Editor: Cua Rang Me
Three dùng cái muỗng nhỏ không ngừng khuấy ly cà phê, trầm ngâm vài giây thì mở miệng chậm rãi nói, "Anh thích cô ấy thật lòng sao?"
"Nếu như không phải là thật lòng thì tôi cũng sẽ không tìm cô ấy mười lăm năm, sau đó còn tìm cô ấy bốn năm, tổng cộng sắp hai mươi năm, cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?" Kể từ khi nhìn thấy cô vui vẻ, hắn vẫn luôn luôn thật lòng, không hề có một khắc nào có ý đùa giỡn với cô.
"Vậy anh có thể bảo đảm, trong tương lai, mãi mãi về sau đều yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy sao?" Three dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Đông Liệt hơi nhíu mày một cái, có chút kỳ quái nói, "Cậu cho rằng mình là Mục Sư sao? Tại sao muốn hỏi cái này chứ?"
"Trả lời tôi, anh biết tại sao mà!" Hắn vẫn như cũ, hỏi thêm lần nữa.
Hàn Đông Liệt không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, nhưng là vẫn kiên định trả lời, "Tôi sẽ!"
Three chần chừ một giây, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt dịu dàng, hơi cười cười nói, "Như thế là tốt rồi, có những lời như vậy. . . . . . Tôi đã yên tâm!"
Hàn Đông Liệt cau mày không hiểu, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn cầu xin anh giúp tôi làm một chuyện mà thôi!"
"Chuyện gì?" Hàn Đông Liệt hoàn toàn cũng không nghĩ tới, rõ ràng người đối nghịch với mình lại có thể nói “cầu xin”! Rốt cuộc là thế nào? Bốn năm không gặp giống như biến thành người khác vậy.
Three đã thấy hắn đối tốt với mình, nhưng vẫn dùng vẻ mặt bình thường nhất và động tác lấy ra một lá thư màu trắng đưa cho hắn nói: "Gần đây Boss giao cho tôi một nhiệm vụ rất bí mật, tôi nhất định phải thi hành một mình, cho nên nếu như có một ngày đột nhiên không thấy tôi nữa, thì nhờ anh đem lá thư này giao cho cô ấy!"
Thư?
Hai hàng lông mày của Hàn Đông Liệt cau chặt một lần nữa, vừa nhìn thấy lá thư màu trắng giống như lá thư u Thiển Thiển để lại cho hắn, coi như là di thư, mà lá thư này để làm gì?
"Rốt cuộc là cậu muốn đi làm cái gì? Hay là nói ngắn gọn cho tôi biết đi, nếu như cậu nói toàn bộ cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ giúp cậu!"
"Cho dù tôi không nói ra, anh cũng sẽ giúp tôi, đúng không?"
"Tại sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ giúp cậu?"
"Dĩ nhiên, bởi vì đối với anh mà nói thì anh đã mất đi một đối thủ cạnh tranh rồi, đối với anh mà nói là chuyện tốt, không phải sao?"
Hàn Đông Liệt ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình,, sau đó cầm lấy lá thư trên bàn, nói, "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu lần này, nhưng mà có thể nói cho tôi biết khi nào cậu trở lại không? Tôi sẽ chuẩn bị!"
Three cầm ly già phê kia, khoan thai nói, "Lần này có thể sẽ lâu một chút, cho nên . . . . . . Thời gian không xác định!"
"À, vậy sao, tôi hiểu rồi ! Nếu vậy cũng không cần trở lại!"
"Anh nói ai không muốn trở lại hả ?" u Tiểu Thiển đột nhiên xuất hiện ở cửa, có chút bất mãn nhìn hai người bọn họ.
Three để ly cà phê xuống, dịu dàng nhìn cô nói, "Không có gì, chúng tôi chỉ ở đây tán gẫu thôi!"
u Tiểu Thiển cau mày nhìn hắn, nhìn chăm chú thật lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi vào bàn, vừa ngồi xuống vừa nói, "Three, sắc mặt của anh càng ngày càng không tốt, mau tìm bác sĩ đi, đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi!"
"Được!" Three mỉm cười trả lời.
