“Phải” hay “không phải”, hai đáp án chỉ được chọn một, bất kể là chọn lựa thế nào cũng đều là tử địa.
Nhưng chẳng lẽ Tử Hạ Phiêu Tuyết đưa cho tôi hai đáp án, thì tôi nhất định chỉ được chọn một trong hai hay sao? Cớ gì mà tôi không thể đưa ra đáp án thứ ba?
Đáp án đó chính là: hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Tôi đột nhiên nghiêng mặt, sắc bén nhìn về kẻ đứng bên cạnh Phương Dật, hoàng đế Tây Lũng Quốc, vốn từ đầu đến cuối chưa từng thốt ra một lời: “Ngươi là kẻ nào?”
Người nọ bất ngờ bị tôi tập kích, nhất thời vẻ mặt đại loạn, từng bước, từng bước lui về phía sau, nửa khuôn mặt nấp sau lưng Phương Dật. Vẻ mặt Phương Dật cũng tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại dùng lời lẽ nghiêm khắc quát tôi: “Lớn mật. Lời này là có ý gì? Ngô hoàng vạn tuế há lại có thể để một phi tần dùng từ “ngươi, ta” để gọi sao!”
Tử Hạ Phiêu Tuyết hiển nhiên không đoán trước được tôi sẽ có phản ứng như vậy, thừa dịp hắn bị bất ngờ mà thất thần, tôi cố gắng hết sức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, xoay mặt nhìn hơn một trăm chiếc chiến thuyền cùng gần một vạn tưỡng sĩ Tây Lũng Quốc ở trên đó, tuyên bố chắc như chém đinh chặt sắt: “Người này không phải là hoàng đế Tây Lũng Quốc! Hắn chỉ là kẻ thế thân giả mạo!” Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lộ vẻ nghi ngờ. Trong mắt con báo cũng hiện lên một chút ngoài ý muốn, kỳ thật nếu lưu ý một chút thì cũng không khó để phát hiện ra sự khác thường của Hoàn Giác, nhưng hắn vốn không tập trung chú ý đến phương diện này, nên không phát hiện ra.
“Yêu nữ! Ngươi có rắp tâm gì? Chớ có cho rằng chỉ bằng vẻ yêu mị của ngươi liền có thể mê hoặc làm lay chuyển lòng quân Tây Lũng Quốc ta! Bệ hạ đích thực là đấng cửu ngũ chí tôn, há có thể tùy vào miệng lưỡi của ngươi mà bị bôi nhọ.” Như thể bị tôi chọc đúng yếu điểm, Phương Dật trong phút chốc thẹn quá hóa giận, rốt cuộc trước mặt mọi người liền gọi tôi là “Yêu nữ”.
Khi ấy, ngay khoảnh khắc người nọ từ trên khoang thuyền nhìn tôi, tôi liền biết hắn không phải là Hoàn Giác. Đã từng sớm chiều kề cận hơn mười năm, ánh mắt hắn nhìn tôi ban đầu là yêu thương, cưng chiều rồi từ từ biến chuyển thành cô đơn, buồn bã, cuối cùng là thâm tình đắm say… Chẳng liên quan đến dung mạo, cũng chẳng liên quan đến thân phận. Vả lại, người của Vân gia xưa nay vốn nổi tiếng là có dung mạo xuất chúng, hắn từ nhỏ đã sống trong Vân gia, ánh mắt hoảng sợ cùng nông cạn như vậy tuyệt đối sẽ không thuộc về hắn. Phương Dật am hiểu thuật dịch dung, muốn tìm một kẻ có dáng dấp và dung mạo xấp xỉ như Hoàn Giác rồi cải trang giống đến chín phần thực sự là chuyện vô cùng dễ hiểu.
“Phương Dật! Phải là ta hỏi ngươi đang rắp tâm điều gì mới đúng! Nếu người này đúng là hoàng đế Tây Lũng Quốc, trong khi hai nước giao tranh, hoàng đế còn chưa nói lời nào, mà kẻ làm quốc sư như ngươi lại nói nhiều như vậy, phải chăng là làm quá chức phận, tự ý quyết định thay chủ nhân chẳng lẽ lại không khiến cho người khác phải cảm thấy nghi ngờ?” Tôi xoay người về phía hắn, tiếp tục bức bách: “Hay bởi vì người này vốn không phải là hoàng đế Tây Lũng Quốc, mà chỉ là kẻ mà Phương Dật ngươi từ ngàn người chọn một để làm kẻ thế thân! Phương Dật! Ngươi thật to gan, dám đem kẻ khác hóa trang thành vua một nước, thực ra là ngươi đang toan tính điều gì? Làm một việc lừa dối động trời như thế, phải chăng quốc sư đối với giang sơn gấm vóc tuyệt đẹp kia đã động tâm! Đáng tiệc những tướng sĩ bảo vệ đất nước của Tây Lũng Quốc lại vẫn chẳng hay biết gì, không biết bản thân mình đang đầu rơi máu chảy cho kẻ lòng lang dạ thú như ngươi. Tây Lũng Quốc bệ hạ hiện giờ người ở đâu?”
