Chờ tiên nữ kia đi ra ngoài, ta vội vàng kéo Hoành Thanh lại, đem chuyện của Hoàng kim giao long kể lại cho hắn. Hoành Thanh nghe xong, trên mặt rõ thêm vài ý cười hỏi: “Muội cất công chạy qua đây chính là để truyền lại vài câu thế này thôi sao?”. Ta đáp: “Đúng thế!” Hoành Thanh nói: “Động cơ thì tốt, nhưng lại quên không bảo vệ bản thân cho tốt. Hoa đào nở trong khu rừng này hơi lạ, ở sâu trong rừng có kết tụ một tầng đào hoa chướng. Nếu như không phải tiên nữ của Linh Tựu cung canh giữ tại đây lúc trước trùng hợp nhìn thấy muội đi bên cạnh ta, nên đưa muội đến đây thì không biết họ còn ghép cho muội cái tội danh gì đây?”.
Trong lời nói của hắn có ý chế giễu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự lo lắng, trong lúc nói chuyện, hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của ta.
Đột nhiên ta cảm thấy không được tự nhiên.
Hoành Thanh thích đùa giỡn, thậm chí đã từng làm không ít chuyện điên rồ khiến người ta phải trợn mắt há mồm, thế nhưng đây lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm chỉnh cầm tay và nói chuyện với ta như thế này. Hơn nữa, bây giờ tình trạng của ta có thể được xem là không ổn cho lắm.
Ta rút tay về, cười khan: “Vậy sao, bảo sao ta cứ cảm thấy thân thể không thể cử động được”.
Hoành Thanh nói: “Tuy đã cho muội uống thuốc để bài trừ chướng khí, nhưng muốn cho dược hiệu tan hết còn phải đợi một chút nữa”.
Ta nói: “Vậy... bên Chi Liên đế quân, phiền huynh đi nói với y một tiếng”. Hoành Thanh gật đầu. Ta nói: “Vừa nãy... vừa nãy tiên nữ của Linh Tựu cung có nói, ta ở đây dường như không tiện lắm”.
Hoành Thanh cười nói: “Muội cứ ở đây đi, chẳng lẽ muội sợ ta?”.
Ta vội nói: “Ta chỉ sợ có người hiểu nhầm thôi. Hoành Thanh, ta nhớ... huynh từng nói giữa chúng ta có hôn ước, là thật hay giả vậy?”.
Hoành Thanh im lặng, nụ cười trên mặt vụt tắt: “Đương nhiên là thật rồi. Chẳng qua... đó chỉ là lời hứa miệng, chưa dùng văn thư để ước định”.
Ta nhẹ lòng hẳn, vội vàng nói: “Nếu đã chỉ là lời nói miệng, bây giờ huynh lại một lòng cầu thân Đế Cơ như vậy cứ xem như chưa có chuyện này đi nhé. Huynh yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, cho dù đến trước mặt Thiên Đế ta cũng sẽ giữ mồm giữ miệng”.
Thẳng thắn nói ra như vậy, ta cứ tưởng Hoành Thanh nghe xong sẽ trút được nỗi lòng giống ta... Thế nhưng hình như hoàn toàn không phải như thế.
Hắn buông tay, không tán thành cũng chẳng phản bác, chỉ nói: “Muội cứ nghỉ ngơi đi”, sau đó đi ra ngoài.
Hay là ta nói năng thẳng thắn quá, làm tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi?
Nhìn khung cảnh xung quanh, hiển nhiên ta đang ở trong một tòa lầu các. Minh châu tỏa sáng giống hệt ban ngày, bài trí tao nhã, bạch sa nhẹ như làn khói mỏng được treo trên mái hiên. Nhìn xuyên qua khi tấm bạch sa phất phơ lên xuống, thấy những cây đào nở hoa vô cùng rực rỡ, cành đào quấn lấy ban công, vây quanh nhà thủy tạ.
