Ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thổi tắt ngay chiếc đèn lồng đang cầm trên tay.
A Hàn đang buồn ngủ dường như cũng cảm thấy ta đột nhiên căng thẳng mà không hiểu tại sao, ta nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nó lại.
Đã cách kết giới một khoảng khá xa rồi, lúc này nếu quay người chạy về chỉ e rằng sẽ gây nên tiếng động, lại còn dẫn tiểu yêu vật kia đến đây ấy chứ.
Ta đành phải đứng yên tại chỗ, chỉ mong tiểu sát tinh kia mau mau rời đi.
May mà trước mặt hai chúng ta có bóng cây rậm rạp che khuất, nấp trong bóng tối cũng không dễ gì phát hiện ra được. Cả hai cố gắng che giấu tiếng hít thở. Chỉ cần điểm mạnh của nữ yêu vật này không phải là mũi thính như mũi chó, thì sẽ không phát hiện ra chúng ta.
Trong lòng ta thầm than khổ không thôi, đứa bé Nữ La kia vẫn quanh quẩn ở phía trên, mãi không chịu đi, hai mắt vô thần, miệng thì lẩm bẩm những từ ngữ cổ quái gì đó, chẳng biết nó là con cái nhà ai, có phải là đã rơi mất não hay bị bệnh gì đó không nhỉ?
Nó không đi, ta cũng vẫn phải cắn răng chịu đựng mà đứng yên tại chỗ cũ.
Ban đêm muỗi và côn trùng rất nhiều, ta cố lắm cũng chỉ có thể lấy y phục quấn kín được cả người nhi tử, lại không dám xua muỗi vì sợ gây tiếng động. Cuối cùng không còn cách nào khác, ta đành phải vén tay áo lên, để lộ ra cả cánh tay để thu hút muỗi và côn trùng đến. Trời ơi, phương pháp đuổi muỗi này quả thực rất anh dũng, chỉ mong ngày mai trong đừng quá thê thảm là được rồi.
Khi Ôn Ngọc Tuyển tìm thấy mẫu tử ta, thì cũng là quá nửa đêm rồi, chẳng biết Nữ La đã biến mất từ lúc nào.
Hắn cởi ngoại bào của mình ra rồi khoác cho ta thở dài: " Sao cô nương để bản thân ra nông nỗi này? ".
Hắn nói: " Nhị sư huynh đã sớm sai đệ tử qua gọi cô nương quay về. Nhưng nửa đêm về sáng, đệ tử đi tuần phát hiện hắn nằm hôn mê trên sơn đạo mới biết được đã xảy ra chuyện. Cô nương cũng đừng trách Nhị sư huynh… ".
Lúc này ta còn tâm sức đâu mà nghĩ đến mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt ấy?
Ta đau đớn nói: " Ta cũng rất muốn nói chuyện với huynh nhưng mà bây giờ ta…. Ta chịu không nổi nữa rồi. "
Đặt nhi tử vào trong lòng hắn xong, ta mới yên tâm mà ngất đi.
Lần này ta bệnh tròn hai ngày.
Cơ thể ta cũng không yếu đuối đến mức đó, nhưng đêm hôm trước đã phải hứng gió trên núi cả đêm, dù có làm bằng sắt thì cũng không thể chịu nổi thêm nửa đêm nữa, vậy nên lần này ta bệnh khá nặng.
Không biết có phải ta bị sốt đến hồ đồ không, mà lại nằm mơ toàn những chuyện linh tinh. Cụ thể mơ thấy gì thì ta cũng quên mất rồi, chỉ nhớ mình cứ liên tục đuổi đập muỗi.
Vừa đập muỗi vừa thấy kỳ lạ mà lẩm bẩm: " Muỗi ở đâu mà nhiều thế này? ".
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên giường, đầu đau như muốn nổ tung, miệng toàn mùi thuốc.
Trong phòng có hai người, một lớn một nhỏ. Người lớn đang đọc sách, người nhỏ thì rọi ánh đèn mà phỏng theo bảng chữ mẫu, thân thể nhỏ bé ngồi thẳng tắp.
Ta trợn tròn mắt.
Không phải vì nhìn thấy Đế quân xuất hiện ở đây, mà bởi ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh tuấn của hai người ấy đều đỏ ửng.
