Ngày đầu nhậm chức, Cố Tinh Trân đã có được một hợp đồng lớn với Hoàng Đăng. Tối đó anh ta muốn mời Lăng Mặc đến một nhà hàng để vừa ăn vừa bàn công việc nhưng chưa vừa nói xong đã bị Lăng Mặc từ chối với lý do anh muốn ăn cơm vợ nấu. Nụ cười trên môi Cô Tinh Trần cứng đờ, không nghĩ Lăng Mặc lại là kiêu cuồng vì như vậy.
"Tiên sinh, anh có thể mang phu nhân theo."
"Như vậy không tốt lắm."
"Đương nhiên là tốt. Món ăn ở đó vô cùng đa dạng, nhất định phu nhân sẽ rất thích."
"Em có thích không?" Lăng Mặc quay sang hỏi, thầy cô gật gật đầu thì mới tiếp tục nghe máy:"Vậy tối nay tôi cùng vợ sẽ đến." nói xong cũng không đợi Cố Tinh Trân trả lời, trực tiếp ngắt máy.
Cố Tinh Trân nhìn điện thoại đã tắt thì khó hiểu không biết vợ của Lăng Mặc
là ai mà quyền lực như vậy.
Từ ngày quen Lăng Mặc, số lân Thâm Ninh được đi ăn ở nhà hàng cao cấp ngày càng nhiều. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời nhạt, nắm tay anh đi vào trong nhà hàng 5 sao. Cô Tinh Trân đã sớm đặt một phòng khép kín đề dẽ bàn chuyện.
"Tiên si...."
Cố Tinh Trần nhìn người theo sau Lăng Mặc bước vào, đến khi nhìn thấy vòng tay trên có tay cô thì lập tức mở to mắt. Đó là vòng tay 17 năm trước trước khi Thâm Ninh được nhận nuôi anh ta ta đã tặng cho cô. Cô Tinh Trần nhìn Thâm Ninh, kích động tới nói không nói được. Anh ta chậm chạp tiền đến gần cô, đến khi sắp chạm được vào cô liền bị Lăng Mặc giữ tay lại.
"Tiêu Ninh... em là Tiêu Ninh đúng không?"
"Anh là?"
Hai tiếng Tiêu Ninh khiến Thâm Ninh nhíu mày suy nghĩ. Hình như từ rất lâu trước đây cũng có người gọi cô bằng cái tên như vậy. Tất cả mọi người đều gọi cô là Thâm Ninh, chỉ có hai người là gọi khác. Một là Diệp Tử gọi cô là Tiêu Ninh Ninh, người còn lại.....
"Tiểu Trần? Anh là Tiêu Trần?" Thâm Ninh bỗng nhiên thốt lên.
Lúc đầu nghe đến cái tên Cô Tinh Trần này, cô cũng không để ý lắm, không ngờ lại là người quen ngày xưa. Lăng Mặc đứng bên cạnh nhíu mày, cô quen ai anh đều biết rất rõ, sao lại không nhớ cô quen Cổ Tinh Trần? Hình như còn rất thân thiết, gọi thân mật như vậy mà.
"Mười bảy năm anh vẫn luôn tìm em, không ngờ lại có thể gặp được em như thế này." Cố Tinh Trần xúc động muốn ôm cô, tay vừa giơ lên Thâm Ninh đã được anh chắn trước mặt.
"Lăng Mặc, anh làm gì vậy?" anh ta nhíu mày nhìn Lăng Mặc.
"Ôm vợ người khác không tốt đâu." Lăng Mặc không vui nói. Làm gì có ai có thể mở mắt nhìn người đàn ông khác ngay từ lần đầu gặp đã muốn động chạm vào vợ mình.
Cô Tinh Trần lúc này mới nhớ ra, Thâm Ninh đi cùng Lăng Mặc, vậy chẳng phải đã là hoa đã có chủ hay sao. Anh ta khô sở chờ đợi 17 năm, vậy mà gặp lại, cô đã thành vợ người khác.
