Mặt Đỗ Giang Thế đầy rẫy vết bầm và chảy máu nhiều. Cuối cùng sau cú đấm chốt hạ của Nhược Khê thì ông ta đã bất tỉnh nhân sự. Nhược Khê ôm mặt khóc oà vì trong khoảnh khắc vài giây trước khi tung cú cuối cùng, hình ảnh mẹ cô lại le lói hiện lên
Bao nhiêu nỗi kìm nén đều dồn hết vào lần rơi lệ này. Dạ Minh Triết chạy xuống ngay dưới tầng xem tình hình thì thấy Nhược Khê đnag khóc oà như một đứa trẻ. Anh chỉ im lặng. Từ từ tiến đến và trao cho cô một cái ôm thật ấm áp như một lời an ủi
"Chúng ta về nhà thôi Nhược Khê, mọi chuyện đã kết thúc rồi, em làm tốt lắm"
"Em...hức..không thể.kết liễu ông ta."
Tại sao lí trí vẫn luôn giữ cô lại. Rõ ràng hắn ta đã hãm hại mẹ cô vậy mà Nhược Khê lại không thể nợ máu trả bằng máu. Cô ôm lấy Dạ Minh Triết mà nức nở, anh vỗ về cô
"Em làm như vậy là đúng rồi, chúng ta sẽ giao gai đình này cho cảnh sát giải quyết, mọi chuyện đã ổn hết rồi"
Không riêng Nhược Khê. Giờ đây trong tâm trí Dạ Minh Triết cũng mơ hồ hiện lên người mẹ quá cố của anh, nó đang dần mờ và phai nhạt đi nhiều. Anh chỉ nhớ rằng bà ấy như đang nở một nụ cười tươi rói tồi dần biến mất trong hư không cùng bóng tối vĩnh hằng để đến một nơi có ánh sáng và sống một cuộc đời tốt hơn
Những gì về mẹ anh sẽ là một kí ức mà anh luôn in sâu. Nó sẽ không phai mờ nhưng hầu như sẽ không xuất hiện nữa vì người con gái này đã trở thành một hình ảnh mới và đẹp đẽ hơn để Dạ Minh Triết luôn nhớ đến
Nhạc Lâm Phong từ xa chứng kiến hết tất cả, tình cảm mà Dạ Minh Triết trao cho Nhược Khê và ngươvj lại. Anh bỗng nhận ra gì đó. Cô bé năm xưa chỉ lớn mở tiệc sinh nhật nhỏ trong góc bếp nay đã rìm được bến đỗ cuộc đời cho mình, chỉ tiếc một điều người đứng bên cạnh Nhược Khê lại không phải anh người mà trước kia luôn là người đầu tiên ôm cô vào lòng mà an ủi. Có lẽ giờ nó chỉ còn là hồi ức dang dở như một trang sách về tình yêu bị xé nháp đi, chuẩn bị cho một trang sách mới khác
Cảnh sát giờ đây đã tràn vào để bắt giữ gia đình nhà họ Đỗ. Vụ án năm xưa giờ đây đã được đưa ra ánh sáng. Cứ ngỡ mọi chuyện có thể tốt đẹp và mọi người có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm như gió mùa xuân nhưng Đỗ Giang Thế bỗng xé toạc nó đi
Trước khi bị còng tay, ông ta bỗng tỉnh lại khỏi cơn mê man. Đỗ Giang Thế không chấp nhận bản thân đã bại trận, ông ta sợ nhất là mất đi tất cả nên sinh ra sự điên loạn hơn bao giờ hết. Đỗ Giang Thế cố đẩy ngã một viên cảnh sát rồi cướp súng của anh ta
Trong lúc Chấn Kiệt và Dạ Minh Triết đang cung cấp lời khai cho cảnh sát thì ông ta không chút suy nghĩ mà bắn một phát đạn về phía Nhược Khê. Nếu ông ta đã mất đi tất cả thì Nhược Khê không được phép tận hưởng hạnh phúc đang có
Nhược Khê chỉ vừa kịp xoay người vì nghe tiếng súng nổ ra nên chỉ biết đứng yên. Một hình bóng bỗng xuất hiện trước mặt Nhược Khê, hơi thở người đó đã vốn gấp gáp giờ đây như hấp hối vậy. Đôi mắt bồ câu chỉ vừa hé mở thì cảnh tượng trước mắt đã doạ sợ Nhược Khê
"Lâm Phong ?! Anh bị điên rồi sao, tại sao, anh..trúng đạn rồi !" - Nhược Khê bịt miệng
Viên đạn chết tiệt đã bắn trúng ngay vào ngực trái của Nhạc Lâm Phong khiến anh vốn đã bị thương nay càng nghiêm trọng. Khoé miệng anh tuôn trào máu đỏ tươi, đôi mắt như nặng trĩu mà ngã khuỵ
Đỗ Giang Thế đã bị ba viên cảnh sát khống chế và đánh ngất ngay lập tức. Ông ta sẽ sẵn snagf cho việc ngồi ăn cơm tù sau này. Nhưng hiện trạng của Nhạc Lâm Phong thì..
