Đến mười giờ rưỡi, Hà Mật Khuê được chuyển lên phòng dành riêng cho người Kiều gia.
Mặc cho cô tìm mọi cớ cự tuyệt sự đãi ngộ do Kiều Dương mang đến, nhưng anh vẫn trơ trơ ra vờ không nghe không thấy.
Trong phòng bệnh tiện nghi chẳng khác phòng khách sạn, ngay cả giường nằm cũng là loại giường đôi lót nệm cao su đàn hồi.
Hà Mật Khuê giờ đây sống giữa sung sướng nhưng chẳng chút tự nguyện, ngược lại chỉ thêm bức rức khó chịu.
Ngồi ở đầu giường, dõi mắt theo Kiều Dương lượn qua lượn lại trước mặt, Hà Mật Khuê vừa không thoải mái vừa không tự nhiên.
Kiều Dương rót đồ ăn trong ấm giữ nhiệt nhỏ ra chén, mang đến cho Hà Mật Khuê.
Rõ ràng thấy biểu cảm nhăn nhó không tình nguyện của cô, anh vẫn cố chấp không chịu hiểu.
Ngồi xuống mép giường cạnh Hà Mật Khuê, Kiều Dương tỉ mỉ khuấy chén đồ ăn đang bốc khói trong tay, từ tốn giải thích: “Súp gân hầm với tổ yến, anh xay nhuyễn hết rồi, rất dễ nuốt.”
“Không đói.” Hà Mật Khuê không nghĩ đã dứt khoát từ chối.
Kiều Dương không chút nổi giận, thái độ trái lại có phần tự cao, nhẹ nhàng buông lời đe dọa: “Được, anh ký giấy cho em nằm viện hai tháng.”
“Anh...” Hà Mật Khuê tức muốn phát khóc nhưng không cãi được, đành cắn răng cắn lợi cầm lấy chén súp ăn trong miễn cưỡng.
Trốn viện đương nhiên không thể, chuyển viện hay xuất viện phải có bác sĩ chính đồng ý, mà bác sĩ chính lại là Kiều Dương.
Phản ánh lên giám đốc bệnh viện đổi bác sĩ chắc chắn cũng không được duyệt, Hà Mật Khuê bước vào lãnh địa của anh rồi muốn chạy cũng không có cơ hội.
Đợi Hà Mật Khuê uống hết chén súp, Kiều Dương cất chén rỗng sang một bên, sau đó lại nhét vào tay cô tờ báo mới nhất của ngày.
Hà Mật Khuê tuy khó hiểu nhưng vẫn cầm lên xem, ngay ở trang đầu đã có dòng chữ lớn màu đỏ [Tứ thiếu của Kiều gia Kiều Dương đính chính tin đồn nam nữ, đồng thời xác nhận đã có vợ chưa cưới].
Kiều Dương vừa lấy khăn ướt lau miệng cho Hà Mật Khuê, vừa dõi mắt theo cô đang chăm chú đọc báo.
“Vợ chưa cưới của tôi là hoạ sĩ mạng, sở hữu vẻ ngoài đáng yêu cùng với trái tim nhân hậu đã khiến tôi tương tư khó phai...”
Hà Mật Khuê đọc lên thành tiếng, sau đó quay sang Kiều Dương, cười lạnh một tiếng mỉa mai: “Chúc mừng anh, tôi thật sự không biết vợ chưa cưới của anh có vẻ ngoài đáng yêu và có trái tim nhân hậu.”
Kiều Dương dựa sát người vào Hà Mật Khuê, bị cô chất vấn anh chỉ nhếch môi cười, còn tỏ ra bất đắc dĩ đáp: “Chẳng lẽ anh phải công khai với mọi người là anh bị em chuốc rượu đưa lên giường lấy “giống” nên mới có ấn tượng khó phai?”
“Anh...” Hà Mật Khuê chột dạ thốt lên, thẹn quá hóa giận trả tờ báo lại cho Kiều Dương, thuận tay đẩy anh ra xa người mình: “Anh đi làm đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Anh cũng muốn được nghỉ ngơi, cả đêm qua tới giờ vẫn chưa được chợp mắt.”
Kiều Dương ném phăng tờ báo đi, giúp Hà Mật Khuê nằm xuống xong cũng thản nhiên nằm bên cạnh ôm ấp mặc cho cô đẩy ra phản kháng.
