Tiếng nhạc xập xình không ngừng vang lên, mọi người đều đang cười nói vui vẻ, chỉ có Lăng Thiên lúc này đã say ngất ngưởng nằm một bên, miệng không ngừng mắng chửi Lâm Từ thậm tệ.
Rầm...!cánh cửa phòng bao bị mở mạnh ra.
Lâm Từ thở hổn hển đi vào, thấy Lăng Thiên vẫn nguyên vẹn thì mới an tâm.
Sau khi nghe điện thoại, anh ta đã lập tức chạy đến đây, chỉ sợ Lăng Thiên bị người khác ăn thịt.
"Anh là Lâm Từ đúng không? Cậu ấy say quá, toàn gọi tên anh nên tôi mới phải gọi anh đến."
"Cảm ơn.
Vậy tôi đưa cậu ấy đi trước."
Lâm Từ nhìn Lăng Thiên đã say đến không biết trời đất là gì liền cúi người bế anh ta lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Đặt Lăng Thiên nằm vào ghế phụ, Lâm Từ nhìn chằm chằm không rời mắt, tay bất giác chạm nhẹ lên má Lăng Thiên.
"Hình như có chút gầy." nói xong liền giật mình rút tay lại.
Sao anh ta có thể làm ra mấy chuyện như thế này được chứ.
Lái xe đưa Lăng Thiên về nhà, Lâm Từ chợt nhớ bản thân hình như không biết địa chỉ nhà của anh ta, mà đưa về Lăng gia, chỉ sợ lại bị Lăng gia chủ chửi mắng.
Ông ta vốn không thích Lăng Thiên theo nghệ thuật nhưng có Lăng Mặc, Lăng Y và ông nội ủng hộ, anh ta cũng không sợ làm trái ý ba mình.
Xe dừng lại trước chung cư An Nhiên, Lâm Từ chỉ có thể đưa Lăng Thiên về nhà mình.
Anh ta dễ dàng bế Lăng Thiên lên nhà, đặt lên giường mới thở phào một tiếng.
"Mặc như này ngủ sẽ khó chịu lắm, mình chỉ giúp cậu ấy thay đồ thôi, hoàn toàn không có ý gì cả." Lâm Từ lẩm bẩm trong miệng, tay đưa đến thắt lưng Lăng Thiên lại có chút do dự.
"Không được, như vậy có phải hơi biến thái không? Không không, đều là con trai, nhìn thấy cơ thể nhau cũng là bình thường." Lâm Từ gật đầu chắc nịch, đưa tay tháo thắt lưng của Lăng Thiên.
Ma xui quỷ khiến thế nào, vừa tháo xong ngẩng đầu lên đã thấy Lăng Thiên đang mở mắt nhìn chằm chằm, Lâm Từ lập tức rụt tay lại, trong lòng lại thấy có chút chột dạ như thể đang làm việc xấu thì bị phát hiện.
"Tôi chỉ đang giúp cậu cởi ra ngủ cho thoải mái thôi.
Nếu cậu tỉnh rồi thì tự mình cởi đồ đi." Lâm Từ ho khan hai tiếng nhìn sang chỗ khác.
"Không cần, tôi muốn về nhà." Lăng Thiên khó khăn ngồi dậy muốn xuống giường.
"Bây giờ đã khuya rồi, cậu ngủ lại đây một đêm mai hãy về." Lâm Từ vội giữ tay Lăng Thiên lại.
"Không muốn.
Buông tôi ra."
"Cậu lại phát điên cái gì? Không lẽ vẫn giận tôi chuyện trở về mà không nói với cậu sao? Tôi đã nói rồi, lúc đó tôi bận quá nên mới...!quên mất."
Lăng Thiên ấm ức nhìn Lâm Từ, quay người nằm xuống giường trùm chăn kín đầu.
5 năm, anh ta đã chờ Lâm Từ 5 năm rồi, vậy mà lúc trở về, lại lấy lý do nhiều việc mà quên nói với anh ta sao?
5 năm trước, Lăng Thiên ngây thơ tỏ tình với Lâm Từ, kết quả bị người ta từ chối, còn nói chỉ coi anh ta như em trai trong nhà, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.
Nhưng Lăng Thiên cứng đầu cố chấp, theo đuổi quá mức khiến Lâm Từ phải trốn sang nước ngoài, cũng cắt đứt liên lạc từ đó.
Anh ta cũng chỉ thỉnh thoảng nghe ngóng tình hình qua Lâm Triết, còn lại không thể làm gì.
Khi nghe tin Lâm Từ trở về, anh ta vui mừng bao nhiêu, nhưng đến một cuộc gọi hay một cái tin nhắn cũng chẳng thấy, cuối cùng vẫn là anh ta gọi điện trước, người ta mới nhớ tới.
Lâm Từ thở dài một tiếng.
Anh ta không muốn tránh mặt Lăng Thiên nhưng khi gặp lại, lại sợ mọi thứ diễn ra như 5 năm trước.
Sáng sớm, Lâm Từ thức dậy đã thấy chăn gối được gấp gọn gàng mà Lăng Thiên lại không thấy đâu, xem ra đã rời đi từ sớm.
Lâm Từ khẽ thở dài, định vào phòng tắm lại thấy thắt lưng của Lăng Thiên hôm qua anh ta tháo ra rơi trên sàn nhà.
"Ông xã, anh thật sự đồng ý để Lăng Mặc kết hôn với Thẩm Ninh sao?" Nhã Khanh đặt ly cafe xuống bàn, lại tự mình ngồi xuống đối diện.
