Hiện tại xem ra, sẽ không còn đệ tử ngoại môn nào dám xông lên lôi đài, khiêu chiến Phong Vân Vô Ngân! Quá mạnh mẽ rồi! Từ khi học phủ Tử Anh được thành lập cho tới nay, đệ tử tạp dịch chúng ta vẫn luôn bị đệ tử ngoại môn áp bách, bình thường có chuyện gì phát sinh, đệ tử tạp dịch đều bị đệ tử ngoại môn vũ nhục, thậm chí đánh chết. Chưa có đệ tử tạp dịch nào dám hư Phong Vân Vô Ngân, hành hạ giết chết đệ tử ngoại môn như hái rau cắt quả!
Sướng! Hả giận! Hãnh diện!
Ngay cả phụ tử hai người Vũ thái tử, tuy trong lòng mang tâm lý đặc biệt, thế nhưng hiện tại cũng nổi nhiệt huyết, nắm chặt song quyền, trong lòng cũng gào rống lên như những tạp dịch khác… Tốt! Giết rất tốt! Giết tiếp đi! Xem đám đệ tử ngoại môn kia còn dám bừa bãi khinh rẻ đệ tử tạp dịch chúng ta hay không.
Trình Dao và Trình Thiết Sơn càng kích động khó có thể kiềm chế.
Lúc này Phong Vân Vô Ngân biểu hiện ra ngoài hời hợt, phong phạm có thừa sức lực, hai tay vắt chéo sau lưng, sừng sững đứng trên lôi đài, dường như vừa rồi không phải giết một đám đệ tử ngoại môn của học phủ, mà là một đám dê lợn bình thường.
Chỉ thấy, đồ hình âm dương bát quái cực lớn kia phảng phất như ngưng kết thành thực chất, xoay tròn trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, phát ra kiếm khí như hồng, khiến không khí tại bốn phương tám hướng xung quanh đều bị cuộn thành vết lốm đốm, bay lả tả, mười phần mỹ lệ. Bên trong, thi thoảng lại có kiếm khí thuần dương sáng lạn, kiếm khí man hoang cổ lão cùng với kiếm khí liệt hỏa nóng rực. Tựa hồ hình thành một màn biểu diễn kiếm khí, phàm thứ gì động vào nó, đều bị cắt thành nát vụn.
Trong lòng chúng đệ tử ngoại môn thấy run sợ, ban đầu những đệ tử ngoại môn nghĩ muốn giết chết Phong Vân Vô Ngân làm náo động, lúc này đều suy nghĩ tự thân chính mình có đủ hay không, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lúc này, tám người trong hàng mười đại đệ tử ngoại môn, trong lòng cũng bồi hồi hẳn lên.
Vốn, bọn họ cho rằng tùy tiện một đệ tử ngoại môn lão thành đi lên, liền có thể dễ dàng tru giết Phong Vân Vô Ngân. Cũng không nghĩ tới, sức chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên kinh khủng như vậy! Kiếm thuật đã tiếp cận tới hoàn mỹ, không chê vào đâu được!
- Hừ! Gia hỏa này, như vậy liền tát thẳng vào thể diện đệ tử ngoại môn chúng ta!
Hoàng Bá Luân đứng hàng thứ sáu trong mười đại đệ tử ngoại môn, nói. Thân hình hắn tráng kiện như núi, gân cốt quanh thân cứng như sắt thép, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn từng thớ.
- Hiện tại thế nào? Chúng ta tự mình xuất thủ? Mất mặt, quá mất mặt rồi! Mất mặt đến bà ngoại không nhận được ra! Hà sư đệ, ngươi lên đi! Ngươi đứng thứ mười trong mười đại đệ tử ngoại môn chúng ta, ngươi lên giải quyết Phong Vân Vô Ngân này! Nếu như đổi thành chúng ta đi tới, càng thêm mất mặt!
Tình thế bắt buộc mười đại đệ tử ngoại môn không thể ngồi yên, nhất định phải hạ thân phận, đi giết chết tên tạp dịch này!
Gã Hà sư đệ đứng hàng thứ mười, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Ta đi sao?
Trên thực tế, hắn thấy Phong Vân Vô Ngân thi triển kiếm thuật, tuy rằng không phục, thế nhưng cũng hiểu được… Chính mình cũng không phải đối thủ của Phong Vân Vô Ngân.
Nếu như hắn đi tới giao chiến với Phong Vân Vô Ngân, thất bại mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng còn đưa tính mệnh mình vào trong tai ương.
Nhìn Phong Vân Vô Ngân tàn nhẫn như vậy, Hà sư đệ cũng không cho rằng, khi hắn và Phong Vân Vô Ngân giao thủ, Phong Vân Vô Ngân sẽ cho mình được toàn thi.