Nếu đã nhờ Hoành Thanh báo cho Chi Liên đế quân, thì cũng không cần thiết phải gặp mặt nữa rồi, ta rõ ràng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ta nhìn chằm chằm mấy khóm hoa đào cách một tầng sa mỏng, không biết có phải do nghĩ tới nhiều quá không mà lại hoa mắt, cành đào bỗng biến thành bóng dáng của một nam tử đang mỉm cười với ta, đôi mắt câu hồn nhiếp phách* dường như có gì muốn nói lại thôi, sóng mắt gợi tình. Ta vừa mới nhìn thẳng nam tử đứng trong khóm hoa đào một chút, lập tức vui mừng khôn xiết, không kiềm chế nổi định đứng dậy nhào qua. Vào đúng lúc này, từ bên ngoài ban công truyền đến tiếng lách cách, có ai đó đang vén tấm rèm châu.
* Có sức hút khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
“Chi Liên đế quân đến rồi”, Hoành Thanh cười nhẹ chào hỏi. Tiếng động đó đích thực là từ phòng bên cạnh truyền tới.
Ta sững người, định thần nhìn kỹ lại, làm gì có mỹ nam câu hồn nhiếp phách nào chứ? Rõ ràng chỉ là hai khóm hoa đào thôi. Vừa nãy, nếu như ta nhảy bổ qua đó, bây giờ nhìn ta chắc giống kẻ điên khùng mà ôm mấy cành hoa đào đó quá. Bản tiên cô nghĩ mà đổ hết mồ hôi lạnh.
Tiếng nói chuyện vang lên đứt quãng. Hoành Thanh nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, có một vị cố hữu đến truyền tin, bảo chúng ta hãy cẩn thận với cơm canh trà nước”.
“Thế nào? Là ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, Chi Liên đế quân lại không quan tâm chút nào, chẳng lẽ trong lòng đã có dự liệu trước rồi?”
Người kia lạnh nhạt trả lời: “Hoành Thanh đế quân hà tất đã biết rồi còn cố hỏi”.
Ta đứng một bên nghe mà cứ như lạc vào trong sương mù, lẽ nào họ đã sớm biết chuyện Hoàng kim giao long muốn đối phó với họ? Chẳng lẽ bản tiên cô lại làm việc thừa thãi rồi?
Hoành Thanh hỏi: “Rừng đào mười dặm này vô cùng kỳ lạ, lúc Chi Liên đế quân đến đây có xảy ra chuyện gì bất ổn không?”.
Chi Liên đế quân trả lời: “Không”.
“Ha ha”, Hoành Thanh cười nói: “Xem ra Chi Liên đế quân không chỉ tiên thuật cao thâm mà ý chí cũng kiên cường không kém. Chỉ một phép thuật nhỏ nhoi căn bản không thể làm mê hoặc được Đế quân, đâu giống như ta, lúc trước đã bị thuật mê hoặc của hoa đào lừa một hồi, suýt chút nữa thì trúng kế, đến đêm nay không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây”.
''Hoành Thanh đế quân quả thích nói đùa, ta rất tin tưởng vào tiên thuật của Đế quân.”
“Đào hoa chướng này do tâm mà sinh ra, những chuyện bình thường không dám nghĩ đến gần như đều có thể thỏa mãn được. Nếu như có thể mãi mãi trầm mê trong đó, cũng không tồi đâu.” “Phạch” một cái, vang lên tiếng mở quạt. “Chi Liên đế quân chắc cũng biết, người mà ta thấy trong ảo tưởng là ai chứ?”
“Cạch”, tiếng động thanh thúy vang lên khi đậy nắp ly trà.
“Chẳng qua chỉ là Hoành Thanh đế quân nằm mơ giữa ban ngày thôi, đừng xem là thật, không thì rơi vào kết cục đau lòng đấy.”
Hoành Thanh cười nói: “Đây quả là lời nói thật, tại hạ cũng xin tặng lại cho Chi Liên đế quân để chúng ta cùng cố gắng”.
Không biết có phải bản tiên cô hiểu nhầm ý gì không, đoạn đối đáp này, rõ ràng giọng điệu rất hòa nhã, vậy mà sao trong lời nói đều xỏ xiên đủ chuyện thế nhỉ?
