Hứa Tuấn đáng ghét, đừng mong tôi tha thứ cho anh."
Ê hết cả người đây này."
Kha Như vừa lẩm bẩm trong miệng không ngừng mắng anh vừa xếp quần áo của mình bỏ vào vali.
Hôm nay cô phải xuất phát để đi về quê nhà của mình, đã lâu lắm rồi cô chưa được về nhà vừa hay được nghỉ lễ mấy ngày cô đã tranh thủ đặt vé xe để đi về quê.
Ngay lúc Kha Như đang chửi Hứa Tuấn, thì anh đã đứng đằng sau cô từ nãy đến giờ, do Kha Như quá tập trung xếp đồ nên không để ý đến có người đang đứng ngay sau mình.
Anh cũng rất tò mò cô xếp quần áo để vào vali định làm gì, không lẽ không qua anh đã " làm " quá hung hăng nên đã bị Kha Như dỗi định bỏ nhà đi rồi chăng.
Hứa Tuấn không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.
"Định đi đâu đấy?"
Cô giật mình quay lại nhìn anh, Hứa Tuấn ngạo nghễ hai tay khoanh lại dựa
vào cánh cửa nhìn cô mà nhíu chặt mày lại.
"Giận gì tôi à?."
Kha Như hậm hực quay mặt đi chỗ khác.
' Tôi đi về quê."
"Tôi đi, sẽ đi cùng với em."
"Thật?."
Trong lòng Kha Như có một chút vui mừng, mấy ngày trước cô ấy đặt sẵn hai vé xe, Kha Như chưa dám mở lời rủ anh đi cùng với mình, vậy mà chính anh lại ngỏ lời trước làm cô cũng rất bất ngờ, với công việc của anh sẽ rất bận nên Kha Như cũng chần chừ lắm.
' Anh không trực lễ sao?"
"Không có."
' Vậy được, chúng ta cùng đi."
Mỗi năm cô điều tự mình đi về nhà, thật sự cũng rất cô đơn, nhưng lần này đã có một người bên cạnh đồng hành cùng với cô.
Vậy thì cô phải xếp thêm vài bộ đồ cho anh, Kha Như định đi hai ngày rồi sẽ về, từ đây đến nhà cô cũng rất xa, đường đi cũng khó khăn, quê cô rất hẻo lánh cũng ít người qua lại.
Anh cũng nhủ ý muốn đưa cô đi bằng xe của anh, nhưng Kha Như liền từ chối.
" Anh mà đi xe hơi là không biết để ở đâu đó, với lại đường đi vào nhà tôi đi bằng xe lớn không thể lọt qua được đâu, phải lận lội một khoản đường nữa, anh có đi nổi không?"
' Tôi chỉ lo cho em đi không nổi đó thôi"
Kha Như hiểu ý anh đang nói gì về mình, cô không quan tâm đến Hứa Tuấn nữa mà tập trung vào chuẩn bị đồ.
Sau khi chuẩn bị xong cô và anh cùng nhau đi đến bến xe, đây là một loại xe giường nằm nên cho dù đường đi có dài đến đâu cũng đỡ mệt hơn rất nhiều.
Kha Như được Hứa Tuấn đẩy vào bên trong, cô được nằm kế cửa sổ, còn anh nằm bên ngoài cùng, trên giường còn có một chiếc TV nhỏ để giải trí xem phim.
Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ mà trong lòng đầy nôn nóng, cảm giác lâng lâng khó có thể tả được.
Xe còn chưa chạy được bao lâu, cảm giác đau đầu buồn nôn trong người Kha Như dâng trào lên. Với một người say xe như cô đó là một cực hình, cho dù có uống thuốc say xe đi nữa vẫn không hề có tác dụng, giống như cô bị say xe nặng đến nổi kháng được thuốc.
Hứa Tuấn thấy mặt cô khó chịu, từ nãy đến giờ mặt Kha Như cứ nhăn nhó như một con khỉ vậy, làm cho anh rất lo lắng.
" Nhức đầu lắm à em?."
Giọng điệu của anh rất ngọt ngào, ân cần nhìn cô.
Kha Như khó chịu mà gật đầu, mặt úp vào cái gối nhỏ mà cô đã chuẩn bị sẵn, mùi của xe rất khó chịu.
