Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 101

/130


Chu Khải nghe Nghiêm Hi nói như vậy trực tiếp ngây ngẩn cả người. Hắn rất muốn nói cho Nghiêm Hi có thể hay không không nên coi hắn như ôn dịch mà tránh né.

Nhưng lời đã đến cổ họng nhưng không phát ra được, Chu Khải hiểu, kể từ khi chuyện kia xảy ra hắn và Nghiêm Hi đã xong rồi. Thấy Nghiêm Hi bên cạnh Lãnh Diễm, hắn cũng biết đã không còn có khả năng. Nhưng trong lòng vẫn luôn tránh né vấn đề này mà thôi, giống như tự tê dại mình, tự len lén nói với mình, dù như thế nào trước kia hắn và Nghiêm Hi cũng có chút tình cũ, về sao vẫn có thể giao thiệp, mình vẫn có thể thấy Nghiêm Hi.

Nhưng hôm nay Nghiêm Hi vô cùng thẳng thắn nói cho anh biết, không có khả năng.

Một câu nói chặn ở cổ họng Chu Khải nhả không ra mà nuốt cũng không trôi, giống như mắc xương cá vậy, hơn nữa còn khiến hắn đau.

“Ha ha, Nghiêm Hi, anh chỉ có chuyện muốn hỏi em mà thôi.” Âm thanh của Chu Khải đã có chút khổ sở, hắn cảm thấy âm thanh của mình có chút run rẩy. Không biết Nghiêm Hi có hiểu không, hoặc là chính là lòng của hắn đang run rẩy.

Nghiêm Hi hiểu, âm thanh bên kia có chút khác thường. Nhưng hiện tại trong lòng cô trừ Lãnh Diễm ra thì không có ai, không có Chu Khải, không muốn gặp, không muốn gặp không có nghĩa là không bỏ được. Ngược lại Nghiêm Hi đã sớm buông xuống vào ngày Chu Khải kết hôn, cô từ trước đã như vậy, lấy được bỏ được. Đại não cũng có thể tính toán được, đoạn tình cảm này mình muốn bỏ xuống, do vậy dù trong lòng của cô có chút không bỏ được, đại não cũng sẽ chi phối thân thể hoàn thành nhiệm vụ này.

Âm thanh cô nhàn nhạt: “Chu Khải, có chuyện gì nói qua điện thoại đi, em đang giúp người trông trẻ, thật sự không tiện.” Nghiêm Hi nói với âm điệu bình thường, giống như nhận điện thoại của một người bình thường, không có chút cẩn thận hoặc lén lén lút lút, thoải mái để mấy người mới ra khỏi thư phòng nghe được.

Chu Khải?

Khóe miệng Tiếu Thâm kéo lên xem kịch vui, tà khí câu lên, nhìn Lãnh Diễm ra cuối cùng, ai biết được biểu hiện của Lãnh Diễm vẫn là lạnh nhạt. Hắn từng thấynét mặt muôn màu muôn vẻ của Lãnh Diễm khi ở cùng một chỗ với Nghiêm Hi. Tiếu Thâm buồn bực, cảm thấy Lãnh Diễm quá mạnh mẽ, vô luận ở trước mặt người nào cũng chỉ có một gương mặt, vẻ mặt nhàn nhạt, có chút lạnh lẽo, có chút cao thâm khó lường, làm cho người ta không nhìn ra được trong lòng đang nghĩ cái gì. Nhưng khi đối mặt với Nghiêm Hi Lãnh đại gia lại có thể phát huy vô cũng tinh tế tất cả nét mặt.

Vậy cũng không phải là một loại bản lãnh.

Lãnh Diễm chỉ nhìn lướt qua Nghiêm Hi, sau đó đem tầm mắt khóa trên người Nhục Đoàn Tử, đi tới ngồi xuống ôm nó, chơi đùa với nó. Nhục Đoàn Tử rất vui mừng, chú đẹp trai rốt cuộc tới chơi đùa với nó rồi. Nhục Đoàn Tử rất thích Lãnh Diễm, cảm thấy Lãnh Diễm rất tuấn tú, đẹp trai hơn cha nó nhiều, biểu hiện trên mặt cha nó luôn như vậy, rất khó coi. Nhưng mẹ đã nói, trên thế giới này cha là người đẹp nhất, ngay cả nó cũng không sánh bằng. Những lần này Nhục Đoàn Tử xì mũi coi thường, chẳng lẽ đây chính là vương bát nhìn hạt đậu trong truyền thuyết, nhìn thuận mắt?

