Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch
Q.1 - Chương 18 - Thủy Tinh Liêm Động Vi Phong Khởi(1) (Rèm Châu Lấp Lánh Lay Hơi Gió)
/66
|
Từ sau hôm bị thích khách đột kích, hành động của con báo ngày càng khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Trước đây, hắn luôn luôn gọi “Ái phi”, hiện giờ cứ mở miệng lại “Vân nhi”, tôi nghe thấy mà phát bực; hơn nữa, gần đây hắn thường nhân lúc tôi không chú ý mà lén nhìn trộm tôi, những lúc bị tôi bắt gặp sẽ nhanh chóng thu hồi ánh mắt rồi châm chọc tôi đôi câu; đương nhiên, khiến cho người ta khó chấp nhận nhất chính là giờ đây, mỗi đêm hắn đều nhất định phải ngủ cùng giường với tôi. Tuy rằng không có hành vi nào quá phận, nhưng ngủ bên cạnh một con mèo quái dị như thế cũng khiến tôi mất ngủ ba ngày liền, đến ngày thứ tư, cuối cùng cũng không thể trụ nổi nữa, tôi liền mơ mơ màng màng ngủ. Sau đó, ngày thứ năm tôi lại mất ngủ, sang ngày thứ sáu và ngày thứ bảy cũng thế, đến ngày thứ tám lại ngủ không biết trời đất trăng sao là gì… Đúng là vòng tuần hoàn ác tính. Tôi từng uyển chuyển hướng về phía con báo bày tỏ mong muốn hắn quay về Kỳ Lân Cư, không ngờ con báo chỉ một câu thôi đã đồng ý, nhìn tôi nhảy nhót vui sướng đến không gì sánh được, lạnh lùng bồi thêm một câu: “Làm phiền Vân nhi buổi tối cùng bản cung quay về Kỳ Lân Cư.” Tôi khóc không ra nước mắt.
Xem ra chỉ có thể tự cứu lấy mình. Vì vậy, tôi vạch ra ba phương án.
Phương án thứ nhất: Một đêm nào đó, làm bộ ngủ thật say, rồi mộng du sờ soạn đầu con báo, ôm vào trong ngực, vỗ vỗ, từ từ nhắm hai mắt ra vẻ hài lòng rồi thì thào nói mơ: “Chín rồi, chín rồi, bổ dưa hấu, ta nhất định phải bổ dưa hấu….” Xem có dọa chết hắn không!
Ai ngờ đợi đến nửa ngày con báo vẫn không chút phản ứng, nhưng lại rất thoải mái dựa sát vào lòng tôi, sau một hồi chán nản, tôi liền tức giận duỗi chân muốn đá hắn, hắn chợt trở mình, thoát khỏi cú đá của tôi, nhưng chăn thì lại bị tôi đá văng đi mất. Cảm giác cái lạnh ập tới, nhưng nghĩ tới việc mình đang giả vờ ngủ mà lại kéo chăn thì không hợp lý lắm, nên không thể làm gì khác hơn là đành chịu lạnh, cuối cùng không nhịn được mà hắt xì một cái. Lần này con báo nhanh chóng quay lại, kéo chăn đắp cho tôi, cuối cùng nói một câu: “Nàng là thái tử phi, tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà nửa đêm vẫn còn đạp chăn đến nỗi bị cảm lạnh sao…”
Tôi sửng sốt, chỉ cảm thấy những lời này sao lại quen tai thế, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến nên đành phải gác lại.
Sáng sớm hôm sau, Vương Lão Cát dẫn một đám thái giám khiêng hai giỏ dưa hấu lớn đến, tôi ngạc nhiên không hiểu… chỉ thấy Vương Lão Cát lau mồ hôi trên mặt, tự hào nói với tôi: “Thái tử điện hạ dặn rằng hôm qua nghe nương nương nói muốn ăn dưa hấu, hôm nay liền lệnh cho nô tài lục soát tìm khắp kinh thành mua hết dưa hấu đưa ngay về để nương nương dùng cho tươi.”
