Bà Xã Chớ Giở Trò (Ngũ Trọc Ác Ma Hệ Liệt)

Chương 11

/19


Đến Đài Trung, Cổ Việt Di bao một chuyến taxi thẳng về Đài Bắc.

Khắp Đài Bắc một mảnh đen kịt, chẳng những mưa to, trên trời còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng sấm ầm vang. Vũ Hi nói Bối Nhi sợ sấm sét lại sợ tối, bây giờ tất cả mọi thứ đều đã xảy ra, anh thật sự rất lo lắng cho Bối Nhi, càng hối hận ngày nào không chọn cố tình chọn hôm nay xuống Cao Hùng.

Về nhà, may mắn trong nhà có nguồn điện dự trữ, mặc dù mất điện cũng không có ảnh hưởng, Cổ Việt Di dùng di động mở cửa ra.

“Bối Nhi.” Cổ Việt vẻ mặt lo lắng kêu to.

Trong phòng khách không có tiếng đáp lại, anh bắt đầu đi tới, chậm rãi bước đi, tìm kiếm bóng dáng Kim Bối Nhi khắp nơi. “Đáng chết! Bối Nhi, em thật ra đang ở đâu?”

Cuối cùng, anh đi vào phòng Kim Bối Nhi, đẩy cửa ra la lên: “Bối Nhi?”

Kim Bối Nhi đang co rúm lại trong chăn nghe thấy tiếng gọi dồn dập của Cổ Việt Di, vội vàng xốc chăn lên nhanh chóng nhảy xuống giường chạy về phía anh. “Ông xã.” Cô ôm chặt lấy Cổ Việt Di, tựa đầu chôn trước ngực anh nước mắt lã chã. “Cuối cùng anh cũng về rồi, hu hu...”

Cổ Việt Di cảm thấy đau lòng, biết cô bình yên vô sự anh mới yên lòng, ôm chặt Kim Bối Nhi đang sợ hãi, anh không ngừng hôn lên tóc cô. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi.” một tiếng lại một tiếng xin lỗi cũng không thể xóa hết ân hận trong cõi lòng anh.

Kim Bối Nhi ôm chặt Cổ Việt Di, vùi đầu thật sâu trong ngực anh, tuyệt không dám thả lỏng, sợ trên trời lại toát ra sấm sét làm người ta sợ hãi.

Quả nhiên, mới nghĩ, trên trời lại vang lên một tiếng sấm long trời lở đất.

“A!” Kim Bối Nhi hoảng hốt thét lên, ôm chặt Cổ Việt Di, hai chân nhảy lên, giống như con gấu đang ôm chặt cây cổ thụ.

Cổ Việt Di đơn giản đỡ cô lên rồi ôm lấy cô, cho cô bám vào cổ anh, dịu dàng dỗ dành cô như dỗ trẻ con: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Hai tay Kim Bối Nhi ôm lấy cổ anh, giọng run run nói: “Đừng, đừng,...Đừng đi.”

“Yên tâm, anh sẽ không đi đâu.” Cổ Việt Di dịu dàng cam đoan với cô.

Ôm Kim Bối Nhi đi vào phòng anh, hai chân Kim Bối Nhi từ đầu đến cuối không hề buông xuống đất, Cổ Việt Di vui vẻ nhận lấy gánh nặng ngọt ngào này.

“Đêm nay ngủ phòng anh?”

Kim Bối Nhi không chút suy nghĩ liền gật đầu, “Chỉ cần anh không bỏ em, ngủ ở đâu cũng được.”

Cổ Việt Di dịu dàng ôm Kim Bối Nhi đến bên giường, xốc chăn lên buông cô xuống, sau đó kéo chăn lên cao. “Em nằm xuống trước.”

Vẻ mặt Kim Bối Nhi hoảng sợ, hai tay nắm chặt tấm trải giường bên cạnh, “Vậy còn anh?” không phải muốn bỏ mặc cô chứ?

Sự nghi ngờ trên mặt cô làm cho Cổ Việt Di nhịn không được cười khổ, xổ áo sơ mi ra, “Anh đi tắm rửa, lập tức trở lại với em.”

“Vậy anh phải nhanh một chút, em sợ...” Ánh mắt hoảng sợ của Kim Bối Nhi liếc về phía ngoài cửa sổ.

