Chìa khóa trên bậc cửa sổ
Chìa khóa nằm trong nắng
Em có chìa khóa rồi
Lấy nhau thôi Allen ơi
Đừng nghiện hút nữa
Chìa khóa nằm trong nắng trên cửa sổ
-Allen Ginsberg-
Ngay hôm sau, tôi xách một cái túi du lịch nhỏ, gọi tắc xi ra thẳng sân bay. Tại đây, tôi mua vé máy bay chuyến gần nhất đi Hải Khẩu. Làm xong mọi việc, tôi nhớ ra cần phải gọi một số cuộc điện thoại. Phòng Thiên Thiên không có ai nhấc máy, hình như anh không ở khách sạn. Tôi để lại lời nhắn ở quầy tiếp tân, nói rõ thời gian tôi sẽ tới Hải Khẩu. Lật sổ điện thoại, tôi thấy hơi buồn. Đúng lúc vấp phải chuyện nhức đầu và bế tắc này, dường như tôi không tìm ra nổi một ai thích hợp để gọi điện, cùng chia sẻ những lo lắng và mệt mỏi của tôi.
Điện thoại của Madona tắt ngóm, điện thoại công ty Chu Sa luôn bận, di động cũng bận. Không biết cùng lúc chị nói chuyện với mấy người. Tri Thù đi công tác xa, không ở Thượng Hải. Đồng nghiệp của cậu ta hỏi tôi có nhắn lại gì. Tôi cám ơn và nói không cần. Chỉ còn lại biên tập viên Đặng, bác sĩ tâm lý Đại Duy, Mark người tình của tôi, bố mẹ tôi và vài người đàn ông mà tôi quen trước đây.
Tôi nhét thẻ điện thoại vào cột, tâm trạng ủ rũ, xoay mặt cách lớp kính có thể nhìn ra thấy một chiếc máy bay Mc Donnell Douglas đang lướt trên đường băng, tăng tốc. Nó mạnh mẽ ngẩng cao đầu, xọc thẳng vào tầm nhìn của tôi. Khoảnh khắc cất cánh đó thật tuyệt đẹp, như một con chim lớn màu bạc. Ca khúc “Đáp máy bay đi xa” từng làm rung động biết bao trái tim người lữ hành cô đơn.
Tôi đi vào khoang hút thuốc, ngồi xuống đối diện với một người đàn ông. Anh ta hơi nghiêng người, để lộ chòm râu rất đẹp, mặc quần da ống loe. Tôi không biết một người đàn ông Trung Quốc để kiểu râu như vậy lại cá tính đến thế. Anh là người đàn ông duy nhất mặc quần da trên máy bay mà tôi từng gặp. Anh hút loại thuốc 555. Tôi có thể ngửi thấy mùi thô nặng riêng biệt trong khói thuốc như có cảm giác đầu lưỡi nhấp phải thứ bột thô mịch. Điếu thuốc vẫn cháy trên ngón tay lạnh lẽo.
Anh ta quay người lại đối diện với tôi. Mắt anh ta rất đen, cực kỳ sáng, nom uy phong nhưng cũng đẹp dịu dàng, như thể một hiện tượng của âm dương đảo lộn.
Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu. Anh đứng dậy, mỉm cười mở rộng cánh tay, “Coco, em đấy sao?”. Đó chính là nhà tạo hình Quả Táo Bay mà tôi từng gặp ở Bắc Kinh.
Chúng tôi ôm nhau chào hỏi, rồi ngồi xuống hút thuốc. Nói với nhau vài câu, thì ra chúng tôi ngồi cùng một chuyến bay, tới cùng một nơi. Đầu tôi vẫn đau ngâm ngẩm, ánh sáng trong phòng hút thuốc khiến người ta khó quen.
“Nom em không khỏe, có chuyện gì không?”, anh cúi đầu quan sát kĩ gương mặt tôi, một tay khoác lên vai tôi.
“Đúng là không khỏe…. Nhưng kể ra thì dài lắm, em phải đi đón bạn trai em. Anh ấy sắp nổ tung ở đó… Còn em, cũng chẳng còn hơi sức”, tôi lẩm bẩm, vứt đầu mẩu thuốc lá, đứng dậy, “Không khí ở đây tệ quá”. Tôi nói rồi đi ra cửa.
Anh ta đi theo, “Đợi đã, cái gì trên sàn đây này?”. Đầu óc tôi mụ mị, chỉ cắm đầu đi ra ngoài. “Coco, em bị rơi hoa tai phải không?”.
Tôi sờ tai, thở dài, đón cái nụ bằng hạt gạo từ tay Quả Táo Bay, gắn lại lên tai. Nó có những màu sắc và hình dáng khác nhau dưới những luồng ánh sáng khác nhau. Đó là điểm sáng duy nhất trên bộ trang phục đen tuyền của tôi. Tôi cám ơn anh, vừa đi vừa nghĩ, “Đúng là khi gặp phải chuyện không vui đều có xảy ra những điềm kì lạ. Hút một điếu thuốc mà cũng bị rơi hoa tai”.
Trước cửa đăng kí lên máy bay, tôi vẫn gọi cho Mark, nghe giọng anh như đang bận. “Xin chào”, anh nói hờ hững. Tôi cũng lập tức đổi giọng thành lạnh như băng, mặt lạnh phải đối với nhau mới công bằng, đó là cách tự bảo vệ mình.
“Em đang ở sân bay”, tôi nói, “Bữa tối cuối tuần sau không thể tham gia. Chuyển lời xin lỗi với vợ anh nhé”.
“Em đi đâu thế?”, cuối cùng anh cũng phải chú ý.
“Tới chỗ bạn trai em”.
“Có lâu không?”, giọng anh bắt đầu có vẻ bất an, có lẽ đã đặt cây bút trong tay xuống, gấp tài liệu làm việc lại.
“Nếu đúng vậy, anh có buồn không?”, giọng tôi vẫn lạnh lùng. Giờ đây quả thực tôi không tài nào vui lên nổi. Nom tôi trắng bệch và cứng cỏi như một phụ nữ đầy oán hận cuối thập kỉ 20. Tôi chẳng hài lòng về tất cả mọi thứ, đúng là quá nhiều vấn đề.
“Coco”, anh ta rên rỉ, “Em biết anh thế nào rồi mà. Đừng đùa nữa. Em sẽ về sớm, đúng không?”.
Tôi im lặng hồi lâu. Tất nhiên anh ta nói đúng. Tôi sẽ đem Thiên Thiên về, mọi thứ phải tốt hơn. Có thể trở lại không khí như trước đây không nhỉ? Tôi còn giữ được hai người đàn ông nữa không (Một người trong đó nghiện hút vì đau buồn)? Còn an tâm viết tiểu thuyết nữa không?
Tôi bật khóc, Mark cuống quýt: “Xảy ra chuyện gì thế, em yêu, nói đi chứ”.
“Không có gì, đợi sau khi về, em sẽ liên lạc với anh”, nói xong tôi dập máy. Tôi thầm nghĩ mình đã dùng thái độ rất tệ để làm ảnh hưởng tới người khác. Mark sẽ đi lại trong phòng với tâm trạng bất an. Ôi con người đáng thương và tôi cũng đáng thương.
Ngô Đại Duy từng nói với tôi rằng: Thương hại mình là hành vi ươn hèn nhất. Lúc anh nói câu đó, gương mặt bừng sáng, đầy vẻ khinh mạn. Nhưng tôi chưa bao giờ chịu nghe câu nói đó. Từ trước tới giờ, tôi rất dễ thương hại mình. Tự say đắm mình chính là phẩm chất đẹp nhất trên người tôi.
