Đàm Lập Quốc nhìn Tần Hiếu Uyên, nhịn không được cười cười, hỏi:
- Viện trưởng Tần, chuẩn bị tan tầm à?
Tần Hiếu Uyên thấy Đàm Lập Quốc, lập tức sửng sốt một chút, dù sao... Ngày bình thường gia hỏa này xưa nay không hay tìm mình, lần này là... Thế nào?
- Thư ký Đàm? Có chuyện gì không?
Đàm Lập Quốc mỉm cười, cố gắng để cho mình biểu hiện khá là hiền lành, ừm!
- Là như vậy, rất lâu không cùng Tần viện trưởng rò chuyện một chút, tôi thấy hay là buổi trưa cũng nhau ăn một bữa cơm, ngồi xuống tâm sự?
Đàm Lập Quốc quyết định sẽ cùng Tần Hiếu Uyên hòa hoãn quan hệ thật tốt.
Dù sao chuyện ngày hôm nay, Tần Hiếu Uyên cũng coi là cho mình mặt mũi, để cho mình tiếp nhận nhiều cuộc phỏng vấn hơn.
Nguyên bản anh ta còn cho rằng đây là âm mưu gì của ông ấy, nhưng suy nghĩ cho tới trưa cũng không nghĩ ra được, về sau vỗ đầu một cái!
Có thể là chính mình quá lo lắng!
'Đây cũng là tín hiệu mà Tân Hiếu Uyên truyền lại cho mình!
Có lẽ đây coi là không có chuyện lớn gì.
Nhưng... Đây là một loại thái độ!
Đàm Lập Quốc cảm thấy, Tân Hiếu Uyên đây là đang bật tín hiệu muốn giao hảo với mình...
Nghĩ tới đây, Đàm Lập Quốc mới quyết định cho đối phương một cơ hội, giữa trưa mời lão Tần ăn một bữa cơm, sau khi quay về, kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh.
Thế nhưng Tân Hiếu Uyên lại lập tức trợn tròn mắt.
Ông một mặt hồ nghỉ nhìn Đàm Lập Quốc, luôn cảm thấy... Có gì đó không đúng!
Vô sự hiến ân cần không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích...
Đàm Lập Quốc tìm mình rốt cuộc lại đang toan tính chuyện gì!
Tuyệt đối có gian trá, ít nhất là 2 lừa dối, thậm chí là vương nổ.
Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên quyết định trì hoãn một chút, vội vàng cười tủm tỉm nói:
- U! Thư ký Đàm, hôm nay vừa đúng dịp, vừa vặn vợ tôi ở nhà nấu cơm, nếu không thì tới nhà cùng dùng. cơm?
Đàm Lập Quốc nghe xong, lập tức cười nói:
- Không có việc gì không có chuyện gì! Vậy để hôm khác chúng ta lại tụ họp!
Tân Hiếu Uyên cũng cười ha hả gật đầu:
- Được được, hôm nào đó chúng ta lại tìm thời gian ngồi tần gẫu một chút.
Nói xong, đứng dậy gấp gáp về nhà.
Trên đường, tâm lý lão Tăn rối bời, một chuyện là chuyện hắc tâm bông vải Duyệt Duyệt, một chuyện là âm hiểm vương nổ thư ký Đàm.
Aizz, trước khi đến nơi này, Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài!
Loạn trong giặc ngoài!
Làm sao mà mình lại mệt mỏi như vậy chứ?
Nhưng thứ ông quan tâm nhất vẫn là vấn đề hắc tâm bông vải, càng gần đến cửa nhà, thì ông càng có một loại linh cảm không lành.
Sau khi đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên sửng sốt một chút:
- Thơm quá!
Bồng nhiên Tân Duyệt cười hì hì từ trong phòng chạy đến:
- Ba ba trở về rồi? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, con đã pha xong trà, còn có một lát thôi đồ ăn sẽ làm xong, ba cứ nghỉ một lát, mẹ lập tức sẽ trở. lại.
Tân Hiếu Uyên lập tức sửng sốt một chút, nhìn mấy món ăn được bày biện trên bàn, trên bàn trà còn có một bình trà còn đang bốc hơi nóng.
Đây rõ ràng chính là hình ảnh một nhà ba người ấm áp hạnh phúc!
Này làm gì giống hắc tâm bông vải?
Cái này rõ ràng là áo vest lông bông vải nhỏ.
Nhưng mà... Lão Tân vẫn là có chút không yên lòng, ông thận trọng đem túi xách buông xuống, cười nói:
- Duyệt Duyệt, hôm nay tan tầm sớm như vậy? Đồ ăn này nhìn cũng không tệ, cô nương của ba có thiên phú thật không tệ nha!
Vừa nói, vừa bất động thanh sắc đi vào phòng.
ngủ:
- Ba thay quần áo, rồi tới hỗ trợ con!
Tần Duyệt vội vàng nói:
- Ba ba, người không căn vội, nghỉ ngơi một chút, hôm nay con hiếu kính hai người!
Tân Hiếu Uyên nghe xong, lập tức cảm giác có gì đó không đúng, càng phát ra sự kiên định, nhất quyết phải tìm cho ra hư thực!