Thấy được phản ứng của Kha Như, Hứa Tha dang tay luồn vào eo của Kha Như, kéo cô vào trong lòng của mình.
Cảm nhận được mùi hương hoa oải hương quen thuộc từ trên người của anh, Kha Như nhẹ nhàng hít lấy một hơi, mặt thì dán vào người anh không muốn rời đi.
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, như có một ma lực vậy khiến cho Kha Như không muốn rời đi.
Nhiều lần Kha Như luôn tưởng gần cả cuộc đời này của mình sẽ luôn một mình, luôn phải đối mặt với sự cô đơn, những khó khăn khắc nghiệt của cuộc sống ngoài kìa, bây giờ có Hứa Tuấn bên cạnh làm cho cô rất an tâm.
Có An Nhi bên cạnh, tiếp đó là anh còn gì hạnh phúc hơn nữa, cô mong rằng cảm giác bên Hứa Tuấn lúc này có thể cùng anh bình yên mãi mãi.
Do quá mệt mỏi đầu thì đau nhức, đêm hôm qua cũng không ngủ ngon giấc, nên cô đã đã ngủ trong lòng anh lúc nào không hay biết, chuyến đi còn rất dài cho nên cô quyết ngủ.
Đúng là heo con mà."
Nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon trong lòng mình, làm cho anh rất buồn cười, anh sắp được đến nơi mà cô từng sinh sống...
Ánh mắt thâm sâu của Hứa Tuấn nhìn ra cửa sổ, anh nở ra một nụ cười nhạt, đã rất lâu rồi anh cũng chưa đến đây, rất hoài niệm.
Trong kí ức của Hứa Tuấn hiện lên một hình bóng của cô gái nhỏ, trên mặt thì lấm lem bùn đất, hai má phúng phính nhìn anh với ánh mắt long lanh.
Hình bóng đó sượt qua trong đầu anh rồi nhanh chóng biến mất, rất nhiều lần anh đã mơ thấy, cũng rất nhiều lần muốn được gặp lại cô gái nhỏ năm nào.
Ê hết cả người đây này."
Kha Như vừa lẩm bẩm trong miệng không ngừng mắng anh vừa xếp quần áo của mình bỏ vào vali.
Hôm nay cô phải xuất phát để đi về quê nhà của mình, đã lâu lắm rồi cô chưa được về nhà vừa hay được nghỉ lễ mấy ngày cô đã tranh thủ đặt vé xe để đi về quê.
Ngay lúc Kha Như đang chửi Hứa Tuấn, thì anh đã đứng đằng sau cô từ nãy đến giờ, do Kha Như quá tập trung xếp đồ nên không để ý đến có người đang đứng ngay sau mình.
Anh cũng rất tò mò cô xếp quần áo để vào vali định làm gì, không lẽ không qua anh đã " làm " quá hung hăng nên đã bị Kha Như dỗi định bỏ nhà đi rồi chăng.
Hứa Tuấn không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.
"Định đi đâu đấy?"
Cô giật mình quay lại nhìn anh, Hứa Tuấn ngạo nghễ hai tay khoanh lại dựa
vào cánh cửa nhìn cô mà nhíu chặt mày lại.
"Giận gì tôi à?."
Kha Như hậm hực quay mặt đi chỗ khác.
' Tôi đi về quê."
"Tôi đi, sẽ đi cùng với em."
"Thật?."
Trong lòng Kha Như có một chút vui mừng, mấy ngày trước cô ấy đặt sẵn hai vé xe, Kha Như chưa dám mở lời rủ anh đi cùng với mình, vậy mà chính anh lại ngỏ lời trước làm cô cũng rất bất ngờ, với công việc của anh sẽ rất bận nên Kha Như cũng chần chừ lắm.
' Anh không trực lễ sao?"
"Không có."
' Vậy được, chúng ta cùng đi."
Mỗi năm cô điều tự mình đi về nhà, thật sự cũng rất cô đơn, nhưng lần này đã có một người bên cạnh đồng hành cùng với cô.