Mặc kệ thế nào, có cái ăn là được. Tôi vừa ăn dưa hấu, vừa nhớ lại câu con báo nói đêm qua, sao lại nghe quen thế? Đột nhiên, một luồng sáng hiện lên, nhất thời kích động, thiếu chút nữa bị dưa hấu làm cho nghẹn chết, bật ho khù khụ, Tuyết Bích liền vỗ lưng giúp tôi nhuận khí: “Nương nương, không phải nô tỳ nói người đâu, nhưng sao đang giữa mùa đông người lại nảy ra ý nghĩ muốn ăn dưa hấu: Người xem, không phải mắc nghẹn rồi hay sao!”
Tôi nào có tâm tư để ý xem Tuyết Bích lảm nhảm cái gì, trong lòng vẫn đang kích động, thì ra con báo chính là Cát Ưu(2) thúc thúc xuyên không biến thành, chính là lời thoại kinh điển của Cát thúc thúc trong “Dạ yến”(3). Chẳng qua “Hoàng hậu” bị đổi thành “Thái tử phi”. Thì ra con báo và tôi đều như nhau, cũng được coi như cùng một tổ chức!
Đêm đến, con báo vừa vào cửa, tôi liền từ phía sau nhảy ra, tin tưởng chỉ vào sau lưng hắn: “Cướp đây! IP, IC, IQ nói hết mật mã cho ta.”
Con báo không nhanh không chậm xoay người lại, liếc mắt dò xét nhìn tôi: “Ai pi, Ai ci, Ai cưu là vật gì? Đêm qua Vân nhi ầm ĩ đòi ăn dưa, vi phu còn có thể cho người chuẩn bị, nhưng mấy thứ vừa rồi vi phu lại không biết phải chạy đi đâu mới tìm được”. Tôi chăm chú nghiên cứu vẻ mặt của hắn, tựa hồ không có vẻ gì khác lạ, không giống như nói dối. Ô ~~~~~~~ ảo tưởng tan biến. Tôi lại ly khai khỏi tổ chức, tự do tự tại…
Kế hoạch thứ nhất tuyên bố phá sản!
Phương án thứ hai: ban đêm, nhân lúc con báo ngủ say, tôi lặng lẽ dịch dung rồi lại trở về chỗ nằm.
Con báo sau khi tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Hì hì! Ta không tin sáng sớm ngươi vừa tỉnh dậy, phát hiện thấy bản thân mình cùng một thái giám ngủ chung một chỗ mà còn có thể giữ được bình tĩnh. Đêm qua, tôi đã dịch dung thành Vương Lão Cát. Lần này cuối cùng cũng có thể dọa cho con báo chạy mất.
Ai ngờ chỉ trong nháy mắt con báo đã khôi phục được sự bình tĩnh, tiếp đó là hàng loạt những động tác mạnh mẽ dọa tôi sợ chết khiếp, chỉ thấy con báo vươn tay đến bộ ngực bắt đầu trổ mã của tôi. “Không biết trong này giấu cái gì nhỉ? Không phải là bánh bao đấy chứ?” Sắc lang! Tôi vừa thẹn vừa giận, che ngực nhảy dựng lên, chỉ vào con báo: “Chàng… Chàng… Chàng…” Tức giận đến nửa ngày nói không nên lời.
“Vi phu không biết Vân nhi lại thích mấy trò lừa bịp, nếu Vân nhi không muốn hôm nay vi phu đem Vương Lão Cát ra chém đầu thì nhanh chóng khôi phục lại hình dáng như cũ là tốt rồi.” Nói xong, như thể không có chuyện gì, tự thay y phục rồi rời đi.
Grừ, tôi tức chết đi được… Con báo này đúng là không cùng chủng loại, quả nhiên không giống với người thường. Nhớ tới kế hoạch không thực hiện được lại bị người ta phi lễ, tôi tức đến nổ phổi.
Phương án thứ hai tuyên bố phá sản!
Phương án thứ ba: Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Tôi nhịn không được sao!
Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đành mặc kệ con báo tiếp tục ngủ chung giường với mình.
