Má Vương cũng biết mất mặt, thân phận bà Lệ cao quý biết bao, bây giờ lại gây ra loại chuyện mất mặt này.
May là ở nhà mình, nếu như truyền đi, vậy đúng là... Aiz...
Nghĩ tới đây, má Vương nói: "Bằng không liền đưa Diêu tiểu thư đi đi. Dù sao tới chỗ nào cũng là dưỡng thai, chờ đứa trẻ sinh ra là tốt rồi..."
"Không được, không thể đưa đi." Bà từ chối.
"Đây là chuyện ông đã an bài, ông thật vất vả làm Quân Ngự gật đầu, mới ở được một buổi tối liền muốn đưa người đi... Nếu như bị ông biết rồi..."
So với Diêu Vũ Tình, má Vương càng quan tâm danh tiếng của ông.
"Nhưng nếu như ngài không phối hợp, Đại thiếu gia nói chuyện này cho ông làm sao bây giờ? Ngài biết đó... Dù cho ông muốn ép Đại thiếu gia thế nào đi nữa, thì... Cũng sẽ không tán thành sắp xếp của chúng ta."
Kẻ bề trên như ông Lệ có tất cả ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm.
Bảo thủ tự phụ, ý muốn khống chế mạnh, hơn nữa không thèm nghe những người khác khuyên.
Thế nhưng, bất kể như thế nào, có vài thứ lại là điểm mấu chốt của ông —— đó chính là loại thủ đoạn xấu xa này, ông là tuyệt không cho phép sử dụng ở Lệ gia.
Nói cách khác chính là: nếu như người Lệ gia đều dùng âm mưu tính toán với người của mình, vậy Lệ gia sớm muộn có một ngày, sẽ sụp đổ từ nội bộ.
Liền bởi vì như vậy, dù cho ông Lệ lại sốt ruột thế nào, cũng không có bỏ thuốc cháu trai lớn, đưa phụ nữ lên giường anh.
Mà bây giờ, bà Lệ đánh vỡ quy củ này.
Nếu như bị ông Lệ biết rồi, nhất định sẽ bị mạnh mẽ trừng trị.
Bà Lệ nhíu nhíu mày: "Yên tâm đi, tuy rằng tính cách Quân Ngự lạnh lùng, nhưng đối với tôi và ông nội nó đều xem như là tôn kính. Tôi nghĩ... Nó sẽ không nói chuyện này cho ông đâu."
Má Vương: "Có thể coi là như vậy... Lẽ nào đêm nay, thật sự để cho Đại thiếu gia và nữ Bá Vương kia..."
"Chuyện này..."
Bà Lệ do dự.
Đúng vậy, điểm này, vì sao bà lại quên cơ chứ?
*
Vì Lệ Quân Ngự có 'Nguy cơ bị xâm hại', Nguyễn Manh Manh cực kỳ phối hợp chuyển đồ đạc của mình tới phòng của Lệ Quân Ngự.
Chăn gối liền đặt vào trên ghế sa lon bên cạnh.
Trong rương hành lý chứa quần áo tắm rửa và đồ dùng hàng ngày, cô đặt hành lý tới bên cạnh sô pha, lấy đồ dùng hằng ngày ra, để vào phòng tắm.
Bàn chải đánh răng, cái ly, liền đặt bên cạnh bàn chải đánh răng chạy bằng điện và cái ly của Lệ Quân Ngự.
Khăn mặt treo bên cạnh khăn mặt của Lệ Quân Ngự.
Khăn tắm, liền đặt phía dưới khăn tắm của Lệ Quân Ngự.
Còn có cô tẩy diện nãi, đồ lau mặt, đặt cùng một chỗ với kem cạo râu, nước dưỡng sau khi cạo râu của Lệ Quân Ngự.
Nghiêng đầu nhìn trên kệ rửa mặt, bày rất nhiều đồ vật của cô.
Toàn bộ đều là để sát một bên với Lệ Quân Ngự, không biết tại sao, bỗng nhiên có một loại cảm giác rất hạnh phúc.
Không hiểu sao giống như hình thức bước vào tân hôn vậy... Cô lén lút nghĩ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
Sau đó nhanh chóng lắc đầu —— Nguyễn Manh Manh, không được suy nghĩ lung tung! Mày là đến làm hộ vệ, bảo vệ bánh quy nhỏ của mày, tuyệt đối không thể suy nghĩ lung tung!
Tỉnh lại, lên tinh thần!
Chờ Nguyễn Manh Manh từ trong phòng tắm đi ra ngoài, Lệ Quân Ngự liền cảm thấy cô biến thành người khác.
Vừa nãy trước khi đi vào, khuôn mặt phấn nộn, mắt hạnh cũng mọng nước —— mà bây giờ sau khi đi ra, sắc mặt không còn phấn nộn như vậy nữa, hai con mắt lại lấp lánh có thần, cảm giác đặc biệt có nhiệt tình .
Đang muốn ôm thiếu nữ vào lòng, hôn hai cái thật kêu.
Cửa phòng ngủ liền bị người ở ngoài gọi —— "Anh cả, chị gái, ăn cơm rồi... Các người đói bụng không, em bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối, mau xuống ăn!"
Đáng thương người bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ, lúc này cũng không biết, cậu vô hình trung đã đắc tội bạo quân đại nhân rồi.
Chờ đến khi ba người ở phòng nghỉ ngơi lầu hai ăn tối xong, Lệ Quân Tỳ lấy điện thoại di động ra muốn chơi game với chị gái.
Mới nghe được giọng anh trai lạnh lạnh nhạt nhạt vang lên: "Làm bài tập xong chưa? Báo cáo tài chính xem xong chưa? Tiết mục diễn tấu nhạc cụ vào tuần tới đã luyện xong chưa? Nếu như đều chưa xong, vậy thì trở về phòng —— "
Lệ Quân Tỳ: ...
Cậu, cậu cũng là em ruột nha, anh cả!
/460
|