Sau khi bọn thị vệ đứng dậy rời đi, sự yên tĩnh càng trì trệ bên trong gian phòng. Nam tử mặc trường sam màu xanh lam mang ngọc Kỳ Lân chậm rãi xoay người, y để lộ ra khuôn mặt từng dãi nắng dầm sương, trên trán cũng xuất hiện vài nếp nhăn rất sâu. Hiển nhiên người này đã ngoài bốn mươi tuổi. Y nghe dưới lầu vẫn truyền đến từng đợt âm thanh bình luận về Liên minh thuần thú , sắc mặt y càng âm trầm đáng sợ hơn. Một đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén lạnh lẽo, y tự nói với chính mình:
"Dám động vào người của bản vương, ngược lại bản vương muốn xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Liên minh thuần thú cho dù là nơi tập hợp tất cả các Tuần thú sư trong thiên hạ, nhưng nếu không có một thế lực hùng mạnh chống đỡ sau lưng thì nó cũng không lớn mạnh đến nhứ thế. Rõ ràng rồi, nam tử mặc trường sam xanh lam là một nam nhân trung niên, chính là người đứng sau Liên minh thuần thú, hoặc là khách khác y là người nắm quyền cao nhất trong Liên minh thuần thú.
Long Duy Tâm không biết rằng có rất nhiều chuyện được bắt đầu từ đây.
Theo lý thuyết mà nói, cho dù tin tức Liên minh thuần thú bị tiêu diệt muốn truyền từ Bình Sơn Thành tới Đông Ly quốc thì nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày, chứ không phải mới trọn vẹn một ngày mà người của Đông Ly quốc đã biết hết. Nói như vậy, tức là có người có ý truyền tin này ra, kẻ đó là ai mà lén lút như thế?
Lúc nam tử mặc trường sam xanh lam đang nghiến răng nghiến lợi, thì một nam tử tóc vàng mặc trường sam trắng như tuyết đang ngồi trong căn phòng sát vách ở Túy Hương thản nhiên nhìn ván cờ. Hắn không nhanh không chậm hạ xuống một quân cờ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đánh cờ người, ôn hòa mà nói ra: "Đa tạ."
"Kỹ thuật đánh cờ của Thái tử điện thật cao minh, bội phục bội phục." Đối diện với hắn là một nam nhân mặc y phục trắng xanh xen kẽ. Nam tử hơi gầy đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ rồi lắc đầu bội phục.
Hai người này chính là Vân Diệp Khai cùng Trương Hạo.
Lần trước trong Túy Hương lâu, Trương Hạo hẹn định với Vân Diệp Khai là ngày sau sẽ đến phủ Thái tử, nhưng thân thể của Trương Hạo vẫn không tốt lên mấy phần.
Thân thể của Trương Hạo từ khi ra đời đã yếu ớt, cha của Trương Hạo là Trương viên ngoại vì bệnh của y mà phải chật vật tìm kiếm danh y trong thiên hạ, nhưng y vẫn không có bất kỳ khởi sắc nào. Thậm chí y đã dự tính được điều xấu nhất, nếu ngày tháng của mình không còn nhiều thì y sẽ mình vì mà sống cho đáng một lần. Trương Hạo mặc kệ lời người thân, y quyết tâm luyện kiếm thuật, sau đó rời khỏi nhà đến kinh đô phồn thịnh để mở rộng tầm mắt.
Nhưng y không nghĩ tới việc ở Túy Hương lâu lại ngẫu nhiên gặp được Vân Diệp Khai. Khi Vân Diệp Khai mở miệng lại là muốn cứu tính mạng của y. Lúc đầu, y chỉ cho rằng đây là một lời trấn an, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen đó, y đã tin tưởng rằng Vân Diệp Khai có thể cứu mình. Một lần nữa hi vọng dâng lên, không có ai mà không yêu quý sinh mạng của mình cả, với y cũng như thế. Đêm này, y chưa từng chợp mắt, khi trời còn chưa sáng y đã đứng ở ngoài phủ Thái tử rồi.
"Thân thể của ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ngươi đi về nghỉ ngơi đi." Vân Diệp Khai đứng dậy, hắn đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Tuyệt đạo U Lâm. Khóe miệng hắn phác thảo nụ cười, rồi thân hình đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Trương Hạo sững sờ ngồi yên với ván cờ đặt trước mặt. Y thầm nghĩ, thiên hạ đều truyền nhau rằng thái tử điện hạ không phải là cầm kiếm người, không phải Tuần Thú sư, càng không thể là Luyện Đan Sư, nói thật dễ nghe một chút thì hắn là người bình thường, nói khó nghe một chút thì chính là tên rác rưởi. Nếu như để một nam nhân như vậy leo lên ngôi vị Hoàng đế, e rằng Đông Ly quốc cũng sắp phải thay chủ rồi. Đã từng, thậm chí y cũng lo cho dân cho nước khi lâm vào tình cảnh ấy, nhưng bây giờ, y lại cảm thấy buồn cười vì mình đã từng có loại suy nghĩ như thế.