Phía sau, tướng sĩ Tây Lũng Quốc bị lời lẽ của tôi làm cho khiếp sợ vạn phần, có người nghi ngờ, có người hoảng sợ, có người oán giận, bỗng chốc trở nên huyên náo.
Phương Dật trên trán bỗng nổi đầy gân xanh: “Yêu nữ! Tất cả chẳng phải đều do loại yêu nữ như ngươi gây ra hay sao! Ngô hoàng vì sao lại cố chấp để bệnh tật quấn lấy thân, càng lúc càng nặng. Ta hận không thể đem ngươi chặt xương rút gân để đổi lại long thể khỏe mạnh cho bệ hạ.”
“Làm càn!” Một con thuyền nhỏ từ trong đám chiến thuyền san sát từ từ nhô ra trên dòng nước, đứng trước mũi thuyền quả thật chính là Hoàn Giác, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. “Ai cho phép ngươi xỉ nhục Dung nhi!”
Vạt áo bay bay, đầu ngón chân khẽ chạm lên mặt nước, chiếc thuyền con còn chưa kịp khuếch tán rung động trên mặt nước, Hoàn Giác đã phi thân nhảy lên chiến thuyền, đứng bên cạnh tôi. Mi như viễn sơn, mắt như thu thủy, con ngươi đen láy như giọt mực rơi xuống.
Tôi trừng mắt nhìn Phương Dật, nhìn không chớp mắt.
Mà cái kẻ giả mạo kia thì mồ hôi lạnh đã liên tục vã xuống, lúc này toàn thân đã mềm nhũn, hai gối khuỵu xuống, dập đầu chạm đất: “Hoàng thượng tha mạng… Hoàng thượng tha mạng… Hoàng thượng tha mạng… Tiểu nhân giả làm hoàng thượng tội đáng chết vạn lần…” Nói xong, người nọ đưa ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Phương Dật, “Là… là quốc sư ép tiểu nhân… Tiểu nhân thật bất đắc dĩ… Vạn mong thánh thượng minh xét…”
“Thánh thượng! Thái y căn dặn ngài phải tĩnh dưỡng ba tháng, ngài sao có thể coi nhẹ, long thể an khang của bệ hạ liên quan đến sự hưng suy của Tây Lũng quốc ta, bệ hạ sao có thể tùy ý như vậy.” Phương Dật vén vạt trường bào quỳ xuống, lời lẽ khẩn thiết, nét mặt vô cùng lo lắng, sốt ruột, đối với việc Hoàn Giác mang bệnh trong người mà vẫn cố ý đến đây dường như khiến ông ta vô cùng tức giận, nhìn có vẻ như không phải đang làm bộ, mà Hoàn Giác đối với kẻ giả mạo cũng không tỏ ra kinh ngạc, lẽ nào hắn đã biết từ lâu, phải chăng là hắn cùng với Phương Dật sớm đã định trước việc này rồi?
Thế nhưng, rốt cuộc là hắn mang trọng bệnh gì? Ngay cả khi hai nước giao chiến mà vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ba tháng không thể tự mình tham dự mà phải cần đến người thế thân ra mặt? Tại sao khuôn mặt như quan ngọc hôm nay lại tái nhợt gần như trong suốt? Thân hình so với một tháng trước gặp trong hoàng cung Tuyết Vực dường như đã gầy hơn một chút…
Một cảm giác chua xót, nhói buốt cùng lo lắng dâng lên trong lòng… Lại bị tôi gắng gượng ép xuống.
Lãng quên sự tồn tại của người ấy trong cõi trời đất này, tôi cuối cùng vẫn không thể nào làm được… Cho dù hắn đã có thê tử, cho dù hắn là kẻ cao không với tới trong triều đình, cho hắn không bao giờ… không bao giờ còn là “Tiểu Bạch” thuần khiết như trước kia nữa…
Sợ bản thân mình lại một lần nữa đắm chìm trong ánh mắt đó, tôi đưa mắt tránh đi không nhìn hắn, trong lòng liên tục tự nhắc bản thân chính hắn là kẻ đẩy Vân gia vào cảnh nước sôi lửa bỏng…
“Thân thể quả nhân không phiền quốc sư phải quan tâm. Tâm tật không thể chữa, tâm bệnh không có thuốc, tĩnh dưỡng thì có lợi ích gì? Quốc sư nếu thật vì quả nhân mà suy nghĩ, vì sao năm lần bảy lượt lừa dối quả nhân? Vì sao lấy cắp bức họa của quả nhân rồi tự ý phái người hành động? Ngươi biết rõ trẫm…” Một trận ho dữ dội kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Phương Dật: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Tôi quay vội về phía Hoàn Giác, đã thấy hắn đẩy Phương Dật đang tiến đến nâng hắn, đem chiếc khăn vừa áp lên miệng nhét vào trong tay áo, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, mỉm cười thư thái: “Dung nhi, cuối cùng nàng cũng nhìn ta…” Ánh mắt tôi thoáng nhìn thấy sắc máu đỏ tươi trong chiếc khăn vừa bị hắn thu lại mà giật mình, trong lòng đau xót.