Máy bay xuyên qua những tầng mây. Quả Táo Bay ngồi bên cạnh tôi. Anh ta cứ thao thao bất tuyệt, còn tôi đọc tạp chí, cởi áo khoác, cầm áo khoác, lại đọc tạp chí, nhắm mắt, tay trái đặt trên đùi, tay phải ôm ngực, ho, mở mắt, điều chỉnh vị trí ghế ngồi.
Tiếp viên hàng không mang điểm tâm và nước giải khát tới. Khi hạ bàn ăn xuống, tôi không cẩn thận làm đổ coca trên đầu gối của Quả Táo Bay. Tôi liên miệng nói “xin lỗi”. Thế là bắt đầu nói chuyện với anh ta. Ánh mắt của anh chàng điển trai này lắc lư như lửa xám, như chiếc lưới vô hình, như máy phát điện, có thể giật ngã hàng loạt đàn bà, chỉ trừ các cô gái đang u buồn như tôi.
Anh ta nói giờ đây anh đang hấp thu nguyên tố thịnh hành của Nhật, chủ trương dùng phấn hồng, phấn xanh và màu bạc để tạo dựng hình tượng khách hàng. Mấy hàng ghế sau là các đồng nghiệp của anh, trong đó có một nữ minh tinh điện ảnh và truyền hình, hai nhà nhiếp ảnh, ba trợ lý tạo hình, ba vệ sĩ nam cao to lực lưỡng. Họ đang bay tới Hải Nam để chụp một bộ ảnh cho cô ta. Hình như tôi đã nhìn thấy ngôi sao này trong bộ phim nào đó, nhan sắc cũng bình thường, tức là không đẹp lộng lẫy, song cũng không đến nỗi, duy có bộ ngực là đẹp nhất.
Quả Táo Bay ngồi bên cạnh tôi, nói liên tục như vội vã chạy lấn vào những mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi. Tôi luôn nghe anh nói, thầm nghĩ đàn ông mặc quần da hoặc là đáng ghét hoặc là đáng yêu. Anh kể đủ thứ chuyện, từ chuyện nhổ một cái răng vào tháng trước, cho tới bố mẹ anh luôn cãi nhau, hoặc bạn gái anh luôn ghen với bạn trai.
Tôi ngủ thiếp đi. Lúc tôi tỉnh giấc, Quả Táo Bay đang nhắm mắt, sau đó cũng tỉnh dậy. “Sắp tới chưa?”, anh hỏi tôi, rồi kéo cửa sổ lên nhìn xuống dưới.
“Vẫn đang bay”, anh nói và mỉm cười, “Hình như em không cười bao giờ nhỉ?”.
“Cái gì?… Không phải, chỉ bây giờ em không muốn cười”.
“Vì anh à?”
“Không, vì bạn trai em”.
Anh sờ tay tôi, bóp khẽ, “Đừng sợ khó khăn. Ai cũng có những rắc rối lớn nhỏ bất cứ lúc nào. Chẳng hạn như anh, hết từ chuyện này tới chuyện khác. Anh cũng không rõ mình yêu đàn bà nhiều hơn hay yêu đàn ông nhiều hơn”.
“Yêu và được yêu đều tuyệt cả”, tôi cười với anh ta. Nhưng nụ cười đó có lẽ không được tự nhiên. Nói đi nói lại vẫn luôn là những đề tài này. Dù tôi và câu chuyện của tôi cùng lúc biến mất không còn dấu vết thì câu chuyện của người khác vẫn đang diễn tiếp. Trong đó từ nổi bật nhất chính là “tình yêu”. Mọi thứ vây quanh nó thật kinh thiên động địa, đau đớn nát lòng.
Khi máy bay sắp tới sân bay Hải Nam đột nhiên gặp phải lốc xoáy. Máy bay lắc dữ dội, cô tiếp viên hàng không khi đi kiểm tra hành khách thắt dây an toàn đã bị ngã lăn trên lối đi.
Hành khách hoảng hốt. Tôi nghe thấy cô minh tinh kêu thất thanh, chỉ vào một người đàn ông trông có dáng như người quản lý, nói, “Tôi đã không muốn bay chuyến này rồi. Bây giờ hay thật, vội vàng cho kịp thời gian thì mất mạng”. Tiếng gào thét của cô ta khiến bầu không khí trên máy bay trở nên quái dị, giống như đang đóng một bộ phim, chứ không phải đang thực sự có sự cố nguy hiểm.
Quả Táo Bay vội nắm tay tôi, mặt trắng bệch, “Chỉ cần nghĩ đến được nắm tay em ngã xuống kia, cũng không đến nỗi quá tệ”.
“Không việc gì đâu”, tôi an ủi, có nén cơn đau dạ dày quặn thắt, “Tử vi của em chưa bao giờ nói em gặp tai nạn, vì vậy máy bay sẽ không rơi. Các chuyên gia thống kê đã nói máy bay là một công cụ giao thông có hệ số an toàn cao nhất thế giới”.
“Anh đã mua bảo hiểm. Bảo hiểm hàng không cộng với bảo hiểm nhân thọ được một món lớn đấy. Nhưng anh không biết bố mẹ anh sẽ vui hay buồn”, Quả Táo Bay vẫn lẩm bẩm.
Đang nói, máy bay đột ngột hồi phục được trạng thái bình thường, bốn bề lại lặng phắc như tờ.
Ở sân bay, tôi và Quả Táo Bay vội vã hôn từ biệt. Trên môi tôi vẫn còn cảm giác ẩm ướt. Rất nhiều người đàn ông đồng tính hoặc lưỡng tính đều có thân nhiệt khác thường, như những động vật bé bỏng, dù họ rất dễ mắc bệnh Aids. Ca khúc “Viên vỡ nát” của Alanis Morissette từng hát rất hay, “Tôi có bệnh, như tôi là bảo bối xinh đẹp”.
Xe tắc xi mở cửa sổ suốt chặng đường, bên ngoài trời trong xanh, các mái nhà mới sáng loáng. Tôi không biết mình đang ở đâu nữa. Tài xế cứ cắm cúi lái xe, cuối cùng đưa tôi tới được khách sạn nơi Thiên Thiên ở, nhìn cũng không lớn.
Tôi hỏi lễ tân phòng B405 có xem tin nhắn tôi gửi lại không. Cô tiếp tân nói không có. Môi cô tô đỏ chót, dính cả son lên răng. Tôi thử gọi điện, Thiên Thiên không có nhà. Tôi đành ngồi chờ ở sô pha trong đại sảnh.
Qua cửa sổ bằng kính, ánh nắng chiều ba giờ hắt lên đường. Đám người lạ cùng xe cộ ào ào như thác đổ, nhưng chưa đến nỗi chen chúc như Thượng Hải. Không có cảnh tráng lệ, Tây hóa, đẹp đẽ mà tôi hằng quen thuộc. Mọi người nhìn nom khá giống nhau, hiếm hoi lắm mới thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp đi ngang qua, rõ ràng là dân từ miền Bắc đi xuống. Trên người họ thiếu cái đẹp kiêu hãnh vốn có của con gái Thượng Hải. Ánh mắt của họ có sức mạnh hơn, trong khi phụ nữ Thượng Hải lại kiêu hãnh ở sự tinh tế, thu vén giỏi và e lệ.
Tôi đói quá, nhấc túi ra phố. Đối diện là một tiệm ăn nhanh. Tôi chọn một chỗ gần đường. Như vậy có thể thấy được người ra vào khách sạn.
Trong tiệm cũng có mấy thanh niên khá thời trang đang tíu tít chuyện trò bằng thứ tiếng địa phương mà tôi không hiểu nổi. Đài phát thanh cứ một lúc lại có phát bài hát bằng tiếng Quảng Đông, một lúc lại chuyển sang tiếng Anh. Hai cảnh sát đi vào, nhưng thật kì lạ, cả hai đều không hẹn mà gặp, cứ quay sang nhìn tôi.