Tuyệt đạo U Lâm sương mù lượn lờ, khói trắng như lụa mỏng trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, ánh mặt trời như vàng kim chiếu xuống dưới đất. Qủa thật, đây là một nơi yên lành.
Nhưng một nữ tử tóc đỏ đang phát ra âm thanh lãnh lẽo, âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng liền phá vỡ sự yên lành ở nơi này.
"Ngươi, ngươi, ngươi, nghe nói ba người các ngươi là thợ mộc giỏi nhất ở xung quanh đây sao?" Long Duy Tâm mang dáng vẻ như thổ phỉ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt ba nam nhân kia hỏi.
"Tiểu nhân chỉ biết một chút về da lông, xin nữ vương thả cho tiểu nhân đi!" Người thứ nhất bị chỉ đến liền ngã sầm trên mặt đất, gã liên tục cầu xin tha thứ. Gã vốn là thợ mộc khá có tiếng trong Bình Sơn Thành, đúng lúc đang làm dụng cụ, thì đột nhiên bị hai con Kim Mao vươn tay đem đến nơi này. Lúc đó gã cảm thấy thế giới của mình vô cùng loạn, thói đời thay đổi, dã thú học cách bắt cóc con người rồi! Có điều cái cảm giác nằm mộng đáng sợ như thế không chỉ mình gã cảm thấy, mà những người bên cạnh cũng như vậy.
Khi hai người còn lại bị chỉ tên, bọn họ cũng lập tức dập đầu van xin.
"Nữ vương tha mạng ! Tiểu nhân học nghệ không tinh, xin nữ vương thả tiểu nhân về nhà đi, trong nhà tiểu nhân còn có mẫu thân tám mươi tuổi nằm liệt giường, vợ con gào khóc đòi ăn, cầu xin người thả tiểu nhân."
"Cầu xin nữ vương tha cho chúng ta, sau này chúng ta sẽ làm nhiều bò dê để cúng người."
Long Duy Tâm đang phiền lòng, nàng đâu có nói là muốn mạng của bọn họ, bất quá nàng chỉ muốn mời bọn họ đến tuyệt đạo U Lâm xây một tòa nhà thôi mà, làm sao có thể lấy mạng họ chứ.
Nói đi nói lại cũng không thể trách được bọn họ. Nhìn xem tình hình xung quanh một chút, Long Duy Tâm đứng trước, theo sau là đội hình cọp, báo, tuyết lang đang đứng thành đôi, chúng nhe nanh trợn vuốt, khí thế như muốn ăn thịt người thì bảo ai không sợ.
"Câm miệng!" Long Duy Tâm không thể nào chịu nổi những nam nhân này đang quỳ ở dưới chân nàng khóc sướt mướt, "Nếu các ngươi không biết làm dụng cụ, không biết xây nhà, vậy ta giữ lại các ngươi để làm gì, không bằng đem các ngươi ra làm cơm trưa cho tiểu đệ của ta, như vậy còn hữu dụng hơn."
Mọi người vừa nghe xong, nhất thời im bặt. Trong chốc lát, ai cũng mở miệng tranh nhau nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân biết, làm gia cụ, bàn ghế, tủ đồ, bình phong.."
"Tiểu nhân cũng biết, tiểu nhân cũng biết"
"Cái gì tiểu nhân cũng biết!"
Long Duy Tâm nở nụ cười, mềm dẻo không dùng được, quả nhiên chỉ có thể dùng cứng rắn. Ánh mắt nàng bỏ qua ba người trước mặt, nàng liếc nhìn mười người còn lại. Mọi người đang dự tính là nói ra kỹ năng của mình, nếu không bọn họ sẽ trở thành cơm trưa cho dã thú mất.
Long Duy Tâm thoả mãn nở nụ cười, cánh tay khoác lụa đen mỏng thô bạo vung lên, nàng chỉ vào đôi Tinh Tinh đang ở một bên kia: "Được rồi, cho phép các ngươi điều khiển những tiểu đệ này, mau bắt đầu đi."
Tiểu đệ. . .
Mười mấy người, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đùa gì thế! Nàng để cho bọn họ dùng đại Tinh Tinh làm việc vặt? Làm sao mà chúng có thể làm công nhân bốc vác, sao, sao có thể...?
