Rầm....Choang....
Tiếng đổ vỡ không ngừng truyền ra từ phòng khách biệt thự nhà họ Kim. Kim gia chủ nghe thư ký báo cáo, tập đoàn Hoàng Đằng đang yên đang lành lại muốn huỷ hợp đồng với Kim thị, ông ta tức tới nỗi ném vỡ mấy bình hoa quý trong nhà. Phải biết vì để ký được hợp đồng đó, ông ta đã phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian, vậy là Lăng Mặc nói huỷ là huỷ.
Kim Cẩm Nhi đứng một bên sợ tới mức không dám lên tiếng. Cô ta không ngờ anh lại không nể mặt ông nội cô ta như vậy, trực tiếp rút một bình máu lớn của Kim gia. Với tính cách máu lạnh của ba cô ta, nếu biết được lý do, dù có là con gái ông ta cũng sẽ không tha.
"Cẩm Nhi...." Kim gia chủ bỗng nhiên quay sang nhìn con gái.
"Dạ...."
"Con thân với Lăng Mặc như vậy, hay con qua đó nói hộ ba mấy câu."
"Ba, ba cũng biết Lăng Mặc là loại người gì mà. Sao có thể vì một vài câu nói của con mà làm anh ấy thay đổi quyết định được." Kim Cẩm Nhi cố giấu đi nỗi sợ, miễn cưỡng nói:" Nếu là ông nội thì may ra..."
Kim gia chủ nghe vậy, suy nghĩ thấy cũng có lý. Lăng Mặc không phải loại người mù quáng vì nhan sắc, con gái ông ta bám theo 2 năm cũng không lay động lấy một lần.
"Cẩm Nhi, con nên cố gắng hơn nữa đi, con gái của Kim Nghị này không được phép thua cuộc." Kim gia chủ nói xong liền lập tức rời đi, để lại Kim Cẩm Nhi vẫn đang không ngừng lo lắng trong lòng.
16 năm trước, Lăng Mặc khi đó mới chỉ là một cậu bé 8 tuổi. Một lần theo ông nội cùng ông Kim ra ngoài, anh vô tình đi lạc, rơi vào tay một người phụ nữ biến thái. Bà ta kéo Lăng Mặc về phòng mình, muốn giở trò đồi bại. Cũng may ông Kim tìm thấy nơi đó, mới cứu được anh ra ngoài. Trong lòng Lăng Mặc vẫn luôn biết ơn ông ta, đối với Kim thị vẫn luôn chiếu cố, mắt nhắm mắt mở cho qua sự đeo bám của Kim Cẩm Nhi. Nhưng họ lại quên mất, người có ơn với Lăng Mặc là ông Kim chứ không phải Kim thị, càng không phải Kim Cẩm Nhi.
"Ba, chỉ cần ba nói một tiếng, nhất định Lăng Mặc sẽ lại ký hợp đồng đó với chúng ta."
"....." ông Kim ngồi đối diện con trai, nghe xong chỉ khẽ cười lắc đầu vài cái.
"Không lẽ ba muốn nhìn Kim thị tuột dốc như vậy sao? Không ký được hợp đó, chúng ta có thể sẽ bị phá sản đấy." Kim gia chủ nhìn biểu hiện thờ ơ của ba mình, hơi tức giận nói.
"Lăng Mặc không phải một đứa dễ thay đổi quyết định, nhất định là đã có ai chọc giận nó nên nó mới huỷ hợp đồng." ông Kim đặt tách trà xuống, từ từ nói. Cho dù ông ta có ơn với anh, nhưng với tính cách của Lăng Mặc, chỉ sợ càng nói, Kim thị càng không có cơ hội ký hợp đồng với Hoàng Đằng nữa.
