Chương 2: Người trong cuộc đều có lý lẽ riêng
Tâm cầm cốc trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi mới trả lời:
"Bạn thính giả này, tôi hiểu tâm trạng của bạn khi gặp phải chuyện khiến bản thân không vui. Tuy nhiên, người trong cuộc có những lý lẽ riêng của họ. Có thể cô là người ngoài nhìn vào, lại nghiêng về chị em thân thiết của mình, sẽ.."
Cô chưa nói hết đã bị Lan ngắt lời:
"Thanh Tâm à, cô không hiểu được cảm xúc của tôi đâu.
Có những chuyện, phải trực tiếp trải qua rồi mới hiểu được. Kẻ thứ ba này vô cùng trơ trẽn, đã xen vào tình cảm của người khác rồi còn ra vẻ đạo đức. Lúc nào cũng như cô ta đang chiếm lý vậy. Cô nói xem, đã biết người ta là đàn ông có chủ rồi, nhưng vẫn nhân lúc sơ hở để chen một chân vào, không phải kẻ thứ ba thì là gì? Lại còn dùng thủ đoạn để người đàn ông kia phải cưới cô ta... Tôi chưa thấy ai ghê tởm như vậy. À, nói mới nhớ, cô ta cũng giống như cô Thanh Tâm, công việc chính là lắng nghe tâm sự, khuyên bảo người khác đấy. Đúng là miệng nói đầy đạo lý nhưng nhân cách thì như giẻ rách."
Bàn tay Tâm vô thức siết chặt thân cốc trà. Bị một kẻ không liên quan chế giễu như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận thôi. Cô liền cứng rắn lên tiếng đáp trả:
"Hiện tại, bạn đang đứng trên lập trường đạo đức cá nhân để xem xét vấn đề. Trên thực tế, chuyện này từ đầu đến cuối đều là 'bạn thấy vậy' và 'bạn nghĩ vậy', chứ chưa chắc đã là sự thật. Bạn chưa tìm hiểu rõ ràng sự thật đã vội vàng kết tội và không ngừng nhục mạ người khác. Đó không phải là việc mà một người văn minh, lịch sự nên làm. Thêm nữa, bạn chỉ là người ngoài cuộc. Giống như uống nước, ấm lạnh tự biết, chuyện tình cảm giữa ba người họ, không phải do bạn phán định đúng sai. Suy cho cùng, bạn chỉ là người ngoài, không có tư cách xen vào chuyện riêng của họ. Tôi nghĩ bạn nên xem xét lại sự việc, suy nghĩ thấu đáo hơn, và ít nhất là đừng nhục mạ người khác như vậy." Ngôn Tình
Lan thấy cô đáp trả lại mạnh mẽ như vậy thì định lớn tiếng cãi cọ, nhưng vừa nói “Cô." đã nghe thấy một tiếng “Hừ" lạnh lùng từ người đàn ông bên cạnh. Lúc bấy giờ cô ta mới nhớ ra bản thân đang không ở một mình, mà còn có một người khác nữa. Thấy thái độ của Hoàng giống như sắp nổi bão đến nơi, cô ta sợ hãi cúp ngang điện thoại.
Hoàng với tay tắt radio. Đàn bà cãi cọ, thật sự quá phiền.
Một phần là vì thế, phần khác, là vì hắn không muốn nghe thấy giọng nói của Tâm nữa. Để xua đi sự bực bội vô cớ, hắn kéo Lan về phía mình, lần nữa gặm cắn cần cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp.
Lan cúp điện thoại khiến Tâm âm thầm thở dài, cô đã nghe thấy tiếng hừ rõ ràng là của đàn ông phát ra từ phía bên kia đầu dây. Cô còn biết, đó là Hoàng. Nói ra thì thật đáng chê cười, cô là vợ hắn, nhưng âm thanh của hắn mà cô quen thuộc nhất lại là tiếng “Hừ" như âm thanh truyền vào màng nhĩ cô ban nãy.
Sau khi nói xong lời kết, cô vội vàng rời khỏi phòng thu, chạy vào nhà vệ sinh. Vốc một vốc nước lạnh hất lên mặt, cô lắc đầu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo lúc này. Phải, cô đã cứng rắn đáp trả những lời chế giễu, nếu chỉ nhìn sự việc hôm nay, có lẽ là cô thẳng rồi. Ngôn Tình
Nhưng thực tế thì sao? Đâu có đơn giản như vậy. Chẳng phải cô ta đã nói ra những điều mà bấy lâu này cô tự lừa mình dối người, trốn tránh không nghĩ đến hay sao? Cô mang danh nghĩa là vợ của Hoàng, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, được gia đình hắn công nhận. Nhưng cô cũng chỉ là kẻ thế thân. Vì cứu lấy cơ nghiệp của cha ông mà nhận lời gả cho anh rể tương lai. Điểm khởi đầu của hai người đã là sai trái. Nên ngay từ lúc đặt bút kí vào giấy đăng kí kết hôn, cô đã biết mình không có tư cách đòi hỏi bất kì sự yêu thương và tôn trọng nào từ phía người đàn ông ấy.
/551
|