Lúc này, trong lòng ta lại không kiềm chế được mà căng thẳng hẳn lên. Bởi vì ta nghe thấy tiếng ly trà đặt lên bàn, tiếp theo Chi Liên đế quân lạnh nhạt mở miệng: “Vị bạn cũ tới truyền tin kia đâu rồi?”.
Lúc sau, Hoành Thanh đã tiễn khách xong rồi mới đến nói với ta: “Ta làm chủ thay muội từ chối rồi, không trách ta tự ý quyết định chứ?”. Ta dùng sức lắc đầu: “Sao vậy được? Ta vốn di đã không muốn gây thêm nhiều chuyện thị phi. Chờ đến khi thân thể hồi phục lại sức lực ta sẽ đi, Hàn Nhi vẫn đang ở ngoài kia chờ ta mà”.
Ta cứng người nằm trên giường, dường như Hoành Thanh cũng nhận ra ta đang khó xử, đứng từ xa kéo lại góc chăn cho ta, tươi cười nói: “Vậy được rồi, khu rừng bên ngoài kia rất kỳ quái, muội đừng nhìn ra ngoài đó nhiều, ta ở ngay phòng bên, có chuyện gì muội cứ gọi ta một tiếng”.
Vừa dứt lời, một trận gió thổi tới khiến sa mạn* bay phất phơ, loáng thoáng truyền đến tiếng cười phóng đãng của nữ tử. Hoành Thanh hơi nhíu mày. Ta cười nói: “Hôm nay ta đâu phải nhân vật chính, mấy thuật mê hoặc đó muốn cám dỗ thì cũng phải cám dỗ huynh, huynh mau về chuẩn bị đi. Đây đã là ải cuối cùng rồi, qua được ải này mới có tư cách gặp mặt Đế Cơ. Nếu lúc này huynh bị loại, ngay cả ta cũng sẽ chế nhạo huynh”.
* Màn che bằng sa mỏng.
Hoành Thanh nói: “Chút tự tin đó thì ta cũng có mà”.
Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng gió thổi làm tấm sa mạn mỏng manh cọ vào thành lan can.
Những cành đào bên ngoài cửa sổ vẫn lay động không ngừng, màn sương trắng xóa càng lúc càng dày đặc. Trong không trung vừa như có tiếng đàn sáo phóng đãng, vừa giống như tiếng cười khúc khích của nữ tử, hoặc là cả hai đang hòa trộn vào nhau.
Trong thoáng chốc đã hiểu được ý đồ chân chính của việc thiết lập rừng đào mười dặm của Nữ Ngự Đế Cơ
Rừng đào mười dặm, hương phấn nữ tử, mỹ nhân thướt tha, dâm đãng mê hoặc, để rồi xem vị đế quân nào sẽ không thể khống chế nổi.
Còn may mục tiêu của Đào yêu* không phải là bản tiên cô, nếu không, chúng biến thành mười hoặc là tám... không, chỉ cần một người thôi. Chỉ cần nó hóa thành một vị Chi Liên đế quân tới thì chỉ cần hơi cám dỗ một tí xíu là bản tiên cô không thể khống chế được mình.
* Đào yêu: Yêu tinh hoa đào.
Trong lúc suy nghĩ lung tung ta dần thiếp đi, khi nửa tỉnh nửa mê hình như ta lại tiếp tục nằm mơ tiếp giấc mộng kỳ quái ban nãy.
Ta nghe thấy tiếng mình lạnh lùng nói: “Thì ra do trí nhớ tồi của ta nhận nhầm. Tiên quân sớm đã thoát khỏi xác phàm, đắc đạo thành tiên, không biết Tiên quân giả mạo bọn yêu nghiệt, giả ngây giả dại, ẩn nấp lâu ngày để làm gì?”.
“Cô cô...” “Cô cô...”
“Hả?”, rõ ràng đang nằm mơ, sao tiếng nói lại rõ ràng như ở bên tai thế này? Một bàn tay đặt lên vai ta, nhẹ nhàng lắc mấy cái.
Gần như cùng lúc đó, thần trí ta đã tỉnh lại, mở choàng hai mắt.
