Ca đêm là lúc tốt nhất để khảo nghiệm bác sĩ, độc lập đối mặt với người bệnh, xử lý người bệnh đều căn năng lực cực mạnh.
Giống như lão Trần đã nói, anh là bác sĩ, phẫu thuật chỉ là thủ đoạn. Xét đến cùng, cái anh cần học tập chính là làm như thế nào để cho người bệnh thậm chí là cho người nhà người bệnh một câu trả lời thỏa đáng.
Lúc hơn bảy giờ chiều, Trăn Thương dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn thừa lúc trưa Lão Trần gọi hơi nhiều, không ít món ngon, hai người căn bản không ăn được bao nhiêu.
Trần Thương sợ lãng phí, dứt khoát dùng hộp cơm gói mang về, giữ lại để buổi tối ăn bữa khuya.
Trạm y tá của bệnh viện có hai cái lò vi sóng dùng chung, thứ nhất là để tiện cho người bệnh, thứ hai cũng vừa vặn tiện cho nhân viên y tế.
Bởi vì bình thường lúc cấp cứu sẽ hay gặp phải tình huống là đang ăn cơm được một nửa, bỗng nhiên người bệnh được đưa đến đành phải buông đồ ăn đi làm việc.
Làm xong thì đô ăn cũng đã nguội.
Vì lẽ đó, lò vi sóng ở bệnh viện trở thành đồ dùng gia dụng được hoan nghênh nhất.
Trông thấy Trần Thương mang theo đồ ăn đi tới, mấy tiểu y tá của trạm y tá lập tức bu lại.
- Wow, mới ngửi đã thấy ngon rồi, bác sĩ Trần, người gặp đều phải có phần!
Y tá Nhạc Nhạc cười hì hì cầm đũa chạy tới.
Hiểu Yến cũng hung hăng hít mũi một cái:
- Có đầu cá kho tiêu!
Trần Thương nhịn không được trợn trăng mắt:
- Lỗ mũi của cô nhạy bén quá rồi đấy!
Đồ ăn rất nhiều, Trần Thương cũng không muốn ăn một mình, mọi người cũng không để ý, chủ yếu là thích náo nhiệt.
Ước chừng khi hơn chín giờ, chính là thời gian phòng cấp cứu cảnh giác nhất, cũng là thời gian bận rộn nhất.
Phòng cấp cứu bên này vừa vặn hết bận, thì liên tiếp nhận được điện thoại của 120 gọi đến thông báo làm tốt công tác chuẩn bị cấp cứu cho một người phụ nữ uống thuốc ngủ tự sát.
Trong lòng Trần Thương khẩn trương, lại một lần nữa nâng cao cảnh giác!
Trần Thương hỏi:
- Thời gian dài bao lâu!
Trung tâm cấp cứu nói:
- Nhiều nhất năm tiếng, khi mẹ của người phụ nữa này đến, cô ta đã hôn mê, hơn nữa, trên người chẳng chịt vết thương.
Cúp điện thoại, Trần Thương bắt đầu gấp gáp sắp xếp phòng thẩm tách. Bình thường, đối với những người bệnh trúng độc thuốc ngủ, nếu được phát hiện sau khi dùng thuốc từ sáu đến mười hai giờ hẳn là kịp thời rửa ruột, dù sao cũng chưa hấp thu toàn bộ chất độc.
Nhưng đối với người bệnh đã hôn mê hay người bệnh bị vô niệu cần thiết phải kịp thời chuẩn bị phòng lọc máu.
Sau khi nói xong, Trần Thương vội vàng xoay người nhìn y tá Nhạc Nhạc và Hiểu Yến:
- Có một người bệnh tự sát bằng thuốc ngủ, hiện tại đã hôn mê, tình huống nguy cấp, chuẩn bị rửa ruột.
Nhạc Nhạc thì đi chuẩn bị dụng cụ để rửa ruột, còn Hiểu Yến đi chuẩn thuốc giải độc.
Hai người đều đã ở khoa cấp cứu ngây người hai ba năm, loại chuyện này không thấy mười lần thì cũng tám lần, xử lý cũng coi như là có trật tự, nhanh chóng đã đâu vào đấy.
Ước chừng sau khoảng ba phút, xe cấp cứu lên lao vùn vụt đến, dừng trước cửa ra vào của khoa cấp cứu, bác sĩ và tài xế xe cấp cứu vội vàng đẩy giường đến, đi theo sau là ba người, hắn là người nhà người bệnh
Một người phụ nữ tuổi tầm hơn năm mươi khóc lóc đến mức hai mắt phát sưng, bên cạnh là một người đàn ông tuổi cũng tầm năm mươi, vẻ mặt không vui lại có một chút run sợ, trong ánh mắt chứa đầy phẫn nộ, thế nhưng lại trầm mặc không nói không rằng, cực kỳ đáng sợ.
Đi cùng còn có một thiếu niên, tuổi tầm mười bảy mười tám, trên người mặc đồng phục, khuôn mặt hiện đầy lo lảng cùng bất an.
Lúc này, Trần Thương cũng nhìn thấy rõ ràng người bệnh, tuổi không lớn lâm, da rất trắng, nhưng Cũng có thể nói là trắng bệch, đây là người bệnh đầu tiên khiến anh vô cùng ấn tượng.
