Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 451 - Cuồng Ma Bảo Vệ Chị Và Cuồng Ma Bảo Vệ Em Trai
/460
|
Giọng vui vẻ của bà, từ trong phòng ăn truyền đến, Nguyễn Manh Manh nghe được lông mày nhíu lại.
Tuy rằng bọn họ đã khẳng định đoán ra được, người mặc bộ lông cáo màu trắng đi trong phòng nhà họ Lệ, chỉ có một mình Diêu Vũ Tình.
Nhưng suy đoán, và sự thực nhìn thấy, lại là hai việc khác nhau.
Thật sự nghe thấy Diêu Vũ Tình mặc bộ lông cáo màu trắng trên người, Nguyễn Manh Manh không chỉ có nổi lên phản ứng cả người không thoải mái.
Còn đồng thời nổi lên ý muốn đánh cô ta một trận, mới có thể làm cho mình thoải mái.
Không, không được ——
Cô hít sâu một hơi, tự nói với mình bình tĩnh bình tĩnh.
Đối phương dù sao cũng là phụ nữ có thai, mặc dù là phụ nữ có thai lừa bịp, vu oan hãm hại, nhưng cô không thể đối xử tàn bạo với phụ nữ có thai như vậy.
Đúng, chú Spider Man đã nói, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, cô không thể dùng vũ lực linh tinh...
"Chị gái..." Giọng Tiểu Quân tỳ có chút kinh ngạc có chút sùng bái, nhẹ nhàng truyền đến: "Chị, chị làm tay vịn cầu thang, rơi rơi mất một khối."
Con ngươi giống như ngọc trai đen của bé trai chăm chú dính trên tay phải của Nguyễn Manh Manh.
Tay trái của chị gái nắm cậu, tay phải đặt trên tay vịn cầu thang.
Mà tay vịn gỗ tử đàn của nhà bọn họ, bị chị của cậu mạnh mẽ bẻ xuống một khối.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu: "Ây... Không có chuyện gì không có chuyện gì."
Được rồi, vừa nãy cô không chú ý kiềm lực, vừa thất thủ liền làm tay vịn cầu thang rơi mất.
Cầm mảnh gỗ bị bẻ xuống, gắn lên lại một lần nữa, Nguyễn Manh Manh chột dạ nở nụ cười với Lệ Quân Tỳ, mới kéo tay cậu đi về hướng nhà ăn.
Gần tới trước cửa, Lệ Quân Tỳ bỗng nhiên kéo lấy cô: "Chị gái... Chờ một lúc nếu như bà nội mắng em, chị tuyệt đối không nên tranh luận với bà nội, em không sao."
Đột nhiên không kịp chuẩn bị nói một câu, Nguyễn Manh Manh nghe thấy hơi nhướng mày.
Mắt hạnh từ từ trở nên lạnh lẽo, cô cúi đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì, tại sao bà nội sẽ mắng em?"
Dù cho bà không thích Tiểu Tỳ, nhưng cũng không cần mắng cậu chứ, cậu tốt xấu cũng là cháu trai của bà.
Khuôn mặt đẹp đẽ của bé trai ảm đạm.
"Em... Buổi trưa khi em về nhà, có ầm ĩ với người phụ nữ kia một trận, cô ta nhất định sẽ sớm về méc bà nội."
Mà bà nội, căn bản không thích cậu.
Ở trong lòng bà nội, chỉ thích anh cả, còn có trong bụng người phụ nữ kia mang thai con của anh cả.
Tuy rằng Lệ Quân Tỳ trưởng thành sớm, nhưng cũng không rõ ràng tâm cơ đấu trí giữa người lớn với nhau, vì vậy cho rằng, đứa trẻ trong bụng Diêu Vũ Tình, chính là của anh cả cậu.
Nghe được Tiểu Tỳ nói, Nguyễn Manh Manh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai vai bé trai, trịnh trọng mà nghiêm túc hỏi: "Tiểu Tỳ, nói cho chị gái, buổi trưa đến cuối cùng xảy ra chuyện gì?"
...
Thì ra, Lệ Quân Tỳ có để quên đồ ở trong nhà, buổi trưa vừa vặn thừa dịp lúc nghỉ trưa về nhà lấy.
Kết quả, liền bị anh phát hiện, Diêu Vũ Tình mặc một bộ áo lông vô cùng khoe khoang, dẫn theo một nhóm lớn người, tuỳ tiện tiến vào phòng của chị gái cậu.
Cô ta không chỉ bảo những người kia đo đạc ở bên trong, còn quơ tay múa chân xoi mói rất nhiều đối với phòng của chị gái.
"Lúc em đi tới cửa, đúng dịp thấy cô ta ngồi trên giường chị gái —— em tức giận, liền bảo cô ta cút, sau đó ầm ĩ với cô ta."
Mà lúc đó, chú Triệu đang cùng bác Trương dò xét trong vườn ở phía dưới.
Má Vương đang ở dưới lầu chỉ huy nhà bếp làm việc.
Vì vậy, chuyện này ngoại trừ Diêu Vũ Tình, Lệ Quân Tỳ, cũng chỉ có một đám người làm đi theo phía sau Diêu Vũ Tình kia, thay cô khảo sát, đo đạc, mắt thấy tất cả.
"Hóa ra là như vậy..." Nguyễn Manh Manh hừ lạnh nói, quả nhiên là người phụ nữ này, ngồi lên giường cô.
Cô đứng thẳng người, xoa xoa đầu Lệ Quân Tỳ: "Đi, bây giờ chị gái liền dẫn em đi vào. Chị ngược lại muốn xem xem, có chị ở đây, ai dám hung dữ với Tiểu Tỳ nhà chúng ta!"
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn gì đó, đều tào lao cả thôi...
/460
|