Tháng hai, năm Khang Thuận thứ mười chín.
Chỉ chớp mắt, tôi đã ở Bát Bảo Giáo được một năm. Nói đến một năm này, chỉ có thể dùng các từ chua xót, cay đắng và nước mắt để hình dung, chuyện cũ nhớ lại vẫn rõ mồn một như ánh trăng rằm. Hoa Phỉ xấu xa tội lỗi chất chồng, tôi đoán một năm vừa rồi hắn sống vô cùng sảng khoái, sự vui sướng của hắn được xây đắp trên nỗi đau khổ của tôi. Mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình một câu: nên giết hắn hay là tự sát. Vẫn đề này vô cùng sâu sắc, thế nên tôi dùng hết cả một năm mà vẫn chưa quyết định được, nếu như tôi vẫn ăn mặc như thế này để quay về thời hiện đại, tôi quyết định sẽ dùng mệnh đề này để đề xuất giải Nobel.
Nói tóm lại thì cái tên Hoa Phỉ này là một kẻ mắc bệnh mù màu, mù chữ, mù số, mù âm, lưu manh cộng thêm cuồng tự kỳ.
Ban đầu tôi còn nghĩ rằng Bát Bảo Lâu khắp nơi đều dùng màu xanh nhìn có vẻ rất tươi mát, một tháng sau, tôi bắt đầu mệt mỏi vì cái tên Hoa Phỉ này ngoài màu xanh ra thì không mặc bất kỳ một màu nào khác, xanh nhạt, xanh đậm, xanh lá mạ, xanh lam, xanh lục… Quần áo trang phục trong bóng đêm liền biến thành màu đen. Thật uổng phí cho họ Hoa của hắn. Ngoại trừ màu xanh, những màu sắc khác cho đến giờ hắn vẫn không thể phân biệt rõ ràng. Ví dụ như hắn nói bầu trời màu tím, mây màu xanh. Bởi vậy nên tôi kết luận hắn mắc bệnh mù màu, tuy rằng hắn chưa bao giờ thừa nhận.
Nói hắn mù chữ đương nhiên là tôi cũng có căn cứ. Mời cứ tham chiếu một câu mà bình thường hắn thích nói nhất với tôi.
“Ta yêu ngươi, thực sự rất tốt.”
Yêu cầu không được hiểu lầm, hắn nói mà chưa bao giờ thực sự hiểu được nghĩa đen của câu này, cả câu đều là nói tắt, diễn giải hoàn chỉnh ra chính là: “Long Nhãn đồ nhi yêu dấu của ta, ngươi cư xử thực sự rất thông minh, rất tốt a.” Hắn hễ nhất thời hưng phần là lại thích nói tắt, cả một câu hoàn chỉnh lại chỉ chọn ra vài từ để nói, khiến cho câu đó bị biến thành một tầng nghĩa khác. Hoàn toàn là một kẻ mù chữ
Ngày đó, tôi đột nhiên ý thức được hắn có thể là ca ca cùng mẹ khác cha với mình liền hỏi hắn. Nhưng dường như hắn lại cảm thấy rất buồn cười muốn chế nhạo tôi, hắn nói mẹ hắn chính là đại phu nhân của cha hắn, mẹ tôi là bà vợ cuối cùng của cha hắn, cha hắn cả đời tổng cộng lấy hai mươi bà vợ. Nghe đến đó, tôi choáng váng.
Đương nhiên, càng choáng váng hơn nữa là câu nói phía sau của hắn: “Tính ra thì tuổi của ta còn có thể làm gia gia của mẹ ngươi nữa ấy chứ.” Cho dù cha hắn sinh hắn là con đầu, mẹ tôi là phu nhân nhỏ nhất của cha hắn thì tuổi tác cũng không thể chênh lệch nhiều như vậy, huống hồ thoạt nhìn hắn rõ ràng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Nói bậy như vậy chỉ chứng tỏ hắn bị mù số học mà thôi.