Không cần nói, Cổ Việt Di biết Kim Bối Nhi sợ những tiếng sấm tiếp theo, vì thế dịu dàng vỗ về gương mặt cô. “Tin anh đi, anh sẽ không bỏ rơi em.”

“A, vậy anh mau đi tắm đi, nhanh lên!” Kim Bối Nhi bất an lo sợ thúc giục anh.

Cổ Việt Di vì không để Kim Bối Nhi lại bị doạ hoảng sợ, lập tức đứng dậy lấy áo ngủ vọt vào phòng tắm.

Nhưng anh chỉ vừa vào phòng tắm được hai phút, một tia chớp cắt ngang màn đêm, Kim Bối Nhi biết tiếp theo sẽ có những tiếng sấm, theo bản năng nhảy xuống giường vọt vào phòng tắm tìm kiếm sự che chở an toàn, vừa thấy Cổ Việt Di thì nhào vào trong lòng anh giải thích. “Sắp có sấm.”

Cổ Việt Di đứng dưới vòi nước tuông xối xả, bất ngờ thấy Kim Bối Nhi phóng vào, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo có tiếng sấm vang lên, đôi tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy anh không buông.

Nhưng chốc lát, tiếng sấm đã biến mất.

Lúc này Kim Bối Nhi mới phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, đứng trước Cổ Việt Di toàn thân trần trụi, thân thể trần trụi của đàn ông cô xem trên áp phích (poster) không ít, nhưng thật sự thì chưa từng xem qua, hơn nửa cả người trần như nhộng thì lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Một cảm giác kì lạ dâng lên trong ngực, Kim Bối Nhi xấu hổ đến cả hai tai đỏ lên, chỉ có thể ngượng ngùng nghiêng đầu qua một bên. “Em, em, em... em xin lỗi.” Cúi đầu một chút coi như giải thích, vội vã muốn lao ra ngoài.

Vừa sắp bước ra, đột nhiên cảm thấy áp lực trên lưng, một lực mạnh mẽ ôm lấy cô, kéo cô về phía sau.

“A...” cô hoảng hốt kêu một tiếng, chưa kịp phản ứng, toàn bộ thân mình đã ngã vào lồng ngực rộng lớn.

Hai tay Cổ Việt Di vòng qua thắt lưng của cô, trói chặt Kim Bối Nhi, thân thể hai người dán chặt vào nhau, không chừa một khe hở, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim của nhau.

“Bà xã.”

Một tiếng gọi nhẹ khiến toàn thân cô tê dại, ngước đôi mắt mông lung nhìn anh, vì sao từ trước đến giờ cô không phát hiện ông xã thật sự rất đẹp trai.

Anh cúi đầu mỉm cười với cô, đôi môi ấm áp nồng nàn phủ lên môi cô.

Đầu tiên toàn thân cô cứng ngắc, nhưng mà trong nụ hôn dịu dàng của anh, chậm rãi thả lỏng thân thể cứng ngắc, cánh tay tự nhiên ôm lấy cổ anh, kiễng mũi chân đáp lại anh.

Sự non nớt của cô làm anh vui sướng, quyết định từ từ chỉ dẫn cô, đầu tiên anh dịu dàng mút, rồi tiếp theo điên cuồng triền miên đoạt lấy vị ngọt của cô.

Kim Bối Nhi vừa mừng vừa sợ nhìn anh, ánh mắt trong veo như nước chớp chớp. Thì ra đây là hôn môi?

Ngón tay Cổ Việt Di nhẹ nhàng vỗ về hai má của cô, tiếng nói dịu dàng vang lên: “Anh muốn em làm bà xã thật sự của anh.”

Kim Bối Nhi nhất thời không hiểu ý trong lời nói của anh, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, “Bà xã thật sự?”

“Uh, bà xã thật sự.” Anh cười vô cùng dịu dàng.

“Em đã là bà xã của anh rồi nha.” Kim Bối Nhi vẫn không hiểu.

Cổ Việt Di bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Để chúng ta làm một đôi vợ chồng phù danh hữu thực.” (danh = danh tiếng, thân phận; thực = thực sự)

“Phù danh hữu thực?” Kim Bối Nhi dừng một chút, khi cô nghĩ ra, lập tức toàn bộ khuôn mặt ửng hồng.

