"Nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ rất kinh ngạc đúng không? Trước đây chưa từng thấy à?" Hoàng Ly hơi nhếch miệng cười, nhìn Hác Mãnh qua gương chiếu hậu.
Hác mãnh sờ sờ mũi, cười gượng lắc đầu: "Tâm hồn phụ nữ thân thể đàn ông thì thấy nhiều rồi, nhưng giống như ngươi thế này thì đúng là lần đầu thấy. Vậy thì, ta có thể hỏi một chút các ngươi có đi thuê phòng không?"
"Đương nhiên rồi" Hoàng Ly tức giận nói: "Ngươi có thấy qua đi tán gái mà không thuê phòng không, thật đần"
Rất đần sao? Nam nhân tán gái là vì điều đó, vậy các ngươi nữ tán nữ thì có thể làm gì đây? Thời đại này cũng có heo ghép đôi với củ cải trắng, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu là bình thường. Thế nhưng nữ nhân đi tán gái, cũng đang thịnh hành sao?
"Có thể hỏi sâu một chút, các ngươi làm gì khi thuê phòng không?" Hác Mãnh cười nói.
Mạnh Hiểu Lan đỏ mặt trừng mắt với Hác Mãnh, lầm bầm: "Hỏi gì mà hỏi, có cái gì hay mà hỏi, đàn ông các ngươi đều bỉ ổi thế sao, không được hỏi nữa, không có lịch sự gì cả, khiến ta cảm thấy ngượng ngùng"
Mình không lịch sự, hay quan hệ của các ngươi khiến người khác hiếu kỳ đây, haiz vốn mỹ nữ đã bị các anh chàng cao to đẹp trai, con nhà giàu cướp đi gần hết, tài nguyên đã ít, bây giờ mỹ nữ lại bị nữ nhân tán mất. Thế này thì các nam nhân khác sau này sống thế nào đây.
"Việc này, kỳ thực cũng giống như trong lòng ngươi nghĩ đó, còn cụ thể thì lúc nào có cơ hội ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức, ta đối với huynh đệ vẫn rất chiếu cố." Hoàng Ly cười nói, nàng dừng lại một chút lại nói: "Quan hệ của ta với Mạnh Hiểu Lan ngươi cũng thấy rồi đó, vì thế ta cũng không cần thiết phải giấu ngươi, nàng hiện giờ là nữ nhân của ta. Chúng ta ở chung cũng rất tốt, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, bất quá nhà nàng không chịu cho phép chúng ta ở cùng nhau, thế nên mới có ngươi."
"Vẫn không hiểu" Hác Mãnh sửng sốt, lắc đầu nói. Cái gì gọi là mới có mình.
"Ngươi giả trang làm bạn trai của Tiểu Lan, nhà nàng sẽ không giới thiệu đối tượng cho nàng nữa, nói cho dễ hiểu, là để gạt người nhà nàng cho chúng ta lén lút ở cùng nhau. Trên danh nghĩa ngươi là bạn trai nàng, nói vậy ngươi đã hiểu chưa." Hoàng Ly nói tiếp: "Yên tâm đi, sẽ không để ngươi phí công đâu, Hoàng Ly ta ở Thạch Thành cũng là người có máu mặt. Sau này có việc chỉ cần nói một câu, ta bảo hộ ngươi, không ai dám bắt nạt ngươi"
Nhân vật cấp Đại tỷ? Sai, là cấp "Đại ca"? Nhưng Hác mãnh trước đây chưa từng nghe nói Thành Thành có một 'Đại nhân vật' như thế.
"Ngươi đồng ý, chúng ta sau này sẽ là bằng hữu, còn không đồng ý cũng không sao, bất quá chuyện của ta với Tiểu Lan ngươi phải giữ bí mật, nếu dám tiết lộ ra ngoài, ta đánh gãy chân chó của ngươi" Hoàng Ly cười lạnh.
Hác Mãnh dở khóc dở cười. Mẹ kiếp, sao chuyện gì tốt đều rơi xuống đầu mình thế nhỉ.
Đến Đại Phú Hào, Hoàng Ly dừng xe. Sau khi xuống xe, Mạnh Hiểu Lan thân mật ôm cánh tay của nàng.
