngất đi, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Kiều Kiều cũng bị hành động lớn mật của bản thân làm cho sợ hãi, cô gắt gao ôm chặt Giản Bạch Du không dám cử động, nhịp tim đập vững vàng bên tai cô, quanh chóp mũi tràn ngập một mùi hương thơm thoang thoảng xa lạ, cô trước nay chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này, hình như là một loại hương có chút ẩm ướt của hương cây cỏ.
Chạm vào người tôi thì chỉ có chết. Âm thanh của Giản Bạch Du vang lên trên đỉnh đầu Kiều Kiều, giọng điệu bình tĩnh nghe không ra là vui hay giận: Thế cho nên cô đây là?
Kiều Kiều vô cùng không có tiền đồ mà rơi nước mắt xoạch xoạch .
Thần kinh trì độn của cô lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi che trời lấp đất, người 10 phút trước còn cùng mình nói chuyện hiện tại lại nằm ở bên phải của mình, thậm chí trong không khí còn có thể ngửi được mùi da thịt cháy xém, cô tưởng tượng cái mùi này đến từ một người vừa rồi còn sống sờ sờ thì liền càng cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên.
Xin, xin lỗi...... Huhu...... Kiều Kiều vừa khóc vừa luống cuống tay chân đứng dậy khỏi người Giản Bạch Du, nhưng cô hiển nhiên đã xem nhẹ sự kích thích sinh lý khi được trực tiếp xem cảnh giết người, lúc này, tay chân Kiều Kiều mềm giống như bị người ta rút hết xương cốt, cô mới chỉ hoạt động một chút mà cả thân mình đều vô lực ngã lại vào lòng Giản Bạch Du.
Tôi, tôi lập tức liền đứng lên! Kiều Kiều nhanh chóng nói, sau đó càng ra sức làm bản thân đứng dậy, nhưng mà thân thể hoàn toàn không nghe theo, lần này ngay cả dịch chuyển một chút cô cũng không làm được.
Thôi được rồi. Giản Bạch Du nhàn nhạt mà nói một câu, anh tùy tay đặt khẩu súng lên trên chiếc bàn nhỏ, duỗi tay xuyên qua phía dưới nách của Kiều Kiều rồi dễ như trở bàn tay ôm Kiều Kiều lên.
Trên mặt Kiều Kiều khóc đến rối tinh rối mù, Giản Bạch Du lại móc ra một cái khăn tay khác, tinh tế giúp Kiều Kiều xoa mặt. Động tác của người con trai không tính là yêu chiều ôn nhu, nhưng cũng không có ác ý gì, giúp Kiều Kiều lau khô mặt xong anh lại giúp Kiều Kiều đứng lên, một tay ôm eo Kiều Kiều, giúp cô dựa vào ven tường nghỉ ngơi.
Lần đầu tiên thấy việc này nên sợ sao? Anh dường như không có việc gì mà đi đến bên cạnh bàn, lấy từ trong hộp nhung tơ ra chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, nhìn trong chốc lát rồi mang vào ngón giữa tay trái của chính mình,ngón tay tuyết trắng cùng màu đỏ của kim cương tạo nên một vẻ đối lập tiên minh.
...... Ân. Kiều Kiều vẫn luôn cố gắng không chú ý đến phòng khách để tránh nhìn thấy thi thể của Tưởng Lị, tuy rằng không có máu me, nhưng vẫn làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tập thành thói quen thì tốt rồi. Giản Bạch Du không mặn không nhạt mà trả lời: Sớm biết rằng cô ở đây thì tôi đã không tự mình tới, cô hẳn là nên xem thủ pháp của Trình Tu, anh so còn lưu loát hơn nhiều so với tôi.
Kiều Kiều há mồm muốn hỏi anh vì sao lại giết người, không nghĩ tới giọng nói lại bị nghẹn lại, căn bản là phát không ra tiếng, nhưng Giản Bạch Du vẫn xem được khẩu hình miệng và hiểu được nghi vấn của Kiều Kiều.
