Mẹ của Dương Tiểu Song đặt trước một phòng nhỏ, Hác Mãnh cảm thấy có chút lãng phí, không phải ăn bữa cơm rau dưa bình thường sao, tính cả mình và cha mẹ Dương Tiểu Song cũng chỉ có bốn người mà thôi, cần gì 'Xa xỉ' như thế? Dù sao cũng là người ta mời khách, hắn cũng không nên nói nhiều.
Khi nhìn thấy mẹ của Dương Tiểu Song, Hác Mãnh đầu tiên sửng sốt, nữ nhân đứng bên cạnh Dương Tiểu Song giống nàng mấy phần, tuổi cũng ngoài ba mươi, không hề giống người bốn mươi tuổi.
"Này, là tỷ tỷ của ngươi sao?" Hác Mãnh trong lòng không rõ, dò hỏi.
Dương Lam cười nói: "Ngươi là Hác Mãnh à, ở nhà ta thường nghe Song Song nhắc đến ngươi, ta là Dương Lam. Ngày hôm nay không có người ngoài, tùy tiện ngồi đi đừng khách khí!"
"Đây là mẹ ta!" Dương Tiểu Song chu miệng nhỏ, đá hắn một cái.
"Bá mẫu khỏe chứ ạ!" Hác Mãnh cười nói: "Không nghĩ tới bá mẫu còn trẻ như vậy, hai người đi cùng nhau như hai chị em vậy,"
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Hác Mãnh hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay bá phụ không tới sao?"
Dương Lam sửng sốt một chút, mà Dương Tiểu Song thì lại trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt như muốn trách cứ hắn, Hác Mãnh gãi đầu không hiểu mình nói nhầm chỗ nào?
"Song Song chưa nói với ngươi tình huống trong nhà à, ta cùng cha nàng đã ly hôn lâu rồi, cha nàng đã di dân ra nước ngoài." Dương Lam mỉm cười, trên mặt không có gì không tự nhiên.
Một mình nuôi con?
"Xin lỗi, nàng cũng chưa nói với ta." Hác Mãnh xin lỗi, hắn còn tưởng rằng ngày hôm nay là cha mẹ Dương Tiểu Song mời khách, không nghĩ tới nhà đầu lại một mình sống cùng mới mẹ!
"Không có chuyện gì!" Dương Lam cười không để ý, nói: "Đây cũng không phải chuyện gì bí mật mà không nói được, gọi món ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"
Ba người chọn xong món ăn, lúc nói chuyện phiếm, Dương Lam hỏi: "Tiểu Hác, ngươi là người địa phương Thạch Thành sao?"
"Đúng vậy!" Hác Mãnh gật đầu cười nói, đối phương đang quan sát hắn mà Hác Mãnh cũng đang quan sát đối phương, bảo dưỡng thật tốt, không hề nhìn ra là một người mẹ đã có con gái mười mấy tuổi, tháng năm sương gió, thật giống như không hề lưu lại trên khuôn mặt nàng, khóe mắt chân chim rất nhạt, không nhìn kỹ khó có thể phát hiện ra.
"Vậy ngươi hiện đang làm nghề gì, là kinh doanh điện thoại di động cũ sao?" Dương Lam hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, kinh doanh điện thoại di động là một phần nghiệp vụ hiện tại thôi, ở bên Liên Hoa Trì ta cùng bạn hợp tác mở một shop điện tử, mặt khác gần đây có thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, lúc bình thường cũng sẽ đầu cơ một tí đồ điện tử điện lạnh." Hác Mãnh cười nói.
Dương Lam hơi nhíu mày, bất quá trên mặt không biểu hiện ra, nói: "Nghe ngươi nói, thật sự khá phức tạp đi, làm nhiều nghiệp vụ như vậy, chắc là bận lắm?"
Nàng nhớ có nghe con gái nói, hắn trước đây là một tên đồng nát!
