Kha Như lờ mờ mở mắt, cô cảm thấy phía eo mình có cái gì nặng nề đặt vào, cô liếc xuống.
Là một cách tay to lớn!
Khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh của Hứa Tuấn đang ngủ say giấc.
Hôm qua chuyện giữa cô và anh thật sự không phải là mơ, đầu cô đến giờ vẫn còn hơi đau.
Cô nhẹ nhàng đi xuống giường tránh làm anh thức giấc. Kha Như nhặt quần áo dưới đất lên nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ.
" Trễ giờ đi làm mất rồi. "
Cô đành lấy tờ giấy trên bàn viết vài dòng chữ rồi đi mất.
Khi Hứa Tuấn thức dậy, bên cạnh không một bóng người, anh nhíu mày nhìn tờ giấy trên bàn.
" Bác Sĩ Hứa, tôi là người phụ nữ hiện đại nên tôi sẽ không để ý mấy chuyện như thế, hôm nay tôi say đã làm phiền đến anh rồi, chúng ta cũng là người lớn với nhau hết rồi, chuyện hôm qua coi như không có gì sảy ra nhaaa. "
"..."
Chỉ đơn giản vậy sao, muốn nói quên là quên, anh sẽ không dễ bỏ qua như vậy đâu.
Kha Như ngồi trên bàn làm việc, cô hiện tại đang làm nhân viên văn phòng khu thiết kế, cô chỉ mời được ra trường không lâu, nhờ có thành tích học tập tốt nơi được nhiều công ty săn lùng, cô đã chọn một công ty khá nổi tiếng về thiết kế thời trang.
Vì mới ra trường nên Kha Như chỉ làm thực tập không lương, dù thế cô vẫn cố gắng bởi đây là một công ty nổi tiếng nên khi cô được nhận làm chín thức tiền lương sẽ được gấp ba lần nhưng nhân viên ở đây.
Tay cô không ngừng nhảy múa trên bàn phím, hôm nay cô phải chạy tập trung để đẩy nhanh tiến độ cho kịp với bản vẽ thiết kế mà cấp trên đã đưa, do Kha Như đã xin phép nghỉ hai ngày để đi khám bệnh, công việc vì thế mà nhiều hơn, chỉ cần xong dự án này cô sẽ được công ty xem xét mà đánh giá cho thành nhân viên chính.
" Nãy giờ em có thấy anh trưởng phòng cứ nhìn em chầm chầm không. "
Người vừa rồi lên tiếng là chị Thủy Linh, chị ấy rất tốt, khi cô vừa mới vào cũng được chị giúp đỡ rất nhiều.
Cô đưa mắt nhìn trưởng phòng, đúng thật là anh ấy đang nhìn cô.
Chí Thanh thấy Kha Như chạm mắt với mình, anh ngượng ngùng nhìn qua hướng khác.
" Chị thấy trưởng phòng thích em đó. " Chị Thủy Linh đánh một cái vào người cô rồi cười khoái chí.
Thủy Linh đã làm việc ở đây khá lâu rồi, cũng biết được Chính Thanh là một người rất tài giỏi, anh vừa nhận việc mới mấy tháng đã được lên chức trưởng phòng, Chí Thanh là một chàng trai rất hoà đồng, dễ tiếp xúc, nhưng anh không có bạn gái, cho dù được các cô gái trong công ty nhiều lần ngỏ lời muốn hẹn hò với anh đều bị anh chàng từ chối, nhưng mấy nay Thủy Linh thấy Chí Thanh hình như đang để ý đến Kha Như, nhiều lúc thấy Kha Như chăm chú làm việc thì đó là lúc anh chàng nhìn cô chầm chầm.
" Không phải vậy đâu, có khi anh ấy nhìn chị đó."
Sao mà không phải được chứ, Thủy Linh rất có mắt nhìn người nha, trong công ty này chị chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được ngay đó, cũng nhiều cặp đôi đã bị chị nhìn trúng rồi, lúc đầu ai cũng nói vậy đó nhưng mấy tháng sau là lên tin hẹn hò.
Chí Thanh nhìn cũng điểm trai, rất hợp với Kha Như.
Sau khi xong việc ở công ty, Kha Như nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi làm thêm, vì làm không có lương lên cô phải tìm thêm một công việc nữa để làm mới có thể thêm thu nhập để sống.