Vậy thì cô phải xếp thêm vài bộ đồ cho anh, Kha Như định đi hai ngày rồi sẽ về, từ đây đến nhà cô cũng rất xa, đường đi cũng khó khăn, quê cô rất hẻo lánh cũng ít người qua lại.
Anh cũng nhủ ý muốn đưa cô đi bằng xe của anh, nhưng Kha Như liền từ chối.
" Anh mà đi xe hơi là không biết để ở đâu đó, với lại đường đi vào nhà tôi đi bằng xe lớn không thể lọt qua được đâu, phải lận lội một khoản đường nữa, anh có đi nổi không?"
' Tôi chỉ lo cho em đi không nổi đó thôi"
Kha Như hiểu ý anh đang nói gì về mình, cô không quan tâm đến Hứa Tuấn nữa mà tập trung vào chuẩn bị đồ.
Sau khi chuẩn bị xong cô và anh cùng nhau đi đến bến xe, đây là một loại xe giường nằm nên cho dù đường đi có dài đến đâu cũng đỡ mệt hơn rất nhiều.
Kha Như được Hứa Tuấn đẩy vào bên trong, cô được nằm kế cửa sổ, còn anh nằm bên ngoài cùng, trên giường còn có một chiếc TV nhỏ để giải trí xem phim.
Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ mà trong lòng đầy nôn nóng, cảm giác lâng lâng khó có thể tả được.
Xe còn chưa chạy được bao lâu, cảm giác đau đầu buồn nôn trong người Kha Như dâng trào lên. Với một người say xe như cô đó là một cực hình, cho dù có uống thuốc say xe đi nữa vẫn không hề có tác dụng, giống như cô bị say xe nặng đến nổi kháng được thuốc.
Hứa Tuấn thấy mặt cô khó chịu, từ nãy đến giờ mặt Kha Như cứ nhăn nhó như một con khỉ vậy, làm cho anh rất lo lắng.
" Nhức đầu lắm à em?."
Giọng điệu của anh rất ngọt ngào, ân cần nhìn cô.
Kha Như khó chịu mà gật đầu, mặt úp vào cái gối nhỏ mà cô đã chuẩn bị sẵn, mùi của xe rất khó chịu.
Thấy được phản ứng của Kha Như, Hứa Tha dang tay luồn vào eo của Kha Như, kéo cô vào trong lòng của mình.
Cảm nhận được mùi hương hoa oải hương quen thuộc từ trên người của anh, Kha Như nhẹ nhàng hít lấy một hơi, mặt thì dán vào người anh không muốn rời đi.
Mùi hương trên người anh rất dễ chịu, như có một ma lực vậy khiến cho Kha Như không muốn rời đi.
Nhiều lần Kha Như luôn tưởng gần cả cuộc đời này của mình sẽ luôn một mình, luôn phải đối mặt với sự cô đơn, những khó khăn khắc nghiệt của cuộc sống ngoài kìa, bây giờ có Hứa Tuấn bên cạnh làm cho cô rất an tâm.
Có An Nhi bên cạnh, tiếp đó là anh còn gì hạnh phúc hơn nữa, cô mong rằng cảm giác bên Hứa Tuấn lúc này có thể cùng anh bình yên mãi mãi.
Do quá mệt mỏi đầu thì đau nhức, đêm hôm qua cũng không ngủ ngon giấc, nên cô đã đã ngủ trong lòng anh lúc nào không hay biết, chuyến đi còn rất dài cho nên cô quyết ngủ.
Đúng là heo con mà."
Nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon trong lòng mình, làm cho anh rất buồn cười, anh sắp được đến nơi mà cô từng sinh sống...
Ánh mắt thâm sâu của Hứa Tuấn nhìn ra cửa sổ, anh nở ra một nụ cười nhạt, đã rất lâu rồi anh cũng chưa đến đây, rất hoài niệm.
Trong kí ức của Hứa Tuấn hiện lên một hình bóng của cô gái nhỏ, trên mặt thì lấm lem bùn đất, hai má phúng phính nhìn anh với ánh mắt long lanh.
Hình bóng đó sượt qua trong đầu anh rồi nhanh chóng biến mất, rất nhiều lần anh đã mơ thấy, cũng rất nhiều lần muốn được gặp lại cô gái nhỏ năm nào.
/44
|