Trường đã vào học được mười lăm phút nhưng có vẻ mọi thứ vẫn đứng ở ngưỡng con số 0. Rốt cuộc thì luyên thuyên một hồi rồi mà vẫn chả giải quyết được vấn đề gì!
Sau khẩu lệnh không mấy tốt cho lắm thì Thanh Hà chuyển sang kế hoạch " cải tạo " khác. Trở lại về bàn giáo viên, cô nhẹ nhàng lật quyển sổ nhận xét của lớp.
Bắt đầu là giáo viên dạy văn với dòng chữ nắn nót uyển chuyển:
"Học trò ngày nay quậy tới trời
Mười thằng đi học chín thằng chơi
Ba thằng đến lớp hai thằng ngủ
Còn lại thằng kia...cũng gật gù."
Đúng là một giáo viên chuyên nghiệp đẳng cấp, nhận xét chỉ bằng bốn câu thơ. Điều đó cho thấy cô là người tận tâm với nghề, trung với nhà trường và có thảo với học sinh.
Giáo viên dạy toán...xem nào ? Có vẻ cô là một người chững trạc và ít nói hơn. Vì vậy dòng nhận xét cũng đơn giản và xúc tích: Thông minh đột xuất, ngu lâu bất thình lình.
Tiếp theo là giáo viên Ngoại Ngữ với một dòng nhận xét cũng khá là dài: Oh my god!!! Theo sau đó là dấu ba chấm kèm theo khuôn mặt hốt hoảng.
Có một điều đặc biệt ...Ưm... Còn rất nhiều giáo viên nhưng họ chỉ ghi chung một dòng và với một nội dung: Tôi không có ý kiến. Chấm hết.
Hazzi...!!!
Đóng quyển sổ lại với một tiếng thở dài . Chợt nhớ đến cái câu:" Biết mình , biết người, trăm trận trăm thắng" trong đầu cô chợt lóe ra một ý tưởng. Nhếch môi cô nở một nụ cười vô cùng gian tà.
-Cả lớp, hôm nay là ngày đầu tiên cô dạy chúng ta nên cô muốn cho các em chơi một trò chơi. Các em có chịu không?
-Thôi cũng được, không phải học là tốt rồi!! Lũ học sinh nhao nhao lên vẻ hứng thú. Đúng là cái lũ nghịch tặc chỉ được cái nước ăn và chơi là giỏi.
-Bây giờ cô sẽ ra luật chơi và cách chơi. Cả lớp mình có sĩ số là bốn mươi nên sẽ chia làm hai đội. Trò chơi được mang tên: Nhạc chế...Vỗ tay nào...
-Úi giờ ơi cái trò mèo này,...-một học sinh nam bĩu môi nói trước cả lớp khiến cho cô bực mình. Nhưng có vẻ một vài bạn háo hức liền hỏi cách chơi:
-Ê, thế cái trò mèo đấy chơi như thế nào thế.
Nghe cái cách nói và biểu cảm khuôn mặt của thằng ranh con bố láo cô rất chi là bực mình, không chơi thì im đi, không nói ai bảo câm đâu mà cứ rống lên. Tuy là vậy ,nhưng bên ngoài cô vẫn phải tỏ vẻ nhẹ nhàng. Vì người ta bảo rồi:" Dạy con từ thuở còn non.dạy trò từ thuở vẫn còn tinh tue".
-Vậy em có thể thay mặt cô nói cho các bạn biết được không?
-Thôi, cô nói giở rồi thì nói tiếp đi ạ. Đứa học trò lúc nãy vừa nói vừa gãi đầu lại còn tỏ vẻ ngơ ngác khiến cô phải phì cười.
-Tưởng biết( Đồ sĩ diện-cô nghĩ thầm). Luật chơi là: mỗi đội sẽ cử một bạn lên hát một câu để đội bên kia đáp lại với chữ cái đầu của từ cuối, và cứ thế hai đội đáp lại nhau. Đội nào mà không hát được trong vòng ba phút đội đấy sẽ thua cuộc.ok.
Sau lời chỉ dẫn, cả lớp tỏ vẻ háo hức: Cô, em tưởng cái trò gì, chứ cái trò mèo này...tụi em chưa chơi bao giờ... chơi đi cô nhỉ?
Sau sự nhất quán giưã giáo viên và học sinh trò chơi được bắt đầu.
Tiếng đập thước được vang lên cũng là lúc tiếng hát của đội một được cất:
-Một con vịt xòe ra hai cái súng. Nó kêu rằng nếu muốn sống thì đầu hàng. Gặp cảnh sát nó pằng pằng vài phát. Bắn xong rồi cúp đít chuồn như bay. Bay-chữ bờ..hát đê..