- Thế nào, Hà sư đệ, ngươi không dám? Ngay cả ngươi cũng không dám? Mẹ nó! Lẽ ngào ngươi muốn cho ta lên? Muốn cho Tam sư huynh lên? Nhị sư huynh lên? Hoặc là, tất cả mọi người thẳng thắn không lên, chờ đại sư huynh trở về, khi đó sẽ giải quyết tên… Tạp dịch này! Ngay cả một tạp dịch, chúng ta cũng không giải quyết được, chúng ta nên chết đi thôi!
Hoàng Bá Luân là một mãng phu thô lỗ, chỉ số thông minh cũng không cao lắm, lập tức không nhịn được kêu la lên.
- Hà sư đệ, Phong Vân Vô Ngân này dung nhập mấy cây kiếm cốt, thế nên mới có công kích kiếm khí đáng sợ như vậy. Ngươi sợ đấu không lại hắn, đúng không?
Lúc này, nhị sư ca Hoàng Phủ Cực có khuôn mặt khô gầy như cương thi, suy tư nói:
- Đích xác, Hà sự đệ, nhìn vào sức chiến đấu Phong Vân Vô Ngân vừa thể hiện, đúng là ngươi không phải đối thủ của hắn. Nói ngươi đi lên, thật làm khó ngươi rồi. Có điều, nếu như ngươi không ra tay, để chúng ta xuất thủ, như vậy đệ tử ngoại môn chúng ta đã mất sạch mặt mũi, mặc dù giết chết Phong Vân Vô Ngân, cũng sẽ trở thành trò cười tại học phủ trong đoạn thời gian dài…
Cũng đúng, mười đại đệ tử ngoại môn phải xuất thủ mới được, thế nhưng người xuất thủ có danh bài càng cao, càng lớn chuyện, càng mất mặt.
- Như vậy đi, trước ta truyền âm cho một ít đệ tử ngoại môn lão thành, cho bọn họ xông lên, tiêu hao năng lượng kiếm cốt của Phong Vân Vô Ngân, bản thân hắn chỉ là Thánh giai tứ chuyển, muốn duy trì uy lực của bốn cây kiếm cốt là mười phần khó khăn.
Hoàng Phủ Cực hơi gật đầu, liền phát tán âm ba ra ngoài, thâm nhập vào trong tai một ít đệ tử ngoại môn…
- Các ngươi, đều lên cho ta! Chen chúc nhau lên đi, chém giết Phong Vân Vô Ngân! Đừng ngơ ngác đứng đó nữa, càng ngơ ngác càng mất mặt! Cùng lên đi!
Truyền âm vừa xong…
Đủ bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn lão thành chen chúc nhau xông lên lôi đài! Bọn họ cũng cảm giác thấy vô cùng mất mặt, liền bất chấp tất cả, muốn lấy số đông thủ thắng.
Hưu! Hưu! Hưu!
Bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn, từ bốn phương tám hướng xung phong liều chết về phía Phong Vân Vô Ngân, mỗi người đề tự giác xuất ra chiêu sát thuật đáy hòm của mình, công kích ra.
Trong lúc nhất thời, không gian trên lôi đài bị bạo tạc, toàn bộ thiên địa tựa hồ lay động!
Bốn đại kiếm cốt! toàn lực một kích!
Tâm niệm Phong Vân Vô Ngân khẽ động, bốn cây kiếm cốt triệt để phóng xuất ra uy lực của mình! Đồ hình âm dương bát quái trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân chuyển động nhanh hơn.
Ô ô ô!
Từ đồ hình âm dương bát quái liền phóng xuất ra ma âm kiếm khí đáng sợ, tựa hồ có thể đâm thẳng tới sâu trong linh hồn người ta.
Hàng triệu triệu đạo kiếm quang, như thủy triều dâng cao, liều chết phóng ra bên ngoài, trên dưới tung bay, lưu luyến như mộng, triền miên như mưa!
Một kích toàn lực!
Đây là Phong Vân Vô Ngân thôi động toàn bộ thánh lực, toàn bộ uy lực của bốn cây kiếm cốt, bạo vọng trong một lần công kích.
Công kích này xong, Phong Vân Vô Ngân cũng khô kiệt thánh lực, bốn cây kiếm cốt cũng tạm thời ảm đạm xuống.
Phốc! Phốc! Phốc!
Kiếm khí như võng, che thiên tế nhật, bao trùm về phía bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn kia. Thân thể bọn họ tại giữa không trung bị kiếm khí nhè nhẹ, giết cho bạo tạc kịch liệt, từng khối cốt cách cơ thể giống như hạt mưa, tán loạn rơi xuống, máu đỏ đổ rào rào…
Thời gian phảng phất như ngưng trệ! Một kiếm này của Phong Vân Vô Ngân tạo dựng nên một bầu không khí nồng đậm nhất, tiếp cận với Thần nhất, tiếp cận với tử vong nhất.