"Cũng bình thường, shop điện tử bình thường ta cũng không quản." Hác Mãnh cười, nhìn đối phương nói: "Không biết Dương tỷ là làm gì?"
"Ta à, ta ở một công ty kinh doanh ô tô, làm quản lý." Dương Lam đối với nghề nghiệp của mình cũng không giấu. Ngày hôm nay hẹn Hác Mãnh đi ra gặp gỡ, chính là muốn nhìn hắn một chút, nhận thức một chút. Mặt khác, cũng nhắc nhở đối phương một chút, đừng đánh chủ ý đến nữ nhi của mình, lúc chưa gặp, nàng cho rằng Hác mãnh là một người trẻ tuổi tầm hai mươi tám, hai mươi chín đây.
"Đúng rồi, trước đây ta cũng đã đi xem qua chỗ tiểu khu Song Song thuê, đúng lúc cái tiểu khu đó ở trong địa phận quản hạt của đồng công an bộ hạ cũ của nhị ca ta, an toàn không cần bận tâm." Dương Lam thật giống như nhớ tới điều gì, cười thuận miệng nói.
"Uhm, cái tiểu khu kia trị an rất tốt!" Hác Mãnh cũng gật đầu.
Sau một bữa cơm, mọi việc cũng đều vui vẻ cả.
Từ trong khách sạn đi ra, Dương Lam biết Hác Mãnh là gọi xe đến nên nhất định phải lái xe đưa Hác Mãnh về, mặc cho hắn từ chối ra sao cũng vô dụng.
Dương Lam lái một chiếc Q5 màu trắng, liên tưởng tới một số lời nói lúc ăn cơm, không khó suy đoán ra, mẹ của Dương Tiểu Song ở Thạch Thành cũng có chút năng lực.
Bất quá Hác Mãnh cũng không có suy nghĩ nhiều, bởi vì việc đó không cần hắn phải bận tâm, không có quan hệ gì tới hắn mà.
"Là nơi này, cửa hàng điện tử điện lạnh cũ này cũng là ta ở, hay là Dương tỷ vào ngồi một chút?" Hác Mãnh chỉ vào biển hiệu cửa hàng, cười nói.
Dương Lam nhìn ra ngoài một chút, mỉm cười lắc đầu: "Ngày hôm nay không còn sớm, để hôm nào đi!"
"Vậy được, các ngươi lái xe chậm một chút!" Hác Mãnh cũng không miễn cưỡng, mở cửa xe xuống.
Trên đường về nhà, Dương Lam cười hỏi: "Tiểu Hác tuổi thật cũng không lớn chứ?"
Dương Tiểu Song nhìn ngoài cửa xe, nói: "Hắn à, hai mươi mốt tuổi!"
"Vậy ngươi có thích hắn không?"
"A?" Dương Tiểu Song mặt đỏ lên, nghiêng đầu nhìn Dương Lam nói: "Mẹ, ngươi nói linh tinh gì vậy, ta, ta với hắn làm gì có quan hệ gì, chúng ta chỉ là cùng hợp tác, ngươi không tin ta sao?"
"Tin!" Dương Lam gật đầu cười, dừng một chút lại nói: "Tiểu Hác xem ra cũng tốt, tuổi còn trẻ lại tự mình lang bạt gây dựng sự nghiệp, cũng coi như có mấy phần bản lĩnh."
"Mẹ, ta biết ngươi đang nghĩ gì rồi, ta với hắn thật sự không có gì, ta nói rồi không yêu sớm, thì chắc chắn sẽ không yêu sớm, coi như yêu sớm, cũng khẳng định nói cho ngươi biết." Dương Tiểu Song lầm bầm miệng nhỏ, nàng biết chắc là Dương Lam đang hoài nghi nàng cũng Hác Mãnh có quan hệ gì rồi.
"Biết mẹ tại sao không phản đối ngươi mở cửa hàng trên mạng, cũng không phản đối ngươi ở phòng làm việc, không trở về nhà sao?" Dương Lam nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Dương Tiểu Song con mắt chớp chớp, cười hì hì nói: "Đương nhiên là mẹ tin tưởng ta rồi!"