Thế nhưng từ lúc hắn tự xưng là tuổi tác có thể làm gia gia của mẹ tôi thì sau đó cứ quấn quít lấy tôi mà bắt tôi không được gọi hắn là sư phụ, bởi vì hắn nói gọi sư phụ sẽ khiến hắn cảm thấy tuổi tác thật là bất lợi. Đương nhiên, bị tôi khinh thường mà bỏ qua…
Sau khi tôi từ từ giúp Đậu Xanh làm việc bếp núc, hắn luôn kén cá chọn canh, khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi
Ví dụ như, đối với việc tôi nấu Tiểu thang, hắn sẽ phê bình rất kín đáo.
Lần đầu tiên tôi nấu, hắn uống một ngụm, nói: “Quá loãng, không thích.”
Lần thứ hai tôi nấu, hắn uống cũng chẳng buồn uống, chỉ liếc mắt: “Vẫn loãng như cũ, chắc chắn không ngon.”
Tôi không trả lời hắn, liền cầm chén ở trước mặt hắn, thích ăn lại còn không ăn. Trong lòng thầm mắng: ngươi là cái đồ mù âm, ngươi biết thưởng thức âm nhạc sao? Chỉ hai câu liền tùy tiện phủ nhận hai tác phẩm kinh điển của Chu X Luân (đề nghị xem thêm Chu X Luân – Fantasy, xem “Still Fantasy”).
Hắn lại còn có một thói quen rất kinh khủng nữa, đó là đi vào phòng mà không bao giờ chịu gõ cửa, cứ đẩy cửa bước thẳng vào. Hai lần bị hắn bắt gặp tôi đang chuẩn bị thay quần áo, may mà vẫn chưa thay. Có điều, tôi nghĩ cũng không hoàn toàn trách hắn được. Châm ngôn nói rằng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột thì tất nhiên phải đào hang. Cha hắn cả đời có tới hai mươi bà vợ, hắn dù nhiều dù ít cũng được di truyền lại bản chất lưu manh này. Vì vậy, tôi rất kiên nhẫn giảng đạo lý cho hắn, tôi nói phòng của phụ nữ thì không thể tùy tiện xông vào được, trước khi vào cửa phải hỏi, nhất định phải hàm súc. Thật hiếm thấy là hắn lại gật đầu nói phải.
Hừng đông ngay hôm sau, đúng lúc tôi đang ngủ mơ màng, chợt nghe thấy có người ngoài cửa liên tục lải nhải: “Nhân thuyết thanh sơn hảo, song tụ điệp vân tiêu; mãn mục tham thiên thụ, do quân tế tế tiều” (Người nói núi xanh đẹp/ Trùng điệp cao ngất trời/Cây che trời trước mắt/Bởi quân (vương) tinh tế coi). Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tôi đang ngủ say, cũng chả hiểu nghĩa là gì.
Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy hai giọng nói kẻ xướng người họa bên ngoài, trình diễn Mười tám kiều đoạn tiễn đưa.
“Đậu đệ… ta lần này hạ phàm, đi không trở lại. Ngươi nhất định phải bảo trọng a…”
“Tiểu thư… Tiểu Đậu không nỡ xa người a…”
“Đậu đệ, ngươi nói xem vì sao Quế lang không đến tiễn ta a, phải chăng vì chàng ghét ta…”
Âm thanh nhao nhao ồn ào ngoài cửa khiến tôi lăn qua lăn lại mà không sao ngủ được, chẳng thể làm gì khác hơn là mở bung cửa đi ra ngoài. Đã thấy Hoa Phỉ và Đậu Xanh lưu luyến chia tay ở đầu hành lang bằng trúc, trên tay Hoa Phỉ cầm một bọc hành lý, dáng vẻ như thể phải xuống núi đi xa.
Tên Hoa Phỉ này vừa nhìn thấy tôi, hai mắt liền tỏa sáng: “Quế lang, chàng cứ đừng yên ở đó đừng cử động, để ta chạy thật nhanh đến với chàng. Ta chạy rất nhanh!” (Nhớ kỹ là cổ đại không có Quỳnh Dao nãi nãi nha.)
Tôi nhìn thoáng qua Hoa Phỉ chẳng khác gì chó con đang bay tới, lạnh lùng nói: “Hoa muội, lần sau có co rút xương giả làm nữ nhân thì nhớ kỹ là cũng phải đem cái bản mặt to bè của ngươi rút nhỏ lại một chút.”