Cô thay trên mình bộ đồng phục của cửa hàng, rồi bắt tay vào công việc, khi đến giờ mở cửa khách cũng vào, hôm nay cũng rất đông khách, Kha Như luôn tay luôn chân trong công việc, cô cứ làm việc mãi không ngừng nghỉ, khách về hết thì cô mới lại quầy đồ ăn, lựa ra những đồ ăn hết hạng mà ăn lấy, đồ ăn hết hạng chỉ mới hôm nay thôi nên sẽ không có vấn đề gì.
Kha Như cầm cơm nắm trên tay mà ăn, cả chiều nay cô chưa ăn gì rồi, cuộc sống bận bịu như vậy không biết bao giờ mới kết thúc.
10 giờ tối Kha Như tang làm, giờ này vẫn còn xe qua lại, cô đi đến bến xe bus, bắt chuyến xe cuối để về nhà.
Mỗi ngày của cô trôi qua như thế đấy, sáng thì đi làm, tối lại đi làm, bởi thế cô không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, chỉ cần về nhà mà nằm ngủ một giấc tới sáng, khi có thời gian rảnh thì rủ An Nhi đi chơi.
Cô đi dọc trên con đường, Kha Như có thuê một căn nhà nhỏ, do rẻ tiền nên đường đi sẽ khó hơn, khi cô đi vào hẻm nhỏ ở nhà mình thì nghe một tiếng mèo kêu, hình như là một bé mèo con.
" Chắc là bị bỏ rơi đây mà. " Cô cuối người xuống nhìn bé mèo đang nằm trong thùng giấy, nhìn đó trong rất đang thương, người thì gầy gò như bị bỏ đói từ rất lâu vậy.
" Mèo con, bé cũng bị bỏ rơi giống giống chị hở." Cô đưa tay ôm bé mèo vào trong lòng, mèo con cảm nhận được hơi ấm, đầu nhỏ dụi vào lòng Kha Như.
Kha Như nhìn thấy hành động của mèo nhỏ mà trong lòng đầy hạnh phúc, cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô đưa mèo con về nhà mình, nhà cô khá nhỏ nhưng nội thất trong nhà rất đầy đủ, rất ngăn nắp.
" Bé ăn đỡ cơm nguội với nước tương nha, hôm nay chị không có nấu cơm."
Cô đang chăm chú nhìn bé mèo đang ăn thì có tiếng đập cửa vang lên.
Là một cách tay to lớn!
Khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh của Hứa Tuấn đang ngủ say giấc.
Hôm qua chuyện giữa cô và anh thật sự không phải là mơ, đầu cô đến giờ vẫn còn hơi đau.
Cô nhẹ nhàng đi xuống giường tránh làm anh thức giấc. Kha Như nhặt quần áo dưới đất lên nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ.
" Trễ giờ đi làm mất rồi. "
Cô đành lấy tờ giấy trên bàn viết vài dòng chữ rồi đi mất.
Khi Hứa Tuấn thức dậy, bên cạnh không một bóng người, anh nhíu mày nhìn tờ giấy trên bàn.
" Bác Sĩ Hứa, tôi là người phụ nữ hiện đại nên tôi sẽ không để ý mấy chuyện như thế, hôm nay tôi say đã làm phiền đến anh rồi, chúng ta cũng là người lớn với nhau hết rồi, chuyện hôm qua coi như không có gì sảy ra nhaaa. "
"..."
Chỉ đơn giản vậy sao, muốn nói quên là quên, anh sẽ không dễ bỏ qua như vậy đâu.
Kha Như ngồi trên bàn làm việc, cô hiện tại đang làm nhân viên văn phòng khu thiết kế, cô chỉ mời được ra trường không lâu, nhờ có thành tích học tập tốt nơi được nhiều công ty săn lùng, cô đã chọn một công ty khá nổi tiếng về thiết kế thời trang.
Vì mới ra trường nên Kha Như chỉ làm thực tập không lương, dù thế cô vẫn cố gắng bởi đây là một công ty nổi tiếng nên khi cô được nhận làm chín thức tiền lương sẽ được gấp ba lần nhưng nhân viên ở đây.
Tay cô không ngừng nhảy múa trên bàn phím, hôm nay cô phải chạy tập trung để đẩy nhanh tiến độ cho kịp với bản vẽ thiết kế mà cấp trên đã đưa, do Kha Như đã xin phép nghỉ hai ngày để đi khám bệnh, công việc vì thế mà nhiều hơn, chỉ cần xong dự án này cô sẽ được công ty xem xét mà đánh giá cho thành nhân viên chính.