Thiên Đế bệ hạ ơi, người đứng trước giường ta, một thân y phục trắng, khuôn mặt lạnh lùng như được phủ một lớp sương trăng, không phải Chi Liên đế quân thì là ai được chứ?
Một lúc lâu sau ta vẫn không cử động, trong lúc đó còn lén liếc nhìn y vài lần, cuối cùng nhịn không nổi lẩm bẩm: “Đây là do con Đào yêu nào hóa thành vậy? Giống thật quá!”.
Trong lời nói của hắn có ý chế giễu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự lo lắng, trong lúc nói chuyện, hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay của ta.
Đột nhiên ta cảm thấy không được tự nhiên.
Hoành Thanh thích đùa giỡn, thậm chí đã từng làm không ít chuyện điên rồ khiến người ta phải trợn mắt há mồm, thế nhưng đây lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm chỉnh cầm tay và nói chuyện với ta như thế này. Hơn nữa, bây giờ tình trạng của ta có thể được xem là không ổn cho lắm.
Ta rút tay về, cười khan: “Vậy sao, bảo sao ta cứ cảm thấy thân thể không thể cử động được”.
Hoành Thanh nói: “Tuy đã cho muội uống thuốc để bài trừ chướng khí, nhưng muốn cho dược hiệu tan hết còn phải đợi một chút nữa”.
Ta nói: “Vậy... bên Chi Liên đế quân, phiền huynh đi nói với y một tiếng”. Hoành Thanh gật đầu. Ta nói: “Vừa nãy... vừa nãy tiên nữ của Linh Tựu cung có nói, ta ở đây dường như không tiện lắm”.
Hoành Thanh cười nói: “Muội cứ ở đây đi, chẳng lẽ muội sợ ta?”.
Ta vội nói: “Ta chỉ sợ có người hiểu nhầm thôi. Hoành Thanh, ta nhớ... huynh từng nói giữa chúng ta có hôn ước, là thật hay giả vậy?”.
Hoành Thanh im lặng, nụ cười trên mặt vụt tắt: “Đương nhiên là thật rồi. Chẳng qua... đó chỉ là lời hứa miệng, chưa dùng văn thư để ước định”.
Ta nhẹ lòng hẳn, vội vàng nói: “Nếu đã chỉ là lời nói miệng, bây giờ huynh lại một lòng cầu thân Đế Cơ như vậy cứ xem như chưa có chuyện này đi nhé. Huynh yên tâm, về sau ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, cho dù đến trước mặt Thiên Đế ta cũng sẽ giữ mồm giữ miệng”.
Thẳng thắn nói ra như vậy, ta cứ tưởng Hoành Thanh nghe xong sẽ trút được nỗi lòng giống ta... Thế nhưng hình như hoàn toàn không phải như thế.
Hắn buông tay, không tán thành cũng chẳng phản bác, chỉ nói: “Muội cứ nghỉ ngơi đi”, sau đó đi ra ngoài.
Hay là ta nói năng thẳng thắn quá, làm tổn thương lòng tự trọng của hắn rồi?
Nhìn khung cảnh xung quanh, hiển nhiên ta đang ở trong một tòa lầu các. Minh châu tỏa sáng giống hệt ban ngày, bài trí tao nhã, bạch sa nhẹ như làn khói mỏng được treo trên mái hiên. Nhìn xuyên qua khi tấm bạch sa phất phơ lên xuống, thấy những cây đào nở hoa vô cùng rực rỡ, cành đào quấn lấy ban công, vây quanh nhà thủy tạ.
Nếu đã nhờ Hoành Thanh báo cho Chi Liên đế quân, thì cũng không cần thiết phải gặp mặt nữa rồi, ta rõ ràng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ta nhìn chằm chằm mấy khóm hoa đào cách một tầng sa mỏng, không biết có phải do nghĩ tới nhiều quá không mà lại hoa mắt, cành đào bỗng biến thành bóng dáng của một nam tử đang mỉm cười với ta, đôi mắt câu hồn nhiếp phách* dường như có gì muốn nói lại thôi, sóng mắt gợi tình. Ta vừa mới nhìn thẳng nam tử đứng trong khóm hoa đào một chút, lập tức vui mừng khôn xiết, không kiềm chế nổi định đứng dậy nhào qua. Vào đúng lúc này, từ bên ngoài ban công truyền đến tiếng lách cách, có ai đó đang vén tấm rèm châu.