Tử Hạ Phiêu Tuyết đột nhiên vỗ tay cười, dáng vẻ dường như vô cùng hứng thú: “Ngày hôm nay được xem một vở kịch rất thú vị, tên của nó nên gọi là ” Thật giả song long kế” ” Hắn đưa một tay kéo tôi: “Hôm nay thật giả đã rõ, trẫm cùng hoàng hậu cũng không nên quấy nhiễu húng thú giao chiến của hoàng đế hai nước, nên cáo từ ở đây.”
“Khoan đã!” Hoàn Giác rút kiếm, kiếm khí nhanh như gió, thế kiếm liền mạch lưu loát, kiếm như rồng bay rắn lượn trong nháy mắt đã hướng thẳng đến Tử Hạ Phiêu Tuyết. Tử Hạ Phiêu Tuyết đẩy tôi ra, linh hoạt nghiêng người tránh kiếm khí, hai ngón tay nhanh như chớp kẹp lấy kiếm phong hất văng ra: “Muội phu như vậy là có ý gì?”
Hoàn Giác sắc mặt xanh xám, vẻ giận dữ cuồn cuộn dâng lên như sóng lớn vỗ bờ, tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. “Thì ra, lật lọng chính là phép xử thế của bậc chí tôn Tuyết Vực Quốc! Lẽ nào Tuyết Vực bệ hạ đã quên trong hiệp định với trẫm đã thỏa thuận những gì sao!”
Con ngươi màu tím của Tử Hạ Phiêu Tuyết dần sậm lại, nụ cười càng lúc càng trở nên yêu mị: “Trẫm thực ra nhớ rất kỹ, nhưng e là Tây Lũng bệ hạ quý nhân hay quên chăng? Trẫm nhớ rõ khi đó muội phu nhận lời “ngự giá thân chinh”, rốt cuộc hôm nay lại là thật giả song long, như vậy rốt cuộc là thế nào?”
“Ngươi!…” Hoàn Giác định lần thứ hai giơ kiếm, lại đột nhiên lảo đảo, như thể chịu đựng cơn đau dữ dội hành hạ, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi..
Tôi vừa đưa tay ra muốn đỡ hắn, lại bị Tử Hạ Phiêu Tuyết mạnh mẽ túm lấy lôi về.
“Bệ hạ!” Phương Dật thoáng cái đã đỡ lấy Hoàn Giác, trong mắt là đau đớn và hoảng sợ. Phía trên đôi mắt khép hờ của Hoàn Giác, hai đầu lông mày đã nhíu chặt, hơi thở dồn dập, có chút gấp gáp, như thể đang gắng gượng điều chỉnh khí tức, một lát sau dần bình ổn trở lại, khi mở mắt ra, sát khí bắn tới: “Tử Hạ Phiêu Tuyết! Ngươi cho là một mình ngươi đột nhập vào quân doanh của Tây Lũng Quốc ta thì có thể dễ dàng trở về? Không giữ chữ tín, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
“Ha ha ha!” Tử Hạ Phiêu Tuyết lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời cười càn rỡ, hống hách cuồng ngạo: “Ngươi cho là trong thiên hạ còn có người có khả năng ngăn được ta! Ngươi cho là ngươi luyện thành “Liên đằng thần công” thì có thể địch nổi ta? Nực cười! Đừng nói hôm nay ngươi thân mang trọng bệnh, mà kể cả khi ngươi gân cốt khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của ta!”
“Bày trận!” Hoàn Giác ra lệnh một tiếng, hơn mười người vận bạch y trong nháy mắt từ trong khoang chiếc thuyền nhỏ hắn vừa tới phi thân lên, tạo thành một trận thế kỳ dị, người dẫn đầu vung tay áo dài sắc bén như thanh xà kiếm tấn công về phía Tử Hạ Phiêu Tuyết, Tử Hạ Phiêu Tuyết biến sắc rút kiếm phản công, trong nháy mắt giao chiến đó, đao quang kiếm ảnh loang loáng. Mỗi lần Tử Hạ Phiêu Tuyết biến hóa chiêu số, thế trận bạch y cũng theo đó mà thay đổi tương ứng, Tử Hạ Phiêu Tuyết lấy một chọi mười cũng không lấy đó mà yếu thế, mà trận thế mỗi lần biến hóa lại thay đổi một người chủ công, luân phiên thay dổi, nên cũng không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ trong chốc lát mà đã qua hơn mưởi chiêu, Tử Hạ Phiêu Tuyết đột nhiên hợp song chưởng lại, đem trường kiếm tách ra làm hai, trái phải cùng tấn công. Thì ra thanh kiếm trên tay hắn vốn là hai thanh kiếm hợp lại, tạo thành đôi Uyên Ương kiếm. Hiển nhiên, chiêu này của hắn không nằm trong dự liệu của Hoàn Giác khi luyện trận pháp, đám người bạch y tuy rằng vẫn như cũ, đâm, gạt, chém, bổ, vẩy, điểm (1) nhưng dần dần trở nên chật vật.
Thấy thế, Hoàn Giác liền phi thân nhảy vào trong trận, Phương Dật ngăn không kịp, tức giận giương mắt nhìn theo.