Từ bóng lưng có thể thấy, vị "Ly ca" chính là rất đàn ông, đầu tóc, quần áo đều rất nam tính. Ngoại trừ tay nhỏ ra thì cũng không có gì khác thường cả. Giọng nói cũng rất thô, không biết là cố ý như vậy hay là do trời sinh.
Buổi sáng Đại Phú Hào khách đến tương đối ít, buổi chiều tối mới khá náo nhiệt.
"Ly tỷ" Nhụy tỷ đang chỉ huy mấy người phục vụ dọn dẹp vệ sinh, quay người thấy ba người đang đi tới, vội vàng cười bước tới. Nhìn thấy Hác Mãnh đứng sau Ly tỷ thì sửng sốt.
Hoàng Ly nhếch miệng, đi tới gần Nhụy tỷ, đưa tay bóp bộ ngực cao vút của nàng, nói: "So với gọi Ly tỷ, ta càng thích người khác gọi ta là Ly ca, tối nay gọi điện cho ta, ca sẽ yêu thương ngươi, xem sắc mặt của ngươi thì biết gần đây thiếu được cưng chiều rồi."
Nhụy tỷ đứng đó bị Ly ca trêu trọc mà không dám tránh, trái lại còn liếc mắt đưa tình với đối phương, cười khanh khách nói: "Ly ca, ngươi ta thật lòng với Ly ca, ngươi lại hư như vậy, bên cạnh còn có người đó, ta sẽ gọi điện cho ngươi sau"
Hác Mãnh đưa tay xoa gáy, thế giới quan một lần nữa lại đổ sụp.
"Cho chúng ta một phòng riêng" Hoàng Ly cười nói, Mạnh Hiểu Lan ôm cánh tay Ly ca, miệng nhỏ lầm bầm, sắc mặt không vui, dĩ nhiên là đang ghen rồi.
"Được rồi" Nhụy tỷ cười dẫn đường, bình thường buổi sáng Đại phú Hào không kinh doanh, buổi chiều sau hai giờ mới mở cửa.
Khu Thiên Nhân Các, phòng Đế Hoàng.
Hác Mãnh đi theo sau vẫn không nói gì, cũng không chào hỏi với Nhụy tỷ, nhưng nhìn Ly ca và Nhụy tỷ quen thuộc không nói, lại trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng sang trọng nhất Đại Phú Hào, điều này đủ biết 'Ly ca' e rằng không phải nhân vật đơn giản.
"Ngươi uống gì?" Ngồi vào ghế sa lông, Hoàng Ly nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh.
"Không quan trọng, gì cũng được" Hác Mãnh cười gượng, cũng ngồi xuống theo.
Hoàng Ly quay về phía Nhụy Tỷ nói: "Vậy thì lấy mấy bình Laffey, hai tá bia, thêm một ít hoa quả. Đúng rồi, sắp xếp cho người bạn này của ta hai 'Công chúa', loại hot nhất ấy, loại thường đừng đưa ra trước mặt ta, nhìn thấy lại khó chịu"
Nhụy tỷ cười khổ: "Ly ca ngươi làm khó ta đó sao, hiện tại Công chúa đều tan tầm về nhà ngủ rồi..."
Hoàng Ly biến sắc, cười lạnh: "Không có công chúa, vậy ngươi bồi bằng hữu của ta đi, không có vấn đề gì chứ?"
"Ta? Khanh khách, ta thì không có vấn đề gì, nhưng sợ không lọt được vào mắt anh chàng đẹp trai đây" Nhụy tỷ cười liếc mắt đưa tình với Hác Mãnh.
Để Nhụy tỷ tiếp mình? Nếu để Chu Đào biết sẽ tức giận chứ? Hình như Nhụy tỷ với cha hắn có quan hệ mập mờ thì phải. Không biết ai nói, là thật hay giả hác Mãnh cũng không biết. Mặc kệ thế nào, đều không phải chuyện tốt gì.
"Nhụy tỷ, ngươi lại muốn trêu tiểu đệ sao? Được rồi, tỷ đi làm việc đi, không cần để ý tới ta, ta hát hò rồi uống chút rượu là được." Hác Mãnh cười khổ nói.
"Các ngươi biết nhau?" Hoàng Ly nghiêng đầu nhìn hai người, hiếu kỳ hỏi.
Nhụy tỷ cười giải thích: "Mãnh thiếu là huynh đệ của Chu thiếu chúng ta, huynh đệ thân thiết, trước đây thường xuyên tới nơi này chơi." Tuy rằng không biết Hác Mãnh và Hoàng Ly có quan hệ gì.