Chẳng qua tôi không chịu thừa nhận thất bại, phép duy vật biện chứng đã nói cho chúng ta biết: sự vật phát triển đều phải trải qua một quá trình quanh co phức tạp, xu thế của nó là tiến tới sự phát triển cao hơn, mà con đường càng đi về phía trước càng quanh co, khúc khuỷu hơn. Trên thế giới chưa từng có sự vật nào phát triển theo một con đường thẳng tắp. Thiên nhiên như vậy, xã hội cũng thế. Đó cũng là lý do mà tôi chỉ tạm thời “quanh co” một chút, một ngày nào đó tôi đây nhất định sẽ vươn mình, hát vang bài ca rũ khỏi thân phận nông nô.
Cũng may là tôi còn có một niềm an ủi nho nhỏ, đó chính là Phương sư gia trước đây từng nói cứ mỗi nửa tháng sẽ đưa thuốc cho tôi một lần, không ngờ người tới đưa thuốc lần này lại là Tiểu Bạch, quả thật tôi thấy vui thật là vui! Ngày ngày ngóng trông cho đến hôm Tiểu Bạch đến đưa thuốc cho mình.
Tiểu Bạch sau mỗi lần đưa thuốc đều đi theo tôi nửa ngày, có lúc đánh đàn, có lúc vẽ tranh, có lúc chỉ lẳng lặng ngồi cùng tôi uống trà, nghe tôi liên miên cằn nhằn những lời vô nghĩa, tôi cũng thường kinh ngạc là trước mặt Tiểu Bạch tôi luôn luôn nói dông dài toàn những chuyện vụn vặt, thế mà Tiểu Bạch cũng không ngại phiền, chỉ mỉm cười ngồi nghe tôi nói, như thể những điều tôi nói đều là những chuyện xưa hay nhất trên đời, có lúc nghe tôi khoe khoang mình đã trêu chọc tiểu Thập Lục hủ lậu, Tiểu Bạch chỉ biết lắc đầu, than một câu: “Dung nhi… nàng thật là…” trong giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều, khiến cho tôi thoáng cảm nhận được niềm hạnh phúc trong chớp mắt.
Về chuyện nữ thích khách cuối cùng cũng điều tra ra kết quả. Nhưng con báo tra ra cũng chỉ là biết người đó ở vùng TâyNam, mà không tra ra được đó là ai.
Tháng ba năm Khang Thuận thứ mười lăm, phía tây bị Tây Lũng Quốc xuất binh xâm phạm, tam hoàng tử Ngọc Tĩnh vương Triệu Tài Mậu phụng chỉ lĩnh quân ngăn địch. Nguyên soái Tây Lũng Quốc là Yến Lượng sai mưu sĩ Quách Đồ, đại tướng quân Trần Khánh tiến thắng tới Bạch thành. Triệu Tài Mậu bố trí thái thú Lưu Ngạn trấn giữ Tây Quận, tự mình dẫn đại quân đóng quân ở Dương Sóc. Triệu Tài Mậu dùng kế dương đông kích tây, dẫn binh theo hướng Duyên Tân. Yến Lượng phái binh tiếp viện. Triệu Tài Mậu thấy Yến Lượng trúng kế, lập tức tự mình dẫn kị binh gọn nhẹ hành quân nhanh gọn về Bạch Thành, chém Trần Khánh, Yến quân đại loạn bỏ chạy tan tác. Yến Lượng giận dữ, hạ lệnh vượt sông truy kích Triệu Tài Mậu. Tại phía nam Duyên Tân, Triệu Tài Mậu cố ý bỏ lại vàng bạc, đồ quân nhu bên đường, Yến quân nhào đến cướp giật. Mậu thừa cơ đánh bại Yến quân, chém đại tướng Yên quân Văn Quang. Tây Lũng Quốc tổn thất mất hai vị đại tướng quân là Trần Khánh và Văn Quang, quân lính tan rã, bại trận, tháng bảy cùng năm đó rút quân về nước.