Dương Lam cười nói: "Tin ngươi chỉ là một mặt, mặt khác bởi vì ta không muốn nhốt ngươi ở trong lồng, ta sợ ngươi sẽ sinh tâm lý phản nghịch đối với ta, phải biết, ngươi là người mẹ thương nhất, nếu như không có ngươi, vậy thì mẹ sẽ không có gì cả."
"Ta chắc chắn sẽ không như ngươi nghĩ đâu!" Dương Tiểu Song trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng.
Dương Lam cười cười, chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm cả. Bất quá Dương Tiểu Song lại bắt đầu nói cho nàng nghe về cửa hàng của mình, mỗi ngày có bao nhiêu đơn hàng, mỗi đơn hàng có thể kiếm lời bao nhiêu tiền, khách hàng cũ trên internet kia có bao nhiêu phiền phức, rõ ràng là thái độ phục vụ của mình không có vấn đề, vậy mà họ vẫn cho nhận xét không tốt.
"Mở cửa hàng trên mạng chỉ có thể ham muốn tạm thời của ngươi thôi, trong khi nghỉ hè ta mặc kệ, thế nhưng sau khi khai giảng, ngươi phải cố gắng kiềm chế lại cho ta, kiếm lời bao nhiêu tiền cũng là thứ yếu, tương lai thi đậu một trường đại học mwois tốt, mới là trọng yếu nhất, biết không?" Dương Lam xen vào nói, có thể thấy con gái thật sự quan tâm tới cửa hàng trên mạng này của nàng.
"Yên chí, người ta là mỹ nữ thiên tài, ngươi xem ta lúc nào thành tích học tập để ngươi mất mặt đâu!" Dương Tiểu Song ngước đầu, tràn đầy tự tin nói.
"Không biết xấu hổ! Nào có ai tự khen mình là mỹ nữ!" Dương Lam cười mắng. Hai mẹ con cũng thường xuyên tranh luận, chẳng trách ở bên ngoài người ta thường hiểu lầm là hai tỷ muội.
Khi nhìn thấy mẹ của Dương Tiểu Song, Hác Mãnh đầu tiên sửng sốt, nữ nhân đứng bên cạnh Dương Tiểu Song giống nàng mấy phần, tuổi cũng ngoài ba mươi, không hề giống người bốn mươi tuổi.
"Này, là tỷ tỷ của ngươi sao?" Hác Mãnh trong lòng không rõ, dò hỏi.
Dương Lam cười nói: "Ngươi là Hác Mãnh à, ở nhà ta thường nghe Song Song nhắc đến ngươi, ta là Dương Lam. Ngày hôm nay không có người ngoài, tùy tiện ngồi đi đừng khách khí!"
"Đây là mẹ ta!" Dương Tiểu Song chu miệng nhỏ, đá hắn một cái.
"Bá mẫu khỏe chứ ạ!" Hác Mãnh cười nói: "Không nghĩ tới bá mẫu còn trẻ như vậy, hai người đi cùng nhau như hai chị em vậy,"
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Hác Mãnh hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay bá phụ không tới sao?"
Dương Lam sửng sốt một chút, mà Dương Tiểu Song thì lại trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt như muốn trách cứ hắn, Hác Mãnh gãi đầu không hiểu mình nói nhầm chỗ nào?
"Song Song chưa nói với ngươi tình huống trong nhà à, ta cùng cha nàng đã ly hôn lâu rồi, cha nàng đã di dân ra nước ngoài." Dương Lam mỉm cười, trên mặt không có gì không tự nhiên.
Một mình nuôi con?
"Xin lỗi, nàng cũng chưa nói với ta." Hác Mãnh xin lỗi, hắn còn tưởng rằng ngày hôm nay là cha mẹ Dương Tiểu Song mời khách, không nghĩ tới nhà đầu lại một mình sống cùng mới mẹ!