Họ mua coca, lúc quay người đi ra cửa cũng nhìn tôi thêm lần nữa. Tôi vuốt mặt, trên mặt không có gì. Chiếc áo lót sát người màu đen của tôi cũng không bị tuột dây, khóa quần vẫn ổn, bụng phẳng lỳ không có dấu hiệu mang thai. Chả lẽ nom tôi lại đẹp ra, như vậy thật đáng ngờ.
Giờ tôi lại không thấy đói, không thèm ăn chút nào, chỉ uống từng ngụm cà phê nhỏ. Tách cà phê có mùi hóa chất, như đang uống nước rửa chén bát vậy.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy mình trắng bệch trong gương. Tôi cúi xuống chiếc bồn cầu, đi vệ sinh như đàn ông. Tôi luôn giải quyết vấn đề như vậy trong các nhà vệ sinh công cộng. Bồn cầu luôn có vô số người sử dụng, biết bao nhiêu dịch thể, vi khuẩn, đồ xú uế, hồi ức, chứng kiến và lịch sử. Chiếc bồn cầu nom như một con ruồi trắng cỡ bự, buồn thảm quỳ mọp dưới đám đàn bà đủ màu da.
Bụng đột nhiên đau dữ dội, tôi thấy một vệt đỏ trên khăn giấy. Thật đen quá. Hình như cứ lần nào rời Thượng Hải, kinh nguyệt của tôi lại tới. Nhất là giờ đây, tôi đang phải đối mặt với vấn đề có liên quan tới sống chết của tôi và của người yêu tôi. Nhưng cơ thể tôi lại rơi vào một cảnh khó khăn.
Những căng thẳng về thần kinh càng làm tăng thêm những co bóp tử cung, cơn đau cứ ào ạt tới. Tôi vốn ngỡ đã có con với Mark từ lần làm tình trước, thậm chí tôi còn định thẳng thắn thú nhận với Thiên Thiên tất cả rồi mới sinh con. Đứa bé đó do ai mang lại cho tôi đều không quan trọng. Chỉ cần trên người nó chảy dòng máu của tình yêu. Chỉ cần nụ cười của nó có thể khiến trời đất rạng rỡ, chim chóc reo vang, xóa tan mọi u buồn và bóng tối, chỉ cần…
Tôi đau đến mức toàn thân lạnh toát, gỡ hết giấy trong cuộn làm thành một tệp dầy lót vào trong quần. Tôi hy vọng chỗ giấy này đã được khử trùng. Nhưng giờ đây tôi thấy cần nhất là một ly nước ấm và một cái túi nước nóng chườm lên bụng.
Mẹ từng nói rằng: Phần lớn phụ nữ sau khi sinh sẽ không còn phải chịu những cơn đau kinh nguyệt hàng tháng nữa vì tử cung đã được rộng ra. Tức là nếu tôi không cần có con thì phải chịu đau suốt đời. Nếu mãn kinh ở tuổi 55 thì tới giờ còn ba mươi năm nữa, mỗi năm mười hai lần. Đầu tôi quay cuồng. Tới lúc đó, hẳn tôi còn ốm yếu, thần kinh hơn cả một con mèo bệnh hoạn. Chu Sa cũng bị đau, nhưng không nhiều bằng tôi, nhưng Madona lại bị dữ dội hơn. Hết người đàn ông này tới người đàn ông khác lần lượt rời bỏ cô hẳn có nhiều lý do. Một trong những nguyên nhân trong đó là không thể chịu nổi những vui buồn thất thường của cô suốt bảy ngày kinh nguyệt trong một tháng. Đau đớn và yếu ớt dày vò cô ta và họ. Chẳng hạn như cô sai bạn trai ra siêu thị mua thuốc giảm đau và băng vệ sinh. Nhưng nếu mua về chậm trễ hoặc không đúng loại nhãn hiệu yêu thích, cô sẽ nổi cơn điên, vứt hết quần áo và đồ đạc. Trí nhớ của cô sẽ bị lẫn lộn, quên hết các cuộc hẹn, các bữa tiệc, kế hoạch, không thể để ai đó cười trước mặt cô, cũng không thể im lặng đi lại. Nếu đột nhiên cô quay đầu lại, thấy bạn trai đi đằng sau, cô sẽ lập tức hét ầm lên. Cô còn liên tục mơ phải ác mộng, mơ thấy gặp phải đám xã hội đen trước kia ở Quảng Châu. Chúng thọc tay vào tử cung của cô, lôi ra một cái máy vô giá nhưng khá kỳ dị. Cô tuyệt vọng hét lên. Lúc tỉnh giấc thấy máu đã thấm đẫm miếng băng vệ sinh, giây cả ra ga nệm, thậm chí còn dính cả sang quần lót của bạn trai. Cô phải vào phòng tắm gột sạch, thay miếng băng vệ sinh khác, và bạn trai cũng không chịu nổi mãi. Đó là chuyện đương nhiên.
Kỳ kinh nguyệt hàng tháng đều tác động mọi mặt tới tâm sinh lý của người phụ nữ. Phim ảnh và báo chí cũng đăng tải các bài về vấn đề này. Một khi kì kinh chưa tới, số phận của nữ nhân vật chính cũng tương ứng xuất hiện sự chuyển biến. Đọc nhiều cũng thấy hơi ngu ngốc, và nó gây nên một vấn đề không lớn nhưng cũng không nhỏ đối với những kẻ theo đuổi chủ nghĩa nữ quyền. Các bà sẽ không ngừng chất vấn cánh đàn ông: Như vậy có công bằng không? Tới khi nào mới có giải phóng phụ nữ thực sự?
Độn tập giấy dày, đi lại có phần khệnh khạng, như đứa trẻ quấn bỉm. Lúc này tôi đã mất đi năng lực khống chế mọi việc xảy ra tiếp đó. Tôi muốn lập tức đi gặp bảo bối của tôi. Tôi nhớ cảm giác ấm áp lan tỏa tới tận xương cốt khi tôi và anh ôm nhau, hòa quyện làm một. Hơi ấm đó là do một trái tim này tới được với trái tim kia, không liên quan tới tình dục. Nhưng có một thứ điên rồ đã được sinh ra từ phản ứng hóa học giữa tình yêu và tình thân, ngoài ra còn có lời nguyền rủa của thần thánh không tài nào phân tích nổi.
Tôi uống hết cà phê nóng hết ly này tới ly khác. Tay trái ghì chặt lên bụng, đột nhiên qua lớp cửa kính, tôi thấy một bóng hình quen thuộc.
Tôi đứng bật dậy, sải từng bước ra cửa. Khi băng qua phố, tôi lớn tiếng gọi tên anh. Anh dừng chân, quay người lại. Chúng tôi mỉm cười ngắm nhìn nhau. Vì cũng không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi chỉ có thể ôm ấp tình yêu mãnh liệt và niềm đau thương xót. Chúng tôi ôm ghì lấy nhau, hôn lên môi mạnh tới mức bật cả máu. Tình yêu vừa mới bắt đầu đã tồn tại như vậy, giống như cái chết vừa mới bắt đầu đã đối lập, tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong cổ họng anh. Tử cung của tôi trở nên ấm áp hơn, cơn đau đã giảm nhẹ được phần nào. Nhưng tôi cũng hiểu ra rằng chúng tôi đã định sẵn sẽ tận hưởng giọt hoan lạc cuối cùng, như trong đóa hoa.
Vì không còn lựa chọn nào khác.
Buổi tối, tôi đi cùng anh tới phòng nha khoa nơi Lý Lạc làm thuê.