"Ngươi còn biết tiểu tử Chu Đào kia à?" Hoàng Ly nở nụ cười: "Nguyên lai cũng không phải nhân vạt đơn giản, ha ha, tốt lắm, gọi điện thoại cho tiểu tử Chu Đào kia, bảo hắn lại đây, nói Ly ca mời hắn uống rượu."
Nói xong, phất phất tay, ra hiệu Nhụy tỷ có thể đi được rồi.
Khiến cho Hác Mãnh cảm giác thấy chính là bảng hiệu của 'Ly ca' thật lớn, ai cũng không để vào mắt.
Trước khi Nhụy tỷ đi, liếc mắt ra hiệu cho Hác Mãnh rồi mới đi ra ngoài.
Chỉ một lát sau, người phục vụ bưng rượu vào, hai tá Budweiser, ba bình Laffey năm 82, còn có 6 đĩa hoa quả xếp đầy bàn thủy tinh.
"Tự dùng đi, muốn hát thì tự hát, muốn ăn uống gì thì tự lấy, không cần khách khí." Mạnh Hiểu Lan trước tiên rót cho 'Ly ca' một chén rượu đỏ, đưa vào tay đối phương, rồi cười rót cho Hác Mãnh một chén, nhẹ giọng nói.
Sau đó hai người ngay trước mặt hác Mãnh, tình chàng ý thiếp, ngươi dùng miệng bón cho ta hoa quả, ta dùng miệng bón cho ngươi rượu, thật buồn nôn, tay Hoàng Ly trực tiếp luồn vào trong quần áo Mạnh Hiểu Lan/
Hác Mãnh nhìn mà cảm thấy khô cổ họng, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu đỏ, cười khổ lắc đầu, cũng không nói điều gì.
Khoảng nửa giờ, Hác Mãnh tự mình ôm lấy một bình Laffey 82 đã cạn tới đáy, thì Chu Đào đến.
"Ly tỷ" Chu Đào đi vào liền cười vấn an với Hoàng Ly. Người ta Ly ca lúc này mới lưu luyến lấy tay ra khỏi người Mạnh Hiểu Lan, Mạnh Hiểu Lan đỏ mặt chỉnh lại quần áo và đầu tóc, xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía hác Mãnh ngồi.
Hác Mãnh nhún vai, cười khổ làm bộ như mình 'Mù' vậy, cái gì cũng không thấy. Mẹ kiếp, quá là kịch liệt ấy chứ, kém một chút là có thể trở thành phim cấm rồi. Chu Đào mà tới muộn một chút, nói không chừng .. quần áo cũng không còn rồi.
"Tiểu Đào, hắn là huynh đệ của ngươi?" Hoàng Ly cười gian, nhìn Hác Mãnh chép miệng, hiếu kỳ hỏi.
Chu Đào cười nói: "Ừm, huynh đệ của ta, tiểu tử này trêu chọn Ly tỷ à? Nếu hắn có chỗ nào làm Ly tỷ bất mãn, nói cho ta biết, ta quất hắn"
"Động một chút là đánh người, ngươi rất trâu à? Ta thấy chính ngươi mới thích ăn đòn" Hoàng Ly cười nói: "Nếu là huynh đệ của ngươi, thế thì dễ nói rồi. Hác Mãnh phải không, ở chỗ Tiểu Lan có số điện thoại của ta, có chuyện gì thì nói tên ta ra, thực sự không được thì gọi điện cho ta, cứ như vậy đi"
Hoàng Ly đứng lên, ôm vai Mạnh Hiểu Lan đi ra ngoài: "Hai anh em các ngươi cứ chơi đi, chúng ta đi quầy Bar nhảy nhót chút."
"Ly tỷ đi thong thả, hoan nghênh tới chơi thường xuyên." Chu Đào cười tiễn Hoàng Ly ra cửa rồi mới trở lại, ngồi vào ghế sa lông, nhìn Hác Mãnh hỏi: "Ngươi sao lại đi chung với bà nương này vậy?"
"Ngươi nghĩ ta muốn à?" Hác Mãnh lườm một cái, cười khổ kể lại chuyện ngày hôm nay.