Kim gia chủ nắm chặt tay thành nắm đấm, để ông ta tra ra được kẻ phá hoại này là ai, ông ta nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Lúc này tại Lăng gia, Thẩm Ninh chỉ muốn thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Từ sau khi ngồi xuống ghế, người đàn ông mặc vest đen kia chưa từng rời mắt khỏi cô, nhìn đến mức Thẩm Ninh có cảm giác như cá nằm trên thớt, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
"Thẩm Ninh, em đừng ngại, ông nội nhìn vậy thôi chứ dễ dãi lắm. Em cứu ông chính là có ơn với Lăng gia, gọi như vậy không sao đâu." Lăng Y cười cười nắm lấy tay cô.
"Ông nội." Thẩm Ninh nhìn ánh mắt mong chờ của ông nội Lăng liền miễn cưỡng cười gọi một tiếng.
"Cũng muộn rồi, cháu xin phép về..."
"Sắp đến bữa tối rồi, chị ở lại ăn chung luôn đi." Lăng Thiên đột nhiên lên tiếng.
"Nhưng..."
"Yên tâm, một bữa cơm này không là gì so với ơn cứu mạng của em đâu." Lăng Y nháy mắt cười với cô.
Trong thư phòng, ông nội Lăng không còn vẻ mặt vui đùa như lúc nãy, thay vào đó là ánh mắt nghiêm nghị lại có chút lo lắng cho đứa cháu của mình.
"Ông nghe nói đêm qua con đã ở cùng với phụ nữ? Con không sao đấy chứ?"
"Không bị dị ứng." Lăng Mặc hờ hững trả lời.
“Cuối cùng.... cuối cùng con cũng chạm được vào phụ nữ rồi. Nói cho ông biết, người đó là ai? Nếu như con có thể kết hôn sinh con, ông cũng không còn gì tiếc nuối nữa.” ông nội Lăng kích động nói. Bao năm nay, ông vẫn luôn áy náy với Lăng Mặc chuyện năm xưa, bây giờ coi như trút được một phần nhỏ rồi.
"Người đó ông cũng quen đấy."
"Sao?"
"...."
Lăng gia thật sự rất rộng, riêng khu vườn này cũng đủ để người bình thường xây mấy căn nhà. Cũng may từ giờ đến bữa tối còn cách một khoảng thời gian, Thẩm Ninh mới có thể có cơ hội đi dạo ở đây. Nhìn những chậu lan quý hiếm trước mặt, Thẩm Ninh lại cảm thán trong lòng. Đúng là mèo mù vớ được cá rán, cô vậy mà lại vô tình cứu được một đại gia, mà còn là đại gia có dàn cháu cực phẩm.
"Á...." đến khi quay người lại định rời đi, Thẩm Ninh bị người phía sau làm cho giật mình hét lên.
Không biết từ bao giờ, anh đã không một tiếng động đứng sau lưng cô. Thẩm Ninh vội vàng lùi lại mấy bước, hương thơm nhàn nhạt trên người anh khiến trái tim cô đập ngày càng nhanh hơn.
Hai người đối diện nhưng chẳng ai mở lời, Thẩm Ninh bị anh nhìn đến toàn thân khó chịu. Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng cười một cái.
"Đã đến giờ cơm tối rồi sao?"
"....." Lăng Mặc không trả lời, anh chăm chú quan sát người trước mặt, trong lòng lại không cảm thấy ghét bỏ cô như với những người khác.
"Tôi.... tôi xin phép đi trước." đối diện với anh thêm chút nữa, cô sợ tim mình sẽ đập nhanh đến hỏng mất.
"Đêm qua, khách sạn Đông Châu, phòng 2418."
"....."
Thẩm Ninh vừa định quay người rời đi lại bị những lời nói của anh làm cho run rẩy, cô trợn mắt nhìn anh, không dám tin người đàn ông đêm qua lại là người trước mặt.
"Anh.... anh...."
"Lăng Mặc, Thẩm Ninh, bữa tối đã xong rồi." tiếng gọi của Lăng Y như phao cứu sinh, cô vội vàng nhấc chân chạy nhanh khỏi đó.