Thế trận này lấy Hoàn Giác làm trung tâm, tạo thành một vòng cung hình dải quạt, lấy sức mạnh như gió cuốn mây tan tập kích Tử Hạ Phiêu Tuyết.
Mà lúc này, một vài tướng sỹ Tây Lũng Quốc trên chiến thuyền, khuôn mặt đột nhiên trở nên co quắp, không ít người chân tay xụi lơ rồi lần lượt ngã xuống, biểu hiện như mắc phải căn bệnh trí mạng. Xa xa trên bến sông, tướng sĩ Hương Trạch Quốc trên tường thành cũng lần lượt té xỉu…
Tất cả mọi người trước hàng loạt biến cố xảy ra đã không còn để ý tới sắc trời đang từ âm u, tối đen như mực đã dần biến chuyển, một vài tia sáng trong trẻo, ấm áp buổi sớm mai, nhẹ nhàng chiếu xuống mặt sông, mơ hồ lan tỏa trên mặt nước, như thể đang ẩn giấu một con thú không lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mình dời sông lấp bể…
Mà tôi, toàn bộ sự quan tâm, lo lắng đều đang đặt trong trận chiến sinh tử kia, cuộc đối thoại giữa Hoàn Giác và Tử Hạ Phiêu Tuyết càng khiến cho tôi như rơi vào trong đám mây mù không hiểu gì cả, vô tri vô giác không chú ý tới Phương Dật mang theo ánh mắt độc ác đang từng bước tiến dần về phía tôi. Đợi đến khi tôi chợt cảm thấy bên tai có khí lạnh ập đến, thì chưởng lực của Phương Dật đã chỉ còn cách tôi chừng hơn một tấc, tôi kinh hãi, lùi vội về phía sau để tránh.
“Yêu nữ! Hết thảy mọi chuyện đều do ngươi gây nên! Hôm nay ta thay trời hành đạo, trừ khử ngươi!” Phương Dật một lần nữa vung chưởng nhằm thẳng vào tôi, tôi liên tục lùi vội về phía sau để tránh né.
“Bệ hạ!!!” Triệu Chi Hàng kêu lên thất thanh, “Mau! Hộ giá!”
Một thân ảnh từ trên tường thành nhảy xuống, không kịp xuất thủ ngăn đòn tấn công của Phương Dật, liền trực tiếp dùng thân thể trắng bạc ấm áp chắn trước mặt tôi, trong lúc tôi còn chưa kịp nhìn rõ người vừa nhảy xuống là ai, trong nháy mắt sau khi tiếp một chưởng trí mạng mà Phương Dật đã dồn hết sức lực toàn thân, thân hình đó đã đổ xuống, rớt khỏi mũi thuyền, rơi thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn nước.
Mưa mang theo sấm vang chớp giật ùn ùn kéo đến, gió gào thét bên tai, sóng lớn xoay vần trong gang tấc. Đợi tôi kịp phản ứng lại, thì tôi đã đưa tay nắm lấy tay hắn, nhảy khỏi mũi thuyền, cùng hắn rơi vào dòng nước xoáy cuồn cuộn, u ám.
Đầu tháng sáu năm Khang Thuận thứ ba, Hương Trạch Quốc, Tây Lũng Quốc diễn ra một trận chiến kỳ lạ bên ngoài thành Duyên Tân. Khi ấy, Bạc Hà Vân thị đã qua đời ba năm đột nhiên xuất hiện, khắp nơi kinh hãi, đều không hiểu được chuyện gì xảy ra. Hai bên chưa kịp khai chiến, thì đã có vô số tướng sĩ ngã xuống, về sau điều tra ra nguyên nhân là do trúng độc “Hóa cốt tán”, nghi vấn là do Ngũ Độc Giáo bí ẩn đã tái xuất giang hồ gây nên. Hoàng đế Hương Trạch Quốc cùng Bạc Hà Vân thị rơi xuống sông, đúng lúc gặp phải xoáy nước “Long Phiên Thân” (Rồng trở mình) mười năm mới có một lần, dòng sông nhiều xoáy nước chảy xiết thay đổi vô thường, e là lành ít dữ nhiều. Hoàng đế Hương Trạch Quốc sống chết chưa rõ, Hương Trạch Quốc nhất thời như rắn mất đầu, Triệu Chi Hàng cùng Vân Thủy Hân hợp sức giúp An Thân Vương Triệu Lan Mậu tạm thời thay mặt hoàng đế nhiếp chính triều đình. Phe phái của Ngọc Tĩnh Vương liền rục rịch, trong lúc nhất thời, triều đình như xuất hiện một mạch nước ngầm mà trở nên bấp bênh, lung lay. Yêu vương Tuyết Vực bị trọng thương quay về, Hoàng đế Tây Lũng Quốc sau khi hồi triều liền lâm trọng bệnh nằm bẹp trên giường, quốc sư Phương Dật bị cách chức bãi quan, giam vào ngục. Tuyết Vực, Tây Lũng, hai nước chỉ trong một đêm liền trở mặt, cả ba nước đều chịu tổn thất. Sử sách ghi chép lại, gọi đây là “Sự biến trên sông”.