Ngọc Tĩnh Vương chiến thắng trở về kinh thành, Hy Tông mở rộng cổng thành tự mình nghênh đón, đêm đó mở đại yến thiết đãi tướng sĩ quân thần, trọng thưởng Ngọc Tĩnh Vương, phong tặng mười lăm thái ấp. Trong bữa tiệc, Hữu tướng Phan Hành Nghiệp xưa nay vốn trọng võ vô cùng tán thưởng thuật dùng binh của Ngọc Tĩnh Vương, cùng Ngọc Tĩnh Vương trò chuyện vô cùng vui vẻ, nhất thời nghe đồn hai người vờ vịt cảm mền tài đức của nhau, kết làm bạn vong niên.
Sau cuộc chiến, Hy Tông cũng không lập tức lệnh cho Ngọc Tĩnh Vương suất binh quay trở về đồn trú phương bắc, mà lại than vắn thở dài rằng mình quanh năm không được gần gũi Tam hoàng tử, gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều, chủ yếu chàng toàn ở ngoài kinh thành. Trong lúc nhất thời, vua và dân trên dưới đồng lòng đều xì xào bàn tán, nói Ngọc Tĩnh Vương không còn là một thiếu niên lông bông chỉ biết chinh phạt giết chóc nữa mà đã trở thành người đầy bụng mưu lược, làm việc có chuẩn bị; lại nói Ngọc Tĩnh Vương liên thủ với hữu tướng Phan Hành Nghiệp, chiếm hết hai phần ba binh lực trong thiên hạ, đủ sức giữ thế cân bằng với thái tử; có người lại nói Ngọc Tĩnh Vương sau khi thắng trận trở về triều đình liền điều tra Tả tướng Vân phủ, e là muốn mượn sức Vân Thủy Hân. Ái nữ của Vân Thủy Hân tuy rằng đã xuất gái vào phủ thái tử, nhưng ở trong triều Vân Thủy Hân cũng không tỏ rõ thái độ với thái tử, có người không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho thái tử. Đại bộ phận chúng thần trong triều, trừ Vân Thủy Hân, đều như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, chỉ chờ Vân Thủy Hân tỏ rõ thái độ, nhưng Vân tể tướng vẫn chỉ có duy nhất một dáng vẻ hờ hững dửng dưng, khiến cho người ta đoán không ra…
Tháng bảy đến, mang theo mùa hạ dài dằng dặc mà tôi thấy khó chịu nhất. Thời cổ đại không có điều hòa hay quạt điện, gió từ chiếc quạt trong tay nha hoàn so với đồ điện lạnh trong thời hiện đại chẳng khác gì muối bỏ biển, chẳng biết vì sao, dạo gần đây tôi lại có chút uể oải, luôn mệt rã rời, đoán chừng đây chính là cái gọi là mùa xuân khốn đốn mùa hạ mệt mỏi. Vừa đến buổi trưa đã muốn ngủ, nhưng trong phòng sau khi tỉnh ngủ luôn như từ trong nước vớt ra, cả người đầy mồ hôi, rất khó chịu.
Song gần đây tôi phát hiện ra một nơi nghỉ mát rất tuyệt – hồ sen phía bắc Đông cung, liền cho Tuyết Bích và Thất Hỉ mang giường quý phi đặt dưới tán cây bên cạnh hồ sen, vừa tới trưa, tôi liền đến đó ngủ.
Hôm ấy, sau khi tôi ăn xong canh hạt sen ngân nhĩ liền cảm thấy có chút mỏi mệt, liền đến chỗ đặt giường quý phi nằm xuống. Nheo mắt lại, hưởng thụ cảm giác mát mẻ hiếm có, bên tai nghe thấy tiếng ếch và côn trùng kêu, chính là: “Thận khí vi lâu các, oa thanh tác quản huyền” (Vỏ sò xây lầu gác, tiếng ếch làm đàn sáo). Mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên, cảm giác bên người bị đẩy mạnh, tôi cả kinh, trong lúc hoảng loạn, theo bản năng nắm lấy vật gì đó của người bên cạnh, còn chưa nhìn rõ, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, là âm thanh tiếng vải bị xé rách, tiếp đó, tôi ngã vào hồ sen…
—————————–
Chú thích:
1- Một câu thơ trong bài Sơn Đình Nhật Hạ (Đình Trên Núi Trong Ngày Hè) của Cao Biền:
Lục thụ dương nùng nhật hạ trường
Lâu đài đảo ảnh nhập trì đường
Thủy tinh liêm động vi phong khởi
Mãn giá tường vi nhất viện hương
–Dịch nghĩa–
Cây xanh, nắng tốt, ngày hè dài.