Không vì gì cả. Giản Bạch Du lấy một tờ khăn giấy lau đi vết máu chảy trên trán Tưởng Lị: Viên đạn này là quà tặng kèm của chiếc nhẫn, tham lam không phải là một đức tính tốt.
Nhìn đến Kiều Kiều chưa hoàn hồn, Giản Bạch Du ngừng tay, tựa hồ là đang cười: Tôi cũng không phải kiểu người luôn làm việc trắng trợn táo bạo như vậy, chỉ là lần này nhẫn bị cho hấp thụ ánh sáng thật sự làm tôi vô cùng tức giận, thế cho nên mới nghĩ không được nhiều như vậy.
Anh đứng lên đi tới bên quầy rượu, nhìn một vòng xung quanh sau đó lấy hai cái ly với thêm một chai rượu quay trở lại, anh đặt ly rượu ngay ngắn ở trên bàn rồi đổ nửa ly rượu, sau đó đưa một ly cho Kiều Kiều.
Cô là người đầu tiên xem tôi làm việc này. Giản Bạch Du nhẹ nhàng chạm một chút vào cái ly của Kiều Kiều rồi mỉm cười nói: Hoan nghênh bước vào thế giới của tôi.
Xong đời rồi nhé chị Kiều:V
Edit: Jin
Beta: Ami
Tưởng Li ở trong một căn biệt thự nhỏ xa hoa nhất trong tiểu khu sang trọng này, căn nào cũng đều rộng 500 mét vuông, bao gồm một bãi đỗ xe ngầm lớn cùng một suối nước nóng thiên nhiên, ở nơi này không giàu thì cũng sang, chỗ này là lựa chọn của những kẻ nhà giàu mới nổi hoặc những nhà quyền quý.
Đương nhiên, tuy rằng Tưởng Li ở công ty WAWA cũng là một vị minh tinh hạng nhất chạm tay vào là bỏng, nhưng với thu nhập của cô ta mà muốn mua một căn biệt thự ở nơi này thì cũng tương đối vất vả, phần lớn nguyên nhân mà Tưởng Li có thể tiến vào ở trong tiểu khu này cũng giống như mấy cô gái trẻ khác —— đó chính là kiếm cho mình được một vị kim chủ, sau đó đạt được quyền tạm thời sử dụng nhà của họ.
Bởi vì tiểu khu này vô cùng xa hoa và yên tĩnh, thế cho nên địa điểm được chọn cũng hết sức rời xa trung tâm thành phố, Kiều Kiều không tìm được chuyến xe buýt nào có thể tới đây, sau cùng cô đành phải đau lòng bỏ ra một số tiền lớn gọi taxi đi tới khu biệt thự. Dọc theo đường đi, bác tài xế tốt bụng đều thật lòng khuyên Kiều Kiều không cần phải buồn hận, con trai tốt trên đời còn rất nhiều, chọn một người môn đăng hộ đối thì mới có thể ở bên nhau lâu dài.
Kiều Kiều lười phải giải thích, một đường vẫn luôn giữ im lặng.
Sau khi tới tiểu khu thì cô lại gặp chút chuyện rắc rối, bảo vệ của khu biệt thự xa hoa từ trước đến nay luôn đặc biệt tốt, Kiều Kiều điền các loại đơn đăng kí kì lạ hiếm gặp, cuối cùng mới được trực tiếp liên hệ với người quản lí khu nhà, Kiều Kiều đợi khô cả người nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới được cho vào.
Vào nhà, nói nguyên nhân, đưa đơn, lấy lại xong đi ra. Kiều Kiều nhẩm lại một lượt quá trình, hít sâu lấy can đảm rồi mới giơ tay ấn chuông cửa.