Nhưng chẳng lẽ Tử Hạ Phiêu Tuyết đưa cho tôi hai đáp án, thì tôi nhất định chỉ được chọn một trong hai hay sao? Cớ gì mà tôi không thể đưa ra đáp án thứ ba?
Đáp án đó chính là: hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Tôi đột nhiên nghiêng mặt, sắc bén nhìn về kẻ đứng bên cạnh Phương Dật, hoàng đế Tây Lũng Quốc, vốn từ đầu đến cuối chưa từng thốt ra một lời: “Ngươi là kẻ nào?”
Người nọ bất ngờ bị tôi tập kích, nhất thời vẻ mặt đại loạn, từng bước, từng bước lui về phía sau, nửa khuôn mặt nấp sau lưng Phương Dật. Vẻ mặt Phương Dật cũng tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại dùng lời lẽ nghiêm khắc quát tôi: “Lớn mật. Lời này là có ý gì? Ngô hoàng vạn tuế há lại có thể để một phi tần dùng từ “ngươi, ta” để gọi sao!”
Tử Hạ Phiêu Tuyết hiển nhiên không đoán trước được tôi sẽ có phản ứng như vậy, thừa dịp hắn bị bất ngờ mà thất thần, tôi cố gắng hết sức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, xoay mặt nhìn hơn một trăm chiếc chiến thuyền cùng gần một vạn tưỡng sĩ Tây Lũng Quốc ở trên đó, tuyên bố chắc như chém đinh chặt sắt: “Người này không phải là hoàng đế Tây Lũng Quốc! Hắn chỉ là kẻ thế thân giả mạo!” Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lộ vẻ nghi ngờ. Trong mắt con báo cũng hiện lên một chút ngoài ý muốn, kỳ thật nếu lưu ý một chút thì cũng không khó để phát hiện ra sự khác thường của Hoàn Giác, nhưng hắn vốn không tập trung chú ý đến phương diện này, nên không phát hiện ra.
“Yêu nữ! Ngươi có rắp tâm gì? Chớ có cho rằng chỉ bằng vẻ yêu mị của ngươi liền có thể mê hoặc làm lay chuyển lòng quân Tây Lũng Quốc ta! Bệ hạ đích thực là đấng cửu ngũ chí tôn, há có thể tùy vào miệng lưỡi của ngươi mà bị bôi nhọ.” Như thể bị tôi chọc đúng yếu điểm, Phương Dật trong phút chốc thẹn quá hóa giận, rốt cuộc trước mặt mọi người liền gọi tôi là “Yêu nữ”.
Khi ấy, ngay khoảnh khắc người nọ từ trên khoang thuyền nhìn tôi, tôi liền biết hắn không phải là Hoàn Giác. Đã từng sớm chiều kề cận hơn mười năm, ánh mắt hắn nhìn tôi ban đầu là yêu thương, cưng chiều rồi từ từ biến chuyển thành cô đơn, buồn bã, cuối cùng là thâm tình đắm say… Chẳng liên quan đến dung mạo, cũng chẳng liên quan đến thân phận. Vả lại, người của Vân gia xưa nay vốn nổi tiếng là có dung mạo xuất chúng, hắn từ nhỏ đã sống trong Vân gia, ánh mắt hoảng sợ cùng nông cạn như vậy tuyệt đối sẽ không thuộc về hắn. Phương Dật am hiểu thuật dịch dung, muốn tìm một kẻ có dáng dấp và dung mạo xấp xỉ như Hoàn Giác rồi cải trang giống đến chín phần thực sự là chuyện vô cùng dễ hiểu.
“Phương Dật! Phải là ta hỏi ngươi đang rắp tâm điều gì mới đúng! Nếu người này đúng là hoàng đế Tây Lũng Quốc, trong khi hai nước giao tranh, hoàng đế còn chưa nói lời nào, mà kẻ làm quốc sư như ngươi lại nói nhiều như vậy, phải chăng là làm quá chức phận, tự ý quyết định thay chủ nhân chẳng lẽ lại không khiến cho người khác phải cảm thấy nghi ngờ?” Tôi xoay người về phía hắn, tiếp tục bức bách: “Hay bởi vì người này vốn không phải là hoàng đế Tây Lũng Quốc, mà chỉ là kẻ mà Phương Dật ngươi từ ngàn người chọn một để làm kẻ thế thân! Phương Dật! Ngươi thật to gan, dám đem kẻ khác hóa trang thành vua một nước, thực ra là ngươi đang toan tính điều gì? Làm một việc lừa dối động trời như thế, phải chăng quốc sư đối với giang sơn gấm vóc tuyệt đẹp kia đã động tâm! Đáng tiệc những tướng sĩ bảo vệ đất nước của Tây Lũng Quốc lại vẫn chẳng hay biết gì, không biết bản thân mình đang đầu rơi máu chảy cho kẻ lòng lang dạ thú như ngươi. Tây Lũng Quốc bệ hạ hiện giờ người ở đâu?”
Phía sau, tướng sĩ Tây Lũng Quốc bị lời lẽ của tôi làm cho khiếp sợ vạn phần, có người nghi ngờ, có người hoảng sợ, có người oán giận, bỗng chốc trở nên huyên náo.