Chương 441: Ba hô hấp, đưa ngươi về trời (2)!
Con mắt mọi người quan chiến đều nhìn thẳng lên lôi đài, trong lòng tán thán theo bản năng… Kiếm thuật thật hay! Kiếm thuật thật hay!
Khi một kiếm này thể hiện ra hết những dư vị của nó, bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn đều đã lạc trần, đồng thời, không ai được chết toàn thây.
Trên mặt đất, toàn bộ đều là huyết nhục vụn vặt, mười phần dơ bẩn!
Một kiếm đánh ra, thiên hạ cúi đầu!
Một kiếm tàn sát bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn!
Hung ác!
Thảm liệt!
Phong Vân Vô Ngân hoàn thành xong chiêu tuyệt sát này, bốn vòng tròn thánh quang trên đầu đều ảm đạm xuống, thánh quang quanh thân biến mất, kiếm khí khô kiệt, bốn cây kiếm cốt trong cơ thể cũng yên lặng xuống.
Bất luận kẻ nào cũng có thể thấy được, Phong Vân Vô Ngân đã trút toàn bộ chân nguyên vào một kiếm vừa rồi. Hiện tại, có chút vị đạo dầu cạn đèn tắt.
- Không xong!
Trong lòng Hiên Viên sư huynh lo sợ.
- Kiếm thuật của Phong Vân Vô Ngân sắc bén vô địch, thế nhưng chân nguyên hắn quá yếu ớt, chỉ là Thánh giai mà thôi, liều mạng đánh ra một kiến đã tiêu hao toàn bộ thánh lực! hiện tại, hắn làm sao chống lại được khiêu chiến tiếp theo?
- A, Hiên Viên sư đệ, Phong Vân Vô Ngân này xác thực là một nhân tài, điều này không cần hoài nghi. Có điều… Đệ tử ngoại môn liên tiếp bị giết, càng lúc càng nhiều, hiện tại chúng ta đã không thể can dự vào trận đấu này nữa. Phải cho hắn tiếp tục chiến đấu, tới khi hắn ngã xuống mới thôi.
- A… Đích xác quá tàn khốc.
Đường chủ chấp pháp đường cũng cảm khái không thôi.
- Thoạt nhìn, hắn ngoại trừ kiếm thuật, còn sở hữu thân thể chân long, cùng với yêu thai. Nhưng kiếm thuật hẳn chính là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, hiện tại chân nguyên hao tổn không còn, bản tọa sẽ không quá xem trọng hắn nữa…
Phong Vân Vô Ngân chém giết không tiếc lực một trận, trên mặt đất liền bao phủ một tầng huyết nhục dày đặc, tâm niệm hắn khẽ động, toàn bộ thánh quang đan điền quanh thân liền phân giải, ngưng kết thành một Thánh lô, hấp thu toàn bộ những mảnh máu thịt vụn vương vãi trên mặt đất. Sau đó, biến ảo Thánh lô thành cỡ nhân đào, cho vào trong nạp giới.
Làm xong tất cả, thân thể Phong Vân Vô Ngân không chút sứt mẻ, mặt không đổi sắc, nói:
- Ai còn muốn lên tìm chết! Cứ đi lên!
- Hừ! Đã là nỏ mạnh hết đà rồi!
Hoàng Phủ Cực bĩu môi, lại quay sang nhìn Hà sư đệ, nói:
- Hà sư đệ, hắn đã khô kiệt kiếm khí, khô kiệt chân nguyên, nhất thời sẽ không khôi phục được, hiện tại ngươi đi lên, dễ dàng tiêu diệt hắn! Lên đi!
- Dạ!
Hà sư đệ kia, lúc này trên mặt không còn bất luận kiêng kỵ, ngược lại liên tục nhe răng cười:
- Ta cố kỵ chính là kiếm khí của hắn, nếu hắn đã không còn kiếm khí, chẳng phải mặc cho ta giết sao? Ha ha ha! Chư vị ca ca, các ngươi chờ xem ta giết hắn thế nào!
Hưu!
Thân hình Hà sư đệ liền hóa thành một tia lưu quang, trực tiếp phóng thẳng lên lôi đài, chỉ thẳng Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Tiểu tử, ngươi nghe đây, bản tôn chính là Hà Tín, đứng thứ mười trong mười đại đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh! Nhớ kỹ, ngươi là chết trong tay Hà mỗ, miễn cho mơ mơ hồ hồ, làm quỷ chết oan! Ha ha ha!
- A? Rốt cục cũng tới một người khá chút!
Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi.
- Đứng thứ mười sao?
Trong lòng hắn cười nhạo một trận, ngay cả La Thiên Hoa đứng hàng thứ chín cũng bị lão tử giết, ngươi tính là gì?
