Dưới tay là làn da nóng bỏng, hoàn toàn không giống cảm giác lạnh lùng mà Đế quân gây cho người khác.
Ta hoảng hồn bỏ chạy, sau đó về nằm trên giường thở ngắn than dài, làm thế nào cũng không ngủ được.
Rất nhiều chuyện đã hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của ta.
Đế quân y… vì sao lại làm như vậy?
A Hàn đang trong cơn buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê mà hỏi ta: " Mẫu thân, sư phụ thật sự là phụ thân của con sao? ".
Ta ôm nhi tử vào lòng mà dỗ dành: " Đừng nghe người khác nói bậy, con chỉ cần nhớ những điều mà mẫu thân nói với con là được. Hiểu không? "
Đối với nhi tử ta, những lúc thế này là dễ dụ nó nói chuyện nhất, ta hỏi: " Con có thích sư phụ không? ".
Nó đáp: " Sư phụ dạy con đọc sách, cùng con tập viết đại tự[1], còn dạy con luyện kiếm… con rất thích người. Nhưng mà… người lại muốn giành mẫu thân với con… ", tới đây đã thành lời nói mê rồi.
[1]: Đại tự: Những chữ lớn được viết bằng bút lông.
Ta bưng mặt, cảm thấy cực kỳ khô nóng.
Lòng dạ rối bời.
Trước giờ ta chưa từng thấy một Đế quân như vậy, suy đi nghĩ lại cũng không thể hiểu được tại sao y lại làm thế, những cảm giác ngượng ngùng đó vẫn in dấu trên từng ngón tay, có phủi thế nào cũng không biết mất, thật khiến ta hoang mang hoảng hốt.
Bản tiên cô đã sống bao năm, lần đầu tiên biết được ngượng ngùng là cái gì, ngay cả việc bước ra cửa ta còn không dám.
Hoành Thanh ăn no ngủ đã tinh thần sáng khoái liền thay y phục rồi đến làm phiền ta.
Hắn đến thì đương nhiên là bà chằn Tư Đàn kia cũng đến. Hắn bám lấy ta, Tư Đàn bám lấy hắn.
Hắn nói: " Tam sư muội, huynh đã thu dọn phòng cho muội rồi, muội dọn qua nhé? ".
Tư Đàn đứng bên cạnh kéo tay áo hắn: " Đại sư huynh, cùng muội luyện kiếm đi! ".
" Muội là một cô nương chưa xuất giá lại cùng nam tử ở chung trong một viện tử thế này không tốt cho thanh danh của muội đâu… "
Tư Đàn tiếp tục kéo: " Đại sư huynh, cùng muội luyện kiếm đi! ".
Ngày hôm sau, hai người lại đến những đã đổi một lời thoại khác. Đại sư huynh thần tiên rởm cứ một mực bắt ta phải chạm vào kiếm của hắn, ta chạm vào xong hắn lại hỏi: " Thế nào? Đại sư huynh múa kiếm cho muội xem nhé? ".
Tư Đàn ở bên cạnh kiên trì bền bỉ: " Đại sư huynh, hoa sen nở rồi, huynh cùng muội đi hái sen đi! ".
…
Ta hỏi nhóc trọc đầu mấy ngày nay đều buồn bã không vui: " Chẳng phải Lục sư tỷ của đệ thích Nhị sư huynh sao? ".
Nhóc trọc đầu đáp: " Đúng thế! ".
Ta khó hiểu: " Vậy còn với Đại sư huynh là sao? ".
Mặt nhóc trọc đầu nhăn mặt lại hệt như bánh bao: " Cả hai người ấy, Lục sư tỷ đều thích! ".
Trước lễ tế Tam Thanh, Đế quân mấy ngày không gặp lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng. Ta chưa chuẩn bị tâm lý, bối rối đến mức suýt chút nữa đổ trà lên người y.
Hình như y đến kiểm tra bài học của nhi tử ta, y ngồi cạnh A Hàn, chỉ bảo đôn đốc, cực kỳ kiên nhẫn tỉ mỉ.
