Kể từ ngày ở nhà bố mẹ Hà Tố Như trở về, dù không ai thừa nhận hay nhắc tới, nhưng một chuyện rõ như ban ngày chính là mối quan hệ giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê lại tiến thêm một bước.
Không đến mức gọi là yêu, cảm tình tốt thì có thừa.
Qua giữa tháng mười hai, Kiều Dương có chuyến hội thảo mười bốn ngày tại thành phố khác, dự tính sẽ về trước ngày một tháng một năm mới.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Kiều Dương về nhà thu xếp quần áo và vật dụng cần thiết.
Vốn định sẽ đến ký túc xá của bệnh viện ngủ để sáng mai đi sớm, kết quả tâm trí lại dẫn lối đưa anh đến nhà Hà Mật Khuê.
Lúc Kiều Dương bước vào phòng Hà Mật Khuê, cô đang ngồi tựa lưng ở đầu giường vẽ tranh trên bảng vẽ nhỏ.
Vừa thấy anh, biểu cảm Hà Mật Khuê liền ngạc nhiên bất ngờ: “Sao anh nói tối nay ngủ ở ký túc xá?”
Kiều Dương nhanh chân leo lên giường, bày ra vẻ mặt uể oải đáp: “Xe bật chế độ chạy tự động nên tự đến đây.”
Hà Mật Khuê buồn cười lười bắt bẻ, Kiều Dương ngồi bên cạnh, cơ thể nghiêng qua dựa vào cô, mắt đặt ở tranh cô đang vẽ, tâm tư lại nghĩ đến chuyện khác.
“Giáng Sinh em muốn quà gì?”
“Chẳng phải ngày đó anh vẫn còn đi công tác sao?” Hà Mật Khuê không rời mắt khỏi bảng vẽ, hỏi ngược lại.
“Bù sau.” Kiều Dương nói ra rồi tự cảm thấy không vừa ý, liền nhanh trí sửa lại: “Hay tặng em trước ít “giống” nhé, thế nào?”
Về cuối câu Kiều Dương còn cố tình lên giọng, Hà Mật Khuê muốn làm ngơ cũng không thể, nhưng ngoài nở một nụ cười bất lực, cô thật sự không biết phải phản ứng nhưng thế nào cho đúng.
Trêu Hà Mật Khuê xong, Kiều Dương nằm thẳng người xuống, kéo chăn lên cao đắp lại.
Hà Mật Khuê vừa quay lại tập trung vẽ tranh thì phần đệm bên cạnh chợt rung lắc mạnh.
Cô theo phản xạ xoay đầu nhìn, chỉ kịp thấy áo sơ mi cùng quần tây của Kiều Dương bay xuống cuối giường.
Ở chung suốt mấy tháng nay, thật tâm Hà Mật Khuê vẫn luôn cố gắng dùng thời gian ít ỏi mỗi khi ở bên nhau để học cách hiểu con người thật của Kiều Dương.
Nhưng có cố gắng thế nào, Hà Mật Khuê vẫn không hiểu được rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh.
Lúc thì nghiêm chỉnh, dáng vẻ cao cao tại thượng như một vị thần, lúc lại như tên biến thái chỉ thích giở trò lưu manh.
Thậm chí, có những lúc Kiều Dương khiến Hà Mật Khuê phải hoàn toàn câm nín.
Quần áo anh cởi ra để ngủ cho thoải mái, sau đó anh thật sự chỉ đi ngủ.
Vẽ thêm một lúc Hà Mật Khuê mới cất máy, kết thúc một ngày.
Lúc nhìn lại, Kiều Dương đã ngủ say từ khi nào, Hà Mật Khuê nhẹ nhàng leo lên giường nằm xuống cạnh anh, với tay tắt đèn ngủ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Kiều Dương đã thức dậy chuẩn bị đến bệnh viện xuất phát cùng đoàn.
Hà Tố Như cũng được tham gia vào chuyến hội thảo của bệnh viện để bồi dưỡng, vì vậy chỉ còn Hà Mật Khuê ở nhà một mình trong hai tuần tới.
Ra đến xe đỗ trước nhà, Hà Tố Như được ké xe liền hăng hái xách hành lý trong tâm trạng phấn khởi.
Riêng Kiều Dương tới ngoài xe, trong lòng bỗng chốc cảm giác bất an không yên.
Anh không rõ là vì sẽ phải không gặp Hà Mật Khuê trong thời gian dài nên khó chịu, hay đơn giản vì có linh cảm mách bảo chuyện gì đó.
Ngập ngừng một hồi, Kiều Dương bỗng xoay người trở lại vào nhà thay vì lên xe.
Hà Tố Như ngồi trong xe hạ kiếng xuống đưa mắt dõi theo, khẽ chậc lưỡi cảm thán: “Đúng là sức mạnh của tình yêu, chưa đi đã nhớ.”
Ngay khi Kiều Dương vừa đặt chân vào phòng ngủ, cùng lúc Hà Mật Khuê từ nhà tắm bước ra, sắc mặt nhợt nhạt tệ hẳn đi trong thấy.
Bắt gặp Kiều Dương vẫn chưa đi, Hà Mật Khuê không tự chủ thu lại nét mặt đang cau có khó chịu, ngơ ngác hỏi: “Anh chưa đi à?”
Kiều Dương chần chừ ở cửa, lướt sơ qua trạng thái của Hà Mật Khuê cũng đủ khiến lòng dạ anh nhốn nháo.
“Sao thế?” Hà Mật Khuê vừa hỏi vừa bước gần đến chỗ Kiều Dương đang đứng, ít nhiều bị thái độ nghiêm trọng của anh làm cho sợ theo.
Khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp, Kiều Dương đột ngột tiến lên ôm chầm lấy Hà Mật Khuê.
Giữa lúc cô hoang mang ngớ người, giọng nói trầm thấp tình cảm của anh lại vang bên tai.
“Cửa nẻo khoá cho kỹ, nhớ ăn uống đầy đủ.”
Hà Mật Khuê mới “Ờ” được một tiếng, còn chưa kịp đáp thì Kiều Dương đã cúi xuống hôn lên má cô.
Khoảnh khắc Kiều Dương buông Hà Mật Khuê ra đứng thẳng người lên, hai ánh mắt lướt qua nhau gần trong gang tấc, không hẹn cùng mỉm cười.
Hà Mật Khuê tiễn Kiều Dương ra đến cửa chính.
Một mình đi ra cổng, trước lúc lên xe anh lần nữa theo phản xạ nhìn về phía cô.
Chia tay trong quyến luyến, Hà Mật Khuê vẫn đứng ở cửa dõi theo, đợi khi xe Kiều Dương đi khuất khỏi tầm mắt, nụ cười trên môi cô cũng tự động nhạt bớt.
Hà Mật Khuê chợt cúi đầu, lấy từ trong túi quần ngủ ra một que trắng.
Bên trên que hiện một vạch đỏ, cùng thêm một vạch đỏ gần đậm tương đương.
/57
|