Chương 4.1
Thịnh Kiều dừng một chút rồi kéo cửa xe ra, lưu luyến đi xuống.
Xe dần rời khỏi, cô đứng tại chỗ vẫy tay như mèo thần tài, cho đến khi xe hoàn toàn biến mất mới thỏa mãn vào thang máy.
Một lúc sau về tới nhà, nhìn căn phòng trống rỗng lạnh như băng, hưng phấn rút đi, cô vẫn không thích ứng được.
Nghĩ một lát, cô bắt đầu lục tung toàn bộ sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, hợp đồng của nguyên chủ trong tủ ra, sau đó nhìn xem. Không xem không biết, vừa nhìn thấy liền bị dọa đến nhảy dựng.
Không xe không phòng không đầu tư, nhà hai phòng một sảnh này cũng là đồ thuê.
Thịnh Kiều lại kiểm tra thẻ ngân hàng, nhìn đến ba con số năm vạn này tròng mắt liền muốn rớt xuống. Thẻ của cô còn nhiều gấp ba lần cô ấy! Đường đường là một nữ minh tinh, mà phúc lợi như vậy sao!
Cô ấy diễn một bộ phim, quay một chương trình cũng không nghèo đến như vậy chứ? Huống chi nhiệt độ của Thịnh Kiều không thấp, tuy rằng không đủ trình độ ở tuyến một, nhưng tốt xấu cũng là tiểu hoa tuyến hai, lịch trình mỗi năm cũng không ít, không thảm đến mức này chứ?
Tiền đâu? Tiền đi đâu hết rồi?
Thịnh Kiều bụng đầy nghi vấn, tay cầm tư liệu lật, bị một hợp đồng hấp dẫn--- 《Hợp đồng hợp tác giữa công ty truyền thông Tinh Diệu và nghệ sĩ》.
Thịnh Kiều lấy hợp đồng đã kí ra, bắt đầu lật xem từng điều từng trang, đến cuối cùng, tay đã run đến không cầm được văn kiện. Một lúc lâu sau, cô hung hăng ném hộp đồng trên mặt đất, chửi tục một câu.
Nguyên chủ kí hợp đồng với Tinh Diệu, nhưng lại được chi trả thù lao như thế này.
Hợp đồng quy định rõ ràng, mỗi tháng Tinh Diệu trả cho Thịnh Kiều hai vạn tiền lương, trừ cái đó ra, Thịnh Kiều không được hưởng bất kì lợi ích gì khác, những gì thu nhận được khi công tác, toàn bộ đều thuộc sở hữu của Tinh Diệu.
Nói cách khác, Thịnh Kiều tự nhận làm công cho Tinh Diệu, mỗi tháng tiền lương là hai vạn. Tiền cô ấy kiếm được từ đóng phim, quay chương trình, chụp quảng cáo, tất cả đều thuộc về Tinh Diệu, cô ấy không được lấy một phân tiền nào. Nếu muốn giải ước, thì trước một năm phải kiếm được gấp ba số tiền giải trừ hợp đồng!
Nguyên chủ là heo à? Kí loại hiệp ước này, nói cô ấy là heo đã rất nhẹ rồi.
Hơn nữa mẹ nó còn kí hai mươi năm?
Giờ khắc này chỉ có một từ có thể hình dung tâm trạng Thịnh Kiều--- Đệt mẹ nó.
Một lát sau, di động vang lên, Thịnh Kiều cầm lên xem, là Cao Mỹ Linh gọi đến. Cô nghiến răng nghiến lợi nghe điện thoại, đầu kia cười dữ tợn: "Bình tĩnh rồi chứ? Muốn nói chuyện không?"
Một giờ sau, Cao Mỹ Linh gõ cửa nhà Thịnh Kiều.
Căn hộ này, là lúc Thịnh Kiều vừa kí hợp đồng chị ta tìm giúp cô, ứng trước nửa năm tiền thuê nhà, đổi lấy lòng biết ơn của Thịnh Kiều.
Lúc ấy, Thịnh Kiều coi chị ta như đấng cứu thế, thậm chí hận không thể dâng tất cả lên cho chị ta.
Chị ta khống chế Thịnh Kiều nhiều năm như vậy, quen nhìn thấy bộ dáng cúi đầu vâng vâng dạ dạ của cô, hôm nay Thịnh Kiều bất chợt phản kháng, chị ta chỉ nghĩ áp lực gần đây quá lớn khiến cô nhất thời bùng nổ.
Chờ Thịnh Kiều bình tĩnh lại sẽ khóc lóc cầu xin chị ta.
Nhưng khi cửa phòng mở ra, thấy cô gái đứng thẳng tắp sau cửa, cong miệng mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, khi nhìn về phía chị ta cũng không hề sợ hãi.
Cao Mỹ Linh sửng sốt một chút, Thịnh Kiều cười rộ lên: "Chị Cao, vào đi."
Không phải cô muốn đồng quy vu tận với chị ta chứ? Cao Mỹ Linh có chút lo lắng.
Trên bàn đã pha sẵn hai tách trà, Thịnh Kiều ngồi ở một bên sofa, duỗi tay mời: "Chị Cao, mời ngồi."
Thịnh Kiều chủ động khiến Cao Mỹ Linh cảm thấy rất kỳ quái, nỗ lực áp xuống cảm giác khó chịu này, ngồi xuống sofa, khí thế cầm quyền chủ đạo về: "Tiểu Kiều, gần đây chắc em rất thiếu tiền?"
Thịnh Kiều mỉm cười nhìn chị ta, không nói lời nào.
Cao Mỹ Linh từ trong giỏ lấy ra một túi văn kiện hơi phồng, "Tiền này em cầm đi, xem như chị cho em."
Thịnh Kiều nhận túi mở ra, hai mắt nhìn: "Hai vạn?" Cô ném túi văn kiện lên bàn trà: "Chị Cao, chị đang đuổi ăn mày sao?"
/593
|