Ta len lén nhìn mà tim đập loạn xa, khung cảnh này… quả rất giống một cặp phụ tử.
Ánh mắt của Đế quân như vô tình quét qua.
Ta luống cuống rời ánh mắt, chỉ ước gì có một cái lỗ mà chui vào thôi.
" Vào lễ tế Tam Thanh, sư tôn rất có thể sẽ triệu kiến muội, lúc đó muội phải đứng chờ bên ngoài điện đấy. "
" Hả? Ừm! "
Khi Đế quân đi một lúc lâu rồi, ta mới ý thức được y vừa nói gì, dần cảm thấy vui vẻ.
Tuy ta không hiểu nhiều nhưng cũng lờ mờ biết được, sư tôn của của, Bán Nguyệt Lão Tổ cũng là một vị địa tiên[2] rất có tiếng tại thiên giới, tên tuổi thọ ngang với nhật nguyệt. Vị thượng tiên tôn giả như vậy nhất định là hiểu thấu lục hợp[3], lĩnh ngộ thiên cơ, không biết chừng còn có thể chỉ điểm cho ta khi nào được đặc xa quay trở về thiên giới.
[2] Địa tiên: Thần tiên sống dưới hạ giới
[3] Lục hợp: Chỉ trên trời, dưới đất và bốn phương đông tây nam bắc. Còn có thể phiếm chỉ thiên hạ và vũ trụ.
Lúc đó sao ta lại không nhân cơ hội mà hỏi thử?
Địa điểm lập đàn cầu khẩn đúng là điện Tử Cực mà lần trước ta vô ý gặp phải, ở trước điện dựng một đỉnh đồng cực lớn để cúng bái hương nhang đèn nến. Tất cả đệ tử trung viện đều ngồi xếp bằng ngay phía trước, vẻ mặt vô cùng thành kính.
Ta nhìn một hàng đệ tử có địa vị cao nối đuôi nhau tiến vào nội điện, hiếm khi hai người Hoành Thanh và Tư Đàn không ở bên cạnh chí chóe. Nhưng, một là không có ai để ý tới mình, hai là rất mong chờ đến lúc Sư tổ triệu kiến, nên ta không khỏi cảm thấy thời gian sao mà trôi lâu quá.
Bầu trời trong xanh, những tia nắng sớm tươi đẹp trải đều xuống mặt đất. Ta dắt tay nhi tử buồn chán đi dạo quanh một vòng, cảm thấy vô vị, nên mẫu tử ta liền ngồi xuống bậc thềm đá. Ta vừa ngáp vừa dặn dò nhi tử: " Con phải tỉnh táo tinh thần lên, không được tỏ ra mệt mỏi khi ở ngoài điện của Sư tổ, như vậy là bất kính đổi với Sư tổ. " Nhi tử rất ngoan ngoãn xoa hốc mắt cho ta, chỉ tại nó xoa quá dễ chịu, ta cứ gật đầu mãi, một lúc sau thì ngủ luôn.
Trong lúc mơ màng, ta phát giác mình đang đứng lên, giống như bị cái gì đó kêu gọi vậy, thân thể nhẹ nhàng nhưng lại không thể khống chế dược.
Ta từng bước đi về phía nội điện.
Trước điện Tam Thanh, mùi khói hương thoang thoảng, ánh nến sáng rực.
Nghi thức cầu khấn được chủ trì bởi vài vị trưởng lão thân mặc đạo bào[4], trông có vẻ đã khá lớn tuổi. Ta trông thấy có vài người quen và các đệ tử có địa vị cao đều đang quỳ trước tượng Tam Thanh, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc, ngồi ngay tâm tịnh.
[4] Đạo bào: Áo đạo sĩ.
Điều kỳ lạ là, ta không thấy Đế quân và Đại sư huynh thần tiên rởm đâu cả.
Ta xem mà thấy thật tẻ nhạt chán ngắt, vừa tập trung tinh thần lại dường như loáng thoáng nghe thấy ở một cung điện nào đó có tiếng động, lại không khống chế được mà bay về hướng đó.