“Bối Nhi.” Anh gọi cô rất nhẹ.

Kim Bối Nhi vừa ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng mềm mại chạm vào môi anh.

Lúc này cô không bối rối, chỉ mở to cặp mắt mông lung nhìn đôi mắt đen đang rực cháy kia.

Cổ Việt Di cúi đầu, mang theo tình cảm mãnh liệt kiềm chế đã lâu, dịu dàng yêu thương hôn cô, cô lại dùng toàn bộ tình yêu, nhiệt tình cùng dịu dàng đáp lại.

Chậm rãi cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người Kim Bối Nhi, Cổ Việt Di ôm cô ra khỏi phòng tắm nhỏ. Anh cảm giác rõ ràng dục vọng trong thân thể đang điên cuồng khiêu khích, cảm giác này vượt xa dục vọng bình thường, mà là toàn tâm cần tình yêu của cô.

Cổ Việt Di đem cô đặt trên giường lớn mềm mại.

Kim Bối Nhi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông cao lớn, ngạc nhiên mở to mắt, vẻ mặt chân thật này càng làm tăng sự yêu thương của anh.

“Bà xã.” Anh mất hồn gọi nhẹ.

Kim Bối Nhi mở to hai mắt mông lung liếc nhìn anh, anh trước mắt thật sự làm cho người ta say mê, cảm giác khô nóng làm máu toàn thân giống như sôi trào trong chớp mắt, luồng khí nóng to lớn giống như muốn nứt ra.

Cổ Việt Di dịu dàng trìu mến hôn cô, một cảm giác chờ mong, hưng phấn mãnh liệt ập đến, nhưng anh vẫn quyết định sẽ chậm rãi dẫn dắt cô, từ từ thả lỏng cơ bắp cứng ngắc của cô, làm cho thân thể cô theo anh toàn tâm tham gia trò chơi tình yêu ấm áp mãnh liệt này.

“Bối Nhi, anh yêu em.” Cổ Việt Di ý loạn tình mê nói nhẹ bên tai cô.

Trong phút chốc, tình yêu và dục vọng cùng nhau dâng trào mạnh mẽ, tình cảm mãnh liệt dìu dắt nhau, hai người ôm nhau chìm vào tình dục vô tận, cả hai cùng trả giá, cùng nhau cuốn vào trò chơi tình yêu cuồng nhiệt, thể xác và tâm hồn kỳ diệu hợp làm một. (em chém 60% ^^)

Kim Bối Nhi cảm thấy rất chán, hôm nay là ngày nghỉ thứ hai, mà Cổ Việt Di phải đến công ty làm việc? Cô còn tưởng rằng anh sẽ ở nhà cùng cô ôn tập! Không biết là nguyên nhân gì, chỉ cần có anh bên cạnh, Kim Bối Nhi cảm thấy đọc sách không còn là việc nhàm chán, ngược lại gia tăng động lực học tập của cô.

Kim Bối Nhi buồn chán lấy tay chống đầu, chăm chú nhìn di động trên bàn một lúc lâu.

Anh lúc này đang làm gì? Họp sao?

Toàn bộ đầu óc đều là hình bóng của anh, hơn nữa không ngừng phỏng đoán bây giờ anh đang làm gì?

“Rốt cuộc là việc quan trọng gì, không thể không tăng ca vào ngày nghỉ thứ hai?” Kim Bối Nhi bực bội, hít sâu, hai tay để trên mặt bàn, mắt vẫn nhìn di động trong tay.

Cô quyết định, nếu ở nhà không vui, không bằng tìm anh nói chuyện phiếm, có lẽ lúc này anh cũng rảnh.

Cô quyết tâm, lập tức mở di động bấm số điện thoại, điện thoại nhanh chóng được bắt lên, hình ảnh của anh lập tức xuất hiện trong màn hình.

“Bà xã.” Cổ Việt Di nhìn cô cười cười, lập tức cúi đầu nghiên cứu kế hoạch mới trước mặt.

Kim Bối Nhi nhìn thấy anh, tim hơi loạn nhịp, nhưng thấy anh mới lên tiếng liền vội vàng vùi đầu vào công việc, lập tức giận tái mặt, một bàn tay chống đầu chăm chú nhìn người đàn ông trong màn hình. “Ông xã, em buồn chán quá.”