Hoa Phỉ chống đỡ hết nổi, ngã nhào xuống đất giả chết.
“Được rồi, ngươi phải đi ra ngoài sao? Đi bao lâu?” Tôi nhấc chân đá đá vào người hắn.
“Bản tiên tọa lần này quyết ý hạ phàm mấy ngày.” Hắn nhảy cẫng lên, lại khôi phục lại hình dáng tiêu sai thành thục của mình.
“Mấy ngày? Chẳng phải ngươi vừa nói “đi không trở lại” sao?”
“Aizzz… một ngày trên trời bằng một năm dưới trần a!” Hắn rung đùi đầy đắc ý, trong đầu tôi hiện đầy hắc tuyến.
“Ngươi vừa sáng sớm tụng niệm cái gì trong miệng thế?” Tôi nói sang chuyện khác.
“Long Nhãn đồ nhi không phải đã nói không được cứ thế đẩy cửa đi vào, trước khi vào cửa phải hỏi, nhất định phải hàm súc hay sao?” Hắn nhức đầu.
Tôi bị sét đánh, cuối cùng tôi cũng biết bốn câu thơ hắn lải nhải ngoài cửa lúc hừng đông có nghĩa là gì, mỗi câu tạo thành một chữ, hợp lại thành “Mời ra gặp mặt”. Quả thật là vô cùng hàm súc… Lẽ nào hắn không thể trực triếp gõ cửa được sao =_=!!
Sau khi hắn đi, tôi hỏi Hạt Sen đang chẻ củi ở cổng sau, lần này Hoa Phỉ xuống núi làm gì.
Hạt Sen vung một lực thật mạnh xuống, không những củi bị chẻ nhỏ mà ngay cả tảng đã cũng bị bổ ra một mảnh. Hạt Sen chính là một nam nhân khỏe đến kỳ lạ trong Bát Bảo Giáo, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn liền hỏi hắn là đồ đệ thứ mấy của Hoa Phỉ, hắn vỗ bàn, bàn trúc lập tức biến thành đống củi. Sau này tôi mới biết Hạt Sen trắng nõn nhã nhặn này chính là đại sư huynh của Hoa Phỉ, mà sức mạnh của hắn… thật là trái ngược so với tướng mạo của hắn.
Đương nhiên, Táo Đỏ, Ý Dĩ, Hoa Sinh, Ngân Nhĩ, Cẩu Kỷ cũng đều là sư huynh, sư tỷ của Hoa Phỉ, ngay cả Tiểu Đậu ngay thẳng cũng là sư đệ của Hoa Phỉ, thảo nào Hoa Phỉ luôn kiên trì muốn thu nhận tôi làm đồ đệ của hắn, bởi vì vai vế của hắn thực sự quá thấp… Mà tôi, chính là đệ tử khai sơn của hắn, cũng chính là đệ tử quan môn của hắn… Táo Đỏ cũng không phải là nữ tử cường hôn như trong tưởng tượng của tôi trước kia mà là một mỹ nữ mặt lạnh, Hoa Phỉ rất sợ nàng ấy. Có lẽ toàn thân Hoa Phỉ bị bầm tím không phải do bị nàng ấy hôn mà là bị nàng ấy đánh, có điều Hoa Phỉ sợ mất mặt nên lừa Đậu Xanh nói là bị Táo Đỏ hôn.
Lại nói, tôi hỏi Hạt Sen xem Hoa Phỉ xuống núi làm gì.
Hạt Sen vừa chẻ củi vừa trả lời: “Đoán chừng là đi trộm người.” Tôi sửng sốt……
Hắn ngẫm lại, bồi thêm một câu: “Hai lần trước hắn vào hoàng cung trộm ngươi cũng có bộ dạng như thế.”… Đây là cái gì với cái gì? Cho dù đã sống ở đây một năm, tôi phát hiện mình vẫn không bắt nhịp được với lối suy nghĩ của đám người ngoài hành tinh này.