" Nãy giờ em có thấy anh trưởng phòng cứ nhìn em chầm chầm không. "
Người vừa rồi lên tiếng là chị Thủy Linh, chị ấy rất tốt, khi cô vừa mới vào cũng được chị giúp đỡ rất nhiều.
Cô đưa mắt nhìn trưởng phòng, đúng thật là anh ấy đang nhìn cô.
Chí Thanh thấy Kha Như chạm mắt với mình, anh ngượng ngùng nhìn qua hướng khác.
" Chị thấy trưởng phòng thích em đó. " Chị Thủy Linh đánh một cái vào người cô rồi cười khoái chí.
Thủy Linh đã làm việc ở đây khá lâu rồi, cũng biết được Chính Thanh là một người rất tài giỏi, anh vừa nhận việc mới mấy tháng đã được lên chức trưởng phòng, Chí Thanh là một chàng trai rất hoà đồng, dễ tiếp xúc, nhưng anh không có bạn gái, cho dù được các cô gái trong công ty nhiều lần ngỏ lời muốn hẹn hò với anh đều bị anh chàng từ chối, nhưng mấy nay Thủy Linh thấy Chí Thanh hình như đang để ý đến Kha Như, nhiều lúc thấy Kha Như chăm chú làm việc thì đó là lúc anh chàng nhìn cô chầm chầm.
" Không phải vậy đâu, có khi anh ấy nhìn chị đó."
Sao mà không phải được chứ, Thủy Linh rất có mắt nhìn người nha, trong công ty này chị chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được ngay đó, cũng nhiều cặp đôi đã bị chị nhìn trúng rồi, lúc đầu ai cũng nói vậy đó nhưng mấy tháng sau là lên tin hẹn hò.
Chí Thanh nhìn cũng điểm trai, rất hợp với Kha Như.
Sau khi xong việc ở công ty, Kha Như nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi làm thêm, vì làm không có lương lên cô phải tìm thêm một công việc nữa để làm mới có thể thêm thu nhập để sống.
Cô thay trên mình bộ đồng phục của cửa hàng, rồi bắt tay vào công việc, khi đến giờ mở cửa khách cũng vào, hôm nay cũng rất đông khách, Kha Như luôn tay luôn chân trong công việc, cô cứ làm việc mãi không ngừng nghỉ, khách về hết thì cô mới lại quầy đồ ăn, lựa ra những đồ ăn hết hạng mà ăn lấy, đồ ăn hết hạng chỉ mới hôm nay thôi nên sẽ không có vấn đề gì.
Kha Như cầm cơm nắm trên tay mà ăn, cả chiều nay cô chưa ăn gì rồi, cuộc sống bận bịu như vậy không biết bao giờ mới kết thúc.
10 giờ tối Kha Như tang làm, giờ này vẫn còn xe qua lại, cô đi đến bến xe bus, bắt chuyến xe cuối để về nhà.
Mỗi ngày của cô trôi qua như thế đấy, sáng thì đi làm, tối lại đi làm, bởi thế cô không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương nữa, chỉ cần về nhà mà nằm ngủ một giấc tới sáng, khi có thời gian rảnh thì rủ An Nhi đi chơi.
Cô đi dọc trên con đường, Kha Như có thuê một căn nhà nhỏ, do rẻ tiền nên đường đi sẽ khó hơn, khi cô đi vào hẻm nhỏ ở nhà mình thì nghe một tiếng mèo kêu, hình như là một bé mèo con.
" Chắc là bị bỏ rơi đây mà. " Cô cuối người xuống nhìn bé mèo đang nằm trong thùng giấy, nhìn đó trong rất đang thương, người thì gầy gò như bị bỏ đói từ rất lâu vậy.
" Mèo con, bé cũng bị bỏ rơi giống giống chị hở." Cô đưa tay ôm bé mèo vào trong lòng, mèo con cảm nhận được hơi ấm, đầu nhỏ dụi vào lòng Kha Như.
Kha Như nhìn thấy hành động của mèo nhỏ mà trong lòng đầy hạnh phúc, cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô đưa mèo con về nhà mình, nhà cô khá nhỏ nhưng nội thất trong nhà rất đầy đủ, rất ngăn nắp.
" Bé ăn đỡ cơm nguội với nước tương nha, hôm nay chị không có nấu cơm."
Cô đang chăm chú nhìn bé mèo đang ăn thì có tiếng đập cửa vang lên.
/44
|