* Có sức hút khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
“Chi Liên đế quân đến rồi”, Hoành Thanh cười nhẹ chào hỏi. Tiếng động đó đích thực là từ phòng bên cạnh truyền tới.
Ta sững người, định thần nhìn kỹ lại, làm gì có mỹ nam câu hồn nhiếp phách nào chứ? Rõ ràng chỉ là hai khóm hoa đào thôi. Vừa nãy, nếu như ta nhảy bổ qua đó, bây giờ nhìn ta chắc giống kẻ điên khùng mà ôm mấy cành hoa đào đó quá. Bản tiên cô nghĩ mà đổ hết mồ hôi lạnh.
Tiếng nói chuyện vang lên đứt quãng. Hoành Thanh nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, có một vị cố hữu đến truyền tin, bảo chúng ta hãy cẩn thận với cơm canh trà nước”.
“Thế nào? Là ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, Chi Liên đế quân lại không quan tâm chút nào, chẳng lẽ trong lòng đã có dự liệu trước rồi?”
Người kia lạnh nhạt trả lời: “Hoành Thanh đế quân hà tất đã biết rồi còn cố hỏi”.
Ta đứng một bên nghe mà cứ như lạc vào trong sương mù, lẽ nào họ đã sớm biết chuyện Hoàng kim giao long muốn đối phó với họ? Chẳng lẽ bản tiên cô lại làm việc thừa thãi rồi?
Hoành Thanh hỏi: “Rừng đào mười dặm này vô cùng kỳ lạ, lúc Chi Liên đế quân đến đây có xảy ra chuyện gì bất ổn không?”.
Chi Liên đế quân trả lời: “Không”.
“Ha ha”, Hoành Thanh cười nói: “Xem ra Chi Liên đế quân không chỉ tiên thuật cao thâm mà ý chí cũng kiên cường không kém. Chỉ một phép thuật nhỏ nhoi căn bản không thể làm mê hoặc được Đế quân, đâu giống như ta, lúc trước đã bị thuật mê hoặc của hoa đào lừa một hồi, suýt chút nữa thì trúng kế, đến đêm nay không biết còn xảy ra chuyện gì nữa đây”.
''Hoành Thanh đế quân quả thích nói đùa, ta rất tin tưởng vào tiên thuật của Đế quân.”
“Đào hoa chướng này do tâm mà sinh ra, những chuyện bình thường không dám nghĩ đến gần như đều có thể thỏa mãn được. Nếu như có thể mãi mãi trầm mê trong đó, cũng không tồi đâu.” “Phạch” một cái, vang lên tiếng mở quạt. “Chi Liên đế quân chắc cũng biết, người mà ta thấy trong ảo tưởng là ai chứ?”
“Cạch”, tiếng động thanh thúy vang lên khi đậy nắp ly trà.
“Chẳng qua chỉ là Hoành Thanh đế quân nằm mơ giữa ban ngày thôi, đừng xem là thật, không thì rơi vào kết cục đau lòng đấy.”
Hoành Thanh cười nói: “Đây quả là lời nói thật, tại hạ cũng xin tặng lại cho Chi Liên đế quân để chúng ta cùng cố gắng”.
Không biết có phải bản tiên cô hiểu nhầm ý gì không, đoạn đối đáp này, rõ ràng giọng điệu rất hòa nhã, vậy mà sao trong lời nói đều xỏ xiên đủ chuyện thế nhỉ?
Lúc này, trong lòng ta lại không kiềm chế được mà căng thẳng hẳn lên. Bởi vì ta nghe thấy tiếng ly trà đặt lên bàn, tiếp theo Chi Liên đế quân lạnh nhạt mở miệng: “Vị bạn cũ tới truyền tin kia đâu rồi?”.
