Chương 5: Hiểu lầm không thể giải thích
Hoàng đút hai tay vào túi quần, không nói câu nào. Hắn chỉ lång lặng đứng nhìn cô, trong ánh mắt là sự chán ghét và khinh miệt không thèm che giấu. Hay nói đúng hơn, là hắn chưa từng che giấu việc mình vừa khinh thường, vừa ghét bỏ người phụ nữ này.
Cô đáng bị như vậy lắm, với tất cả những gì cô đã gây ra.
Vậy nên, những lần gặp gỡ trước đó của hai người, đều bắt đầu bất ngờ, và kết thúc trong bực bội. Lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ.
Hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cô hỏi hắn:
"Sao anh lại vào được đây?"
Hån nhìn cô như thể cô vừa hỏi một câu ngu ngốc nhất trần đời.
"Đây là nhà tôi, tôi đi đến đâu chẳng lẽ lại cần cô cho phép à?" Ngôn Tình
Cô cúi đầu, nhìn xuống bản thân đang ngâm mình trong bồn nước, hai tay chỉ che được chút ít những bộ phận quan trọng. Hiện tại, cô đang ở trong tình cảnh muốn tiến không được, muốn lùi cũng chẳng xong. Có một người đàn ông nhìn chằm chằm, mất tự nhiên đến mức hận không thể tàng hình ngay lập tức, đừng nói đến chuyện coi hắn như không khí mà đứng dậy, ra ngoài mặc quần áo. Da mặt cô chưa dày đến vậy.
Nhưng cứ tiếp tục tình cảnh gượng gạo này thì cũng không thể được. Cô đã ngâm trong bồn tắm đến khi nước lạnh, nếu ngâm thêm nữa sẽ bị cảm mất. Vả lại, nếu hắn ta không ra ngoài, chẳng lẽ cô phải tiếp tục ngồi trong bồn trừng mắt nhìn nhau với hắn đến sáng hôm sau?
Chân mày Hoàng khe khẽ nhíu lại, rồi ngay lập tức buông lỏng. Hắn hất hất cằm, bảo cô:
"Không ra ngoài là muốn ngâm trong đó đến chết hay thế nào? Hay muốn dụ dỗ tôi? Tôi vừa được thỏa mãn xong, tạm thời chưa có chút hứng thú nào với loại bỏ đi như cô. Đi ra đi, đừng tốn công vô ích."
Hắn chẳng hề thấy cô đang lúng túng vả khó xử, ngược lại, còn nghĩ cô đang dụ dỗ hắn. Sao hắn không thử nghĩ xem, cô vừa tận mắt nhìn thấy hắn làm chuyện đó với tình nhân, thì dây thần kinh nào bị chập, mới có thể ngồi đây phơi bày cơ thể dụ dỗ hắn chứ? Cô lắc đầu, nhìn sang bức tường bên cạnh, né tránh ánh mắt của hắn.
"Không phải... Anh ra ngoài trước đi."
Đàn bà đúng thật là rắc rối. Đã không ít lần lên giường với nhau, bị hắn nhìn ngắm chơi đùa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Vậy mà mới nhìn một chút, chưa hề động tay chân, đã làm như sắp bị cưỡng bức đến nơi. Chép miệng “Chậc" một tiếng, hắn lầm bầm:
"Cô lắm chuyện quá đấy, lúc lên giường với tôi sao không thấy cô ngại ngùng gì? Toàn thân cô từ trên xuống dưới, có chỗ nào tôi chưa nhìn qua chứ. Biết điều một chút, cút ra ngoài đi, tôi cần dùng phòng tắm bây giờ."
Cô trừng mắt, nhìn hẳn:
"Anh nghĩ cái gì vậy? Muốn tắm rửa hay thế nào thì cũng đi ra ngoài trước đi, đừng ở đây đôi co nữa. Càng nói tiếp lại càng tốn thời gian. Tại sao anh không hiểu nhỉ? Anh có thể thoải mái làm chuyện đó với ngưới khác trước mặt vợ mình, sau đó trở về nhìn trộm người khác tắm rửa, còn tôi thì không. Anh không ngại nhưng mà tôi lại thấy ngại thay cho anh đấy!"
Hån nhìn chắm chẳm cô:
"Biết ngại khi bị đàn ông nhìn, vậy sao lúc leo lên giường vị hôn phu của chị gái thì cô không biết ngại? Trời sinh cô giống hệt mẹ cô, kẻ thứ ba chuyên đi dụ dỗ đàn ông, phá hoại gia đình người khác. Chỉ có Dương lương thiện, luôn luôn nghĩ cách bảo vệ cô, hết lần này đến lần khác, còn vì chịu tội thay cho cô mà vào tù. Hừ, cô em gái quý hóa của cô ấy thì sao? Bò lên giường anh rể, quang minh chính đại gả cho tôi. Hay ho quá nhỉ?"
Cô có lý mà không thể nói rõ được. Từ đầu đến cuối, hắn luôn nhận định cô chính là thủ phạm khiến hắn và Dương – chị gái cô, không đến được với nhau. Hắn cũng nghĩ rằng vì bảo vệ cô nên Dương mới phải ngồi tù, đến giờ vẫn chưa mãn hạn.
Còn cô lại ngang nhiên chiếm lấy hạnh phúc gia đình lẽ ra thuộc về Dương.
/551
|