Ở nơi nào đó, nam tử tóc vàng đang dùng chân ngự kiếm, đón gió bay lên. Hắn nhìn thân ảnh của nữ tử trên mặt đất, khóe miệng giương sâu, trong mắt đều hiện lên vẻ sủng nịnh yêu thương.
"Dám động vào người của bản vương, ngược lại bản vương muốn xem rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Liên minh thuần thú cho dù là nơi tập hợp tất cả các Tuần thú sư trong thiên hạ, nhưng nếu không có một thế lực hùng mạnh chống đỡ sau lưng thì nó cũng không lớn mạnh đến nhứ thế. Rõ ràng rồi, nam tử mặc trường sam xanh lam là một nam nhân trung niên, chính là người đứng sau Liên minh thuần thú, hoặc là khách khác y là người nắm quyền cao nhất trong Liên minh thuần thú.
Long Duy Tâm không biết rằng có rất nhiều chuyện được bắt đầu từ đây.
Theo lý thuyết mà nói, cho dù tin tức Liên minh thuần thú bị tiêu diệt muốn truyền từ Bình Sơn Thành tới Đông Ly quốc thì nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày, chứ không phải mới trọn vẹn một ngày mà người của Đông Ly quốc đã biết hết. Nói như vậy, tức là có người có ý truyền tin này ra, kẻ đó là ai mà lén lút như thế?
Lúc nam tử mặc trường sam xanh lam đang nghiến răng nghiến lợi, thì một nam tử tóc vàng mặc trường sam trắng như tuyết đang ngồi trong căn phòng sát vách ở Túy Hương thản nhiên nhìn ván cờ. Hắn không nhanh không chậm hạ xuống một quân cờ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía đánh cờ người, ôn hòa mà nói ra: "Đa tạ."
"Kỹ thuật đánh cờ của Thái tử điện thật cao minh, bội phục bội phục." Đối diện với hắn là một nam nhân mặc y phục trắng xanh xen kẽ. Nam tử hơi gầy đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ rồi lắc đầu bội phục.
Hai người này chính là Vân Diệp Khai cùng Trương Hạo.
Lần trước trong Túy Hương lâu, Trương Hạo hẹn định với Vân Diệp Khai là ngày sau sẽ đến phủ Thái tử, nhưng thân thể của Trương Hạo vẫn không tốt lên mấy phần.
Thân thể của Trương Hạo từ khi ra đời đã yếu ớt, cha của Trương Hạo là Trương viên ngoại vì bệnh của y mà phải chật vật tìm kiếm danh y trong thiên hạ, nhưng y vẫn không có bất kỳ khởi sắc nào. Thậm chí y đã dự tính được điều xấu nhất, nếu ngày tháng của mình không còn nhiều thì y sẽ mình vì mà sống cho đáng một lần. Trương Hạo mặc kệ lời người thân, y quyết tâm luyện kiếm thuật, sau đó rời khỏi nhà đến kinh đô phồn thịnh để mở rộng tầm mắt.
Nhưng y không nghĩ tới việc ở Túy Hương lâu lại ngẫu nhiên gặp được Vân Diệp Khai. Khi Vân Diệp Khai mở miệng lại là muốn cứu tính mạng của y. Lúc đầu, y chỉ cho rằng đây là một lời trấn an, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen đó, y đã tin tưởng rằng Vân Diệp Khai có thể cứu mình. Một lần nữa hi vọng dâng lên, không có ai mà không yêu quý sinh mạng của mình cả, với y cũng như thế. Đêm này, y chưa từng chợp mắt, khi trời còn chưa sáng y đã đứng ở ngoài phủ Thái tử rồi.
"Thân thể của ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ngươi đi về nghỉ ngơi đi." Vân Diệp Khai đứng dậy, hắn đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía Tuyệt đạo U Lâm. Khóe miệng hắn phác thảo nụ cười, rồi thân hình đột nhiên biến mất không còn dấu vết.
Trương Hạo sững sờ ngồi yên với ván cờ đặt trước mặt. Y thầm nghĩ, thiên hạ đều truyền nhau rằng thái tử điện hạ không phải là cầm kiếm người, không phải Tuần Thú sư, càng không thể là Luyện Đan Sư, nói thật dễ nghe một chút thì hắn là người bình thường, nói khó nghe một chút thì chính là tên rác rưởi. Nếu như để một nam nhân như vậy leo lên ngôi vị Hoàng đế, e rằng Đông Ly quốc cũng sắp phải thay chủ rồi. Đã từng, thậm chí y cũng lo cho dân cho nước khi lâm vào tình cảnh ấy, nhưng bây giờ, y lại cảm thấy buồn cười vì mình đã từng có loại suy nghĩ như thế.