Xì xì
Chu Đào nhịn không được. rượu vừa mới uống vào miệng chợt phun ra ngoài, cười ha ha nói: "Ngươi cũng thật đen"
Hác Mãnh không đáp lại hắn.
"Ngươi đi ra mắt, những hồng nhan tri kỷ kia của ngươi biết không?" Chu Đào cười hỏi.
Hác Mãnh tức giận: "Ngươi thiếu chuyện để nói à, việc này ngươi mà dám tiết lộ ra ngoài thì ta không để yên cho ngươi đâu." Dừng lại chút, hắn hiếu kỳ hỏi: "Ly ca này đến cùng là ai vậy,nhìn bộ dạng của ngươi, hình như cũng sợ nàng."
"Đâu chỉ sợ, đừng nói ta, cho dù là cha ta ở đây, tình cờ gặp nàng cũng phải nhún nhường." Chu Đào cười khổ lắc đầu.
Hác Mãnh sửng sốt, lão tử của Chu Đào, cũng chính là một trong số ít cường hào ở Thạch Thành mà.
"Trâu bò thế cơ à?"
Chu Đào gật đầu: "Đúng là rất trâu bò, nói cho ngươi biết, Hoàng Ly có một biệt hiệu, gọi là 'Thạch Thành Nhất Tỷ', ngoại trừ 'Thạch Thành Nhất Thiếu' có thể xếp ngang hàng với nàng ra thì rất ít người có thể ép được nàng. Sau này ít chọc giận nàng, chúng ta thật sự không trêu vào được."
Thạch Thành đệ nhất thiếu thì Hác Mãnh biết, Trịnh Thiếu Hùng, công tử của tập đoàn Thiên Thịnh, nhà giàu nhất Thạch Thành, tài lực của tập đoàn Thiên Thịnh ít nhất ở trong nước cũng có thể đứng vào vị trí 20. Bất quá, tuổi của Trịnh Thiếu Hùng còn lớn hơn bọn họ một chút.
"Coi như Trịnh Thiếu Hùng ở đây, vô tình gặp Hoàng Ly cũng phải cười theo, không dám tinh tướng đâu" Chu Đào bổ sung.
Hác Mãnh cảm khái, chẳng trách người ta nói mình có chút mặt mũi ở Thạch Thành. Là thất chứ không phải khoác lác. Trâu bò thật.
...
Hác mãnh sờ sờ mũi, cười gượng lắc đầu: "Tâm hồn phụ nữ thân thể đàn ông thì thấy nhiều rồi, nhưng giống như ngươi thế này thì đúng là lần đầu thấy. Vậy thì, ta có thể hỏi một chút các ngươi có đi thuê phòng không?"
"Đương nhiên rồi" Hoàng Ly tức giận nói: "Ngươi có thấy qua đi tán gái mà không thuê phòng không, thật đần"
Rất đần sao? Nam nhân tán gái là vì điều đó, vậy các ngươi nữ tán nữ thì có thể làm gì đây? Thời đại này cũng có heo ghép đôi với củ cải trắng, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu là bình thường. Thế nhưng nữ nhân đi tán gái, cũng đang thịnh hành sao?
"Có thể hỏi sâu một chút, các ngươi làm gì khi thuê phòng không?" Hác Mãnh cười nói.
Mạnh Hiểu Lan đỏ mặt trừng mắt với Hác Mãnh, lầm bầm: "Hỏi gì mà hỏi, có cái gì hay mà hỏi, đàn ông các ngươi đều bỉ ổi thế sao, không được hỏi nữa, không có lịch sự gì cả, khiến ta cảm thấy ngượng ngùng"
Mình không lịch sự, hay quan hệ của các ngươi khiến người khác hiếu kỳ đây, haiz vốn mỹ nữ đã bị các anh chàng cao to đẹp trai, con nhà giàu cướp đi gần hết, tài nguyên đã ít, bây giờ mỹ nữ lại bị nữ nhân tán mất. Thế này thì các nam nhân khác sau này sống thế nào đây.
"Việc này, kỳ thực cũng giống như trong lòng ngươi nghĩ đó, còn cụ thể thì lúc nào có cơ hội ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức, ta đối với huynh đệ vẫn rất chiếu cố." Hoàng Ly cười nói, nàng dừng lại một chút lại nói: "Quan hệ của ta với Mạnh Hiểu Lan ngươi cũng thấy rồi đó, vì thế ta cũng không cần thiết phải giấu ngươi, nàng hiện giờ là nữ nhân của ta. Chúng ta ở chung cũng rất tốt, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, bất quá nhà nàng không chịu cho phép chúng ta ở cùng nhau, thế nên mới có ngươi."