Three dùng cái muỗng nhỏ không ngừng khuấy ly cà phê, trầm ngâm vài giây thì mở miệng chậm rãi nói, "Anh thích cô ấy thật lòng sao?"
"Nếu như không phải là thật lòng thì tôi cũng sẽ không tìm cô ấy mười lăm năm, sau đó còn tìm cô ấy bốn năm, tổng cộng sắp hai mươi năm, cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?" Kể từ khi nhìn thấy cô vui vẻ, hắn vẫn luôn luôn thật lòng, không hề có một khắc nào có ý đùa giỡn với cô.
"Vậy anh có thể bảo đảm, trong tương lai, mãi mãi về sau đều yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy sao?" Three dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Đông Liệt hơi nhíu mày một cái, có chút kỳ quái nói, "Cậu cho rằng mình là Mục Sư sao? Tại sao muốn hỏi cái này chứ?"
"Trả lời tôi, anh biết tại sao mà!" Hắn vẫn như cũ, hỏi thêm lần nữa.
Hàn Đông Liệt không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, nhưng là vẫn kiên định trả lời, "Tôi sẽ!"
Three chần chừ một giây, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt dịu dàng, hơi cười cười nói, "Như thế là tốt rồi, có những lời như vậy. . . . . . Tôi đã yên tâm!"
Hàn Đông Liệt cau mày không hiểu, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn cầu xin anh giúp tôi làm một chuyện mà thôi!"
"Chuyện gì?" Hàn Đông Liệt hoàn toàn cũng không nghĩ tới, rõ ràng người đối nghịch với mình lại có thể nói “cầu xin”! Rốt cuộc là thế nào? Bốn năm không gặp giống như biến thành người khác vậy.
Three đã thấy hắn đối tốt với mình, nhưng vẫn dùng vẻ mặt bình thường nhất và động tác lấy ra một lá thư màu trắng đưa cho hắn nói: "Gần đây Boss giao cho tôi một nhiệm vụ rất bí mật, tôi nhất định phải thi hành một mình, cho nên nếu như có một ngày đột nhiên không thấy tôi nữa, thì nhờ anh đem lá thư này giao cho cô ấy!"
Thư?
Hai hàng lông mày của Hàn Đông Liệt cau chặt một lần nữa, vừa nhìn thấy lá thư màu trắng giống như lá thư u Thiển Thiển để lại cho hắn, coi như là di thư, mà lá thư này để làm gì?
"Rốt cuộc là cậu muốn đi làm cái gì? Hay là nói ngắn gọn cho tôi biết đi, nếu như cậu nói toàn bộ cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ giúp cậu!"
"Cho dù tôi không nói ra, anh cũng sẽ giúp tôi, đúng không?"
"Tại sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ giúp cậu?"
"Dĩ nhiên, bởi vì đối với anh mà nói thì anh đã mất đi một đối thủ cạnh tranh rồi, đối với anh mà nói là chuyện tốt, không phải sao?"
Hàn Đông Liệt ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình,, sau đó cầm lấy lá thư trên bàn, nói, "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu lần này, nhưng mà có thể nói cho tôi biết khi nào cậu trở lại không? Tôi sẽ chuẩn bị!"
Three cầm ly già phê kia, khoan thai nói, "Lần này có thể sẽ lâu một chút, cho nên . . . . . . Thời gian không xác định!"
"À, vậy sao, tôi hiểu rồi ! Nếu vậy cũng không cần trở lại!"
"Anh nói ai không muốn trở lại hả ?" u Tiểu Thiển đột nhiên xuất hiện ở cửa, có chút bất mãn nhìn hai người bọn họ.
Three để ly cà phê xuống, dịu dàng nhìn cô nói, "Không có gì, chúng tôi chỉ ở đây tán gẫu thôi!"
u Tiểu Thiển cau mày nhìn hắn, nhìn chăm chú thật lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi vào bàn, vừa ngồi xuống vừa nói, "Three, sắc mặt của anh càng ngày càng không tốt, mau tìm bác sĩ đi, đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi!"
"Được!" Three mỉm cười trả lời.
/199
|