" Để tôi kiểm hàng giúp em nhé, coi có tốt không." - Anh nắm tay kéo Kha Như vào phòng thay đồ, đến nổi cô còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Người đàn ông lúc nãy Kha Như gặp là anh, cô không nhìn nhầm.
Phòng thay đồ rất nhỏ chỉ đủ một người, bây giờ lại có thêm anh nữa.
Kha Như bị ai ép vào gốc, anh nâng chân chen vào giữa hai chân cô.
" Bác Sĩ...Hứa. "
Cô rất muốn thoát ra nhưng không thể được.
" Miệng em hư thật, nhỏ tiếng một chút."
Nói rồi Hứa Tuấn khoá lấy môi của Kha Như, lần trước dám bảo coi như hôm đó không có chuyện gì sảy ra giữa hai người, cô nhóc này tự động mò đến anh nhưng lại chạy đi mất.
" Umm...bỏ..." - Kha Như chống tay là ngực anh.
Hứa Tuấn nhân cơ hội mà hôm sâu, lưỡi anh không ngừng quấn quýt lấy lưỡi cô, muốn càn quét hết tất cả các hương vị ngọt ngào.
Tay anh không yên phận đặt trước ngực Kha Như khiến cho cô không khỏi sợ hãi, anh lại nữa rồi, con người này cứ hay thích đụng chạm vào người cô, mặc dù anh đã có một người phụ nữ bên cạnh mình.
Áo ngoài của Kha Như bị anh vén qua đến ngực, nơi đẩy đà lộ ra chỉ còn một chiếc áo nhỏ.
Kha Như ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, nhưng tay bị Hứa Tuấn nắm lại, cô rất đau nhưng không dám lên tiếng, anh vừa chạm vào vết thương của Kha Như. Nhưng Hứa Tuấn không để ý thấy.
Anh cười hài lòng sau đó ngậm xuống, lưỡi anh không ngừng duy chuyển trên nhũ hoa, có lúc anh còn cắn nhẹ một cái làm cho Kha Như không kìm chế được mà rên khẽ lên một tiếng.
Cô đưa tay che lấy miệng nhỏ trách phát ra những âm thanh đỏ mặt, để mọi người nghe thấy thì không hay lắm.
Kha Như run rẩy không sức lực bởi cơn kích thích từ anh mang đến, cô sắp ngã thì bàn tay săn chắc của anh nắm chặc lấy eo giữ giúp người cô đứng vững.
" Để tôi thay quần nhỏ giúp em."
Anh đưa tay xuống nơi riêng tư của Kha Như, không ngừng lần mò vào bên trong nơi mật đạo.
Không được như vậy cô sẽ không thể chịu được nữa.
" Hứa Tuấn, anh đâu rồi. " Là giọng của Trần Nhã.
" Cô có gặp người đàn ông nào bước vào đây không?."
Cô ta đi lại hỏi một nữ nhân viên dọn quần áo, chỗ cô ta rất gần phòng thay đồ của Kha Như và Hứa Tuấn đang đứng.
Nữ nhân viên đó lắc đầu. : " Không thấy ạ."
Lạ thật vừa nãy Trần Nhã đã thấy Hứa Tuấn bước vào đây, khó khăn lắm mới được anh đi mua sắm cùng với anh, cô ta phải nhờ đến mẹ của Hứa Tuấn mới có thể thuyết phục anh đi cùng cô. Lúc nãy đang đi cùng anh thì đột nhiên Hứa Tuấn lại chuyển sang hướng khác lúc Trần Nhã lơ là.
Kha Như nghe thấy giọng người phụ nữ gọi tên anh, chắc chắn là cô gái đó, nhưng họ đang ở rất gần chỗ cô.
" Bác Sĩ...Hứa...dừng lại đi có người tìm anh kìa."
Người nào đó vẫn không để ý đến lời cô nói, vẫn cứ tiếp tục không muốn dừng lại. Anh còn mạnh bạo hơn lúc nãy, cô phải kìm nén lấy giọng mình không thì người bên ngoài sẽ nghe thấy mất.
Trần Nhã không tìm được anh, cô ta khó chịu cũng rời đi, không hay biết người cô ta đang tìm ở rất gần mình.
Thấy Trần Nhã rời đi cô thở phào.
" Có muốn thử cảm giác từ phía sau không?"