Bóng lâu đài ngả xuống mặt ao.
Gió nổi lên, rèm thủy tinh lay động.
Hoa tường vi nở đầy trong giá, cả tòa nhà thơm ngát.
–Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu–
Cổ thụ xanh râm,tiết hạ dài,
Mặt ao mờ ảo bóng lâu đài.
Rèm châu lấp lánh lay hơi gió,
Hương giá tường vi ngát viện bay.
2- Cát Ưu: một diễn viên nổi tiếng của Hồng Kông,
Xem ra chỉ có thể tự cứu lấy mình. Vì vậy, tôi vạch ra ba phương án.
Phương án thứ nhất: Một đêm nào đó, làm bộ ngủ thật say, rồi mộng du sờ soạn đầu con báo, ôm vào trong ngực, vỗ vỗ, từ từ nhắm hai mắt ra vẻ hài lòng rồi thì thào nói mơ: “Chín rồi, chín rồi, bổ dưa hấu, ta nhất định phải bổ dưa hấu….” Xem có dọa chết hắn không!
Ai ngờ đợi đến nửa ngày con báo vẫn không chút phản ứng, nhưng lại rất thoải mái dựa sát vào lòng tôi, sau một hồi chán nản, tôi liền tức giận duỗi chân muốn đá hắn, hắn chợt trở mình, thoát khỏi cú đá của tôi, nhưng chăn thì lại bị tôi đá văng đi mất. Cảm giác cái lạnh ập tới, nhưng nghĩ tới việc mình đang giả vờ ngủ mà lại kéo chăn thì không hợp lý lắm, nên không thể làm gì khác hơn là đành chịu lạnh, cuối cùng không nhịn được mà hắt xì một cái. Lần này con báo nhanh chóng quay lại, kéo chăn đắp cho tôi, cuối cùng nói một câu: “Nàng là thái tử phi, tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà nửa đêm vẫn còn đạp chăn đến nỗi bị cảm lạnh sao…”
Tôi sửng sốt, chỉ cảm thấy những lời này sao lại quen tai thế, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra đã từng nghe thấy ở đâu, nhưng cơn buồn ngủ kéo đến nên đành phải gác lại.
Sáng sớm hôm sau, Vương Lão Cát dẫn một đám thái giám khiêng hai giỏ dưa hấu lớn đến, tôi ngạc nhiên không hiểu… chỉ thấy Vương Lão Cát lau mồ hôi trên mặt, tự hào nói với tôi: “Thái tử điện hạ dặn rằng hôm qua nghe nương nương nói muốn ăn dưa hấu, hôm nay liền lệnh cho nô tài lục soát tìm khắp kinh thành mua hết dưa hấu đưa ngay về để nương nương dùng cho tươi.”
Mặc kệ thế nào, có cái ăn là được. Tôi vừa ăn dưa hấu, vừa nhớ lại câu con báo nói đêm qua, sao lại nghe quen thế? Đột nhiên, một luồng sáng hiện lên, nhất thời kích động, thiếu chút nữa bị dưa hấu làm cho nghẹn chết, bật ho khù khụ, Tuyết Bích liền vỗ lưng giúp tôi nhuận khí: “Nương nương, không phải nô tỳ nói người đâu, nhưng sao đang giữa mùa đông người lại nảy ra ý nghĩ muốn ăn dưa hấu: Người xem, không phải mắc nghẹn rồi hay sao!”
Tôi nào có tâm tư để ý xem Tuyết Bích lảm nhảm cái gì, trong lòng vẫn đang kích động, thì ra con báo chính là Cát Ưu(2) thúc thúc xuyên không biến thành, chính là lời thoại kinh điển của Cát thúc thúc trong “Dạ yến”(3). Chẳng qua “Hoàng hậu” bị đổi thành “Thái tử phi”. Thì ra con báo và tôi đều như nhau, cũng được coi như cùng một tổ chức!