Phương Dật trên trán bỗng nổi đầy gân xanh: “Yêu nữ! Tất cả chẳng phải đều do loại yêu nữ như ngươi gây ra hay sao! Ngô hoàng vì sao lại cố chấp để bệnh tật quấn lấy thân, càng lúc càng nặng. Ta hận không thể đem ngươi chặt xương rút gân để đổi lại long thể khỏe mạnh cho bệ hạ.”
“Làm càn!” Một con thuyền nhỏ từ trong đám chiến thuyền san sát từ từ nhô ra trên dòng nước, đứng trước mũi thuyền quả thật chính là Hoàn Giác, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. “Ai cho phép ngươi xỉ nhục Dung nhi!”
Vạt áo bay bay, đầu ngón chân khẽ chạm lên mặt nước, chiếc thuyền con còn chưa kịp khuếch tán rung động trên mặt nước, Hoàn Giác đã phi thân nhảy lên chiến thuyền, đứng bên cạnh tôi. Mi như viễn sơn, mắt như thu thủy, con ngươi đen láy như giọt mực rơi xuống.
Tôi trừng mắt nhìn Phương Dật, nhìn không chớp mắt.
Mà cái kẻ giả mạo kia thì mồ hôi lạnh đã liên tục vã xuống, lúc này toàn thân đã mềm nhũn, hai gối khuỵu xuống, dập đầu chạm đất: “Hoàng thượng tha mạng… Hoàng thượng tha mạng… Hoàng thượng tha mạng… Tiểu nhân giả làm hoàng thượng tội đáng chết vạn lần…” Nói xong, người nọ đưa ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Phương Dật, “Là… là quốc sư ép tiểu nhân… Tiểu nhân thật bất đắc dĩ… Vạn mong thánh thượng minh xét…”
“Thánh thượng! Thái y căn dặn ngài phải tĩnh dưỡng ba tháng, ngài sao có thể coi nhẹ, long thể an khang của bệ hạ liên quan đến sự hưng suy của Tây Lũng quốc ta, bệ hạ sao có thể tùy ý như vậy.” Phương Dật vén vạt trường bào quỳ xuống, lời lẽ khẩn thiết, nét mặt vô cùng lo lắng, sốt ruột, đối với việc Hoàn Giác mang bệnh trong người mà vẫn cố ý đến đây dường như khiến ông ta vô cùng tức giận, nhìn có vẻ như không phải đang làm bộ, mà Hoàn Giác đối với kẻ giả mạo cũng không tỏ ra kinh ngạc, lẽ nào hắn đã biết từ lâu, phải chăng là hắn cùng với Phương Dật sớm đã định trước việc này rồi?
Thế nhưng, rốt cuộc là hắn mang trọng bệnh gì? Ngay cả khi hai nước giao chiến mà vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng ba tháng không thể tự mình tham dự mà phải cần đến người thế thân ra mặt? Tại sao khuôn mặt như quan ngọc hôm nay lại tái nhợt gần như trong suốt? Thân hình so với một tháng trước gặp trong hoàng cung Tuyết Vực dường như đã gầy hơn một chút…
Một cảm giác chua xót, nhói buốt cùng lo lắng dâng lên trong lòng… Lại bị tôi gắng gượng ép xuống.
Lãng quên sự tồn tại của người ấy trong cõi trời đất này, tôi cuối cùng vẫn không thể nào làm được… Cho dù hắn đã có thê tử, cho dù hắn là kẻ cao không với tới trong triều đình, cho hắn không bao giờ… không bao giờ còn là “Tiểu Bạch” thuần khiết như trước kia nữa…
Sợ bản thân mình lại một lần nữa đắm chìm trong ánh mắt đó, tôi đưa mắt tránh đi không nhìn hắn, trong lòng liên tục tự nhắc bản thân chính hắn là kẻ đẩy Vân gia vào cảnh nước sôi lửa bỏng…
“Thân thể quả nhân không phiền quốc sư phải quan tâm. Tâm tật không thể chữa, tâm bệnh không có thuốc, tĩnh dưỡng thì có lợi ích gì? Quốc sư nếu thật vì quả nhân mà suy nghĩ, vì sao năm lần bảy lượt lừa dối quả nhân? Vì sao lấy cắp bức họa của quả nhân rồi tự ý phái người hành động? Ngươi biết rõ trẫm…” Một trận ho dữ dội kèm theo tiếng kêu sợ hãi của Phương Dật: “Bệ hạ! Bệ hạ!”
Tôi quay vội về phía Hoàn Giác, đã thấy hắn đẩy Phương Dật đang tiến đến nâng hắn, đem chiếc khăn vừa áp lên miệng nhét vào trong tay áo, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng, mỉm cười thư thái: “Dung nhi, cuối cùng nàng cũng nhìn ta…” Ánh mắt tôi thoáng nhìn thấy sắc máu đỏ tươi trong chiếc khăn vừa bị hắn thu lại mà giật mình, trong lòng đau xót.