Trong mắt tôi, đó là một nơi thật đáng sợ, bẩn thỉu, tanh tưởi, ánh sáng lạnh lẽo của các thứ phát ra từ kim loại. Lý Lạc vẫn gầy gò như thế, như đứa trẻ ngừng phát triển vì một tai nạn nào đó. Tôi cứ cắn chặt môi, thừa nhận mình đang sợ hãi, nhưng tôi đã nhận lời đi cùng Thiên Thiên tới một sân bóng ở trường tiểu học. Tại một góc sân nơi đó sẽ có một cuộc trao đổi phi nghĩa. Và điều kiện là Thiên Thiên có thể trở về Thượng Hải cùng tôi vào ngày mai. Anh sẽ vào một trung tâm cai nghiện của Cục cảnh sát lập. Tôi nói với anh đó là cách duy nhất. Tôi cần anh khoẻ mạnh, chúng tôi cần phải sống với nhau lâu dài.
Tôi và Thiên Thiên tay trong tay, bàn tay còn lại đút túi quần. Nơi đó nhét đầu tiền. Bụng tôi bắt đầu nổi cơn đau ngấm ngầm. Tuy băng vệ sinh OP đang dán chặt lấy cơ thể tôi, như một cánh cửa, như cung cấp một vật cản an toàn của một thứ hư vô nào đó.
Đi vào một cánh cửa nhỏ không người gác, tôi nhìn thấy một sân vận động lộ thiên, có đường chạy ngoằn nghèo, có bập bênh thấp cho lũ trẻ, có chỗ chơi cầu lông và giá bong rổ. Chúng tôi chui vào một hốc tối dưới tường.
Thiên Thiên khẽ ôm chặt lấy tôi, lấy một cái khăn mùi xoa bẩn thấm mồ hôi trên trán tôi. Dù tình huống tồi tệ thế nào, dù đang ở đâu, anh cũng chuẩn bị sẵn một cái khăn mùi xoa. Về điểm này, anh giống hệt một đứa trẻ, hoặc như một quý tộc.
“Còn đau lắm không?”, anh dịu dàng nhìn tôi. Tôi lắc đầu tựa đầu vào vai anh. Ánh trăng để lại cái bóng sâu thẳm trong mắt anh. Anh rất gầy, quanh hốc mắt có màu thâm tím. Tôi không thể ngắm kĩ gương mặt này, nếu không nước mắt sẽ đầm đìa, thấy vô dụng khủng khiếp.
Hai tên mặc quần bò, đeo kính đen xuất hiện. Tay tôi và tay Thiên Thiên đang nắm với nhau trở nên lạnh toát.
Lý Lạc đi lên đón, khẽ nói với chúng điều gì đó. Chúng đi về phía chúng tôi. Tôi quỵ xuống một góc, nín thở, không dám động đậy. Thiên Thiên đứng dậy, tay cầm số tiền tôi đưa.
Gã đàn ông nhìn tôi, rồi hỏi, “Tiền đâu?”.
Thiên Thiên chìa tay ra. Gã kia đếm một lúc rồi cười, “Được, trừ đi số nợ lần trước, chỉ cho mày thế này thôi”. Nói xong, gã nhanh như chớp, nhét một gói nhỏ vào tay Thiên Thiên. Anh nhét luôn nó vào chiếc giầy bên trái.
“Cám ơn”, anh nói nhỏ, rồi kéo tôi dậy, “Đi thôi”.
Chúng tôi đi rất nhanh. Lý Lạc vẫn còn đang phân trần gì với chúng. Tôi và Thiên Thiên đi như bay trên con đường lớn đối diện. Đầu đường vẫn rất đông đúc, người qua lại tấp nập. Chúng tôi đứng bên đường, chờ một chiếc tắc xi trống xuất hiện. Khi một nhóm thanh niên trẻ trông rất lưu manh đi ngang qua, chúng liếc nhìn tôi thật dâm đãng, có gã nói câu gì đó mà tôi nghe không hiểu, nhưng chắc chắn là những lời bẩn thỉu. Những thằng còn lại trong nhóm cười đắc ý, đá chiếc lon coca rỗng vào chân Thiên Thiên.
Bàn tay Thiên Thiên đang nắm tay tôi đã đổ mồ hôi, trở nên nóng rẫy. Tôi nhìn anh, hạ giọng an ủi, “Mặc kệ chúng, không sao đâu”. Lúc đó có một chiếc tắc xi trống lướt tới. Tôi vẫy tay, xe dừng lại. Chúng tôi chui tọt vào trong.
“Anh yêu em”, Thiên Thiên khẽ nói, “Đừng bỏ anh, đừng mặc xác anh. Em là cô gái tốt nhất đẹp nhất trên đời này. Tất cả tình yêu của anh chính là em”.
Nửa đêm, tôi mơ màng nghe thấy mấy tiếng mèo kêu, tiếng mảnh như tơ. Tôi bật đèn, quả nhiên nhìn thấy con mèo của Thiên Thiên. Tôi vội tụt xuống giường, đặt đĩa thịt lợn nướng ướp muối ăn dở tối qua xuống sàn nhà. Con mèo đi tới, gục đầu ăn, ăn rất nhanh, rõ là quá đói.
Nom nó thật bẩn, lông dính bết không còn thấy màu gì, mặt gầy guộc, lộ rõ vẻ hung dữ của một con mèo hoang.
Tôi châm thuốc lá, ngồi trên giường nhìn nó ăn. Tôi không biết nó quay về bằng cách nào, có thể nó nhìn thấy tôi ở một góc đường nào đó, như thể nhìn thấy cứu tinh, biết được nó lại có thể cùng quay về căn nhà của chúng tôi ở Thượng Hải. Tôi cứ miên man nghĩ, đột nhiên thấy rất xúc động.
Tôi lại xuống giường, bế nó vào phòng tắm, dùng sữa tắm và nước ấm tắm cho nó. Nó ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chịu để tôi kỳ cọ, không hề cựa quạy. Rồi tôi lau khô nó, bế nó lên giường. Thiên Thiên vẫn ngủ say. Con mèo ngủ dưới chân hai chúng tôi.
Một đêm bình an vô sự.
Hôm sau, nắng đẹp. Chúng tôi tỉnh giấc vì bị con mèo liếm chân. Gan bàn chân dính đầy nước dãi của nó, ngưa ngứa.
Tôi và Thiên Thiên nhìn nhau, rồi anh bắt đầu cởi áo ngủ của tôi. Tôi mở to mắt trong ánh nắng chan hòa. Không gian ấm áp như vuốt ve tấm thân trần của tôi. Tôi thấy bầu vú màu phấn hồng dập dềnh. Đôi môi anh như một chú cá nhỏ, âu yếm dỡn đùa trong nước. Tôi nhắm mắt, đón nhận tất cả. Ngón tay anh vuốt ve chỗ đau của tôi đang chảy máu. Tôi hét lên, máu đang chảy rần rật, bên tai vẫn nghe thấy tiếng con mèo kêu và đồng thời vẫn cảm nhận được cái đầu lưỡi ẩm ướt của nó đang liếm gan bàn chân tôi.
Tôi còn nhớ như in cảnh làm tình sáng đó cùng anh và con mèo. Có chút gì đó điên rồ. Trong mũi vẫn dính cái mùi khủng khiếp tanh ngọt của thứ độc dược màu trắng. Đúng vậy, sau đó tôi không tài nào quên được. Dù hẹn hò với những người đàn ông khác, dù đi chơi phố cùng bạn gái, hoặc lúc ngồi viết một mình, hoặc đi dạo trên phố Gierkezeile ở Berlin, tôi vẫn không thể quên được buổi sáng của tình yêu và cái chết đó, mùi vị ngọt ngào và khủng khiếp đó.
Qua một số thủ tục vận chuyển phức tạp, cuối cùng con mèo cũng được phép lên máy bay. Chúng tôi bay về Thượng Hải.