Chưa bao giờ Hà Mật Khuê lại cảm thấy sợ hãi sự quan tâm của Kiều Dương như hiện tại.
Tựa như, ngày trước cô cố chạy theo chỉ mong nhận được một chút sự chú ý của anh thì giờ đây, cô chẳng cần làm gì cả, thậm chí có ghét bỏ thì anh vẫn dành toàn bộ sự chú ý lên cô.
Bàn tay nam tính của Kiều Dương dù to lớn khi vỗ trên bụng Hà Mật Khuê vẫn cực kỳ dịu dàng, giống như một hành động vỗ về cho cô cảm giác an toàn.
Nằm trăn trở trong vòng tay anh một lúc, Hà Mật Khuê từ từ thiếp đi.
Thời khắc giao nhau giữa cơn mơ và chút tỉnh táo còn sót lại, dường như cô cảm nhận được bên má mình có ai đó hôn lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc Hà Mật Khuê giật mình tỉnh dậy thì đồng hồ đã gần hai giờ trưa, chỗ đệm bên cạnh cũng sớm không còn hơi ấm.
Hà Mật Khuê vừa mới lồm chồm ngồi dậy, cửa phòng bất ngờ bị xông vào.
Cô ngơ ngác dõi theo sắc mặt tái xanh của Hà Tố Như, trong lòng lập tức mách bảo có chuyện không hay.
Hà Tố Như đóng cửa trong vội vàng, chạy vội đến cạnh Hà Mật Khuê.
Với khoảng cách gần, cô không những thấy rõ được sự sợ hãi trên mặt Hà Tố Như, thậm chí còn thấy được cơ thể cô nàng dù kìm nén vẫn đang run lên.
Hà Mật Khuê vươn tay kéo Hà Tố Như ngồi xuống gần mình, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Trúng gió hay chỗ nào không khoẻ?”
“Ch...!Chị...!chị...”
Hà Tố Như run rẩy siết chặt bàn tay đang nắm của Hà Mật Khuê, trạng thái hoảng loạn như bay nửa linh hồn vẫn phải cố gắng truyền đạt lại chuyện quan trọng.
“Khi nãy...!khi nãy bên dưới phòng cấp cứu có cuộc họp khẩn, tên hung thủ hại chị...”
Sắc mặt Hà Tố Như tái nhợt đi từng chút khiến Hà Mật Khuê cũng thấp thỏm theo.
Nhắc đến hung thủ gây tai nạn cho Hà Mật Khuê, suy nghĩ thiện ác lại hình thành hai phe đối lập trong đầu cô.
“Chị...” Hà Tố Như nhìn thẳng vào Hà Mật Khuê, hít sâu mấy lần mới có can đảm nói ra: “Tên hung thủ hại chị vào cấp cứu trong tình trạng bị rút hết gân tay gân chân...”
Hà Mật Khuê kinh hãi điếng người, bất chợt nhớ đến món súp gân hầm tổ yến của Kiều Dương, cơn buồn nôn lập tức cuộn trào trong cổ họng.
Hà Tố Như hít thở nặng nhọc để lấy bình tĩnh, cố giữ giọng dễ nghe nhất để kể lại: “Bây giờ bên dưới đang thảo luận cách cứu chữa.
Nhưng mà, em nghe phong phanh được, vết thương trên cơ thể người đàn ông đó bị rạch có chủ đích, không phải cắt tùy tiện nên khả năng sẽ không cứu được...”
Ngừng vài giây lấy hơi, Hà Tố Như tiếp tục kể đến chuyện quan trọng khác: “Chưa hết đâu, em nghe Vĩ Hào ở thành phố bên kia báo, tòa soạn đưa tin bác sĩ Kiều vào khách sạn cùng cô gái lạ bị bốc cháy lúc rạng sáng.
Đáng nói, trong tòa soạn lúc đó chỉ có một người đàn ông, lúc cứu ra được thì hai tay anh ta đã bị...!thiêu...”
Biểu tình của Hà Mật Khuê càng lúc càng sa sầm.
Hà Tố Như dù sợ vẫn phải kể hết cái kết: “Người trong tòa soạn nói, người đàn ông gặp nạn đó là người đã chụp hình và đưa tin về bác sĩ Kiều...”
/57
|