"Không có chuyện gì!" Dương Lam cười không để ý, nói: "Đây cũng không phải chuyện gì bí mật mà không nói được, gọi món ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"
Ba người chọn xong món ăn, lúc nói chuyện phiếm, Dương Lam hỏi: "Tiểu Hác, ngươi là người địa phương Thạch Thành sao?"
"Đúng vậy!" Hác Mãnh gật đầu cười nói, đối phương đang quan sát hắn mà Hác Mãnh cũng đang quan sát đối phương, bảo dưỡng thật tốt, không hề nhìn ra là một người mẹ đã có con gái mười mấy tuổi, tháng năm sương gió, thật giống như không hề lưu lại trên khuôn mặt nàng, khóe mắt chân chim rất nhạt, không nhìn kỹ khó có thể phát hiện ra.
"Vậy ngươi hiện đang làm nghề gì, là kinh doanh điện thoại di động cũ sao?" Dương Lam hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, kinh doanh điện thoại di động là một phần nghiệp vụ hiện tại thôi, ở bên Liên Hoa Trì ta cùng bạn hợp tác mở một shop điện tử, mặt khác gần đây có thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, lúc bình thường cũng sẽ đầu cơ một tí đồ điện tử điện lạnh." Hác Mãnh cười nói.
Dương Lam hơi nhíu mày, bất quá trên mặt không biểu hiện ra, nói: "Nghe ngươi nói, thật sự khá phức tạp đi, làm nhiều nghiệp vụ như vậy, chắc là bận lắm?"
Nàng nhớ có nghe con gái nói, hắn trước đây là một tên đồng nát!
"Cũng bình thường, shop điện tử bình thường ta cũng không quản." Hác Mãnh cười, nhìn đối phương nói: "Không biết Dương tỷ là làm gì?"
"Ta à, ta ở một công ty kinh doanh ô tô, làm quản lý." Dương Lam đối với nghề nghiệp của mình cũng không giấu. Ngày hôm nay hẹn Hác Mãnh đi ra gặp gỡ, chính là muốn nhìn hắn một chút, nhận thức một chút. Mặt khác, cũng nhắc nhở đối phương một chút, đừng đánh chủ ý đến nữ nhi của mình, lúc chưa gặp, nàng cho rằng Hác mãnh là một người trẻ tuổi tầm hai mươi tám, hai mươi chín đây.
"Đúng rồi, trước đây ta cũng đã đi xem qua chỗ tiểu khu Song Song thuê, đúng lúc cái tiểu khu đó ở trong địa phận quản hạt của đồng công an bộ hạ cũ của nhị ca ta, an toàn không cần bận tâm." Dương Lam thật giống như nhớ tới điều gì, cười thuận miệng nói.
"Uhm, cái tiểu khu kia trị an rất tốt!" Hác Mãnh cũng gật đầu.
Sau một bữa cơm, mọi việc cũng đều vui vẻ cả.
Từ trong khách sạn đi ra, Dương Lam biết Hác Mãnh là gọi xe đến nên nhất định phải lái xe đưa Hác Mãnh về, mặc cho hắn từ chối ra sao cũng vô dụng.
Dương Lam lái một chiếc Q5 màu trắng, liên tưởng tới một số lời nói lúc ăn cơm, không khó suy đoán ra, mẹ của Dương Tiểu Song ở Thạch Thành cũng có chút năng lực.
Bất quá Hác Mãnh cũng không có suy nghĩ nhiều, bởi vì việc đó không cần hắn phải bận tâm, không có quan hệ gì tới hắn mà.
"Là nơi này, cửa hàng điện tử điện lạnh cũ này cũng là ta ở, hay là Dương tỷ vào ngồi một chút?" Hác Mãnh chỉ vào biển hiệu cửa hàng, cười nói.
Dương Lam nhìn ra ngoài một chút, mỉm cười lắc đầu: "Ngày hôm nay không còn sớm, để hôm nào đi!"