Tám ngày sau, Hoa Phỉ toàn thân đầy vết thương lảo đảo trở về trong giáo, hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong lưu phóng khoáng thường ngày, vừa vào cửa, không chống đỡ nổi liền ngã vật xuống.
Sau khi Hạt Sen chữa thương cho hắn liền để tôi lại chăm sóc, tới nửa đêm về sáng, hắn bắt đầu nóng ran, miệng nói mơ liên tục, toàn là những câu rất mơ hồ, chỉ có một từ tôi loáng thoáng nghe được, hình như là “đứa trẻ”. Lúc rạng sáng, hắn cũng hạ sốt, tôi liền ra ngoài lấy nước.
Sau khi lấy nước trở về, phát hiện người vốn nằm dưỡng thương trên giường lúc này lại đang ghé sát vào trước bàn múa bút thành văn, hắn thấy tôi đến, có tật giật mình liền che khuất tờ giấy lại, tôi làm bộ đi lên phía trước như không có chuyện gì, rồi vung tay một cái, đoạt lấy tờ giấy. Chi chít, nhằng nhịt đầy cả trang giấy. Tôi chọn lấy một đoạn đọc.
“Sau khi bản tọa tạ thế, chức vị giáo chủ truyền cho Hạt Sen sư huynh. Bổ nhiệm Táo Đỏ, Ý Dĩ làm tả, hữu đại hộ pháp bản giáo…”
Đây… đây chẳng phải là Di thư sao? Xem ra lần này hắn đã trúng phải vết thương trí mệnh, tự mình cảm thấy không lâu sau sẽ rời xa trần thế… Tuy rằng bình thường hắn luôn luôn có những hành vi cử chỉ quái dị, lại thích nói xằng nói bậy, nhưng xét một cách toàn diện thì hắn chính là một người tốt, huống chi đã cứu tôi một mạng.
Tôi sốt ruột chạy tới Tây Sương, thấy Táo Đỏ đang lau kiếm, Đậu Xanh đang đứng bên cạnh nàng, liền nói: “Không… không hay rồi! Hoa Phỉ… Hoa Phỉ có lẽ không xong rồi! Các ngươi mau đi cứu hắn!” Rồi tôi đem di chúc của hắn đưa cho Táo Đỏ.
Táo Đỏ tiếp tục lau kiếm, như thể chuyện chết người đó chẳng can hệ gì tới mình: “Tiểu Đậu, ghi sổ.”
“Vâng.” Đậu Xanh nhu thuận kéo chiếc ghế nhỏ, trèo lên, dùng thanh đao nhỏ khắc thêm một nhát lên khung cửa vốn đã nhằng nhịt vết khắc, khắc xong liền nhảy xuống, hài lòng nói: “Chỉ thêm một nét nữa, là thiếu gia tổng cộng sẽ có đủ ba mươi bức di thư!” Tôi ngất.
“Lần này thì để Hạt Sen lên làm giáo chủ, lần trước thì để Ngân Nhĩ làm, lần trước nữa là Ý Dĩ…” Táo Đỏ nói thật bình dị.
Thì ra đối với việc Hoa Phỉ thường xuyên viết di thư, bọn họ tập mãi đã thành thói quen, chỉ có tôi ngây ngây ngốc ngốc tưởng là chuyện nghiêm túc mà nôn nóng như vậy!
Tôi cầm di thư đọc tiếp đoạn dưới.
“Sau khi bản tọa tạ thế, Tiểu Lục tặng cho Long Nhãn nuôi nấng, chảo sắt cùng xẻng (nấu ăn) sắt để lại cho Long Nhãn, tạp dề để lại cho Đậu Xanh…”
“Hoa Phỉ! Tiểu Lục của ngươi vì sao bắt ta phải nuôi? Ngoài ra, ta lấy chảo sắt, xẻng sắt của ngươi làm cái gì!” Tiếng gầm giận dữ bộc phát ra từ Tây Sương trong Bát Bảo Lâu, truyền khắp rừng trúc.
Đông Sương, Hoa Phỉ đang ngồi khắc bài vị, tay chợt run lên, khắc lỡ một vạch.