Mơ mơ hồ hồ không biết đi xuyên qua môn đạo gì đó, thấy được tòa thiên điện treo một bức hoành phi màu trắng, cửa đang khép hờ. Qua kẽ hở trên cửa, ta có thể nhìn thấy bên trong, vừa nhìn ta đã kinh hãi giật bắn người.
Đế quân y cởi hết ngoại bào, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo đơn, tự trói hai tay quỳ dưới đất như thể đang tạ tội.
Trước mặt y một lão đạo[5] đang ngồi khoanh chân, mặt mày sáng sủa, tuy tóc bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào. Trong khi vẻ mặt lão đạo như đang than thở, thì Đại sư huynh Hoành Thanh đứng ở phía dưới lại cau có tức giận.
[5] Lão đạo: Đạo sĩ.
Hoành Thanh nói: " Sư tổ, người nay làm việc hạ lưu, bỉ ổi vô liêm sỉ, cho dù có bị Ngũ Đạo Thiên Lôi đánh thì cũng không tính là quá đang! ".
Có lẽ lão đạo này chính là sư tôn của họ, Bán Nguyệt Lão Tổ.
Chỉ là, cách Hoành Thanh nói chuyện với lão đạo ấy kỳ lạ vô cùng, giọng điệu hoàn toàn không giống đang nói với sư tôn, mà tựa như họ nàng bằng vai vế vậy. Ta vừa cảm thấy kỳ lạ vừa âm thầm nghiến rắng, khá khen cho huynh, Đại sư huynh lưu manh vô lại, lòng dạ đen tối, chẳng biết hắn bắt được lỗi sai nhỏ xíu nào của Đế quân, lại còn giậu đổ bìm leo nữa chứ!
Ta đang hồi hộp chờ xem tiếp thì một cơn gió bắc ở đâu nổi lên, thân thể lại không thể khống chế được mà bị cuốn bay.
Nơi ta dừng chân tiếp theo là một tòa đại điện khác, nhưng đồ vật trang trí trong điện không hề giống với những chỗ khác, đấu củng[6] xà nàng, gạch vàng lát nền, tất cả đều cực kỳ hoa lệ. Hai viên dạ minh châu được đặt hai bên trái phải của đại điện, trong điện tiên chướng như ẩn như hiện.
[6] Đấu củng: Một kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng, và những trụ kê hình vuông chèn giữa cá củng gọi là đấu.
Ta nhìn ngó xung quanh, theo con mắt lành nghề của ta, đừng nói là viên minh châu sáng chói trong điện kia, cho dù viên gạch vàng dưới chân cũng chẳng phải là vật tầm thường.
Một tiếng nói đột nhiên vang lên: " Muội thấy thế nào? ".
Ta thuận miệng đáp: " Vô cùng xa hoa, động phủ của thượng tiên bài trí cứ như hoàng cung vậy. "
Người đó thở dài thườn thượt, nói: " Muội còn không mau qua đây ".
Con người ta từ trước đến giờ đều rất cảnh giác, chẳng biết tại sao lúc này lại không thể tự chủ được mà bay qua đó. Ta mơ hồ nhìn thấy một nam tử cao lớn đang đứng thẳng giữa màn tiên chướng, chìa tay ôm trọn ta vào lòng.
Ta hóa đó. Người đó giống như ông lão mà thở dài: " Ta vốn muốn để muội hiểu rõ hơn, không ngờ lại càng ngày càng trở nên rối rắm ".
Ra vẻ thần bí.
Ta muốn hỏi hắn, ngươi là ai? Tại sao lại nói thế? Tại sao tiếng nói lại quen thuộc như vậy? Nhưng thân thể đột nhiên lay động.
Ta mở choảng mắt, ánh sáng chói chang hắt vào mặt, trong lòng đang ôm lấy Hàn Nhi của ta, làm gì có cung điện đá vàng hay nam tử lai lịch bất minh nào đâu. Một đệ tử vẻ mặt phẫn nộ bất mãn đang ra sức lay ta, " Ngươi lại dám ngủ! Mau dậy đi! Sư tổ cho gọi! ".