Chẳng lẽ họ đánh nhau? Không đúng, cho dù là đánh nhau đi chăng nữa, nhi tử ta cũng làm gì có sức đánh cho khuôn mặt Đế quân sưng vù thế kia!
Ta rên lên hai tiếng, hai người lập tức dừng công việc đang làm, ta đương nhiên không dám chạm vào Đế quân, vội vàng kéo tay nhi tử, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng hỏi: " Ai đánh con thế? ".
Ánh mắt nhi tử hấp háy, mang theo nỗi tủi thân vô cùng mà nhìn ta.
Ta để ý thấy Đế quân đang đứng sau lưng nhi tử hơi xoay mặt về hướng khác, thanh giọng nói: " Tỉnh lại thì tốt rồi, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài ".
Một người rồi hai người, thái độ kỳ quặc.
Lẽ nào… Hai con muỗi rất to mà mình đập chết trong khi nằm mơ chính là hai khuôn mặt ánh tuấn của Đế quân và nhi tử?
Thôi bỏ đi, bỏ đi, bản tiên cô thức thời quyết định không truy hỏi việc ấy nữa.
Qua lần kinh sợ này, cảm giác oán hận trong lòng ta đối với Đế quân lập tức biến thành nỗi chột dạ. Không lâu sau, y lại đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng một chén thuốc.
Y ngồi xuống bên giường ta, múc một thìa thuốc, còn chu đáo đưa lên miệng thổi.
Ta nghĩ khuôn mặt ta nhất định là lại đỏ lên rồi.
Cùng lúc, trong lòng cũng thầm oán y khi tuyệt tình, lúc lại mập mờ không rõ. Ta nghĩ, lần này bị bẽ mặt đến mức đó, nếu không nói chuyện với y cho rõ ràng thì sau này sao còn có thể ngẩng mặt làm người trước mặt Đế quân.
Ta nói bằng cả sự tự tôn của mình: " Đa tạ Nhị sư huynh, để nhi tử ta làm là được rồi. "
Đế quân ngừng lại, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
Lại nữa rồi! Trước ánh mắt ấy của Đế quân, tim ta chẳng bao giờ có thể khống chế được nhịp đập của mình.
Ta thầm hận bản thân vô dụng.
Ta tưởng tượng ra dáng vẻ mình nói năng rành rọt cắt tỉa câu chữ rất có khí chất, cực kỳ chuẩn mực, thế mà thực tế thì mỗi câu ta thốt ra lại lắp ba lắp bắp:
" Nhị sư huynh đừng… đừng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy trong lòng. Thật ra… thật ra lần này hẹn Nhị sư huynh đến Liên Tâm đình chẳng qua… chẳng qua là vì muốn bày tỏ sự cảm kích của ta với huynh. "
" Lần này… sinh thần của Nhị sư huynh, ta đã không đến, chuyện hôm đó là do ta không đúng. Thật ra… thật rat a và Hàn Nhi đã tập một khúc nhạc để tặng huynh trong ngày sinh thần, hẹn sư huynh đến đình chỉ vì muốn thổi cho huynh nghe thôi, không… không hề có ý gì khác. "
" Thật ra… thật ra không có ý gì khác đâu, Nhị sư huynh đừng… đừng nghe những người khác nói lung tung, mấy lời bậy bạ không đâu ấy…"
Ta còn đang muốn nói " thật ra " tiếp thì Đế quân thình lình đặt chén thuốc xuống, nhẹ nhàng hỏi: " Bây giờ có thể đứng lên được chưa? ".
Ta chán nản phát hiện ra, Đế quân căn bản chẳng thèm nghe xem ta vừa nói cái gì.
Ta gật đầu một cái rất có khí thế, rồi thoải mái mỉm cười: " Chẳng qua chỉ chịu chút gió trên núi thôi mà, đã khỏe từ lâu rồi. "
Y thuận tay lấy một chiếc ngoại bào, rồi khoác lên người ta, nói: " Vậy được, muội đi ra đây với ta một lát ".
Ta ngơ ngẩn làm theo lời y, không biết y đang định làm gì.
Tuy nói thì nghe hay lắm nhưng ta vừa đứng thẳng người dậy thì liền thấy cảnh vật trước mắt cứ xoay mòng mòng.