Không kịp để Kha Như trả lời, anh quay người cô lại.
Đập vào mắt anh là tấm lưng trắng nõn của Kha Như, trên lưng cô có một vết bầm tím. Hứa Tuấn nhíu chặt mình, anh dừng đi những suy nghĩ xấu xa với cô, mặt trở lên nghiêm túc hơn thường ngày, chân mày nhíu chặt lại.
" Tại sao bị thương?."
Nghe anh hỏi cô không muốn trả lời, tại sao cô phải có trách nhiệm trả lời anh, cô bị thế nào là chuyện của cô, không liên quan gì đến anh cả.
Ánh nhìn của Hứa Tuấn chuyển xuống tay Kha Như, tay cô có một băng gạc đã bị nhuộm một ít máu, vết thương hình như đã bị hở ra, lúc này đây anh mới để ý đến sắc mặt của Kha Như không được tốt dường như cô đang rất đau.
" Đứa nào làm? "
Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, anh lúc này rất đáng sợ đến nổi Kha Như không dám nhìn vào mắt của anh.
" Là...là người hàng xóm." Cô ấp úng.
" Lúc nào? "
" Hôm...hôm qua."
Rất không muốn trả lởi anh, nhưng ngữ khí trên người anh muốn áp bức lấy cô vậy, anh hoàn toàn khác lúc vừa nãy, vẻ mặt trêu chọc cô đã biến mất.
" Đi bệnh viện!. "
Trang phục trên người cô được anh mặc lại, anh rất nhẹ nhàng không dám đụng mạnh đến tay của Kha Như.
Trên đường đi đến bệnh viện, Hứa Tuấn đã bắt cô kể lại hết tất cả mọi chuyện hôm đó, cô ngoan ngoãn nghe lời, kể không sót lại một chữ nào.
Hắn đã đụng chạm vào người cô, còn làm cô nhóc nhà anh bị thương, còn người đàn bà đó dám tát vào gương mặt xinh đẹp của cô nhóc nhà anh.
Tay Hứa Tuấn đang nắm trên vô lăng vô thức siết chặt lại, gân xanh trên chán nổi lên.
Bảo bối nhà anh còn chưa dám đụng đến, bọn họ gan thật.
Người đàn ông lúc nãy Kha Như gặp là anh, cô không nhìn nhầm.
Phòng thay đồ rất nhỏ chỉ đủ một người, bây giờ lại có thêm anh nữa.
Kha Như bị ai ép vào gốc, anh nâng chân chen vào giữa hai chân cô.
" Bác Sĩ...Hứa. "
Cô rất muốn thoát ra nhưng không thể được.
" Miệng em hư thật, nhỏ tiếng một chút."
Nói rồi Hứa Tuấn khoá lấy môi của Kha Như, lần trước dám bảo coi như hôm đó không có chuyện gì sảy ra giữa hai người, cô nhóc này tự động mò đến anh nhưng lại chạy đi mất.
" Umm...bỏ..." - Kha Như chống tay là ngực anh.
Hứa Tuấn nhân cơ hội mà hôm sâu, lưỡi anh không ngừng quấn quýt lấy lưỡi cô, muốn càn quét hết tất cả các hương vị ngọt ngào.
Tay anh không yên phận đặt trước ngực Kha Như khiến cho cô không khỏi sợ hãi, anh lại nữa rồi, con người này cứ hay thích đụng chạm vào người cô, mặc dù anh đã có một người phụ nữ bên cạnh mình.
Áo ngoài của Kha Như bị anh vén qua đến ngực, nơi đẩy đà lộ ra chỉ còn một chiếc áo nhỏ.
Kha Như ngượng ngùng muốn đẩy anh ra, nhưng tay bị Hứa Tuấn nắm lại, cô rất đau nhưng không dám lên tiếng, anh vừa chạm vào vết thương của Kha Như. Nhưng Hứa Tuấn không để ý thấy.
Anh cười hài lòng sau đó ngậm xuống, lưỡi anh không ngừng duy chuyển trên nhũ hoa, có lúc anh còn cắn nhẹ một cái làm cho Kha Như không kìm chế được mà rên khẽ lên một tiếng.
Cô đưa tay che lấy miệng nhỏ trách phát ra những âm thanh đỏ mặt, để mọi người nghe thấy thì không hay lắm.