Tử Hạ Phiêu Tuyết đột nhiên vỗ tay cười, dáng vẻ dường như vô cùng hứng thú: “Ngày hôm nay được xem một vở kịch rất thú vị, tên của nó nên gọi là ” Thật giả song long kế” ” Hắn đưa một tay kéo tôi: “Hôm nay thật giả đã rõ, trẫm cùng hoàng hậu cũng không nên quấy nhiễu húng thú giao chiến của hoàng đế hai nước, nên cáo từ ở đây.”
“Khoan đã!” Hoàn Giác rút kiếm, kiếm khí nhanh như gió, thế kiếm liền mạch lưu loát, kiếm như rồng bay rắn lượn trong nháy mắt đã hướng thẳng đến Tử Hạ Phiêu Tuyết. Tử Hạ Phiêu Tuyết đẩy tôi ra, linh hoạt nghiêng người tránh kiếm khí, hai ngón tay nhanh như chớp kẹp lấy kiếm phong hất văng ra: “Muội phu như vậy là có ý gì?”
Hoàn Giác sắc mặt xanh xám, vẻ giận dữ cuồn cuộn dâng lên như sóng lớn vỗ bờ, tôi chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. “Thì ra, lật lọng chính là phép xử thế của bậc chí tôn Tuyết Vực Quốc! Lẽ nào Tuyết Vực bệ hạ đã quên trong hiệp định với trẫm đã thỏa thuận những gì sao!”
Con ngươi màu tím của Tử Hạ Phiêu Tuyết dần sậm lại, nụ cười càng lúc càng trở nên yêu mị: “Trẫm thực ra nhớ rất kỹ, nhưng e là Tây Lũng bệ hạ quý nhân hay quên chăng? Trẫm nhớ rõ khi đó muội phu nhận lời “ngự giá thân chinh”, rốt cuộc hôm nay lại là thật giả song long, như vậy rốt cuộc là thế nào?”
“Ngươi!…” Hoàn Giác định lần thứ hai giơ kiếm, lại đột nhiên lảo đảo, như thể chịu đựng cơn đau dữ dội hành hạ, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi..
Tôi vừa đưa tay ra muốn đỡ hắn, lại bị Tử Hạ Phiêu Tuyết mạnh mẽ túm lấy lôi về.
“Bệ hạ!” Phương Dật thoáng cái đã đỡ lấy Hoàn Giác, trong mắt là đau đớn và hoảng sợ. Phía trên đôi mắt khép hờ của Hoàn Giác, hai đầu lông mày đã nhíu chặt, hơi thở dồn dập, có chút gấp gáp, như thể đang gắng gượng điều chỉnh khí tức, một lát sau dần bình ổn trở lại, khi mở mắt ra, sát khí bắn tới: “Tử Hạ Phiêu Tuyết! Ngươi cho là một mình ngươi đột nhập vào quân doanh của Tây Lũng Quốc ta thì có thể dễ dàng trở về? Không giữ chữ tín, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
“Ha ha ha!” Tử Hạ Phiêu Tuyết lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngửa mặt lên trời cười càn rỡ, hống hách cuồng ngạo: “Ngươi cho là trong thiên hạ còn có người có khả năng ngăn được ta! Ngươi cho là ngươi luyện thành “Liên đằng thần công” thì có thể địch nổi ta? Nực cười! Đừng nói hôm nay ngươi thân mang trọng bệnh, mà kể cả khi ngươi gân cốt khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của ta!”
“Bày trận!” Hoàn Giác ra lệnh một tiếng, hơn mười người vận bạch y trong nháy mắt từ trong khoang chiếc thuyền nhỏ hắn vừa tới phi thân lên, tạo thành một trận thế kỳ dị, người dẫn đầu vung tay áo dài sắc bén như thanh xà kiếm tấn công về phía Tử Hạ Phiêu Tuyết, Tử Hạ Phiêu Tuyết biến sắc rút kiếm phản công, trong nháy mắt giao chiến đó, đao quang kiếm ảnh loang loáng. Mỗi lần Tử Hạ Phiêu Tuyết biến hóa chiêu số, thế trận bạch y cũng theo đó mà thay đổi tương ứng, Tử Hạ Phiêu Tuyết lấy một chọi mười cũng không lấy đó mà yếu thế, mà trận thế mỗi lần biến hóa lại thay đổi một người chủ công, luân phiên thay dổi, nên cũng không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ trong chốc lát mà đã qua hơn mưởi chiêu, Tử Hạ Phiêu Tuyết đột nhiên hợp song chưởng lại, đem trường kiếm tách ra làm hai, trái phải cùng tấn công. Thì ra thanh kiếm trên tay hắn vốn là hai thanh kiếm hợp lại, tạo thành đôi Uyên Ương kiếm. Hiển nhiên, chiêu này của hắn không nằm trong dự liệu của Hoàn Giác khi luyện trận pháp, đám người bạch y tuy rằng vẫn như cũ, đâm, gạt, chém, bổ, vẩy, điểm (1) nhưng dần dần trở nên chật vật.
Thấy thế, Hoàn Giác liền phi thân nhảy vào trong trận, Phương Dật ngăn không kịp, tức giận giương mắt nhìn theo.