"Vẫn không hiểu" Hác Mãnh sửng sốt, lắc đầu nói. Cái gì gọi là mới có mình.
"Ngươi giả trang làm bạn trai của Tiểu Lan, nhà nàng sẽ không giới thiệu đối tượng cho nàng nữa, nói cho dễ hiểu, là để gạt người nhà nàng cho chúng ta lén lút ở cùng nhau. Trên danh nghĩa ngươi là bạn trai nàng, nói vậy ngươi đã hiểu chưa." Hoàng Ly nói tiếp: "Yên tâm đi, sẽ không để ngươi phí công đâu, Hoàng Ly ta ở Thạch Thành cũng là người có máu mặt. Sau này có việc chỉ cần nói một câu, ta bảo hộ ngươi, không ai dám bắt nạt ngươi"
Nhân vật cấp Đại tỷ? Sai, là cấp "Đại ca"? Nhưng Hác mãnh trước đây chưa từng nghe nói Thành Thành có một 'Đại nhân vật' như thế.
"Ngươi đồng ý, chúng ta sau này sẽ là bằng hữu, còn không đồng ý cũng không sao, bất quá chuyện của ta với Tiểu Lan ngươi phải giữ bí mật, nếu dám tiết lộ ra ngoài, ta đánh gãy chân chó của ngươi" Hoàng Ly cười lạnh.
Hác Mãnh dở khóc dở cười. Mẹ kiếp, sao chuyện gì tốt đều rơi xuống đầu mình thế nhỉ.
Đến Đại Phú Hào, Hoàng Ly dừng xe. Sau khi xuống xe, Mạnh Hiểu Lan thân mật ôm cánh tay của nàng.
Từ bóng lưng có thể thấy, vị "Ly ca" chính là rất đàn ông, đầu tóc, quần áo đều rất nam tính. Ngoại trừ tay nhỏ ra thì cũng không có gì khác thường cả. Giọng nói cũng rất thô, không biết là cố ý như vậy hay là do trời sinh.
Buổi sáng Đại Phú Hào khách đến tương đối ít, buổi chiều tối mới khá náo nhiệt.
"Ly tỷ" Nhụy tỷ đang chỉ huy mấy người phục vụ dọn dẹp vệ sinh, quay người thấy ba người đang đi tới, vội vàng cười bước tới. Nhìn thấy Hác Mãnh đứng sau Ly tỷ thì sửng sốt.
Hoàng Ly nhếch miệng, đi tới gần Nhụy tỷ, đưa tay bóp bộ ngực cao vút của nàng, nói: "So với gọi Ly tỷ, ta càng thích người khác gọi ta là Ly ca, tối nay gọi điện cho ta, ca sẽ yêu thương ngươi, xem sắc mặt của ngươi thì biết gần đây thiếu được cưng chiều rồi."
Nhụy tỷ đứng đó bị Ly ca trêu trọc mà không dám tránh, trái lại còn liếc mắt đưa tình với đối phương, cười khanh khách nói: "Ly ca, ngươi ta thật lòng với Ly ca, ngươi lại hư như vậy, bên cạnh còn có người đó, ta sẽ gọi điện cho ngươi sau"
Hác Mãnh đưa tay xoa gáy, thế giới quan một lần nữa lại đổ sụp.
"Cho chúng ta một phòng riêng" Hoàng Ly cười nói, Mạnh Hiểu Lan ôm cánh tay Ly ca, miệng nhỏ lầm bầm, sắc mặt không vui, dĩ nhiên là đang ghen rồi.
"Được rồi" Nhụy tỷ cười dẫn đường, bình thường buổi sáng Đại phú Hào không kinh doanh, buổi chiều sau hai giờ mới mở cửa.
Khu Thiên Nhân Các, phòng Đế Hoàng.
Hác Mãnh đi theo sau vẫn không nói gì, cũng không chào hỏi với Nhụy tỷ, nhưng nhìn Ly ca và Nhụy tỷ quen thuộc không nói, lại trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng sang trọng nhất Đại Phú Hào, điều này đủ biết 'Ly ca' e rằng không phải nhân vật đơn giản.