Phải biết rằng, lúc này sức chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân đã đề cao một mảng lớn, mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm giết chết La Thiên Hoa.
- Lợi dụng lúc người ta gặp khó mà thôi. Ha ha ha, vừa rồi vì sao ngươi không lên chịu chết? Thấy lão tử hao sạch kiếm khí mới chịu đi lên?
Trong mắt Phong Vân Vô Ngân có một tia thâm thúy, khinh thường, chậm rãi nói:
- Loại tâm tính này của ngươi, cả đời này không thể đạt được đột phá vĩ đại trên võ đạo. Ngươi chỉ là một tiểu nhân mà thôi. Có điều ngươi cũng không cần đột phá gì nữa. Bởi vì, ngươi lập tức sẽ chết rồi… Ha ha ha! Trong ba hô hấp, ta liền đưa ngươi về trời!
Phong Vân Vô Ngân và đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh vào thế đối lập triệt để! Liên tục chém giết mấy lượt, thôi động bốn cây kiếm cốt, thánh lực quanh thân hóa thành kiếm quang cuộn trào mãnh liệt, lăng trì vạn kiếm, hành hạ chết mấy chục đệ tử ngoại môn, người chết thịt nát, đều bị cho nhập vào Thánh lô, luyện hóa toàn bộ.
Thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, lão luyện, hung tàn, khiến toàn bộ người trong diễn võ trường phải khiếp sợ. Những đệ tử ngoại môn, người người cảm thấy bất an, kinh khủng. Đệ tử tạp dịch thì mừng rỡ như điên. Chấp pháp đường thay đổi ánh mắt, đệ tử nội môn âm thần tới quan chiến đều hai mặt nhìn nhau…
Chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có đệ tử trong hàng mười đại đệ tử ngoại môn mới có tư cách nhúng tay vào việc này, khiêu chiến Phong Vân Vô Ngân.
Người khiêu chiến tiếp theo, là tồn tại thứ mười trong mười đại cao thủ ngoại môn, vừa nhảy lên lôi đài liền như hung thần ác sát, muốn đánh gục Phong Vân Vô Ngân ngay tại chỗ. Kỳ thực hắn thấy Phong Vân Vô Ngân đã hao cạn thánh lực, không thể đánh ra kiếm khí, đã nghĩ chiếm được tiện nghi cực lớn.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân nhướng mày một cái, mười phần kiêu ngạo, lạnh lùng nói:
- Ngươi tỏ vẻ cái gì? Đơn giản chỉ là một tiểu nhân bỉ ổi, trong ba lần hô hấp, ta giết ngươi thành vụn!
- Cái gì?
Hai mắt Hà sư huynh kia như muốn nứt ra, tức giận run rẩy toàn thân, nói:
- Ngươi đã nỏ mạnh hết đà, chỉ còn kéo dài hơi tàn, đảo mắt liền chết! Còn dám nói ra lời cuồng ngôn bực này? Trong ba hô hấp liền giết ta? Ha ha ha… Ngươi đây là không đặt trong mắt toàn thể đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh! Tốt, tốt, rất tốt!
Đang khi nói chuyện, đỉnh đầu Hà sư huynh ngưng kết ra mấy đạo pháp tắc Đế giai có hoa văn phong cách cổ xưa, trườn dài ra như sông lớn, một dải cát vàng mềm rũ xuống từ trong pháp tắc Đế giai, trong lúc đó, cát vàng phấp phới, xỏ xuyên ngang dọc thiên địa.
Thân hình Hà sư đệ phiêu hốt, ẩn giấu bên trong cát vàng, di động quỷ mị, cất giọng trắc trắc nói:
- Ha ha ha, tiểu tử, nếu ngươi có kiếm khí hộ thân, ta còn kiêng kỵ ngươi ba phần, nhưng hiện tại, ngươi chỉ là đèn cạn dầu, muốn giết ngươi, không cần tốn nhiều sức lực…
Khắp trời cát vàng phảng phất như có sinh mệnh, ngưng kết sáng lập ra từng con cự long cát vàng! Mỗi một đầu cự long cát vàng đều dài cả dặm, uốn lượn thân mình, rít gào lên, khiến hàng rào không gian không ngừng vang lên những tiếng răng rắc.
Đủ trên trăm đầu cự long cát vàng bao vây xung quanh Phong Vân Vô Ngân, lập tức cắn xé! Những cự long cát vàng này đều có con mắt như u linh, mười phần khát máu.
- Công pháp Thiên giai đỉnh cấp, công pháp ngụy Thần giai… Sa Mạc Hoàng Long Bạo!
- Chậc chậc, chiêu Sa Mạc Hoàng Long Bạo này của Hà sư đệ tựa hồ đã luyện đến mức tận cùng, không tồi, không tồi. Hà sư đệ cũng không tu luyện bất luận công pháp Thần giai tàn thiên nào, chỉ chuyên tu công pháp Thiên giai đỉnh cấp này, cũng có đạo lý!