Tuyệt đạo U Lâm sương mù lượn lờ, khói trắng như lụa mỏng trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, ánh mặt trời như vàng kim chiếu xuống dưới đất. Qủa thật, đây là một nơi yên lành.
Nhưng một nữ tử tóc đỏ đang phát ra âm thanh lãnh lẽo, âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng liền phá vỡ sự yên lành ở nơi này.
"Ngươi, ngươi, ngươi, nghe nói ba người các ngươi là thợ mộc giỏi nhất ở xung quanh đây sao?" Long Duy Tâm mang dáng vẻ như thổ phỉ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt ba nam nhân kia hỏi.
"Tiểu nhân chỉ biết một chút về da lông, xin nữ vương thả cho tiểu nhân đi!" Người thứ nhất bị chỉ đến liền ngã sầm trên mặt đất, gã liên tục cầu xin tha thứ. Gã vốn là thợ mộc khá có tiếng trong Bình Sơn Thành, đúng lúc đang làm dụng cụ, thì đột nhiên bị hai con Kim Mao vươn tay đem đến nơi này. Lúc đó gã cảm thấy thế giới của mình vô cùng loạn, thói đời thay đổi, dã thú học cách bắt cóc con người rồi! Có điều cái cảm giác nằm mộng đáng sợ như thế không chỉ mình gã cảm thấy, mà những người bên cạnh cũng như vậy.
Khi hai người còn lại bị chỉ tên, bọn họ cũng lập tức dập đầu van xin.
"Nữ vương tha mạng ! Tiểu nhân học nghệ không tinh, xin nữ vương thả tiểu nhân về nhà đi, trong nhà tiểu nhân còn có mẫu thân tám mươi tuổi nằm liệt giường, vợ con gào khóc đòi ăn, cầu xin người thả tiểu nhân."
"Cầu xin nữ vương tha cho chúng ta, sau này chúng ta sẽ làm nhiều bò dê để cúng người."
Long Duy Tâm đang phiền lòng, nàng đâu có nói là muốn mạng của bọn họ, bất quá nàng chỉ muốn mời bọn họ đến tuyệt đạo U Lâm xây một tòa nhà thôi mà, làm sao có thể lấy mạng họ chứ.
Nói đi nói lại cũng không thể trách được bọn họ. Nhìn xem tình hình xung quanh một chút, Long Duy Tâm đứng trước, theo sau là đội hình cọp, báo, tuyết lang đang đứng thành đôi, chúng nhe nanh trợn vuốt, khí thế như muốn ăn thịt người thì bảo ai không sợ.
"Câm miệng!" Long Duy Tâm không thể nào chịu nổi những nam nhân này đang quỳ ở dưới chân nàng khóc sướt mướt, "Nếu các ngươi không biết làm dụng cụ, không biết xây nhà, vậy ta giữ lại các ngươi để làm gì, không bằng đem các ngươi ra làm cơm trưa cho tiểu đệ của ta, như vậy còn hữu dụng hơn."
Mọi người vừa nghe xong, nhất thời im bặt. Trong chốc lát, ai cũng mở miệng tranh nhau nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân biết, làm gia cụ, bàn ghế, tủ đồ, bình phong.."
"Tiểu nhân cũng biết, tiểu nhân cũng biết"
"Cái gì tiểu nhân cũng biết!"
Long Duy Tâm nở nụ cười, mềm dẻo không dùng được, quả nhiên chỉ có thể dùng cứng rắn. Ánh mắt nàng bỏ qua ba người trước mặt, nàng liếc nhìn mười người còn lại. Mọi người đang dự tính là nói ra kỹ năng của mình, nếu không bọn họ sẽ trở thành cơm trưa cho dã thú mất.
Long Duy Tâm thoả mãn nở nụ cười, cánh tay khoác lụa đen mỏng thô bạo vung lên, nàng chỉ vào đôi Tinh Tinh đang ở một bên kia: "Được rồi, cho phép các ngươi điều khiển những tiểu đệ này, mau bắt đầu đi."
Tiểu đệ. . .
Mười mấy người, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đùa gì thế! Nàng để cho bọn họ dùng đại Tinh Tinh làm việc vặt? Làm sao mà chúng có thể làm công nhân bốc vác, sao, sao có thể...?
Ở nơi nào đó, nam tử tóc vàng đang dùng chân ngự kiếm, đón gió bay lên. Hắn nhìn thân ảnh của nữ tử trên mặt đất, khóe miệng giương sâu, trong mắt đều hiện lên vẻ sủng nịnh yêu thương.
/32
|