Chỉ chớp mắt, tôi đã ở Bát Bảo Giáo được một năm. Nói đến một năm này, chỉ có thể dùng các từ chua xót, cay đắng và nước mắt để hình dung, chuyện cũ nhớ lại vẫn rõ mồn một như ánh trăng rằm. Hoa Phỉ xấu xa tội lỗi chất chồng, tôi đoán một năm vừa rồi hắn sống vô cùng sảng khoái, sự vui sướng của hắn được xây đắp trên nỗi đau khổ của tôi. Mỗi ngày tôi đều tự hỏi mình một câu: nên giết hắn hay là tự sát. Vẫn đề này vô cùng sâu sắc, thế nên tôi dùng hết cả một năm mà vẫn chưa quyết định được, nếu như tôi vẫn ăn mặc như thế này để quay về thời hiện đại, tôi quyết định sẽ dùng mệnh đề này để đề xuất giải Nobel.
Nói tóm lại thì cái tên Hoa Phỉ này là một kẻ mắc bệnh mù màu, mù chữ, mù số, mù âm, lưu manh cộng thêm cuồng tự kỳ.
Ban đầu tôi còn nghĩ rằng Bát Bảo Lâu khắp nơi đều dùng màu xanh nhìn có vẻ rất tươi mát, một tháng sau, tôi bắt đầu mệt mỏi vì cái tên Hoa Phỉ này ngoài màu xanh ra thì không mặc bất kỳ một màu nào khác, xanh nhạt, xanh đậm, xanh lá mạ, xanh lam, xanh lục… Quần áo trang phục trong bóng đêm liền biến thành màu đen. Thật uổng phí cho họ Hoa của hắn. Ngoại trừ màu xanh, những màu sắc khác cho đến giờ hắn vẫn không thể phân biệt rõ ràng. Ví dụ như hắn nói bầu trời màu tím, mây màu xanh. Bởi vậy nên tôi kết luận hắn mắc bệnh mù màu, tuy rằng hắn chưa bao giờ thừa nhận.
Nói hắn mù chữ đương nhiên là tôi cũng có căn cứ. Mời cứ tham chiếu một câu mà bình thường hắn thích nói nhất với tôi.
“Ta yêu ngươi, thực sự rất tốt.”
Yêu cầu không được hiểu lầm, hắn nói mà chưa bao giờ thực sự hiểu được nghĩa đen của câu này, cả câu đều là nói tắt, diễn giải hoàn chỉnh ra chính là: “Long Nhãn đồ nhi yêu dấu của ta, ngươi cư xử thực sự rất thông minh, rất tốt a.” Hắn hễ nhất thời hưng phần là lại thích nói tắt, cả một câu hoàn chỉnh lại chỉ chọn ra vài từ để nói, khiến cho câu đó bị biến thành một tầng nghĩa khác. Hoàn toàn là một kẻ mù chữ
Ngày đó, tôi đột nhiên ý thức được hắn có thể là ca ca cùng mẹ khác cha với mình liền hỏi hắn. Nhưng dường như hắn lại cảm thấy rất buồn cười muốn chế nhạo tôi, hắn nói mẹ hắn chính là đại phu nhân của cha hắn, mẹ tôi là bà vợ cuối cùng của cha hắn, cha hắn cả đời tổng cộng lấy hai mươi bà vợ. Nghe đến đó, tôi choáng váng.
Đương nhiên, càng choáng váng hơn nữa là câu nói phía sau của hắn: “Tính ra thì tuổi của ta còn có thể làm gia gia của mẹ ngươi nữa ấy chứ.” Cho dù cha hắn sinh hắn là con đầu, mẹ tôi là phu nhân nhỏ nhất của cha hắn thì tuổi tác cũng không thể chênh lệch nhiều như vậy, huống hồ thoạt nhìn hắn rõ ràng chỉ khoảng hai mươi tuổi. Nói bậy như vậy chỉ chứng tỏ hắn bị mù số học mà thôi.