-Bờ à...Ba bà đi bán lợn con, bán đi bán lại lon ton chạy về, ba bà đi bán lợn sề, bán đi bán lại chạy về lon ton. Ton-chữ tờ.
-Tờ..-À,...Trên cành cao chim hót, chiển chiêu đi với người yêu, bao đại nhân trông thấy gọi anh ngay lên công đường, dám nói dối nhức đầu để trốn đi chơi phố phường. Em nói dối lần, chiển chiêu nhăn răng cười khì.
-Khì, ka kìa...
-Ka.. khi xưa alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, alibaba, hôm nay alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, ali teo rồi.
-Rồi em đi bán sữa đậu nành, rồi em đạp chiếc xe màu xanh, em chính em ngày xưa đó, bán sữa đậu nành kiêm cả cháo lòng tiết canh..
-Canh..cua nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật gù kêu hôi.
-Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong chảo mỡ, ngoi lên lặn xuống, cá vàng chết đen thui.
-Thui..hát đi...Tiếng của đội một vang lên dữ dội khiến cho đội hai hoảng loạn tâm hồn. Ai biểu đội một có cô "đầu xỏ" mới làm chi. Quỳnh Thư cười khì khì cùng lũ học sinh trong nhóm. Tưởng cái trò gì chứ cái trò nhạc chế cô là vua rồi.
Thời gian bắt đầu được tính và đếm ngược:
5,4,3,2,1...Thua rồi...-tiếng đội một vang lên ngày càng dữ dội khi đội hai thua thảm hại.hahahahaha.
Lắc đầu nhìn Thanh Hà chỉ biết cười nhẹ lắc đầu chia buồn với đội hai. Tuy vậy nhưng cả lớp lại có một tiết học rất vui( chơi chứ học gì hả má!). Cô nhận ra một điều rằng tụi học sinh này có tố chất nhưng thực sự là chưa được mài dũa đúng cách cho nên chúng mới càng ngày càng xấu. Nhưng giờ đây cô đã phát hiện ra một chiêu thức " cải tạo mới" mong là sẽ thực hiện được thành công và được đưa lên chứng nhận cấp quốc tế.( Có vẻ hơi mơ tưởng)
Sau khẩu lệnh không mấy tốt cho lắm thì Thanh Hà chuyển sang kế hoạch " cải tạo " khác. Trở lại về bàn giáo viên, cô nhẹ nhàng lật quyển sổ nhận xét của lớp.
Bắt đầu là giáo viên dạy văn với dòng chữ nắn nót uyển chuyển:
"Học trò ngày nay quậy tới trời
Mười thằng đi học chín thằng chơi
Ba thằng đến lớp hai thằng ngủ
Còn lại thằng kia...cũng gật gù."
Đúng là một giáo viên chuyên nghiệp đẳng cấp, nhận xét chỉ bằng bốn câu thơ. Điều đó cho thấy cô là người tận tâm với nghề, trung với nhà trường và có thảo với học sinh.
Giáo viên dạy toán...xem nào ? Có vẻ cô là một người chững trạc và ít nói hơn. Vì vậy dòng nhận xét cũng đơn giản và xúc tích: Thông minh đột xuất, ngu lâu bất thình lình.
Tiếp theo là giáo viên Ngoại Ngữ với một dòng nhận xét cũng khá là dài: Oh my god!!! Theo sau đó là dấu ba chấm kèm theo khuôn mặt hốt hoảng.
Có một điều đặc biệt ...Ưm... Còn rất nhiều giáo viên nhưng họ chỉ ghi chung một dòng và với một nội dung: Tôi không có ý kiến. Chấm hết.
Hazzi...!!!
Đóng quyển sổ lại với một tiếng thở dài . Chợt nhớ đến cái câu:" Biết mình , biết người, trăm trận trăm thắng" trong đầu cô chợt lóe ra một ý tưởng. Nhếch môi cô nở một nụ cười vô cùng gian tà.
-Cả lớp, hôm nay là ngày đầu tiên cô dạy chúng ta nên cô muốn cho các em chơi một trò chơi. Các em có chịu không?
-Thôi cũng được, không phải học là tốt rồi!! Lũ học sinh nhao nhao lên vẻ hứng thú. Đúng là cái lũ nghịch tặc chỉ được cái nước ăn và chơi là giỏi.