Phải đợi hơn 10 phút cửa mới mở, Tưởng Li đứng phía sau cửa chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng bằng tơ lụa, tuy rằng quần áo của cô ta không chỉnh tề, nhưng dung mạo lại tinh xảo mĩ lệ, Tưởng Li liếc mắt đánh giá Kiều Kiều một lượt từ trên xuống dưới, cũng không nói gì mà chỉ không lạnh không nhạt nghiêng người, ý bảo cô tiến vào.
Tưởng tiểu thư, tôi không cần vào trong, cô chỉ cần đứng ở đây kí tên cho tôi là được. Kiều Kiều lấy từ trong túi ra tờ đơn rồi đưa cho Tưởng Lị, cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật giống như một người bán bảo hiểm.
Bút đâu?
Nga, đây...... Kiều Kiều lục nhanh túi sách, một lúc sau mới nhớ ra cô chỉ nhớ đem theo đơn mà lại quên mang bút, cô đành phải xấu hổ mà ngẩng đầu cười cười, Tưởng Li trưng ra khuôn mặt trào phúng, một bộ dạng giống như đã nằm trong dự kiến của mình, cô ta đặt bàn tay trắng nõn lên cửa: Vào đi, còn phiền tôi phải lên phòng sách tìm bút.
Đối với thái độ không thân mật của Tưởng Lị, Kiều Kiều đã sớm chuẩn bị tốt tâm lí, cũng là do cô chặn đường đoạt đi nhân vật của cô ta, nếu này bộ phim xác thật sự được tham gia giải Kim Kê thì hôm nay, nếu thái độ của Tưởng Lị vô cùng ác liệt thì Kiều Kiều cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Kiều Kiều theo sau Tưởng Lị bước vào phòng khách, một người trung niên mặc tây trang đen đang nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha, nhìn thấy Tưởng Lị bước vào thì liền đứng dậy, đồng thời cũng gật đầu mỉm cười chào hỏi với Kiều Kiều.
Nhưng điều này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên chiếc bàn pha lê nằm giữa phòng khách có đặt một chiếc hộp nhung, trong đó bày một chiếc nhẫn kim cương đỏ vô cùng lộng lẫy diễm lệ.
Đó chính là chiếc nhẫn của Giản Bạch Du.
Ông có bút không? Tưởng Li hỏi người mặc tây trang.
Có có. Người đàn ông cúi đầu nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc bút rồi đặt lên bàn, sau đó thật cẩn thận hỏi: Tưởng tiểu thư đã vừa lòng với cái giá cuối cùng bên tôi đưa ra chưa?
Đến đây đi. Tưởng Lị không có trả lời ngay lập tức mà là đưa tay về phía Kiều Kiều muốn lấy tờ đơn, cô ta cầm tờ đơn xem nội dung bên trong xong sau đó mới chậm rì rì nói: Ông Dương, không phải tôi cố ý làm khó dễ các ông mà chỉ là giá thị trường hiện tại của cái này ——chất lượng của viên kim cương này tính ra giá trị ông cũng không phải không biết, các ông lấy tiền chiết khấu thật sự quá cao, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, trăm cay ngàn đắng mới có được cái này, thế cho nên không thể bán rẻ như vậy được, vậy nên ông vẫn là tăng giá đi?
Làm gì có trăm cay ngàn đắng...?
Người trung niên cũng không hề phản bác mà chỉ gật đầu rồi mỉm cười, thuận tay móc ra một chiếc khăn tay áp lên lau lau cái trán.
Được rồi. Tưởng Li kí xong tờ đơn rồi đem trả lại cho Kiều, cô ta kẻ một đôi mắt dài mà mị hoặc, thân mình lại hơi nghiêng nghiêng làm người ta cảm thấy được sự kiêu ngạo ở bên trong: Cố gắng diễn cho tốt, cô bạn nhỏ, có được cơ hội này không phải dễ đâu, chờ đến lần sau cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Cô ta nhấn mạnh 4 chữ có được không dễ một lần, sau đó lại coi như không có việc gì mà quay đầu lại bắt đầu nói chuyện cùng với người đàn ông trung niên họ Dương kia.