Đêm đến, con báo vừa vào cửa, tôi liền từ phía sau nhảy ra, tin tưởng chỉ vào sau lưng hắn: “Cướp đây! IP, IC, IQ nói hết mật mã cho ta.”
Con báo không nhanh không chậm xoay người lại, liếc mắt dò xét nhìn tôi: “Ai pi, Ai ci, Ai cưu là vật gì? Đêm qua Vân nhi ầm ĩ đòi ăn dưa, vi phu còn có thể cho người chuẩn bị, nhưng mấy thứ vừa rồi vi phu lại không biết phải chạy đi đâu mới tìm được”. Tôi chăm chú nghiên cứu vẻ mặt của hắn, tựa hồ không có vẻ gì khác lạ, không giống như nói dối. Ô ~~~~~~~ ảo tưởng tan biến. Tôi lại ly khai khỏi tổ chức, tự do tự tại…
Kế hoạch thứ nhất tuyên bố phá sản!
Phương án thứ hai: ban đêm, nhân lúc con báo ngủ say, tôi lặng lẽ dịch dung rồi lại trở về chỗ nằm.
Con báo sau khi tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Hì hì! Ta không tin sáng sớm ngươi vừa tỉnh dậy, phát hiện thấy bản thân mình cùng một thái giám ngủ chung một chỗ mà còn có thể giữ được bình tĩnh. Đêm qua, tôi đã dịch dung thành Vương Lão Cát. Lần này cuối cùng cũng có thể dọa cho con báo chạy mất.
Ai ngờ chỉ trong nháy mắt con báo đã khôi phục được sự bình tĩnh, tiếp đó là hàng loạt những động tác mạnh mẽ dọa tôi sợ chết khiếp, chỉ thấy con báo vươn tay đến bộ ngực bắt đầu trổ mã của tôi. “Không biết trong này giấu cái gì nhỉ? Không phải là bánh bao đấy chứ?” Sắc lang! Tôi vừa thẹn vừa giận, che ngực nhảy dựng lên, chỉ vào con báo: “Chàng… Chàng… Chàng…” Tức giận đến nửa ngày nói không nên lời.
“Vi phu không biết Vân nhi lại thích mấy trò lừa bịp, nếu Vân nhi không muốn hôm nay vi phu đem Vương Lão Cát ra chém đầu thì nhanh chóng khôi phục lại hình dáng như cũ là tốt rồi.” Nói xong, như thể không có chuyện gì, tự thay y phục rồi rời đi.
Grừ, tôi tức chết đi được… Con báo này đúng là không cùng chủng loại, quả nhiên không giống với người thường. Nhớ tới kế hoạch không thực hiện được lại bị người ta phi lễ, tôi tức đến nổ phổi.
Phương án thứ hai tuyên bố phá sản!
Phương án thứ ba: Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu! Tôi nhịn không được sao!
Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đành mặc kệ con báo tiếp tục ngủ chung giường với mình.
Chẳng qua tôi không chịu thừa nhận thất bại, phép duy vật biện chứng đã nói cho chúng ta biết: sự vật phát triển đều phải trải qua một quá trình quanh co phức tạp, xu thế của nó là tiến tới sự phát triển cao hơn, mà con đường càng đi về phía trước càng quanh co, khúc khuỷu hơn. Trên thế giới chưa từng có sự vật nào phát triển theo một con đường thẳng tắp. Thiên nhiên như vậy, xã hội cũng thế. Đó cũng là lý do mà tôi chỉ tạm thời “quanh co” một chút, một ngày nào đó tôi đây nhất định sẽ vươn mình, hát vang bài ca rũ khỏi thân phận nông nô.
Cũng may là tôi còn có một niềm an ủi nho nhỏ, đó chính là Phương sư gia trước đây từng nói cứ mỗi nửa tháng sẽ đưa thuốc cho tôi một lần, không ngờ người tới đưa thuốc lần này lại là Tiểu Bạch, quả thật tôi thấy vui thật là vui! Ngày ngày ngóng trông cho đến hôm Tiểu Bạch đến đưa thuốc cho mình.