Không khí trên bàn ăn vô cùng ngượng ngùng, ngay cả đến ông nội Lăng cũng không nói chuyện. Thẩm Ninh lấy lý do còn có việc, nhanh chóng rời khỏi Lăng gia. Cho cô ở lại thêm chút nữa, chắc chắn sẽ bị ánh mắt của Lăng Mặc dìm chết rồi.
Diệp Tử vừa thấy cô về liền oán trách cô mấy câu, hôm nay cô ta đã tốn công nấu nhiều món ngon như vậy, vậy mà Thẩm Ninh lại không ăn. Thẩm Ninh nghe xong liền nghĩ đến những món ngon ở Lăng gia, cũng tại Lăng Mặc mà cô không còn tâm trạng thưởng thức.
***
"Diệp Tử, cậu thích ca sĩ đó tới vậy sao?" Thẩm Ninh thấy cô bạn thân đang ngâm nga bài hát theo ca sĩ trong máy tính thì nhướng mày hỏi .
"Đương nhiên, Lăng Thiên vừa đẹp trai, giàu có lại tài năng, đương nhiên là thích rồi."
"Lăng Thiên?"
"Cậu làm gì vậy? Lăng Thiên của tớ có vấn đề gì sao?" Diệp Tử nhíu mày nhìn Thẩm Ninh đang giành máy tính với mình.
Nhìn người trong máy tính, Thẩm Ninh không khỏi ngạc nhiên, đây chẳng phải là cháu của ông nội Lăng sao? Là người cô đã gặp lúc chiều nay và là em trai của Lăng Mặc.
"Diệp Tử, cậu có biết Lăng Mặc không?"
"Đương nhiên, đó là anh trai của Lăng Thiên. Lăng Mặc, chủ tịch tập đoàn Hoàng Đằng, ác ma giới kinh doanh."
"Sao lại là ác ma?"
"Cậu chưa nghe câu thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với tiểu nhân, thà đắc tội với vạn tiểu nhân chứ đừng đắc tội với Lăng Mặc sao?"
"....."
Thẩm Ninh khẽ nuốt nước bọt, cô ... hình như ác ma đó đã ghim cô mất rồi!
Tiếng đổ vỡ không ngừng truyền ra từ phòng khách biệt thự nhà họ Kim. Kim gia chủ nghe thư ký báo cáo, tập đoàn Hoàng Đằng đang yên đang lành lại muốn huỷ hợp đồng với Kim thị, ông ta tức tới nỗi ném vỡ mấy bình hoa quý trong nhà. Phải biết vì để ký được hợp đồng đó, ông ta đã phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian, vậy là Lăng Mặc nói huỷ là huỷ.
Kim Cẩm Nhi đứng một bên sợ tới mức không dám lên tiếng. Cô ta không ngờ anh lại không nể mặt ông nội cô ta như vậy, trực tiếp rút một bình máu lớn của Kim gia. Với tính cách máu lạnh của ba cô ta, nếu biết được lý do, dù có là con gái ông ta cũng sẽ không tha.
"Cẩm Nhi...." Kim gia chủ bỗng nhiên quay sang nhìn con gái.
"Dạ...."
"Con thân với Lăng Mặc như vậy, hay con qua đó nói hộ ba mấy câu."
"Ba, ba cũng biết Lăng Mặc là loại người gì mà. Sao có thể vì một vài câu nói của con mà làm anh ấy thay đổi quyết định được." Kim Cẩm Nhi cố giấu đi nỗi sợ, miễn cưỡng nói:" Nếu là ông nội thì may ra..."
Kim gia chủ nghe vậy, suy nghĩ thấy cũng có lý. Lăng Mặc không phải loại người mù quáng vì nhan sắc, con gái ông ta bám theo 2 năm cũng không lay động lấy một lần.
"Cẩm Nhi, con nên cố gắng hơn nữa đi, con gái của Kim Nghị này không được phép thua cuộc." Kim gia chủ nói xong liền lập tức rời đi, để lại Kim Cẩm Nhi vẫn đang không ngừng lo lắng trong lòng.