Thế nhưng từ lúc hắn tự xưng là tuổi tác có thể làm gia gia của mẹ tôi thì sau đó cứ quấn quít lấy tôi mà bắt tôi không được gọi hắn là sư phụ, bởi vì hắn nói gọi sư phụ sẽ khiến hắn cảm thấy tuổi tác thật là bất lợi. Đương nhiên, bị tôi khinh thường mà bỏ qua…
Sau khi tôi từ từ giúp Đậu Xanh làm việc bếp núc, hắn luôn kén cá chọn canh, khiến tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi
Ví dụ như, đối với việc tôi nấu Tiểu thang, hắn sẽ phê bình rất kín đáo.
Lần đầu tiên tôi nấu, hắn uống một ngụm, nói: “Quá loãng, không thích.”
Lần thứ hai tôi nấu, hắn uống cũng chẳng buồn uống, chỉ liếc mắt: “Vẫn loãng như cũ, chắc chắn không ngon.”
Tôi không trả lời hắn, liền cầm chén ở trước mặt hắn, thích ăn lại còn không ăn. Trong lòng thầm mắng: ngươi là cái đồ mù âm, ngươi biết thưởng thức âm nhạc sao? Chỉ hai câu liền tùy tiện phủ nhận hai tác phẩm kinh điển của Chu X Luân (đề nghị xem thêm Chu X Luân – Fantasy, xem “Still Fantasy”).
Hắn lại còn có một thói quen rất kinh khủng nữa, đó là đi vào phòng mà không bao giờ chịu gõ cửa, cứ đẩy cửa bước thẳng vào. Hai lần bị hắn bắt gặp tôi đang chuẩn bị thay quần áo, may mà vẫn chưa thay. Có điều, tôi nghĩ cũng không hoàn toàn trách hắn được. Châm ngôn nói rằng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột thì tất nhiên phải đào hang. Cha hắn cả đời có tới hai mươi bà vợ, hắn dù nhiều dù ít cũng được di truyền lại bản chất lưu manh này. Vì vậy, tôi rất kiên nhẫn giảng đạo lý cho hắn, tôi nói phòng của phụ nữ thì không thể tùy tiện xông vào được, trước khi vào cửa phải hỏi, nhất định phải hàm súc. Thật hiếm thấy là hắn lại gật đầu nói phải.
Hừng đông ngay hôm sau, đúng lúc tôi đang ngủ mơ màng, chợt nghe thấy có người ngoài cửa liên tục lải nhải: “Nhân thuyết thanh sơn hảo, song tụ điệp vân tiêu; mãn mục tham thiên thụ, do quân tế tế tiều” (Người nói núi xanh đẹp/ Trùng điệp cao ngất trời/Cây che trời trước mắt/Bởi quân (vương) tinh tế coi). Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tôi đang ngủ say, cũng chả hiểu nghĩa là gì.
Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy hai giọng nói kẻ xướng người họa bên ngoài, trình diễn Mười tám kiều đoạn tiễn đưa.
“Đậu đệ… ta lần này hạ phàm, đi không trở lại. Ngươi nhất định phải bảo trọng a…”
“Tiểu thư… Tiểu Đậu không nỡ xa người a…”
“Đậu đệ, ngươi nói xem vì sao Quế lang không đến tiễn ta a, phải chăng vì chàng ghét ta…”
Âm thanh nhao nhao ồn ào ngoài cửa khiến tôi lăn qua lăn lại mà không sao ngủ được, chẳng thể làm gì khác hơn là mở bung cửa đi ra ngoài. Đã thấy Hoa Phỉ và Đậu Xanh lưu luyến chia tay ở đầu hành lang bằng trúc, trên tay Hoa Phỉ cầm một bọc hành lý, dáng vẻ như thể phải xuống núi đi xa.
Tên Hoa Phỉ này vừa nhìn thấy tôi, hai mắt liền tỏa sáng: “Quế lang, chàng cứ đừng yên ở đó đừng cử động, để ta chạy thật nhanh đến với chàng. Ta chạy rất nhanh!” (Nhớ kỹ là cổ đại không có Quỳnh Dao nãi nãi nha.)