Hoàng Phủ sư huynh, nhị sư huynh đệ tử ngoại môn triệt để yêu lòng.
Sướng! Hả giận! Hãnh diện!
Ngay cả phụ tử hai người Vũ thái tử, tuy trong lòng mang tâm lý đặc biệt, thế nhưng hiện tại cũng nổi nhiệt huyết, nắm chặt song quyền, trong lòng cũng gào rống lên như những tạp dịch khác… Tốt! Giết rất tốt! Giết tiếp đi! Xem đám đệ tử ngoại môn kia còn dám bừa bãi khinh rẻ đệ tử tạp dịch chúng ta hay không.
Trình Dao và Trình Thiết Sơn càng kích động khó có thể kiềm chế.
Lúc này Phong Vân Vô Ngân biểu hiện ra ngoài hời hợt, phong phạm có thừa sức lực, hai tay vắt chéo sau lưng, sừng sững đứng trên lôi đài, dường như vừa rồi không phải giết một đám đệ tử ngoại môn của học phủ, mà là một đám dê lợn bình thường.
Chỉ thấy, đồ hình âm dương bát quái cực lớn kia phảng phất như ngưng kết thành thực chất, xoay tròn trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, phát ra kiếm khí như hồng, khiến không khí tại bốn phương tám hướng xung quanh đều bị cuộn thành vết lốm đốm, bay lả tả, mười phần mỹ lệ. Bên trong, thi thoảng lại có kiếm khí thuần dương sáng lạn, kiếm khí man hoang cổ lão cùng với kiếm khí liệt hỏa nóng rực. Tựa hồ hình thành một màn biểu diễn kiếm khí, phàm thứ gì động vào nó, đều bị cắt thành nát vụn.
Trong lòng chúng đệ tử ngoại môn thấy run sợ, ban đầu những đệ tử ngoại môn nghĩ muốn giết chết Phong Vân Vô Ngân làm náo động, lúc này đều suy nghĩ tự thân chính mình có đủ hay không, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lúc này, tám người trong hàng mười đại đệ tử ngoại môn, trong lòng cũng bồi hồi hẳn lên.
Vốn, bọn họ cho rằng tùy tiện một đệ tử ngoại môn lão thành đi lên, liền có thể dễ dàng tru giết Phong Vân Vô Ngân. Cũng không nghĩ tới, sức chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên kinh khủng như vậy! Kiếm thuật đã tiếp cận tới hoàn mỹ, không chê vào đâu được!
- Hừ! Gia hỏa này, như vậy liền tát thẳng vào thể diện đệ tử ngoại môn chúng ta!
Hoàng Bá Luân đứng hàng thứ sáu trong mười đại đệ tử ngoại môn, nói. Thân hình hắn tráng kiện như núi, gân cốt quanh thân cứng như sắt thép, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn từng thớ.
- Hiện tại thế nào? Chúng ta tự mình xuất thủ? Mất mặt, quá mất mặt rồi! Mất mặt đến bà ngoại không nhận được ra! Hà sư đệ, ngươi lên đi! Ngươi đứng thứ mười trong mười đại đệ tử ngoại môn chúng ta, ngươi lên giải quyết Phong Vân Vô Ngân này! Nếu như đổi thành chúng ta đi tới, càng thêm mất mặt!
Tình thế bắt buộc mười đại đệ tử ngoại môn không thể ngồi yên, nhất định phải hạ thân phận, đi giết chết tên tạp dịch này!
Gã Hà sư đệ đứng hàng thứ mười, trong lòng lẩm bẩm nói:
- Ta đi sao?
Trên thực tế, hắn thấy Phong Vân Vô Ngân thi triển kiếm thuật, tuy rằng không phục, thế nhưng cũng hiểu được… Chính mình cũng không phải đối thủ của Phong Vân Vô Ngân.
Nếu như hắn đi tới giao chiến với Phong Vân Vô Ngân, thất bại mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng còn đưa tính mệnh mình vào trong tai ương.
Nhìn Phong Vân Vô Ngân tàn nhẫn như vậy, Hà sư đệ cũng không cho rằng, khi hắn và Phong Vân Vô Ngân giao thủ, Phong Vân Vô Ngân sẽ cho mình được toàn thi.
- Thế nào, Hà sư đệ, ngươi không dám? Ngay cả ngươi cũng không dám? Mẹ nó! Lẽ ngào ngươi muốn cho ta lên? Muốn cho Tam sư huynh lên? Nhị sư huynh lên? Hoặc là, tất cả mọi người thẳng thắn không lên, chờ đại sư huynh trở về, khi đó sẽ giải quyết tên… Tạp dịch này! Ngay cả một tạp dịch, chúng ta cũng không giải quyết được, chúng ta nên chết đi thôi!