-Bây giờ cô sẽ ra luật chơi và cách chơi. Cả lớp mình có sĩ số là bốn mươi nên sẽ chia làm hai đội. Trò chơi được mang tên: Nhạc chế...Vỗ tay nào...
-Úi giờ ơi cái trò mèo này,...-một học sinh nam bĩu môi nói trước cả lớp khiến cho cô bực mình. Nhưng có vẻ một vài bạn háo hức liền hỏi cách chơi:
-Ê, thế cái trò mèo đấy chơi như thế nào thế.
Nghe cái cách nói và biểu cảm khuôn mặt của thằng ranh con bố láo cô rất chi là bực mình, không chơi thì im đi, không nói ai bảo câm đâu mà cứ rống lên. Tuy là vậy ,nhưng bên ngoài cô vẫn phải tỏ vẻ nhẹ nhàng. Vì người ta bảo rồi:" Dạy con từ thuở còn non.dạy trò từ thuở vẫn còn tinh tue".
-Vậy em có thể thay mặt cô nói cho các bạn biết được không?
-Thôi, cô nói giở rồi thì nói tiếp đi ạ. Đứa học trò lúc nãy vừa nói vừa gãi đầu lại còn tỏ vẻ ngơ ngác khiến cô phải phì cười.
-Tưởng biết( Đồ sĩ diện-cô nghĩ thầm). Luật chơi là: mỗi đội sẽ cử một bạn lên hát một câu để đội bên kia đáp lại với chữ cái đầu của từ cuối, và cứ thế hai đội đáp lại nhau. Đội nào mà không hát được trong vòng ba phút đội đấy sẽ thua cuộc.ok.
Sau lời chỉ dẫn, cả lớp tỏ vẻ háo hức: Cô, em tưởng cái trò gì, chứ cái trò mèo này...tụi em chưa chơi bao giờ... chơi đi cô nhỉ?
Sau sự nhất quán giưã giáo viên và học sinh trò chơi được bắt đầu.
Tiếng đập thước được vang lên cũng là lúc tiếng hát của đội một được cất:
-Một con vịt xòe ra hai cái súng. Nó kêu rằng nếu muốn sống thì đầu hàng. Gặp cảnh sát nó pằng pằng vài phát. Bắn xong rồi cúp đít chuồn như bay. Bay-chữ bờ..hát đê..
-Bờ à...Ba bà đi bán lợn con, bán đi bán lại lon ton chạy về, ba bà đi bán lợn sề, bán đi bán lại chạy về lon ton. Ton-chữ tờ.
-Tờ..-À,...Trên cành cao chim hót, chiển chiêu đi với người yêu, bao đại nhân trông thấy gọi anh ngay lên công đường, dám nói dối nhức đầu để trốn đi chơi phố phường. Em nói dối lần, chiển chiêu nhăn răng cười khì.
-Khì, ka kìa...
-Ka.. khi xưa alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, alibaba, hôm nay alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, ali teo rồi.
-Rồi em đi bán sữa đậu nành, rồi em đạp chiếc xe màu xanh, em chính em ngày xưa đó, bán sữa đậu nành kiêm cả cháo lòng tiết canh..
-Canh..cua nấu với ruột bầu, chồng chan vợ húp gật gù kêu hôi.
-Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong chảo mỡ, ngoi lên lặn xuống, cá vàng chết đen thui.
-Thui..hát đi...Tiếng của đội một vang lên dữ dội khiến cho đội hai hoảng loạn tâm hồn. Ai biểu đội một có cô "đầu xỏ" mới làm chi. Quỳnh Thư cười khì khì cùng lũ học sinh trong nhóm. Tưởng cái trò gì chứ cái trò nhạc chế cô là vua rồi.
Thời gian bắt đầu được tính và đếm ngược:
5,4,3,2,1...Thua rồi...-tiếng đội một vang lên ngày càng dữ dội khi đội hai thua thảm hại.hahahahaha.
Lắc đầu nhìn Thanh Hà chỉ biết cười nhẹ lắc đầu chia buồn với đội hai. Tuy vậy nhưng cả lớp lại có một tiết học rất vui( chơi chứ học gì hả má!). Cô nhận ra một điều rằng tụi học sinh này có tố chất nhưng thực sự là chưa được mài dũa đúng cách cho nên chúng mới càng ngày càng xấu. Nhưng giờ đây cô đã phát hiện ra một chiêu thức " cải tạo mới" mong là sẽ thực hiện được thành công và được đưa lên chứng nhận cấp quốc tế.( Có vẻ hơi mơ tưởng)
/61
|