Tiểu Bạch sau mỗi lần đưa thuốc đều đi theo tôi nửa ngày, có lúc đánh đàn, có lúc vẽ tranh, có lúc chỉ lẳng lặng ngồi cùng tôi uống trà, nghe tôi liên miên cằn nhằn những lời vô nghĩa, tôi cũng thường kinh ngạc là trước mặt Tiểu Bạch tôi luôn luôn nói dông dài toàn những chuyện vụn vặt, thế mà Tiểu Bạch cũng không ngại phiền, chỉ mỉm cười ngồi nghe tôi nói, như thể những điều tôi nói đều là những chuyện xưa hay nhất trên đời, có lúc nghe tôi khoe khoang mình đã trêu chọc tiểu Thập Lục hủ lậu, Tiểu Bạch chỉ biết lắc đầu, than một câu: “Dung nhi… nàng thật là…” trong giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều, khiến cho tôi thoáng cảm nhận được niềm hạnh phúc trong chớp mắt.
Về chuyện nữ thích khách cuối cùng cũng điều tra ra kết quả. Nhưng con báo tra ra cũng chỉ là biết người đó ở vùng TâyNam, mà không tra ra được đó là ai.
Tháng ba năm Khang Thuận thứ mười lăm, phía tây bị Tây Lũng Quốc xuất binh xâm phạm, tam hoàng tử Ngọc Tĩnh vương Triệu Tài Mậu phụng chỉ lĩnh quân ngăn địch. Nguyên soái Tây Lũng Quốc là Yến Lượng sai mưu sĩ Quách Đồ, đại tướng quân Trần Khánh tiến thắng tới Bạch thành. Triệu Tài Mậu bố trí thái thú Lưu Ngạn trấn giữ Tây Quận, tự mình dẫn đại quân đóng quân ở Dương Sóc. Triệu Tài Mậu dùng kế dương đông kích tây, dẫn binh theo hướng Duyên Tân. Yến Lượng phái binh tiếp viện. Triệu Tài Mậu thấy Yến Lượng trúng kế, lập tức tự mình dẫn kị binh gọn nhẹ hành quân nhanh gọn về Bạch Thành, chém Trần Khánh, Yến quân đại loạn bỏ chạy tan tác. Yến Lượng giận dữ, hạ lệnh vượt sông truy kích Triệu Tài Mậu. Tại phía nam Duyên Tân, Triệu Tài Mậu cố ý bỏ lại vàng bạc, đồ quân nhu bên đường, Yến quân nhào đến cướp giật. Mậu thừa cơ đánh bại Yến quân, chém đại tướng Yên quân Văn Quang. Tây Lũng Quốc tổn thất mất hai vị đại tướng quân là Trần Khánh và Văn Quang, quân lính tan rã, bại trận, tháng bảy cùng năm đó rút quân về nước.
Ngọc Tĩnh Vương chiến thắng trở về kinh thành, Hy Tông mở rộng cổng thành tự mình nghênh đón, đêm đó mở đại yến thiết đãi tướng sĩ quân thần, trọng thưởng Ngọc Tĩnh Vương, phong tặng mười lăm thái ấp. Trong bữa tiệc, Hữu tướng Phan Hành Nghiệp xưa nay vốn trọng võ vô cùng tán thưởng thuật dùng binh của Ngọc Tĩnh Vương, cùng Ngọc Tĩnh Vương trò chuyện vô cùng vui vẻ, nhất thời nghe đồn hai người vờ vịt cảm mền tài đức của nhau, kết làm bạn vong niên.