Giống như lão Trần đã nói, anh là bác sĩ, phẫu thuật chỉ là thủ đoạn. Xét đến cùng, cái anh cần học tập chính là làm như thế nào để cho người bệnh thậm chí là cho người nhà người bệnh một câu trả lời thỏa đáng.
Lúc hơn bảy giờ chiều, Trăn Thương dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn thừa lúc trưa Lão Trần gọi hơi nhiều, không ít món ngon, hai người căn bản không ăn được bao nhiêu.
Trần Thương sợ lãng phí, dứt khoát dùng hộp cơm gói mang về, giữ lại để buổi tối ăn bữa khuya.
Trạm y tá của bệnh viện có hai cái lò vi sóng dùng chung, thứ nhất là để tiện cho người bệnh, thứ hai cũng vừa vặn tiện cho nhân viên y tế.
Bởi vì bình thường lúc cấp cứu sẽ hay gặp phải tình huống là đang ăn cơm được một nửa, bỗng nhiên người bệnh được đưa đến đành phải buông đồ ăn đi làm việc.
Làm xong thì đô ăn cũng đã nguội.
Vì lẽ đó, lò vi sóng ở bệnh viện trở thành đồ dùng gia dụng được hoan nghênh nhất.
Trông thấy Trần Thương mang theo đồ ăn đi tới, mấy tiểu y tá của trạm y tá lập tức bu lại.
- Wow, mới ngửi đã thấy ngon rồi, bác sĩ Trần, người gặp đều phải có phần!
Y tá Nhạc Nhạc cười hì hì cầm đũa chạy tới.
Hiểu Yến cũng hung hăng hít mũi một cái:
- Có đầu cá kho tiêu!
Trần Thương nhịn không được trợn trăng mắt:
- Lỗ mũi của cô nhạy bén quá rồi đấy!
Đồ ăn rất nhiều, Trần Thương cũng không muốn ăn một mình, mọi người cũng không để ý, chủ yếu là thích náo nhiệt.
Ước chừng khi hơn chín giờ, chính là thời gian phòng cấp cứu cảnh giác nhất, cũng là thời gian bận rộn nhất.
Phòng cấp cứu bên này vừa vặn hết bận, thì liên tiếp nhận được điện thoại của 120 gọi đến thông báo làm tốt công tác chuẩn bị cấp cứu cho một người phụ nữ uống thuốc ngủ tự sát.
Trong lòng Trần Thương khẩn trương, lại một lần nữa nâng cao cảnh giác!
Trần Thương hỏi:
- Thời gian dài bao lâu!
Trung tâm cấp cứu nói:
- Nhiều nhất năm tiếng, khi mẹ của người phụ nữa này đến, cô ta đã hôn mê, hơn nữa, trên người chẳng chịt vết thương.
Cúp điện thoại, Trần Thương bắt đầu gấp gáp sắp xếp phòng thẩm tách. Bình thường, đối với những người bệnh trúng độc thuốc ngủ, nếu được phát hiện sau khi dùng thuốc từ sáu đến mười hai giờ hẳn là kịp thời rửa ruột, dù sao cũng chưa hấp thu toàn bộ chất độc.
Nhưng đối với người bệnh đã hôn mê hay người bệnh bị vô niệu cần thiết phải kịp thời chuẩn bị phòng lọc máu.
Sau khi nói xong, Trần Thương vội vàng xoay người nhìn y tá Nhạc Nhạc và Hiểu Yến:
- Có một người bệnh tự sát bằng thuốc ngủ, hiện tại đã hôn mê, tình huống nguy cấp, chuẩn bị rửa ruột.
Nhạc Nhạc thì đi chuẩn bị dụng cụ để rửa ruột, còn Hiểu Yến đi chuẩn thuốc giải độc.
Hai người đều đã ở khoa cấp cứu ngây người hai ba năm, loại chuyện này không thấy mười lần thì cũng tám lần, xử lý cũng coi như là có trật tự, nhanh chóng đã đâu vào đấy.
Ước chừng sau khoảng ba phút, xe cấp cứu lên lao vùn vụt đến, dừng trước cửa ra vào của khoa cấp cứu, bác sĩ và tài xế xe cấp cứu vội vàng đẩy giường đến, đi theo sau là ba người, hắn là người nhà người bệnh
Một người phụ nữ tuổi tầm hơn năm mươi khóc lóc đến mức hai mắt phát sưng, bên cạnh là một người đàn ông tuổi cũng tầm năm mươi, vẻ mặt không vui lại có một chút run sợ, trong ánh mắt chứa đầy phẫn nộ, thế nhưng lại trầm mặc không nói không rằng, cực kỳ đáng sợ.
Đi cùng còn có một thiếu niên, tuổi tầm mười bảy mười tám, trên người mặc đồng phục, khuôn mặt hiện đầy lo lảng cùng bất an.
Lúc này, Trần Thương cũng nhìn thấy rõ ràng người bệnh, tuổi không lớn lâm, da rất trắng, nhưng Cũng có thể nói là trắng bệch, đây là người bệnh đầu tiên khiến anh vô cùng ấn tượng.
/1054
|