Thế trận này lấy Hoàn Giác làm trung tâm, tạo thành một vòng cung hình dải quạt, lấy sức mạnh như gió cuốn mây tan tập kích Tử Hạ Phiêu Tuyết.
Mà lúc này, một vài tướng sỹ Tây Lũng Quốc trên chiến thuyền, khuôn mặt đột nhiên trở nên co quắp, không ít người chân tay xụi lơ rồi lần lượt ngã xuống, biểu hiện như mắc phải căn bệnh trí mạng. Xa xa trên bến sông, tướng sĩ Hương Trạch Quốc trên tường thành cũng lần lượt té xỉu…
Tất cả mọi người trước hàng loạt biến cố xảy ra đã không còn để ý tới sắc trời đang từ âm u, tối đen như mực đã dần biến chuyển, một vài tia sáng trong trẻo, ấm áp buổi sớm mai, nhẹ nhàng chiếu xuống mặt sông, mơ hồ lan tỏa trên mặt nước, như thể đang ẩn giấu một con thú không lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mình dời sông lấp bể…
Mà tôi, toàn bộ sự quan tâm, lo lắng đều đang đặt trong trận chiến sinh tử kia, cuộc đối thoại giữa Hoàn Giác và Tử Hạ Phiêu Tuyết càng khiến cho tôi như rơi vào trong đám mây mù không hiểu gì cả, vô tri vô giác không chú ý tới Phương Dật mang theo ánh mắt độc ác đang từng bước tiến dần về phía tôi. Đợi đến khi tôi chợt cảm thấy bên tai có khí lạnh ập đến, thì chưởng lực của Phương Dật đã chỉ còn cách tôi chừng hơn một tấc, tôi kinh hãi, lùi vội về phía sau để tránh.
“Yêu nữ! Hết thảy mọi chuyện đều do ngươi gây nên! Hôm nay ta thay trời hành đạo, trừ khử ngươi!” Phương Dật một lần nữa vung chưởng nhằm thẳng vào tôi, tôi liên tục lùi vội về phía sau để tránh né.
“Bệ hạ!!!” Triệu Chi Hàng kêu lên thất thanh, “Mau! Hộ giá!”
Một thân ảnh từ trên tường thành nhảy xuống, không kịp xuất thủ ngăn đòn tấn công của Phương Dật, liền trực tiếp dùng thân thể trắng bạc ấm áp chắn trước mặt tôi, trong lúc tôi còn chưa kịp nhìn rõ người vừa nhảy xuống là ai, trong nháy mắt sau khi tiếp một chưởng trí mạng mà Phương Dật đã dồn hết sức lực toàn thân, thân hình đó đã đổ xuống, rớt khỏi mũi thuyền, rơi thẳng xuống dòng sông cuồn cuộn nước.
Mưa mang theo sấm vang chớp giật ùn ùn kéo đến, gió gào thét bên tai, sóng lớn xoay vần trong gang tấc. Đợi tôi kịp phản ứng lại, thì tôi đã đưa tay nắm lấy tay hắn, nhảy khỏi mũi thuyền, cùng hắn rơi vào dòng nước xoáy cuồn cuộn, u ám.
Đầu tháng sáu năm Khang Thuận thứ ba, Hương Trạch Quốc, Tây Lũng Quốc diễn ra một trận chiến kỳ lạ bên ngoài thành Duyên Tân. Khi ấy, Bạc Hà Vân thị đã qua đời ba năm đột nhiên xuất hiện, khắp nơi kinh hãi, đều không hiểu được chuyện gì xảy ra. Hai bên chưa kịp khai chiến, thì đã có vô số tướng sĩ ngã xuống, về sau điều tra ra nguyên nhân là do trúng độc “Hóa cốt tán”, nghi vấn là do Ngũ Độc Giáo bí ẩn đã tái xuất giang hồ gây nên. Hoàng đế Hương Trạch Quốc cùng Bạc Hà Vân thị rơi xuống sông, đúng lúc gặp phải xoáy nước “Long Phiên Thân” (Rồng trở mình) mười năm mới có một lần, dòng sông nhiều xoáy nước chảy xiết thay đổi vô thường, e là lành ít dữ nhiều. Hoàng đế Hương Trạch Quốc sống chết chưa rõ, Hương Trạch Quốc nhất thời như rắn mất đầu, Triệu Chi Hàng cùng Vân Thủy Hân hợp sức giúp An Thân Vương Triệu Lan Mậu tạm thời thay mặt hoàng đế nhiếp chính triều đình. Phe phái của Ngọc Tĩnh Vương liền rục rịch, trong lúc nhất thời, triều đình như xuất hiện một mạch nước ngầm mà trở nên bấp bênh, lung lay. Yêu vương Tuyết Vực bị trọng thương quay về, Hoàng đế Tây Lũng Quốc sau khi hồi triều liền lâm trọng bệnh nằm bẹp trên giường, quốc sư Phương Dật bị cách chức bãi quan, giam vào ngục. Tuyết Vực, Tây Lũng, hai nước chỉ trong một đêm liền trở mặt, cả ba nước đều chịu tổn thất. Sử sách ghi chép lại, gọi đây là “Sự biến trên sông”.
/66
|