"Không đồng ý."
"Vậy...."
"Nhưng với tính cách của Lăng Mặc, thứ nó đã muốn làm thì không ai ngăn cản được." Lăng gia chủ uống ngụm cafe, lại như không để ý đến tâm trạng vui buồn thất thường của vợ sau khi nghe xong.
"Lăng Mặc ưu tú như vậy, người bình thường như Thẩm Ninh làm sao hợp được.
Em thấy tiểu thư Kim gia rất được, hay là thử sắp xếp cho hai người họ xem mặt?"
"Chuyện của nó em không cần quan tâm, cứ kệ nó quyết định.
Anh đi làm đây."
Nhã Khanh tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm.
Loại con gái hám tiền như vậy, sao có thể gả cho Lăng Mặc, bước chân vào Lăng gia được.
Cô ta nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
"Chuẩn bị xe cho tôi."
"Dạ."
Đi đến Hoàng Đằng, Nhã Khanh tháo kính xuống đi thẳng vào trong.
Nhân viên nhìn thấy cô ta đều kính cẩn không thôi khiến Nhã Khanh vô cùng hài lòng.
Cái danh nghĩa mẹ kế này, cô ta vừa yêu vừa hận.
"Phu nhân, tiên sinh không có ở đây." một người tiến đến cúi người nói.
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ lên tầng 48 đợi." Nhã Khanh nói xong, vừa định vào thang máy liền bị chặn lại.
"Phu nhân, tầng 48 không thể lên.
Hay là tôi sắp xếp một phòng khác để phu nhân chờ?"
Trước đây cũng có nhân viên không biết điều, lại lén mang cafe lên tầng 48 cho tiên sinh.
Nghe nói sau đó cô ta rất thê thảm, không một chỗ nào dám nhận cô ta, chật vật đến mức phải tự tử.
"Tôi muốn lên tầng 48, mau tránh ra." Nhã Khanh tức giận đẩy nhân viên đó ra.
"Phu nhân, thật sự là không được." cô ta cũng hết cách, chỉ có thể cản Nhã Khanh lại.
Đắc tội với phu nhân thì đúng là đáng chết, nhưng đắc tội với tiên sinh thì còn thê thảm hơn nhiều.
"Còn ngây người ra đó làm gì, mau kéo cô ta ra, đuổi việc cô ta ngay lập tức cho tôi."
Mọi người lo lắng nhìn nhau nhưng lại không ai dám đứng lên ngăn nhân viên đó lại.
"Các người...."
"Làm loạn đủ chưa?" giọng nói lạnh lẽo từ phía sau vang lên.
Lăng Mặc một thân toả ra hàn khí khiến Nhã Khanh lập tức câm nín.
Anh từ từ đi đến trước mặt cô ta, đôi mắt sắc bén từ trên cao nhìn xuống khiến trong lòng Nhã Khanh thấy sợ hãi.
"Lăng Mặc, chúng ta nói chuyện một chút có được không?"
Lăng Mặc tuỳ tiện vào một phòng chờ, Lâm Triết đi theo sau anh, hoàn toàn phớt lờ đi ánh mắt khó chịu của Nhã Khanh.
"Nói đi."
"Lăng Mặc, Thẩm Ninh thật sự không xứng với cậu."
"Vậy cô nói xem, ai mới xứng với tôi?" Lăng Mặc nhếch môi cười.
Nhã Khanh nhìn nụ cười mê người kia, trái tim lập tức đập loạn nhịp.
Nếu như không phải tại sự cố đó, có lẽ giờ này người đứng bên cạnh anh chính là cô ta.
"Kim tiểu thư theo đuổi cậu nhiều năm như vậy, lại xinh đẹp hiểu chuyện, Kim gia cũng là gia tộc không nhỏ.
Hay là...."
Phụt....!khụ khụ....Lâm Triết nghe xong, nhịn không được liền phì cười một tiếng.
Cũng không biết con mắt nào của Nhã Khanh thấy Kim Cẩm Nhi xinh đẹp hiểu chuyện.
Nhã Khanh lườm Lâm Triết một cái, nếu không phải Nhã Khanh cô ta không còn đường lui thì làm sao có thể đẩy Lăng Mặc cho người khác được.
"Nếu cô muốn Kim Cẩm Nhi làm con dâu mình như vậy thì cố cùng ông ta sinh thêm một đứa con trai đi." Lăng Mặc nhàn nhạt nói, đứng dậy quay người muốn rời đi.
"Cậu có biết Thẩm Ninh là loại người gì không? Cô ta chỉ yêu tiền của cậu thôi, cậu đừng để bị cô ta lừa." Nhã Khanh bật dậy nói.
Lăng Mặc không nói gì, mở cửa rời đi, Lâm Triết đi phía sau vẫn không nhịn được cười.
Nhã Khanh này cũng thật là, bây giờ máu mẹ kế lại nổi lên, muốn quản cả chuyện của con chồng à?
"Lâm Triết." Lăng Mặc đột nhiên lên tiếng.
"Sao vậy?"
"Cậu nghe cô ta nói câu cuối không? Tôi rất hài lòng."
"Thẩm Ninh yêu tiền của cậu mà cậu lại hài lòng sao?"
"Nhiều người như vậy, cô ấy chỉ yêu tiền của tôi, vậy chẳng phải là yêu tôi rồi sao.
Tôi đương nhiên rất hài lòng."
Lâm Triết cứng nhắc cười, không biết nên khen Lăng Mặc nghĩ thoáng hay không.
/186
|