Sau cuộc chiến, Hy Tông cũng không lập tức lệnh cho Ngọc Tĩnh Vương suất binh quay trở về đồn trú phương bắc, mà lại than vắn thở dài rằng mình quanh năm không được gần gũi Tam hoàng tử, gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều, chủ yếu chàng toàn ở ngoài kinh thành. Trong lúc nhất thời, vua và dân trên dưới đồng lòng đều xì xào bàn tán, nói Ngọc Tĩnh Vương không còn là một thiếu niên lông bông chỉ biết chinh phạt giết chóc nữa mà đã trở thành người đầy bụng mưu lược, làm việc có chuẩn bị; lại nói Ngọc Tĩnh Vương liên thủ với hữu tướng Phan Hành Nghiệp, chiếm hết hai phần ba binh lực trong thiên hạ, đủ sức giữ thế cân bằng với thái tử; có người lại nói Ngọc Tĩnh Vương sau khi thắng trận trở về triều đình liền điều tra Tả tướng Vân phủ, e là muốn mượn sức Vân Thủy Hân. Ái nữ của Vân Thủy Hân tuy rằng đã xuất gái vào phủ thái tử, nhưng ở trong triều Vân Thủy Hân cũng không tỏ rõ thái độ với thái tử, có người không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho thái tử. Đại bộ phận chúng thần trong triều, trừ Vân Thủy Hân, đều như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, chỉ chờ Vân Thủy Hân tỏ rõ thái độ, nhưng Vân tể tướng vẫn chỉ có duy nhất một dáng vẻ hờ hững dửng dưng, khiến cho người ta đoán không ra…
Tháng bảy đến, mang theo mùa hạ dài dằng dặc mà tôi thấy khó chịu nhất. Thời cổ đại không có điều hòa hay quạt điện, gió từ chiếc quạt trong tay nha hoàn so với đồ điện lạnh trong thời hiện đại chẳng khác gì muối bỏ biển, chẳng biết vì sao, dạo gần đây tôi lại có chút uể oải, luôn mệt rã rời, đoán chừng đây chính là cái gọi là mùa xuân khốn đốn mùa hạ mệt mỏi. Vừa đến buổi trưa đã muốn ngủ, nhưng trong phòng sau khi tỉnh ngủ luôn như từ trong nước vớt ra, cả người đầy mồ hôi, rất khó chịu.
Song gần đây tôi phát hiện ra một nơi nghỉ mát rất tuyệt – hồ sen phía bắc Đông cung, liền cho Tuyết Bích và Thất Hỉ mang giường quý phi đặt dưới tán cây bên cạnh hồ sen, vừa tới trưa, tôi liền đến đó ngủ.
Hôm ấy, sau khi tôi ăn xong canh hạt sen ngân nhĩ liền cảm thấy có chút mỏi mệt, liền đến chỗ đặt giường quý phi nằm xuống. Nheo mắt lại, hưởng thụ cảm giác mát mẻ hiếm có, bên tai nghe thấy tiếng ếch và côn trùng kêu, chính là: “Thận khí vi lâu các, oa thanh tác quản huyền” (Vỏ sò xây lầu gác, tiếng ếch làm đàn sáo). Mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên, cảm giác bên người bị đẩy mạnh, tôi cả kinh, trong lúc hoảng loạn, theo bản năng nắm lấy vật gì đó của người bên cạnh, còn chưa nhìn rõ, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, là âm thanh tiếng vải bị xé rách, tiếp đó, tôi ngã vào hồ sen…
—————————–
Chú thích:
1- Một câu thơ trong bài Sơn Đình Nhật Hạ (Đình Trên Núi Trong Ngày Hè) của Cao Biền:
Lục thụ dương nùng nhật hạ trường
Lâu đài đảo ảnh nhập trì đường
Thủy tinh liêm động vi phong khởi
Mãn giá tường vi nhất viện hương
–Dịch nghĩa–
Cây xanh, nắng tốt, ngày hè dài.
Bóng lâu đài ngả xuống mặt ao.
Gió nổi lên, rèm thủy tinh lay động.
Hoa tường vi nở đầy trong giá, cả tòa nhà thơm ngát.
–Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu–
Cổ thụ xanh râm,tiết hạ dài,
Mặt ao mờ ảo bóng lâu đài.
Rèm châu lấp lánh lay hơi gió,
Hương giá tường vi ngát viện bay.
2- Cát Ưu: một diễn viên nổi tiếng của Hồng Kông,
/66
|