“Buồn chán?” Cổ Việt Di kinh ngạc, nhưng anh chỉ nhếch miệng cười cười, “Hôm nay không muốn học bài?”

“Không muốn.” Kim Bối Nhi trả lời rất thẳng thắng.

Cổ Việt Di thừa dịp có chút rảnh rỗi, giương mắt nhìn cô, “Vậy em muốn làm gì?”

Kim Bối Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, lúc này anh không bắt cô tiếp tục đọc sách, ngược lại hỏi cô muốn làm gì?

Cơ hội khó có được, cô nhất định phải nắm bắt thật tốt. “Em muốn ra ngoài một chút.”

“Ra ngoài một chút?” Cổ Việt Di do dự nhíu mày, nhanh chóng đưa tay bóp trán, nhìn cô.

Kim Bối Nhi lộ ra dáng vẻ buồn chán khổ sở, cố gắng tranh thủ sự thương xót và yêu thương của anh, hành động kia đủ để lãnh giải thưởng Kim Mã. “Anh không ở bên cạnh em học bài không vô.”

Sự thật là như thế, có anh học bài với cô, cô mới có thể tập trung đọc sách, anh không ở bên cạnh, lòng của cô cũng đi theo bay ra ngoài.

Khoé môi Cổ Việt Di mỉm cười vui vẻ, “Được, hôm nay cho em nghỉ ngơi một ngày.”

“Thật sao?” rất khó có được, anh vậy mà đồng ý cho cô đi chơi một ngày.

“Hôm nay em sẽ làm gì?” Cổ Việt Di quan tâm lo lắng những gì cô sẽ làm.

Kim Bối Nhi suy nghĩ một chút, thật cẩn thận hỏi thử: “Em có thể đi đi dạo phố, xem phim không?”

Nhớ tới lúc trước lừa anh một chuyện, hại mông của cô vô duyên bị đánh vài cái, lần này cô không muốn chuyện xưa tái diễn đâu.

Cổ Việt Di không chút lo lắng gật đầu đồng ý, “Có thể.”

“Thật vậy chăng?” Kim Bối Nhi kinh ngạc, vẻ mặt tươi cười mừng rỡ như điên.

“Điều kiện duy nhất là, trước bữa tối phải về nhà cùng nhau ăn cơm, được chứ?” Cổ Việt Di cực kì dịu dàng nói ra điều kiện.

“Được, có thể.” Kim Bối Nhi không chút do dự đồng ý.

“Vậy bữa tối chúng ta gặp lại.” Cổ Việt Di nhếch môi lộ ra nụ cười hiểu ý, lập tức cúp điện thoại.

“Uh.” Kim Bối Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên hoan hô.

Khó có được một ngày nghỉ, Kim Bối Nhi nhanh chóng gọi cho bạn tốt Mĩ Mĩ, vui vẻ nói: “Mĩ Mĩ, có rảnh không? Hôm nay tớ có thể đi chơi.”

Nhưng không may Mĩ Mĩ lại rầu rĩ không vui trả lời: “Hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, không thể ra ngoài.”

“Oh, không sao đâu, tớ sẽ tìm Tú Tú.” Kim Bối Nhi ngắt điện thoại, lại lập tức gọi cho Tú Tú.

“Tú Tú, chúng ta cùng đi dạo phố xem phim”

“Nhưng bây giờ tớ không ở Đài Bắc, tớ cùng người nhà đến nam bộ.” Tú Tú bất đắc dĩ thở dài.

“Uh, được rồi, chúc cậu chơi vui vẻ.” Giọng nói Kim Bối Nhi uể oải.

Khó có được một ngày nghỉ, ngẫu nhiên là bọn người Mĩ Mĩ không thể đi chơi cùng cô, lúc này tựa như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khiến cô lạnh thấu tim.

Nhưng dù sao cũng là cô gái trẻ tuổi, cô nhanh chóng dẹp chán nản qua một bên. Khó có dịp ông xã hào phóng cho cô một ngày nghỉ, cô thật sự không muốn lãng phí cơ hội hiếm có này, mặc dù không có người đi với cô, Kim Bối Nhi vẫn quyết định đi chơi một ngày, thư giãn tinh thần một chút.

Đeo túi xách lên, cô tiến về khu vực phía đông mình yêu thích.

/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status