Ngay tức khắc có một cánh tay vươn tới đỡ ta, ta sợ hãi phát hiện ra trên khuôn mặt gần trong gang tấc của Đế quân, đôi lông mày đang nhíu lại trông cực kỳ hung dữ, hơn nữa dấu tay đỏ tươi trên má y càng khiến người ta kinh hồn bạt vía. Ta sợ quá nên cũng không dám lảo đảo nữa, tinh thần cũng tập trung hơn.
Sau khi đi ra khỏi phòng, ta mới phát hiện, thì ra mình đang ở trong viện tử của Đế quân.
Đế quân dẫn ta đi vào căn phòng khác, trong phòng không có một bóng người. Ta đang thấy khó hiểu, vừa xoay đầu lại bỗng trông thấy một chú người chim có cặp mày trắng đang nằm trên nệm giường, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đỏ của nó nhắm chặt, lông vũ trên người loạn cả lên như bị bệnh dịch, hai chân yếu ớt buông thõng, cảm giác như lúc nào cũng có thể tử vong.
Ta giật mình, nuốt nước bọt hỏi: " Đây chính là nhóc trọc đầu Kiếm Minh sao? ".
Đế quân gật đầu.
" Đệ ấy ăn phải quả độc do lệ khí[1] của dãy núi này kết tụ mà thành, suýt chút nữa thì mất mạng. "
[1] Lệ khí: Tà khí.
Ta nhớ lại bộ dạng nhìn chăm chăm chùm quả màu đỏ mà chảy nước bọt của thằng nhóc hôm đó, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Con chim ham ăn này, quả nhiên là không nhịn nổi cơn thèm khát mà ăn chùm quả đó rồi.
Đế quân nói: Ta thi triển pháp thuật cứu đệ ấy một ngày một đêm, tối đó ta không tới… thật sự là do ta không thể rời khỏi đây được.
Đế quân đang giải thích với ta đó sao?
Sau khi phản ứng chậm nửa nhịp, ta bắt đầu vui mừng hớn hở.
A Hàn đang buồn ngủ dường như cũng cảm thấy ta đột nhiên căng thẳng mà không hiểu tại sao, ta nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nó lại.
Đã cách kết giới một khoảng khá xa rồi, lúc này nếu quay người chạy về chỉ e rằng sẽ gây nên tiếng động, lại còn dẫn tiểu yêu vật kia đến đây ấy chứ.
Ta đành phải đứng yên tại chỗ, chỉ mong tiểu sát tinh kia mau mau rời đi.
May mà trước mặt hai chúng ta có bóng cây rậm rạp che khuất, nấp trong bóng tối cũng không dễ gì phát hiện ra được. Cả hai cố gắng che giấu tiếng hít thở. Chỉ cần điểm mạnh của nữ yêu vật này không phải là mũi thính như mũi chó, thì sẽ không phát hiện ra chúng ta.
Trong lòng ta thầm than khổ không thôi, đứa bé Nữ La kia vẫn quanh quẩn ở phía trên, mãi không chịu đi, hai mắt vô thần, miệng thì lẩm bẩm những từ ngữ cổ quái gì đó, chẳng biết nó là con cái nhà ai, có phải là đã rơi mất não hay bị bệnh gì đó không nhỉ?
Nó không đi, ta cũng vẫn phải cắn răng chịu đựng mà đứng yên tại chỗ cũ.
Ban đêm muỗi và côn trùng rất nhiều, ta cố lắm cũng chỉ có thể lấy y phục quấn kín được cả người nhi tử, lại không dám xua muỗi vì sợ gây tiếng động. Cuối cùng không còn cách nào khác, ta đành phải vén tay áo lên, để lộ ra cả cánh tay để thu hút muỗi và côn trùng đến. Trời ơi, phương pháp đuổi muỗi này quả thực rất anh dũng, chỉ mong ngày mai trong đừng quá thê thảm là được rồi.
Khi Ôn Ngọc Tuyển tìm thấy mẫu tử ta, thì cũng là quá nửa đêm rồi, chẳng biết Nữ La đã biến mất từ lúc nào.
Hắn cởi ngoại bào của mình ra rồi khoác cho ta thở dài: " Sao cô nương để bản thân ra nông nỗi này? ".