Tôi nhìn thoáng qua Hoa Phỉ chẳng khác gì chó con đang bay tới, lạnh lùng nói: “Hoa muội, lần sau có co rút xương giả làm nữ nhân thì nhớ kỹ là cũng phải đem cái bản mặt to bè của ngươi rút nhỏ lại một chút.”
Hoa Phỉ chống đỡ hết nổi, ngã nhào xuống đất giả chết.
“Được rồi, ngươi phải đi ra ngoài sao? Đi bao lâu?” Tôi nhấc chân đá đá vào người hắn.
“Bản tiên tọa lần này quyết ý hạ phàm mấy ngày.” Hắn nhảy cẫng lên, lại khôi phục lại hình dáng tiêu sai thành thục của mình.
“Mấy ngày? Chẳng phải ngươi vừa nói “đi không trở lại” sao?”
“Aizzz… một ngày trên trời bằng một năm dưới trần a!” Hắn rung đùi đầy đắc ý, trong đầu tôi hiện đầy hắc tuyến.
“Ngươi vừa sáng sớm tụng niệm cái gì trong miệng thế?” Tôi nói sang chuyện khác.
“Long Nhãn đồ nhi không phải đã nói không được cứ thế đẩy cửa đi vào, trước khi vào cửa phải hỏi, nhất định phải hàm súc hay sao?” Hắn nhức đầu.
Tôi bị sét đánh, cuối cùng tôi cũng biết bốn câu thơ hắn lải nhải ngoài cửa lúc hừng đông có nghĩa là gì, mỗi câu tạo thành một chữ, hợp lại thành “Mời ra gặp mặt”. Quả thật là vô cùng hàm súc… Lẽ nào hắn không thể trực triếp gõ cửa được sao =_=!!
Sau khi hắn đi, tôi hỏi Hạt Sen đang chẻ củi ở cổng sau, lần này Hoa Phỉ xuống núi làm gì.
Hạt Sen vung một lực thật mạnh xuống, không những củi bị chẻ nhỏ mà ngay cả tảng đã cũng bị bổ ra một mảnh. Hạt Sen chính là một nam nhân khỏe đến kỳ lạ trong Bát Bảo Giáo, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn liền hỏi hắn là đồ đệ thứ mấy của Hoa Phỉ, hắn vỗ bàn, bàn trúc lập tức biến thành đống củi. Sau này tôi mới biết Hạt Sen trắng nõn nhã nhặn này chính là đại sư huynh của Hoa Phỉ, mà sức mạnh của hắn… thật là trái ngược so với tướng mạo của hắn.
Đương nhiên, Táo Đỏ, Ý Dĩ, Hoa Sinh, Ngân Nhĩ, Cẩu Kỷ cũng đều là sư huynh, sư tỷ của Hoa Phỉ, ngay cả Tiểu Đậu ngay thẳng cũng là sư đệ của Hoa Phỉ, thảo nào Hoa Phỉ luôn kiên trì muốn thu nhận tôi làm đồ đệ của hắn, bởi vì vai vế của hắn thực sự quá thấp… Mà tôi, chính là đệ tử khai sơn của hắn, cũng chính là đệ tử quan môn của hắn… Táo Đỏ cũng không phải là nữ tử cường hôn như trong tưởng tượng của tôi trước kia mà là một mỹ nữ mặt lạnh, Hoa Phỉ rất sợ nàng ấy. Có lẽ toàn thân Hoa Phỉ bị bầm tím không phải do bị nàng ấy hôn mà là bị nàng ấy đánh, có điều Hoa Phỉ sợ mất mặt nên lừa Đậu Xanh nói là bị Táo Đỏ hôn.
Lại nói, tôi hỏi Hạt Sen xem Hoa Phỉ xuống núi làm gì.
Hạt Sen vừa chẻ củi vừa trả lời: “Đoán chừng là đi trộm người.” Tôi sửng sốt……
Hắn ngẫm lại, bồi thêm một câu: “Hai lần trước hắn vào hoàng cung trộm ngươi cũng có bộ dạng như thế.”… Đây là cái gì với cái gì? Cho dù đã sống ở đây một năm, tôi phát hiện mình vẫn không bắt nhịp được với lối suy nghĩ của đám người ngoài hành tinh này.