- Viện trưởng Tần, chuẩn bị tan tầm à?
Tần Hiếu Uyên thấy Đàm Lập Quốc, lập tức sửng sốt một chút, dù sao... Ngày bình thường gia hỏa này xưa nay không hay tìm mình, lần này là... Thế nào?
- Thư ký Đàm? Có chuyện gì không?
Đàm Lập Quốc mỉm cười, cố gắng để cho mình biểu hiện khá là hiền lành, ừm!
- Là như vậy, rất lâu không cùng Tần viện trưởng rò chuyện một chút, tôi thấy hay là buổi trưa cũng nhau ăn một bữa cơm, ngồi xuống tâm sự?
Đàm Lập Quốc quyết định sẽ cùng Tần Hiếu Uyên hòa hoãn quan hệ thật tốt.
Dù sao chuyện ngày hôm nay, Tần Hiếu Uyên cũng coi là cho mình mặt mũi, để cho mình tiếp nhận nhiều cuộc phỏng vấn hơn.
Nguyên bản anh ta còn cho rằng đây là âm mưu gì của ông ấy, nhưng suy nghĩ cho tới trưa cũng không nghĩ ra được, về sau vỗ đầu một cái!
Có thể là chính mình quá lo lắng!
'Đây cũng là tín hiệu mà Tân Hiếu Uyên truyền lại cho mình!
Có lẽ đây coi là không có chuyện lớn gì.
Nhưng... Đây là một loại thái độ!
Đàm Lập Quốc cảm thấy, Tân Hiếu Uyên đây là đang bật tín hiệu muốn giao hảo với mình...
Nghĩ tới đây, Đàm Lập Quốc mới quyết định cho đối phương một cơ hội, giữa trưa mời lão Tần ăn một bữa cơm, sau khi quay về, kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh.
Thế nhưng Tân Hiếu Uyên lại lập tức trợn tròn mắt.
Ông một mặt hồ nghỉ nhìn Đàm Lập Quốc, luôn cảm thấy... Có gì đó không đúng!
Vô sự hiến ân cần không phải lừa đảo thì cũng là đạo chích...
Đàm Lập Quốc tìm mình rốt cuộc lại đang toan tính chuyện gì!
Tuyệt đối có gian trá, ít nhất là 2 lừa dối, thậm chí là vương nổ.
Nghĩ tới đây, Tăn Hiếu Uyên quyết định trì hoãn một chút, vội vàng cười tủm tỉm nói:
- U! Thư ký Đàm, hôm nay vừa đúng dịp, vừa vặn vợ tôi ở nhà nấu cơm, nếu không thì tới nhà cùng dùng. cơm?
Đàm Lập Quốc nghe xong, lập tức cười nói:
- Không có việc gì không có chuyện gì! Vậy để hôm khác chúng ta lại tụ họp!
Tân Hiếu Uyên cũng cười ha hả gật đầu:
- Được được, hôm nào đó chúng ta lại tìm thời gian ngồi tần gẫu một chút.
Nói xong, đứng dậy gấp gáp về nhà.
Trên đường, tâm lý lão Tăn rối bời, một chuyện là chuyện hắc tâm bông vải Duyệt Duyệt, một chuyện là âm hiểm vương nổ thư ký Đàm.
Aizz, trước khi đến nơi này, Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài!
Loạn trong giặc ngoài!
Làm sao mà mình lại mệt mỏi như vậy chứ?
Nhưng thứ ông quan tâm nhất vẫn là vấn đề hắc tâm bông vải, càng gần đến cửa nhà, thì ông càng có một loại linh cảm không lành.
Sau khi đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên sửng sốt một chút:
- Thơm quá!
Bồng nhiên Tân Duyệt cười hì hì từ trong phòng chạy đến:
- Ba ba trở về rồi? Nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, con đã pha xong trà, còn có một lát thôi đồ ăn sẽ làm xong, ba cứ nghỉ một lát, mẹ lập tức sẽ trở. lại.
Tân Hiếu Uyên lập tức sửng sốt một chút, nhìn mấy món ăn được bày biện trên bàn, trên bàn trà còn có một bình trà còn đang bốc hơi nóng.
Đây rõ ràng chính là hình ảnh một nhà ba người ấm áp hạnh phúc!
Này làm gì giống hắc tâm bông vải?
Cái này rõ ràng là áo vest lông bông vải nhỏ.
Nhưng mà... Lão Tân vẫn là có chút không yên lòng, ông thận trọng đem túi xách buông xuống, cười nói:
- Duyệt Duyệt, hôm nay tan tầm sớm như vậy? Đồ ăn này nhìn cũng không tệ, cô nương của ba có thiên phú thật không tệ nha!
Vừa nói, vừa bất động thanh sắc đi vào phòng.
ngủ:
- Ba thay quần áo, rồi tới hỗ trợ con!
Tần Duyệt vội vàng nói:
- Ba ba, người không căn vội, nghỉ ngơi một chút, hôm nay con hiếu kính hai người!
Tân Hiếu Uyên nghe xong, lập tức cảm giác có gì đó không đúng, càng phát ra sự kiên định, nhất quyết phải tìm cho ra hư thực!
/1054
|