Cuộc gặp mặt bàn công việc lại thành tâm sự chuyện cũ. Cố Tinh Trần hoàn toàn vứt Lăng Mặc sang một bên, chỉ chuyên tâm nói chuyện với Thâm Ninh. Lăng Mặc ngồi bên cạnh cô tâm trạng không tốt có thể nhìn thấy rõ. Cố Tinh Trần thì cũng thôi đi, vậy mà Thâm Ninh cũng xem anh như không khí, nói chuyện vui vẻ với người khác.
"Tiêu Ninh, em mới hai mươi hai sao đã lấy chồng sớm như vậy? Có phải là ai bắt ép em không?" Vừa nói, Cố Tinh Trần vừa cố ý liếc Lăng Mặc một cái.
"Xảy ra một số chuyện nên em mới lấy chồng sớm..." Thâm Ninh cười nói, còn chủ động ôm cánh tay anh: "Hơn nữa Lăng Mặc cũng rất tốt với em."
"Vậy thì tốt."
Sau khi ăn uống xong xuôi, một chữ liên quan đến hợp đồng cũng không được nhắc tới. Lăng Mặc là người được mời đến lại giống như bóng đèn sáng chói mắt giữa hai người.
"Tiểu Ninh, đây là danh thiếp của anh. Lần sau anh mời em đến nhà chơi nhé." Cô Tinh Trần đưa danh thiếp cho cô.
"Cổ tông yên tâm, tôi với cô ấy nhất định sẽ đến." Lăng Mặc cầm lấy danh thiếp trước Thâm Ninh.
"Chúng ta về thôi."
Lăng Mặc mở cửa xe cho cô, Cố Tinh Trần vừa định ngó vào chào tạm biệt, anh lập tức đóng mạnh của xe lại rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi bóng xe khuất hẳn, Cố Tinh Trần mới rời mắt sang chỗ khác. 17 năm chờ đợi trong hy vọng của anh ta, bây giờ đã tan thành mây khói. Nếu là người đàn ông tâm thường khác, anh ta còn tự tin có thể giành lại có những đối phương lại là Lăng Mặc, vậy thì mọi chuyện sẽ khó hơn rồi.
"Tiên sinh, anh có thể mang phu nhân theo."
"Như vậy không tốt lắm."
"Đương nhiên là tốt. Món ăn ở đó vô cùng đa dạng, nhất định phu nhân sẽ rất thích."
"Em có thích không?" Lăng Mặc quay sang hỏi, thầy cô gật gật đầu thì mới tiếp tục nghe máy:"Vậy tối nay tôi cùng vợ sẽ đến." nói xong cũng không đợi Cố Tinh Trân trả lời, trực tiếp ngắt máy.
Cố Tinh Trân nhìn điện thoại đã tắt thì khó hiểu không biết vợ của Lăng Mặc
là ai mà quyền lực như vậy.
Từ ngày quen Lăng Mặc, số lân Thâm Ninh được đi ăn ở nhà hàng cao cấp ngày càng nhiều. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh da trời nhạt, nắm tay anh đi vào trong nhà hàng 5 sao. Cô Tinh Trân đã sớm đặt một phòng khép kín đề dẽ bàn chuyện.
"Tiên si...."
Cố Tinh Trần nhìn người theo sau Lăng Mặc bước vào, đến khi nhìn thấy vòng tay trên có tay cô thì lập tức mở to mắt. Đó là vòng tay 17 năm trước trước khi Thâm Ninh được nhận nuôi anh ta ta đã tặng cho cô. Cô Tinh Trần nhìn Thâm Ninh, kích động tới nói không nói được. Anh ta chậm chạp tiền đến gần cô, đến khi sắp chạm được vào cô liền bị Lăng Mặc giữ tay lại.
"Tiêu Ninh... em là Tiêu Ninh đúng không?"
"Anh là?"