"Vậy được, các ngươi lái xe chậm một chút!" Hác Mãnh cũng không miễn cưỡng, mở cửa xe xuống.
Trên đường về nhà, Dương Lam cười hỏi: "Tiểu Hác tuổi thật cũng không lớn chứ?"
Dương Tiểu Song nhìn ngoài cửa xe, nói: "Hắn à, hai mươi mốt tuổi!"
"Vậy ngươi có thích hắn không?"
"A?" Dương Tiểu Song mặt đỏ lên, nghiêng đầu nhìn Dương Lam nói: "Mẹ, ngươi nói linh tinh gì vậy, ta, ta với hắn làm gì có quan hệ gì, chúng ta chỉ là cùng hợp tác, ngươi không tin ta sao?"
"Tin!" Dương Lam gật đầu cười, dừng một chút lại nói: "Tiểu Hác xem ra cũng tốt, tuổi còn trẻ lại tự mình lang bạt gây dựng sự nghiệp, cũng coi như có mấy phần bản lĩnh."
"Mẹ, ta biết ngươi đang nghĩ gì rồi, ta với hắn thật sự không có gì, ta nói rồi không yêu sớm, thì chắc chắn sẽ không yêu sớm, coi như yêu sớm, cũng khẳng định nói cho ngươi biết." Dương Tiểu Song lầm bầm miệng nhỏ, nàng biết chắc là Dương Lam đang hoài nghi nàng cũng Hác Mãnh có quan hệ gì rồi.
"Biết mẹ tại sao không phản đối ngươi mở cửa hàng trên mạng, cũng không phản đối ngươi ở phòng làm việc, không trở về nhà sao?" Dương Lam nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Dương Tiểu Song con mắt chớp chớp, cười hì hì nói: "Đương nhiên là mẹ tin tưởng ta rồi!"
Dương Lam cười nói: "Tin ngươi chỉ là một mặt, mặt khác bởi vì ta không muốn nhốt ngươi ở trong lồng, ta sợ ngươi sẽ sinh tâm lý phản nghịch đối với ta, phải biết, ngươi là người mẹ thương nhất, nếu như không có ngươi, vậy thì mẹ sẽ không có gì cả."
"Ta chắc chắn sẽ không như ngươi nghĩ đâu!" Dương Tiểu Song trong giọng nói mang theo vài phần làm nũng.
Dương Lam cười cười, chuyên tâm lái xe, không nói gì thêm cả. Bất quá Dương Tiểu Song lại bắt đầu nói cho nàng nghe về cửa hàng của mình, mỗi ngày có bao nhiêu đơn hàng, mỗi đơn hàng có thể kiếm lời bao nhiêu tiền, khách hàng cũ trên internet kia có bao nhiêu phiền phức, rõ ràng là thái độ phục vụ của mình không có vấn đề, vậy mà họ vẫn cho nhận xét không tốt.
"Mở cửa hàng trên mạng chỉ có thể ham muốn tạm thời của ngươi thôi, trong khi nghỉ hè ta mặc kệ, thế nhưng sau khi khai giảng, ngươi phải cố gắng kiềm chế lại cho ta, kiếm lời bao nhiêu tiền cũng là thứ yếu, tương lai thi đậu một trường đại học mwois tốt, mới là trọng yếu nhất, biết không?" Dương Lam xen vào nói, có thể thấy con gái thật sự quan tâm tới cửa hàng trên mạng này của nàng.
"Yên chí, người ta là mỹ nữ thiên tài, ngươi xem ta lúc nào thành tích học tập để ngươi mất mặt đâu!" Dương Tiểu Song ngước đầu, tràn đầy tự tin nói.
"Không biết xấu hổ! Nào có ai tự khen mình là mỹ nữ!" Dương Lam cười mắng. Hai mẹ con cũng thường xuyên tranh luận, chẳng trách ở bên ngoài người ta thường hiểu lầm là hai tỷ muội.
/136
|