Chìa khóa nằm trong nắng
Em có chìa khóa rồi
Lấy nhau thôi Allen ơi
Đừng nghiện hút nữa
Chìa khóa nằm trong nắng trên cửa sổ
-Allen Ginsberg-
Ngay hôm sau, tôi xách một cái túi du lịch nhỏ, gọi tắc xi ra thẳng sân bay. Tại đây, tôi mua vé máy bay chuyến gần nhất đi Hải Khẩu. Làm xong mọi việc, tôi nhớ ra cần phải gọi một số cuộc điện thoại. Phòng Thiên Thiên không có ai nhấc máy, hình như anh không ở khách sạn. Tôi để lại lời nhắn ở quầy tiếp tân, nói rõ thời gian tôi sẽ tới Hải Khẩu. Lật sổ điện thoại, tôi thấy hơi buồn. Đúng lúc vấp phải chuyện nhức đầu và bế tắc này, dường như tôi không tìm ra nổi một ai thích hợp để gọi điện, cùng chia sẻ những lo lắng và mệt mỏi của tôi.
Điện thoại của Madona tắt ngóm, điện thoại công ty Chu Sa luôn bận, di động cũng bận. Không biết cùng lúc chị nói chuyện với mấy người. Tri Thù đi công tác xa, không ở Thượng Hải. Đồng nghiệp của cậu ta hỏi tôi có nhắn lại gì. Tôi cám ơn và nói không cần. Chỉ còn lại biên tập viên Đặng, bác sĩ tâm lý Đại Duy, Mark người tình của tôi, bố mẹ tôi và vài người đàn ông mà tôi quen trước đây.
Tôi nhét thẻ điện thoại vào cột, tâm trạng ủ rũ, xoay mặt cách lớp kính có thể nhìn ra thấy một chiếc máy bay Mc Donnell Douglas đang lướt trên đường băng, tăng tốc. Nó mạnh mẽ ngẩng cao đầu, xọc thẳng vào tầm nhìn của tôi. Khoảnh khắc cất cánh đó thật tuyệt đẹp, như một con chim lớn màu bạc. Ca khúc “Đáp máy bay đi xa” từng làm rung động biết bao trái tim người lữ hành cô đơn.
Tôi đi vào khoang hút thuốc, ngồi xuống đối diện với một người đàn ông. Anh ta hơi nghiêng người, để lộ chòm râu rất đẹp, mặc quần da ống loe. Tôi không biết một người đàn ông Trung Quốc để kiểu râu như vậy lại cá tính đến thế. Anh là người đàn ông duy nhất mặc quần da trên máy bay mà tôi từng gặp. Anh hút loại thuốc 555. Tôi có thể ngửi thấy mùi thô nặng riêng biệt trong khói thuốc như có cảm giác đầu lưỡi nhấp phải thứ bột thô mịch. Điếu thuốc vẫn cháy trên ngón tay lạnh lẽo.
Anh ta quay người lại đối diện với tôi. Mắt anh ta rất đen, cực kỳ sáng, nom uy phong nhưng cũng đẹp dịu dàng, như thể một hiện tượng của âm dương đảo lộn.
Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu. Anh đứng dậy, mỉm cười mở rộng cánh tay, “Coco, em đấy sao?”. Đó chính là nhà tạo hình Quả Táo Bay mà tôi từng gặp ở Bắc Kinh.
Chúng tôi ôm nhau chào hỏi, rồi ngồi xuống hút thuốc. Nói với nhau vài câu, thì ra chúng tôi ngồi cùng một chuyến bay, tới cùng một nơi. Đầu tôi vẫn đau ngâm ngẩm, ánh sáng trong phòng hút thuốc khiến người ta khó quen.
“Nom em không khỏe, có chuyện gì không?”, anh cúi đầu quan sát kĩ gương mặt tôi, một tay khoác lên vai tôi.
“Đúng là không khỏe…. Nhưng kể ra thì dài lắm, em phải đi đón bạn trai em. Anh ấy sắp nổ tung ở đó… Còn em, cũng chẳng còn hơi sức”, tôi lẩm bẩm, vứt đầu mẩu thuốc lá, đứng dậy, “Không khí ở đây tệ quá”. Tôi nói rồi đi ra cửa.
Anh ta đi theo, “Đợi đã, cái gì trên sàn đây này?”. Đầu óc tôi mụ mị, chỉ cắm đầu đi ra ngoài. “Coco, em bị rơi hoa tai phải không?”.
Tôi sờ tai, thở dài, đón cái nụ bằng hạt gạo từ tay Quả Táo Bay, gắn lại lên tai. Nó có những màu sắc và hình dáng khác nhau dưới những luồng ánh sáng khác nhau. Đó là điểm sáng duy nhất trên bộ trang phục đen tuyền của tôi. Tôi cám ơn anh, vừa đi vừa nghĩ, “Đúng là khi gặp phải chuyện không vui đều có xảy ra những điềm kì lạ. Hút một điếu thuốc mà cũng bị rơi hoa tai”.
Trước cửa đăng kí lên máy bay, tôi vẫn gọi cho Mark, nghe giọng anh như đang bận. “Xin chào”, anh nói hờ hững. Tôi cũng lập tức đổi giọng thành lạnh như băng, mặt lạnh phải đối với nhau mới công bằng, đó là cách tự bảo vệ mình.
“Em đang ở sân bay”, tôi nói, “Bữa tối cuối tuần sau không thể tham gia. Chuyển lời xin lỗi với vợ anh nhé”.
“Em đi đâu thế?”, cuối cùng anh cũng phải chú ý.
“Tới chỗ bạn trai em”.
“Có lâu không?”, giọng anh bắt đầu có vẻ bất an, có lẽ đã đặt cây bút trong tay xuống, gấp tài liệu làm việc lại.
“Nếu đúng vậy, anh có buồn không?”, giọng tôi vẫn lạnh lùng. Giờ đây quả thực tôi không tài nào vui lên nổi. Nom tôi trắng bệch và cứng cỏi như một phụ nữ đầy oán hận cuối thập kỉ 20. Tôi chẳng hài lòng về tất cả mọi thứ, đúng là quá nhiều vấn đề.
“Coco”, anh ta rên rỉ, “Em biết anh thế nào rồi mà. Đừng đùa nữa. Em sẽ về sớm, đúng không?”.
Tôi im lặng hồi lâu. Tất nhiên anh ta nói đúng. Tôi sẽ đem Thiên Thiên về, mọi thứ phải tốt hơn. Có thể trở lại không khí như trước đây không nhỉ? Tôi còn giữ được hai người đàn ông nữa không (Một người trong đó nghiện hút vì đau buồn)? Còn an tâm viết tiểu thuyết nữa không?
Tôi bật khóc, Mark cuống quýt: “Xảy ra chuyện gì thế, em yêu, nói đi chứ”.
“Không có gì, đợi sau khi về, em sẽ liên lạc với anh”, nói xong tôi dập máy. Tôi thầm nghĩ mình đã dùng thái độ rất tệ để làm ảnh hưởng tới người khác. Mark sẽ đi lại trong phòng với tâm trạng bất an. Ôi con người đáng thương và tôi cũng đáng thương.
Ngô Đại Duy từng nói với tôi rằng: Thương hại mình là hành vi ươn hèn nhất. Lúc anh nói câu đó, gương mặt bừng sáng, đầy vẻ khinh mạn. Nhưng tôi chưa bao giờ chịu nghe câu nói đó. Từ trước tới giờ, tôi rất dễ thương hại mình. Tự say đắm mình chính là phẩm chất đẹp nhất trên người tôi.