Nhục Đoàn Tử lôi kéo tay áo Lãnh Diễm, chớp chớp mắt: “Chú, dì Hi Hi nói chuyện với người đàn ông khác, người không tức giận sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người cười ngất!

Đứa nhỏ này mới mấy tuổi à? Nghe nói là chưa tới bốn tuổi, bây giờ người cũng lợi hại như vậy. Nó biết những thứ kia là gì nha? Cáo già cáo già. Hiện tại đứa bé kia cũng không dọa được, một đứa bé lanh lợi.

Phong Trác Hạo im lặng, ngươi nói đứa nhỏ này vừa mới trở về bên cạnh hắn không lâu, đứa nhỏ này biết những vấn đề này?

Rất dễ nhận thấy chính là do mẹ đứa bé truyền thụ, ngươi nói mẹ đứa bé như thế nào.

Ngược lại Lãnh Diễm vẫn ung dung nhìn viên cầu nhỏ, khóe môi câu lên, một đôi mắt xinh đẹp cùng với cặp mắt to đen nhánh của Nhục Đoàn Tử nhìn nhau. Mắt hai người này rất đẹp, đều thật to, tròn trịa, mắt hai mí,… lông mi cong dài giống như một cái quạt. Trước kia Lãnh Diễm chớp mắt một cái, Nghiêm Hi đã cảm thấy người đàn ông này sao lại đẹp mắt hơn cả cô, thật sự là bất công. Chẳng lẽ anh sinh ra vì để đả kích mình?

Lãnh Diễm nhếch miệng nhìn Nhục Đoàn Tử: “Dì Hi Hi của cháu là tán gẫu chuyện công với người khác, không nghe thấy giọng nói của cô ấy à? Giọng này cùng với giọng khi nói với cháu có bất đồng không, đã hiểu chưa?”

Nhục Đoàn Tử nghi ngờ nhíu mày, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra. A, hóa ra là như vậy, lần này Nghiêm Hi nói chuyện có chút cứng, không giống bình thường mềm mại, giọng trước kia còn có thể nghe thấy mùi vị nũng nịu, nhưng lần này rõ ràng là công thức hóa.

Tiếu Thâm phục Lãnh Diễm, thật không hổ là nàng dâu nuôi từ nhỏ. Từ lời nói hình dáng có thể nhận diện được thân phận của người nọ. Con dâu nuôi từ nhỏ rất có tác dụng nha, nhưng hắn thế nào giờ, hắn cũng muốn nuôi một người. Nhưng hiện tại hắn đã 28 rồi, nuôi một đứa bé năm tuổi?

Đây không phải là nuôi con dâu từ nhỏ mà là nuôi khuê nữ?

Thôi, hắn vẫn nên nuôi con dâu, về sau sinh con trai thì nhét cho nó, mình không hưởng thụ được thì để phúc lợi cho con tai mình hưởng thụ.

Nghiêm Hi cúp điện thoại nhìn đám người kia: “Cũng nói chuyện phiếm xong? Hôm nay ở lại ăn cơm đi, thuận tiện em cũng gọi Chu Châu tới, như thế nào?”

Mọi người nghĩ cũng tốt, hiện tại cũng gần trưa rồi, toàn gia đi đón Nghiêm Hi xuất viện, sẽ không qua công ty. Hiện tại qua công ty cũng không tiện, vậy thì dừng ở đây, thuận tiện nhìn tài nghệ nấu ăn của nhà Lãnh đại gia như thế nào.