"Ngươi uống gì?" Ngồi vào ghế sa lông, Hoàng Ly nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh.
"Không quan trọng, gì cũng được" Hác Mãnh cười gượng, cũng ngồi xuống theo.
Hoàng Ly quay về phía Nhụy Tỷ nói: "Vậy thì lấy mấy bình Laffey, hai tá bia, thêm một ít hoa quả. Đúng rồi, sắp xếp cho người bạn này của ta hai 'Công chúa', loại hot nhất ấy, loại thường đừng đưa ra trước mặt ta, nhìn thấy lại khó chịu"
Nhụy tỷ cười khổ: "Ly ca ngươi làm khó ta đó sao, hiện tại Công chúa đều tan tầm về nhà ngủ rồi..."
Hoàng Ly biến sắc, cười lạnh: "Không có công chúa, vậy ngươi bồi bằng hữu của ta đi, không có vấn đề gì chứ?"
"Ta? Khanh khách, ta thì không có vấn đề gì, nhưng sợ không lọt được vào mắt anh chàng đẹp trai đây" Nhụy tỷ cười liếc mắt đưa tình với Hác Mãnh.
Để Nhụy tỷ tiếp mình? Nếu để Chu Đào biết sẽ tức giận chứ? Hình như Nhụy tỷ với cha hắn có quan hệ mập mờ thì phải. Không biết ai nói, là thật hay giả hác Mãnh cũng không biết. Mặc kệ thế nào, đều không phải chuyện tốt gì.
"Nhụy tỷ, ngươi lại muốn trêu tiểu đệ sao? Được rồi, tỷ đi làm việc đi, không cần để ý tới ta, ta hát hò rồi uống chút rượu là được." Hác Mãnh cười khổ nói.
"Các ngươi biết nhau?" Hoàng Ly nghiêng đầu nhìn hai người, hiếu kỳ hỏi.
Nhụy tỷ cười giải thích: "Mãnh thiếu là huynh đệ của Chu thiếu chúng ta, huynh đệ thân thiết, trước đây thường xuyên tới nơi này chơi." Tuy rằng không biết Hác Mãnh và Hoàng Ly có quan hệ gì.
"Ngươi còn biết tiểu tử Chu Đào kia à?" Hoàng Ly nở nụ cười: "Nguyên lai cũng không phải nhân vạt đơn giản, ha ha, tốt lắm, gọi điện thoại cho tiểu tử Chu Đào kia, bảo hắn lại đây, nói Ly ca mời hắn uống rượu."
Nói xong, phất phất tay, ra hiệu Nhụy tỷ có thể đi được rồi.
Khiến cho Hác Mãnh cảm giác thấy chính là bảng hiệu của 'Ly ca' thật lớn, ai cũng không để vào mắt.
Trước khi Nhụy tỷ đi, liếc mắt ra hiệu cho Hác Mãnh rồi mới đi ra ngoài.
Chỉ một lát sau, người phục vụ bưng rượu vào, hai tá Budweiser, ba bình Laffey năm 82, còn có 6 đĩa hoa quả xếp đầy bàn thủy tinh.
"Tự dùng đi, muốn hát thì tự hát, muốn ăn uống gì thì tự lấy, không cần khách khí." Mạnh Hiểu Lan trước tiên rót cho 'Ly ca' một chén rượu đỏ, đưa vào tay đối phương, rồi cười rót cho Hác Mãnh một chén, nhẹ giọng nói.
Sau đó hai người ngay trước mặt hác Mãnh, tình chàng ý thiếp, ngươi dùng miệng bón cho ta hoa quả, ta dùng miệng bón cho ngươi rượu, thật buồn nôn, tay Hoàng Ly trực tiếp luồn vào trong quần áo Mạnh Hiểu Lan/
Hác Mãnh nhìn mà cảm thấy khô cổ họng, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu đỏ, cười khổ lắc đầu, cũng không nói điều gì.
Khoảng nửa giờ, Hác Mãnh tự mình ôm lấy một bình Laffey 82 đã cạn tới đáy, thì Chu Đào đến.
"Ly tỷ" Chu Đào đi vào liền cười vấn an với Hoàng Ly. Người ta Ly ca lúc này mới lưu luyến lấy tay ra khỏi người Mạnh Hiểu Lan, Mạnh Hiểu Lan đỏ mặt chỉnh lại quần áo và đầu tóc, xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía hác Mãnh ngồi.