Kiều Kiều vốn dĩ đã chuẩn bị rời đi nhưng bước chân lại dừng một chút, sau đó rốt cục cũng không nhịn được mà quay đầu nhỏ giọng nói một câu với Tưởng Lị: Cô vẫn nên đừng bán.
Tưởng Lị ngay từ đầu không nghe rõ, Kiều Kiều phải lặp lại một lần nữa, cô ta mới bỗng nhiên như là nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười nên liền hỏi lại: Như thế nào? Thứ này là của cô sao?
Nhưng đây là của anh Giản cho cô, cô không nên tùy tiện bán đi như thế.
Cô cũng biết đây là đồ anh ấy cho tôi, chiếc nhẫn này giờ là của Tưởng Lị tôi, tôi muốn xử lí thế nào chẳng lẽ còn cần đến lượt cô dạy bảo sao? Tưởng Lị bắt chéo chân ngồi ở trên sô pha, dép lê dệt kim cao cấp muốn rơi xuống mà không được nên liền treo lủng lẳng trước đầu ngón chân sơn màu đỏ tươi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bang một tiếng mà rơi xuống.
Tôi... tôi chỉ là cảm thấy làm như vậy không tốt lắm... Kiều Kiều không quen với việc phải ứng phó với những lời chất vấn đầy ác ý này, từ lúc nhỏ, cô đã không giỏi nói chuyện với người khác, cũng biết rõ nếu tiếp tục nói thì sẽ dẫn tới hậu quả xấu, vì thế nên cô liền cất nhanh tờ đơn vào túi rồi đi ra phía cửa.
Kiều Kiều nhớ tới thái độ buổi chiều của Giản Bạch Du, nhưng cô lại nghĩ nơi này bảo an nghiêm ngặt như vậy, Giản Bạch Du hẳn sẽ không vì một chiếc nhẫn mà đến đây làm ra loại chuyện gì đáng sợ đi? Cùng lắm thì Trình Tu sẽ đến đây lấy lại chiếc nhẫn? Nhưng nếu như vậy thì vì cái gì lúc trước Giản Bạch Du lại đưa chiếc nhẫn cho Tưởng Lị? Chẳng lẽ Tưởng Lị là mẫu người mà Giản Bạch Du thích?
Nghĩ đến đây, Kiều Kiều rốt cuộc cũng bừng tỉnh ngộ, thì ra mẫu người mà Giản Bạch Du không dính khói bụi nhân gian thích chính là người như Tưởng Lị... Ân, cũng không phải là không thể lí giải....
Chuông cửa lúc này đột nhiên vang lên, Kiều Kiều vừa lúc đi tới cửa nên thuận tay liền đem cửa mở ra.
Giản Bạch Du một thân tây trang tối màu phẳng phiu đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy người mở cửa chính là Kiều Kiều, đôi mắt xinh đẹp của anh bất động thanh sắc mà lóe lên một chút, nhưng vẫn cứ mỉm cười lễ phép dò hỏi: Xin hỏi Tưởng tiểu thư ở nhà sao?
Người đến quá vượt mức tưởng tượng làm Kiều Kiều sửng sốt một giây, cô vừa muốn mở miệng trả lời thì âm thanh của Tượng Lị vừa lúc lười biếng truyền ra từ phòng khách: Là ai ở bên ngoài vậy?
Suỵt. Giản Bạch Du vươn ngón tay ra chặn ở trước môi Kiều Kiều ý bảo cô đừng nói chuyện, sau đó anh móc từ áo khoác ra một chiếc hộp đựng khăn lụa rồi nhẹ nhàng giũ ra phủ lên nắm cửa, sau đó mới để tay đặt ở mặt trên đẩy cửa tiến vào.
Là ai? Tưởng Li bước ra từ sô pha phòng khách, Giản Bạch Du giơ tay trái lên rồi cười chào hỏi: Xin chào.