Nghiêm Hi nằm viện mấy ngày coi như đã quên hoàn toàn tới Chu Châu. Vừa nghĩ tới chuyện ăn cơm mới chợt nhớ tới Lưu Thế Hiền. Lưu Thế Hiền tay nghề rất tuyệt, từ Lưu Thế Hiền mới nghĩ tới Chu Châu.

Khi Nghiêm Hi gọi điện thoại cho Chu Châu thì Chu Châu đang cùng Lưu Thế Hiền hô to gọi nhỏ chơi đùa, âm thanh kia truyền vào rong lỗ tai Nghiêm Hi, Nghiêm Hi lập tức ngây ngẩn người, đoán một chút cô nghe thấy gì?

Bên kia Chu Châu đang bị Lưu Thế Hiền lột sạch, điện thoại gọi tới, Lưu Thế Hiền có chút khó chịu. Thật vất vả mấy ngày Chu Châu mới an phận một chút, Chu Châu vừa nhìn là điện thoại của Nghiêm Hi lập tức nửa đường kêu dừng, nắm điện thoại như bảo bối. Kết quả Lưu Thế Hiền khó chịu liền dùng sức, thiếu chút nữa đem Chu Châu lên đỉnh giường. Chu Châu có chút thê thảm, giận dữ hô to: “Anh làm gì vậy, đi xuống, em đang nói chuyện điện thoại với Nghiêm Hi đấy.”

Kết quả chính là, Lưu Thế Hiền không đi xuống, Chu Châu cũng không để ý hắn trực tiếp dừng lại tán gẫu với Nghiêm Hi.

“Ok ok, một lát nữa chúng mình tới nhà cậu ăn chực.”

Kết quả khi Lưu Thế Hiền đến nhà Nghiêm Hi gương mặt rất thúi, Nghiêm Hi còn muốn Lưu Thế Hiền giúp một tay, người ta đi vào cho Nghiêm Hi một cái liếc mắt. Nghiêm Hi sờ mũi một cái, nhớ tới lúc gọi điện thoại cho Chu Châu thì trong điện thoại truyền tới âm thanh không hài hòa kia, Nghiêm Hi nghĩ, lại nhìn Lưu Thế Hiền, liền ngượng ngùng cười cười. Có chút ngượng ngùng xin lỗi người ta.

Lưu Thế Hiền và Lãnh Diễm cũng là lão huynh đệ, nhớ năm đó Lãnh Diễm tá túc ở nhà Chu Châu, chính là lúc Lưu Thế Hiền cầm muôi, tài nghệ rất cao, bữa ăn kia Lãnh Diễm rất vui vẻ.

Nghiêm Hi nhìn một phòng đại gia cộng thêm một tiểu đại gia gặp khó khăn, biết người duy nhất lại không cẩn thận chọc phải, bây giờ làm sao đây?

Chu Châu thấy cô nhìn chằm chằm Lưu Thế Hiền thì buồn bực: “Cậu nhìn anh ta làm gì?”

Nghiêm Hi cảm thấy mí mắt mình rút ra, âm thanh của Chu Châu lớn như vậy, mấy đại gia kia nhìn tới. Nghiêm Hi nhếch miệng cười một tiếng: “Hắc hắc, mấy vị đại gia, trong các người ai sẽ là người nấu cơm?”

Mọi người coi như hiểu, là không biết làm cơm, vậy vừa nãy còn sảng khoái mời? Bọn họ còn nghĩ tới để biết thức ăn nhà Lãnh đại gia, nhìn như vậy, nhà Lãnh địa gia không có thứ ăn gì rồi.

Lãnh Diễm híp măt cười nhìn một vòng, mọi người giật mình một cái, trực giác cảm thấy không ổn, Tiếu Thâm trực tiếp lấy cớ chạy, lời còn chưa nói ra, Lãnh Diễm đã khai mở kim khẩu: “Chúng ta nơi nào cũng đều đã đi qua, nhưng mà chưa có đi qua phòng bếp. Được, đi thôi, cùng nhau nhìn xem.”

Lãnh Diễm đang đau lòng lão bà của mình, nhưng người khác đâu? Lãnh đại gia, ngươi nghĩ đau lòng lão bà của ngươi, có thể hay không tha cho chúng ta?