Anh tựa đầu vào vai Nhược Khê một cách nặng nề. Có lẽ đây sẽ là..giây phút cuối cùng khép lại mảnh đời 29 tuổi của anh. Nhạc Lâm Phong giọng nói run rẩy nhưng vẫn rõ ràng
"Anh..đã chứng kiến tình yêu cao đẹp của hai đứa, phút chốc anh thấy ghen tị vô cùng nhưng vài giây sau lại thấy hạnh phúc thay em...xin lỗi nhưng anh sợ anh không chịu nổi được rồi...em có biết điều anh hối tiếc nhất bây giờ là gì không...Nhược Khê ?" - Giọng Nhạc Lâm Phong dần nhỏ đi thành thì thầm
"Lâm Phong! Anh đnag nói cái gì vậy, anh ráng lên, em sẽ đưa anh đến bệnh viện mà, ANH KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC LÂM PHONG !!!!"
Giọng Nhược Khê gào lên tuyệt vọng như chạm đáy vực sâu. Một chàng vệ sĩ từng ăn mừng sinh nhật hàng năm với cô đang khoé miệng hộc máu đỏ và hơi thở dần yếu đi như cái chết đang sắp về lấy anh. Lâm Phong thì thào với Nhược Khê đnag ôm chặt thân thể đầy máu của mình
"Điều anh hối tiếc nhất bây giờ là...anh đã không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm với em và không thể đón sinh nhật hàng năm cùng em...chúc mừng sinh nhật và...anh yêu em..mãi luôn yêu em Nhược Khê."
Sức lực cuối cùng của Nhạc Lâm Phong được dùng để lấy sợi dây chuyền mình đã tặng cho Nhược Khê và chiếc điện thoại của cô đem trả lại cho Nhược Khê. Lời chúc mừng sinh nhật trước của Lâm Phong làm Nhược Khê chỉ muốn rơi vào hố sâu tuyệt vọng
Cuối cùng Lâm Phong đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người con gái anh thầm yêu bấy lâu. Những kỉ niệm cùng tình cảm anh chôn giấu và trân trọng sẽ đi theo anh đến một nơi tốt đẹp hơn
Bao nhiêu nỗi kìm nén đều dồn hết vào lần rơi lệ này. Dạ Minh Triết chạy xuống ngay dưới tầng xem tình hình thì thấy Nhược Khê đnag khóc oà như một đứa trẻ. Anh chỉ im lặng. Từ từ tiến đến và trao cho cô một cái ôm thật ấm áp như một lời an ủi
"Chúng ta về nhà thôi Nhược Khê, mọi chuyện đã kết thúc rồi, em làm tốt lắm"
"Em...hức..không thể.kết liễu ông ta."
Tại sao lí trí vẫn luôn giữ cô lại. Rõ ràng hắn ta đã hãm hại mẹ cô vậy mà Nhược Khê lại không thể nợ máu trả bằng máu. Cô ôm lấy Dạ Minh Triết mà nức nở, anh vỗ về cô
"Em làm như vậy là đúng rồi, chúng ta sẽ giao gai đình này cho cảnh sát giải quyết, mọi chuyện đã ổn hết rồi"
Không riêng Nhược Khê. Giờ đây trong tâm trí Dạ Minh Triết cũng mơ hồ hiện lên người mẹ quá cố của anh, nó đang dần mờ và phai nhạt đi nhiều. Anh chỉ nhớ rằng bà ấy như đang nở một nụ cười tươi rói tồi dần biến mất trong hư không cùng bóng tối vĩnh hằng để đến một nơi có ánh sáng và sống một cuộc đời tốt hơn
Những gì về mẹ anh sẽ là một kí ức mà anh luôn in sâu. Nó sẽ không phai mờ nhưng hầu như sẽ không xuất hiện nữa vì người con gái này đã trở thành một hình ảnh mới và đẹp đẽ hơn để Dạ Minh Triết luôn nhớ đến
Nhạc Lâm Phong từ xa chứng kiến hết tất cả, tình cảm mà Dạ Minh Triết trao cho Nhược Khê và ngươvj lại. Anh bỗng nhận ra gì đó. Cô bé năm xưa chỉ lớn mở tiệc sinh nhật nhỏ trong góc bếp nay đã rìm được bến đỗ cuộc đời cho mình, chỉ tiếc một điều người đứng bên cạnh Nhược Khê lại không phải anh người mà trước kia luôn là người đầu tiên ôm cô vào lòng mà an ủi. Có lẽ giờ nó chỉ còn là hồi ức dang dở như một trang sách về tình yêu bị xé nháp đi, chuẩn bị cho một trang sách mới khác