Hắn nói: " Nhị sư huynh đã sớm sai đệ tử qua gọi cô nương quay về. Nhưng nửa đêm về sáng, đệ tử đi tuần phát hiện hắn nằm hôn mê trên sơn đạo mới biết được đã xảy ra chuyện. Cô nương cũng đừng trách Nhị sư huynh… ".
Lúc này ta còn tâm sức đâu mà nghĩ đến mấy cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt ấy?
Ta đau đớn nói: " Ta cũng rất muốn nói chuyện với huynh nhưng mà bây giờ ta…. Ta chịu không nổi nữa rồi. "
Đặt nhi tử vào trong lòng hắn xong, ta mới yên tâm mà ngất đi.
Lần này ta bệnh tròn hai ngày.
Cơ thể ta cũng không yếu đuối đến mức đó, nhưng đêm hôm trước đã phải hứng gió trên núi cả đêm, dù có làm bằng sắt thì cũng không thể chịu nổi thêm nửa đêm nữa, vậy nên lần này ta bệnh khá nặng.
Không biết có phải ta bị sốt đến hồ đồ không, mà lại nằm mơ toàn những chuyện linh tinh. Cụ thể mơ thấy gì thì ta cũng quên mất rồi, chỉ nhớ mình cứ liên tục đuổi đập muỗi.
Vừa đập muỗi vừa thấy kỳ lạ mà lẩm bẩm: " Muỗi ở đâu mà nhiều thế này? ".
Khi tỉnh lại, ta thấy mình đang nằm trên giường, đầu đau như muốn nổ tung, miệng toàn mùi thuốc.
Trong phòng có hai người, một lớn một nhỏ. Người lớn đang đọc sách, người nhỏ thì rọi ánh đèn mà phỏng theo bảng chữ mẫu, thân thể nhỏ bé ngồi thẳng tắp.
Ta trợn tròn mắt.
Không phải vì nhìn thấy Đế quân xuất hiện ở đây, mà bởi ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt anh tuấn của hai người ấy đều đỏ ửng.
Chẳng lẽ họ đánh nhau? Không đúng, cho dù là đánh nhau đi chăng nữa, nhi tử ta cũng làm gì có sức đánh cho khuôn mặt Đế quân sưng vù thế kia!
Ta rên lên hai tiếng, hai người lập tức dừng công việc đang làm, ta đương nhiên không dám chạm vào Đế quân, vội vàng kéo tay nhi tử, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng hỏi: " Ai đánh con thế? ".
Ánh mắt nhi tử hấp háy, mang theo nỗi tủi thân vô cùng mà nhìn ta.
Ta để ý thấy Đế quân đang đứng sau lưng nhi tử hơi xoay mặt về hướng khác, thanh giọng nói: " Tỉnh lại thì tốt rồi, sau đó mới đẩy cửa đi ra ngoài ".
Một người rồi hai người, thái độ kỳ quặc.
Lẽ nào… Hai con muỗi rất to mà mình đập chết trong khi nằm mơ chính là hai khuôn mặt ánh tuấn của Đế quân và nhi tử?
Thôi bỏ đi, bỏ đi, bản tiên cô thức thời quyết định không truy hỏi việc ấy nữa.
Qua lần kinh sợ này, cảm giác oán hận trong lòng ta đối với Đế quân lập tức biến thành nỗi chột dạ. Không lâu sau, y lại đẩy cửa bước vào, trên tay còn bưng một chén thuốc.
Y ngồi xuống bên giường ta, múc một thìa thuốc, còn chu đáo đưa lên miệng thổi.
Ta nghĩ khuôn mặt ta nhất định là lại đỏ lên rồi.
Cùng lúc, trong lòng cũng thầm oán y khi tuyệt tình, lúc lại mập mờ không rõ. Ta nghĩ, lần này bị bẽ mặt đến mức đó, nếu không nói chuyện với y cho rõ ràng thì sau này sao còn có thể ngẩng mặt làm người trước mặt Đế quân.
Ta nói bằng cả sự tự tôn của mình: " Đa tạ Nhị sư huynh, để nhi tử ta làm là được rồi. "
Đế quân ngừng lại, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.