Cuối cùng bữa cơm đó rất thảm, thiếu chút nữa gây ra án mạng. Lưu Thế Hiền cũng không quản, chỉ đứng một bên nhặt rau. Cuối cùng cơm cũng không được ăn ngược lại Tiếu Thâm thấy máu. Mười đầu ngón tay kia của Tiếu Thâm được hình dung như không dính nước dương xuân cũng không quá, vừa mới hạ đao liền chảy máu. Nghiêm Hi nhìn mà toát mồ hôi, cảm thấy da mấy người đàn ông trong phòng còn mảnh mai hơn nhiều so với mình.

Náo cả buổi trưa, nhìn một phòng bừa bãi, Lãnh Diễm không nhìn nổi: “Ai, xem ra các cậu cũng chỉ có thể mất tiền rồi, đi đi đi không chết đói, đi ra ngoài ăn đi.” Nói xong ôm bộ mặt bất đắc dĩ của Nghiêm Hi ra ngoài. Còn dư lại mấy người nhìn nhau vội vàng đi theo.

Chu Khải không ngờ Nghiêm Hi sẽ như vậy đối với mình, trong lòng không còn cảm giác. Ông Chu đi tới hỏi: “Như thế nào? Bên kia nói như thế nào, chuyện này có vấn đề gì không?” Chu Khải lừa gạt cha mình nói hắn gọi điện hỏi mấy người bằng hữu, kết quả ông Chu ở trên lầu thấy Chu Khải gọi điện xong liền hỏi.

“Nha…… Bọn họ nói không có vấn đề gì.” Trong đầu Chu Khải còn đang nghĩ tới chuyện tình trước kia của Nghiêm Hi, ông Chu hỏi như thế nào, căn bản đầu óc của Chu Khải không phản ứng kịp là chuyện gì, theo phản xạ có điều kiện nói: không có vấn đề gì.

Cứ như vậy, vấn đề cả nhà họ Chu lo lắng được giải quyết sau một câu nói vô tình của Chu Khải. Ông Chu vừa nghe không thành vấn đề, không thành vấn đề thật tốt. Thật ra thì trong lòng ông ta còn hi vọng hạng mục này không có vấn đề. Thương nhân ư, trong lòng ít nhiều đều mong tiền tới tay có thể nắm.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Khải một mực nghĩ tới vấn đề của Lý Lệ, rất muốn ly hôn, nhưng hiện tại cơ hội còn chưa tới.

Ông Chu trầm ngâm mở miệng: “Con nói, Triệu tổng đã thương lượng xong với Lý Lệ, vậy tạm thời mà nói, con không thể ly hôn với Lý Lệ. Đợi thêm một thời gian nữa đi, chờ khi chúng ta kéo được Triệu tổng về bên cạnh mình rồi hãy nói.”

Chu Khải cau mày, hiện tại chuyện hăn muốn làm nhất là đi tìm Lý Lệ nói chuyện ly hôn, nhưng hiện tại tình huống này không cho phép. Nhìn ông Chu tích cực chuẩn bị hạng mục cạnh trạnh, trong lòng Chu Khải không nói ra cảm giác gì, ngày đó cũng không biết chuyện gì xảy ra liền thuận miệng nói ba chữ không thành vấn đề.

Lý Lệ xuất viện, lấy tư thái cao nhất tiến vào, hầu ở bên cạnh Triệu tổng, hai người nói nói cười cười trước mặt người khác.

Bên Lãnh Diễm cũng rất an tĩnh, giống như thật sự ổn thỏa, Nghiêm Hi cũng án binh bất động, trên căn bản chỉ có nhà họ Chu và Lý Lệ hành động. Gần đây Lý Lệ và trên dưới nhà họ Chu đả thông quan hệ, phương án đấu thầu trong tay cũng vô cùng thuận lợi.

Mấy ngày nay cơ hồ ngày nào Lý Lệ cũng yêu cầu Tống Quốc Bằng phải có phương án tốt hơn, hiện tại Lý Lệ đã công khai xuất hiện trong nội bộ công ty Thánh Đức. Mọi người đều biết là đại tiểu thư của công ty, đối với Lý Lệ tương đối cung kính.