16 năm trước, Lăng Mặc khi đó mới chỉ là một cậu bé 8 tuổi. Một lần theo ông nội cùng ông Kim ra ngoài, anh vô tình đi lạc, rơi vào tay một người phụ nữ biến thái. Bà ta kéo Lăng Mặc về phòng mình, muốn giở trò đồi bại. Cũng may ông Kim tìm thấy nơi đó, mới cứu được anh ra ngoài. Trong lòng Lăng Mặc vẫn luôn biết ơn ông ta, đối với Kim thị vẫn luôn chiếu cố, mắt nhắm mắt mở cho qua sự đeo bám của Kim Cẩm Nhi. Nhưng họ lại quên mất, người có ơn với Lăng Mặc là ông Kim chứ không phải Kim thị, càng không phải Kim Cẩm Nhi.
"Ba, chỉ cần ba nói một tiếng, nhất định Lăng Mặc sẽ lại ký hợp đồng đó với chúng ta."
"....." ông Kim ngồi đối diện con trai, nghe xong chỉ khẽ cười lắc đầu vài cái.
"Không lẽ ba muốn nhìn Kim thị tuột dốc như vậy sao? Không ký được hợp đó, chúng ta có thể sẽ bị phá sản đấy." Kim gia chủ nhìn biểu hiện thờ ơ của ba mình, hơi tức giận nói.
"Lăng Mặc không phải một đứa dễ thay đổi quyết định, nhất định là đã có ai chọc giận nó nên nó mới huỷ hợp đồng." ông Kim đặt tách trà xuống, từ từ nói. Cho dù ông ta có ơn với anh, nhưng với tính cách của Lăng Mặc, chỉ sợ càng nói, Kim thị càng không có cơ hội ký hợp đồng với Hoàng Đằng nữa.
Kim gia chủ nắm chặt tay thành nắm đấm, để ông ta tra ra được kẻ phá hoại này là ai, ông ta nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Lúc này tại Lăng gia, Thẩm Ninh chỉ muốn thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Từ sau khi ngồi xuống ghế, người đàn ông mặc vest đen kia chưa từng rời mắt khỏi cô, nhìn đến mức Thẩm Ninh có cảm giác như cá nằm trên thớt, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
"Thẩm Ninh, em đừng ngại, ông nội nhìn vậy thôi chứ dễ dãi lắm. Em cứu ông chính là có ơn với Lăng gia, gọi như vậy không sao đâu." Lăng Y cười cười nắm lấy tay cô.
"Ông nội." Thẩm Ninh nhìn ánh mắt mong chờ của ông nội Lăng liền miễn cưỡng cười gọi một tiếng.
"Cũng muộn rồi, cháu xin phép về..."
"Sắp đến bữa tối rồi, chị ở lại ăn chung luôn đi." Lăng Thiên đột nhiên lên tiếng.
"Nhưng..."
"Yên tâm, một bữa cơm này không là gì so với ơn cứu mạng của em đâu." Lăng Y nháy mắt cười với cô.
Trong thư phòng, ông nội Lăng không còn vẻ mặt vui đùa như lúc nãy, thay vào đó là ánh mắt nghiêm nghị lại có chút lo lắng cho đứa cháu của mình.
"Ông nghe nói đêm qua con đã ở cùng với phụ nữ? Con không sao đấy chứ?"
"Không bị dị ứng." Lăng Mặc hờ hững trả lời.
“Cuối cùng.... cuối cùng con cũng chạm được vào phụ nữ rồi. Nói cho ông biết, người đó là ai? Nếu như con có thể kết hôn sinh con, ông cũng không còn gì tiếc nuối nữa.” ông nội Lăng kích động nói. Bao năm nay, ông vẫn luôn áy náy với Lăng Mặc chuyện năm xưa, bây giờ coi như trút được một phần nhỏ rồi.
"Người đó ông cũng quen đấy."
"Sao?"
"...."