Máy bay xuyên qua những tầng mây. Quả Táo Bay ngồi bên cạnh tôi. Anh ta cứ thao thao bất tuyệt, còn tôi đọc tạp chí, cởi áo khoác, cầm áo khoác, lại đọc tạp chí, nhắm mắt, tay trái đặt trên đùi, tay phải ôm ngực, ho, mở mắt, điều chỉnh vị trí ghế ngồi.
Tiếp viên hàng không mang điểm tâm và nước giải khát tới. Khi hạ bàn ăn xuống, tôi không cẩn thận làm đổ coca trên đầu gối của Quả Táo Bay. Tôi liên miệng nói “xin lỗi”. Thế là bắt đầu nói chuyện với anh ta. Ánh mắt của anh chàng điển trai này lắc lư như lửa xám, như chiếc lưới vô hình, như máy phát điện, có thể giật ngã hàng loạt đàn bà, chỉ trừ các cô gái đang u buồn như tôi.
Anh ta nói giờ đây anh đang hấp thu nguyên tố thịnh hành của Nhật, chủ trương dùng phấn hồng, phấn xanh và màu bạc để tạo dựng hình tượng khách hàng. Mấy hàng ghế sau là các đồng nghiệp của anh, trong đó có một nữ minh tinh điện ảnh và truyền hình, hai nhà nhiếp ảnh, ba trợ lý tạo hình, ba vệ sĩ nam cao to lực lưỡng. Họ đang bay tới Hải Nam để chụp một bộ ảnh cho cô ta. Hình như tôi đã nhìn thấy ngôi sao này trong bộ phim nào đó, nhan sắc cũng bình thường, tức là không đẹp lộng lẫy, song cũng không đến nỗi, duy có bộ ngực là đẹp nhất.
Quả Táo Bay ngồi bên cạnh tôi, nói liên tục như vội vã chạy lấn vào những mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi. Tôi luôn nghe anh nói, thầm nghĩ đàn ông mặc quần da hoặc là đáng ghét hoặc là đáng yêu. Anh kể đủ thứ chuyện, từ chuyện nhổ một cái răng vào tháng trước, cho tới bố mẹ anh luôn cãi nhau, hoặc bạn gái anh luôn ghen với bạn trai.
Tôi ngủ thiếp đi. Lúc tôi tỉnh giấc, Quả Táo Bay đang nhắm mắt, sau đó cũng tỉnh dậy. “Sắp tới chưa?”, anh hỏi tôi, rồi kéo cửa sổ lên nhìn xuống dưới.
“Vẫn đang bay”, anh nói và mỉm cười, “Hình như em không cười bao giờ nhỉ?”.
“Cái gì?… Không phải, chỉ bây giờ em không muốn cười”.
“Vì anh à?”
“Không, vì bạn trai em”.
Anh sờ tay tôi, bóp khẽ, “Đừng sợ khó khăn. Ai cũng có những rắc rối lớn nhỏ bất cứ lúc nào. Chẳng hạn như anh, hết từ chuyện này tới chuyện khác. Anh cũng không rõ mình yêu đàn bà nhiều hơn hay yêu đàn ông nhiều hơn”.
“Yêu và được yêu đều tuyệt cả”, tôi cười với anh ta. Nhưng nụ cười đó có lẽ không được tự nhiên. Nói đi nói lại vẫn luôn là những đề tài này. Dù tôi và câu chuyện của tôi cùng lúc biến mất không còn dấu vết thì câu chuyện của người khác vẫn đang diễn tiếp. Trong đó từ nổi bật nhất chính là “tình yêu”. Mọi thứ vây quanh nó thật kinh thiên động địa, đau đớn nát lòng.
Khi máy bay sắp tới sân bay Hải Nam đột nhiên gặp phải lốc xoáy. Máy bay lắc dữ dội, cô tiếp viên hàng không khi đi kiểm tra hành khách thắt dây an toàn đã bị ngã lăn trên lối đi.
Hành khách hoảng hốt. Tôi nghe thấy cô minh tinh kêu thất thanh, chỉ vào một người đàn ông trông có dáng như người quản lý, nói, “Tôi đã không muốn bay chuyến này rồi. Bây giờ hay thật, vội vàng cho kịp thời gian thì mất mạng”. Tiếng gào thét của cô ta khiến bầu không khí trên máy bay trở nên quái dị, giống như đang đóng một bộ phim, chứ không phải đang thực sự có sự cố nguy hiểm.
Quả Táo Bay vội nắm tay tôi, mặt trắng bệch, “Chỉ cần nghĩ đến được nắm tay em ngã xuống kia, cũng không đến nỗi quá tệ”.
“Không việc gì đâu”, tôi an ủi, có nén cơn đau dạ dày quặn thắt, “Tử vi của em chưa bao giờ nói em gặp tai nạn, vì vậy máy bay sẽ không rơi. Các chuyên gia thống kê đã nói máy bay là một công cụ giao thông có hệ số an toàn cao nhất thế giới”.
“Anh đã mua bảo hiểm. Bảo hiểm hàng không cộng với bảo hiểm nhân thọ được một món lớn đấy. Nhưng anh không biết bố mẹ anh sẽ vui hay buồn”, Quả Táo Bay vẫn lẩm bẩm.
Đang nói, máy bay đột ngột hồi phục được trạng thái bình thường, bốn bề lại lặng phắc như tờ.
Ở sân bay, tôi và Quả Táo Bay vội vã hôn từ biệt. Trên môi tôi vẫn còn cảm giác ẩm ướt. Rất nhiều người đàn ông đồng tính hoặc lưỡng tính đều có thân nhiệt khác thường, như những động vật bé bỏng, dù họ rất dễ mắc bệnh Aids. Ca khúc “Viên vỡ nát” của Alanis Morissette từng hát rất hay, “Tôi có bệnh, như tôi là bảo bối xinh đẹp”.
Xe tắc xi mở cửa sổ suốt chặng đường, bên ngoài trời trong xanh, các mái nhà mới sáng loáng. Tôi không biết mình đang ở đâu nữa. Tài xế cứ cắm cúi lái xe, cuối cùng đưa tôi tới được khách sạn nơi Thiên Thiên ở, nhìn cũng không lớn.
Tôi hỏi lễ tân phòng B405 có xem tin nhắn tôi gửi lại không. Cô tiếp tân nói không có. Môi cô tô đỏ chót, dính cả son lên răng. Tôi thử gọi điện, Thiên Thiên không có nhà. Tôi đành ngồi chờ ở sô pha trong đại sảnh.
Qua cửa sổ bằng kính, ánh nắng chiều ba giờ hắt lên đường. Đám người lạ cùng xe cộ ào ào như thác đổ, nhưng chưa đến nỗi chen chúc như Thượng Hải. Không có cảnh tráng lệ, Tây hóa, đẹp đẽ mà tôi hằng quen thuộc. Mọi người nhìn nom khá giống nhau, hiếm hoi lắm mới thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp đi ngang qua, rõ ràng là dân từ miền Bắc đi xuống. Trên người họ thiếu cái đẹp kiêu hãnh vốn có của con gái Thượng Hải. Ánh mắt của họ có sức mạnh hơn, trong khi phụ nữ Thượng Hải lại kiêu hãnh ở sự tinh tế, thu vén giỏi và e lệ.
Tôi đói quá, nhấc túi ra phố. Đối diện là một tiệm ăn nhanh. Tôi chọn một chỗ gần đường. Như vậy có thể thấy được người ra vào khách sạn.
Trong tiệm cũng có mấy thanh niên khá thời trang đang tíu tít chuyện trò bằng thứ tiếng địa phương mà tôi không hiểu nổi. Đài phát thanh cứ một lúc lại có phát bài hát bằng tiếng Quảng Đông, một lúc lại chuyển sang tiếng Anh. Hai cảnh sát đi vào, nhưng thật kì lạ, cả hai đều không hẹn mà gặp, cứ quay sang nhìn tôi.