Cảnh sát giờ đây đã tràn vào để bắt giữ gia đình nhà họ Đỗ. Vụ án năm xưa giờ đây đã được đưa ra ánh sáng. Cứ ngỡ mọi chuyện có thể tốt đẹp và mọi người có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm như gió mùa xuân nhưng Đỗ Giang Thế bỗng xé toạc nó đi
Trước khi bị còng tay, ông ta bỗng tỉnh lại khỏi cơn mê man. Đỗ Giang Thế không chấp nhận bản thân đã bại trận, ông ta sợ nhất là mất đi tất cả nên sinh ra sự điên loạn hơn bao giờ hết. Đỗ Giang Thế cố đẩy ngã một viên cảnh sát rồi cướp súng của anh ta
Trong lúc Chấn Kiệt và Dạ Minh Triết đang cung cấp lời khai cho cảnh sát thì ông ta không chút suy nghĩ mà bắn một phát đạn về phía Nhược Khê. Nếu ông ta đã mất đi tất cả thì Nhược Khê không được phép tận hưởng hạnh phúc đang có
Nhược Khê chỉ vừa kịp xoay người vì nghe tiếng súng nổ ra nên chỉ biết đứng yên. Một hình bóng bỗng xuất hiện trước mặt Nhược Khê, hơi thở người đó đã vốn gấp gáp giờ đây như hấp hối vậy. Đôi mắt bồ câu chỉ vừa hé mở thì cảnh tượng trước mắt đã doạ sợ Nhược Khê
"Lâm Phong ?! Anh bị điên rồi sao, tại sao, anh..trúng đạn rồi !" - Nhược Khê bịt miệng
Viên đạn chết tiệt đã bắn trúng ngay vào ngực trái của Nhạc Lâm Phong khiến anh vốn đã bị thương nay càng nghiêm trọng. Khoé miệng anh tuôn trào máu đỏ tươi, đôi mắt như nặng trĩu mà ngã khuỵ
Đỗ Giang Thế đã bị ba viên cảnh sát khống chế và đánh ngất ngay lập tức. Ông ta sẽ sẵn snagf cho việc ngồi ăn cơm tù sau này. Nhưng hiện trạng của Nhạc Lâm Phong thì..
Anh tựa đầu vào vai Nhược Khê một cách nặng nề. Có lẽ đây sẽ là..giây phút cuối cùng khép lại mảnh đời 29 tuổi của anh. Nhạc Lâm Phong giọng nói run rẩy nhưng vẫn rõ ràng
"Anh..đã chứng kiến tình yêu cao đẹp của hai đứa, phút chốc anh thấy ghen tị vô cùng nhưng vài giây sau lại thấy hạnh phúc thay em...xin lỗi nhưng anh sợ anh không chịu nổi được rồi...em có biết điều anh hối tiếc nhất bây giờ là gì không...Nhược Khê ?" - Giọng Nhạc Lâm Phong dần nhỏ đi thành thì thầm
"Lâm Phong! Anh đnag nói cái gì vậy, anh ráng lên, em sẽ đưa anh đến bệnh viện mà, ANH KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC LÂM PHONG !!!!"
Giọng Nhược Khê gào lên tuyệt vọng như chạm đáy vực sâu. Một chàng vệ sĩ từng ăn mừng sinh nhật hàng năm với cô đang khoé miệng hộc máu đỏ và hơi thở dần yếu đi như cái chết đang sắp về lấy anh. Lâm Phong thì thào với Nhược Khê đnag ôm chặt thân thể đầy máu của mình
"Điều anh hối tiếc nhất bây giờ là...anh đã không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm với em và không thể đón sinh nhật hàng năm cùng em...chúc mừng sinh nhật và...anh yêu em..mãi luôn yêu em Nhược Khê."
Sức lực cuối cùng của Nhạc Lâm Phong được dùng để lấy sợi dây chuyền mình đã tặng cho Nhược Khê và chiếc điện thoại của cô đem trả lại cho Nhược Khê. Lời chúc mừng sinh nhật trước của Lâm Phong làm Nhược Khê chỉ muốn rơi vào hố sâu tuyệt vọng
Cuối cùng Lâm Phong đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người con gái anh thầm yêu bấy lâu. Những kỉ niệm cùng tình cảm anh chôn giấu và trân trọng sẽ đi theo anh đến một nơi tốt đẹp hơn
/40
|