Tám ngày sau, Hoa Phỉ toàn thân đầy vết thương lảo đảo trở về trong giáo, hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong lưu phóng khoáng thường ngày, vừa vào cửa, không chống đỡ nổi liền ngã vật xuống.
Sau khi Hạt Sen chữa thương cho hắn liền để tôi lại chăm sóc, tới nửa đêm về sáng, hắn bắt đầu nóng ran, miệng nói mơ liên tục, toàn là những câu rất mơ hồ, chỉ có một từ tôi loáng thoáng nghe được, hình như là “đứa trẻ”. Lúc rạng sáng, hắn cũng hạ sốt, tôi liền ra ngoài lấy nước.
Sau khi lấy nước trở về, phát hiện người vốn nằm dưỡng thương trên giường lúc này lại đang ghé sát vào trước bàn múa bút thành văn, hắn thấy tôi đến, có tật giật mình liền che khuất tờ giấy lại, tôi làm bộ đi lên phía trước như không có chuyện gì, rồi vung tay một cái, đoạt lấy tờ giấy. Chi chít, nhằng nhịt đầy cả trang giấy. Tôi chọn lấy một đoạn đọc.
“Sau khi bản tọa tạ thế, chức vị giáo chủ truyền cho Hạt Sen sư huynh. Bổ nhiệm Táo Đỏ, Ý Dĩ làm tả, hữu đại hộ pháp bản giáo…”
Đây… đây chẳng phải là Di thư sao? Xem ra lần này hắn đã trúng phải vết thương trí mệnh, tự mình cảm thấy không lâu sau sẽ rời xa trần thế… Tuy rằng bình thường hắn luôn luôn có những hành vi cử chỉ quái dị, lại thích nói xằng nói bậy, nhưng xét một cách toàn diện thì hắn chính là một người tốt, huống chi đã cứu tôi một mạng.
Tôi sốt ruột chạy tới Tây Sương, thấy Táo Đỏ đang lau kiếm, Đậu Xanh đang đứng bên cạnh nàng, liền nói: “Không… không hay rồi! Hoa Phỉ… Hoa Phỉ có lẽ không xong rồi! Các ngươi mau đi cứu hắn!” Rồi tôi đem di chúc của hắn đưa cho Táo Đỏ.
Táo Đỏ tiếp tục lau kiếm, như thể chuyện chết người đó chẳng can hệ gì tới mình: “Tiểu Đậu, ghi sổ.”
“Vâng.” Đậu Xanh nhu thuận kéo chiếc ghế nhỏ, trèo lên, dùng thanh đao nhỏ khắc thêm một nhát lên khung cửa vốn đã nhằng nhịt vết khắc, khắc xong liền nhảy xuống, hài lòng nói: “Chỉ thêm một nét nữa, là thiếu gia tổng cộng sẽ có đủ ba mươi bức di thư!” Tôi ngất.
“Lần này thì để Hạt Sen lên làm giáo chủ, lần trước thì để Ngân Nhĩ làm, lần trước nữa là Ý Dĩ…” Táo Đỏ nói thật bình dị.
Thì ra đối với việc Hoa Phỉ thường xuyên viết di thư, bọn họ tập mãi đã thành thói quen, chỉ có tôi ngây ngây ngốc ngốc tưởng là chuyện nghiêm túc mà nôn nóng như vậy!
Tôi cầm di thư đọc tiếp đoạn dưới.
“Sau khi bản tọa tạ thế, Tiểu Lục tặng cho Long Nhãn nuôi nấng, chảo sắt cùng xẻng (nấu ăn) sắt để lại cho Long Nhãn, tạp dề để lại cho Đậu Xanh…”
“Hoa Phỉ! Tiểu Lục của ngươi vì sao bắt ta phải nuôi? Ngoài ra, ta lấy chảo sắt, xẻng sắt của ngươi làm cái gì!” Tiếng gầm giận dữ bộc phát ra từ Tây Sương trong Bát Bảo Lâu, truyền khắp rừng trúc.
Đông Sương, Hoa Phỉ đang ngồi khắc bài vị, tay chợt run lên, khắc lỡ một vạch.
/66
|