Tuy nói Nghiêm Hi là con gái ruột của Lý Thánh Đức, Lý Lệ chỉ là con nuôi, nhưng mọi người đều rất dễ nhận thấy càng hy vọng nhìn thấy đại tiểu thư chính thức_Nghiêm Hi.

Trong nhà vệ sinh từ trước tới giờ đều là chỗ tập hợp bí mật, mấy nữ nhân viên lén lút ở trong này trang điểm lại. Nhớ tới Lý Lệ vừa mới nghênh ngang ở trong công ty vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, các nhân viên nữ khinh thường nói: “Cô xem một chút đại tiểu thư này, rõ ràng chỉ là được nhận nuôi, lại vẫn nghĩ tới công ty. Tôi xem, mục đích của cô ta chính là lấy được công ty nha. Chuyện trước kia cô ta làm ai mà không biết, hiện tại tất cả người trong thiên hạ đều biết đại tiểu thư chân chính của chúng ta Nghiêm Hi. Nghiêm tiểu thư còn chưa chạy đến công ty, con gái nuôi lại chạy tới trước. Có cái gì nha, vừa nhìn đã không phải là chính thất. Chính thất giống như Nghiêm Hi cao cao tại thượng kia kìa, như vậy có phải vui hơn không.”

Một nữ nhân viên khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, Nghiêm tổng đã nói, công ty chúng ta có lẽ sẽ hợp tác với R&D. Thế nhưng Lý Lệ lại không cần đại công ty R&D mà lại hợp tác với Triệu thị, thật là không hiểu nổi suy nghĩ mà.” Cô nhân viên này rất giận dữ, cảm thấy Lý Lệ là loại phượng hoàng nữ, không phải là khi còn bé số tốt được người nhận thôi ư, được thu nhận mới được như thế này. Đoán chừng là mệnh trung mang sát, nếu không sao cha mẹ ruột lại chết, thật vất vả được nhận nuôi, tưởng rằng có những ngày dễ chịu hơn, ai ngờ mẹ nuôi chết, cha nuôi bị oan uổng vào tù, thiên kim đại tiểu thư chân chính Nghiêm Hi nếu không phải gặp được Lãnh tiên sinh, đoán chừng hiện tại cũng đã bị khắc chết. Đây chính là cách nói đặc biệt lưu hành của công ty Thánh Đức gần đây, đều nói Lý Lệ số mệnh không tốt, khắc mình thì không sao, lại còn khắc cha mẹ nuôi. Cũng thật là, không hiểu nổi đổng sự trưởng Lý Thánh Đức nghĩ như thế nào nữa, con gái ruột của mình thì không cần lại cần con gái nuôi là Lý Lệ.

Một nhân viên nữ khác lại nói, thần thần bí bí cười cười: “Tôi nghe nói, tại sao Lý Lệ cố ý muốn hợp tác với Triệu thị? Nghe nói cô ta và lão già Triệu tổng kia……”

“À? Không thể nào, Triệu tổng của Triệu thị già như vậy rồi, như thế nào?”

“Ai u, làm sao không biết chứ, cô không biết là Lý Lệ đã bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa hay sao? Nếu không phải cô ta thuyết phục được Triệu tổng hợp tác với Chu thị hạng mục này, đoán chừng nhà họ Chu đá sớm không lời nào trực tiếp đuổi ra khỏi nhà rồi, có cái loại con dâu như vậy thật mất thể diện.”

“Ai u, cô nói cuộc sống xã hội thượng lưu thật sự kỳ quái nha.”

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy.”

Sau khi hai nhân viên nữ rời đi, Lý Lệ từ từ mở cửa phòng bên cạnh ra, mặt tương đối thối, lại là cách nói này? Thật tức chết, đây không phải là lần đầu tiên cô ta nghe thấy tin tức này rồi.

Nghiêm tổng?