Hai tiếng Tiêu Ninh khiến Thâm Ninh nhíu mày suy nghĩ. Hình như từ rất lâu trước đây cũng có người gọi cô bằng cái tên như vậy. Tất cả mọi người đều gọi cô là Thâm Ninh, chỉ có hai người là gọi khác. Một là Diệp Tử gọi cô là Tiêu Ninh Ninh, người còn lại.....
"Tiểu Trần? Anh là Tiêu Trần?" Thâm Ninh bỗng nhiên thốt lên.
Lúc đầu nghe đến cái tên Cô Tinh Trần này, cô cũng không để ý lắm, không ngờ lại là người quen ngày xưa. Lăng Mặc đứng bên cạnh nhíu mày, cô quen ai anh đều biết rất rõ, sao lại không nhớ cô quen Cổ Tinh Trần? Hình như còn rất thân thiết, gọi thân mật như vậy mà.
"Mười bảy năm anh vẫn luôn tìm em, không ngờ lại có thể gặp được em như thế này." Cố Tinh Trần xúc động muốn ôm cô, tay vừa giơ lên Thâm Ninh đã được anh chắn trước mặt.
"Lăng Mặc, anh làm gì vậy?" anh ta nhíu mày nhìn Lăng Mặc.
"Ôm vợ người khác không tốt đâu." Lăng Mặc không vui nói. Làm gì có ai có thể mở mắt nhìn người đàn ông khác ngay từ lần đầu gặp đã muốn động chạm vào vợ mình.
Cô Tinh Trần lúc này mới nhớ ra, Thâm Ninh đi cùng Lăng Mặc, vậy chẳng phải đã là hoa đã có chủ hay sao. Anh ta khô sở chờ đợi 17 năm, vậy mà gặp lại, cô đã thành vợ người khác.
Cuộc gặp mặt bàn công việc lại thành tâm sự chuyện cũ. Cố Tinh Trần hoàn toàn vứt Lăng Mặc sang một bên, chỉ chuyên tâm nói chuyện với Thâm Ninh. Lăng Mặc ngồi bên cạnh cô tâm trạng không tốt có thể nhìn thấy rõ. Cố Tinh Trần thì cũng thôi đi, vậy mà Thâm Ninh cũng xem anh như không khí, nói chuyện vui vẻ với người khác.
"Tiêu Ninh, em mới hai mươi hai sao đã lấy chồng sớm như vậy? Có phải là ai bắt ép em không?" Vừa nói, Cố Tinh Trần vừa cố ý liếc Lăng Mặc một cái.
"Xảy ra một số chuyện nên em mới lấy chồng sớm..." Thâm Ninh cười nói, còn chủ động ôm cánh tay anh: "Hơn nữa Lăng Mặc cũng rất tốt với em."
"Vậy thì tốt."
Sau khi ăn uống xong xuôi, một chữ liên quan đến hợp đồng cũng không được nhắc tới. Lăng Mặc là người được mời đến lại giống như bóng đèn sáng chói mắt giữa hai người.
"Tiểu Ninh, đây là danh thiếp của anh. Lần sau anh mời em đến nhà chơi nhé." Cô Tinh Trần đưa danh thiếp cho cô.
"Cổ tông yên tâm, tôi với cô ấy nhất định sẽ đến." Lăng Mặc cầm lấy danh thiếp trước Thâm Ninh.
"Chúng ta về thôi."
Lăng Mặc mở cửa xe cho cô, Cố Tinh Trần vừa định ngó vào chào tạm biệt, anh lập tức đóng mạnh của xe lại rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi bóng xe khuất hẳn, Cố Tinh Trần mới rời mắt sang chỗ khác. 17 năm chờ đợi trong hy vọng của anh ta, bây giờ đã tan thành mây khói. Nếu là người đàn ông tâm thường khác, anh ta còn tự tin có thể giành lại có những đối phương lại là Lăng Mặc, vậy thì mọi chuyện sẽ khó hơn rồi.
/185
|