Kha Như run rẩy không sức lực bởi cơn kích thích từ anh mang đến, cô sắp ngã thì bàn tay săn chắc của anh nắm chặc lấy eo giữ giúp người cô đứng vững.
" Để tôi thay quần nhỏ giúp em."
Anh đưa tay xuống nơi riêng tư của Kha Như, không ngừng lần mò vào bên trong nơi mật đạo.
Không được như vậy cô sẽ không thể chịu được nữa.
" Hứa Tuấn, anh đâu rồi. " Là giọng của Trần Nhã.
" Cô có gặp người đàn ông nào bước vào đây không?."
Cô ta đi lại hỏi một nữ nhân viên dọn quần áo, chỗ cô ta rất gần phòng thay đồ của Kha Như và Hứa Tuấn đang đứng.
Nữ nhân viên đó lắc đầu. : " Không thấy ạ."
Lạ thật vừa nãy Trần Nhã đã thấy Hứa Tuấn bước vào đây, khó khăn lắm mới được anh đi mua sắm cùng với anh, cô ta phải nhờ đến mẹ của Hứa Tuấn mới có thể thuyết phục anh đi cùng cô. Lúc nãy đang đi cùng anh thì đột nhiên Hứa Tuấn lại chuyển sang hướng khác lúc Trần Nhã lơ là.
Kha Như nghe thấy giọng người phụ nữ gọi tên anh, chắc chắn là cô gái đó, nhưng họ đang ở rất gần chỗ cô.
" Bác Sĩ...Hứa...dừng lại đi có người tìm anh kìa."
Người nào đó vẫn không để ý đến lời cô nói, vẫn cứ tiếp tục không muốn dừng lại. Anh còn mạnh bạo hơn lúc nãy, cô phải kìm nén lấy giọng mình không thì người bên ngoài sẽ nghe thấy mất.
Trần Nhã không tìm được anh, cô ta khó chịu cũng rời đi, không hay biết người cô ta đang tìm ở rất gần mình.
Thấy Trần Nhã rời đi cô thở phào.
" Có muốn thử cảm giác từ phía sau không?"
Không kịp để Kha Như trả lời, anh quay người cô lại.
Đập vào mắt anh là tấm lưng trắng nõn của Kha Như, trên lưng cô có một vết bầm tím. Hứa Tuấn nhíu chặt mình, anh dừng đi những suy nghĩ xấu xa với cô, mặt trở lên nghiêm túc hơn thường ngày, chân mày nhíu chặt lại.
" Tại sao bị thương?."
Nghe anh hỏi cô không muốn trả lời, tại sao cô phải có trách nhiệm trả lời anh, cô bị thế nào là chuyện của cô, không liên quan gì đến anh cả.
Ánh nhìn của Hứa Tuấn chuyển xuống tay Kha Như, tay cô có một băng gạc đã bị nhuộm một ít máu, vết thương hình như đã bị hở ra, lúc này đây anh mới để ý đến sắc mặt của Kha Như không được tốt dường như cô đang rất đau.
" Đứa nào làm? "
Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, anh lúc này rất đáng sợ đến nổi Kha Như không dám nhìn vào mắt của anh.
" Là...là người hàng xóm." Cô ấp úng.
" Lúc nào? "
" Hôm...hôm qua."
Rất không muốn trả lởi anh, nhưng ngữ khí trên người anh muốn áp bức lấy cô vậy, anh hoàn toàn khác lúc vừa nãy, vẻ mặt trêu chọc cô đã biến mất.
" Đi bệnh viện!. "
Trang phục trên người cô được anh mặc lại, anh rất nhẹ nhàng không dám đụng mạnh đến tay của Kha Như.
Trên đường đi đến bệnh viện, Hứa Tuấn đã bắt cô kể lại hết tất cả mọi chuyện hôm đó, cô ngoan ngoãn nghe lời, kể không sót lại một chữ nào.
Hắn đã đụng chạm vào người cô, còn làm cô nhóc nhà anh bị thương, còn người đàn bà đó dám tát vào gương mặt xinh đẹp của cô nhóc nhà anh.
Tay Hứa Tuấn đang nắm trên vô lăng vô thức siết chặt lại, gân xanh trên chán nổi lên.
Bảo bối nhà anh còn chưa dám đụng đến, bọn họ gan thật.
/44
|