Lần này, má Vương không chỉ là chỉ huy ở trên lầu, bà ta trực tiếp bước nhanh đi xuống.
"Tiểu Triệu, cậu làm gì vậy? Cậu tốt xấu cũng là quản gia của nhà lớn bên này, thậm chí ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được! Cậu xem thử cái gầm giường này, đều bị cậu làm hỏng rồi... Ôi trời, đây chính là giường trẻ con mà hai năm trước bà ngóng trông ôm chắt quý, cố ý chuẩn bị kỹ càng, lại muốn đặt thêm một cái nữa, ít nhất cũng phải đợi hơn nửa năm!"
Má Vương hơi hạ thấp eo xuống, đau lòng vuốt vị trí phía dưới giường trẻ con, bị va chạm một chút kia.
Hoàn toàn không nhìn chú Triệu, suýt chút nữa bị giường trẻ con này đè lên hai tay —— hoặc là dù cho tránh được một kiếp, cũng thiếu chút nữa bị đèn bàn đập vào đầu.
Má Vương còn đang nói liên miên cằn nhằn oán giận, chú Triệu không hề lên tiếng.
Nguyễn Manh Manh không nhìn được.
Tuy rằng chú Triệu trẻ tuổi hơn bác Trương và má Vương, nhưng tốt xấu ông cũng đã bốn mươi, năm mươi tuổi.
Bảo ông làm loại việc nặng này, còn kêu đến kêu đi, căn bản là không thích hợp.
Cô vốn muốn giúp đỡ giải thích, lại bị chú Triệu nhìn ra đầu mối vung vung tay, ngăn cản.
Mà lúc này, má Vương đã coi xong tình hình của giường trẻ con.
Bà ta khá là đau lòng ngẩng đầu lên, không nhịn được nói: "Tính toán một chút, dù sao thiếu gia nhỏ trong bụng Diêu tiểu thư còn chưa tới ba tháng. Bây giờ chuyển cái giường trẻ con này vào trước, tôi lại nói với bà, đặt làm thêm một cái sau."
Nói xong, liền vung tay lên với chú Triệu: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau chuyển đi —— "
Bà ta vênh mặt hất hàm sai khiến, giọng điệu như chuyện đương nhiên, không để chú Triệu - quản gia thật sự của cái nhà này, vào mắt chút nào.
Mà chú Triệu vừa nãy, kỳ thực đã đau eo, lúc này lại chuyển giường trẻ con cũng rất miễn cưỡng.
Hai người hầu trẻ tuổi khác cùng nhau vận chuyển, đều là người lâu năm của nhà họ Lệ, thấy nhìn thấy chú Triệu bị bắt nạt, đương nhiên không nhìn được.
Một người trong đó liền nói với chú Triệu: "Triệu quản gia, nếu không ông nghỉ ngơi trước một chút, hai chúng tôi trẻ tuổi, dùng sức nhiều một chút là được."
Vừa mới nói xong, tiếng nói bén nhọn của má Vương liền phủ định.
"Hai người chuyển sao được, vừa nãy ba người các người chuyển cũng suýt chút nữa làm rớt giường. Không được không được, các người mau nhanh, mau chuyển giường đi, Diêu tiểu thư và thiếu gia nhỏ trong bụng đang chờ nghỉ ngơi, không được thất lễ."
Má Vương một bước cũng không nhường, chú Triệu đã sớm hiểu rõ tính khí má Vương, cũng biết bà ta sẽ không tha.
ông dùng ánh mắt ngăn hai người trẻ tuổi còn muốn nói chuyện lại, xoắn ống tay áo lên, liền muốn khom lưng.
Ai biết, ông còn chưa cúi eo xuống, liền bị một cái tay nhỏ bé vững vàng kéo dừng tay lại.
"Chú Triệu, chú qua một bên nghỉ ngơi đi, để con." ánh mắt Nguyễn Manh Manh nhàn nhạt, nhìn chú Triệu, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói.
Chú Triệu: "Tiểu thư, cô là con gái..."
"Không sao, sức lực của con gái cũng chưa chắc kém hơn đàn ông." Nói xong, Nguyễn Manh Manh liếc nhìn hai người trẻ tuổi khác.
"Hai người các cô, cũng qua một bên nghỉ ngơi, cái giường này một mình tôi chuyển là được rồi."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là làm chú Triệu và hai người hầu trẻ tuổi khác nghe sửng sốt.
Mà ngay cả trên dưới cầu thang, những người khác đang bận bịu, cũng bất giác dừng bước nhìn lại hướng Nguyễn Manh Manh.
Mà má Vương, thì lại sau khi hơi sững sờ, thét to: "Cô là ai? Ai cho phép cô ở đây chỉ huy bậy bạ—— "
Lúc trước má Vương trở về quê nhà thăm người thân, cũng chưa từng thấy Nguyễn Manh Manh, căn bản không biết thân phận của cô.
Mắt hạnh đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh nhấc lên.
Cô lạnh lùng liếc nhìn má Vương đứng trên bậc thang, xem ra vênh váo hung hăng, thực tế chỉ là con cọp giấy kia.
"Tôi không phải ai cả..." Nguyễn Manh Manh nhàn nhạt nói.
/460
|