Ta hoảng hồn bỏ chạy, sau đó về nằm trên giường thở ngắn than dài, làm thế nào cũng không ngủ được.
Rất nhiều chuyện đã hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của ta.
Đế quân y… vì sao lại làm như vậy?
A Hàn đang trong cơn buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê mà hỏi ta: " Mẫu thân, sư phụ thật sự là phụ thân của con sao? ".
Ta ôm nhi tử vào lòng mà dỗ dành: " Đừng nghe người khác nói bậy, con chỉ cần nhớ những điều mà mẫu thân nói với con là được. Hiểu không? "
Đối với nhi tử ta, những lúc thế này là dễ dụ nó nói chuyện nhất, ta hỏi: " Con có thích sư phụ không? ".
Nó đáp: " Sư phụ dạy con đọc sách, cùng con tập viết đại tự[1], còn dạy con luyện kiếm… con rất thích người. Nhưng mà… người lại muốn giành mẫu thân với con… ", tới đây đã thành lời nói mê rồi.
[1]: Đại tự: Những chữ lớn được viết bằng bút lông.
Ta bưng mặt, cảm thấy cực kỳ khô nóng.
Lòng dạ rối bời.
Trước giờ ta chưa từng thấy một Đế quân như vậy, suy đi nghĩ lại cũng không thể hiểu được tại sao y lại làm thế, những cảm giác ngượng ngùng đó vẫn in dấu trên từng ngón tay, có phủi thế nào cũng không biết mất, thật khiến ta hoang mang hoảng hốt.
Bản tiên cô đã sống bao năm, lần đầu tiên biết được ngượng ngùng là cái gì, ngay cả việc bước ra cửa ta còn không dám.
Hoành Thanh ăn no ngủ đã tinh thần sáng khoái liền thay y phục rồi đến làm phiền ta.
Hắn đến thì đương nhiên là bà chằn Tư Đàn kia cũng đến. Hắn bám lấy ta, Tư Đàn bám lấy hắn.
Hắn nói: " Tam sư muội, huynh đã thu dọn phòng cho muội rồi, muội dọn qua nhé? ".
Tư Đàn đứng bên cạnh kéo tay áo hắn: " Đại sư huynh, cùng muội luyện kiếm đi! ".
" Muội là một cô nương chưa xuất giá lại cùng nam tử ở chung trong một viện tử thế này không tốt cho thanh danh của muội đâu… "
Tư Đàn tiếp tục kéo: " Đại sư huynh, cùng muội luyện kiếm đi! ".
Ngày hôm sau, hai người lại đến những đã đổi một lời thoại khác. Đại sư huynh thần tiên rởm cứ một mực bắt ta phải chạm vào kiếm của hắn, ta chạm vào xong hắn lại hỏi: " Thế nào? Đại sư huynh múa kiếm cho muội xem nhé? ".
Tư Đàn ở bên cạnh kiên trì bền bỉ: " Đại sư huynh, hoa sen nở rồi, huynh cùng muội đi hái sen đi! ".
…
Ta hỏi nhóc trọc đầu mấy ngày nay đều buồn bã không vui: " Chẳng phải Lục sư tỷ của đệ thích Nhị sư huynh sao? ".
Nhóc trọc đầu đáp: " Đúng thế! ".
Ta khó hiểu: " Vậy còn với Đại sư huynh là sao? ".
Mặt nhóc trọc đầu nhăn mặt lại hệt như bánh bao: " Cả hai người ấy, Lục sư tỷ đều thích! ".
Trước lễ tế Tam Thanh, Đế quân mấy ngày không gặp lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng. Ta chưa chuẩn bị tâm lý, bối rối đến mức suýt chút nữa đổ trà lên người y.
Hình như y đến kiểm tra bài học của nhi tử ta, y ngồi cạnh A Hàn, chỉ bảo đôn đốc, cực kỳ kiên nhẫn tỉ mỉ.
Ta len lén nhìn mà tim đập loạn xa, khung cảnh này… quả rất giống một cặp phụ tử.