Ngay sau đó, anh vô cùng tự nhiên mà nâng lên tay phải vẫn luôn rủ xuống, trên tay có cầm khẩu súng lục giảm thanh.
Tạm biệt. Trước là lời chào hỏi mặt sau chính là lời cáo biệt, cùng với những lời này của Giản Bạch Du chính là âm thanh của tiếng súng đồng thời vang lên, viên đạn ở trong không khí phát ra một tiếng chíu bụp , thời gian giống như ngừng lại, Tưởng Li khó khăn treo lên mặt biểu tình hoảng sợ nhưng lại bị người trung niên đánh đổ chén trà làm chất lỏng bắt lên, cô ta cất bước nhanh chóng muốn tiến về phía Kiều Kiều...... Nhưng bước chân cô ta lại thong thả dần trong tiếng súng ấy.
Phanh —— Tưởng Li ngã xuống đất tạo ra tiếng động, viên đạn xuyên qua giữa trán cô ta tạo ra một cái lỗ đen tuyền, sức nóng làm bỏng làn da trắng nõn khiến cho máu cũng không kịp mà chảy ra, nhìn qua ngược lại có chút sai lệch.
Không! Kiều Kiều lập tức ôm lấy cánh tay Giản Bạch Du, nhưng cô rốt cuộc cũng chậm một bước, Tưởng Li đã bị đạn bắn trúng. Giản Bạch Du không nghĩ tới Kiều Kiều sẽ xông lên, sức giật của súng lục làm anh có chút hơi lùi ra phía sau hai bước, bị Kiều Kiều như vậy va phải làm cả người liền mất đi cân bằng thuận thế ngã xuống bên kia ghế sô pha, Kiều Kiều vừa lúc hai chân cũng mở rộng ra mà ghé vào trên người anh.
Hô hấp Kiều Kiều như ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều tiếp cận với Giản Bạch Du, lúc trước cho dù là Giản Bạch Du chủ động nói chuyện với Kiều Kiều thì cũng bảo trì khoảng cách ba bốn bước, lần này cô giống con koala treo ở trên người Giản Bạch Du, cả khuôn mặt dán vào bộ tây trang được cắt may cao cấp kia của đối phương, kim băng trên tây trang đụng vào cằm Kiều Kiều, miếng kim loại mỏng giòn bên cạnh xẹt qua làm khóe môi Kiều Kiều xuất hiện một vết xước.
Giết, giết người...... Người trung niên ngồi ở một bên hữu khí vô lực mà hô lên một câu rồi sau đó liền ngất đi, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Kiều Kiều cũng bị hành động lớn mật của bản thân làm cho sợ hãi, cô gắt gao ôm chặt Giản Bạch Du không dám cử động, nhịp tim đập vững vàng bên tai cô, quanh chóp mũi tràn ngập một mùi hương thơm thoang thoảng xa lạ, cô trước nay chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này, hình như là một loại hương có chút ẩm ướt của hương cây cỏ.
Chạm vào người tôi thì chỉ có chết. Âm thanh của Giản Bạch Du vang lên trên đỉnh đầu Kiều Kiều, giọng điệu bình tĩnh nghe không ra là vui hay giận: Thế cho nên cô đây là?
Kiều Kiều vô cùng không có tiền đồ mà rơi nước mắt xoạch xoạch .
Thần kinh trì độn của cô lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi che trời lấp đất, người 10 phút trước còn cùng mình nói chuyện hiện tại lại nằm ở bên phải của mình, thậm chí trong không khí còn có thể ngửi được mùi da thịt cháy xém, cô tưởng tượng cái mùi này đến từ một người vừa rồi còn sống sờ sờ thì liền càng cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên.