Hai người phụ nữ kia nói Nghiêm tổng rất ít thấy, cô ta mới tới công ty không bao lâu, hiện tại chức vị gì cũng không có, cũng chỉ là giám đốc tiến hành kế hoạch vùng giải phóng cũ. Cũng nghe thấy nhiều về Nghiêm tổng kia, người nọ trẻ tuổi có tài, là người đàn ông độc thân hoàng kim hiếm có, tất cả nhân viên nữ trong công ty đều bị hắn mê xoay vòng vòng, tên gì?

Nghiêm Thăng?

Hình như là cái tên này, họ Nghiêm. Mặc dù cô ta đã cẩn thận điều tra, người này không có bất kỳ quan hệ gì với Nghiêm Hi, nhưng hiện tại Lý Lệ rất ghét người họ Nghiêm.

Nghiêm Hi, thân phận thật của cô là Lý Nghiêm Hi? Quả nhiên không giấu được lâu!

Trong phòng họp, Nghiêm Hi hai chân vắt chéo nhìn một lớp người, một đôi mắt từ trên cao nhìn xuống những thứ này, càng xem càng cảm thấy không thoải mái. Thật là một nhóm người đáng ghét, chỉ biết đi theo chủ tử về phía trước, cũng không biết nhìn về hai bên hay sao. Không trách được công ty Thánh Đức mấy năm gần đây phát triển chậm như vậy.

Mi mắt miễn cưỡng nháy một cái, âm thanh tức giận: “Các người cảm thấy hạng mục này chúng ta hợp tác với Triêu thị càng thêm có lực?” Nghiêm Thăng nói chuyện lông mày khẽ nhếch lên, thoạt nhìn giống côn đồ, rõ ràng không nói với một người nào, thế nhưng lại cảm thấy uy nghiêm, không dám nhìn thẳng.

Khi Lý Lệ đi vào liền nghe thấy câu này của Nghiêm Thăng, tức giận trong lòng nhất thời nổi lên: “Nếu như Nghiêm tổng rất thích cùng R&D hợp tác, vậy chúng ta không có bất kỳ ý kiến gì. Mấu chột anh phải hiểu rằng người ta có để một cửa cho công ty nhỏ không. Anh phải biết tôi đã bỏ công phu rất lớn để thuyết phục được Triệu tổng, anh có thể thuyệt phục được bàn tay vàng R&D? Nếu như anh nói anh có thể, như vậy chúng ta không có bất kỳ ý kiến gì!”

Đám người kia chính là người của Lý Lệ, Lý Lệ là đầu của bọn họ, tự nhiên bọn họ không có ý kiến gì rồi.

Nghiêm Thăng nghe vậy nhíu mày: “Cô nói?” Lúc nói còng đưa đầu ngón tay của mình chỉ vào Lý Lệ, giống như khiêu khích.

Lý Lệ khẽ mỉm cười, trong mắt Lý Lệ, Nghiêm Thăng như một đứa bé bị làm hư, cô ta dùng sự dung túng của mình tha thứ cho người bạn nhỏ cố tình gây sự. Nhìn một màn như vậy, những người bên cạnh càng cảm thấy Nghiêm Thăng chính là một tên nhóc con nâng lên không nổi. Lựa chọn giữa đại tiểu thư tập đoàn và quản lý vừa mới tới một tháng, ai cũng đều chọn Lý Lệ. Dù sao sau lưng Lý Lệ còn có nhà họ Chu, trừ nhà họ Chu còn có cha nuôi Lý Thánh Đức. Tuy nói trước mắt thân phận của Lý Lệ có chút quái dị, nhưng tóm lại vẫn còn là con dâu nhà họ Chu. Dù có ly hôn với Chu Khải, sau lưng người ta còn không phải có một cục trưởng cục thuế đó sao, công ty này chính là của nhà người ta mà.

Khóe miệng Nghiêm Thăng nâng lên: “Được, quyết định, các ngươi chờ xem.” Nói xong liền đứng lên, sửa sang tây trang của mình, khi xoay người liếc nhìn Lý Lệ một cái, khóe miệng từ từ kéo ra một nụ cười quái dị, lúc này mới đi ra ngoài.

/130

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status