Ánh mắt của Đế quân như vô tình quét qua.
Ta luống cuống rời ánh mắt, chỉ ước gì có một cái lỗ mà chui vào thôi.
" Vào lễ tế Tam Thanh, sư tôn rất có thể sẽ triệu kiến muội, lúc đó muội phải đứng chờ bên ngoài điện đấy. "
" Hả? Ừm! "
Khi Đế quân đi một lúc lâu rồi, ta mới ý thức được y vừa nói gì, dần cảm thấy vui vẻ.
Tuy ta không hiểu nhiều nhưng cũng lờ mờ biết được, sư tôn của của, Bán Nguyệt Lão Tổ cũng là một vị địa tiên[2] rất có tiếng tại thiên giới, tên tuổi thọ ngang với nhật nguyệt. Vị thượng tiên tôn giả như vậy nhất định là hiểu thấu lục hợp[3], lĩnh ngộ thiên cơ, không biết chừng còn có thể chỉ điểm cho ta khi nào được đặc xa quay trở về thiên giới.
[2] Địa tiên: Thần tiên sống dưới hạ giới
[3] Lục hợp: Chỉ trên trời, dưới đất và bốn phương đông tây nam bắc. Còn có thể phiếm chỉ thiên hạ và vũ trụ.
Lúc đó sao ta lại không nhân cơ hội mà hỏi thử?
Địa điểm lập đàn cầu khẩn đúng là điện Tử Cực mà lần trước ta vô ý gặp phải, ở trước điện dựng một đỉnh đồng cực lớn để cúng bái hương nhang đèn nến. Tất cả đệ tử trung viện đều ngồi xếp bằng ngay phía trước, vẻ mặt vô cùng thành kính.
Ta nhìn một hàng đệ tử có địa vị cao nối đuôi nhau tiến vào nội điện, hiếm khi hai người Hoành Thanh và Tư Đàn không ở bên cạnh chí chóe. Nhưng, một là không có ai để ý tới mình, hai là rất mong chờ đến lúc Sư tổ triệu kiến, nên ta không khỏi cảm thấy thời gian sao mà trôi lâu quá.
Bầu trời trong xanh, những tia nắng sớm tươi đẹp trải đều xuống mặt đất. Ta dắt tay nhi tử buồn chán đi dạo quanh một vòng, cảm thấy vô vị, nên mẫu tử ta liền ngồi xuống bậc thềm đá. Ta vừa ngáp vừa dặn dò nhi tử: " Con phải tỉnh táo tinh thần lên, không được tỏ ra mệt mỏi khi ở ngoài điện của Sư tổ, như vậy là bất kính đổi với Sư tổ. " Nhi tử rất ngoan ngoãn xoa hốc mắt cho ta, chỉ tại nó xoa quá dễ chịu, ta cứ gật đầu mãi, một lúc sau thì ngủ luôn.
Trong lúc mơ màng, ta phát giác mình đang đứng lên, giống như bị cái gì đó kêu gọi vậy, thân thể nhẹ nhàng nhưng lại không thể khống chế dược.
Ta từng bước đi về phía nội điện.
Trước điện Tam Thanh, mùi khói hương thoang thoảng, ánh nến sáng rực.
Nghi thức cầu khấn được chủ trì bởi vài vị trưởng lão thân mặc đạo bào[4], trông có vẻ đã khá lớn tuổi. Ta trông thấy có vài người quen và các đệ tử có địa vị cao đều đang quỳ trước tượng Tam Thanh, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc, ngồi ngay tâm tịnh.
[4] Đạo bào: Áo đạo sĩ.
Điều kỳ lạ là, ta không thấy Đế quân và Đại sư huynh thần tiên rởm đâu cả.
Ta xem mà thấy thật tẻ nhạt chán ngắt, vừa tập trung tinh thần lại dường như loáng thoáng nghe thấy ở một cung điện nào đó có tiếng động, lại không khống chế được mà bay về hướng đó.