Lúc sau, Hoành Thanh đã tiễn khách xong rồi mới đến nói với ta: “Ta làm chủ thay muội từ chối rồi, không trách ta tự ý quyết định chứ?”. Ta dùng sức lắc đầu: “Sao vậy được? Ta vốn di đã không muốn gây thêm nhiều chuyện thị phi. Chờ đến khi thân thể hồi phục lại sức lực ta sẽ đi, Hàn Nhi vẫn đang ở ngoài kia chờ ta mà”.
Ta cứng người nằm trên giường, dường như Hoành Thanh cũng nhận ra ta đang khó xử, đứng từ xa kéo lại góc chăn cho ta, tươi cười nói: “Vậy được rồi, khu rừng bên ngoài kia rất kỳ quái, muội đừng nhìn ra ngoài đó nhiều, ta ở ngay phòng bên, có chuyện gì muội cứ gọi ta một tiếng”.
Vừa dứt lời, một trận gió thổi tới khiến sa mạn* bay phất phơ, loáng thoáng truyền đến tiếng cười phóng đãng của nữ tử. Hoành Thanh hơi nhíu mày. Ta cười nói: “Hôm nay ta đâu phải nhân vật chính, mấy thuật mê hoặc đó muốn cám dỗ thì cũng phải cám dỗ huynh, huynh mau về chuẩn bị đi. Đây đã là ải cuối cùng rồi, qua được ải này mới có tư cách gặp mặt Đế Cơ. Nếu lúc này huynh bị loại, ngay cả ta cũng sẽ chế nhạo huynh”.
* Màn che bằng sa mỏng.
Hoành Thanh nói: “Chút tự tin đó thì ta cũng có mà”.
Hắn vừa đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng gió thổi làm tấm sa mạn mỏng manh cọ vào thành lan can.
Những cành đào bên ngoài cửa sổ vẫn lay động không ngừng, màn sương trắng xóa càng lúc càng dày đặc. Trong không trung vừa như có tiếng đàn sáo phóng đãng, vừa giống như tiếng cười khúc khích của nữ tử, hoặc là cả hai đang hòa trộn vào nhau.
Trong thoáng chốc đã hiểu được ý đồ chân chính của việc thiết lập rừng đào mười dặm của Nữ Ngự Đế Cơ
Rừng đào mười dặm, hương phấn nữ tử, mỹ nhân thướt tha, dâm đãng mê hoặc, để rồi xem vị đế quân nào sẽ không thể khống chế nổi.
Còn may mục tiêu của Đào yêu* không phải là bản tiên cô, nếu không, chúng biến thành mười hoặc là tám... không, chỉ cần một người thôi. Chỉ cần nó hóa thành một vị Chi Liên đế quân tới thì chỉ cần hơi cám dỗ một tí xíu là bản tiên cô không thể khống chế được mình.
* Đào yêu: Yêu tinh hoa đào.
Trong lúc suy nghĩ lung tung ta dần thiếp đi, khi nửa tỉnh nửa mê hình như ta lại tiếp tục nằm mơ tiếp giấc mộng kỳ quái ban nãy.
Ta nghe thấy tiếng mình lạnh lùng nói: “Thì ra do trí nhớ tồi của ta nhận nhầm. Tiên quân sớm đã thoát khỏi xác phàm, đắc đạo thành tiên, không biết Tiên quân giả mạo bọn yêu nghiệt, giả ngây giả dại, ẩn nấp lâu ngày để làm gì?”.
“Cô cô...” “Cô cô...”
“Hả?”, rõ ràng đang nằm mơ, sao tiếng nói lại rõ ràng như ở bên tai thế này? Một bàn tay đặt lên vai ta, nhẹ nhàng lắc mấy cái.
Gần như cùng lúc đó, thần trí ta đã tỉnh lại, mở choàng hai mắt.
Thiên Đế bệ hạ ơi, người đứng trước giường ta, một thân y phục trắng, khuôn mặt lạnh lùng như được phủ một lớp sương trăng, không phải Chi Liên đế quân thì là ai được chứ?
Một lúc lâu sau ta vẫn không cử động, trong lúc đó còn lén liếc nhìn y vài lần, cuối cùng nhịn không nổi lẩm bẩm: “Đây là do con Đào yêu nào hóa thành vậy? Giống thật quá!”.
/79
|