Lại nữa rồi! Trước ánh mắt ấy của Đế quân, tim ta chẳng bao giờ có thể khống chế được nhịp đập của mình.
Ta thầm hận bản thân vô dụng.
Ta tưởng tượng ra dáng vẻ mình nói năng rành rọt cắt tỉa câu chữ rất có khí chất, cực kỳ chuẩn mực, thế mà thực tế thì mỗi câu ta thốt ra lại lắp ba lắp bắp:
" Nhị sư huynh đừng… đừng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy trong lòng. Thật ra… thật ra lần này hẹn Nhị sư huynh đến Liên Tâm đình chẳng qua… chẳng qua là vì muốn bày tỏ sự cảm kích của ta với huynh. "
" Lần này… sinh thần của Nhị sư huynh, ta đã không đến, chuyện hôm đó là do ta không đúng. Thật ra… thật rat a và Hàn Nhi đã tập một khúc nhạc để tặng huynh trong ngày sinh thần, hẹn sư huynh đến đình chỉ vì muốn thổi cho huynh nghe thôi, không… không hề có ý gì khác. "
" Thật ra… thật ra không có ý gì khác đâu, Nhị sư huynh đừng… đừng nghe những người khác nói lung tung, mấy lời bậy bạ không đâu ấy…"
Ta còn đang muốn nói " thật ra " tiếp thì Đế quân thình lình đặt chén thuốc xuống, nhẹ nhàng hỏi: " Bây giờ có thể đứng lên được chưa? ".
Ta chán nản phát hiện ra, Đế quân căn bản chẳng thèm nghe xem ta vừa nói cái gì.
Ta gật đầu một cái rất có khí thế, rồi thoải mái mỉm cười: " Chẳng qua chỉ chịu chút gió trên núi thôi mà, đã khỏe từ lâu rồi. "
Y thuận tay lấy một chiếc ngoại bào, rồi khoác lên người ta, nói: " Vậy được, muội đi ra đây với ta một lát ".
Ta ngơ ngẩn làm theo lời y, không biết y đang định làm gì.
Tuy nói thì nghe hay lắm nhưng ta vừa đứng thẳng người dậy thì liền thấy cảnh vật trước mắt cứ xoay mòng mòng.
Ngay tức khắc có một cánh tay vươn tới đỡ ta, ta sợ hãi phát hiện ra trên khuôn mặt gần trong gang tấc của Đế quân, đôi lông mày đang nhíu lại trông cực kỳ hung dữ, hơn nữa dấu tay đỏ tươi trên má y càng khiến người ta kinh hồn bạt vía. Ta sợ quá nên cũng không dám lảo đảo nữa, tinh thần cũng tập trung hơn.
Sau khi đi ra khỏi phòng, ta mới phát hiện, thì ra mình đang ở trong viện tử của Đế quân.
Đế quân dẫn ta đi vào căn phòng khác, trong phòng không có một bóng người. Ta đang thấy khó hiểu, vừa xoay đầu lại bỗng trông thấy một chú người chim có cặp mày trắng đang nằm trên nệm giường, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đỏ của nó nhắm chặt, lông vũ trên người loạn cả lên như bị bệnh dịch, hai chân yếu ớt buông thõng, cảm giác như lúc nào cũng có thể tử vong.
Ta giật mình, nuốt nước bọt hỏi: " Đây chính là nhóc trọc đầu Kiếm Minh sao? ".
Đế quân gật đầu.
" Đệ ấy ăn phải quả độc do lệ khí[1] của dãy núi này kết tụ mà thành, suýt chút nữa thì mất mạng. "
[1] Lệ khí: Tà khí.
Ta nhớ lại bộ dạng nhìn chăm chăm chùm quả màu đỏ mà chảy nước bọt của thằng nhóc hôm đó, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Con chim ham ăn này, quả nhiên là không nhịn nổi cơn thèm khát mà ăn chùm quả đó rồi.
Đế quân nói: Ta thi triển pháp thuật cứu đệ ấy một ngày một đêm, tối đó ta không tới… thật sự là do ta không thể rời khỏi đây được.
Đế quân đang giải thích với ta đó sao?
Sau khi phản ứng chậm nửa nhịp, ta bắt đầu vui mừng hớn hở.
/79
|