Mơ mơ hồ hồ không biết đi xuyên qua môn đạo gì đó, thấy được tòa thiên điện treo một bức hoành phi màu trắng, cửa đang khép hờ. Qua kẽ hở trên cửa, ta có thể nhìn thấy bên trong, vừa nhìn ta đã kinh hãi giật bắn người.
Đế quân y cởi hết ngoại bào, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo đơn, tự trói hai tay quỳ dưới đất như thể đang tạ tội.
Trước mặt y một lão đạo[5] đang ngồi khoanh chân, mặt mày sáng sủa, tuy tóc bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào. Trong khi vẻ mặt lão đạo như đang than thở, thì Đại sư huynh Hoành Thanh đứng ở phía dưới lại cau có tức giận.
[5] Lão đạo: Đạo sĩ.
Hoành Thanh nói: " Sư tổ, người nay làm việc hạ lưu, bỉ ổi vô liêm sỉ, cho dù có bị Ngũ Đạo Thiên Lôi đánh thì cũng không tính là quá đang! ".
Có lẽ lão đạo này chính là sư tôn của họ, Bán Nguyệt Lão Tổ.
Chỉ là, cách Hoành Thanh nói chuyện với lão đạo ấy kỳ lạ vô cùng, giọng điệu hoàn toàn không giống đang nói với sư tôn, mà tựa như họ nàng bằng vai vế vậy. Ta vừa cảm thấy kỳ lạ vừa âm thầm nghiến rắng, khá khen cho huynh, Đại sư huynh lưu manh vô lại, lòng dạ đen tối, chẳng biết hắn bắt được lỗi sai nhỏ xíu nào của Đế quân, lại còn giậu đổ bìm leo nữa chứ!
Ta đang hồi hộp chờ xem tiếp thì một cơn gió bắc ở đâu nổi lên, thân thể lại không thể khống chế được mà bị cuốn bay.
Nơi ta dừng chân tiếp theo là một tòa đại điện khác, nhưng đồ vật trang trí trong điện không hề giống với những chỗ khác, đấu củng[6] xà nàng, gạch vàng lát nền, tất cả đều cực kỳ hoa lệ. Hai viên dạ minh châu được đặt hai bên trái phải của đại điện, trong điện tiên chướng như ẩn như hiện.
[6] Đấu củng: Một kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng, và những trụ kê hình vuông chèn giữa cá củng gọi là đấu.
Ta nhìn ngó xung quanh, theo con mắt lành nghề của ta, đừng nói là viên minh châu sáng chói trong điện kia, cho dù viên gạch vàng dưới chân cũng chẳng phải là vật tầm thường.
Một tiếng nói đột nhiên vang lên: " Muội thấy thế nào? ".
Ta thuận miệng đáp: " Vô cùng xa hoa, động phủ của thượng tiên bài trí cứ như hoàng cung vậy. "
Người đó thở dài thườn thượt, nói: " Muội còn không mau qua đây ".
Con người ta từ trước đến giờ đều rất cảnh giác, chẳng biết tại sao lúc này lại không thể tự chủ được mà bay qua đó. Ta mơ hồ nhìn thấy một nam tử cao lớn đang đứng thẳng giữa màn tiên chướng, chìa tay ôm trọn ta vào lòng.
Ta hóa đó. Người đó giống như ông lão mà thở dài: " Ta vốn muốn để muội hiểu rõ hơn, không ngờ lại càng ngày càng trở nên rối rắm ".
Ra vẻ thần bí.
Ta muốn hỏi hắn, ngươi là ai? Tại sao lại nói thế? Tại sao tiếng nói lại quen thuộc như vậy? Nhưng thân thể đột nhiên lay động.
Ta mở choảng mắt, ánh sáng chói chang hắt vào mặt, trong lòng đang ôm lấy Hàn Nhi của ta, làm gì có cung điện đá vàng hay nam tử lai lịch bất minh nào đâu. Một đệ tử vẻ mặt phẫn nộ bất mãn đang ra sức lay ta, " Ngươi lại dám ngủ! Mau dậy đi! Sư tổ cho gọi! ".
/79
|