Hoàng Bá Luân là một mãng phu thô lỗ, chỉ số thông minh cũng không cao lắm, lập tức không nhịn được kêu la lên.
- Hà sư đệ, Phong Vân Vô Ngân này dung nhập mấy cây kiếm cốt, thế nên mới có công kích kiếm khí đáng sợ như vậy. Ngươi sợ đấu không lại hắn, đúng không?
Lúc này, nhị sư ca Hoàng Phủ Cực có khuôn mặt khô gầy như cương thi, suy tư nói:
- Đích xác, Hà sự đệ, nhìn vào sức chiến đấu Phong Vân Vô Ngân vừa thể hiện, đúng là ngươi không phải đối thủ của hắn. Nói ngươi đi lên, thật làm khó ngươi rồi. Có điều, nếu như ngươi không ra tay, để chúng ta xuất thủ, như vậy đệ tử ngoại môn chúng ta đã mất sạch mặt mũi, mặc dù giết chết Phong Vân Vô Ngân, cũng sẽ trở thành trò cười tại học phủ trong đoạn thời gian dài…
Cũng đúng, mười đại đệ tử ngoại môn phải xuất thủ mới được, thế nhưng người xuất thủ có danh bài càng cao, càng lớn chuyện, càng mất mặt.
- Như vậy đi, trước ta truyền âm cho một ít đệ tử ngoại môn lão thành, cho bọn họ xông lên, tiêu hao năng lượng kiếm cốt của Phong Vân Vô Ngân, bản thân hắn chỉ là Thánh giai tứ chuyển, muốn duy trì uy lực của bốn cây kiếm cốt là mười phần khó khăn.
Hoàng Phủ Cực hơi gật đầu, liền phát tán âm ba ra ngoài, thâm nhập vào trong tai một ít đệ tử ngoại môn…
- Các ngươi, đều lên cho ta! Chen chúc nhau lên đi, chém giết Phong Vân Vô Ngân! Đừng ngơ ngác đứng đó nữa, càng ngơ ngác càng mất mặt! Cùng lên đi!
Truyền âm vừa xong…
Đủ bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn lão thành chen chúc nhau xông lên lôi đài! Bọn họ cũng cảm giác thấy vô cùng mất mặt, liền bất chấp tất cả, muốn lấy số đông thủ thắng.
Hưu! Hưu! Hưu!
Bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn, từ bốn phương tám hướng xung phong liều chết về phía Phong Vân Vô Ngân, mỗi người đề tự giác xuất ra chiêu sát thuật đáy hòm của mình, công kích ra.
Trong lúc nhất thời, không gian trên lôi đài bị bạo tạc, toàn bộ thiên địa tựa hồ lay động!
Bốn đại kiếm cốt! toàn lực một kích!
Tâm niệm Phong Vân Vô Ngân khẽ động, bốn cây kiếm cốt triệt để phóng xuất ra uy lực của mình! Đồ hình âm dương bát quái trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân chuyển động nhanh hơn.
Ô ô ô!
Từ đồ hình âm dương bát quái liền phóng xuất ra ma âm kiếm khí đáng sợ, tựa hồ có thể đâm thẳng tới sâu trong linh hồn người ta.
Hàng triệu triệu đạo kiếm quang, như thủy triều dâng cao, liều chết phóng ra bên ngoài, trên dưới tung bay, lưu luyến như mộng, triền miên như mưa!
Một kích toàn lực!
Đây là Phong Vân Vô Ngân thôi động toàn bộ thánh lực, toàn bộ uy lực của bốn cây kiếm cốt, bạo vọng trong một lần công kích.
Công kích này xong, Phong Vân Vô Ngân cũng khô kiệt thánh lực, bốn cây kiếm cốt cũng tạm thời ảm đạm xuống.
Phốc! Phốc! Phốc!
Kiếm khí như võng, che thiên tế nhật, bao trùm về phía bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn kia. Thân thể bọn họ tại giữa không trung bị kiếm khí nhè nhẹ, giết cho bạo tạc kịch liệt, từng khối cốt cách cơ thể giống như hạt mưa, tán loạn rơi xuống, máu đỏ đổ rào rào…
Thời gian phảng phất như ngưng trệ! Một kiếm này của Phong Vân Vô Ngân tạo dựng nên một bầu không khí nồng đậm nhất, tiếp cận với Thần nhất, tiếp cận với tử vong nhất.
Chương 441: Ba hô hấp, đưa ngươi về trời (2)!
Con mắt mọi người quan chiến đều nhìn thẳng lên lôi đài, trong lòng tán thán theo bản năng… Kiếm thuật thật hay! Kiếm thuật thật hay!
Khi một kiếm này thể hiện ra hết những dư vị của nó, bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn đều đã lạc trần, đồng thời, không ai được chết toàn thây.