Hác Mãnh nhún vai, cười khổ làm bộ như mình 'Mù' vậy, cái gì cũng không thấy. Mẹ kiếp, quá là kịch liệt ấy chứ, kém một chút là có thể trở thành phim cấm rồi. Chu Đào mà tới muộn một chút, nói không chừng .. quần áo cũng không còn rồi.
"Tiểu Đào, hắn là huynh đệ của ngươi?" Hoàng Ly cười gian, nhìn Hác Mãnh chép miệng, hiếu kỳ hỏi.
Chu Đào cười nói: "Ừm, huynh đệ của ta, tiểu tử này trêu chọn Ly tỷ à? Nếu hắn có chỗ nào làm Ly tỷ bất mãn, nói cho ta biết, ta quất hắn"
"Động một chút là đánh người, ngươi rất trâu à? Ta thấy chính ngươi mới thích ăn đòn" Hoàng Ly cười nói: "Nếu là huynh đệ của ngươi, thế thì dễ nói rồi. Hác Mãnh phải không, ở chỗ Tiểu Lan có số điện thoại của ta, có chuyện gì thì nói tên ta ra, thực sự không được thì gọi điện cho ta, cứ như vậy đi"
Hoàng Ly đứng lên, ôm vai Mạnh Hiểu Lan đi ra ngoài: "Hai anh em các ngươi cứ chơi đi, chúng ta đi quầy Bar nhảy nhót chút."
"Ly tỷ đi thong thả, hoan nghênh tới chơi thường xuyên." Chu Đào cười tiễn Hoàng Ly ra cửa rồi mới trở lại, ngồi vào ghế sa lông, nhìn Hác Mãnh hỏi: "Ngươi sao lại đi chung với bà nương này vậy?"
"Ngươi nghĩ ta muốn à?" Hác Mãnh lườm một cái, cười khổ kể lại chuyện ngày hôm nay.
Xì xì
Chu Đào nhịn không được. rượu vừa mới uống vào miệng chợt phun ra ngoài, cười ha ha nói: "Ngươi cũng thật đen"
Hác Mãnh không đáp lại hắn.
"Ngươi đi ra mắt, những hồng nhan tri kỷ kia của ngươi biết không?" Chu Đào cười hỏi.
Hác Mãnh tức giận: "Ngươi thiếu chuyện để nói à, việc này ngươi mà dám tiết lộ ra ngoài thì ta không để yên cho ngươi đâu." Dừng lại chút, hắn hiếu kỳ hỏi: "Ly ca này đến cùng là ai vậy,nhìn bộ dạng của ngươi, hình như cũng sợ nàng."
"Đâu chỉ sợ, đừng nói ta, cho dù là cha ta ở đây, tình cờ gặp nàng cũng phải nhún nhường." Chu Đào cười khổ lắc đầu.
Hác Mãnh sửng sốt, lão tử của Chu Đào, cũng chính là một trong số ít cường hào ở Thạch Thành mà.
"Trâu bò thế cơ à?"
Chu Đào gật đầu: "Đúng là rất trâu bò, nói cho ngươi biết, Hoàng Ly có một biệt hiệu, gọi là 'Thạch Thành Nhất Tỷ', ngoại trừ 'Thạch Thành Nhất Thiếu' có thể xếp ngang hàng với nàng ra thì rất ít người có thể ép được nàng. Sau này ít chọc giận nàng, chúng ta thật sự không trêu vào được."
Thạch Thành đệ nhất thiếu thì Hác Mãnh biết, Trịnh Thiếu Hùng, công tử của tập đoàn Thiên Thịnh, nhà giàu nhất Thạch Thành, tài lực của tập đoàn Thiên Thịnh ít nhất ở trong nước cũng có thể đứng vào vị trí 20. Bất quá, tuổi của Trịnh Thiếu Hùng còn lớn hơn bọn họ một chút.
"Coi như Trịnh Thiếu Hùng ở đây, vô tình gặp Hoàng Ly cũng phải cười theo, không dám tinh tướng đâu" Chu Đào bổ sung.
Hác Mãnh cảm khái, chẳng trách người ta nói mình có chút mặt mũi ở Thạch Thành. Là thất chứ không phải khoác lác. Trâu bò thật.
...
/136
|