Lăng gia thật sự rất rộng, riêng khu vườn này cũng đủ để người bình thường xây mấy căn nhà. Cũng may từ giờ đến bữa tối còn cách một khoảng thời gian, Thẩm Ninh mới có thể có cơ hội đi dạo ở đây. Nhìn những chậu lan quý hiếm trước mặt, Thẩm Ninh lại cảm thán trong lòng. Đúng là mèo mù vớ được cá rán, cô vậy mà lại vô tình cứu được một đại gia, mà còn là đại gia có dàn cháu cực phẩm.
"Á...." đến khi quay người lại định rời đi, Thẩm Ninh bị người phía sau làm cho giật mình hét lên.
Không biết từ bao giờ, anh đã không một tiếng động đứng sau lưng cô. Thẩm Ninh vội vàng lùi lại mấy bước, hương thơm nhàn nhạt trên người anh khiến trái tim cô đập ngày càng nhanh hơn.
Hai người đối diện nhưng chẳng ai mở lời, Thẩm Ninh bị anh nhìn đến toàn thân khó chịu. Cô ngẩng đầu, miễn cưỡng cười một cái.
"Đã đến giờ cơm tối rồi sao?"
"....." Lăng Mặc không trả lời, anh chăm chú quan sát người trước mặt, trong lòng lại không cảm thấy ghét bỏ cô như với những người khác.
"Tôi.... tôi xin phép đi trước." đối diện với anh thêm chút nữa, cô sợ tim mình sẽ đập nhanh đến hỏng mất.
"Đêm qua, khách sạn Đông Châu, phòng 2418."
"....."
Thẩm Ninh vừa định quay người rời đi lại bị những lời nói của anh làm cho run rẩy, cô trợn mắt nhìn anh, không dám tin người đàn ông đêm qua lại là người trước mặt.
"Anh.... anh...."
"Lăng Mặc, Thẩm Ninh, bữa tối đã xong rồi." tiếng gọi của Lăng Y như phao cứu sinh, cô vội vàng nhấc chân chạy nhanh khỏi đó.
Không khí trên bàn ăn vô cùng ngượng ngùng, ngay cả đến ông nội Lăng cũng không nói chuyện. Thẩm Ninh lấy lý do còn có việc, nhanh chóng rời khỏi Lăng gia. Cho cô ở lại thêm chút nữa, chắc chắn sẽ bị ánh mắt của Lăng Mặc dìm chết rồi.
Diệp Tử vừa thấy cô về liền oán trách cô mấy câu, hôm nay cô ta đã tốn công nấu nhiều món ngon như vậy, vậy mà Thẩm Ninh lại không ăn. Thẩm Ninh nghe xong liền nghĩ đến những món ngon ở Lăng gia, cũng tại Lăng Mặc mà cô không còn tâm trạng thưởng thức.
***
"Diệp Tử, cậu thích ca sĩ đó tới vậy sao?" Thẩm Ninh thấy cô bạn thân đang ngâm nga bài hát theo ca sĩ trong máy tính thì nhướng mày hỏi .
"Đương nhiên, Lăng Thiên vừa đẹp trai, giàu có lại tài năng, đương nhiên là thích rồi."
"Lăng Thiên?"
"Cậu làm gì vậy? Lăng Thiên của tớ có vấn đề gì sao?" Diệp Tử nhíu mày nhìn Thẩm Ninh đang giành máy tính với mình.
Nhìn người trong máy tính, Thẩm Ninh không khỏi ngạc nhiên, đây chẳng phải là cháu của ông nội Lăng sao? Là người cô đã gặp lúc chiều nay và là em trai của Lăng Mặc.
"Diệp Tử, cậu có biết Lăng Mặc không?"
"Đương nhiên, đó là anh trai của Lăng Thiên. Lăng Mặc, chủ tịch tập đoàn Hoàng Đằng, ác ma giới kinh doanh."
"Sao lại là ác ma?"
"Cậu chưa nghe câu thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với tiểu nhân, thà đắc tội với vạn tiểu nhân chứ đừng đắc tội với Lăng Mặc sao?"
"....."
Thẩm Ninh khẽ nuốt nước bọt, cô ... hình như ác ma đó đã ghim cô mất rồi!
/185
|