Trên mặt đất, toàn bộ đều là huyết nhục vụn vặt, mười phần dơ bẩn!
Một kiếm đánh ra, thiên hạ cúi đầu!
Một kiếm tàn sát bốn mươi mấy đệ tử ngoại môn!
Hung ác!
Thảm liệt!
Phong Vân Vô Ngân hoàn thành xong chiêu tuyệt sát này, bốn vòng tròn thánh quang trên đầu đều ảm đạm xuống, thánh quang quanh thân biến mất, kiếm khí khô kiệt, bốn cây kiếm cốt trong cơ thể cũng yên lặng xuống.
Bất luận kẻ nào cũng có thể thấy được, Phong Vân Vô Ngân đã trút toàn bộ chân nguyên vào một kiếm vừa rồi. Hiện tại, có chút vị đạo dầu cạn đèn tắt.
- Không xong!
Trong lòng Hiên Viên sư huynh lo sợ.
- Kiếm thuật của Phong Vân Vô Ngân sắc bén vô địch, thế nhưng chân nguyên hắn quá yếu ớt, chỉ là Thánh giai mà thôi, liều mạng đánh ra một kiến đã tiêu hao toàn bộ thánh lực! hiện tại, hắn làm sao chống lại được khiêu chiến tiếp theo?
- A, Hiên Viên sư đệ, Phong Vân Vô Ngân này xác thực là một nhân tài, điều này không cần hoài nghi. Có điều… Đệ tử ngoại môn liên tiếp bị giết, càng lúc càng nhiều, hiện tại chúng ta đã không thể can dự vào trận đấu này nữa. Phải cho hắn tiếp tục chiến đấu, tới khi hắn ngã xuống mới thôi.
- A… Đích xác quá tàn khốc.
Đường chủ chấp pháp đường cũng cảm khái không thôi.
- Thoạt nhìn, hắn ngoại trừ kiếm thuật, còn sở hữu thân thể chân long, cùng với yêu thai. Nhưng kiếm thuật hẳn chính là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, hiện tại chân nguyên hao tổn không còn, bản tọa sẽ không quá xem trọng hắn nữa…
Phong Vân Vô Ngân chém giết không tiếc lực một trận, trên mặt đất liền bao phủ một tầng huyết nhục dày đặc, tâm niệm hắn khẽ động, toàn bộ thánh quang đan điền quanh thân liền phân giải, ngưng kết thành một Thánh lô, hấp thu toàn bộ những mảnh máu thịt vụn vương vãi trên mặt đất. Sau đó, biến ảo Thánh lô thành cỡ nhân đào, cho vào trong nạp giới.
Làm xong tất cả, thân thể Phong Vân Vô Ngân không chút sứt mẻ, mặt không đổi sắc, nói:
- Ai còn muốn lên tìm chết! Cứ đi lên!
- Hừ! Đã là nỏ mạnh hết đà rồi!
Hoàng Phủ Cực bĩu môi, lại quay sang nhìn Hà sư đệ, nói:
- Hà sư đệ, hắn đã khô kiệt kiếm khí, khô kiệt chân nguyên, nhất thời sẽ không khôi phục được, hiện tại ngươi đi lên, dễ dàng tiêu diệt hắn! Lên đi!
- Dạ!
Hà sư đệ kia, lúc này trên mặt không còn bất luận kiêng kỵ, ngược lại liên tục nhe răng cười:
- Ta cố kỵ chính là kiếm khí của hắn, nếu hắn đã không còn kiếm khí, chẳng phải mặc cho ta giết sao? Ha ha ha! Chư vị ca ca, các ngươi chờ xem ta giết hắn thế nào!
Hưu!
Thân hình Hà sư đệ liền hóa thành một tia lưu quang, trực tiếp phóng thẳng lên lôi đài, chỉ thẳng Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Tiểu tử, ngươi nghe đây, bản tôn chính là Hà Tín, đứng thứ mười trong mười đại đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh! Nhớ kỹ, ngươi là chết trong tay Hà mỗ, miễn cho mơ mơ hồ hồ, làm quỷ chết oan! Ha ha ha!
- A? Rốt cục cũng tới một người khá chút!
Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi.
- Đứng thứ mười sao?
Trong lòng hắn cười nhạo một trận, ngay cả La Thiên Hoa đứng hàng thứ chín cũng bị lão tử giết, ngươi tính là gì?
Phải biết rằng, lúc này sức chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân đã đề cao một mảng lớn, mạnh hơn rất nhiều so với thời điểm giết chết La Thiên Hoa.
- Lợi dụng lúc người ta gặp khó mà thôi. Ha ha ha, vừa rồi vì sao ngươi không lên chịu chết? Thấy lão tử hao sạch kiếm khí mới chịu đi lên?