Họ mua coca, lúc quay người đi ra cửa cũng nhìn tôi thêm lần nữa. Tôi vuốt mặt, trên mặt không có gì. Chiếc áo lót sát người màu đen của tôi cũng không bị tuột dây, khóa quần vẫn ổn, bụng phẳng lỳ không có dấu hiệu mang thai. Chả lẽ nom tôi lại đẹp ra, như vậy thật đáng ngờ.
Giờ tôi lại không thấy đói, không thèm ăn chút nào, chỉ uống từng ngụm cà phê nhỏ. Tách cà phê có mùi hóa chất, như đang uống nước rửa chén bát vậy.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy mình trắng bệch trong gương. Tôi cúi xuống chiếc bồn cầu, đi vệ sinh như đàn ông. Tôi luôn giải quyết vấn đề như vậy trong các nhà vệ sinh công cộng. Bồn cầu luôn có vô số người sử dụng, biết bao nhiêu dịch thể, vi khuẩn, đồ xú uế, hồi ức, chứng kiến và lịch sử. Chiếc bồn cầu nom như một con ruồi trắng cỡ bự, buồn thảm quỳ mọp dưới đám đàn bà đủ màu da.
Bụng đột nhiên đau dữ dội, tôi thấy một vệt đỏ trên khăn giấy. Thật đen quá. Hình như cứ lần nào rời Thượng Hải, kinh nguyệt của tôi lại tới. Nhất là giờ đây, tôi đang phải đối mặt với vấn đề có liên quan tới sống chết của tôi và của người yêu tôi. Nhưng cơ thể tôi lại rơi vào một cảnh khó khăn.
Những căng thẳng về thần kinh càng làm tăng thêm những co bóp tử cung, cơn đau cứ ào ạt tới. Tôi vốn ngỡ đã có con với Mark từ lần làm tình trước, thậm chí tôi còn định thẳng thắn thú nhận với Thiên Thiên tất cả rồi mới sinh con. Đứa bé đó do ai mang lại cho tôi đều không quan trọng. Chỉ cần trên người nó chảy dòng máu của tình yêu. Chỉ cần nụ cười của nó có thể khiến trời đất rạng rỡ, chim chóc reo vang, xóa tan mọi u buồn và bóng tối, chỉ cần…
Tôi đau đến mức toàn thân lạnh toát, gỡ hết giấy trong cuộn làm thành một tệp dầy lót vào trong quần. Tôi hy vọng chỗ giấy này đã được khử trùng. Nhưng giờ đây tôi thấy cần nhất là một ly nước ấm và một cái túi nước nóng chườm lên bụng.
Mẹ từng nói rằng: Phần lớn phụ nữ sau khi sinh sẽ không còn phải chịu những cơn đau kinh nguyệt hàng tháng nữa vì tử cung đã được rộng ra. Tức là nếu tôi không cần có con thì phải chịu đau suốt đời. Nếu mãn kinh ở tuổi 55 thì tới giờ còn ba mươi năm nữa, mỗi năm mười hai lần. Đầu tôi quay cuồng. Tới lúc đó, hẳn tôi còn ốm yếu, thần kinh hơn cả một con mèo bệnh hoạn. Chu Sa cũng bị đau, nhưng không nhiều bằng tôi, nhưng Madona lại bị dữ dội hơn. Hết người đàn ông này tới người đàn ông khác lần lượt rời bỏ cô hẳn có nhiều lý do. Một trong những nguyên nhân trong đó là không thể chịu nổi những vui buồn thất thường của cô suốt bảy ngày kinh nguyệt trong một tháng. Đau đớn và yếu ớt dày vò cô ta và họ. Chẳng hạn như cô sai bạn trai ra siêu thị mua thuốc giảm đau và băng vệ sinh. Nhưng nếu mua về chậm trễ hoặc không đúng loại nhãn hiệu yêu thích, cô sẽ nổi cơn điên, vứt hết quần áo và đồ đạc. Trí nhớ của cô sẽ bị lẫn lộn, quên hết các cuộc hẹn, các bữa tiệc, kế hoạch, không thể để ai đó cười trước mặt cô, cũng không thể im lặng đi lại. Nếu đột nhiên cô quay đầu lại, thấy bạn trai đi đằng sau, cô sẽ lập tức hét ầm lên. Cô còn liên tục mơ phải ác mộng, mơ thấy gặp phải đám xã hội đen trước kia ở Quảng Châu. Chúng thọc tay vào tử cung của cô, lôi ra một cái máy vô giá nhưng khá kỳ dị. Cô tuyệt vọng hét lên. Lúc tỉnh giấc thấy máu đã thấm đẫm miếng băng vệ sinh, giây cả ra ga nệm, thậm chí còn dính cả sang quần lót của bạn trai. Cô phải vào phòng tắm gột sạch, thay miếng băng vệ sinh khác, và bạn trai cũng không chịu nổi mãi. Đó là chuyện đương nhiên.
Kỳ kinh nguyệt hàng tháng đều tác động mọi mặt tới tâm sinh lý của người phụ nữ. Phim ảnh và báo chí cũng đăng tải các bài về vấn đề này. Một khi kì kinh chưa tới, số phận của nữ nhân vật chính cũng tương ứng xuất hiện sự chuyển biến. Đọc nhiều cũng thấy hơi ngu ngốc, và nó gây nên một vấn đề không lớn nhưng cũng không nhỏ đối với những kẻ theo đuổi chủ nghĩa nữ quyền. Các bà sẽ không ngừng chất vấn cánh đàn ông: Như vậy có công bằng không? Tới khi nào mới có giải phóng phụ nữ thực sự?
Độn tập giấy dày, đi lại có phần khệnh khạng, như đứa trẻ quấn bỉm. Lúc này tôi đã mất đi năng lực khống chế mọi việc xảy ra tiếp đó. Tôi muốn lập tức đi gặp bảo bối của tôi. Tôi nhớ cảm giác ấm áp lan tỏa tới tận xương cốt khi tôi và anh ôm nhau, hòa quyện làm một. Hơi ấm đó là do một trái tim này tới được với trái tim kia, không liên quan tới tình dục. Nhưng có một thứ điên rồ đã được sinh ra từ phản ứng hóa học giữa tình yêu và tình thân, ngoài ra còn có lời nguyền rủa của thần thánh không tài nào phân tích nổi.
Tôi uống hết cà phê nóng hết ly này tới ly khác. Tay trái ghì chặt lên bụng, đột nhiên qua lớp cửa kính, tôi thấy một bóng hình quen thuộc.
Tôi đứng bật dậy, sải từng bước ra cửa. Khi băng qua phố, tôi lớn tiếng gọi tên anh. Anh dừng chân, quay người lại. Chúng tôi mỉm cười ngắm nhìn nhau. Vì cũng không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi chỉ có thể ôm ấp tình yêu mãnh liệt và niềm đau thương xót. Chúng tôi ôm ghì lấy nhau, hôn lên môi mạnh tới mức bật cả máu. Tình yêu vừa mới bắt đầu đã tồn tại như vậy, giống như cái chết vừa mới bắt đầu đã đối lập, tôi nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong cổ họng anh. Tử cung của tôi trở nên ấm áp hơn, cơn đau đã giảm nhẹ được phần nào. Nhưng tôi cũng hiểu ra rằng chúng tôi đã định sẵn sẽ tận hưởng giọt hoan lạc cuối cùng, như trong đóa hoa.
Vì không còn lựa chọn nào khác.
Buổi tối, tôi đi cùng anh tới phòng nha khoa nơi Lý Lạc làm thuê.