Xin, xin lỗi...... Huhu...... Kiều Kiều vừa khóc vừa luống cuống tay chân đứng dậy khỏi người Giản Bạch Du, nhưng cô hiển nhiên đã xem nhẹ sự kích thích sinh lý khi được trực tiếp xem cảnh giết người, lúc này, tay chân Kiều Kiều mềm giống như bị người ta rút hết xương cốt, cô mới chỉ hoạt động một chút mà cả thân mình đều vô lực ngã lại vào lòng Giản Bạch Du.
Tôi, tôi lập tức liền đứng lên! Kiều Kiều nhanh chóng nói, sau đó càng ra sức làm bản thân đứng dậy, nhưng mà thân thể hoàn toàn không nghe theo, lần này ngay cả dịch chuyển một chút cô cũng không làm được.
Thôi được rồi. Giản Bạch Du nhàn nhạt mà nói một câu, anh tùy tay đặt khẩu súng lên trên chiếc bàn nhỏ, duỗi tay xuyên qua phía dưới nách của Kiều Kiều rồi dễ như trở bàn tay ôm Kiều Kiều lên.
Trên mặt Kiều Kiều khóc đến rối tinh rối mù, Giản Bạch Du lại móc ra một cái khăn tay khác, tinh tế giúp Kiều Kiều xoa mặt. Động tác của người con trai không tính là yêu chiều ôn nhu, nhưng cũng không có ác ý gì, giúp Kiều Kiều lau khô mặt xong anh lại giúp Kiều Kiều đứng lên, một tay ôm eo Kiều Kiều, giúp cô dựa vào ven tường nghỉ ngơi.
Lần đầu tiên thấy việc này nên sợ sao? Anh dường như không có việc gì mà đi đến bên cạnh bàn, lấy từ trong hộp nhung tơ ra chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, nhìn trong chốc lát rồi mang vào ngón giữa tay trái của chính mình,ngón tay tuyết trắng cùng màu đỏ của kim cương tạo nên một vẻ đối lập tiên minh.
...... Ân. Kiều Kiều vẫn luôn cố gắng không chú ý đến phòng khách để tránh nhìn thấy thi thể của Tưởng Lị, tuy rằng không có máu me, nhưng vẫn làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tập thành thói quen thì tốt rồi. Giản Bạch Du không mặn không nhạt mà trả lời: Sớm biết rằng cô ở đây thì tôi đã không tự mình tới, cô hẳn là nên xem thủ pháp của Trình Tu, anh so còn lưu loát hơn nhiều so với tôi.
Kiều Kiều há mồm muốn hỏi anh vì sao lại giết người, không nghĩ tới giọng nói lại bị nghẹn lại, căn bản là phát không ra tiếng, nhưng Giản Bạch Du vẫn xem được khẩu hình miệng và hiểu được nghi vấn của Kiều Kiều.
Không vì gì cả. Giản Bạch Du lấy một tờ khăn giấy lau đi vết máu chảy trên trán Tưởng Lị: Viên đạn này là quà tặng kèm của chiếc nhẫn, tham lam không phải là một đức tính tốt.
Nhìn đến Kiều Kiều chưa hoàn hồn, Giản Bạch Du ngừng tay, tựa hồ là đang cười: Tôi cũng không phải kiểu người luôn làm việc trắng trợn táo bạo như vậy, chỉ là lần này nhẫn bị cho hấp thụ ánh sáng thật sự làm tôi vô cùng tức giận, thế cho nên mới nghĩ không được nhiều như vậy.
Anh đứng lên đi tới bên quầy rượu, nhìn một vòng xung quanh sau đó lấy hai cái ly với thêm một chai rượu quay trở lại, anh đặt ly rượu ngay ngắn ở trên bàn rồi đổ nửa ly rượu, sau đó đưa một ly cho Kiều Kiều.
Cô là người đầu tiên xem tôi làm việc này. Giản Bạch Du nhẹ nhàng chạm một chút vào cái ly của Kiều Kiều rồi mỉm cười nói: Hoan nghênh bước vào thế giới của tôi.
Xong đời rồi nhé chị Kiều:V
/82
|