Trong mắt Phong Vân Vô Ngân có một tia thâm thúy, khinh thường, chậm rãi nói:
- Loại tâm tính này của ngươi, cả đời này không thể đạt được đột phá vĩ đại trên võ đạo. Ngươi chỉ là một tiểu nhân mà thôi. Có điều ngươi cũng không cần đột phá gì nữa. Bởi vì, ngươi lập tức sẽ chết rồi… Ha ha ha! Trong ba hô hấp, ta liền đưa ngươi về trời!
Phong Vân Vô Ngân và đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh vào thế đối lập triệt để! Liên tục chém giết mấy lượt, thôi động bốn cây kiếm cốt, thánh lực quanh thân hóa thành kiếm quang cuộn trào mãnh liệt, lăng trì vạn kiếm, hành hạ chết mấy chục đệ tử ngoại môn, người chết thịt nát, đều bị cho nhập vào Thánh lô, luyện hóa toàn bộ.
Thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, lão luyện, hung tàn, khiến toàn bộ người trong diễn võ trường phải khiếp sợ. Những đệ tử ngoại môn, người người cảm thấy bất an, kinh khủng. Đệ tử tạp dịch thì mừng rỡ như điên. Chấp pháp đường thay đổi ánh mắt, đệ tử nội môn âm thần tới quan chiến đều hai mặt nhìn nhau…
Chuyện cho tới lúc này, cũng chỉ có đệ tử trong hàng mười đại đệ tử ngoại môn mới có tư cách nhúng tay vào việc này, khiêu chiến Phong Vân Vô Ngân.
Người khiêu chiến tiếp theo, là tồn tại thứ mười trong mười đại cao thủ ngoại môn, vừa nhảy lên lôi đài liền như hung thần ác sát, muốn đánh gục Phong Vân Vô Ngân ngay tại chỗ. Kỳ thực hắn thấy Phong Vân Vô Ngân đã hao cạn thánh lực, không thể đánh ra kiếm khí, đã nghĩ chiếm được tiện nghi cực lớn.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân nhướng mày một cái, mười phần kiêu ngạo, lạnh lùng nói:
- Ngươi tỏ vẻ cái gì? Đơn giản chỉ là một tiểu nhân bỉ ổi, trong ba lần hô hấp, ta giết ngươi thành vụn!
- Cái gì?
Hai mắt Hà sư huynh kia như muốn nứt ra, tức giận run rẩy toàn thân, nói:
- Ngươi đã nỏ mạnh hết đà, chỉ còn kéo dài hơi tàn, đảo mắt liền chết! Còn dám nói ra lời cuồng ngôn bực này? Trong ba hô hấp liền giết ta? Ha ha ha… Ngươi đây là không đặt trong mắt toàn thể đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh! Tốt, tốt, rất tốt!
Đang khi nói chuyện, đỉnh đầu Hà sư huynh ngưng kết ra mấy đạo pháp tắc Đế giai có hoa văn phong cách cổ xưa, trườn dài ra như sông lớn, một dải cát vàng mềm rũ xuống từ trong pháp tắc Đế giai, trong lúc đó, cát vàng phấp phới, xỏ xuyên ngang dọc thiên địa.
Thân hình Hà sư đệ phiêu hốt, ẩn giấu bên trong cát vàng, di động quỷ mị, cất giọng trắc trắc nói:
- Ha ha ha, tiểu tử, nếu ngươi có kiếm khí hộ thân, ta còn kiêng kỵ ngươi ba phần, nhưng hiện tại, ngươi chỉ là đèn cạn dầu, muốn giết ngươi, không cần tốn nhiều sức lực…
Khắp trời cát vàng phảng phất như có sinh mệnh, ngưng kết sáng lập ra từng con cự long cát vàng! Mỗi một đầu cự long cát vàng đều dài cả dặm, uốn lượn thân mình, rít gào lên, khiến hàng rào không gian không ngừng vang lên những tiếng răng rắc.
Đủ trên trăm đầu cự long cát vàng bao vây xung quanh Phong Vân Vô Ngân, lập tức cắn xé! Những cự long cát vàng này đều có con mắt như u linh, mười phần khát máu.
- Công pháp Thiên giai đỉnh cấp, công pháp ngụy Thần giai… Sa Mạc Hoàng Long Bạo!
- Chậc chậc, chiêu Sa Mạc Hoàng Long Bạo này của Hà sư đệ tựa hồ đã luyện đến mức tận cùng, không tồi, không tồi. Hà sư đệ cũng không tu luyện bất luận công pháp Thần giai tàn thiên nào, chỉ chuyên tu công pháp Thiên giai đỉnh cấp này, cũng có đạo lý!
Hoàng Phủ sư huynh, nhị sư huynh đệ tử ngoại môn triệt để yêu lòng.
/803
|