Trong mắt tôi, đó là một nơi thật đáng sợ, bẩn thỉu, tanh tưởi, ánh sáng lạnh lẽo của các thứ phát ra từ kim loại. Lý Lạc vẫn gầy gò như thế, như đứa trẻ ngừng phát triển vì một tai nạn nào đó. Tôi cứ cắn chặt môi, thừa nhận mình đang sợ hãi, nhưng tôi đã nhận lời đi cùng Thiên Thiên tới một sân bóng ở trường tiểu học. Tại một góc sân nơi đó sẽ có một cuộc trao đổi phi nghĩa. Và điều kiện là Thiên Thiên có thể trở về Thượng Hải cùng tôi vào ngày mai. Anh sẽ vào một trung tâm cai nghiện của Cục cảnh sát lập. Tôi nói với anh đó là cách duy nhất. Tôi cần anh khoẻ mạnh, chúng tôi cần phải sống với nhau lâu dài.
Tôi và Thiên Thiên tay trong tay, bàn tay còn lại đút túi quần. Nơi đó nhét đầu tiền. Bụng tôi bắt đầu nổi cơn đau ngấm ngầm. Tuy băng vệ sinh OP đang dán chặt lấy cơ thể tôi, như một cánh cửa, như cung cấp một vật cản an toàn của một thứ hư vô nào đó.
Đi vào một cánh cửa nhỏ không người gác, tôi nhìn thấy một sân vận động lộ thiên, có đường chạy ngoằn nghèo, có bập bênh thấp cho lũ trẻ, có chỗ chơi cầu lông và giá bong rổ. Chúng tôi chui vào một hốc tối dưới tường.
Thiên Thiên khẽ ôm chặt lấy tôi, lấy một cái khăn mùi xoa bẩn thấm mồ hôi trên trán tôi. Dù tình huống tồi tệ thế nào, dù đang ở đâu, anh cũng chuẩn bị sẵn một cái khăn mùi xoa. Về điểm này, anh giống hệt một đứa trẻ, hoặc như một quý tộc.
“Còn đau lắm không?”, anh dịu dàng nhìn tôi. Tôi lắc đầu tựa đầu vào vai anh. Ánh trăng để lại cái bóng sâu thẳm trong mắt anh. Anh rất gầy, quanh hốc mắt có màu thâm tím. Tôi không thể ngắm kĩ gương mặt này, nếu không nước mắt sẽ đầm đìa, thấy vô dụng khủng khiếp.
Hai tên mặc quần bò, đeo kính đen xuất hiện. Tay tôi và tay Thiên Thiên đang nắm với nhau trở nên lạnh toát.
Lý Lạc đi lên đón, khẽ nói với chúng điều gì đó. Chúng đi về phía chúng tôi. Tôi quỵ xuống một góc, nín thở, không dám động đậy. Thiên Thiên đứng dậy, tay cầm số tiền tôi đưa.
Gã đàn ông nhìn tôi, rồi hỏi, “Tiền đâu?”.
Thiên Thiên chìa tay ra. Gã kia đếm một lúc rồi cười, “Được, trừ đi số nợ lần trước, chỉ cho mày thế này thôi”. Nói xong, gã nhanh như chớp, nhét một gói nhỏ vào tay Thiên Thiên. Anh nhét luôn nó vào chiếc giầy bên trái.
“Cám ơn”, anh nói nhỏ, rồi kéo tôi dậy, “Đi thôi”.
Chúng tôi đi rất nhanh. Lý Lạc vẫn còn đang phân trần gì với chúng. Tôi và Thiên Thiên đi như bay trên con đường lớn đối diện. Đầu đường vẫn rất đông đúc, người qua lại tấp nập. Chúng tôi đứng bên đường, chờ một chiếc tắc xi trống xuất hiện. Khi một nhóm thanh niên trẻ trông rất lưu manh đi ngang qua, chúng liếc nhìn tôi thật dâm đãng, có gã nói câu gì đó mà tôi nghe không hiểu, nhưng chắc chắn là những lời bẩn thỉu. Những thằng còn lại trong nhóm cười đắc ý, đá chiếc lon coca rỗng vào chân Thiên Thiên.
Bàn tay Thiên Thiên đang nắm tay tôi đã đổ mồ hôi, trở nên nóng rẫy. Tôi nhìn anh, hạ giọng an ủi, “Mặc kệ chúng, không sao đâu”. Lúc đó có một chiếc tắc xi trống lướt tới. Tôi vẫy tay, xe dừng lại. Chúng tôi chui tọt vào trong.
“Anh yêu em”, Thiên Thiên khẽ nói, “Đừng bỏ anh, đừng mặc xác anh. Em là cô gái tốt nhất đẹp nhất trên đời này. Tất cả tình yêu của anh chính là em”.
Nửa đêm, tôi mơ màng nghe thấy mấy tiếng mèo kêu, tiếng mảnh như tơ. Tôi bật đèn, quả nhiên nhìn thấy con mèo của Thiên Thiên. Tôi vội tụt xuống giường, đặt đĩa thịt lợn nướng ướp muối ăn dở tối qua xuống sàn nhà. Con mèo đi tới, gục đầu ăn, ăn rất nhanh, rõ là quá đói.
Nom nó thật bẩn, lông dính bết không còn thấy màu gì, mặt gầy guộc, lộ rõ vẻ hung dữ của một con mèo hoang.
Tôi châm thuốc lá, ngồi trên giường nhìn nó ăn. Tôi không biết nó quay về bằng cách nào, có thể nó nhìn thấy tôi ở một góc đường nào đó, như thể nhìn thấy cứu tinh, biết được nó lại có thể cùng quay về căn nhà của chúng tôi ở Thượng Hải. Tôi cứ miên man nghĩ, đột nhiên thấy rất xúc động.
Tôi lại xuống giường, bế nó vào phòng tắm, dùng sữa tắm và nước ấm tắm cho nó. Nó ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chịu để tôi kỳ cọ, không hề cựa quạy. Rồi tôi lau khô nó, bế nó lên giường. Thiên Thiên vẫn ngủ say. Con mèo ngủ dưới chân hai chúng tôi.
Một đêm bình an vô sự.
Hôm sau, nắng đẹp. Chúng tôi tỉnh giấc vì bị con mèo liếm chân. Gan bàn chân dính đầy nước dãi của nó, ngưa ngứa.
Tôi và Thiên Thiên nhìn nhau, rồi anh bắt đầu cởi áo ngủ của tôi. Tôi mở to mắt trong ánh nắng chan hòa. Không gian ấm áp như vuốt ve tấm thân trần của tôi. Tôi thấy bầu vú màu phấn hồng dập dềnh. Đôi môi anh như một chú cá nhỏ, âu yếm dỡn đùa trong nước. Tôi nhắm mắt, đón nhận tất cả. Ngón tay anh vuốt ve chỗ đau của tôi đang chảy máu. Tôi hét lên, máu đang chảy rần rật, bên tai vẫn nghe thấy tiếng con mèo kêu và đồng thời vẫn cảm nhận được cái đầu lưỡi ẩm ướt của nó đang liếm gan bàn chân tôi.
Tôi còn nhớ như in cảnh làm tình sáng đó cùng anh và con mèo. Có chút gì đó điên rồ. Trong mũi vẫn dính cái mùi khủng khiếp tanh ngọt của thứ độc dược màu trắng. Đúng vậy, sau đó tôi không tài nào quên được. Dù hẹn hò với những người đàn ông khác, dù đi chơi phố cùng bạn gái, hoặc lúc ngồi viết một mình, hoặc đi dạo trên phố Gierkezeile ở Berlin, tôi vẫn không thể quên được buổi sáng của tình yêu và cái chết đó, mùi vị ngọt ngào và khủng khiếp đó.
Qua một số thủ tục vận chuyển phức tạp, cuối cùng con mèo cũng được phép lên máy bay. Chúng tôi bay về Thượng Hải.
/33
|